- Bình luận
- 9
- Số lượt thích
- 17
Phải nói rằng Ngụy Sâm tuy chỉ là nhân vật phụ, đất diễn ko nhiều nhưng hành trình của ổng cảm xúc thật sự.
Lần đầu xuất hiện, ổng bỉ bựa, sặc mùi đầu đường xó chợ, tuy có show được cái trình chỉ huy nhưng nhìn ổng chả ai liên tưởng được đến 2 từ "đại tướng".
Đến lúc Diệp Tu kéo ổng nhập hội, cảnh đấy đáng lẽ phải kiểu 1 cao thủ võ lâm ôm tiếc nuối mà rửa tay gác kiếm rồi đc nhân vật chính thỉnh hạ sơn ý, nhưng cái bỉ bựa của ổng (cả lão Diệp nữa) vẫn rõ quá nên ở lần đầu đọc mình không bùi ngùi gì lắm mà thấy hài hơn. Lúc đó cũng chỉ thấy là ổng vẫn yêu Vinh Quang, vẫn muốn đánh giải (sau đọc lại mới thấy quyết định đó của ổng can đảm thế nào).
Nhìn lão Ngụy thi đấu, nói thật mình không ghét cũng không thích phong cách của ổng, sau mới thấm dần cái sự chấp nhất vật lộn với thời gian đằng sau nó.
Cảnh cảm xúc nhất của ổng hẳn là lần đánh Tứ kết với Lam Vũ. Truyện nói quá hay quá rõ rồi nên mình chẳng nhắc lại làm gì, chỉ muốn nói là trong lần đọc đầu tiên, đến tận lúc đấy, Ngụy Sâm trong lòng mình mới gắn với 2 từ 'đáng kính'. Nó gây ấn tượng mạnh mẽ, để rồi trong mọi phân cảnh của ổng, cả trước và sau trận đấu đó, mình đều cảm thấy thêm một tầng màu sắc khác hẳn. Trận đấu kết thúc, Ngụy Sâm nhận được tiếng vỗ tay từ "mỗi một góc khán đài, mỗi một góc lòng người", và cả tiếng vỗ tay trong lòng mình nữa.
Đến ngoại truyện, lại là một Ngụy Sâm khác. Không phải 1 lão già đã ở dưới đáy ngoan cố bật lên, mà là 1 kẻ ở trên đỉnh bất lực nhìn mình tuột dần xuống, làm mọi cách cũng không thể vãn hồi. Nguyên phần chính truyện tác giả đã khắc hoạ một "lão già" đã cú đêm lại còn nghiện thuốc nặng, để rồi một câu ngắn ngủi "hắn bỏ tật thức đêm, thuốc cũng chỉ vài ba hơi là vứt" khiến người ta ngổn ngang trăm mối. Ta còn thấy cái cay đắng của một kẻ đặt ở đâu khác cũng "thanh xuân phới phới", nhưng lại cứ chọn cái nghề này để rồi "suốt ngày phải lo toan chuyện hậu sự". Thấy cái tuyệt vọng của 1 kẻ đã nhìn thấy ánh sáng cuối con đường (Hoàng Thiếu Thiên), nhưng lại biết rằng mình không kịp lết đến ánh sáng đó. Nhưng đồng thời, ta cũng thấy được nơi hắn một đội trưởng tận tâm và một tuyển thủ kính nghiệp. Hắn vào game vun vén vật liệu, thấy nhân tài là vồn vã mời về rồi hết lòng hết dạ mà dạy dỗ. Đánh thua một đứa nhóc đứng bét trại huấn luyện, hắn nhục mặt chứ? Có. Tuyệt vọng chứ? Có. Nhưng thứ rõ nhất hiện ra trong mắt hắn là tương lai của Lam Vũ, một tương lai không có hắn. Hắn nói: "Át chủ bài đôi là thời đại không thuộc về tui", nhưng trong Kiếm và Lời nguyền của Lam Vũ vẫn luôn có hắn: Sách Khắc Tát Nhĩ của hắn, cùng với thanh kiếm quang Băng Vũ mà hắn góp công chế tạo.
Đọc trận đấu của Dụ Văn Châu vs Ngụy Sâm ở trại huấn luyện, rồi nhìn lại trận Tứ kết kia, thấy đúng là 1 vòng luân hồi. Ngày đó, cậu bé 'bét bảng' quan sát vị đại thần cao cao tại thượng suốt 1 tối rồi dùng những thông tin có được làm vũ khí, nào Lục Tinh Quang Lao, nào Mưa Hỗn Loạn, thực hiện chuỗi thắng không thể tin nổi. Ngày sau, lão già 'hết thời' quan sát vị đại thần cao cao tại thượng suốt 6 năm, rồi dùng những thông tin có được làm vũ khí, lại Lục Tinh Quang Lao, lại Mưa Hỗn Loạn, thực hiện pha kèm người cũng quá đỗi khó tin.
Một trong những điểm hay, độc của Toàn chức là mượn môi trường đặc thù của thể thao điện tử để xây dựng một câu truyện toàn nhân vật trẻ măng nhưng khai thác góc nhìn của những kẻ tuổi xế chiều. Mà nhân vật thể hiện rõ điểm này nhất không phải một Diệp Tu chả có tý gì gọi là sút phong độ, không phải Hàn đội vẫn giữ được trình độ cấp thần, mà là Lâm Kính Ngôn và Nguỵ Sâm, trong đó mình thấy Nguỵ Sâm thể hiện rõ hơn với hành trình trọn vẹn và đầy cảm xúc. Hắn quả thật không có cái trình cân cả thiên hạ, không có áo choàng hay vương miện lấp lánh, lại còn bỉ bựa, no limit, nhưng ai nói hắn không phải bậc "anh hùng"?
Kính Nguỵ Sâm, trụ cột đáng tin cậy của Hưng Hân và đội trưởng đáng tự hào của Lam Vũ.
P/s: Cảm ơn @Đỗ Tiểu Bạch , lúc xem MV Chiến Binh Cô Độc của bạn thì Nguỵ Sâm chính là người mình nghĩ đến nhiều nhất =))))
Lần đầu xuất hiện, ổng bỉ bựa, sặc mùi đầu đường xó chợ, tuy có show được cái trình chỉ huy nhưng nhìn ổng chả ai liên tưởng được đến 2 từ "đại tướng".
Đến lúc Diệp Tu kéo ổng nhập hội, cảnh đấy đáng lẽ phải kiểu 1 cao thủ võ lâm ôm tiếc nuối mà rửa tay gác kiếm rồi đc nhân vật chính thỉnh hạ sơn ý, nhưng cái bỉ bựa của ổng (cả lão Diệp nữa) vẫn rõ quá nên ở lần đầu đọc mình không bùi ngùi gì lắm mà thấy hài hơn. Lúc đó cũng chỉ thấy là ổng vẫn yêu Vinh Quang, vẫn muốn đánh giải (sau đọc lại mới thấy quyết định đó của ổng can đảm thế nào).
Nhìn lão Ngụy thi đấu, nói thật mình không ghét cũng không thích phong cách của ổng, sau mới thấm dần cái sự chấp nhất vật lộn với thời gian đằng sau nó.
Cảnh cảm xúc nhất của ổng hẳn là lần đánh Tứ kết với Lam Vũ. Truyện nói quá hay quá rõ rồi nên mình chẳng nhắc lại làm gì, chỉ muốn nói là trong lần đọc đầu tiên, đến tận lúc đấy, Ngụy Sâm trong lòng mình mới gắn với 2 từ 'đáng kính'. Nó gây ấn tượng mạnh mẽ, để rồi trong mọi phân cảnh của ổng, cả trước và sau trận đấu đó, mình đều cảm thấy thêm một tầng màu sắc khác hẳn. Trận đấu kết thúc, Ngụy Sâm nhận được tiếng vỗ tay từ "mỗi một góc khán đài, mỗi một góc lòng người", và cả tiếng vỗ tay trong lòng mình nữa.
Đến ngoại truyện, lại là một Ngụy Sâm khác. Không phải 1 lão già đã ở dưới đáy ngoan cố bật lên, mà là 1 kẻ ở trên đỉnh bất lực nhìn mình tuột dần xuống, làm mọi cách cũng không thể vãn hồi. Nguyên phần chính truyện tác giả đã khắc hoạ một "lão già" đã cú đêm lại còn nghiện thuốc nặng, để rồi một câu ngắn ngủi "hắn bỏ tật thức đêm, thuốc cũng chỉ vài ba hơi là vứt" khiến người ta ngổn ngang trăm mối. Ta còn thấy cái cay đắng của một kẻ đặt ở đâu khác cũng "thanh xuân phới phới", nhưng lại cứ chọn cái nghề này để rồi "suốt ngày phải lo toan chuyện hậu sự". Thấy cái tuyệt vọng của 1 kẻ đã nhìn thấy ánh sáng cuối con đường (Hoàng Thiếu Thiên), nhưng lại biết rằng mình không kịp lết đến ánh sáng đó. Nhưng đồng thời, ta cũng thấy được nơi hắn một đội trưởng tận tâm và một tuyển thủ kính nghiệp. Hắn vào game vun vén vật liệu, thấy nhân tài là vồn vã mời về rồi hết lòng hết dạ mà dạy dỗ. Đánh thua một đứa nhóc đứng bét trại huấn luyện, hắn nhục mặt chứ? Có. Tuyệt vọng chứ? Có. Nhưng thứ rõ nhất hiện ra trong mắt hắn là tương lai của Lam Vũ, một tương lai không có hắn. Hắn nói: "Át chủ bài đôi là thời đại không thuộc về tui", nhưng trong Kiếm và Lời nguyền của Lam Vũ vẫn luôn có hắn: Sách Khắc Tát Nhĩ của hắn, cùng với thanh kiếm quang Băng Vũ mà hắn góp công chế tạo.
Đọc trận đấu của Dụ Văn Châu vs Ngụy Sâm ở trại huấn luyện, rồi nhìn lại trận Tứ kết kia, thấy đúng là 1 vòng luân hồi. Ngày đó, cậu bé 'bét bảng' quan sát vị đại thần cao cao tại thượng suốt 1 tối rồi dùng những thông tin có được làm vũ khí, nào Lục Tinh Quang Lao, nào Mưa Hỗn Loạn, thực hiện chuỗi thắng không thể tin nổi. Ngày sau, lão già 'hết thời' quan sát vị đại thần cao cao tại thượng suốt 6 năm, rồi dùng những thông tin có được làm vũ khí, lại Lục Tinh Quang Lao, lại Mưa Hỗn Loạn, thực hiện pha kèm người cũng quá đỗi khó tin.
Một trong những điểm hay, độc của Toàn chức là mượn môi trường đặc thù của thể thao điện tử để xây dựng một câu truyện toàn nhân vật trẻ măng nhưng khai thác góc nhìn của những kẻ tuổi xế chiều. Mà nhân vật thể hiện rõ điểm này nhất không phải một Diệp Tu chả có tý gì gọi là sút phong độ, không phải Hàn đội vẫn giữ được trình độ cấp thần, mà là Lâm Kính Ngôn và Nguỵ Sâm, trong đó mình thấy Nguỵ Sâm thể hiện rõ hơn với hành trình trọn vẹn và đầy cảm xúc. Hắn quả thật không có cái trình cân cả thiên hạ, không có áo choàng hay vương miện lấp lánh, lại còn bỉ bựa, no limit, nhưng ai nói hắn không phải bậc "anh hùng"?
Kính Nguỵ Sâm, trụ cột đáng tin cậy của Hưng Hân và đội trưởng đáng tự hào của Lam Vũ.
P/s: Cảm ơn @Đỗ Tiểu Bạch , lúc xem MV Chiến Binh Cô Độc của bạn thì Nguỵ Sâm chính là người mình nghĩ đến nhiều nhất =))))