- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 3,848
- Location
- Thanh Đảo
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Những chàng trai Thanh Đảo
[Tài liệu]
So sánh Hàn Văn Thanh và Tôn Triết Bình
Đây là một topic bên Trung được chị @Lá Mùa Thu tổng hợp lại, do oomi dịch. Chị gái oomi và oomi và các chị gái khác, bị bấn loạn với hai vị hán tử này rất nhiều, nay 7/6 oomi làm, thân chúc sinh nhật chị gái, sinh nhật vui vẻ nhé <3 @Lãi. Yêu thương~ <3 Cảm ơn chị của em đã đồng hành cùng em bấy lâu !!So sánh Hàn Văn Thanh và Tôn Triết Bình
Mỗi “——” là phân cách giữa người viết khác nhau.
"In nghiêng" là từ chính văn. Phần chữ được tô màu trắng là SPOIL, bôi đen để đọc.
Đại Tôn sẽ nói loại lời rác rưởi như “Tao là ông nội mày”, còn Lão Hàn tuyệt đối sẽ không. Nên Đại Tôn hắn ta thực ra là một người khá hài hước, công lực Trào Phúng rất cao, liệt vào hàng ‘nhất kích tất sát’ (nếu hắn nguyện ý). Ví như năm đó một câu “Kị sĩ ha?”*, thật đúng là đặt vào vừa đúng khiến người á khẩu không trả lời được. Mà Lão Hàn lại tương đối nghiêm túc, căn bản lời nào nói ra cũng là lời thật, còn là lời mà người khác không dám nói.
(Vòng khiêu chiến, đội bạn biết Tôn bị đau tay đánh không lâu được nên cho kỵ sĩ lên mài, nhưng Tôn quất bạn kỵ sĩ đó trong 1p+. Tôn Triết Bình biết rõ ý đồ nên khi xuống sân, hỏi cái người xếp đội hình bên địch "Kỵ sĩ ha?")
Tương tự như việc thích Vinh Quang, Đại Tôn rõ ràng có thương ở tay, khi thi đấu vẫn ưa làm càn, có thể thấy người vừa tiêu sái vừa tùy tính, buông thả bất kham. Có lẽ đối với Đại Tôn mà nói, thích một vật liền sẽ tận lực sảng khoái, không giữ lại chút gì. Mà Lão Hàn lại là sự trước sau như một quán triệt, so với Đại Tôn, anh ta lại càng quật cường và chấp nhất, lẫn một chút ngoan cố bên trong, khiến người vô cùng tôn kính.
Thể hiện rõ ràng nhất chính là, Đại Tôn cảm thấy tiết tấu rối tinh rối mù nhưng vẫn không muốn thay đổi, dù hắn rõ điểm yếu của chính mình. Mà Lão Hàn lại có thể vì Vinh Quang thay đổi đấu pháp của chính mình. Càng có thể thấy, người gọi là Đại Tôn này thật sự hoàn toàn không bị thứ gì trói buộc, lộ ra ý vị cuồng dã, mà Lão Hàn so với hắn lại nhiều hơn một phần cứng cỏi và ẩn nhẫn.
Hai người đều trọng tình cảm, ví như việc Đại Tôn cứu viện Trương Giai Lạc bị Bách Hoa công kích, tương tự các loại tình cảm của Lão Hàn đối với Diệp Tu (trước sau như một, khi Lão Diệp bị truyền thông công kích mạnh mẽ, Lão Hàn vẫn không hề che dấu chút nào mà công khai bảo vệ hắn) nhưng Đại Tôn lại càng tinh tế, hắn hiểu Trương Giai Lạc, mở suy nghĩ anh, chỉ dẫn anh.
Tuy hai người đều đặc biệt đàn ông, cá nhân người viết cho rằng, Đại Tôn vẫn có chút theo chủ nghĩa lãng mạn. Ví như ID của hai người, Lạc Hoa Lang Tạ và Đại Mạc Cô Yên.
Người ta hay nói ‘vật họp theo loài’, nhìn người bên cạnh Đại Tôn đi, Trương Giai Lạc, người này tâm tính khá giống thiếu niên nhà giàu; mà Trương Tân Kiệt lại khá thực tế, nên so với Đại Tôn, Lão Hàn lại không có sự phóng túng như thế. Lại nghĩ tới Trương Giai Lạc và Đại Tôn cãi nhau phun lời rác rưởi, nhưng thử tưởng tượng Lạc Lạc phun lời rác rưởi với Lão Hàn xem (Lão Hàn sợ là sẽ xách Trương Giai Lạc ném ngoài cổng).
——
"Tôn Triết Bình, đây là cái tên bọn họ tuyệt đối sẽ không quên, phong cách chiến đấu của hắn cuồng dã bất kham, như một dấu ấn vĩnh cửu ngụ trong trái tim mỗi người" —— Chương 951: Cơ hội.
Đấu pháp của Tôn Triết Bình trên sàn thi đấu quyết chí tiến lên, sau khi tay bị thương gọn gàng dứt khoát trực tiếp giải nghệ, đều đọng ở một chữ “Cuồng” này. Đã từng là Đệ nhất Cuồng kiếm, đối với chính mình hắn tự tin, nhưng không xem nhẹ một cuộc tranh tài nào. Tả xung hữu đột hay cứng đối cứng, hắn vĩnh viễn mang trạng thái mạnh nhất đến đối diện đối thủ, cũng chính vì thời gian dài thao tác cao cấp mà chấn thương giải nghệ.
Trên tính cách, hắn cũng chính là trực lai trực vãng, không e dè, lời rác rưởi và sự cuồng ngạo cùng tồn tại. Nói hắn “Ngạo”, không phải là ngạo khí mù quáng không biết trời cao đất dày như Tôn Tường. Cuồng ngạo của Tôn Triết Bình chính là sự hung hăng trên sàn đấu, được đổi lấy từ vô số gió mưa, đủ tư cách bễ nghễ thiên hạ. Cho dù thương ở tay cũng không thể giảm đi phong cách tác chiến hung hăng của hắn, có lẽ có người nói hắn điên cuồng, nhưng hắn là ngông nghênh, từ lúc hắn sinh ra đã mang theo. Cuồng ngạo lại lý trí. Không quản người khác nói thế nào, hắn thấu rõ, nhưng chỉ nhận định con đường của chính mình. Khi còn có thể đánh, hắn dùng đấu pháp cuồng dã nhất, cùng Trương Giai Lạc tạo ra Phồn Hoa Huyết Cảnh gần như đẩy Bách Hoa đến đỉnh cao nhất của Vinh Quang. Sau khi chấn thương, tỉnh táo hiểu rõ bản thân không thể đánh tiếp, mặc dù có vô số tiếc nuối và không cam lòng, vẫn dứt khoát rời đi, sau đó Phồn Hoa Huyết Cảnh thất truyền. Đại trượng phu co được dãn được, cầm được thì cũng buông được.
Ngoài ra, Tôn Triết Bình còn là một hán tử trọng tình trọng nghĩa. Cảm tình hắn và Trương Giai Lạc, cùng Bách Hoa cùng đồng hành mấy năm kia, thật sự không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt. Trương Giai Lạc chuyển nhượng về Bá Đồ, ở trong game u mê ngập ngừng, Tôn Triết Bình dùng một câu “Chặt đứt quá khứ” đánh thức anh, kỳ thực cũng chính là xuất phát từ tình cảm hợp tác trước kia. Bao gồm đối với Bách Hoa, đối với Vu Phong, là đội trưởng Bách Hoa sơ khai, hắn cũng hy vọng Bách Hoa có thể ngày càng phát triển.
Sau đó, chính miệng hắn thể hiện kỹ năng bắn pháo, không cần nhiều lời, chỉ một câu “Tao là ông nội mày” đủ hổ báo khiến người ngước nhìn.
Tôn Triết Bình tuy ngạo, mỗi lần ra trận lên tiếng đều vô cùng thực tế, hắn nói cũng không phải ngôn từ cao cấp gì, lại có thể nói ra khí chất cuồng không đỡ nổi. Còn Lão Hàn, càng không cần tôi nói thêm, Liên minh Đệ nhất hung. Người dám chọc anh ta tức giận đều sợ hãi một giây sau bị anh ta cắn chết, tuy anh ta không thể cắn người, tối đa chỉ cho một đấm.
Bá Đồ đối với Hàn Văn Thanh, Bách Hoa đối với Tôn Triết Bình, đều là tình cảm khó có thể dứt bỏ. Nhưng Hàn Văn Thanh so với Tôn Triết Bình may mắn hơn rất nhiều, mười năm Bá Đồ, từng giây từng phút anh đều không rời, trước sau như một thủ vững vị trí của chính mình, trước sau như một. Tôn Triết Bình giữa đường bắt buộc rời khỏi, ngoài miệng thoải mái, nhưng sau khi giải nghệ vẫn không uống rượu, vẫn giữ thói quen nghề nghiệp của tuyển thủ chuyên nghiệp. Kỳ thực nói cho cùng, thiết hán nhu tình. Cuồng cũng được, mãnh cũng được, đều bắt nguồn từ yêu quý của bọn họ đối với Vinh Quang. Vinh Quang, lại chơi thêm mười năm nữa cũng không chán.
——
Nếu trong thế giới võ hiệp, Tôn Triết Bình chính là đao khách lang thang, Hàn Văn Thanh chính là tướng quân trấn giữ biên cương.
——
Kiêu ngạo và ngông cuồng của Đại Tôn sinh trưởng trong xương, còn Lão Hàn chính là một cỗ bá khí bức người.
Cảm thấy Hàn Văn Thanh chính là người sẽ vĩnh viễn tiến về phía trước, chưa từng chiến bại. Bất luận thân trong nghịch cảnh, đều không phụ sơ tâm, bất khuất kiên cường. Lão Hàn đối với chiến đội cũng rất để tâm, chính vì không bỏ xuống được Bá Đồ mà từ chối lời mời của đội Quốc gia, anh tràn đầy ý thức trách nhiệm.
Đại Tôn, để tôi viết hoa chữ “Cuồng”. Phóng khoáng nhiệt huyết, cầm lên được bỏ xuống được, tự do tự tại, thích làm gì thì làm nấy, không chịu tác động vì bất kì tạp niệm nào. Nhìn lúc đầu hay mãi đến sau này vẫn cảm thấy hắn giống như thanh niên nhiệt huyết trong tiểu thuyết võ hiệp . . .
Tổng kết mà nói, Hàn Văn Thanh vững như bàn thạch, Tôn Triết Bình tự do như gió. Hai người bọn họ đúng là rất giống, đều là thuần chủng trong thuần chủng. Có thể đem nhân vật tương tự thông qua các chi tiết mà bộc lộ ra mị lực khác biệt, tôi nghĩ đây mới chính là lý do tôi thích Toàn Chức Cao Thủ.
——
Hai nhân vật có năng lượng chính trực. Đại Tôn coi như là tuyển thủ chuyên nghiệp duy nhất trong toàn bộ truyện vướng phải “chấn thương”. Mọi người cũng biết chơi game ngoại trừ đầu óc cần nhất chính là đôi tay, nên tai họa củaTôn Triết Bình cùng chuyện từ đó mà xảy đến với Trương Giai Lạc và Bách Hoa đều khá hiện thực. Nhưng Đại Tôn rất đáng phục nha, hắn đánh bại cả Diệp Bất Tu của chúng ta đó (đây mới là trọng điểm).
Trong ấn tượng của tôi Diệp Tu chính là hình tượng một vị vương giả bất bại, khi solo cùng Tôn Triết Bình tựa như là trận thua duy nhất của anh ta. Có thể đánh ngã cả Trùm solo, cái gã người mang chấn thương nào đó đúng là khiến người giận sôi.
Còn có tình hữu nghị giữa hắn và Trương Giai Lạc, cả đời đẩy Song Hoa ~ tổ hợp Phồn Hoa Huyết Cảnh trong Toàn Chức cũng là một điểm nhấn nổi bật.
Lại nói Hàn đội, anh ta và Diệp Bất Tu ái hận tình cừu từ đầu đến cuối đều quá triệt cuộc đời Vinh Quang của hai người. Mười năm Bá Đồ trước sau như một, trước sau như một này trừ Hàn đội ai có thể nhận? Tuổi già ý chí chưa già, ý chí trải ngàn dặm, mỗi một vận động viên đều sẽ già đi, sau đó thành tích tụt giảm, cuối cùng giải nghệ, chính là một quá trình như thế.
Không thể vĩnh viễn trẻ trung, trong văn cũng có nhiều lần nhắc tới thực lực thao tác của Hàn Văn Thanh giảm xuống. Nhưng anh vẫn luôn thủ vững, đến mùa giải mười một, tuy sau cùng không tham gia giải thế giới; hơn nữa vị trí chủ lực Bá Đồ cũng giao lại cho người mới, nhưng trong lòng Hàn đội, giấc mơ Quán quân như trước không ảm đạm nửa phần. Đây là yêu và nhiệt tình anh giành cho trò chơi này, sự kiên trì của anh có ý nghĩa.
Nội dung topic rất thú vị, chính là hai người đàn ông, Bá Khí!
——
Hàn Văn Thanh kiên định dũng mãnh tiến tới, Tôn Triết Bình cuồng ngạo xem trời bằng vung.
——
Tôn Triết Bình, Đệ nhất Cuồng kiếm.
Lời rác rưởi “Tao là ông nội mày” đơn giản thô bạo, “Lòng cậu còn bao nhiêu tạp niệm, đem bắn sạch hết đi!” cuồng ngạo, lại có một loại quan tâm không dễ phát hiện.
————END————
Bonus: