Chương 6
Cánh bướm nhẹ nhàng rung rinh, thời gian cũng đang trôi qua từng ngày, đến lúc nhận ra thì trên người cũng đã khoác áo lông rồi, thành phố B bắt đầu rơi những bông tuyết đầu mùa.
Diệp Tu và Tô Mộc Thu đều điên cuồng tiếp thu kinh nghiệm thi đấu mỗi ngày, nếu bỏ qua yếu tố trang bị, bọn họ đã có thể tranh tài với một số tuyển thủ chuyên nghiệp - đối với những tuyển thủ đã có thiên phú lại thêm chăm chỉ luyện tập thì chẳng có cái gì gọi là vấn đề sất.
"All Stars sắp bắt đầu rồi, các anh muốn đi chơi không?" Tô - lại một năm trúng tuyển All Stars - Tranh, hỏi hai người.
"Tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp đều đi à?" Tô Mộc Thu hỏi.
"Trên lý thuyết thì đúng thế, nhưng có người không muốn đi thì cũng đành chịu." Tô Mộc Thành bổ sung thêm.
"Ví dụ như chị Nhu Nhu?" Diệp Tu nhìn về phía một mỹ nữ khác trong phòng huấn luyện.
"Trẻ con thì đừng quan tâm chuyện của người lớn." Đường Nhu vén một lọn tóc ra sau tai.
"Nói cậu đó, nhóc con." Tô Mộc Thu nói với Diệp Tu.
"Anh thì không nhỏ chắc?" Diệp Tu nhướng mày.
"Ít nhất tui đã thành niên rồi."
Diệp - vị thành niên - Tu: Thế tôi phắn nhé?
Cuối cùng hai người vẫn đi theo chiến đội Khâu Túc đến hiện trường Ngôi Sao Tụ Hội, không vì cái gì khác, chỉ đơn thuần tò mò mắt to mắt nhỏ của Vương Kiệt Hi có thể đáng sợ tới mức nào.
Nhưng không ngờ lại bị cái mỏ tía lia của Hoàng Thiếu Thiên doạ cho hết hồn trước.
"Tại sao có người cảm thấy hắn đáng yêu thế nhỉ?" Tô Mộc Thu bày ra vẻ ghét bỏ Hoàng Thiếu Thiên đang nói chuyện cùng Tô Mộc Tranh.
"Có lẽ là vẻ đẹp khi nhìn từ xa?" Diệp Tu ôm trán bước đi.
Vì hai người đều là người mới nên khi bước vào thính phòng cũng không ai để ý, cùng lắm thì là có người xin phương thức liên lạc chỉ vì nhan sắc của bọn họ.
Đường Nhu khổ sở để mắt đến hai người, Đường đại tiểu thư nhiều ít gì cũng là một tuyển thủ Ngôi Sao Tụ Hội, tùy tiện đi tới thính phòng quả thực là đi tìm chết chết, nhưng bị Hoàng Thiếu Thiên giày vò màng nhĩ bên cạnh Tô Mộc Tranh cũng chẳng dễ chịu tí nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, tuyển thủ Đường Nhu quyết định, tốt nhất là ngày mai không nên đến. Ngoại trừ giải trí cho khán giả, All Stars sẽ không có tác dụng gì cho việc nâng cao thực lực của cô cả.
Chiến đội Khâu Túc đã có Tô Mộc Tranh làm nữ thần liên minh rồi, cô nên khổ luyện kỹ thuật bản thân thêm nữa thì tốt hơn.
Nếu không, bị Diệp Tu cũng là pháp sư chiến đấu so sánh sẽ không tốt. Đường Nhu cùng cô bạn thân - Tô Mộc Tranh bước vào sàn thi đấu chuyên nghiệp, kiên định quyết tâm huấn luyện. Nếu không phải vì thử thách khiêu chiến, làm sao cô có thể gia nhập liên minh mà không chút do dự chứ?
Ở khán đài gần chiến đội Khâu Túc, Diệp Tu nhìn thấy một bóng người không ngờ tới.
"Thu Thu? Sao em lại tới đây?"
"Đến xem Ngôi Sao Tụ Hội."
"Không phải em không quan tâm đến trò chơi à?"
"Em nghĩ anh có thể xem lịch sử trò chuyện của chúng ta." Diệp Thu cắn răng. "Em đến đây vì ai chứ"
Mấy ngày nay Diệp Tu không chạm vào điện thoại di động, sờ khắp túi áo, không tìm thấy điện thoại di động, mặt hắn lộ vẻ vô tội.
“Tìm không ra.” Nghe giọng điệu ngây thơ này, Diệp Thu vẫn luôn tò mò, Diệp Tu có loại ma lực nào mà luôn có thể dễ dàng chọc cậu giậm chân như vậy.
"Có phải vốn dĩ anh không thèm để ý?"
"Anh vẫn luôn huấn luyện mà!" Diệp Tu nói rất đương nhiên, sau khi nói xong hắn thậm chí còn tự đồng ý với quan điểm của bản thân.
"Đấu trường chuyên nghiệp bây giờ khó lắm."
"Em đi đây." Diệp Thu cúi đầu không thèm để ý tới hắn nữa.
Diệp Tu lại nhìn chỗ trống bên cạnh Diệp Thu: "Đây là chỗ của ba mẹ hả? Hôm nay họ không đến à?"
Thấy Diệp Thu gật đầu, Diệp Tu liền kéo Diệp Thu ngồi xuống.
"Vị trí này nhìn hội trường cũng không tệ đâu."