Hoàn [The King Return] (All Diệp) Chỉ trách ảnh dễ thương quá trời

Lăng Nhân Vạn Diệp

Phó bản trăm người
Bình luận
117
Số lượt thích
234
Location
Một thế giới nào đó giữa vô số vì sao
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Họ Diệp tên Tu
#1
design: ☾ starburst ⋆—



Chỉ trách ảnh dễ thương quá trời
【Event 24h Mừng sinh nhật Song Diệp 2024】


Phần trước

Author: 悠悠堇

ID lofter: yoyogin

Link: 怪他过分可爱-悠悠堇

Edit Beta: @TsunaX

Check: Sơ

Chi tiết: 【Event 24h Mừng sinh nhật Song Diệp 2024】The King Return





Diệp Tu cao lên.


Cao hơn hắn ở tuổi mười tám 3 cm.


"Thì ra con trai có thể lớn đến hai mươi bốn tuổi là thật."


Sở Vân Tú bình luận.


Phương Duệ và Hoàng Thiếu Thiên rất là khoái đứng chung chỗ với Diệp Tu bé, điều đó giúp bọn hắn cực kỳ có cảm giác thành tựu.


Và cả sự trống rỗng vô tận sau khi cảm giác thành tựu tan biến.


Và cả sự thờ ơ.


Diệp Tu mười tám tuổi và Tôn Tường đi chung với nhau do không có nhiều khoảng cách thế hệ.


Chỉ là trời nam đất bắc sao mà nói chuyện với nhau được, suy cho cùng thì Tôn Tường chẳng biết trông trẻ.


Tôn Tường biết nói gì đây, Tôn Tường rất chi là tuyệt vọng. Hắn xoay mặt đi thì thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu Diệp Tu, trông rất nghịch ngợm.


Diệp Tu đang liếm kem thì cảm giác được tầm mắt của Tôn Tường nên cũng quay sang, hai người đối diện với nhau. Bầu không khí bỗng trở nên im ắng, Diệp Tu vì muốn làm sinh động bầu không khí mà đưa que kem tới bên miệng Tôn Tường: "Anh cũng muốn ăn hả?"


Tôn Tường không biết đầu óc để đâu, cắn một phát nửa cây, hơi lạnh từ khoang miệng vọt thẳng tới óc làm đầu buốt như bị bỏ tủ đông.


Ai từng trải qua nỗi đau này đều hiểu.


Diệp Tu há miệng nửa chừng, sau một hồi mới nói: "Anh thích ăn kem như vậy, sao không nói sớm."


Tôn Tường lạnh tới tím tái mặt mày. Hắn há miệng thở ra, nửa cây kem kia còn chưa ăn hết.


Diệp Tu thấu hiểu lòng người, mò lại gần thổi vào miệng hắn.


Tôn Tường thiếu chút nữa xỉu, sắc mặt hồng hồng.


Diệp Tu thấy Tôn Tường phản ứng quá mức, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"


Nó đưa lòng bàn tay lên miệng mình thở ra, "Tôi đâu có hôi miệng đâu."


Tôn Tường gian khổ lắm mới nuốt được phần kem còn lại. Nghe Diệp Tu nói vậy làm hắn nhớ lại mùi vị ngọt ngào vừa rồi, mặt càng đỏ hơn.


Hắn không trông trẻ được.


Nhất là đứa trẻ đã mười tám tuổi.


Cứ để cậu ấy tự do đi.


Đặc biệt là khi hắn thấy Diệp Tu liếm nửa cây kem còn sót lại, hắn thật sự muốn nhắc nhở nó rằng: nước miếng có độc, không nên ăn bừa nước miếng của người khác.


Lúc hai người đi đến sảnh khách sạn thì Diệp Tu cuối cùng cũng ăn xong cây kem. Nó nâng mắt nhìn Tôn Tường: "Trong tương lai tôi có cao giống anh không?"


Tôn Tường nhìn đôi mắt kia, hơi mất đà: "Chắc là không."


"Tại sao?"


"Tại vì cậu đã mười tám tuổi rồi. Cao thêm bảy tám cm nữa thì không thực tế."


"Nhưng tôi sẽ cố gắng cao hơn chút."


"Vậy thì uống nhiều sữa vô."


Tôn Tường hiếm khi rất kiên nhẫn.


"Anh đang dỗ tôi có đúng không?"


"Tôi không có."


Tôn Tường thề thốt phủ nhận: "Cậu cố gắng hơn nữa đi, sự cố gắng sẽ được hồi báo."


"Anh thấy sao?" Diệp Tu hỏi người đằng sau Tôn Tường.


Tôn Tường bỗng quay đầu lại, Diệp Tu mặc đồng phục đội tuyển quốc gia đang cười nhìn hắn.


Đội trưởng nhỏ của Gia Thế vỗ vai Tôn Tường: "Anh là người tốt, nhưng lại coi tôi như thằng ngốc."


Tôn Tường trầm mặc.


Thật ra hắn mới là kẻ ngốc.


Dẫn đội của đội tuyển quốc gia là minh chứng cho thành quả của sự cố gắng vô dụng, đối với đội trưởng nhỏ của Gia Thế mang chiều cao xấp xỉ đối phương.




Dụ Văn Châu ở khu cà phê ngoài trời dưới lầu khách sạn thấy Diệp Tu và Diệp Tu. Một bé một lớn ngồi chung hút thuốc trên sofa trong khu hút thuốc. Điều này làm Dụ Văn Châu không nhịn được nhíu đôi mày thanh tú. Hắn đi tới dùng vừa đủ sức gõ đầu Diệp Tu lớn.


"Sao thế?" Diệp Tu quay đầu nhìn Dụ Văn Châu, thần thái vô tội.


"Cậu ta còn nhỏ, ít hút thuốc lại." Dụ Văn Châu nhìn Diệp Tu bé trong tư thế ngậm điếu thuốc lá cực kỳ thành thạo, thật muốn thở dài.


Quả nhiên có một số thói hư tật xấu vẫn nên bắt đầu bỏ luôn từ nhỏ. Dù cho Diệp Tu bé đã không còn nhỏ nữa, nhưng so với Diệp Tu lớn ngoan cố nói gì cũng không nghe thì trông vẫn trẻ thơ và ngây ngô hơn nhiều.


Chỉ có điều... Dụ Văn Châu nhìn hai gương mặt giống y như đúc đang dựa song song vào nhau.


Dù là ai, hắn thích hết là được.




Nếu trong lòng đã quyết định, Dụ Văn Châu lập tức nói rõ với các tuyển thủ khác. Thừa dịp Diệp Tu bé còn chưa trở về thì nên tranh thủ khiến nó nhận ra tác hại của việc hút thuốc đối với thân thể, ít nhất sau này có thể bớt hút thuốc lại.


Đề xuất này nhận được sự hưởng ứng đông đảo nhưng Phương Duệ và Tô Mộc Tranh lại không có phản ứng gì. Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy quá là kỳ lạ, miệng tấm tắc bước quanh Phương Duệ một vòng: "Là dân tị nạn bị tên nghiện thuốc lá kia hại thảm nhất mà ông lại không có phản ứng gì. Lạ nha. Không phải ông thường than lão Diệp sương khói mờ nhân ảnh sao?"


Phương Duệ lườm hắn một cái: "Nói chuyện với cậu mệt quá."


Hoàng Thiếu Thiên hừ lạnh: "Làm như tui rất muốn nói chuyện với ông lắm vậy."


Đúng lúc này hai người thấy Diệp Tu bé đi vào, còn Diệp Tu lớn thì không có ở đây. Hoàng Thiếu Thiên tiến tới, cười trông cực bảnh trai: "Diệp bé ơi, anh muốn trao đổi với em chuyện này."


Diệp Tu bé chỉ nâng mi lên nhìn hắn một cái mà đã chọc trúng chỗ ngứa ẩn sâu trong trái tim Hoàng Thiếu Thiên.


Hắn mới phát hiện Diệp Tu mười tám tuổi, hình như, khả năng là, thấp hơn hắn một tí.


Thì ra Diệp Tu mười năm trước không cao bằng hắn. Khóe miệng Hoàng Thiếu Thiên không nhịn được nhếch lên, nụ cười bảnh trai trở nên hơi ngu đần. Hắn vươn tay xoa mái tóc đen nhánh lại mềm mượt của Diệp Tu bé.


Diệp Tu bé hất tay Hoàng Thiếu Thiên ra, che đầu lại, đôi môi mím chặt, hơi giận dỗi mà trừng mắt nhìn Hoàng Thiếu Thiên. Hoàng Thiếu Thiên hiếm khi không nói nên lời mà spam trong lòng, mặt đỏ như gất.


Dễ thương quá má ơi. Hoàng Thiếu Thiên bịt mũi lại. Mé nó, cuối cùng hắn cũng biết tại sao lại có người thích tuổi tác chênh lệnh.


Hoàng Thiếu Thiên vốn dĩ phải tịch thu thuốc lá trên người Diệp Tu bé, nhưng biểu hiện của đồng chí khiến tổ chức rất thất vọng. Thậm chí xém chút nữa là bỏ ta theo địch, trở thành đồng minh của Tiểu Ma Vương.


Cuối cùng thì Dụ Văn Châu ra tay. Hắn bế Diệp Tu lên, Diệp Tu mười tám tuổi trông không có da có thịt nhưng nó vẫn có trọng lượng cơ bản của một người đàn ông trưởng thành. Chắc đây là kết quả từ việc nó tập thể hình thường ngày. Dụ Văn Châu thoải mái mà nắm dướt nách Diệp Tu, nhẹ nhàng ẵm nó lên, hạn chế hành động của nó.


Diệp Tu bé chớp chớp mi, không rõ lý do cho tư thế này gì, nhưng nó thấy Hàn Văn Thanh và cả Vương Kiệt Hi tới gần rồi dùng hai tay sờ tới sờ lui trên người. Diệp Tu mười tám tuổi không kiềm được đỏ mặt. Nó còn chưa tu luyện tới cảnh giới của mười năm sau, tự dưng bị người ta sờ như vậy thì có đủ loại cảm giác. Phản ứng đầu tiên chính là giãy dụa nhưng ba thằng đàn ông tên này mạnh hơn tên kia, tên kia trâu hơn tên nọ. Nó bị vây chặt tới nỗi một khe hở để chạy trốn cũng không thấy.


Nhưng Diệp Tu mười tám tuổi rất thông minh. Lúc nó thấy Hàn Văn Thanh lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi áo khoác của nó rồi bỏ vào trong túi mình thì đã gần như hiểu được chuyện gì đang xảy ra.


"Đừng... đừng có sờ." Hai bàn tay to mang theo hơi nóng thò vào trong áo khoác, di chuyển lên xuống qua chiếc áo trong mỏng manh. Âm cuối câu của Diệp Tu run run, ánh mắt ướt át, "Đã hết rồi."


Nói giọng này quá khó nghe rõ. Sắc mặt của ba người đàn ông không tính là đẹp, giống như là đang cực lực nhẫn nại cái gì đó.


"Thật sự không có." Diệp Tu bé vươn ba ngón tay ra, "Tôi thề."


"Mấy anh đừng có ăn hiếp cậu ta nữa." Tôn Tường đứng bên luôn nhíu mày nhìn đột nhiên kéo nó ra khỏi vòng vây của ba người: “Cậu ta bị mấy người làm cho khóc rồi kìa."


"Tôi hông có khóc." Diệp Tu bé bất mãn cãi.


"Rồi rồi rồi, cậu không có khóc." Tôn Tường ỷ vào ưu thế chiều cao tuy vụng về nhưng dịu dàng vỗ đầu Diệp Tu bé.


"Đang ồn ào gì đó?" Diệp Tu đẩy cửa đi vào. Diệp Tu bé thấy anh liền sáng mắt lên. Miệng nó xệ xuống, dùng kỹ thuật diễn xuất max điểm chạy bịch bịch tới úp mặt vào ngực anh, trông cực kỳ uất ức.


"Sao vậy?" Diệp Tu giật mình, thấy quần áo Diệp Tu bé hơi xốc xếch, anh ngay tức khắc nhìn những người khác trong sự nghi hoặc.


"Bọn họ ai cũng ăn hiếp em hết." Ngữ điệu của Diệp Tu bé khiến người ta xiêu lòng, làm cho ai đó hận không thể dâng lên tấm chân tình trước mặt nó để cam kết một lòng.


Diệp Tu nhướng mày, đảo mắt qua đám ngồi đang ngồi, khóe miệng mang nụ cười đầy ẩn ý, giọng điệu nhè nhẹ từ từ nó: "Sao, không muốn Boss kỳ nghỉ hè nữa hả, hay ngay cả mạng cũng không cần?"


Diệp Tu bé vỗ tay: "Anh nói mấy câu này nhìn đẹp trai hết sảy."


Sở Vân Tú giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng: "Tôi chưa làm cái gì hết. Mọi chuyện đều tại nghi phạm họ Hàn, họ Vương và họ Dụ."


Phương Duệ nói: "Tôi càng không có khả năng làm gì. Cậu ta còn là một thằng nhóc mà. Tôi cầm thú vậy sao?"


Dụ Văn Châu lúc này chẳng biện giải cho mình, cười tươi đến mức làm người cảm thấy như tắm trong gió xuân: "Xin lỗi tiền bối, có thể là chúng tôi đã dùng sai cách thức nhưng xuất phát từ ý tốt. Chỉ hy vọng giúp anh sửa một số thói quen không tốt thôi. "


Diệp Tu rũ mắt nhìn Diệp Tu bé: "Mấy người này rốt cuộc đã làm gì?"


"Họ muốn lấy thuốc lá của em!" Giọng điệu thê lương mà nghiêm túc, như rằng đang nói "Họ muốn lấy mạng của em".


Diệp Tu nghe vậy sắc mặt đổi ngay, nghiêm giọng nói: "Tôi không ngờ lại là chuyện kinh khủng như vậy." Anh nghía mắt sang nhóm người khởi xướng, lại bị mấy ánh mắt mang theo sự chính nghĩa giết ngược.


"Anh có quyền giữ im lặng, nhưng chúng tôi có quyền chọn không lắng nghe những đề xuất tiếp theo của anh." Hoàng Thiếu Thiên vô tư nhìn trần nhà.


Diệp Tu im lặng chốc lát rồi cúi đầu nói với Diệp Tu bé: "Vậy sao giờ. Nói thật thì bây giờ anh cũng đang trong quá trình bị hạn chế, có lẽ không giúp được em rồi.”


Diệp Tu bé héo rũ như một chiếc lá nhỏ.


Sau đó trong bữa ăn tối, Diệp Tu lén lút dắt Diệp Tu bé ra ngoài. Hai người cứ như đặc vụ ngầm, lại có cảm giác lén la lén lút. Diệp Tu trộm lấy ra gói thuốc lá mới mua từ trong túi, nhỏ giọng nói với Diệp Tu bé: "Hút lẹ lên, coi chừng bị mấy ổng phát hiện."


Diệp Tu bé như cây hạn hán kéo dài sắp nở hoa, kết quả là chưa kịp châm thuốc thì đã bị một bàn tay từ phía sau giật lấy. Diệp Tu bé luôn có giáo dưỡng tốt xém xíu nữa là la um sùm. Nó vừa quay người lại đã đối diện với khuôn mặt đen thui của Hàn Văn Thanh, thiếu chút nữa là sặc nước bọt.


Diệp Tu khá bình tĩnh khi đối diện với Hàn Văn Thanh: "Nói nghe nè lão Hàn, nhìn mặt ông lúc trời tối thấy sợ quá."


"Mấy cậu vào hết đi." Hàn Văn Thanh lạnh giọng, sẵn tay lấy luôn bao thuốc trong tay Diệp Tu.


Diệp Tu cười: "Gì đây, mấy ông còn muốn tam đường hội thẩm nữa hả?"


Đi vào nhìn thì quả thật không sai tí nào. Đám người chờ họ đều mang vẻ mặt "Biết ngay là đi cho cậu ta hút thuốc mà".


Diệp Tu ngồi xuống sofa, hai chân hơi tách ra. Diệp Tu bé thuận thế ngồi xuống giữa hai chân anh, Diệp Tu thì đặt cằm lên đỉnh đầu Diệp Tu bé, tay vô tình ôm quanh eo nó.


Chuỗi động tác này trông tự nhiên quá mức, như thể là cả hai đã làm vô số lần, khiến người khác không hề thấy khó chịu.


Mà hình ảnh tình bạn chan hoà giữa Diệp Tu mười tám tuổi và Diệp Tu hai mươi bảy tuổi trong mắt người khác tương đương với một kích trí mạng.


Người mình yêu mang sự trẻ trung tươi đẹp mười năm trước và người đó mang nét trưởng thành lão luyện mười năm sau, đồng thời hiện ra ngay trước mắt. Hơn nữa còn ngồi thân mật như vậy, chẳng hiểu sao lại có một loại cảm giác bị cắm sừng.


Người mình yêu cắm sừng mình, bên nhau với người mình yêu... Cái logic quái gì vậy.


Các tuyển thủ đều nhất thời trầm mặc.


Nhưng...


Nhìn Diệp Tu bé cười rạng rỡ mà phô trương và Diệp Tu lớn có phần yêu thương nhìn nó, ai cũng cảm thấy, nhìn thêm cái nữa vậy. Hãy để thời gian dừng lại lâu hơn, để họ mãi dừng tại khoảng khắc giao thoa này, để Diệp Tu mười tám tuổi không phải chịu đựng sự cô độc dài đằng đẳng sau này, để Diệp Tu hai mươi bảy tuổi không phải đối mặt với sự rời đi đầy long trọng.


"Khụ khụ." Hoàng Thiếu Thiên hắng giọng, "Lão Diệp à, không thể chiều trẻ con nhiều quá. Khi còn trẻ phải dạy nó cái gì là đúng, cái gì là sai. Bớt hút thuốc lá tốt cho sức khỏe mà."


Diệp Tu cười khẽ: "Chẳng lẽ tôi không biết cái này, còn cần cậu nhắc sao?"


Hoàng Thiếu Thiên nghẹn lời.


Diệp Tu bé mong đợi nhìn chằm chằm Hàn Văn Thanh, lẩm bẩm một câu: "Ngứa miệng quá."


"Đi, anh dẫn nhóc đi mua gói mới." Diệp Tu vỗ cái đầu nhỏ của nó, dắt nó đi.


Không ai đuổi theo. Mọi người cảm thấy Diệp Tu vừa rồi thật xa lạ, có phần gai góc, tựa như loại sinh vật bình thường lười biếng bỗng nhe nanh.


Tô Mộc Tranh đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vẫn uyển chuyển mà dịu dàng: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe là điều mà ai cũng biết. Diệp Tu cũng biết mọi người muốn tốt cho anh ấy nên không giận các cậu. Nhưng con người cũng sẽ có lúc không thể không mượn một cái gì đó để dời đi nỗi đau, áp lực mà anh ấy phải chịu khác với mấy cậu, ngay từ ban đầu đã khác rồi. Anh đã trải qua hết thảy những lần thất bại trong sự nghiệp của mấy cậu, anh cũng đã trải qua cả những gian truân mấy cậu chưa từng gặp phải. Ai cũng biết hút thuốc không tốt, ai cũng hiểu mà."


Phương Duệ cười một tiếng: "Cho nên mới nói các cậu conmeno ai nấy cũng tự cho mình là đúng."




Trong cửa hàng tiện lợi, Diệp Tu đưa cho Diệp Tu bé một gói thuốc lá, Diệp Tu bé mừng húm nhận lấy. Tự giác lấy một cái bật lửa từ trong túi Diệp Tu ra châm một điếu, thả mình vào làn khói thuốc.


Diệp Tu nhìn gương mặt của chính mình mười năm trước, bỗng vươn tay sờ qua gương mặt lán mịn không tỳ vết kia một cách cẩn thận từng ly từng tí. Diệp Tu bé có phần nghi hoặc nhìn anh.


"Hút thuốc không tốt cho sức khỏe." Diệp Tu sờ đầu nó, "Nhưng em cứ hút đi, anh sẽ phụ trách cai."


Diệp Tu nói câu này với phong thái lãng tử, khiến cho Diệp Tu bé nóng mặt.


Sau khi hai người trở về, bầu không khí lại trở nên sôi động. Chỉ chốc lát sau, Diệp Tu bỗng nhiên vùi mặt vào mái tóc của Diệp Tu bé, lẩm bẩm: "Để anh hút một hơi."


Trên tóc Diệp Tu bé còn vương lại mùi thuốc lá.


Nó cảm thấy da đầu nóng lên, mặt cũng hơi đỏ, vỗ vỗ lưng Diệp Tu lớn:


"Không sao, anh cứ hút thêm mấy hơi nữa đi."
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook