Hoàn [The King Return] (All Diệp) Bên tóc mai của anh

Lăng Nhân Vạn Diệp

Phó bản trăm người
Bình luận
117
Số lượt thích
234
Location
Một thế giới nào đó giữa vô số vì sao
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Họ Diệp tên Tu
#1
design: ☾ starburst ⋆—



Bên tóc mai của anh
【Event 24h Mừng sinh nhật Song Diệp 2024】


Author: Rosewater溢夏

ID lofter: yixiahehuan

Link: 【ALL叶】他的鬓边 [ 一发完结 ]-Rosewater溢夏

Edit Beta: @TsunaX

Checker: Sơ

Chi tiết: 【Event 24h Mừng sinh nhật Song Diệp 2024】The King Return




Diệp Tu ngáp một cái, đi vào phòng huấn luyện.


Trương Tân Kiệt đưa cho hắn đồ ăn sáng: “Ăn đi.”


"Cảm ơn Tân Kiệt." Đội tuyển quốc gia đang huấn luyện ở thành phố B. Nhà ăn dưới tầng một, Diệp Tu lười dậy sớm nên đi thang máy xuống ăn cơm. Thường là Tô Mộc Tranh ăn gì sẽ lấy cho anh một phần. Dần dà, chuyện này được những người khác trong đội tuyển quốc gia thay nhau đảm nhiệm.


Trương Tân Kiệt hôm nay dậy sớm, lấy được hai cái bánh bao nhân sữa trứng cuối cùng mà dẫn đội thích.


Trương Tân Kiệt đang đưa bữa sáng qua đột nhiên khựng lại. Diệp Tu cắn ống hút sữa đậu nành bất ngờ nhìn Trương Tân Kiệt, Trương Tân Kiệt cũng nhìn anh.


“Sao vậy?” Anh nghiêng đầu.


Trương Tân Kiệt hơi mất tự nhiên đẩy kính lên: “Không có gì.”




Sau bữa ăn trưa, Diệp Tu tránh nhóm Dụ Văn Châu cùng Tiêu Thời Khâm, lén chạy ra sau một cái cây dưới tầng để hút thuốc.


Tui khổ quá mà. Hút thuốc mà như đánh du kích vậy.


Diệp Tu sầu đời kẹp đầu thuốc. Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng xào xạc làm anh hết hồn hết vía, suýt chút là phỏng.


Tôn Tường nhanh lẹ bắt lấy tay anh: "Anh cẩn thận chút đi chứ!"


Diệp Tu đang sợ bóng sợ gió thấy không phải là Tiêu Thời Khâm hay Dụ Văn Châu thì cười xua tay: "Không sao. Cậu đừng nói cho họ biết nha."


Tôn Tường vốn muốn nói gì đó, mắt bỗng lia tới bên tai Diệp Tu thì mặt lập tức đỏ lên. Nói lắp bắp cả buổi mà không hết câu.


"Gì thế?"


Đáp lại anh là bóng lưng quay người bỏ chạy của Tôn Tường.


"……Chuyện gì vậy ta?"




Núp sau cái cây hút hai điếu thuốc xong, Diệp Tu phủi tay thong thả trở về phòng huấn luyện.


Đối diện là Tiêu Thời Khâm và Dụ Văn Châu trông như muốn nói lại thôi.


Tim Diệp Tu giật thót lên, nghĩ bụng rằng “Gì vậy, chẳng lẽ Tôn Tường bán đứng mình nhanh đến thế? Thằng nhóc thối.”


Diệp Tu thấy đã bị bại lộ nên cũng không thèm che dấu nữa: “Tôi chỉ có mỗi sở thích này thôi, mấy cậu châm chước cho dẫn đội chút xíu đi được không?”


Hoàng Thiếu Thiên vừa bước vào từ bên cạnh hình như muốn nói gì đó, nhưng hắn đã bị Phương Duệ giữ lại.


Dụ Văn Châu nhanh chóng tiếp lời: "...Được, tôi hiểu anh, thực ra thì không có gì đâu."


Tiêu Thời Khâm gật đầu phụ hoạ.


Diệp Tu lấy làm lạ, hôm nay sao hai tên cáo già này lại dễ nói chuyện thế?


Không có âm mưu gì chứ?


Phương Duệ giữ chặt Hoàng Thiếu Thiên thì thào nói: "Đừng có làm lộ chuyện!"


Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt, hiếm khi hạ giọng: "Ổng đang cài hoa! Thằng nào cài cho ổng!"


Phương Duệ nhún vai: “Không biết nữa, hình như có từ sáng rồi.”


Diệp Tu ngây ngô không hề hay biết rằng trên tóc mai phía bên phải của mình đang cài một bông hoa nhỏ hơn móng tay ngón út, màu vàng nhạt.


Hơn nữa, đã nằm chễm chệ ở đó cả một buổi sáng.




Buổi chiều trước khi huấn luyện bắt đầu, Chu Trạch khải vừa ngân nga vừa bước vào chào, Diệp Tu chào hỏi lại: “Tâm trạng tốt thế?”


Gương mặt của Liên Minh ửng hồng. Cậu khẽ gật đầu rồi quắc tay, ý bảo là Diệp Tu lại đây.


Diệp Tu ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến lại, anh không có cảnh giác cao với Chu Trạch Khải.


Chu Trạch Khải giả vờ giúp Diệp Tu chải tóc, nhân tiện nhẹ nhàng đặt một bông hoa lên trên tai trái của hắn.


Giống hệt như bông hoa bên tai phải của Diệp Tu.


Đó là hoa từ cây trồng dưới tòa nhà tập luyện của đội tuyển quốc gia. Vào thời điểm này cây sẽ nở đầy hoa màu vàng nhạt, tuy không biết tên là gì. Hoa bên tóc mai của Diệp Tu có lẽ đã bay vào và rơi đúng ngay vị trí đó lúc anh mở cửa sổ hồi sáng.


Còn bông hoa mà Chu Trạch Khải cài cho anh, tất nhiên là do chàng trai trẻ tự mình hái.



Diệp Tu không hề hay biết mà còn tưởng rằng Chu Trạch Khải đang giúp anh gỡ bụi bẩn dính lên tóc.



Đúng lúc đó, Đường Hạo và Tôn Tường cùng bước vào, cả hai sững người tại chỗ lại.



“Tới rồi sao? Chuẩn bị huấn luyện đi.” Dẫn đội Diệp cài hai đóa hoa bé nhỏ bên tai, ra lệnh như thường lệ.


Nhưng dẫn đội Diệp đang cài hoa lại chẳng có chút uy nghi nào.


Dễ thương chết mất. Tôn Tường và Đường Hạo nghĩ.




Mọi người đều biết có hoa bên tóc mai của Diệp Tu.


Nhưng chẳng một ai hó hé gì.


Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú lén chụp ảnh rồi đăng lên Weibo, chẳng chút lo lắng rằng Diệp Tu sẽ phát hiện. Anh ấy thậm chí còn không có điện thoại, làm sao mà thấy được mấy bình luận gào rú của fan trên Weibo: 【Quá ư là dễ thương! Phải bảo vệ bông hoa mong manh dễ vỡ bên tai của dẫn đội tụi mình mới được!】


Nhưng Diệp Tu không phải là không nhận ra sự thay đổi trong thái độ của mọi người.


Hôm nay ánh mắt của mọi người dường như đặt lên người anh nhiều hơn.



Hơn nữa những ánh mắt này thường ngó một cái rồi nhanh chóng thu lại, giống như là muốn nhìn thêm nhưng lại không dám.


Chuyện gì vậy cà?


Diệp Tu càng mờ mịt hơn.




Cho đến khi anh đi nhà vệ sinh ở tầng ba, chỉ có nhà vệ sinh ở đó mới có gương.


Lúc rửa tay, anh ngẩng đầu lên nhìn, ô kìa, hai bên tai mỗi bên cài một bông hoa nhỏ màu vàng nhạt.



Có người từ phía sau tiến lại gần, là Vương Kiệt Hi.


Người đàn ông khẽ cười, đưa tay gỡ bông hoa bên trái xuống, chỉ cúi xuống hôn lên bông hoa bên phải. Nụ hôn vừa ướt vừa nóng đầy vấn vương nương theo đến bên vành tai của Diệp Tu: “Thật là đẹp.”
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook