- Bình luận
- 117
- Số lượt thích
- 234
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Họ Diệp tên Tu
design: ☾ starburst ⋆—
Một ngày nọ đuôi tóc của Trương Giai Lạc biến mất
【Event 24h Mừng sinh nhật Song Diệp 2024】
Author: 声烦
ID lofter: sflsmm
Link: 【乐叶】有一天张佳乐的小辫子不见了-声烦
Edit: E.C.
Beta: Aya
Chi tiết: 【Event 24h Mừng sinh nhật Song Diệp 2024】The King Return

Một ngày nọ đuôi tóc của Trương Giai Lạc biến mất
【Event 24h Mừng sinh nhật Song Diệp 2024】
Author: 声烦
ID lofter: sflsmm
Link: 【乐叶】有一天张佳乐的小辫子不见了-声烦
Edit: E.C.
Beta: Aya
Chi tiết: 【Event 24h Mừng sinh nhật Song Diệp 2024】The King Return
Trương Giai Lạc mở cửa chống trộm thì bị một bóng đen đứng trước cửa dọa sợ. Hai túi rác to màu đen trên tay bị anh vung lên rồi rơi xuống đất, làm những lon bia rỗng lăn đến bên chân của vị khách không mời kia.
"Chào buổi sáng". Diệp Tu nhặt lon bia lên, vẫy tay với Trương Giai Lạc đang sững người và nói, "Ở nhờ tí.”
Trương Giai Lạc chưa kịp phản ứng lại thì Diệp Tu đã trèo lên người anh như bạch tuộc. Hắn vòng tay lên cổ, treo cả người lên người anh.
"Chờ đã! Để tui đi vứt rác! Còn đóng cửa nữa!" Trương Giai Lạc lấy lại tinh thần. Anh giơ thẳng hai tay, cố gắng không để túi rác đụng vô người ông giời con này, co chân đóng cửa lại.
"Này, Diệp Tu?" Trương Giai Lạc cúi xuống, "Diệp Tu?"
Anh gọi thêm mấy lần đều không thấy đối phương đáp lời, cứ như là đã ngủ. Trương Giai Lạc chỉ có thể chấp nhận, mang người lên giường mình.
Đây là kỳ nghỉ hè sau khi mùa giải thứ bảy kết thúc. Sóng nhiệt quét ngang qua cả nước, chỉ có Côn Minh được tính là mát mẻ. Vậy nên sau khi Diệp Tu gửi Tô Mộc Tranh đến chỗ Sở Vân Tú thì cầm ví bước lên toa xe lửa màu xanh đi về phía Côn Minh.
Mùi mì tôm, mùi thuốc lá rẻ tiền và đủ loại hơi người bốc lên giữa cái nóng tạo thành một thứ mùi hỗn hợp lên men khó tả. Diệp Tu dật dựa cả quãng đường, ngồi trên ghế cứng hết ngủ rồi lại tỉnh. Ánh nắng gắt gao như muốn chia phần da trên cổ tay hắn thành hai bên trắng đen rõ ràng. Cuối cùng cũng nghe được tiếng còi đến trạm.
"Sao ông lại tới đây?" Trương Giai Lại vứt rác vào thùng ở dưới nhà, đoán chừng Diệp Tu còn chưa ăn sáng bèn đi sang tiệm đồ ăn ở cạnh ký túc xá mua một suất bún mang về.
Diệp Tu ngồi khoanh chân trên giường, lấy cái bàn gấp của Trương Giai Lạc ra rồi giải quyết bữa sáng ở trển. Hắn cắn đứt mấy sợi bún, nhai nuốt một cách từ tốn rồi mới đáp: "Nghỉ hè rồi, tới tránh nắng.”
"Ông mở điều hòa ở ký túc xá cũng tránh nắng được mà.”
Trương Giai Lạc chống cằm, chán chường nhìn Diệp Tu ăn.
Khi ăn, hắn không phát ra một tiếng động. Ngón tay đầy đặn cầm đũa, mang theo sợi bún thấm đẫm nước canh đưa vào trong miệng, rồi cắn đứt. Dáng ngồi lại thẳng, không cong lưng, chẳng cần nhìn cũng biết có chỗ eo vẽ ra một đường cong mảnh mai.
"Suốt ngày ở trong ký túc ai mà chịu nổi.” Diệp Tu vô tội nói.
"Không phải ông thích ở trong nhà à?" Trương Giai Lạc lườm một cái.
"Nhưng tui nhớ ông," Diệp Tu ăn xong miếng cuối cùng, cầm đũa quậy quậy bát canh màu vàng nhạt đột nhiên nói thế, "Lý do như vậy đã đủ chưa?"
Trương Giai Lạc không thể kháng cự được trước sự thẳng thắn của Diệp Tu. Anh né mắt sang chỗ khác, nhìn lại thì thấy người kia đang cười như một chú cáo trộm được kẹo. Anh giơ tay xin hàng: "...Đủ rồi".
Trương Giai Lạc mặc áo phông trắng quần đùi, lê đôi dép trên mặt đất, vẫy tay với Diệp Tu gọi hắn đi qua. Sau đó vỗ vỗ ghế ngồi sau của con xe điện ra điều đắc ý.
"Của ông à?" Diệp Tu quan sát chiếc xe màu hồng phấn của Trương Giai Lạc một lượt, nhấc chân lên ngồi xuống phía sau Trương Giai Lạc. Một tay đặt lên vai, tay còn lại vịn vào yên xe. Hắn cuốn đuôi tóc mang sắc đỏ mới nhuộm đang phát sáng dưới ánh nắng, như nước soda mâm xôi, của Trương Giai Lạc quanh ngón tay. Diệp Tu nói, "Màu này hợp với ông nè.”
"Miễn miễn miễn!" Trương Giai Lạc nghe là biết Diệp Tu đang nói kháy mình. Anh mở máy, đi được vài mét thì nói, "Năm rồi tui đã trúng được giải trong cuộc họp thường niên của câu lạc bộ.” Ngừng một lát, anh nói thêm, "Được giải nhất.”
Trương Giai Lạc hơi cong môi, như đang chờ Diệp Tu khen.
"Với cái may mắn đó mà ông cũng vớt được giải nhất, được đấy!" Diệp Tu giơ ngón tay cái ra trước mặt Trương Giai Lạc như đúng rồi, chọc chọc vào cằm anh.
"Nào, đang lái xe!" Trương Giai Lạc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy gương mặt cười rất ư là gian manh của Diệp Tu, giơ tay lên gạt tay hắn xuống.
Trương Giai Lạc đi rất chậm, thứ nhất là do anh không quen chở người khác, đây là lần đầu tiên; thứ hai buổi sáng ở Côn Minh có rất nhiều xe điện đi lại tạo thành cả một dòng xe, họ chen ở giữa chỉ có thể chờ đèn xanh chậm rãi sáng lên. Giữa một bầy nô lệ tư bản, hai thanh niên chán đời trông có vẻ lạc loài.
Ở ngã tư cách đó không xa, một chiếc xe điện không có biển bị cảnh sát chặn lại. Ánh nắng đầu hè dần lên cao, chiếu xuống nhân gian giống như một nồi cháo ngũ cốc đang sôi.
"Đi đâu đấy?"
Diệp Tu híp mắt, hơi buồn ngủ. Hắn đã ngồi tròn hai mươi tiếng trên tàu, lắc lư nghiêng ngả đi đến Côn Minh. Chân suýt bị phù, mông thì nhức ơi là nhức, còn không được ngủ đủ giấc. Diệp Tu dựa trán vào lưng Trương Giai Lạc, dùng móng tay di chuyển dọc theo xương sống của Trương Giai Lạc vì chán.
"Ông cố ơi tui đang lái xe đấy!" Trương Giai Lạc thấy lưng hơi ngứa, trong lòng cũng hơi khó chịu.
"Như này mà ông bảo là lái xe? Đi năm phút còn không được mười mét nữa.” Diệp Tu bảo.
"Vâng vâng, ông nói đúng lắm, tui đang lái xe điện trẻ em với bình ắc quy Nam Phù.” Trương Giai Lạc chịu thua.
Trong lúc nói chuyện, đoàn người phía trước cuối cùng cũng di chuyển. Trương Giai Lạc nắm tay Diệp Tu để lên eo mình: "Ôm chắc nhé!"
Lớn từng này nhưng Diệp Tu chưa từng đi xe điện bao giờ, cùng lắm là ngồi sau xe đạp thôi. Lên đường chính, Trương Giai Lạc bất ngờ tăng tốc, rẽ ngang rẽ dọc khiến Diệp Tu ngồi sau nghiêng ngả.
Qua một con đường dài, Trương Giai Lạc dừng lại trước một cánh cửa khuất tầm mắt. Diệp Tu ngó vào trong thấy hoa ở khắp nơi, trông giống cửa hàng hoa.
Trương Giai Lạc xuống xe rồi bảo Diệp Tu chờ, một lát sau anh mang ra một bó hoa Cosmos màu hồng.
Ánh mắt Diệp Tu trở nên kỳ lạ.
"Nhìn gì?!" Trương Giai Lạc khá là ngại. Anh nhét bó hoa vào tay Diệp Tu, "Tặng á!"
"Giữa hai ta không cần thiết phải vậy ?" Diệp Tu lắc lư bó hoa.
"Là niềm vui, yêu đương với nhau cũng phải có tí niềm vui chứ!"
Trương Giai Lạc nhặt lấy bông hoa đẹp nhất ra cài lên tai Diệp Tu. Diệp Tu da trắng tóc đen, khiến đóa hoa màu hồng nhạt càng trở nên duyên dáng yêu kiều.
Diệp Tu sờ sờ cánh hoa, hơi ngại, nhưng vẫn phải nói lại một lần: "... ông bị Sở Vân Tú đầu độc rồi đúng không?"
Trương Giai Lạc: "..."
Trương Giai Lạc leo lên xe, đuôi tóc cũng đung đưa theo lực, nhanh chóng mở máy xe. Giọng anh hoà cùng làn gió bất chợt mạnh lên: "Phiền quá đi! Diệp Tu ông chẳng biết lãng mạn gì cả!"
"Đây là công viên ven biển?"
"Đúng rồi". Trương Giai Lạc đáp, "Nhưng mà không có gì để chơi. Đến mùa đông thì còn có thể cho hải âu ăn, giờ chỉ có thể nhìn biển ngắm người thôi.”
"Tui nghe Mộc Tranh nói nơi này cũng nổi tiếng lắm mà.”
"Sách hướng dẫn du lịch có nói rồi. Côn Minh vốn không phải thành phố du lịch, cùng lắm chỉ là điểm trung chuyển, nếu ông muốn chơi thì sang Lệ Giang Đại Lý ấy.”
Hai người chậm rãi đi trên con đường rợp bóng cây, đôi dép lê của Trương Giai Lạc kêu loẹt xoẹt. Thỉnh thoảng có đôi tình nhân đi xe đạp đôi lướt qua, cũng có không ít du khách cầm máy ảnh chụp hồ Côn Minh.
Ánh nắng chói chang len lỏi qua khe lá chiếu xuống, tạo thành những khoảng sáng vàng óng loang lổ. Mùa hè ở Côn Minh không nóng, chỉ cần không đi phơi nắng thì cũng coi như mát mẻ.
Họ đi một lát đến một quảng trường nhỏ. Diệp Tu nói Trương Giai Lạc dừng lại ngồi xuống cạnh bồn hoa nghỉ chân. Hắn duỗi thẳng chân ra, chống tay sau lưng, nheo mắt cảm nhận làn gió phất qua mang theo hơi nước, trông giống như đi du lịch vậy.
Trương Giai Lạc nhìn hắn rồi bắt chước theo. Hai cặp chân dài duỗi song song nhau, thoải mái thả lỏng.
"Là... đại thần Trương Giai Lạc sao ạ?"
Một cô gái ngập ngừng ở bên cạnh, rụt rè tiến lại gần và hỏi nhỏ.
"Hả... à chào em.” Trương Giai Lạc hơi ngạc nhiên, thu chân lại, bất giác ngồi thẳng lưng.
Diệp Tu tự giác né sang một bên, quay đầu nhìn đôi song sinh đang nghịch ống nhòm.
"Em thích anh lâu rồi, vẫn luôn ủng hộ anh, ủng hộ Bách Hoa. Em đã theo dõi anh từ khi ra mắt ở mùa giải thứ hai. Trận đấu nào của anh em cũng xem!" Cô gái càng nói càng phấn khích, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng.
"Cảm ơn em nhé.”
Fan như vậy Trương Giai Lạc cũng đã gặp nhiều, không có gì lấy làm lạ. Đây là Côn Minh, là sân nhà của Bách Hoa. Tiện tay tìm một fan Vinh Quang ở địa phương thì đa phần sẽ là fan Bách Hoa.
Chỉ là lúc này Trương Giai Lạc không muốn gặp fan cho lắm.
"Với cả em muốn nói là cảm ơn anh rất nhiều!" Bỗng khóe mắt cô gái đỏ lên, nước mắt chảy ra. Cô bối rối giơ tay lên lau đi, nói trong đứt quãng, "Cảm ơn tất cả những gì anh đã làm vì Bách Hoa, anh rất tuyệt, anh giỏi hơn bất cứ tuyển thủ nào trên đời. Bất luận là ở mặt nào anh cũng luôn là tuyển thủ giỏi nhất trong lòng em".
"Vậy nên, nên..." Cô gái lấy tay che mắt, nức nở, "Anh đừng buồn vì những lời mắng trên mạng, bất kể anh có chọn giải nghệ hay không em cũng mãi mãi ủng hộ anh, Trương Giai Lạc là giỏi nhất thế giới!"
Nói xong, cô cố nở nụ cười rồi chạy mất.
Trương Giai Lạc nhìn theo bóng lưng khuất dần của cô gái, mãi cũng không bình tĩnh nổi.
Khóe mắt anh đỏ bừng từ bao giờ, cả chóp mũi cũng thế. Những giọt nước mắt tích tụ trong hốc mắt rồi trào ra, rơi xuống mặt đường nóng bỏng.
Giọt nước mắt tròn xoe thấm ướt mặt đất, như một cơn mưa rào mùa hạ, chợt đến không một điềm báo lại lớn vô cùng, khiến người ta không kịp trở tay, chưa kịp mở ô đã bị mưa ướt đẫm, làn da lộ ra ngoài bị tạt đến trắng bệch.
"..."
Diệp Tu cũng chưa từng thấy Trương Giai Lạc như thế này, nhất thời bối rối. Hắn muốn lấy khăn giấy nhưng lại chẳng thấy gì, chỉ có thể dùng ngón tay không ngừng lau đi nước mắt trên mặt Trương Giai Lạc.
Anh ngẩn ngơ rơi nước mắt. Nỗi buồn và xót xa chưa hiện gương mặt, nhưng nước mắt thì chẳng báo trước mà đến.
Diệp Tu im lặng, cuối cùng giúp anh lau nước mắt, rồi nhẹ nhàng ôm anh vào lòng. Đưa tay lên dọc theo sống lưng, vuốt ve mái tóc anh.
Nỗi đau chầm chậm lan ra khắp người anh. Anh ôm chặt lấy Diệp Tu, vòng tay qua eo hắn, cố gắng siết chặt, khóc nấc lên.
"Diệp Tu, tui mệt quá".
"Diệp Tu, tui thực sự mệt lắm rồi!"
Dù là Tôn Triết Bình giải nghệ, hay Bách Hoa lại để vụt mất quán quân lần nữa, dù là đêm chung kết bị Vi Thảo đánh bại, hay lúc tuyên bố giải nghệ bị fans Bách Hoa mắng là chối bỏ trách nhiệm, anh cũng không thấy buồn đến thế.
Anh chỉ ngẩn ngơ một hồi lâu, đứng ngoài sân thể dục nhìn chằm chằm vào nơi mà anh đã cống hiến thanh xuân của mình.
Trên đầu anh là sao trời rực rỡ, ánh sáng của dải Ngân Hà kéo dài từ nam đến bắc như một cơn mưa đọng lại. Nhưng những ngôi sao xinh đẹp lại ở cách anh xa lắm. Thấy rõ ràng là khoảng cách có thể chạm tới, mà khi anh vươn tay ra thì ngôi sao đó lại lùi về phía sau. Anh không ngừng tiến về phía trước, ngôi sao không ngừng lùi về phía sau.
Lần nào cũng chỉ thiếu một chút, nhưng như vậy mới khiến người ta tuyệt vọng. Nếu nói trên con đường đi đến chức vô địch của anh có trăm cay nghìn đắng, có đầy bụi gai khiến người ta thịt nát xương tan, có những thanh kiếm sắc nhọn xuyên qua cơ thể thì anh lại không sợ. Vậy thì có gì phải sợ? Ngược lại, dù trong tầng hầm ngầm ẩm thấp anh cũng có thể cắn răng vượt qua, trước tương lai mờ mịt hư vô anh cũng có thể liều mạng mò mẫm trong bóng đêm để thoát khỏi. Rất nhiều thử thách cứ như thể chỉ cần kiên trì thêm chút nữa là sẽ qua nhưng đừng để anh phải cố gắng hết sức, dốc hết mọi thứ để thấy được một tia hy vọng. Mà cuối cùng chỉ nhận lại sự hư vô.
Anh đã thấy bao nhiêu hy vọng, thì cũng gặp bấy nhiêu tuyệt vọng.
Những áp lực, đau khổ, suy sụp trong những năm qua cứ thế bủa vây, kéo anh rơi xuống đáy biển sâu thẳm mặn chát.
Trương Giai Lạc hé miệng, giọng nói khàn khàn trôi ra từ cổ họng như một con thú đã bị thương quá nặng.
"Tui đã rất rất cố gắng, đã cố hết sức rồi, chẳng phải chỉ cần cố gắng là sẽ đi đến thành công hay sao? Vì sao tui mãi chẳng thấy.
Tui mệt lắm, chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ thôi. Có đôi khi ngủ rồi tui lại mơ thấy mình thua thật thảm, nhưng cũng sẽ mơ thấy cảnh tui giành được quán quân. Ngày nào trôi qua cũng nhanh, chớp mắt là đến tối.”
Cuối tháng bảy, Trương Giai Lạc khóc thất thanh, khóc hết lượng nước mưa của cả mùa hè.
Trương Giai Lạc uể oải không có tinh thần. Diệp Tu lo cho anh nên không để anh lái xe. Gửi chiếc "BMW" vào bãi đỗ, Diệp Tu lấy điện thoại của Trương Giai Lạc mở bản đồ rồi quay về, dẫn anh lên xe bus.
Trên xe không có quá nhiều người nên họ tùy tiện ngồi xuống hai ghế. Trương Giai Lạc ngả đầu vào cửa sổ, mũi cử động, vẫn còn đang nấc.
Đuôi mắt anh hồng hồng, nhưng cái đầu mất bình tĩnh đã dần nguội đi. Nhất thời xấu hổ không biết nên kết thúc cơn điên này như thế nào, đặc biệt là khi đã khóc trước mặt Diệp Tu.
Diệp Tu cởi áo khoác ra trùm lên đầu anh, sau đó cầm lấy tay Trương Giai Lạc nhìn thẳng về phía trước.
Lần này hắn đến Côn Minh cũng không phải là đương không đến.
Sau khi Bách Hoa bại bởi Vi Thảo, Diệp Tu lập tức có dự cảm không hay. Hắn gọi điện cho Vương Kiệt Hi, hỏi bóng hỏi gió về tình hình sau trận chung kết thế nào. Vừa cúp máy thì trang web trên màn hình liền xuất hiện tin tức Trương Giai Lạc tuyên bố giải nghệ.
Chẳng ai ngờ Trương Giai Lạc sẽ đột nhiên giải nghệ. Vì anh còn sức chơi, vẫn còn rất mạnh. Anh như một ngọn lửa cháy rực mãi mãi không biết mệt mỏi, người đã dẫn dắt Bách Hoa sau khi mất đi Tôn Triết Bình lần nữa tiến vào chung kết.
Nếu anh cố gắng thêm một chút nữa, may mắn hơn một chút nữa thì có khi Bách Hoa đã trở thành quán quân kế tiếp.
Nhưng đời không có nếu như. May mắn là một thứ không thể xác định. Chỉ có người không muốn cố gắng mới đem chuyện thắng thua đặt hết vào sự may mắn hư ảo. Trương Giai Lạc đã cố gắng không ngừng, đã vượt qua giới hạn của chính mình, mang cả xương lẫn thịt ném vào Bách Hoa xem như nhiên liệu mà đốt sạch. Chỉ là, thất bại ở mùa bảy đã rút cạn hết sức lực của anh. Liên tục cố gắng không ngừng nghỉ, ba lần vào chung kết, ba lần lấy á quân. Thành tích đó cũng có thể coi là rực rỡ, nhưng đối với anh thì chính là ác mộng.
Trương Giai Lạc biết Diệp Tu cố tình đến tìm mình vì điều gì. Diệp Tu cũng biết sợi dây cung đang căng trong lòng Trương Giai Lạc có thể đứt bất cứ lúc nào. Hai người thầm hiểu lẫn nhau, không ai nhắc đến việc giải nghệ, chỉ lẳng lặng chờ khoảnh khắc cơn lũ này ập đến.
Hai mắt Trương Giai Lạc sưng lên, hai mí chẳng thấy gì nữa, hép nửa mi nhìn rất giống một thanh niên có tuổi thất nghiệp chán chường.
Anh cắt hai miếng dưa chuột đắp vào mắt, ngửa mặt ngồi dựa vào ghế sa lông, tay nắm lấy tay Diệp Tu, mân mê từng ngón tay hắn.
"Ông biết tui sẽ thành thế này nên đến để cười tui đúng không?”
"Không biết mà, tui chỉ muốn đến thăm ông thôi.”
"... Lừa ai đây, trước đây gọi thế nào ông cũng không chịu ra ngoài".
"Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Tui của hôm qua đã chết rồi, hôm nay là tui hoàn toàn mới. Sao ông có thể lấy tui của quá khứ đánh giá tui của hiện tại được.”
"Vớ vẩn!" Trương Giai Lạc lấy miếng dưa chuột ra ném vào thùng rác, lườm Diệp Tu rồi nói khẽ, "Tóm lại ông thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Tui đúng như người ta nói vậy, thi đấu thua cuộc, nản lòng thoái chí, trở thành kẻ đào ngũ.”
"Tui không nghĩ vậy. Ông vẫn luôn rất giỏi.” Diệp Tu vỗ lên má Trương Giai Lạc rồi ôm lấy anh, đôi mắt đen láy như mực nhìn anh đầy nghiêm túc và chân thành, "Trương Giai Lạc, nếu không cam lòng thì tiếp tục một lần nữa đi".
Trương Giai Lạc né tránh: "... Tui hết sức rồi".
"Nghỉ ngơi đi, sau đó bất kể ra sao tui cũng chờ ông.”
"Tui nghĩ lại đã.”
Sau giấc ngủ trưa dài, Diệp Tu mơ màng tỉnh dậy thấy phía bên kia giường trống không.
Hắn từ từ ngồi dậy, nhích ra mép giường, tìm không thấy dép, chắc là bị đá vào gầm giường rồi. Hắn lười cúi xuống nhặt bèn cứ thế đi chân trần ra khỏi phòng.
Giờ đã là chạng vạng, bầu trời trong vắt màu xanh lam của Côn Minh bị ráng chiều tà nhuộm thành màu cam.
Trương Giai Lạc đứng tựa cửa sổ, tay cầm điếu thuốc hút chậm rãi. Trên người anh có cái dáng văn nghệ, khí chất u buồn hiện ra khi anh đứng yên mà không nói chuyện. Hai bên xương bả vai gầy mà nhọn nhô lên như có thể cứa đứt tay.
Anh rũ mi, đứng trong gió chiều hút hết một điếu thuốc.
"Anh hút thuốc à?" Diệp Tu hỏi.
Ngay sau đó ánh mắt hắn chạm đến mái tóc của Trương Giai Lạc.
Tiến lại gần, hắn sờ lên mái tóc vừa mới cắt còn hơi cứng của anh, không thể tin được mà hỏi: "Sao ông lại cắt tóc?”
"Tui biết hút từ lâu rồi ok? Áp lực quá thì muốn hút, rồi cứ thế mà học được thôi.” Trương Giai Lạc gẩy gẩy tóc mái trước trán, nói, "Tóc dài quá thì cắt.”
"Không phải ông quý mái tóc lắm sao. Hoàng Thiếu Thiên muốn sờ một tí mà ông đã la cậu ấy hết nửa ngày, sao lại nỡ cắt chứ?"
Trương Giai Lạc nhuộm tóc màu phúc bồn tử, vừa mới làm trông vẫn còn đẹp. Ánh hoàng hôn ấm áp chiếu ra một vầng sáng mềm mại mỏng manh trên đầu.
Đuôi tóc của anh cũng giống như một đặc điểm cá nhân vậy. Một chỏm tóc dài mảnh buộc sau gáy, kết hợp với gương mặt dịu dàng khiến anh trở nên thanh tú hơn hẳn. Giờ cắt ngắn tóc đi để lộ ra hàng lông mày gọn gàng kéo dài đến gần tóc mai mang cho anh đôi phần sắc sảo.
"Không có gì nỡ hay không, tui cầm được thì cũng buông được!" Trương Giai Lạc chống hông đứng trước cửa sổ, ngay trước ráng chiều đỏ rực phía chân trời.
"Ông như này làm tui nhớ đến Sở Vân Tú".
"Sao?"
"Cuối tuần All-star vừa rồi tui có gặp cô ấy trong lối đi dành cho tuyển thủ, trò chuyện vài câu trong lúc hút thuốc. Cô ấy nói muốn thay đổi tính cách thiếu quyết đoán của mình, quyết định cắt tóc đi trước tiên. Em hỏi vì sao, cô ấy nói cắt tóc giống như là chia tay với quá khứ, làm một bản thân mới tinh mới có được sự dũng cảm tiếp tục đi về phía trước".
"Thảo nào đợt trước thi đấu anh có gặp thấy tóc cô ấy nửa dài nửa ngắn". Trương Giai Lạc lẩm bẩm, "Trùng ý tưởng mất rồi.”
"Thật sự có chuyện vậy hả?" Diệp Tu hào hứng xoa tóc Trương Giai Lạc, khiến nó rối tung, "Hay là tui cũng đi cắt nhỉ, cạo đầu đinh luô.”
Trương Giai Lạc tưởng tượng một chốc rồi chê: "Thôi đi, ông muốn thành trứng kho à? Sao lại cắt nhiều dữ vậy?"
Diệp Tu chỉ cười không đáp.
Trương Giai Lạc nhìn vạt áo mỏng manh bị gió thổi căng, đến đường cong khuôn mặt rõ ràng, rồi nhìn cổ tay mảnh khảnh của hắn, tim anh run rẩy, sống mũi cay cay.
Vì gánh nặng trên vai hắn càng nhiều hơn, nặng hơn. Gia Thế như một ngọn núi khổng lồ đè xuống người hắn.
Trương Giai Lạc ôm lấy Diệp Tu, nhắm mắt lại. Hai trái tim đập một cách chậm rãi, âm thanh được phóng đại trong căn phòng yên tĩnh.
Bó hoa Cosmos màu hồng nhạt mua hồi sáng được cắm trong lọ thủy tinh. Đó là một chai soda có miệng rất nhỏ, khiến những cánh hoa màu xanh đậm áp sát vào nhau, cánh hoa mềm mại chen chúc sinh ra sự sống động.
Diệp Tu chọn lựa một hồi, lấy ra bông hoa đẹp nhất kẹp giữa hai ngón tay, cài lên bên tai Trương Giai Lạc. Trương Giai Lạc không phản đối, nắm lấy tay hắn cùng nhau nhìn về phía xa xa.
Bầu trời dần tối đi, tiếng ve kêu lớn dần, vầng trăng tỏ treo giữa trời.
“Ông vất vả rồi.”
“Ông cũng vậy.”
Last edited: