Chung Kết Mùa 9: Phân tích tổng quan Bá Đồ vs Luân Hồi
Trong lịch sử Liên minh Vinh Quang, vào mùa giải thứ 9, lần đầu tiên xuất hiện 4 kẻ đứng ở đẳng cấp đại thần đã từng cùng nhau về chung 1 chiến đội, mà fan đã đặt cho họ 1 biệt danh cực kỳ “kêu” là Tứ Đại Thiên Vương. Trong 4 kẻ ấy, có người từng là đối trọng lớn nhất của Đấu Thần đứng trên đỉnh Vinh Quang. Bên cạnh anh là mục sư hàng đầu Liên Minh hiện tại, 1 trong 4 bậc thầy chiến thuật với số liệu phạm lỗi thấp nhất giới chuyên nghiệp. Người thì mang trên mình đấu pháp Bách Hoa hoa lệ hàng đầu Vinh Quang mà tiến công vào tổng chung kết tận 3 lần. Kẻ còn lại nếu gọi mình là chơi zâm top 2 thì top 1 cũng là đối tác ăn ý của hắn
))
Họ vì chiếc cup quán quân mà tựu tề cùng nhau cùng đứng dưới 1 lá cờ mang tên Bá Đồ. Mang khí thế tranh quán quân đầy bá đạo. Nhưng cuối cùng đã thất bại ở 1 bước cuối cùng trước quân đoàn Luân Hồi của Súng Vương. “Gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời”, gây nên biết bao tiếc nuối và cũng như bao tranh cãi về chiếc cup vô địch mùa giải năm ấy. Khó tránh khỏi việc những người yêu mến những lão tướng Bá Đồ vẫn còn chưa phục về chiến thắng của Luân Hồi, cho rằng chiếc cup vô địch năm ấy vẫn chưa xứng đáng. Vì vậy mà hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau nhìn lại 1 chút về những yếu tố tạo nên thành bại của 2 chiến đội này:
1/ Về cơ cấu nhân sự:
- Đối với Bá Đồ: có thể dùng cụm từ “thay máu nhân sự” để nói về sự thay đổi của chiến đội này. Trừ đi đội trưởng Hàn Văn Thanh và đội phó Trương Tân Kiệt thì họ thay đổi cả 3 người còn lại của team chủ lực. Đầu tiên là Lâm Kính Ngôn vì trượt trạng thái mà Hô Khiếu muốn mang tân binh đại thần mới nổi là Đường Hạo về đảm nhận lưu manh Đường Tam Đả nên anh được Hàn Văn Thanh mời đến Bá Đồ. Sau đó là Trương Giai Lạc vì 1 lòng quán quân mà giã từ Bách Hoa và chính thức trở thành mảnh ghép cuối của Tứ Đại Thiên Vương. Đến vòng chung kết cũng xuất hiện 1 tân binh từ trại huấn luyện Bá Đồ được đề cử lên làm tuyển thủ chính thức là Tần Mục Vân.
- Đối với Luân Hồi: Trái ngược hoàn toàn với Bá Đồ, đây lại là chiến đội có sự thay đổi ít nhất trong 8 chiến đội bước vào vòng chung kết. Họ giữ nguyên dàn nhân sự đã đạt cup quán quân mùa trước mà nghênh chiến mùa giải tiếp theo.
- Việc thay đổi tuyển thủ là đồng nghĩa với việc thay đổi hệ thống chiến thuật. Trong 1 số trường hợp, các tuyển thủ phải thay đổi phong cách cá nhân, thậm chí hy sinh 1 số điểm mạnh của mình để đem đến 1 chỉnh thể thống nhất và hoàn thiện. Ví dụ điển hình chính là đội trưởng Vương Kiệt Hy của chiến đội Vi Thảo. Vậy đối với 1 cuộc thay đổi nhân sự lớn như Bá Đồ thì họ có bị ảnh hưởng gì không? Câu trả lời chính là “Có”!
- Chương 639 và 640, trận tứ kết mùa giải thứ 8, Bá Đồ thua bất ngờ trước Yên Vũ, Diệp Tu sau đó đã phát hiện ra sự thay đổi cực nhỏ trong đấu pháp của Hàn Văn Thanh. Đó không phải là thay đổi để mạnh hơn, mà là để thích ứng với 1 sự thay đổi sắp đến.
- Trước khi phân tích về việc Lâm Kính Ngôn thay đổi lối chơi như thế nào khi đến mái nhà Bá Đồ, chúng ta hãy nói 1 chút về chiến đội cũ của anh – Hô Khiếu. Trong quá khứ, anh và Phương Duệ đã hợp thành nên tổ đội tội phạm, biểu tượng của chiến đội này với lối chơi zâm làm chủ đạo. Nhưng ở 1 chiến đội thì không thể có cả 2 ông cùng di chuyển lén lút để chơi zâm được. Thế nên Đường Tam Đả của anh phải là tay đấm chính của đội. Anh vẫn được phép chơi zâm, nhưng cái zâm của anh nằm trên những trick chơi lưu manh. Nhưng Bá Đồ đã có tay đấm cực mạnh nhất nhì Vinh Quang, nên khi chuyển qua Bá Đồ thì ta có thể thấy anh đã chuyển sang làm hỗ trợ nhiều hơn, xuất hiện ở những nơi cần được bổ khuyết và được phép phát huy lối di chuyển zâm nhiều hơn. Liệu đây có phải lối chơi giúp Lâm Kính Ngôn mạnh hơn hay yếu đi thì vẫn khá khó nói, nhưng có thể khẳng định đó là 1 lối chơi khác so với thời anh còn ở chiến đội cũ.
- Trương Tân Kiệt với vai trò là bộ não chiến thuật của Bá Đồ dù là trước hay là sau khi xuất hiện F4. Thế nhưng bây giờ đội viên của anh đã thay đổi những 3/5 người, vậy nên anh cũng phải thiết lập lại tư duy chiến thuật khác biệt so với thời còn sóng vai cùng đồng đội cũ. Nhưng ở góc độ nào đó, việc chiến đấu cùng những người từng ở level át chủ bài – trục xoay chiến thuật thời còn ở chiến đội mẹ năm xưa, thì Trương Tân Kiệt cũng không còn cần phải chỉ huy liên tục nữa. Bởi chỉ cần dăm ba câu lệnh thì đồng đội của anh cũng đã có thể tự linh hoạt xử lý rồi. Đây chính là cái hay, cái lợi của 1 đội hình nhiều lão tướng chăng?
- Và người cuối cùng là Trương Giai Lạc lại là người ít chịu tác động nhất. Bởi khi còn ở Bách Hoa, từ mùa 2-6 đã có xu hướng cover rồi. Vì như Tôn Triết Bình đã có nói: "Nhìn vào Phồn Hoa Huyết Cảnh tưởng chừng ký sinh trên chuyên gia đạn dược. Nhưng thật chất người nắm giữ tiết tấu là quỷ kiếm sĩ". Chỉ có mùa 7 Tôn Triết Bình giải nghệ thì Bách Hoa Liễu Loạn mới phải gánh phần sát thương chủ lực cho team. Nay về Bá Đồ đã có 1 Hàn Văn Thanh mãnh như Tôn Triết Bình thì Lạc chỉ cần quay về lối đánh như thời còn phối hợp với cựu đệ nhất cuồng kiếm thôi.
- Việc phối hợp, họ hài hoà rất nhanh để trở thành những mảnh ghép hoàn hảo trong 1 bức tranh tổng thể chính là 1 trong những điểm mạnh lão tướng. Họ có thừa sự linh hoạt và kinh nghiệm để thích nghi với những sự thay đổi. Vị trí top 1 vòng bảng là minh chứng rõ ràng nhất. Nhưng nhìn chung, nhân sự Bá Đồ chính là 4 phần nâng cấp, 6 phần thay đổi. Còn đối thủ của họ - Luân Hồi, lại những là những người thuần nâng cấp rõ rệt. Với những con người đó, họ đã vô địch được 1 lần. Nay trải qua thêm 1 năm để những con người trẻ ấy có thêm kinh nghiệm và trải nghiệm, sự thấu hiểu đồng đội và đoàn kết cũng tăng thêm 1 bậc. Vậy lý do gì Luân Hồi lại không xứng đáng tiếp tục đoạt quán quân?
2/ Về nhân vật:
Trong liên minh có rất ít nhân vật được phong thần. Những nhưng vật ấy đều là những nhưng vật mạnh nhất đứng trên đỉnh Vinh Quang, mang trên mình những truyền kỳ, thậm chí là văn hoá của cả một chiến đội, được tôn xưng với những cái tên như Đấu Thần, Kiếm Thánh,… Tính đến mùa giải thứ 9, chỉ những nhà từng sở hữu cúp vô địch mới sở hữu những tài khoản này, và cũng chỉ có duy nhất 1 tài khoản trong đội hình mà thôi. Ngự trị ở Bá Đồ ta có Quyền Hoàng, còn Luân Hồi sở hữu Súng Vương.
Bên cạnh các nhân vật xưng thần ấy, hai kẻ thách đấu trên đấu trường đỉnh cao của mùa 9 còn sở hữu cho mình 2 nhân vật xứng danh “đệ nhất”, đứng đầu những nghề của mình như: Mục sư, Chuyên gia đạn dược bên phía Bá Đồ và Ma kiếm sĩ, Nhu đạo của Luân Hồi. Có thể thấy, về sức mạnh nhân vật thì ở cả đôi bên đều khá tương xứng. Thế nhưng có 1 thứ làm nghiêng đi cán cân chênh lệch của nhân vật 2 bên. Đó chính là điểm kỹ năng!
Nếu ở mùa 8, điểm kỹ năng mang yếu tố bất ngờ và là tác nhân trực tiếp khiến Luân Hồi áp đảo được Lam Vũ để giành chức vô địch năm ấy. Thì ở mùa 9, sự chênh lệch ấy còn cao hơn. Khi mà Vinh Quang đón chào bản big update, nâng giới hạn điểm kỹ năng từ 5000 lên 5500 thì các chiến đội sẽ bắt đầu tìm cách tăng giới hạn điểm kỹ năng của nhân vật mình tiệm cận mức max nhất. Và tất nhiên, 20 triệu mà Luân Hồi đã bỏ ra sẽ càng có giá trị hơn trong thời điểm này. Nó giúp họ tiết kiệm sức lực hơn trong việc mày mò cách tăng điểm, mà cũng mang lại hiệu suất tối ưu hơn. Kéo khoảng cách về điểm kỹ năng giữa 2 bên càng lớn hơn cả phiên bản trước.
Thêm vào đó, bên Bá Đồ ở mùa giải này lại phải build 1 nhân vật hoàn mới là lưu manh Lãnh Ám Lôi. Việc chế tạo trang bị bạc (thứ trực tiếp tạo nên sức mạnh của 1 nhân vật) sẽ hạn chế hơn trước kha khá. Vì trước đây trong đội hình Bá Đồ chưa từng có người chơi nghề lưu manh. Nên việc chế tạo trang bị sẽ chỉ còn dựa trên kinh nghiệm chế tạo nhân vật hệ vật lộn của bộ phần kỹ thuật Bá Đồ và kinh nghiệm chơi lưu manh của chính chủ nhân vật là Lâm Kính Ngôn. Theo đó, bắt đầu làm quen 1 nhân vật hoàn toàn mới sẽ ảnh hưởng đôi phần đến khả năng của Lâm Kính Ngôn, người vốn đã cầm đệ nhất lưu manh suốt 7 năm sự nghiệp. Tương tự với đó là cánh tay phải của F4 Bá Đồ - Tần Mục Vân. Tuy rằng nhân vật Âm 9 Độ mà Tần Mục Vân cầm đã xuất hiện trong đội hình Bá Đồ từ những mùa giải trước. Nhưng 1 tân binh vốn sử dụng con acc yếu trong trại huấn luyện nay đột nhiên được trao cơ hội điều khiển 1 nhân vật trong đội hình chính sẽ không tránh khỏi tình trạng trái tay ít nhiều vì chất lượng giữa 2 acc là rất lớn. Mà Tần Mục Vân cũng chỉ mới là tân binh nên không có khả năng thích nghi cao như các lão tướng.
Càng làm nổi bật thêm về việc thay đổi nhân vật sẽ thay đổi thế nào đến khả năng phát huy của tuyển thủ, chúng ta có thể kể đến 1 trận so gắng thuộc hàng kinh điển bậc nhất Vinh Quang: Trận chung kết vòng khiêu chiến mùa 9. Màn đấu lôi đài giữa Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu và Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường. Ở cấp bậc đại thần như Tôn Tường, cầm Nhất Diệp Chi Thu cũng đã 1 năm rưỡi, nhưng chỉ dựa vào những thay đổi trang bị trên người nhân vật mà mình đã từng rất quen thuộc. Nhưng chính sự thay đổi ấy đã là nhân tố máu chốt để Diệp Tu có thể biến nó thành 1 pha nghịch chuyển thắng bại.
Còn về Luân Hồi, động thái duy nhất trên thị trường chuyển nhượng mùa 9 của họ là mua về hẳn 1 nhân vật hạng sao là nhu đạo Áo Ướt Bay Loạn từ Vi Thảo. Hay nói 1 cách khác là họ mua trang bị bạc của nhân vật này để nâng cấp nhu đạo Vân Sơn Loạn của mình, chính thức trở thành đệ nhất nhu đạo của Vinh Quang. Vì họ thay bất kỳ nhân vật hay tuyển thủ nào trong team chủ lực của mình. Vậy nên có thể đánh giá đây cũng là 1 nâng cấp thuần cho sự mạnh tổng thể của chiến đội này.
Có thể các bạn sẽ đặt nghi vấn ngược lại rằng : “Ơ sao Vân Sơn Loạn cũng thay đổi trang bị nhưng khứa này vẫn nói là mạnh hơn mà những nhân vật khác thay đổi trang bị thì bị chê nhỉ?”
Nhưng khoan bạn ơi! Vân Sơn Loạn thời điểm trước khi mua Áo Ướt Bay Loạn vẫn còn là 1 nhân vật mạnh, nằm trong đội hình chủ lực của Luân Hồi mùa giải trước chứng tỏ trang bị bạc trên người nhân vật này cũng đã kha khá. Mua trang bị mới về để đắp vào là Luân Hồi đang nắm phần chủ động trong việc quyết định trang bị. Nếu không hợp tay, Lữ Bạc Viễn vẫn có thể đổi về những trang bị cũ về mà dùng. Tuyển thủ có thể linh hoạt sử dụng set trang bị mới hoặc cũ, hoặc cũng có thể phối từng món trong 2 set lại với nhau sao cho phù hợp với nhu cầu người sử dụng nhất. Kiểu gì cũng có cách xử lý cho đẹp thuiii.
3/ Về lối chơi của Bá Đồ:
Đội trưởng Hàn Văn Thanh từ trước tới nay vẫn luôn đại diện cho màu sắc của Bá Đồ. Anh thổi vào trong chiến đội hơi thở của sự dũng mãnh, luôn luôn tấn công, luôn luôn tiến về phía trước. Vì cái “mãnh” của anh nên từ đội viên cho đến fan của chiến đội này đều mang 1 lòng ngưỡng mộ, tôn kính đến người đội trưởng đã dẫn dắt họ từ thưở hồng hoang này. Nay bổ sung thêm 1 tay đấm level át chủ bài như Trương Giai Lạc và 1 Lâm Kính Ngôn có thừa sự ma mãnh, kinh nghiệm và biến hoá trong lối chơi đã biến đường lối tấn công của Bá Đồ đã vốn sinh động, nay lại còn sắc nét hơn.
Kế đến phải nhắc tới sự tồn tại của vị đối phó Trương Tân Kiệt – 1 trong 4 bậc thầy chiến thuật lẫy lừng của Vinh Quang. Anh gia nhập Bá Đồ vào mùa giải thứ 4, và cũng chính là mùa giải chấm dứt chuỗi ngày giải thống trị của vương triều Gia Thế, chính thức đưa Bá Đồ lên làm tân vương trên chính xác tử địch của mình. Vì vậy không thể phủ nhận rằng sự tồn tại của Trương Tân Kiệt trong Bá Đồ vốn chỉ thần thánh sau mỗi người đội trưởng Hàn Văn Thanh. Thứ mà Trương đội phó đóng góp không chỉ là cái khả năng trị liệu thuộc hàng top của Liên Minh, mà còn là đường lối chiến thuật tài hoa của mình.
Thế nhưng, liệu chiến thuật của Trương Tân Kiệt đã thực sự đạt đến đỉnh cao?
Dựa vào điểm mạnh của mỗi cá nhân, hoặc vì tính đặc thù của chiến đội mà “tứ đại tâm bẩn” hình thành nên màu sắc chiến thuật khác nhau. Ví dụ như:
- Diệp Tu nhờ vào nền tảng game vững chắc, nắm bắt tất cả thế mạnh cũng như điểm yếu, thậm chí là cả tâm lý của đối thủ mà hình thành nên đặc điểm chiến thuật “Tương kế tựu kế.”
- Tiêu Thời Khâm vì xuất phát điểm từ chiến đội tầm trung là Lôi Đình mà anh luôn phải tận dùng hết từng đặc điểm và chi tiết mà mình có, dễ dàng khiến địch chủ quan. Từ đó “lấy yếu chế mạnh” đã trở thành đường lối chiến thuật chủ đạo của Tiêu đội.
- Quân đoàn Lam Vũ vì sở hữu vị át chủ bài theo chủ nghĩa cơ hội ác liệt nhất Vinh Quang, vai trò của Kiếm Thánh giống 1 sát thủ hơn là tay đấm đúng nghĩa. Để phát huy tối đa sức mạnh của lá bài này mà các thành viên của Lam Vũ có khả năng phòng thủ mạnh hơn bình thường. Từ đó hình thành nên lối chơi “phòng ngự phản công” đặc trưng.
- Còn người cuối cùng là Trương Tân Kiệt. Vốn là bậc thầy chiến thuật trong một đội hình lấy tấn công làm tôn chỉ như Bá Đồ thì đường lối chiến thuật của Trương phó phải là công nhanh, công mạnh. Đúng chứ? Thế nhưng trong chương 743, Diệp Tu đã nhận xét rằng: “Còn Trương Tân Kiệt mới là bậc thầy chiến thuật tài năng về phòng ngự chân chính”
Theo như mình nghĩ, đã có thể xưng danh là “bậc thầy chiến thuật” của Vinh Quang rồi thì không thể chỉ gò ép bản thân mãi ở trong 1 khuôn khổ, 1 lối đi duy nhất. Như vậy sẽ dễ bị bắt bài, đồng thời cũng không thể hiểu đường sự bày bố quân sự ở những chiến đội khác mà trở nên bị động. Vì vậy mà họ phải biết hết tất cả mọi chiến thuật để có thể linh hoạt xử lý hơn trên chiến trường, bật nhạc nào cũng có thể nhảy thì mới có thể bước chân vào cảnh giới đỉnh cao của “tâm bẩn”!
Thế nên dù bản thân bậc là bậc thiên tài về “phòng ngự chân chính”, dù không thể tận dụng thế mạnh của bản thân nhưng vẫn có thể chen chân vào hàng ngũ "4 bậc thầy chiến thuật". Đó đã là chỗ tài hoa hơn người của Trương Tân Kiệt
Nhưng công bằng mà nói, thế mạnh chiến thuật của Trương Tân Kiệt vẫn chưa thể phát huy 1 cách thấu triệt ở Bá Đồ vẫn là sự thật!
Bởi vì dù tinh thông toàn chức thần thánh như Diệp Tu nhưng tác giả vẫn rất nhiều lần khẳng định rằng Pháp sư chiến đấu mới chính là nghề mà vị cao thủ này phát huy uy vũ nhất! Và điều này cũng nghiệm ứng với khả năng chiến thuật của Trương Tân Kiệt nói riêng và hệ thống chiến thuật của Bá Đồ nói chung. Để có thể dung nạp chiến thuật của bản thân vào hệ thống vận hành của 1 tập thể chuyên về tấn công như Bá Đồ thì Trương Tân Kiệt vẫn chưa khoe ra được món bảo khí uy lực nhất của mình.
Quan điểm ấy, sau này lại thêm 1 lần được xác thực dưới đôi mắt của Diệp Tu. Là đối trọng lớn nhất Bá Đồ từ xưa đến nay, mọi biến chuyển dù là nhỏ nhất trong phong cách chiến đấu đều được Diệp Tu quan sát thấu đáo. Khi ấy Diệp đội đã nhận xét về phong cách chiến thuật của Trương Tân Kiệt:
“Con người cậu ta mới thật sự thích hợp lối đánh chậm rãi bày trận thế này. Cậu ta với Bá Đồ từ đầu vốn đã không hợp nhau về phong cách. Chỉ có người như cậu ta, mới có thể khép bản thân vào hệ thống chiến thuật không dành cho mình. Nhưng hiện tại, phong cách Bá Đồ đang càng lúc càng đi về hướng cậu ta sở trường!” - (Chương 1389)
Trương Tân Kiệt vốn dĩ còn có thể mạnh hơn nữa! Bá Đồ vẫn có thể mạnh hơn nữa! Nhưng tại thời điểm vòng chung kết mùa 9 này, Bá Đồ vẫn chưa phát huy được cực hạn sức mạnh của mình. Bởi vậy khi những chiến tướng của Bá Đồ ngã ngựa, nếu xét về tình thì ta cảm thấy tiếc thương cho họ vì đã chứng kiến họ cố gắng quá nhiều, hy sinh quá nhiều để rồi vẫn phải dừng bước trước đỉnh Vinh Quang chỉ còn đúng 1 bước chân. Nhưng khi xét về lý thì trong một đấu trường đỉnh cao như tổng chung kết Vinh Quang, nơi tất cả mọi chi tiết đều phải được tận dụng đến cực hạn, thì dẫu một chi tiết nhỏ đến mức tưởng chừng không tồn tại vẫn có thể bị đối thủ tận dụng mà chuyển hoá thành nguyên nhân bại – vinh cũng là lẽ thường tình của thể thao, của Vinh Quang.
4/ Về lối chơi của Luân Hồi:
Luân Hồi tại thời điểm đang được giới truyền thông và cả fan đánh giá là “chiến đội 1 người”, bởi sự bùng nổ sức chiến đấu và kỹ thuật của Chu Trạch Khải là quá khủng khiếp. Danh hiệu No.1 đương đại của Súng Vương chính là danh xứng với thực!
Sát cánh cùng Chu Trạch Khải vô giải còn là một tuyển thủ vô cùng quan trọng trong chiến đội quán quân là phó đội Giang Ba Đào. Như lời của ba Bướm thì cho tới mùa 9, toàn thể Luân Hồi nói chung và Giang Ba Đào nói riêng đều đang bị underrated dưới vầng hào quang tung toé của Chu đội trên sàn đấu. Kẻ dẫu được xếp vào top 5 trong 24 ngôi sao, một vị trí rất cao, nhưng lại không được đánh giá cao bởi đại chúng. Dẫu là 1 cao thủ solo lại không hề toả sáng mới những pha bùng nổ kỹ thuật như khán giả mong cầu mà Giang Ba Đào vẫn ngồi được vào chiến ghế top 5? Vậy nên ắt hẳn còn 1 thứ khác tạo nên điểm mạnh nổi trội của người này, góp phần chiếm cảm tình của người hâm mộ và đưa hắn lên đẳng cấp ngôi sao, theo mình chính là tư duy chiến thuật.
Còn nhớ, sau khi Luân Hồi đăng quang mùa 8 thì đội ngũ truyền thông đã muốn lăng xê Giang Ba Đào lên làm “bậc thầy chiến thuật thế hệ mới” không phải là không có nguyên do. Bởi vì Luân Hồi không phải chỉ là một đội chỉ dùng kĩ thuật imba của Súng Vương mà đè chết đội thủ như ngoại giới vẫn thường nghĩ. Họ vẫn có đường lối chiến thuật rất rõ ràng. Lấy ví dụ là như trong chính trận chung kết mùa 8, Luân Hồi thắng chung kết sớm nhất lịch sử Vinh Quang nhờ vào việc xếp cả 3 tay đấm chủ lực lên mục solo, gián tiếp khiến bên Ban tổ chức Liên Minh thay đổi quy tắc thi đấu vào mùa 9. Rồi sang đến chung kết mùa 9, Luân Hồi triển khai lối đánh chậm để bào mòn thanh thể lực của những lão tướng Bá Đồ vốn đã suy kiệt. Có thể khẳng định rằng, những trò “tâm bẩn” ở 2 trận chung kết quan trọng này chính là sản phẩm của Giang Ba Đào – kẻ đang dần tiệm cận tới trình độ của “bậc thầy chiến thuật”.
Dù có đầy đủ tố chất hàng đầu trong việc quan sát và phân tích cực mạnh để có thể đóng vai trò bộ não chiến thuật là thế. Nhưng chỉ qua một đoạn văn, trong chính trận chung kết giữa Bá Đồ và Luân Hồi mùa 9, càng tôn thêm 1 điểm mạnh cực kỳ đáng sợ khác của Vinh Quang Đệ nhất nhân hiện tại:
” Giang Ba Đào cố gắng bình tĩnh nhận định tình thế lúc này. Họ không còn trị liệu nên cần đánh nhanh thắng nhanh, nhưng đánh nhanh cũng phải có kết cấu chứ...
Khoan, lên luôn à?!
Nhất Thương Xuyên Vân của Chu Trạch Khải không hề có ý định điều chỉnh tiết tấu mà còn tấn công dữ dội hơn nữa, nhanh đến mức Giang Ba Đào thấy hình như hơi lố. Nhưng Giang Ba Đào không duy trì suy nghĩ ấy quá lâu, bởi những gì xảy ra trước mắt khiến hắn thình lình phát hiện: chiến đội Bá Đồ đã thu hẹp phạm vi đội hình, co cụm lại thành thế phòng thủ.
Chiến đội Luân Hồi muốn đánh nhanh, chiến đội Bá Đồ lại khăng khăng không cho họ toại nguyện. Chính vì Chu Trạch Khải nhìn ra điều này nên không những không chậm nhịp mà còn liên tục tăng tốc nhằm nhiễu loạn tiết tấu bên Bá Đồ.” (Chương 1076)
Qua đoạn ngắn trên, ta có thể thấy hành động của Chu Trạch Khải không phải là những pha bùng nổ kỹ thuật như mọi khi, mà là mắt nhìn thế trận thượng thừa của hắn, có phần vượt trên cả Giang Ba Đào về cả độ nhanh và độ chính xác. Khi Giang Ba Đào còn đang phải phân tích giở dang thì Chu Trạch Khải đã suy nghĩ xong và hành động lại càng đúng đắn. Phải chăng vì cái tính quá kiệm lời đặc trưng của tuyển thủ này nên chúng ta vẫn luôn bỏ qua sự đáng sợ trong tư duy của kẻ được mệnh danh là “Vô giải” này?
Vậy tư duy chiến thuật có ý nghĩa như thế nào với 1 cá nhân? Trong chương 1000, Diệp Tu đã có nhận xét như thế này:
“Tiêu Thời Khâm! Đó chính là tuyển thủ cấp bậc ngôi sao á! Tuy rằng cái danh bậc thầy chiến thuật của hắn ta vang dội đến mức che lấp mọi tố chất khác, nhưng nếu nói solo, chắc chắn cả Tôn Tường cũng không dám lớn tiếng rằng mình sẽ thắng. Một tuyển thủ đạt đến cấp bậc này, đừng nói là Tiêu Thời Khâm, cho dù để cho Trương Tân Kiệt cầm mục sư ra trận, sẽ đánh thành cục diện thế nào cũng chưa biết chắc được đâu!”
Khả năng chiến thuật được Diệp Tu đánh giá là nâng tầm lối chơi của một tuyển thủ đến mức một Mục sư vẫn còn có khả năng gây khó dễ cho một Pháp sư chiến đấu đầy chiến ý như Đường Nhu. Vậy còn nếu rơi vào tay của một player hệ súng cấp thần như Chu Trạch Khải thì sẽ đánh ra kết quả như thế nào? Đoạn hồi tưởng về Tô Mộc Thu, người đã chơi hệ súng đến level max, đã được Nguỵ Sâm khái quát rất triệt để:
“Ổng mạnh lắm hả?" Phương Duệ hỏi.
"Thế này đi, tao đánh với nó là đách có cơ hội ngâm xướng luôn." Ngụy Sâm nghiêm túc trả lời.
Người Hưng Hân anh nhìn tui, tui nhìn anh, nhìn nhau nửa ngày, Ngụy Sâm cũng không thấy vẻ mặt thán phục trên bất kỳ ai như mong đợi.
"Ủa, vậy có gì mạnh?" Phương Duệ nói.
"Mắc zại!" Ngụy Sâm liền hiểu Phương Duệ muốn ám chỉ cái gì, "Hơn mười năm trước nha ku! Lão phu năm ấy, vẫn là một thiếu niên thần thánh!"
(Chương 1343)
Thời mà Nguỵ Sâm vẫn còn đứng trên đỉnh của giới Thuật sĩ Vinh Quang, thời mà ổng vẫn còn sở hữu tốc độ tay và phán ứng như những người trẻ tuổi, thế nhưng vẫn không thể ngâm xướng nổi 1 chiêu trước họng súng thiên tài. Những chi tiết những nghề cần ngâm xướng chiêu nhưng bị ngắt giữa chừng 1 cách ức chế đã được Diệp Tu dùng Quân Mạc Tiếu thể hiện rất nhiều lần rồi. Nhưng khi đọc đến đoạn này đã cho thật sự cho mình cảm nhận cái nhìn trọn vẹn về 1 thiện xạ “não to”. Chắc chắn rằng với phong cách bỉ ổi của Nguỵ Sâm thì sẽ không bao giờ đi ngâm phép trước mặt 1 nghề chuyên khắc chế mình như thiện xạ. Và khi Tô Mộc Thu còn tại thế thì giải chuyên nghiệp Vinh Quang như hiện nay vẫn chưa xuất hiện. Thế nên lúc “tao đánh với nó” chắc chắn là trong game, khi hỗn chiến và dưới điều kiện được che chắn kĩ càng bởi đồng đội. Nhưng dưới thao tác imba cũng những top player hệ súng như Chu Trạch Khải hay Tô Mộc Thu thì họ không chỉ cần bắn chính xác là đủ ngắt chiêu của top 1 Thuật sĩ Vinh Quang khi ấy. Mà cần phải kết hợp với khả năng di chuyển thông minh, đường đạn phải hiểm, thời điểm bất ngờ mới cho ra được hiệu quả ngắt chiêu tuyệt đối như Nguỵ Sâm đã bình luận. Và khả năng ấy phải được rèn dũa bằng tư duy khi thực chiến chứ không chỉ đơn thuần là thao tác hoa mĩ như cách những tuyển thủ “tay to” như Tôn Tường thể hiện.
Và cũng từ đây, có thể hình dung rằng những nghề cần cast skill sẽ gặp phiền phức lớn như thế nào trước họng súng của Súng Vương. Trong Bá Đồ lại có 1 mục sư cần phải ngâm xướng để sử dụng những chiêu cần hồi lượng máu lớn. Tuy rằng dưới sự che chở của ánh sáng Bách Hoa, khả năng quấy nhiễu và sự chính xác trong những phát bắn của Chu đội sẽ suy giảm đôi phần. Nhưng tác giả cũng nhiều lần khẳng định rằng đây là đấu pháp gây ảnh hưởng cho đồng đội cũng không kém. Bởi đồng đội chỉ được miễn sát thương từ kỹ năng, nhưng sự phiền phức lớn nhất của đấu pháp Bách Hoa là nằm ở khả năng quấy rối tầm nhìn thì đồng đội vẫn sẽ bị ảnh hưởng như kẻ địch.
Ở một khía cạnh khác trong sự bùng nổ của Chu Trạch Khải. Nếu sự toả sáng của F4 Bá Đồ là ánh sáng để người thứ 5 của họ âm thầm phát huy khả năng trong bóng tối, thể hiện lối chơi mờ nhạt nhưng không thể không đề phòng. Thì ở chiều ngược lại, cái danh “chiến đội 1 người” cũng xuất phát từ hào quang chói lọi của riêng Súng Vương mà cover cho cả team âm thầm bung xoã khả năng 1 cách kín đáo và khó phòng bị hơn. Điển hình là dù Giang Ba Đào và Lữ Bạc Viễn lần lượt xếp hạng 5 và hạng 13 trong top 24 ngôi sao mùa giải ấy. Thế nhưng lại khán giả và truyền thông lại chẳng ai chú ý họ đúng với thực lực ngôi sao mà họ đang nắm giữ cả, toàn bộ ánh mắt khi nhắc đến Luân Hồi đã tập trung trên người đội trưởng hết cả rồi. Vậy chẳng phải rất giống với việc mọi người tập trung vào 4 đại thần Bá Đồ mà không hề thắc mắc vì sao 1 tân binh lại vượt trên bao nhiêu cao thủ trong giới để được đứng chung sân khấu với những đại thần cao cao tại thượng kia sao?
5. Về lộ trình vòng chung kết của 2 chiến đội:
- Bá Đồ: Tứ kết gặp Bách Hoa, Bán kết gặp Vi Thảo, Chung kết gặp Luân Hồi
- Luân Hồi: Tứ kết gặp Hư Không, Bán kết gặp Hô Khiếu, Chung kết gặp Bá Đồ
Dẫu biết rằng đã vào được vòng chung kết thì đó là sẽ nỗ lực, cũng như là thực lực của 8 chiến đội mạnh nhất của toàn Liên Minh đã được kiểm chứng qua suốt 32 vòng đấu bảng. Thế nhưng theo góc độ cá nhân mà mình thấy, thì đối thủ của Bá Đồ có phần nặng kí hơn so với Luân Hồi là điều khó phủ nhận.
Mình sẽ cùng dạo sơ qua đối thủ của cả 2 chiến đội này. Bắt đầu với Bá Đồ trước nhé:
- Bách Hoa: 1 trong những chiến đội cũng vừa thay da đổi thịt của mùa này. Khi mà không chỉ chủ lực Trương Giai Lạc đầu quân cho Bá Đồ, mà họ cùng từ bỏ đi nhân vật biểu tượng của mình là Bách Hoa Liễu Loạn. Để rồi hồi sinh cựu đệ nhất kiếm sĩ Lạc Hoa Lang Tạ dưới sự điều khiển của đệ nhất cuồng kiếm thế hệ mới – Vu Phong. Chiến đấu bên cạnh Vu đội là Trâu Viễn và Hoa Phồn Tự Cẩm mới được build riêng dựa trên phong cách chơi của tuyển thủ này. Tuy rằng mùa 9, tân Bách Hoa cũng khá chật vật ở đầu mùa giải, đến nửa sau mới càng đánh càng tìm được cảm giác và rồi vừa đón lấy chuyến đò cuối cùng để tiến vào vòng chung kết. Có lẻ vì sự hợp rơ được tăng cường ở nửa mùa sau, mà cũng có thể là vì muốn chứng minh rằng bản thân họ có thể vượt qua được cái bóng của cựu công thần đang hướng súng chĩa bom ở bên kia chiến tuyến, thế là tân Bách Hoa đã thể hiện vượt trình trong lượt về và kéo Bá Đồ qua đến trận thứ 3 mới có thể phân thắng bại.
- Vi Thảo: phải nói rằng đây là 1 đối thủ cực kì nặng ký, 1 trong những ứng cử viên cực kỳ xứng đáng để cạnh tranh chức vô địch của mùa giải này! Dẫn đầu là 1 trong những tuyển thủ thuộc hàng đỉnh cấp của Vinh Quang – Đội trưởng Vương Kiệt Hi. Đối phó đương nhiệm cũng vừa chính thức lọt vào đội hình ngôi sao và chính thức ngồi lên chiếc ghế đệ nhất Kỵ sĩ – Hứa Bân. Tiếp theo là người kế nhiệm cương vị và nhân vật át chủ bài tương lai của chiến đội Vi Thảo, thiên tài trẻ tuổi Cao Anh Kiệt. No.4 của Vi Thảo cũng là 1 thiên tài khác – Thiên tài tốc độ tay Lưu Tiểu Biệt. Cuối cùng là vị trí trị liệu mà bất kì nhà nào cũng có. Thế nhưng vị trí trị liệu ở Vi Thảo lại có 1 ý nghĩa khá đặc biệt. Khi mà tuyển thủ duy nhất trong lịch sử Vinh Quang được phong là Thần trị liệu (danh hiệu cao nhất của mục sư mà mình đã đề cập trước đó) chính là cựu đại thần nhà Vi Thảo – Phương Sĩ Khiêm. Còn ở Viên Bách Thanh, mục sư đương nhiệm, thì vốn không có gì để nói bởi cái nghề trị liệu đã quá đại trà. Thế nhưng lại chính vào trận bán kết quan trọng với chiến đội Bá Đồ. Viên Bách Thanh lại tái hiện được hình ảnh của Thần trị liệu nhà mình. Để rồi trở thành điểm sáng đặc biệt khiến Bá Đồ thất bại ở trận lượt đi và tiếp tục kéo Bá Đồ qua trận thứ 3 để quyết định chiếc vé dự trận chung kết cuối cùng.
- Luân Hồi: chỉ 4 chữ “đương kim vô địch” đã đủ nói lại sự đáng gờm của chiến đội này. Bởi đây là đối thủ chính trong bài viết nên mình sẽ không quá dài dòng ở đây. Thế nhưng trong trận chung kết mùa 9 với Bá Đồ, đây cũng là chiến đội cũng phải nếm mùi thất bại trước gót sắt của Tứ đại thiên vương của Bá Đồ, để rồi đến lượt trận thứ 3 mới có thể chiến thắng những lão tướng và bảo vệ thành công ngôi vương.
Về đối thủ của Luân Hồi:
- Hư Không: Chiến đội sở hữu cả đệ nhất và đệ nhị Quỷ trận là Lý Hiên và Ngô Vũ Sách, với chiến thuật Song quỷ làm nền móng mà trở thành 1 trong những khách quen của vòng chung kết Vinh Quang. Có thể nói, Hư Không là một trong những đội mạnh của Vinh Quang. Nhưng thật sự thì trừ 2 vị đệ nhất và đệ nhị song quỷ ra thì mình không thể tìm điểm gì đặc biệt khác để phân tích về chiến đội này. Thế rồi họ bị Luân Hồi dễ dàng lót lá tiễn đưa chỉ bằng 2 lượt trận.
- Hô Khiếu: Với sự trỗi dậy mạnh mẽ của tân đại thần thế hệ mới – Đường Hạo, trực tiếp đẩy Lâm Kính Ngôn sang Bá Đồ để tiếp nhận nhân vật đệ nhất lưu manh Đường Tam Đả. Cánh tay phải của tân đội trưởng Hô Khiếu là tân binh xuất sắc nhất mùa 8 – Triệu Vũ Triết. Hai chủ lực trẻ tuổi này vốn không hề để tâm lối chơi “zâm” cố hữu của Hô Khiếu từ xưa đến nay vào mắt. Vậy nên đội phó Phương Duệ, aka Thành Zâm, aka đệ nhất Đạo tặc, aka Tay phải hoàng kim đã phải lùi về làm vai phụ. Cùng với đó là những thành viên vốn cũng đã quen với hệ thống chiến thuật “zâm” làm gốc rễ. Vậy nên dẫn đến sự thiếu liên kết với át chủ bài là khó thể tránh khỏi. Và bị bức tường vững chãi như Luân Hồi lót dễ dàng lót lá tiễn đưa tập 2 ra sân bay sau 2 lượt trận chiến bại lại càng dễ hiểu.
- Bá Đồ: Với những bổ sung nhân lực cực kì chất lượng, kẻ thách thức ngai vua với tinh thần “quyết tử cho quán quân quyết sinh”. Thế rồi Luân Hồi ăn đấm của Quyền hoàng mà ngã ngựa ở trận lượt đi. Nhưng may mắn sao lại tìm được bí kíp níu cái lưng quần Bá Đồ ở trận lượt về. Kéo mấy ông già sang tới trận thứ 3 để chơi nhây chơi nhớt. Bào cho mấy ổng chưa kịp nạp đủ ô xi thì dứt điểm rồi bước lên trên ngai vua trong sự tiếc thương và đả đảo của con dân Bá Đồ.
6/ Vấn đề thể lực:
Đây là nguyên nhân chính dẫn đến sự thất bại của những lão tướng Bá Đồ mà Ba Bướm đã nói rất chi tiết trong truyện rồi. Thế nên mình mới xếp vào cuối cùng và thể hiện thêm 1 số quan điểm cá nhân của bản thân ha:
Đối với mình thì vấn đề thể lực của Bá Đồ bị tác động bởi 2 nguyên nhân, những nguyên nhân này mình đã cố tình viết ở trên rồi:
- Nguyên nhân đầu tiên là về lối chơi của tuyển thủ: Với các bạn fan Bá Đồ thì càng hiểu rõ về lối chơi của đội trưởng nhà mình rồi. Anh luôn bước vào trận với 1 tâm lý rất “chiến”, quyết tiến chứ không lùi nửa bước. Về đối với góc nhìn cá nhân mà nói, đây là một lối chơi cực kì tiêu hao thể lực, khi mà tuổi tác của Hàn Văn Thanh cho đến mùa giải này cũng đã rất lớn rồi. Theo mình nhớ thì lần đầu tiên Hàn Văn Thanh được nhắc đến trong truyện là khi anh đang luyện tập trên phần mềm. Khi đến bước cuối cùng là nhảy lên đá, dẫu biết là không còn kịp nhưng anh vẫn nhảy, để rồi cuối cùng bị rơi xuống và thất bại. Trong thực chiến anh cũng sẽ giữ 1 thái độ như lần luyện tập khi ấy vậy, mãi mãi tiến lên, mãi mãi tấn công. Và cũng chính vì giữ lối chơi đó nên anh sẽ luôn là người đầu tiên của hàng ngũ trực tiếp lao vào thế tấn công của team bạn. Vì thế mà sẽ cần nhiều thao tác hơn để xử lý các vấn đề hơn. Và điều đó cũng sẽ đẩy nhịp độ và tiết tấu của anh luôn ở trạng thái cao nhất.
- Tiếp theo cũng là một lão tướng khác đã xuất hiện từ mùa 2 – Trương Giai Lạc. Đấu pháp Bách Hoa của anh vô tình chung cũng là đấu pháp cần nhiều thao tác nhất. Bởi để ra được chữ “Bách” (trăm) thì ta cũng đã có thể hình dung được tần xuất sử dụng chiêu rồi. Nhưng nếu chỉ cần ném nhiều, ném đại thì đây chẳng phải là một trong những kĩ thuật dễ thật hiện nhất rồi sao? Thế nên bên cạnh “Bách” còn là “Hoa”, tức là phải đẹp, phải tinh tế và đạt tính thẩm mĩ nhất định. “Hoa” phải được gieo đúng nơi và nở đúng chỗ thì “Bách Hoa” mới trở thành 1 trong những đấu pháp thượng thừa. Vậy nên để đảm bảo được cả 2 yếu tố đó thì Trương Giai Lạc đã phải tập trung và thực hiện tần suất rất cao là vì thế!
- Cùng đến với một lão tướng khác là cựu đệ nhất Lưu manh – Lâm Kính Ngôn. Khi nhắc về tuyển thủ này, mình luôn nghĩ đến trường hợp của Nguỵ Sâm. Họ từng là những “thiếu niên thần thánh”, đều được đánh giá là đại thân. Nhưng cuối cùng đều bị hậu bối “lấy hạ khắc thượng” để rồi bước đến sát bờ vực giải nghệ. Thế rồi được 1 trong những đại thần đỉnh cấp nhất Vinh Quang đưa tay mời về để đốt cháy niềm đam mê thêm 1 lần nữa. Và ở Nguỵ Sâm, tuổi thuộc hàng lão cố nên chỉ ra sân vọn vẹn vài trận đếm được trên đầu ngón tay, nhưng ta vẫn có thể thấy việc trượt trạng thái ảnh hưởng khả năng phát huy của cựu đại thần này mạnh đến mức nào. Dù luận về trick hay chơi zâm thì ổng cũng không thua gì ai. Và Lâm Kính Ngôn có lẽ vì trẻ tuổi hơn nên vẫn còn được trao cơ hội lên sân thường xuyên. Nhưng việc anh xuống dốc nhanh hơn hẳn 3 người trong “Tứ đại thiên vương” là điều có thể nhìn thấy rõ, dù rằng khi về Bá Đồ anh đã lùi xuống 1 bước để làm hậu phương, thi đấu bằng trick nhiều hơn là độ thao tác như người trẻ. Nhưng thứ mà anh dùng để cover lại là ánh sáng Bách Hoa của đồng đội. Với thể loại game sử dụng góc nhìn số 1 sinh động như Vinh Quang, cùng với âm thanh không kém phần chân thật. Bạn hãy thử tưởng tượng rằng đeo kính 3D rồi coi mấy phim chiến tranh, bom giật đùng đùng cùng với ánh sáng và âm thanh suốt 20 30p đồng hồ xem. Dù ngồi không để xem thôi nhưng mình dám chắc là ngâm mình trong mưa bom bão đạn theo nghĩa đen như kiểu Lâm Kính Ngôn nhà ta thì thanh mana đã nghèo nàn của ổng cũng phải tuốt dốc không phanh như thanh mana của ông nội ném bom phía trên các bác ạ!
- Cuối cùng là Trương Tân Kiệt. Là 1 thành viên của “Thế hệ Hoàng kim” nên Trương Tân Kiệt vẫn còn hơi sớm để bị liệt vào hàng ngũ lão tướng. Vậy nên đây cũng là thành viên duy nhất trong F4 ít gặp trở ngại về thể lực. Tuy nhiên, mục sư luôn là nghề đòi hỏi khả năng tập trung cao, quan sát rộng và phán đoán chính xác trong đầu trường chuyên nghiệp khắc nghiệt. Và ở trong một đội hình lấy tấn công và mãi tấn công làm gốc như Bá Đồ thì kỹ năng kiểm soát thanh máu của mục sư lại càng tăng thêm 1 bậc là điều tất yếu. Nhưng vai trò của Trương phó đâu chỉ dừng ở việc trị liệu! Anh còn phải luôn luôn quan sát đồng đội để kịp thời điều trị thì anh còn luôn phải chăm chú quan sát hành tung của đối phương để đưa ra chiến thuật cho toàn đội. Và tới mùa 9 thì vẫn còn luật cấm chat voice nên anh vừa phải thao tác việc hồi máu, và còn vừa phải kiêm thêm nhiệm vụ type chiến thuật cho đội. Chưa kể đây còn là 1 người cực kỳ nghiêm cẩn nữa, thế nên kênh chiến thuật nhà Bá Đồ sẽ luôn đảm bảo sự chi tiết và chính xác đến từng ô vị trí.
- Nguyên nhân thứ 2 là về lộ trình thi đấu: Bằng 1 cách diệu kỳ mà đối thủ trong trận Tứ kết và Bán kết của Bá Đồ có thể chiến thắng 1 lượt trận, trên hành trình ấy còn gặp phải 1 đối thủ ở đẳng cấp cựu quán quân là Vi Thảo. Qua đó kéo dài chặn đường của Bá Đồ thêm phần gian nan so với đối thủ cuối cùng là Luân Hồi. Nếu tình luôn 3 trận đánh với Luân Hồi thì số trận mà Bá Đồ phải đánh đã lên tới con số 9, trong khi Luân Hồi chỉ cần đánh 7 trận.
- Nói như vầy để dễ dung, chặng đường đến quán quân của 2 đội là cuộc thi Marathon và được chia làm 9 đoạn bằng nhau. Bá Đồ như 1 anh zai gần đến tuổi trung niên phải chạy đều, chạy liên tục suất cả 8 đoạn không nghỉ. Trong khi đó zai trẻ Luân Hồi cứ chạy 2 đoạn là lại bắt taxi đi 1 đoạn, chạy mới thêm 2 đoạn là lại bắt Grab đi thêm 1 chuyến, cứ vậy mà chạy đến đoạn thứ 8 cùng Luân Hồi. Xong lúc cả 2 cùng chạy đến đoạn 9 để về đích thì zai trẻ bắt đầu chơi mẹo, nó khoe thể lực rồi bắt zai Bá Đồ chạy đường vòng cùng mình. Thế nhưng Bá Đồ xưa nay vốn nổi danh là liêm khiết nên cũng oke rồi bị Luân Hồi dắt chạy theo, đến khi thể lực dần cạn thì thằng ku trẻ tăng tốc vượt mặt về đích luôn. Thế là nó ẳm Cup!
Như vậy có thể thấy, Bá Đồ mạnh, rất mạnh. Chỉ là đến chặng đường cuối cùng, bọ bị mấy đứa trẻ Luân Hồi chơi mẹo mà thôi!
Giỡn thôi nha! Bá Đồ đúng là đã chiến đấu hết mình để xứng với 2 chữ “hảo hán”. Dẫu đang thắng lợi cũng không chủ quan, khi ở thế thua cũng không hề chùn bước mảy may hay oán trách bất kỳ điều gì. Cứ ngược dòng mà tiến, đấm hết tất cả mà đi! Thế nhưng ta cũng không thể vì yêu mến 1 ai mà phủ nhận thành quả có được bằng sự nỗ lực của họ được. Đó là sự tôn trọng to lớn nhất mà “hảo hán” giành cho “hảo hán”, đồng thời cũng là giành cho chính bản thân mình vì đã cố gắng hết mình trên hành trình này. Đó mới là tinh thần của đội trưởng Hàn Văn Thanh và Bá Đồ!
Giống như khi Diệp Tu được Trần Quả hỏi: Ai sẽ xứng đáng giành quán quân, thì anh cũng đã trả lời “Đi được đến đây rồi thì ai cũng xứng đáng. Không có gì là bất ngờ”. Đúng vậy! Bá Đồ thắng cũng xứng đáng. Mà Luân Hồi thắng thì cũng không thể phủ nhận sức mạnh của họ. Chẳng phải vì không thể đoán trước được kết quả trước khi tiếng còi chung cuộc vang lên mà ta mới đem lòng yêu mến thể thao, yêu mến Vinh Quang hay sao?