Hoàn [The King Return] (Vương Diệp) Không biết bắt đầu từ đâu

Lăng Nhân Vạn Diệp

Phó bản trăm người
Bình luận
117
Số lượt thích
234
Location
Một thế giới nào đó giữa vô số vì sao
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Họ Diệp tên Tu
#1
design: ☾ starburst ⋆—




Không biết bắt đầu từ đâu
【Event 24h Mừng sinh nhật Song Diệp 2024】



Author: 一往而深

ID lofter: jounetu

Link: -一 不知所起--一往而深

Editor: Vũ Nguyễn Hoàng Lâm

Beta: Aya


Chi tiết: 【Event 24h Mừng sinh nhật Song Diệp 2024】The King Return



• Đây là một giấc mơ của tôi cách đây ít lâu, tôi đã phóng tác thêm một chút. Thật ra, tôi khá hứng thú viết dài hơn, nhưng không thể kìm chế được việc đào thêm một cái hố mới, nên nếu có cơ hội và vẫn muốn viết tiếp, tôi sẽ để nó ở đây như một câu chuyện bên lề.

• Đúng là mơ mà, chẳng có logic gì cả. Thật ra tửu lượng của anh Diệp cũng chưa đến mức tệ như vậy đâu, chỉ là nói cho vui thôi, cứ coi như tửu lượng của anh ấy vài năm trước còn kém hơn đi.U_U

==========

Trên đây là hướng dẫn viết bài này lúc đó, dưới đây là tuyên bố chính thức chuyển bài này sang mở hố mới:

1、Nhân lúc còn ý tưởng, tôi quyết định đăng nó thành một câu chuyện mới.

2、Nội dung không có nhiều thay đổi, chỉ thêm vài câu để nối mạch truyện.

3、Trọng tâm: Không dài dòng, chỉ tập trung vào chuyện tình cảm!



"Tô Mộc Tranh và Diệp Thu chắc chắn là 'cái đó' rồi đúng không?"

"Cái gì?"

"Chậc, còn phải hỏi à, là 'một cặp' chứ gì nữa!"

"Ựa, cái này khó nói lắm..."

"Sao mà khó được, chắc chắn luôn rồi! Cặp đôi ăn ý nhất, chậc chậc, cô gái nhỏ đó mới chơi Vinh Quang được mấy năm? Diệp Thu đấy! Sự ăn ý cao như vậy từ đâu mà có?"

"Không phải nói là đã quen biết từ trước sao?"

"Vậy cũng tin à, cậu cứ tìm đại một người 'quen biết từ trước' xem có thể đánh ra được cặp đôi ý nhất không? Nếu được, tui mời cậu ăn cơm cả năm!"

"Ặc..."

Cạch-

Tiếng mở cửa vang lên, phòng huấn luyện hãy ồn ào bỗng chốc im lặng. Vương Kiệt Hi ôm laptop bước vào, đóng cửa lại rồi đi đến chỗ ngồi của đội trưởng.

Cậu nhìn quanh phòng huấn luyện, mọi người đã đến đông đủ, ai cũng chăm chú nhìn vào màn hình trước mặt, vẻ mặt đều chuyên tâm tập trung, cứ như những người vừa mới bàn tán sôi nổi lúc nãy không phải họ vậy. Cậu liếc nhìn tên ồn ào nhất nhưng không nói gì, cắm điện rồi bật laptop lên.

"Mọi người tạm dừng công việc đang làm lại." Cậu nói, "Tôi có một đoạn video ghi lại trận đấu tập của Hoàng Phong và Gia Thế, cùng đến xem đi."

Thật ra, bọn họ chẳng có việc gì làm, phần mềm huấn luyện cũng chỉ mới mở, giả vờ bận rộn chỉ là để làm màu thôi. Nghe Vương Kiệt Hi nói vậy, ai nấy đều buông chuột ra nhìn sang.

"Video từ đâu ra vậy?" Có người hỏi.

Hai đội này đánh tập không có gì lạ, mỗi năm đều có một trận, nhưng chưa từng nghe nói sẽ có video tung ra.

"Xin được đấy." Vương Kiệt Hi lướt qua nhẹ nhàng, không nói là xin từ ai.

Cậu mở máy chiếu, điều chỉnh video, nhấn nút phát, sự chú ý của mọi người đều chuyển sang màn hình thi đấu. Trên màn hình đang là cuộc chiến giữa hai lão kình địch lâu đời, một đội đã có dấu hiệu sa sút trong những năm gần đây, một đội vừa mới bị chấm dứt triều đại bá chủ.

Cả hai đội tuy có thêm máu mới trong mùa giải trước, nhưng vẫn còn giữ lại vài trụ cột kỳ cựu. Điểm khác biệt là, Hoàng Phong vừa thay xong tuyển thủ chủ lực, còn chủ lực của Gia Thế vẫn là Diệp Thu.

Có lẽ vì là đấu tập, tiết tấu của trận này không quá căng thẳng. Nhất là trong trận đấu đoàn đội, cả hai bên đều tập trung vào việc hướng dẫn người mới và rèn luyện chiến thuật, hai đội đều chơi rất tỉ mỉ và kiên nhẫn. Chính vì sự tỉ mỉ và kiên nhẫn này mà một trận đấu tập, tuy có nhịp độ không nhanh, nhưng lại không hề nhàm chán vì còn có nhiều điểm đáng xem.

Vương Kiệt Hi nhanh chóng chú ý đến một Ma Kiếm Sĩ chưa từng thấy trong đội hình Gia Thế, với ID mang đậm phong cách hệ ám dạ, tên là Ám Vô Thiên Nhật. Kỹ năng cá nhân của Ma Kiếm Sĩ này khá tốt, nhưng trong phối hợp đoàn đội lại có một số vấn đề thường thấy ở những tân binh có tố chất tốt: quá ham thể hiện, dễ dàng tách khỏi hệ thống chiến thuật.

Đây không phải là vấn đề gì lớn vì nhiều người có thể tự nhận ra và dần có ý thức khắc phục trong quá trình tích lũy kinh nghiệm ở mỗi trận đấu. Nếu Ma Kiếm Sĩ này có thể giải quyết vấn đề này trong thời gian ngắn, thì Gia Thế mùa giải tới sẽ có sự tiến bộ không nhỏ.

Một Gia Thế mạnh mẽ hơn sao? Vương Kiệt Hi nghĩ, đó sẽ là một khả năng nên chú ý và đáng để mong đợi.

Sau khi xem xong trận đấu, lại tiến hành một cuộc phân tích và thảo luận, cứ thế mất một buổi chiều. Bữa tối khi ăn ở nhà ăn, Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm ngồi cùng một bàn, vừa ăn vừa nghe mấy người cách hai bàn đang bàn tán sôi nổi.

Có lẽ vì buổi chiều đã xem trận đấu kia nên nội dung bàn tán vẫn xoay quanh Gia Thế và Diệp Thu. Từ việc tại sao Diệp Thu không chịu lộ diện trước giới truyền thông cho đến mối thù giữa Gia Thế và Bá Đồ, cuối cùng lại quay trở lại những suy đoán về mối quan hệ giữa Diệp Thu và Tô Mộc Tranh.

"Cậu nghĩ sao?" Đang ăn cơm ngon lành, Phương Sĩ Khiêm đột nhiên hỏi một câu, khiến Vương Kiệt Hi không hiểu làm sao.

"Cái gì?"

"Diệp Tu và Tô Mộc Tranh ấy." Phương Sĩ Khiêm ngậm đũa, chụm hai ngón tay lại, làm động tác hôn gió, "Có phải là như thế này không?"

"Vô vị." Vương Kiệt Hi nói, "Cái này có gì mà phải đoán."

"Hiếm khi có một nữ tuyển thủ, lại còn là một cô gái xinh đẹp, đương nhiên nhiều người muốn biết cô ấy đã có chủ hay chưa."

"Không quan tâm." Vương Kiệt Hi nói.

Tô Mộc Tranh trông cũng được, nhưng không phải là kiểu cậu thích.

"Chà chà, mắt nhìn của Ma Thuật Sư cao thật, ngay cả Tô đại mỹ nữ như vậy cũng không thèm." Phương Sĩ Khiêm lắc đầu thở dài.

Bàn bên cạnh có người nghe thấy, bắt đầu hùa theo: "Ai không thèm Tô đại mỹ nữ cơ?"

"Đội trưởng của các cậu chứ còn ai nữa?" Phương Sĩ Khiêm lớn tiếng đáp lại, lại gây ra một tràng cười ồ.

"Muốn đội trưởng của chúng ta để mắt đến thì chơi Vinh Quang ít nhất phải có trình độ như Diệp Thu chứ? Tô Mộc Tranh còn kém xa!"

"Đắc ý cái gì?" Phương Sĩ Khiêm cười nói, "Cậu ta không thèm thì cũng chẳng đến lượt các cậu, mau xếp hàng cút về ký túc xá soi gương đi!"

Một đám người cười ha hả đi trả khay cơm, Phương Sĩ Khiêm cúi đầu xúc hai miếng cơm, cười nói: "Một đám nhóc hỗn láo, sao lúc tập luyện không thấy hăng hái như vậy chứ!"

Anh cũng vậy còn gì, Vương Kiệt Hi thầm nghĩ.

Phương Sĩ Khiêm vẫn đang nói chuyện phiếm với các đội viên, còn cậu thì không tham gia. Dù cậu đang là trung tâm của chủ đề, nhưng một khi cậu lên tiếng thì chắc chắn sẽ làm cụt hứng.

Trình độ của Diệp Thu? Không phải là cậu kỳ thị nữ tuyển thủ, nhưng tiêu chuẩn này thực sự có hơi quá cao. Hơn nữa, ai nói tìm bạn gái nhất định phải liên quan đến trình độ chơi Vinh Quang chứ?

Vương Kiệt Hi lặng lẽ ăn cơm, không có ý định tiếp tục câu chuyện. Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên. Ai lại gọi điện vào giờ này nhỉ? Vương Kiệt Hi thắc mắc lấy điện thoại ra, thì ra là Dương Thông.

Phương Sĩ Khiêm dùng ánh mắt hỏi có cần tránh đi không, Vương Kiệt Hi lắc đầu, bắt máy.

"Đang ăn cơm à?" Giọng nói đầu dây bên kia hỏi.

"Ừ."

"Tối nay không có việc gì chứ?"

"Không có sắp xếp gì, sao thế?"

"Có một buổi tụ tập, hỏi cậu có muốn đến không."

"Tụ tập?"

"Hát karaoke, Điền Sâm và mấy người khác tổ chức, muốn gọi thêm nhiều người. Nếu rảnh thì đến góp vui đi, tôi cũng ở đó."

"Cậu chạy đến thành phố B làm gì?"

"Vừa hay có chút việc. Tạm dẹp vụ đó đi, cậu thấy sao?"

"Thôi tôi không đi đâu, để hỏi xem Phương Sĩ Khiêm có đi không nhé."

Bị gọi tên, Phương Sĩ Khiêm nhướng mày, Vương Kiệt Hi đưa điện thoại ra xa một chút, nói với anh ta: "Dương Thông hỏi cậu có đi hát karaoke không."

"Tối nay à?"

"Ừ."

"Không đi được, tối nay có hẹn rồi." Phương Sĩ Khiêm nói. Vương Kiệt Hi cũng không biết anh ta có thuận miệng từ chối không, dù sao người đối diện có vẻ cũng không hứng thú với việc hát karaoke lắm.

Hắn lại đưa điện thoại lên tai, nói với Dương Thông: "Phương Sĩ Khiêm có việc, không đi được."

"Cậu ấy không đến không sao, cậu phải đến đấy! Tôi đã hứa với người ta rồi!" Dương Thông vẫn không chịu buông tha.

Vương Kiệt Hi không nói nên lời, nghĩ thầm anh hứa với người ta thì liên quan gì đến tôi? Tiếp đó nghe thấy đầu dây bên kia nói: "Đến đi mà, Diệp Thu cũng đến đấy."

"Ai cơ?"

"Diệp Thu!"

"..."

"Tôi đã vỗ ngực với Diệp Thu đảm bảo sẽ gọi được cậu đến, ông bạn nể mặt chút đi." Dương Thông bắt đầu năn nỉ ỉ ôi.

Vương Kiệt Hi do dự một lúc, cuối cùng cũng đồng ý. Nghe thấy hắn nói "Được rồi", Dương Thông như được đại xá, vội vàng báo thời gian địa điểm.

"Chờ cậu đấy!" Để lại câu nói này, Dương Thông cúp máy. Vương Kiệt Hi cầm điện thoại, có chút bất lực đón nhận ánh mắt đầy ẩn ý của Phương Sĩ Khiêm.

"Tôi đi xem sao." Vương Kiệt Hi nói.

"Xem em gái à?" Phương Sĩ Khiêm cười đầy ẩn ý.

"Cũng phải có em gái để xem đã chứ." Vương Kiệt Hi cất điện thoại, nhanh chóng ăn nốt hai miếng cơm cuối cùng, bưng khay đứng dậy.

"Nếu gặp Tô Mộc Tranh, nhớ xin hộ tôi một tấm ảnh có chữ ký nhé!" Phương Sĩ Khiêm ngồi đó cười với hắn.

"Tự đi mà xin." Vương Kiệt Hi đáp lại một cách bực bội, bỏ lại Phương Sĩ Khiêm rồi đi.



Diệp Tu ngồi trong phòng riêng của quán karaoke, cảm thấy hơi chán.

Đây là một phòng lớn, đám người mê hát túm tụm quanh mấy chiếc mic, những ai không hát thì tụ tập đánh bài. Hắn chẳng hứng thú với cả hai nên cứ ngồi một bên buồn chán.

Vì một số lý do, trừ khi có trận đấu sân khách, nếu không hắn cũng chẳng muốn đến thành phố B làm gì. Trận đấu luyện thường niên với Hoàng Phong là một ngoại lệ, nhưng hai đội sẽ luân phiên tổ chức, một nửa số lần là Hoàng Phong đến thành phố H.

Năm nay trận đấu tập luyện được tổ chức ở thành phố B, Diệp Tu nghĩ đã vậy thì dẫn Tô Mộc Tranh đi dạo luôn. Mùa giải trước cũng đến thành phố B vài lần, nhưng trong mùa giải, lịch trình rất dày đặc, cơ bản là đến làm quen với môi trường vào ngày hôm trước, thi đấu vào ngày hôm sau, rồi tối hôm đó lại phải bay về. Hầu như không có cơ hội đi tham quan, đến mấy lần mà cứ như chưa từng đến vậy.

Hơn nữa Tô Mộc Tranh từ nhỏ đã theo anh trai, chưa từng ra khỏi thành phố H, nếu có cơ hội thì nên dẫn cô đi nhiều nơi hơn.

Việc đồng ý đi hát karaoke với Điền Sâm và những người khác cũng vì lý do tương tự. Bản thân hắn không chê cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt, nhưng luôn hy vọng cuộc sống của Tô Mộc Tranh có thể phong phú hơn một chút.

Tô Mộc Tranh không tích cực lắm về việc này, nhưng cũng không phản đối, rất nhanh hòa nhập với mọi người, hơn nữa chuyện hát hò trông cũng có năng khiếu, nên Diệp Tu cảm thấy chuyến đi này cũng không tệ.

Tô Mộc Tranh bị ép hát xong một bài, quay lại tìm hắn rồi ngồi xuống bên cạnh.

"Sao anh không hát vài bài?"

"Thôi đi." Diệp Tu nói, "Em còn không biết trình độ ca hát của anh sao, cố tình muốn xem anh bẽ mặt à?"

"Chỉ là hát cho vui thôi mà." Tô Mộc Tranh nói.

"Anh thích hợp làm khán giả hơn, điểm này anh tự biết thân biết phận." Diệp Tu nhất quyết không chịu.

Tô Mộc Tranh không làm gì được hắn, đưa tay lấy một gói khoai tây chiên trên bàn trà rồi xé ra. "Ăn không?"

Tô Mộc Tranh đưa gói đồ ăn vặt đã mở cho Diệp Tu, Diệp Tu nhìn qua, tùy ý lấy hai miếng bỏ vào miệng, cũng không nếm ra được là vị gì mới.

Đang nhai thì thấy cửa mở ra, Dương Thông bước vào. Có người nhìn thấy, vẫy tay chào, Dương Thông đáp lại từng người một, nhìn quanh một vòng thì tìm thấy Diệp Tu.

"Xem tui mang ai đến này, có lừa ông đâu?" Dương Thông vừa đi tới vừa cười đắc ý với Diệp Tu.

Diệp Tu đã sớm nhìn thấy Vương Kiệt Hi đi vào phía sau, cười nói: "Giỏi đấy, thế mà ông lại gọi cậu ấy đến được."

"Biết tui nói gì không? Nói có ông ở đây là cậu ấy nhất định sẽ đồng ý đến mà."

"Ông nói với ấy thế à?”

"Chứ sao nữa."

Diệp Tu cười cười không nói gì. Vương Kiệt Hi chào hỏi người của Hoàng Phong xong cũng đi tới.

"Nghe có vẻ Ma Thuật Sư đại nhân rất khó mời nha?" Tô Mộc Tranh nuốt miếng khoai tây chiên, tò mò hỏi.

"Đúng là rất khó mời." Dương Thông nói, "Đây chính là một vị Phật sống, lần này người ta hoàn toàn là vì nể mặt vị bên cạnh cô á, còn mặt mũi của tôi thì từ lâu đã chẳng khác gì hàng vỉa hè, chẳng đáng giá tí nào."

"Ai là Phật?" Vương Kiệt Hi đi đến sau lưng Dương Thông, hỏi.

"Ngoài cậu ra còn ai vào đây nữa?" Dương Thông tránh sang một bên.

Vương Kiệt Hi không tiến lên nữa, gật đầu với Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đang ngồi trên ghế sô pha.

"Mặt mũi của tui lớn vậy sao." Diệp Tu cười nói.

"Đừng nghe anh ta nói nhảm." Vương Kiệt Hi nói, bị Dương Thông kéo lại.

"Tui đến muộn rồi, tự phạt hai bài hát trước đã!" Dương Thông nói lớn, nhận được một tràng tiếng hoan hô.

Vương Kiệt Hi cảm thấy da đầu hơi tê dại, nghĩ thầm anh tự phạt thì đừng có lôi tôi vào chứ...

Nhưng giờ muốn rút lui cũng không kịp nữa, một chiếc micro được nhét vào tay trong tiếng hò reo của cả phòng.

Dương Thông không chọn bài, cứ thế hát, hát được vài câu, quay lại hỏi Vương Kiệt Hi: "Sao không hát?"

"Không biết hát." Vương Kiệt Hi nói.

"Vậy đợi tui hát xong rồi cậu tự chọn một bài, nói rồi không được trốn đâu đấy!" Dương Thông hét vào micro, cả căn phòng đều vang vọng giọng nói oang oang của anh ta.

Còn có thể trốn chỗ nào được chứ... Vương Kiệt Hi bất lực nghĩ, cầm micro đi đến bàn chọn bài, lướt qua bảng xếp hạng bài hát hot, tùy ý chọn một bài.

Bài hát Dương Thông chọn vốn đã sôi động, lúc hát còn gào lên khiến không khí hiện trường lập tức trở nên náo nhiệt. Dù Dương Thông có gào thét thì cũng có chất giọng tốt nên không đến nỗi khó nghe. Nhưng mọi người chẳng quan tâm nhiều đến thế, cười đùa, chửi bới, la ó đủ kiểu đến khi bài hát kết thúc, cảm giác như vừa trải qua một trận động đất.

Dương Thông hát xong, nhìn quanh tìm Vương Kiệt Hi, chuẩn bị đưa micro cho cậu. Vương Kiệt Hi ngồi trên ghế cao, giơ micro lên ra hiệu trong tay đã có một cái, vừa nghe giai điệu du dương vang lên.

Hắn chọn một bài tình ca, yên tĩnh mà mang theo nỗi buồn man mác, hoàn toàn trái ngược với bài hát Dương Thông vừa hát. Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, hắn nhìn màn hình, cầm micro ở vị trí thích hợp.

Phần nhạc dạo đầu kết thúc, lời bài hát bắt đầu, Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng hít một hơi. Giọng hát vừa cất lên, lập tức có người huýt sáo.

"Ồ, hát hay lắm Ma Thuật Sư đại nhân!" Có người cười nói khen ngợi.

"Nếu biết giọng cậu hay thế này thì lần nào đi hát cũng gọi lên rồi!" Lập tức có người phụ họa.

Tiếp theo không ai nói gì nữa, chỉ có âm nhạc và tiếng hát, trong phòng bao trở nên yên tĩnh. Vương Kiệt Hi lặng lẽ hát, cảm xúc trong giọng hát được kiểm soát vừa phải. Tô Mộc Tranh nháy mắt với Diệp Tu, ý bảo thật sự rất hay.

Diệp Tu gật đầu.

Anh tự nhận mình không có nhiều thiên phú về âm nhạc, hát hò càng không cần phải nói, nhưng nghe người khác hát vẫn phân biệt được hay dở ra sao.

Vương Kiệt Hi có giọng nam trung trầm, êm dịu, không hời hợt, có chút trong trẻo, kỹ thuật sử dụng hơi thở cũng khá, một bài tình ca luyến lưu được cậu hát nghe rất có hồn.

Giai điệu nghe có chút quen tai khiến Diệp Tu vô tình ngân nga theo, Tô Mộc Tranh quay lại nhìn anh: "Bài này anh biết hát à?"

Diệp Tu lắc đầu, hát thì anh không biết, lời bài hát gì đó hoàn toàn không biết, chỉ là có ấn tượng với giai điệu, miễn cưỡng có thể hát theo.

Bài hát nhanh chóng kết thúc, một nhóm người la hét hát thêm bài nữa, Vương Kiệt Hi đặt micro xuống, nói gì cũng không chịu hát nữa.

Thấy bên cạnh Diệp Tu còn chỗ, hắn tự rót cho mình một cốc nước, đi qua ngồi xuống.

"Không phải hát rất hay sao, sao không hát nữa?" Diệp Tu cười hỏi.

Vương Kiệt Hi lắc đầu: "Không thích."

"Chậc, lãng phí quá, giọng hát hay như vậy." Diệp Tu nói.

Vương Kiệt Hi vẫn lắc đầu, uống một ngụm nước, cầm cốc xoay xoay trong tay.

"Hát tình ca hay như vậy, hình như do thêm cảm xúc thật nữa phải không?" Tô Mộc Tranh cũng đến góp vui.

"Chỉ là hát bừa thôi." Vương Kiệt Hi nói.

"Em ngửi thấy có điềm rồi nha!" Tô Mộc Tranh tỏ vẻ thích thú.

Vương Kiệt Hi nhìn Diệp Tu, ý là chuyện này hắn phải quản đấy.

Diệp Tu phớt lờ ý cậu, phủi mông đứng lên, báo một tiếng rồi chạy ra ngoài đi vệ sinh.

Lúc anh quay lại, Vương Kiệt Hi đã ngồi xuống bàn bài.



“Buôn chuyện xong rồi à? Có thu hoạch gì không?”, Diệp Tu ngồi lại chỗ cũ, hỏi Tô Mộc Tranh vẫn đang ăn vặt.

“Hoàn toàn không.”, Tô Mộc Tranh nói, “Đại Ma Thuật Sư kín miệng quá, không lọt được chữ nào.”

Diệp Tu cười cười, chuyển sang hỏi: “Không hát thêm vài bài nữa à?”

“Thôi.” Tô Mộc Tranh nói, “Anh nhìn xem đám người kia rời mic là không sống nổi kìa, tốt nhất đừng nên tranh bát cơm với họ.”

“Em vui là được.” Diệp Tu nói, lại tán gẫu với Tô Mộc Tranh một lúc, thấy cũng khá muộn rồi nên tính đi về.

Bên bàn mạt chược vẫn đang đánh hăng say, người hát cũng không có ý định dừng. Diệp Tu quyết định ra ngoài đi dạo một vòng, lúc về sẽ thu dọn đồ đạc rồi cùng Tô Mộc Tranh chuồn đi.

Không khí trong phòng bao ngột ngạt, hắn đi thang máy xuống, đứng bên lề đường hóng gió một lúc. Khi quay lại thì thấy Tô Mộc Tranh đã lên bàn mạt chược, đổi chỗ với Vương Kiệt Hi.

Trông dáng vẻ của Tô Mộc Tranh chắc là không rời tay được rồi, Diệp Tu nghĩ thôi thì ở lại thêm chút nữa.

Hắn lại gần, ngồi xuống bên cạnh Vương Kiệt Hi. “Chơi mệt rồi à?”, anh hỏi.

Vương Kiệt Hi đáp lại một tiếng “Ừ”.

“Đúng lúc có em ấy thay.” Vương Kiệt Hi nói giữa nên nhạc ồn ào vẫn vang lên.

"Xem ra cậu cũng không thường xuyên tham gia những buổi tụ tập như thế này." Diệp Tu thuận miệng nói, với lại Vương Kiệt Hi nhìn cũng không giống kiểu người thích vui chơi ồn ào.

"Anh cũng chẳng giống khách quen." Vương Kiệt Hi đáp lại.

Diệp Tu quả thực không thích đến những nơi giải trí, thời gian đó hắn thà đắm mình trong game còn hơn.

"Thỉnh thoảng vẫn ra ngoài chơi với mọi người trong đội." Hắn nói, phải là ‘thi thoảng’ mới đúng.

Vương Kiệt Hi gật đầu: "Giống nhau."

Dựa trên tình huống của mình để suy đoán, Diệp Tu khó có thể đánh giá được hai chữ này đúng hay sai.

Đến đây dường như không còn gì để tiếp tục trò chuyện.

Hỏi thăm sức khỏe thì không cần thiết; chuyện gia đình thì cũng chẳng có gì để khoe; nghiêm túc nói chuyện về Vinh Quang với tư cách đội trưởng… bầu không khí không phù hợp lắm.

Diệp Tu im lặng, Vương Kiệt Hi cũng không nói. Một lúc sau, cậu đưa tay cầm lấy một chiếc cốc trên bàn.

Trên bàn đặt mấy chiếc cốc, đều chứa đầy đồ uống, trông như chưa ai động đến, không biết là ai gọi đặt ở đó. Vương Kiệt Hi cầm lấy chiếc cốc gần mình nhất, uống một ngụm, rồi đặt lại.

Diệp Tu thấy cậu uống nước, cũng cảm thấy hơi khát, liền lấy một cốc khác. Hai cốc trông giống hệt nhau, Diệp Tu không do dự gì, uống liền một ngụm lớn, lập tức biết không ổn rồi.

Đây đâu phải nước giải khát? Thôi được, nếu phải gọi là đồ uống thì cũng có thể, tại đồ uống có cồn cũng là đồ uống mà...

Nuốt xong, Diệp Tu chỉ cảm thấy một luồng nhiệt xộc thẳng lên đầu, trong đầu lập tức không còn tỉnh táo nữa. Cũng may là nồng độ không cao, chưa đến mức uống một hơi là gục, hắn xoa xoa thái dương, cố gắng xua đi cảm giác khó chịu trong đầu nhưng không hiệu quả.

Diệp Tu uống rượu không đỏ mặt, chỉ say, cũng không quá choáng váng, chỉ cảm thấy có thứ gì đó nhảy loạn xạ trong đầu, những âm thanh xung quanh đều trở nên xa vời. Hắn không biểu hiện quá nhiều khác thường trên mặt, nhưng người bên cạnh vẫn chú ý đến.

"Không thoải mái sao?" Vương Kiệt Hi hỏi.

Diệp Tu lắc đầu, lại cảm thấy khó chịu vì động tác này.

"Này, anh còn ổn chứ?" Vương Kiệt Hi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, sao tự nhiên lại như này?

Cậu thấy Diệp Tu cứ xoa thái dương mãi nên đoán chắc là đau đầu, nhưng dù có đúng đi nữa thì cậu cũng không biết làm thế nào để giúp đỡ, nhất thời liền trở nên luống cuống.

Cậu định gọi Tô Mộc Tranh đến xem sao, nhưng chưa kịp gọi thì Diệp Tu đã đưa tay giữ cánh tay cậu lại.

"Không sao." Diệp Tu lắc lắc đầu, ngẩng lên nhìn Vương Kiệt Hi, cố gắng làm cậu tin rằng hắn không sao hết.

Bản thân hắn cho rằng chỉ cần qua cơn khó chịu này là ổn, ngồi yên một lát là được rồi, nhưng trong mắt Vương Kiệt Hi lại không phải như vậy.

Đôi mắt Diệp Tu rất sáng, nhưng không phải vì ánh mắt trong trẻo. Sự sáng ấy do một lớp nước rất mỏng tạo thành, đôi mắt giờ đây như được bao phủ bởi một lớp sương mù, mang đến một cảm giác lung linh khó tả. Không biết có phải vì cứ xoa thái dương mãi không, khóe mắt Diệp Tu hơi đỏ lên, nhưng mặt lại trắng bệch, Vương Kiệt Hi nhìn thấy, cảm thấy dáng vẻ này không thể nào coi là bình thường, nhưng lại không biết rốt cuộc hắn bị làm sao.

Cậu có chết cũng không đoán ra được, tất cả chỉ là do một ngụm đồ uống có cồn gây ra.

Diệp Tu nói không sao, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại bán đứng hắn. Vương Kiệt Hi nhìn thấy đôi mắt đó nheo lại kéo theo lông mày phía trên cũng nhíu lại, trong vô thức cậu lại giơ tay ấn lên thái dương của Diệp Tu.

Diệp Tu một tay nắm lấy cánh tay Vương Kiệt Hi, tay kia vẫn chống đầu, phản ứng của hắn có phần chậm chạp. Khi Vương Kiệt Hi đưa tay ra, hắn không hề có ý định né tránh, chỉ sau vài giây, hắn lộ ra một vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

Nhưng hắn không hề từ chối, vì cảm giác những ngón tay mát lạnh ấn vào huyệt thái dương thật thoải mái, dường như còn dễ chịu hơn cả khi tự mình ấn. Vì quá thoải mái nên hắn dứt khoát từ dừng suy nghĩ, buông tay, tựa lưng vào ghế sofa, nhắm mắt lại và bắt đầu hưởng thụ.

Vương Kiệt Hi không ngờ mọi chuyện lại phát triển như vậy, cậu hãy còn lo lắng về hành động của mình thiếu suy nghĩ, vậy mà đối phương lại thản nhiên tiếp nhận như thế. Nhìn vẻ mặt thư giãn của Diệp Tu, cậu do dự một giây, rồi đưa tay kia ra.

Hai bên huyệt đạo đều được chăm sóc đầy đủ làm Diệp Tu cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt sung sướng. Vương Kiệt Hi khom người, tư thế khá khó chịu, nhưng thấy người này dễ chịu hơn một chút thì cậu chẳng bận tâm nữa.

Ấn như vậy một lúc, Diệp Tu mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu Vương Kiệt Hi thì mỉm cười.

"Phục vụ chu đáo quá nha, Mắt Bự."

"Khá hơn chút nào chưa?" Vương Kiệt Hi không ngừng tay, nhẹ giọng hỏi.

"Ừm, ấn thêm chút nữa đi."

"..." Vương Kiệt Hi cạn lời.

Cậu vốn không có ý định dừng lại, nhưng thái độ của đối phương có phải quá mức thản nhiên rồi không?

Diệp Tu quả thật rất thản nhiên, hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng đã dễ chịu hơn nhiều rồi. Ngón tay của Vương Kiệt Hi dường như mang theo ma lực nào đó, lần đầu tiên hắn phát hiện ảnh hưởng của cồn có thể dễ dàng bị xua tan đến vậy.

"Ma thuật sư..." Diệp Tu lẩm bẩm đọc ra danh hiệu này.

Vương Kiệt Hi không nghe rõ, ghé sát lại một chút: "Hửm?"

Diệp Tu cười cười, không nói gì nữa.

Vương Kiệt Hi không kéo giãn khoảng cách ra nữa, cậu cảm thấy gần như vậy thì áp lực cánh tay sẽ giảm đi nhiều. Cứ như vậy ấn thêm một lúc, cuối cùng Diệp Tu cũng chịu cảm thông cho công lao vất vả của cậu, đồng ý để cậu dừng tay.

"Rốt cuộc là anh bị làm sao thế?" Vương Kiệt Hi hỏi.

Sắc mặt Diệp Tu đã gần như trở lại bình thường, có vẻ không có vấn đề gì lớn, nhưng vừa rồi rõ ràng không bình thường tí nào, Vương Kiệt Hi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không ổn.

Diệp Tu lắc đầu, dường như không muốn nói, Vương Kiệt Hi cũng không tiện hỏi nhiều, bèn đi lấy cái cốc trên bàn, định hỏi Diệp Tu có muốn uống chút nước không. Không ngờ hành động này lại khiến Diệp Tu giật mình, người vốn đang lười nhác dựa vào ghế sô pha bỗng chốc bật dậy, dùng sức đè tay cậu lại.

Vương Kiệt Hi không hiểu ra sao, quay đầu nhìn Diệp Tu, Diệp Tu cũng đang nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp: "Không muốn tui ngỏm thật thì đừng cho tui uống thứ này nữa."

Diệp Tu không nói rõ, Vương Kiệt Hi suy nghĩ một chút là hiểu ra vấn đề. Hắn nhớ là người này trước khi đột nhiên khó chịu đã uống một ngụm đồ uống, nếu thứ trong chiếc cốc Diệp Tu đang cầm giống với thứ hắn vừa uống, vậy chỉ có thể là…

"Tửu lượng của anh kém quá nhỉ..."

Tâm trạng Vương Kiệt Hi có chút phức tạp.

Làm người khác sợ chết khiếp, hóa ra chỉ vì uống một ngụm đồ uống có cồn...

Nếu là rượu thì thôi đi, chỉ là một ly đồ uống có nồng độ thấp đến mức không đáng kể, khó có thể tin đây lại là sự thật.

"Ha ha, bình thường thôi." Diệp Tu cười trừ.

Cái này mà gọi là "bình thường" à?

Vương Kiệt Hi châm chọc trong lòng, một mặt lại đi lấy cốc.

Diệp Tu cảnh giác nhìn động tác của cậu, lần này lại không ngăn cản vì hắn tưởng Vương Kiệt Hi tự lấy đồ uống cho mình, kết quả là cốc lại được đưa đến trước mặt anh.

"Cốc này là nước." Vương Kiệt Hi nói, thấy vẻ mặt không tin tưởng của Diệp Tu, liền uống một ngụm trước, rồi đưa lại: "Là nước."

Diệp Tu lúc này mới yên tâm, nhận lấy cốc uống hai ngụm lớn, đưa tay lau vết nước trên khóe miệng.

"Ai lại đặt thứ này trên bàn chứ? Quá đáng ghê."

Hắn đặt cốc nước trở lại bàn, tiện thể liếc nhìn cốc nước đã gây hoạ cho anh.

Vương Kiệt Hi cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.

Diệp Tu lại trừng mắt với cậu: "Buồn cười lắm à?"

"Không uống được thì cẩn thận một chút." Vương Kiệt Hi thu lại nụ cười, nói: "Chỗ này xuất hiện đồ uống có cồn là chuyện bình thường."

"Tui thấy cậu uống cũng có sao đâu..."

"Ai cũng giống anh chắc..."

Câu này không thể phản bác, Diệp Tu im lặng, đúng lúc Tô Mộc Tranh đi tới.

"Hai người đang nói gì thế?" Tô Mộc Tranh thấy hai người trừng mắt nhìn nhau, tò mò hỏi.

"Không có gì." Diệp Tu sợ Vương Kiệt Hi nói thêm, vội vàng đứng dậy: "Không chơi nữa à? Vậy chúng ta về thôi, cũng muộn rồi."

Vương Kiệt Hi ngồi đó, nhìn Diệp Tu dẫn Tô Mộc Tranh đang ngờ ngác đi về phía đám Điền Sâm nói vài câu, rồi vẫy tay chào mọi người, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó lại quay trở về.

"Quên đồ à?" Vương Kiệt Hi hỏi.

"Ừ, quên cảm ơn cậu." Diệp Tu nói.

Vương Kiệt Hi hơi bất ngờ, cậu không ngờ Diệp Tu quay lại chỉ vì điều này.

"Vừa rồi cảm ơn nhé. Kỹ thuật không tệ, có luyện qua à?" Diệp Tu hỏi.

"Không, chỉ ấn bừa thôi." Vương Kiệt Hi trả lời, cậu nghĩ rằng việc xoa thái dương chỉ là chuyện nhỏ, cần gì phải có tay nghề.

Tô Mộc Tranh đang nhìn về phía này, Diệp Tu gật đầu: "Đi trước nhé."

"Ừ, tạm biệt."

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, bóng dáng Diệp Tu và Tô Mộc Tranh biến mất đằng sau cánh cửa. Vương Kiệt Hi nhớ lại những suy đoán của đội về mối quan hệ giữa Diệp Thu và Tô Mộc Tranh, vốn dĩ cảm thấy không liên quan đến mình nhưng không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy hơi tò mò.

Tối nay thật kì lạ, cậu liếc nhìn ly đồ uống trên bàn, bưng lên nhấp một ngụm, nhớ đến ánh mắt long lanh của Diệp Thu cùng chút men say. Đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm không thuộc về mình, cậu nhẹ nhàng vuốt ve thành cốc, chất lỏng trong cốc khẽ lay động.

Một buổi tối kỳ diệu, được kết nối bởi nhiều sự tình cờ.

Việc cậu có mặt ở đây, Diệp Thu cũng thế, đều là ngẫu nhiên.

Nhưng tại sao Diệp Thu lại xuất hiện ở đây?

Hắn nghĩ đến nguyên nhân bắt đầu của tất cả những chuyện này: Trận đấu tập giữa Gia Thế và Hoàng Phong.

Trận đấu tập sao, Vương Kiệt Hi nghĩ, ý tưởng không tồi.

Hơn một tháng sau, Vương Kiệt Hi đã thành công chốt kế hoạch trận đấu tập của mình, đồng thời còn tạo ra một bước ngoặt bất ngờ không kịp đề phòng trong cuộc đời mình.

Từ đó trở đi, nhiều thứ dần phát triển theo hướng vượt khỏi tầm kiểm soát. Mà khi mọi thứ chưa bắt đầu, Vương Kiệt Hi chỉ vui vẻ lên kế hoạch cho trận đấu tập của mình, phác thảo trong đầu bức tranh miêu tả cuộc sống trong vài năm tới, với ý nghĩ đơn thuần là có lẽ mình nên tiếp xúc với Diệp Thu nhiều hơn.

Dù sao đó cũng là Diệp Thu, giao lưu càng nhiều sẽ càng có lợi mà, phải không?







 

Lăng Nhân Vạn Diệp

Phó bản trăm người
Bình luận
117
Số lượt thích
234
Location
Một thế giới nào đó giữa vô số vì sao
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Họ Diệp tên Tu
#2
vốn dĩ fic này sẽ được đắp chiếu vì không kịp event, nhưng vài ngày trước bạn edit nhà mình vì rảnh quá mà xin làm luôn nên mình cũng đem nó thế cho fic Nhất Diệp Diệp bị trùng với một nhà khác
 

AMidorikaze_

Gà con tiến hóa
Bình luận
17
Số lượt thích
17
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Thần ✨
#3
Cho tui hỏi là cái nì là fic dài á sao lại hoàn mất r 🥺 mới đọc xong hôm qua nay thấy người up cũng dịu ghê :3
 

Lăng Nhân Vạn Diệp

Phó bản trăm người
Bình luận
117
Số lượt thích
234
Location
Một thế giới nào đó giữa vô số vì sao
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Họ Diệp tên Tu
#4
Cho tui hỏi là cái nì là fic dài á sao lại hoàn mất r 🥺 mới đọc xong hôm qua nay thấy người up cũng dịu ghê :3
tui cũng không biết nữa, theo tác giả bảo thì bả có ý tưởng viết fic dài từ fic này ấy, còn dài bao nhiêu tui cũng không rõ do tui chỉ lấy cái này dịch cho event thôi
 

AMidorikaze_

Gà con tiến hóa
Bình luận
17
Số lượt thích
17
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Thần ✨
#5
tui cũng không biết nữa, theo tác giả bảo thì bả có ý tưởng viết fic dài từ fic này ấy, còn dài bao nhiêu tui cũng không rõ do tui chỉ lấy cái này dịch cho event thôi
Tính thêm chương này là 74 chương + 2 chương phụ =)))) T dạo này thèm Vương Diệp nên truy đến cùng, hên vẫn có chỗ post... Đọc xong qt thấy c để hoàn t hơi hoang mang nhẹ thôi--
 

Lăng Nhân Vạn Diệp

Phó bản trăm người
Bình luận
117
Số lượt thích
234
Location
Một thế giới nào đó giữa vô số vì sao
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Họ Diệp tên Tu
#6
Tính thêm chương này là 74 chương + 2 chương phụ =)))) T dạo này thèm Vương Diệp nên truy đến cùng, hên vẫn có chỗ post... Đọc xong qt thấy c để hoàn t hơi hoang mang nhẹ thôi--
=)) tận 72 chương lẫn á!!!
Hoàn là xong chương này chứ cả bộ thì tui còn không biết tên gì nữa cơ 🥹
 

AMidorikaze_

Gà con tiến hóa
Bình luận
17
Số lượt thích
17
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Thần ✨
#7
=)) tận 72 chương lẫn á!!!
Hoàn là xong chương này chứ cả bộ thì tui còn không biết tên gì nữa cơ 🥹
Mới nhìn t cũng hoảng lắm chớ nhưng bỗng nhớ lại t đâu có thầu em nó thì ổn liền =)) Nó tên Nhất Vãng Nhi Thâm á có người convert rồi (dù chỉ có 73 chương), muốn đọc lại lúc nào cũng được hehe
 

Kim Yến

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
0
#8
Mới nhìn t cũng hoảng lắm chớ nhưng bỗng nhớ lại t đâu có thầu em nó thì ổn liền =)) Nó tên Nhất Vãng Nhi Thâm á có người convert rồi (dù chỉ có 73 chương), muốn đọc lại lúc nào cũng được hehe
Cho tui xin link được không
 

Bình luận bằng Facebook