Chương 7:
Ngày cưới của Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi đang đến gần, người nhà họ Cao đều tất bật hoàn thành nốt mọi công việc. Phùng Hiến Quân quyết định giảm tối đa lịch làm việc của Lư Hãn Văn và Lưu Tiểu Biệt để hai đứa lo việc gia đình.
Sau nỗ lực của cả nhà, mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy. Lư Hãn Văn tính rủ Lưu Tiểu Biệt đi chơi vì có mấy khi rảnh rỗi thế này đâu. Sau đám cưới của hai ông anh nhà cậu, thể nào cả cậu lẫn anh Tiểu Biệt lại phải nai lưng ra mà tiếp tục... chạy show.
– Anh Tiểu Biệt!
Lư Hãn Văn vẫy tay rối rít khi nhác thấy bóng dáng cao gầy của Lưu Tiểu Biệt ở đằng xa. Cậu chạy đến bên anh.
– May quá, tìm thấy anh Tiểu Biệt rồi! Chiều nay chúng ta đi chơi nhé!
– Ơ, xin lỗi tiểu Lư! Anh có hẹn rồi. Hay là để dịp khác nhé!
– Vậy hả? Không có gì đâu. Vậy em đi đây...
Lư Hãn Văn ỉu xìu, buồn bã đi đến công ty. Trong khi đó, Lưu Tiểu Biệt vẫn mải nhắn tin cho cậu trai có cái tên Viên Bách Thanh. Dù Kiều Nhất Phàm một mực không chịu giúp anh, nhưng với cái đầu thiên tài không bao giờ chịu thua trước mọi vấn đề, chẳng có gì là khó hiểu khi anh vẫn tìm được cách làm quen với người con trai đó. Hai người nhanh chóng trở nên thân thiết. Anh không ngờ mình và Viên Bách Thanh lại có nhiều điểm tương đồng đến vậy. Cả hai nói chuyện rất hợp cạ. Hôm nay đẹp trời nên anh đã hẹn Viên Bách Thanh đi ăn.
~~~oOo~~~
Trong phòng tập của công ty.
Lư Hãn Văn lơ đãng nhìn ra cửa sổ, chốc chốc lại thở dài. Dạo gần đây Lưu Tiểu Biệt rất lạ. Cậu có cảm giác anh đang ngày càng xa cách với mình. Trong lòng không hiểu sao lại dấy lên một nỗi bất an mơ hồ. Cậu thấy sợ cảm giác đó...
Nhìn cậu như vậy, mọi người không thể không ái ngại. Họ cho rằng cậu quá mệt mỏi với công việc gia đình nên mới như thế. Vì vậy, ai cũng xúm lại hỏi han. Nhưng anh thì dường như không để ý gì cả. Dẫu biết anh luôn coi cậu là bạn và có đôi chút vô tâm, nhưng sao cậu vẫn cảm thấy buồn. Điều đó lại làm thần sắc của cậu càng tệ thêm.
Ở gần cửa ra vào, Tống Hiểu và Hứa Bân cứ hết nhìn cậu rồi lại quay ra nhìn nhau. Dù chỉ là quản lí, nhưng họ rất quý Lư Hãn Văn và Lưu Tiểu Biệt. Cả hai giống như những đứa em nhỏ của họ vậy. Đã đôi lần Tống Hiểu và Hứa Bân nhìn thấy Tiểu Biệt đi chơi với Viên Bách Thanh. Và hai người nghĩ rằng đó là lí do khiến Lư Hãn Văn phiền não như thế. Họ thật sự rất lo lắng cho cậu.
– Này, cậu đến an ủi thằng bé đi! Không phải cậu là quản lí của cậu nhóc sao?
Hứa Bân huých huých tay Tống Hiểu.
– Vừa phải thôi nhé! Không phải cậu đang yêu em gái tôi sao? Những người đồng cảnh ngộ dễ nói chuyện với nhau hơn!
Tống Hiểu lại đẩy đẩy Hứa Bân.
– Đó là hai chuyện khác nhau. Tiểu Biệt và tiểu Lư đã thành đôi đâu! Với lại tôi với người yêu không bao giờ cãi nhau bởi mấy cái chuyện nhí nhố như thế này.
– Đúng. Hai người rất ít khi cãi nhau, một ngày chỉ dăm ba bữa thôi chứ gì.
– Cậu muốn chết hả?
– Có giỏi thì nhào vô! Cậu dám đánh cả anh vợ tương lai à?
– Sao tôi không dám. Để xem cô ấy bênh ai?
– Dĩ nhiên nó phải bênh anh trai yêu quý của nó rồi!
– Người em ấy bênh là tôi chứ!
Thế là câu chuyện buồn của Lư Hãn Văn đã bị hai kẻ không nghiêm chỉnh này biến tấu thành cái gì không biết. Chỉ biết cũng nhờ vậy mà Lư Hãn Văn mới có thể kéo tâm hồn đang lơ lửng tận đâu của mình quay về. Cậu nhăn mặt:
– Hai anh làm sao thế? Mới sáng ra mà đã cãi nhau!
– Ủa, tiểu Lư?
Tống Hiểu và Hứa Bân quay lại. Đến lúc này cả hai mới nhớ ra vấn đề chính cần bàn nãy giờ là an ủi tiểu Lư. Thế là hai anh làm ngay vẻ mặt hối lỗi trưng ra cho Lư Hãn Văn xem.
– Tiểu Lư à, tụi anh xin lỗi! Em thấy đỡ hơn chưa? Tâm trạng tốt hơn tí nào chưa? Em đừng buồn về Tiểu Biệt nữa nhé! Thằng nhóc đó chắc là bạn của Tiểu Biệt thôi chứ trong lòng nó lúc nào cũng chỉ có em.
Tống Hiểu rối rít.
– Đúng thế! Nếu nó dám bắt cá hai tay thì anh sẽ đập nát cái GPS của nó để nó tiệt đường chơi game luôn. Dám bỏ tiểu Lư yêu dấu đi chơi với bồ, í lộn, đi chơi với người khác là tội không thể tha thứ!
Hứa Bân cũng góp lời.
– Hai người nói gì vậy? Anh Tiểu Biệt... đi chơi với người khác?
Lư Hãn Văn tròn mắt nhìn cả hai.
– Ơ, em không biết sao?
Cả Hứa Bân và Tống Hiểu đều bất ngờ. Thì ra Lư Hãn Văn chưa hề biết gì cả. Nhưng đã lỡ nói ra rồi, cả hai muốn giấu cũng không được nữa. Thế là họ phải kể lại toàn bộ những gì mình thấy cho tiểu Lư. Nhưng trái với dự đoán của họ, Lư Hãn Văn không nổi giận. Cậu chỉ cười nhẹ.
– Thì ra là vậy. Chả trách dạo này em hay thấy anh Tiểu Biệt thường xuyên đi ra ngoài...
– Tiểu Lư à...
Hai anh quản lí nhìn cậu, lòng không khỏi lo lắng. Cậu cố gắng mỉm cười trấn an họ:
– Em thực sự không sao mà. Nhìn mặt em thảm đến vậy ư?
Hai tên kia không hẹn mà đồng loạt gật đầu.
– Híc, hai người thật là... Thôi, em ra ngoài đi dạo cho đỡ buồn đây!
Nói rồi Lư Hãn Văn chạy biến chẳng kịp để Tống Hiểu và Hứa Bân nói thêm điều gì. Cả hai khẽ lắc đầu và tiếp tục quay lại với công việc.
~~~oOo~~~
Lư Hãn Văn đá đá mấy hòn sỏ dưới chân. Cậu đang thơ thẩn ngoài công viên. Một mình...
Bình thường những lúc rảnh rỗi như thế này, cậu thường bắt anh dẫn cậu đi chơi. Nhưng còn bây giờ... Có lẽ anh vẫn đang ngồi ăn vui vẻ với cậu bé đáng yêu đó.
.
.
.
.
.
Sau khi hóa trang kĩ lưỡng, Lư Hãn Văn mới dám thò mặt ra ngoài. Cậu đang buồn chán nên quyết định đến quán kem yêu thích để ăn kem cho đã, ăn đến khi nào hết buồn thì thôi. Lưu Tiểu Biệt vẫn thường làm thế mà, cứ ăn khoảng ba cốc kem là lại thấy anh toe toét như thường. Chắc là hiệu nghiệm lắm!
Nhưng khi vừa định bước vào quán thì một hình ảnh đập vào mắt cậu. Cậu thấy anh ngồi ở chiếc ghế quen thuộc. Nhưng đối diện với anh không phải là cậu mà là một người khác. Là một người khác? Và rồi cậu còn thấy anh rướn người lau miệng cho người kia nữa. Anh cười. Một nụ cười ấm áp...
Lư Hãn Văn cảm thấy mọi thứ xung quanh dường như sụp đổ. Trong vô thức cậu quay đầu lại. Chạy. Bỏ lại đằng sau những hình ảnh đó. Bỏ lại đằng sau nỗi đau đớn khôn cùng. Bỏ lại đằng sau tình yêu đơn phương đã giấu kín bao năm. Nhưng... cậu có thể làm được không đây?
.
.
.
.
.
Lư Hãn Văn cười khổ. Cậu làm sao thế này? Cậu những tưởng khi anh hạnh phúc bên người nào đó, cậu sẽ mỉm cười chúc phúc cho anh. Hạnh phúc của anh chính là niềm vui của cậu. Vậy mà sao cậu không vui nổi. Chỉ thấy đau thôi. Đau lắm. Nếu cứ mãi như thế này cậu làm sao có thể buông tay anh đây?
Làm sao có thể rời xa anh được? Làm sao có thể quên đi tình cảm này? Làm sao...
~~~oOo~~~
Chìm trong những suy nghĩ và cảm xúc hỗn độn, Lư Hãn Văn thẫn thờ bước đi như người mất hồn. Do không để ý, cậu vô tình va phải một cô gái trẻ. Cậu vội vàng đỡ cô dậy và rối rít xin lỗi.
Nhưng thật không may, cô gái đó lại là fan của cậu. Sau khi cô nhìn chằm chằm Lư Hãn Văn mất một lúc, cô đã hét lên đầy kích động :
– A a a a a a a, Lư Hãn Văn!!!
Cậu giật mình, vội che mũ bỏ chạy.
"Chết rồi! Bị lộ rồi! Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!"
Nhưng nơi Lư Hãn Văn đang đứng là công viên. Mà đã là công viên thì phải có nhiều người. Mà những người ở đây thường là các bạn trẻ. Mà đã trẻ thì có lẽ không ít người biết đến idol nổi tiếng Lư Hãn Văn. Thế nên số người đuổi theo cậu hiện giờ chỉ thấy tăng chứ không có giảm.
Vụt!
Một cánh tay mạnh mẽ kéo cậu vào ngõ tối. Người đó ép sát cậu vào tường và bịt miệng cậu lại. Nhờ vóc dáng cao lớn của người đó che khuất, không ai nhìn thấy cậu cả. Đợi đám đông đi khỏi, cậu mới vội đẩy người lạ mặt ra.
– Cảm ơn anh! Nếu không có anh giúp thì tôi chẳng biết phải làm sao!
– Không có gì!
Anh chàng điển trai đó mỉm cười. Rồi không hiểu nghĩ gì, anh ta đặt lên má cậu một nụ hôn.
– Đây coi như là quà gặp mặt nhé! Nếu có duyên gặp lại một lần nữa, tôi muốn kết bạn với cậu, cậu bé dễ thương!
Nói đoạn anh chàng kì lạ bỏ đi mất, để lại Lư Hãn Văn vẫn còn chưa hết sửng sốt, đang đứng trơ ra như tượng đá.
~~~oOo~~~
– Tiểu Lư!
Một giọng nói trầm ấm cất lên. Ngay sát bên cậu. Là anh. Sao anh lại ở đây chứ? Cậu chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với anh trong lúc này. Cậu không muốn phải nhìn thấy...
– Em có sao không? Nghe khách trong quán nói chuyện, anh mới biết em bị fan rượt. Làm anh hết hồn!
Một lần nữa tiếng Lưu Tiểu Biệt kéo Lư Hãn Văn ra khỏi những suy nghĩ rối ren. Lúc này cậu mới nhận ra mình đang đứng im bất động như một tên ngốc, để mặc cho Tiểu Biệt ra sức lay đẩy.
– Xin lỗi! Tại em... không cẩn thận...
Cậu khó khăn cất tiếng nói, cổ họng như bị mắc nghẹn khi nhìn thấy anh và cậu nhóc kia đang đứng trước mặt mình.
– Không sao! À, giới thiệu với em, đây là Viên Bách Thanh – bạn anh mới quen, là sinh viên cao học, thông minh, tốt bụng, mỗi tội hơi bạo lực.
– Ha ha, Lưu Tiểu Biệt, cậu muốn trải nghiệm nó lắm đúng không?
– Á á á, tớ chỉ đùa thôi mà!
Hai người cứ thoải mái đùa bỡn mà không biết Lư Hãn Văn vẫn đang chôn chân tại chỗ, ánh mắt ẩn khuất bao nỗi đau không nói thành lời.
"Bạn mới quen? Thật chẳng giống chút nào. Anh thích người con trai này rồi phải không, anh Tiểu Biệt?"
Lư Hãn Văn khẽ lắc đầu xua đi những suy nghĩ khó chịu. Và điều đó đã thu hút sự chú ý của Viên Bách Thanh.
– Chào em nhà! Anh tên là Viên Bách Thanh.
Viên Bách Thanh cười tít mắt làm ai kia đứng bên cạnh phải ngẩn ngơ. Chợt nhớ ra điều gì, Lưu Tiểu Biệt quay sang Lư Hãn Văn.
– À, tiểu Lư, anh với Bách Thanh đang định đến khu vui chơi. Em đi không?
Lư Hãn Văn xoáy ánh mắt vào Lưu Tiểu Biệt. Nó không còn ấm áp như trước nữa. Không phải một màu nâu dịu dàng, mà là màu của giông tố, giông tố như chính lòng cậu bây giờ.
Lưu Tiểu Biệt, rốt cuộc anh có thể vô tâm đến mức nào vậy?
Lư Hãn Văn bỗng cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào. Cậu cần tìm nơi yên tĩnh, một mình…
Lưu Tiểu Biệt vẫn không hay biết gì vì mải nói chuyện với Viên Bách Thanh. Đúng là dư thừa mà? Cậu cứ như đang ở một thế giới khác. Cách xa họ. Cách xa anh. Không thể với tới được...
Hít thật sâu để cố giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng, Lư Hãn Văn khẽ hạ giọng:
– Em không đi đâu. Em hơi mệt. Có lẽ... em sẽ về nhà!
Viên Bách Thanh nhíu mày nhìn Lư Hãn Văn. Ngay từ đầu cậu đã nhận ra sự khác thường của tiểu Lư. Nếu như vậy thì...
– Tiểu Biệt, cậu về trước đi. Hôm khác chúng ta lại đi chơi. Tớ sẽ đưa tiểu Lư về.
– Ơ...
Cả Lư Hãn Văn lẫn Lưu Tiểu Biệt đều tròn mắt nhìn cậu. Nhưng Viên Bách Thanh vẫn thản nhiên như không. Cậu trao cho Tiểu Biệt một “ánh nhìn yêu thương” với nghĩa hàm ẩn như sau:"Cậu còn không cuốn xéo đi, để xem tôi phóng sinh cậu như thế nào!". Lưu Tiểu Biệt sau khi dịch hiểu thông điệp bằng mắt đó thì tái mặt:
– Ờ... anh... về ngay đây. Hai người đi đường cẩn thận!
~~~oOo~~~
Khi chỉ còn mỗi Viên Bách Thanh và Lư Hãn Văn đi dọc con đường vắng, tiểu Lư mới cất tiếng hỏi nhỏ.
– Sao anh lại muốn đi chung với em?
– Vì anh rất thích em mà. Nhưng... hình như em ghét anh?
Viên Bách Thanh giả vờ hờn dỗi. Hành động phóng đại đến mức làm Lư Hãn Văn bật cười:
– Em không ghét anh.
Rồi cậu ngập ngừng, mãi mới có thể cất tiếng hỏi:
– Anh Bách Thanh, anh... anh... thấy anh Tiểu Biệt là người như thế nào?
– Tiểu Biệt á? Anh thấy cậu ấy rất tốt, là một người rất tuyệt vời. Nếu cậu ấy mà tỏ tình với anh thì chắc anh sẽ đồng ý luôn mất, ha ha...
Lư Hãn Văn ậm ừ, câu nói vô tình của Viên Bách Thanh như cái gai găm sâu vào trái tim cậu. Nhưng... có thật sự là vô tình... khi Bách Thanh lén nhìn cậu với ánh mắt kì lạ.
Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu mà thôi...
Hết chương 7.