- Bình luận
- 6
- Số lượt thích
- 13
Từng có 1 thời, tuyển thủ mình thích nhất là Hoàng Thiếu Thiên, sau thích người khác hơn là vì ngấm người đó nhiều hơn, chứ niềm yêu thích với vị Kiếm thánh này chưa từng giảm.
.
Tuyển thủ này không có màn debute hoành tráng như đội trưởng kiêm hợp tác tốt nhất của hắn: Dạ Vũ Thanh Phiền xuất hiện lần đầu trong 1 trận thua, Hoàng Thiếu Thiên xuất hiện lần đầu trong bộ dạng lấm lét như thằng trộm chó, bị kéo đi đánh 1 cái phó bản cùi.
.
Thanh niên này, cứ xuất hiện là ồn ào và đôi phần hài hước. Thích lấp đầy khung chat, thích đóng kén tai người nghe, làm hoa mắt người đọc.
.
Nhưng chính kẻ lải nhải phát phiền ấy, lại là thích khách lạnh lùng nhất Vinh Quang.
.
Hoàng Thiếu Thiên thao tác đỉnh ra sao, chủ nghĩa cơ hội mê người cỡ nào, nhiều bài nói quá rồi, ở đây không bàn đến. Vì dù sao những điểm đó quả thật là điểm nhấn, khiến mình ấn tượng với Hoàng thiếu, nhưng chưa đủ đưa cậu ta lên vị trí "thích nhất". Tuyển thủ xuất sắc trong Vinh Quang quá nhiều, phong cách đặc dị đại thần nào cũng có, Hoàng thiếu chỉ là một trong trăm hoa đua nở.
.
Cái làm mình kết anh chàng này chính là phần ngoại truyện, là thiếu niên non nớt bị lão lưu manh kéo vào trong giới. Là thiếu niên có chút trẩu tre, ban đầu khinh thằng nhóc bét bảng, sau phục rồi, biết nghe lời người ta rồi, nhưng ngoài miệng vẫn phải làm cứng (lên chính truyện thì nghe ổng răm rắp). Là thiếu niên bộc trực gọi "lão già" chẳng chút lễ phép, trên khán đài rống to "lão già vô dụng", để rồi bật khóc vì biết "lão già" sẽ giải nghệ trong thua cuộc.
.
Hoàng Thiếu Thiên khi trưởng thành vẫn tình cảm, vẫn giữ được đôi nét của thằng bé láo toét năm nào. Đi đánh bản giúp người ta, vẫn phải cứng miệng "ông biết giờ 1 trận của tui người ta trả bao nhiêu không mà bảo tui đi đánh Mai Cốt chi địa". Trong chuyện Vu Phong rời đội, ngoài níu giữ vẫn còn chút hờn dỗi trẻ con. Chỉ là trình độ của hắn, thái độ chuyên nghiệp và thành thục của hắn cho thấy hắn đã trưởng thành, mặt tình cảm của hắn ko gây ấn tượng trực quan như cậu bé ngây ngô năm nào.
.
Toàn chức quả là tác phẩm đáng để đọc đi đọc lại. Đọc ngoại truyện rồi về lại chính truyện, ta thấy được sự trưởng thành của nhân vật, để rồi thêm gắn bó, thêm trân trọng, thêm yêu nhân vật đó. Mình thích Hoàng Thiếu Thiên cả khi trưởng thành lẫn lúc trẻ con, cả khi dạn dĩ thành thục lẫn lúc bồng bột sốc nổi, cả khi là trụ cột chống đỡ Lam Vũ, lẫn lúc còn là hy vọng tương lai của Lam Vũ.
.
Chúc mừng sinh nhật, kẻ khiến người ta phát bực nhưng lại chẳng ai thực sự ghét nổi 🎉🎉🎉
.
Tuyển thủ này không có màn debute hoành tráng như đội trưởng kiêm hợp tác tốt nhất của hắn: Dạ Vũ Thanh Phiền xuất hiện lần đầu trong 1 trận thua, Hoàng Thiếu Thiên xuất hiện lần đầu trong bộ dạng lấm lét như thằng trộm chó, bị kéo đi đánh 1 cái phó bản cùi.
.
Thanh niên này, cứ xuất hiện là ồn ào và đôi phần hài hước. Thích lấp đầy khung chat, thích đóng kén tai người nghe, làm hoa mắt người đọc.
.
Nhưng chính kẻ lải nhải phát phiền ấy, lại là thích khách lạnh lùng nhất Vinh Quang.
.
Hoàng Thiếu Thiên thao tác đỉnh ra sao, chủ nghĩa cơ hội mê người cỡ nào, nhiều bài nói quá rồi, ở đây không bàn đến. Vì dù sao những điểm đó quả thật là điểm nhấn, khiến mình ấn tượng với Hoàng thiếu, nhưng chưa đủ đưa cậu ta lên vị trí "thích nhất". Tuyển thủ xuất sắc trong Vinh Quang quá nhiều, phong cách đặc dị đại thần nào cũng có, Hoàng thiếu chỉ là một trong trăm hoa đua nở.
.
Cái làm mình kết anh chàng này chính là phần ngoại truyện, là thiếu niên non nớt bị lão lưu manh kéo vào trong giới. Là thiếu niên có chút trẩu tre, ban đầu khinh thằng nhóc bét bảng, sau phục rồi, biết nghe lời người ta rồi, nhưng ngoài miệng vẫn phải làm cứng (lên chính truyện thì nghe ổng răm rắp). Là thiếu niên bộc trực gọi "lão già" chẳng chút lễ phép, trên khán đài rống to "lão già vô dụng", để rồi bật khóc vì biết "lão già" sẽ giải nghệ trong thua cuộc.
.
Hoàng Thiếu Thiên khi trưởng thành vẫn tình cảm, vẫn giữ được đôi nét của thằng bé láo toét năm nào. Đi đánh bản giúp người ta, vẫn phải cứng miệng "ông biết giờ 1 trận của tui người ta trả bao nhiêu không mà bảo tui đi đánh Mai Cốt chi địa". Trong chuyện Vu Phong rời đội, ngoài níu giữ vẫn còn chút hờn dỗi trẻ con. Chỉ là trình độ của hắn, thái độ chuyên nghiệp và thành thục của hắn cho thấy hắn đã trưởng thành, mặt tình cảm của hắn ko gây ấn tượng trực quan như cậu bé ngây ngô năm nào.
.
Toàn chức quả là tác phẩm đáng để đọc đi đọc lại. Đọc ngoại truyện rồi về lại chính truyện, ta thấy được sự trưởng thành của nhân vật, để rồi thêm gắn bó, thêm trân trọng, thêm yêu nhân vật đó. Mình thích Hoàng Thiếu Thiên cả khi trưởng thành lẫn lúc trẻ con, cả khi dạn dĩ thành thục lẫn lúc bồng bột sốc nổi, cả khi là trụ cột chống đỡ Lam Vũ, lẫn lúc còn là hy vọng tương lai của Lam Vũ.
.
Chúc mừng sinh nhật, kẻ khiến người ta phát bực nhưng lại chẳng ai thực sự ghét nổi 🎉🎉🎉