Hoàn [Vương - Dụ - Hoàng] Một chuyến du lịch

Mikiyo

Gà con tiến hóa
Bình luận
14
Số lượt thích
45
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Nhà thuốc nhỏ Vi Thảo o_O
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

[Vương - Dụ - Hoàng]
Một chuyến du lịch

Tác giả: La Mật Âu Tương
Edit & Beta: Mikiyo
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản edit: Hoàn

--------------------------​

Dụ Văn Châu là người đầu tiên nhắc đến chủ đề du lịch này.​

Cậu chia sẻ ảnh bạn bè đi du lịch vào nhóm nhỏ WeChat, ảnh đẹp đến nỗi Vương Kiệt Hi cũng hỏi là chụp ở đâu.​

Dụ Văn Châu trả lời ở XX, sau đó nói rằng cậu luôn muốn đến đó một lần.​

Đã là Bảo Bình, lại còn là Dụ Văn Châu, thỉnh thoảng nổi hứng văn chương lai láng là chuyện Vương Kiệt Hi có thể hiểu được, thế nên anh phụ họa thêm vài câu cảm thán non sông tổ quốc tươi đẹp.​

“Gần đây tôi thật sự muốn đi du lịch.” - Dụ Văn Châu gửi kèm biểu tượng mỉm cười.​

Vương Kiệt Hi mặt không cảm xúc trả lời một câu đúng đó, cũng thả thêm một biểu tượng mặt cười.​

Một lúc sau Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy lịch sử trò chuyện, cậu ngoi lên nói muốn đi thì đi thôi, không phải là đang nghỉ hè sao!​

Hoàng Thiếu Thiên là kiểu người thích vui vẻ, về cơ bản thì cứ rảnh rỗi là lại chạy đi khắp nơi. Thế nhưng cậu là bệnh nhân trung thành của loại hình du lịch nhồi nhét tham quan phong cảnh. Nếu hỏi tại sao thì cậu sẽ trả lời như thế này rất phong phú. Thế nhưng Trịnh Hiên nhìn thấu toàn bộ rồi vạch trần Hoàng Thiếu Thiên căn bản không hiểu thế nào là điểm du lịch chỉ có thể tung tăng đi theo tour.​

Vương Kiệt Hi đi du lịch không nhiều, anh khá lười, chỉ có mấy lần đi cùng với người nhà. Cũng là đi theo tour nên không cần lo chỗ ăn chỗ ở. Cho nên mới nói ngoại trừ chuyện của Vi Thảo, anh đều ít khi nhúng tay giải quyết.​

Cũng như hiện tại dù đang trong kỳ nghỉ hè thì anh cũng không đi đâu chơi, không làm nghề phụ. Trừ việc duy trì cuộc sống sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh thì chính là ngầm cho phép mèo béo trong nhà ngủ trên đùi anh cả ngày.​

Cho nên lúc Hoàng Thiếu Thiên nói muốn đi thì đi thôi thì Vương Kiệt Hi tự mặc định đối tượng cần được thuyết phục là Dụ Văn Châu.​

Vương Kiệt Hi ẩn trạng thái xem phản ứng của Dụ Văn Châu.​

Dụ Văn Châu trả lời cậu muốn đi chứ, nhưng vấn đề là không có ai đi cùng, đi một mình thì lười lắm.​

Cũng là đang nói với tuyển thủ chuyên nghiệp thì đây là kỳ nghỉ hè, thế nhưng với người ngoài ngành thì thì chính là phơi mình đi làm dưới nắng gắt.​

“Cậu muốn đi XX?” - Hoàng Thiếu Thiên hỏi.​

“Đi XX và YY, tiện thể ngắm ZZ một chút.”​

“Ừ, ừ, không tệ lắm.”​

“Thiếu Thiên có muốn đi chung không?”​

Nhìn đến đây, Vương Kiệt Hi ném điện thoại sang một bên.​

Chờ đến khi anh nhặt điện thoại lên thì nhận thấy đã bị rung đến mức chỉ còn 20% pin. Anh cau mày mở khóa màn hình, sau đó nhìn thấy 99+ tin nhắn từ nhóm nhỏ WeChat, lại thấy thêm hơn 20 tin nhắn riêng từ Hoàng Thiếu Thiên.​

Vương Kiệt Hi?​

Vương Kiệt Hi anh đi rồi à?​

Anh đâu?!!​

Mau ra đây mau ra đây.​

Móa, anh ẩn tôi rồi à!​

Vương — Kiệt — Hi —​

Sau đó là một loạt biểu tượng cảm xúc đánh người.​

Vương Kiệt Hi nhíu mày chẳng hiểu ra sao, anh bảo Hoàng Thiếu Thiên có chuyện gì thì nói.​

Hoàng Thiếu Thiên lập tức trả lời nói cuối cùng anh cũng xuất hiện, anh vừa đi đâu thế.​

“Không liên quan đến cậu.”​

“Đm, thái độ kiêu ngạo ghê ha, không đưa anh đi chơi nữa.”​

“Được, đừng đưa.”​

“Đừng kiêu ngạo, trước tiên trả lời tôi ngày mấy thì được?”​

“Ngày mấy gì cơ?”​

“Cmn, tôi với đội trưởng thảo luận nãy giờ anh không thèm xem luôn?!”​

“Các cậu thảo luận cái gì…”​

Vương Kiệt Hi cạn lời, anh quay lại nhóm nhỏ xem tin nhắn, lại thấy hai người họ đang thảo luận thời gian khởi hành. Thế nhưng chuyện này thì mắc mớ gì đến anh? Thế quái nào đi hỏi thời gian của anh?​

“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” - Anh hỏi trong nhóm.​

“Gì mà chuyện gì đang diễn ra, hỏi anh khi nào rảnh đi du lịch cùng nhau đó! Nãy giờ anh không xem tin nhắn hay gì.”​

“Tôi xem trước khi cậu trả lời.”​

“... Mười giờ tối nay sân đấu đừng chạy.”​

“Đừng làm loạn nữa.” - Dụ Văn Châu gửi một đoạn tin nhắn thoại. “Tôi đang ở bên ngoài không tiện gõ chữ, Thiếu Thiên bớt nói vài câu đi.”​

Dụ Văn Châu nói chậm rãi, chỉ một đoạn tin nhắn thoại đã biến bầu không khí trở nên hòa hợp. Cậu dùng tin nhắn thoại giải thích tình huống, cậu và Hoàng Thiếu Thiên xem thời gian, có lẽ khoảng này đều rảnh, muốn hỏi xem Vương Kiệt Hi thì sao.​

“Không phải.” - Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ nói: “Không lẽ các cậu cho rằng tôi sẽ đi du lịch cùng các cậu đấy chứ?”​

“Không phải sao ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?”​

“Hể, không phải sao?”​

“...” - Vương Kiệt Hi cạn lời.​

Tuy là nhóm này ngoài ba người bọn họ ra thì không có ai khác, nhưng thật sự mình chưa từng bày tỏ ý kiến gì mà.​

“Anh chờ đó.” - Hoàng Thiếu Thiên ném lại một câu rồi bắt đầu lội lịch sử chat, không biết lội mất bao lâu, cuối cùng gửi một tấm ảnh chụp màn hình câu anh khen XX cảnh đẹp.​

Vương Kiệt Hi thật sự phục đường về não của người Lam Vũ. Anh vội vàng giải thích mình chỉ thuận miệng nói một chút, không phải muốn cùng nhau đi du lịch.​

Thế nên đề tài lại lập tức trở thành vì sao anh không đi du lịch? Anh lười hay anh không muốn đi du lịch cùng tôi và đội trưởng? Hừ, mười giờ tối nay sân đấu đừng chạy.​

Vương Kiệt Hi bị Hoàng Thiếu Thiên làm phiền, nói không cần mười giờ, đánh ngay lập tức, thật sự là phiền đến đòi mạng.​

“Ôi tôi đang ở nhà bà nội, anh đừng kiêu ngạo quá, đợi một lát thì chết hả.”​

Lúc này Dụ Văn Châu chậm rãi bắt đúng trọng điểm, cậu nói: “Không hỏi ý kiến của anh thật sự là có lỗi, vậy bây giờ nếu tôi chân thành mời anh cùng đến chơi thì sao?”​

Vương Kiệt Hi không nói nên lời.​

“Tôi đi trước, tối nay nói chuyện, bye bye.”​

Dụ Văn Châu thả Lục Tinh Quang Lao xong lập tức chạy, trực tiếp, quả quyết, đặc biệt không biết xấu hổ. Lúc này Hoàng Thiếu Thiên cũng không ầm ĩ, chỉ để lại một câu tôi đi ăn cơm anh tự mình suy nghĩ một chút đi rồi cũng biến mất.​

Vương Kiệt Hi cầm điện thoại, càng thêm chán nản.​

Vốn dĩ, vì sao nhóm nhỏ này ra đời?​

Vương Kiệt Hi nhớ lại một chút, phát hiện chuyện này do Dụ Văn Châu gây ra. Dường như là năm đó vừa ra mắt đến thành phố G thi đấu, sau khi kết thúc thì cùng nhau đi ăn cơm, bạn đồng hành là Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên ngang tuổi. Hoàng Thiếu vẫn thi đấu thua vẫn đang khó chịu, cả buổi đều là Dụ Văn Châu tiếp lời. Sau khi kết thúc cậu muốn thêm WeChat, chờ đến hôm sau Vương Kiệt Hi xuống máy bay thì nhìn thấy mình đã được đưa vào một nhóm.​

Hoàng Thiếu Thiên?​

Tôi đây, làm sao?​

Cái gì làm sao…​

Haha, Vương Kiệt Hi anh còn nhớ Thiếu Thiên không? Chúng ta gặp nhau khi xem Bách Hoa thi đấu.​

Vương Kiệt Hi nói dối anh không nhớ rõ.​

Sau đó Hoàng Thiếu Thiên bùng nổ, lần đầu tiên Vương Kiệt Hi lĩnh giáo thực lực của sát thủ WeChat. Ngồi trên xe đón sân bay bên ngoài đường vành đai thứ ba, anh bất lực nhìn điện thoại di động của mình rung liên hồi.​

Thế nhưng quen biết bấy nhiêu năm, Vương Kiệt Hi chưa từng chặn Hoàng Thiếu Thiên hay nhóm nhỏ này lần nào.​

Không đúng, anh chẳng hề chặn ai cả…​

Tóm lại, lúc đi tắm Vương Kiệt Hi vẫn nghiêm túc suy nghĩ chuyện đi du lịch. Thứ nhất, anh có thời gian. Thứ hai, đúng là lâu rồi anh không thư giản. Thứ ba…​

Đi du lịch cùng hai người kia không chừng sẽ rất thú vị.​

Vì thế Vương Kiệt Hi trả lời bọn họ, có thể, rảnh.​

Hoàng Thiếu Thiên rất vui vẻ, cậu nói đây là sự tiến bộ lớn nhất trong mối quan hệ giữa Lam Vũ và Vi Thảo từ ngày thành lập, chính phó Lam Vũ phá tan ánh mắt thế tục cùng xiềng xích Liên minh, chân thành mời đội trưởng Vi Thảo cùng đến XX ba ngày, dùng tâm truyền tâm, dùng mắt (lớn) truyền mắt (nhỏ), đạt được sự hài hòa trong cuộc sống, quả thực là tấm gương cho các câu lạc bộ trong Liên minh noi theo.​

Vương Kiệt Hi nghiêm túc suy nghĩ mình có thể chịu đựng ma âm rót tai của Hoàng Thiếu Thiên suốt ba ngày không. Anh quyết định lúc đi du lịch sẽ mua tai nghe loại tốt.​

Hoàng Thiếu Thiên lải nhải một lúc, Dụ Văn Châu cuối cùng cũng quay lại. Đầu tiên bày tỏ hoan nghênh Vương Kiệt Hi gia nhập, sau đó chuyển đề tài đến khách sạn, tuyến đường, vé máy bay.​

Vương Kiệt Hi xem phim, xem điện thoại, xem phim, sau đó mèo nhà anh nhảy lên giường rồi cứ thế đặt mông lên màn hình điện thoại…​

Đến khi anh cầm điện thoại lên, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đã bắt đầu chọn tuyến đường. Rốt cuộc là Dụ Văn Châu cẩn thận gửi riêng tuyến đường được chọn cho Vương Kiệt Hi.​

Vương Kiệt Hi rất thẳn thắn, trực tiếp xin lỗi Dụ Văn Châu vì vừa rồi lơ đãng, không tham gia thảo luận.​

“Không sao, anh xem tuyến đường trước đi? Nếu có nơi nào anh đặc biệt muốn đến nhưng chúng tôi chưa xếp vào thì cứ hãy nói."​

"Tôi cũng không hiểu, nghe cậu nói đi."​

"Được chứ?"​

"Được."​

"Vậy được rồi."​

"Cực cho các cậu rồi."​

"Nào có, Thiếu Thiên và tôi rất vui vì anh tham gia."​

"Không phải cậu đã sớm tính tôi vào rồi sao?"​

"Haha, không hề có."​

Vương Kiệt Hi cũng lười vạch trần cậu.​

Tóm lại, chuyến du lịch này xem như chốt kèo. Trong suốt quá trình chuẩn bị Vương Kiệt Hi chỉ đi sau mông bọn họ quẹt thẻ chuyển khoản, giao chứng minh nhân dân. Anh không động tay tí nào, đến vé máy bay khởi hành ở Bắc Kinh cũng là Hoàng Thiếu Thiên đặt hộ.​

Làm ông chủ hất tay rất thích thú, cho đến khi nhận vé anh mới phát hiện Hoàng Thiếu Thiên chọn chuyến 6:30 sáng…​

“Hoàng Thiếu Thiên…”​

“Làm gì làm gì, tôi và đội trưởng còn bay đêm đây.”​

Vương Kiệt Hi bất lực.​

Khi nói đến bạn bè trong liên minh, Vương Kiệt Hi thường sẽ trả lời Dương Thông và Đặng Phục Thăng. Nhưng khi nói đến mối quan hệ thân thiết nhất ... Anh dùng lương tâm suy nghĩ, và anh vẫn phải nói là Dụ Văn Châu cùng Hoàng Thiếu Thiên.​

Tại sao ư? Không phải là vì Hoàng Thiếu Thiên ngày nào cũng nói chuyện trong nhóm sao...​

Có rất nhiều chuyện Vương Kiệt Hi không muốn biết nhưng anh lại biết, còn có rất nhiều lúc anh buôn chuyện mặc dù chẳng liên quan gì đến anh.​

Lúc mới thành lập nhóm này cũng yên tĩnh một thời gian, chỉ có Dụ Văn Châu thỉnh thoảng mới chào hỏi Vương Kiệt Hi. Sau khi quen nhau, Dụ Văn Châu nói rằng lúc đó Hoàng Thiếu Thiên kỳ thực vẫn còn lo ngại Vương Kiệt Hi cho nên cứ âm thầm quan sát, chứ chưa bao giờ tùy tiện tỏ thái độ. Chuyện này cũng không quan trọng lắm, nhưng Vương Kiệt Hi hơi không thoải mái, vừa nghĩ đến chuyện bị người ta quan sát hồi lâu anh lập tức thấy đi cũng không vững.​

Một ngày nào đó trước khi bắt đầu mùa giải thứ tư, Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên xuất hiện rồi tuyên chiến, cậu nói: sang năm có tôi và Văn Châu, anh chuẩn bị sẵn sàng đi!​

Vương Kiệt Hi: ?​

Thời của Vi Thảo đến đây là chấm dứt!​

Vương Kiệt Hi: …​

Thái độ này là như nào, nhiệt tình một chút không được sao?​

Vương Kiệt Hi phối hợp gửi một biểu tượng vỗ tay. Bây giờ nghĩ lại, cho Hoàng Thiếu Thiên mặt mũi làm gì, lơ luôn là vừa đẹp.​

Ngày đó sau khi Hoàng Thiếu Thiên làm ầm ĩ thì Dụ Văn Châu xuất hiện nói mong chờ mùa giải sau gặp mặt, à đúng rồi, Thiếu Thiên là như vậy đó, anh thông cảm.​

Vương Kiệt Hi nghĩ thầm sớm biết như vậy thì thoát nhóm rồi.​

Sau đó thì thường xuyên câu được câu mất trò chuyện đều là chuyện tầm phào cả, có khi cũng có buôn chuyện. Có lúc Vương Kiệt Hi lướt lịch sử trò chuyện cũng giật mình vì sự tẻ nhạt của ba người bọn họ…​

Vì thế tình bạn chẳng hiểu ra sao này kéo dài đến năm thứ tám thì phát triển thành chuyến du lịch tập thể.​

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đến sớm hơn Vương Kiệt Hi, lúc anh ngáp một cái đi ra thì Dụ Văn Châu đã mua xong cà phê và điểm tâm rồi.​

"Cảm ơn." - Vương Kiệt Hi nhận cà phê nóng uống một ngụm, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.​

Hoàng Thiếu Thiên xem chừng cũng mệt, lên taxi thì lập tức kéo mũ bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Trong ba người thì Dụ Văn Châu tinh thần tốt nhất, ngồi ở ghế phụ chỉ đường đến điểm thuê xe, sau đó tìm chỗ ăn cơm.​

Lúc ăn cơm xong mọi người đều tỉnh hẳn. Hoàng Thiếu Thiên gác chân ngồi nhìn Vương Kiệt Hi bên cạnh làm Vương Kiệt Hi vô cùng khó chịu.​

"Cậu làm gì đó?" - Cho dù tâm lý Vương Kiệt Hi vững thế nào thì cũng không chịu nổi khi bị người khác nhìn chằm chằm.​

"Ầy."​

"Làm gì?"​

"Ầy…"​

"Dụ Văn Châu, cậu quản cậu ta."​

"Vương Kiệt Hi, chúng ta selfie một tấm đi" - Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng nói ra mục đích.​

Vương Kiệt Hi đương nhiên thẳng thắn dứt khoát từ chối đi. Hoàng Thiếu Thiên không phục, bắt đầu lải nhải, Vương Kiệt Hi lục trong ba lô dự định lấy tai nghe ra dùng.​

Dụ Văn Châu nâng tách trà, vui vẻ thoải mái xem lại đường đi.​

Cuối cùng dưới sự dụ dỗ kèm ép buộc của Hoàng Thiếu Thiên, Vương Kiệt Hi cống hiến một tay giơ ra trước camera. Hoàng Thiếu Thiên chụp ảnh xong vô cùng vui vẻ đăng lên Weibo kèm dòng trạng thái đang cùng bạn bè đi du lịch.​

Diệp Tu bình luận: Nữ sinh cấp ba.​

Dĩ nhiên là hiện tại Hoàng Thiếu Thiên không đấu võ mồm với Diệp Tu, buổi chiều nay họ đi xe đến điểm đầu tiên. Hoàng Thiếu Thiên kỹ thuật không tệ, lái xe khá ổn định.​

Họ đi chung rất vui vẻ, nhưng dù sao Vương Kiệt Hi cũng cảm thấy có chút xa cách. Cảm giác hai người kia không nói ra nhưng lại xấu hổ như kiểu bạn qua mạng gặp mặt trực tiếp. Nhưng vấn đề là gặp nhiều lần như vậy rồi, xấu hổ cái gì…​

Vương Kiệt Hi không thèm nghĩ nữa, ở nhà nghỉ một mình một phòng càng thêm thoải mái.​

Nhưng loại thoải mái này hoàn toàn biến mất lúc họ lái xe trên quốc lộ đến cắm trại cạnh bờ hồ vào sáng hôm sau.​

Người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc là Dụ Văn Châu. Lúc Vương Kiệt Hi lái xe Dụ Văn Châu sẽ ngồi ghế phụ chỉ đường, hai bên đều là thảo nguyên rộng lớn, không có xe, Vương Kiệt Hi hơi chút lơ đãng.​

Đột nhiên Dụ Văn Châu hỏi về mèo nhà Vương Kiệt Hi.​

"Ừ, ôm về từ nhà mẹ."​

"Cào ấy hả, tôi đã phải thay sofa mới rồi."​

"Không cần để ý đồ ăn lắm, vốn là mèo hoang nhặt trong sân mà, cái gì cũng ăn được."​

"Cậu nuôi hả?"​

"Không phải tôi, là mẹ tôi nuôi." - Dụ Văn Châu nói. "Sau khi tôi chuyển ra ngoài thì họ khá buồn chán nên muốn nuôi động vật nhỏ. Tiếc là cha tôi sợ chó nên muốn xem thử nuôi mèo thế nào."​

"Thế thì nên tìm đứa nào ngoan ngoãn một chút."​

"Ừ, tôi nghĩ là mèo thuần chủng tốt hơn, tính cách ổn định hơn một chút."​

"Đúng đó." - Vương Kiệt Hi tán đồng.​

"Mèo nhà anh đối xử với sofa thế nào?" - Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng nghiêng người mở miệng tham gia vào cuộc trò chuyện.​

"Ngứa móng thì cào thôi."​

"Anh không dạy nó?"​

"Lớn rồi, lúc nhỏ thì thả rông, căn bản không thèm để ý đến tôi."​

"Ahahahaha anh cũng có ngày này, không phải anh chăm sóc các bạn nhỏ Vi Thảo tốt lắm sao, kết quả là đến con mèo cũng không quản nổi."​

Vương Kiệt Hi không để Hoàng Thiếu Thiên kiêu ngạo, lạnh lùng nói: "Hoàng Thiếu Thiên, ngồi xuống đi."​

"Anh khiến tôi ngồi được thì tôi ngồi."​

"Cậu xem, tôi cũng không quản được cậu, có phải là đến con mèo cậu cũng không bằng không."​

"......... Đm!"​

Dụ Văn Châu cười nói bên kia phong cảnh rất đẹp, hay là xuống chụp ảnh đi?​

Dụ Văn Châu mang theo máy ảnh SLR, Vương Kiệt Hi nhìn cậu nghiêm túc chụp ảnh cũng ngại quấy rầy nên chỉ đứng bên hồ tận hưởng thiên nhiên.​

Hoàng Thiếu Thiên dùng điện thoại chụp ảnh xong chạy đến cùng anh dựng lều vải. Vương Kiệt Hi hỏi trước đây cậu thường đi du lịch cùng Dụ Văn Châu sao?​

"Không có, lần này là lần thứ hai."​

"Ồ?"​

"Làm sao?" - Hoàng Thiếu Thiên nghiên cứu sách hướng dẫn lều vải. "Không có chuyện gì thì cũng phải để ý không gian riêng tư có được không."​

Vương Kiệt Hi chớp mắt mấy cái.​

"Nhưng mà thỉnh thoảng đi ra ngoài chơi như vậy cũng thú vị." - Hoàng Thiếu Thiên nói thêm một câu, sau đó bắt đầu chỉ huy Vương Kiệt Hi tìm nơi cắm đinh. Vương Kiệt Hi tin lầm người, cứ tưởng cậu có kinh nghiệm nhưng hóa ra bị cậu quay mòng mòng cả buổi vẫn chưa dựng được, sau cùng chịu không nổi quay sang đuổi đánh Hoàng Thiếu Thiên, đổi thành Dụ Văn Châu mới miễn cưỡng dựng được lều vải.​

Tự nhận thấy không giúp dựng lều vải được, Hoàng Thiếu Thiên chủ động nhận nhiệm vụ nấu cơm. Dù trên thực tế là nấu mì nhưng cả ba đều ăn rất vui vẻ.​

Sau đó nói đến chuyện thi đấu, Vương Kiệt trong lòng có tâm sự là chuyện đương nhiên, thế nhưng anh không nghĩ Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên cũng nhớ đến những chuyện cũ.​

Ba người trùm áo khoác ngồi trong gió lạnh tâm sự ở cạnh mặt hồ đen nhánh, nhất thời cảm thấy vô cùng thê lương.​

"Có nước nóng không? Tôi có mang bột socola." - Dụ Văn Châu đột nhiên nói.​

"Có!" - Hoàng Thiếu Thiên duỗi tay mở bếp.​

Vương Kiệt Hi vốn dựa vào cậu giữ ấm, cậu cử động làm gió lạnh thổi vào, Vương Kiệt Hi run rẩy một phen rồi bắt đầu nhảy mũi.​

"Anh không phải bị cảm đó chứ? Đừng có lây cho tôi." - Hoàng Thiếu Thiên gào lên.​

Vương Kiệt Hi lạnh lùng nhìn cậu, sau đó đột nhiên duỗi tay chạm vào phần mũi lộ ra ngoài của Hoàng Thiếu Thiên.​

"Anh không toại nguyện đâu." - Hoàng Thiếu Thiên né sang một bên.​

Dụ Văn Châu vẫn ở bên cạnh cảm thán phong cảnh thật đẹp, Thiếu Thiên cậu đừng động đậy kẻo đổ socola.​

"Làm sao chúng ta có thể tính xa được?" - Dụ Văn Châu nói. "Làm thể thao điện tử cùng lắm là ba mươi, người khác ba mươi sự nghiệp mới thăng tiến còn chúng ta ở đây là điểm cuối cùng của cuộc đời sự nghiệp. Mấy năm mà thôi, cũng không lâu lắm."​

"Thực ra tỉ mỉ ngẫm lại thì ra mắt không mấy năm nhưng đã bị gọi là tiền bối từ rất lâu rồi."​

Vương Kiệt Hi cười, nói đến bị gọi là tiền bối thì người đáng nói nhất là tôi chứ?​

Hoàng Thiếu Thiên lập tức hiểu ra, cậu nói anh đừng kiêu ngạo, tôi không gọi anh là tiền bối đâu.​

"Cậu đừng gọi, tôi sợ."​

"Ừ, biết sợ thì còn cứu được."​

“Thật ra thì cũng không có gì đáng lo lắm!” - Hoàng Thiếu Thiên đứng lên. “Dù cho tôi và đội trưởng đều giải nghệ thì Lam Vũ vẫn chắc chắn còn người đang ở đỉnh cao, lúc đó ủng hộ bọn họ hết mình là được. Còn chúng ta ấy à, như đội trưởng nói đó, lúc giải nghệ thì cùng lắm cũng mới ba mươi thôi, hoàn toàn kịp làm chuyện khác. Tóm lại, căn bản là không cần buồn phiền!”​

“Thiếu Thiên nói đúng.” - Dụ Văn Châu cười. “Dù sao thì trên đời cũng không có chuyện gì không vượt qua được.”​

“Tới đâu tính tới đó?” - Vương Kiệt Hi hỏi.​

“Tới đâu tính tới đó.” - Dụ Văn Châu gật đầu.​

“Nhìn hiện tại, nhìn hiện tại đi.” - Hoàng Thiếu Thiên hai tay chống nạnh.​

Đêm đó ba người chen nhau ngủ trong lều, có lẽ là quá mệt mỏi, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao. Hoàn toàn quên mất chuyện ngắm bình minh, Dụ Văn Châu phàn nàn. Du lịch tự do đã là cực hạn, không cần làm khó dễ trạch nam quá mức.​

Vương Kiệt Hi và Hoàng Thiếu Thiên bày tỏ ý kiến đồng tình.​

Sau khi về thành phố B, Dụ Văn Châu gửi đến một email, bên trong đính kèm những tấm ảnh xuất ra từ máy SLR của cậu.​

Vương Kiệt Hi còn đặt biệt pha một tách trà đến mở máy tính lên xem, hoàn toàn không ngờ tới sau khi giải nén rồi quan sát kỹ càng lại phát hiện ra kỹ năng quay chụp của đối phương vô cùng thần kỳ.​

Không biết cậu ta canh góc thế nào, hoàn toàn không chút gì cảm thụ nghệ thuật của Bảo Bình.​

Trong đó có một số ảnh của Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi cảm thấy cần phải yêu cầu Dụ Văn Châu xóa hoàn toàn ảnh gốc.​

Dụ Văn Châu có lẽ cũng biết kỹ thuật mình không tốt lắm, cậu nhận lỗi trong nhóm nhỏ WeChat, nói rằng chụp không tốt thì bỏ qua cho.​

Vương Kiệt Hi gửi một biểu tượng cảm xúc.​

Hoàng Thiếu Thiên hỏi, anh không hài lòng cái gì!​

Vương Kiệt Hi suy nghĩ một lúc, sau đó cắt tấm ảnh Hoàng Thiếu Thiên đang ngáp giữa chừng bị Dụ Văn Châu chụp lại gửi vào nhóm, thu được hiệu ứng thu âm thanh rất tốt.​

Vì thế Vương Kiệt Hi quyết định lưu bức ảnh này lại làm biểu tượng cảm xúc, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.​

END.​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook