Ongoing [Kiều Cao Kiều] Liebesträume

ThiênKhôngHướngTâm

Gà con tiến hóa
Bình luận
18
Số lượt thích
30
#1
28/9 - Khởi động Project cá nhân - Chúc mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2024

[Kiều Cao Kiều] Liebesträume

Mô hình Kübler-Ross, hay năm giai đoạn của sự buồn đau, diễn tả năm cung bậc cảm xúc con người sẽ trải qua sau khi đón nhận cú sốc đột ngột: Phủ nhận - Phẫn uất - Mặc cả - Suy sụp - Chấp nhận.

Người ta còn nói, ban đầu mô hình này được sử dụng để diễn ra năm cung bậc cảm xúc khi đón nhận lấy cái chết.
Cũng có người phủ nhận, cho rằng đây là khái niệm quá hão huyền và trừu tượng, chỉ giành cho mấy tên triết gia cổ lỗ sĩ.


Nhưng dù có là đúng hay sai... Kiều Nhất Phàm vẫn chẳng ngó ngàng, dửng dưng bước tiếp trên con đường ấy.
Bởi mọi thứ đều được khởi đầu bằng việc chấp nhận.



******************

Chương mở đầu

Phủ nhận/Denial | Phẫn uất/Anger | Mặc cả/Bargaining | Suy sụp/Depression | Chấp nhận/Acceptance

Chương kết​
 
Last edited:

ThiênKhôngHướngTâm

Gà con tiến hóa
Bình luận
18
Số lượt thích
30
#2
Chương mở đầu

"Nhất Phàm. Chơi đùa đủ rồi."

Có một cậu nhóc, như vô vàn cậu nhóc khác, đặt chân vào trại huấn luyện, để rồi bước chân đến đấu trường chuyên nghiệp.

Rồi cũng cậu nhóc ấy, như bao con người khác, lẳng lặng rời đi mà chẳng kịp để lại dấu ấn nào.

Không đủ kĩ năng, không đủ thực lực, không phù hợp.

Dù là lí do nào đi chăng nữa, cái kết vẫn chẳng khác. Cậu rời đi, khi giấc mộng hãy còn dang dở, khi khát vọng còn chưa kịp bùng cháy, khi nuối tiếc vẫn đong đầy nơi đáy mắt trong lành.

Liệu mình có thể trở lại không nhỉ?

"Nhất Phàm, mình sẽ đợi cậu." Trước ngưỡng cửa câu lạc bộ, người ấy ôm chầm lấy cậu, trao đi lời ước hẹn cuối cùng.

Quán quân, sánh vai, đồng đội mãi mãi,... Vô vàn lời hứa xuất phát từ sự ngây ngô của hai đứa trẻ, giờ đây hóa thành lưỡi dao cắm sâu trong trái tim cậu.

Anh Kiệt có biết không? Biết chứ. Nhưng cậu ấy chưa một lần rời bỏ cậu, cũng chưa một lần ngừng cổ vũ cậu. Trong cả Vi Thảo đã sớm hiểu tương lai của cậu, chỉ có Anh Kiệt vẫn một mực nỗ lực vì hi vọng được thi đấu của cậu, vì giấc mơ của cả hai.

Tớ xin lỗi. Nhất Phàm thật muốn thốt lên, nhưng trước ánh mắt của người kia lại đành nghẹn ứ. Xin lỗi, cũng là từ bỏ. Xin lỗi, cũng là phủ nhận. Xin lỗi, là bội ước tất thảy. Cậu không thể nói vậy, cậu không đủ can đảm nói ra điều ấy trước mặt cậu ấy. Vậy nên...

"Ừm, chờ mình."

Một người bước lên xe, rời xa câu lạc bộ Vi Thảo, rời xa giấc mộng Vinh Quang.

Một người ở lại, ở lại Vinh Quang, ở lại cùng giấc mộng của hai người.

Thời gian dần trôi, những cuộc nói chuyện cũng xa cách dần. Định mệnh như chia ngả hai người, giữa át chủ bài tương lai của Vi Thảo và một thiếu niên cấp 3 bình thường như bao thiếu niên khác.

Thật tốt khi đã quen biết cậu. Kiều Nhất Phàm nhủ thầm, gấp lại cuốn sách giáo khoa được dán giấy nhớ chi chít. Đêm xuống rồi. Hẳn giờ ở Vi Thảo đã là giờ nghỉ tối. Cậu ấy chắc đang được đội trưởng huấn luyện thêm. Mà, giờ mình đâu còn tư cách gọi đội trưởng nữa đâu.

Ấy vậy mà, cuối cùng, hai con đường tách ra và tưởng như sẽ mãi mãi song song, một lần nữa giao nhau.

"Tiết mục cuối cùng của đêm nay, tôi sẽ gửi tặng cho một người bạn cũ." Kiều Nhất Phàm nhìn về bên dưới mặt sân rộng, một chiếc xe đậu lên ven đường nơi xa, lác đác vài bóng người bước xuống, và nét mặt thân thuộc hiện lên trong ánh đèn chiếu mờ. Dù là xa xôi, dù là mờ nhạt, dù chỉ là thoáng chốc trong đêm đen, cậu vẫn nhận ra người ấy. "Xin cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho câu lạc bộ chúng tôi đêm nay."

Liebesträume No.3 của Franz Liszt, ông vua Piano đa tình.

Kiều Nhất Phàm thì thầm trong lòng, ngón tay bắt đầu bay múa trên các phím đàn.

Cậu không hề hay biết, trong phút giây ấy, vẻ nghiêm nghị thường gặp đã bay mất, chỉ còn hiện hữu nụ cười nhẹ nhàng, lẳng lặng khắc ghi vào trái tim một người khác.

 

Bình luận bằng Facebook