- Bình luận
- 18
- Số lượt thích
- 30
Project cá nhân - Chúc mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2024
Warning: Khá dài đó.
Vi Thảo và Kiều Nhất Phàm. Hai cái tên này khi đi với nhau, đôi khi lại nảy ra những tranh cãi và gây war không cần thiết, thậm chí là có phần nhảm nhí trong mắt mình. Thậm chí cái cách mà tác giả viết về mối quan hệ này, cũng khiến mình thấy đôi phần bức xúc.
Kiều Nhất Phàm.
Cậu nhóc vô hình trong dàn tuyển thủ Vi Thảo ngày ấy, nay lại được kẻ mệnh danh No.1 Vinh Quang là Chu Trạch Khải chăm sóc đặc biệt trên chiến trường tổng chung kết. Nhìn cảnh này, những người dõi theo Kiều Nhất Phàm suốt con đường sự nghiệp nhấp nhô đều phải thổn thức muôn vàn.
Hội tuyển thủ chuyên nghiệp thì hóng hớt xem bên Vi Thảo phản ứng thế nào. Một tuyển thủ bị họ dứt bỏ lại vào đến tổng chung kết chứ không phải họ, không biết người Vi Thảo đang nghĩ gì.
(Chính văn - Chương 1623: Sai sót nghiêm trọng)
Đoạn trích phía trên là tiêu biểu cho motif xuất hiện rất nhiều lần trong chính văn của Toàn Chức Cao Thủ: Kiều Nhất Phàm tỏa sáng, và phản ứng của người Vi Thảo.
Có thể nói, việc lặp đi lặp lại chi tiết này đã khiến cho không chỉ riêng Vi Thảo, mà toàn bộ giới chuyên nghiệp trong Toàn Chức Cao Thủ bị OOC. Các nhân vật hàng đầu của giới chuyên nghiệp, lòng một mực truy cầu vinh quang cao thượng, ấy vậy mà lại "hóng hớt xem bên Vi Thảo phản ứng thế nào". Vâng, đây không phải là hóng hớt, đây là vô duyên. Cực kì là vô duyên luôn. Nếu Vi Thảo có abcxyz về chuyện Kiều Nhất Phàm, thì việc của hội tuyển thủ chuyên nghiệp là không để tâm, tôn trọng chuyện riêng của nhà người ta. Chứ không phải hóng hớt công khai chuyện nhà người ta. Vô duyên khiếp.
Đó là chưa kể, cái chuyện chuyển nhượng trong giới chuyên nghiệp rất là bình thường. Không biết tại sao tác giả Hồ Điệp Lam lấy cảm hứng giới esports Vinh Quang từ bóng đá, mà lại drama hóa cái bối cảnh "chuyển nhượng rời đi rồi tỏa sáng ở đội mới". Không lẽ mọi cầu thủ bóng đá đều tỏa sáng và thành công ở đội tuyển mình debut à? Không lẽ mọi đội tuyển từng sở hữu cầu thủ siêu sao đều đáng bị "hóng hớt" và "nhòm ngó"? Làm gì có cái chuyện vô lý như thế!
Do Vi Thảo không cho Kiều Nhất Phàm lên sân? Do Vi Thảo không cho Kiều Nhất Phàm cơ hội thi đấu nên xứng đáng bị thế?
Xàm!
Tuyển thủ chuyên nghiệp trong Liên minh tổng cộng chỉ hơn 200 người, tạm chia ra mỗi nghề cũng vỏn vẹn 10 người. Quỷ kiếm sĩ lại có ba nhánh gồm trận quỷ, trảm quỷ, trận trảm song tu. Nếu tiếp tục chia trung bình, trận quỷ chẳng qua 3 mống, suy ra ta có: Lý Hiên là đại ca trong một cái đảng 3 em thành viên.
(Chính văn - Chương 1224: Hư Không Song Quỷ)
200 người, chia ra 20 đội, trung bình 10 người/đội đi. Có đội thì chuẩn 10 người (Hưng Hân), có đội thì hơn 10 người (Vi Thảo), có đội thì ít hơn 10 người (đội nào trừ 2 ông trên cũng thế). Ngoại trừ Vi Thảo với Hưng Hân thường xuyên xoay tua ra, các đội khác coi như danh sách có bao nhiêu đánh hết bấy nhiêu, thỉnh thoảng có tí luân phiên nghỉ ngơi, không thì đánh full từ đầu tới cuối giải luôn.
Chỉ cần bạn ngồi xuống và đếm danh sách tuyển thủ xuất hiện của các đội, bạn sẽ nhận ra con số 10 người/đội này gần như không thể thành hiện thực với danh sách nhân vật xuất hiện liên tục suốt mùa 10. Ngay cả các cường đội với tần suất xuất hiện lớn như Lam Vũ, Luân Hồi, Bá Đồ cũng không đạt nổi yêu cầu 10 người như vậy.
Về cơ bản, 10 người chỉ là trên lý thuyết. Còn thực sự thi đấu, thì con số này chỉ dừng lại ở 7 hoặc 8 là chủ yếu, với 6 tuyển thủ đấu cá nhân + trị liệu đoàn đội. Tính trung bình ra, sẽ có khoảng 2~3 tuyển thủ chỉ góp mặt trong danh sách thi đấu, không được thi đấu hoặc rất ít thi đấu. Giờ chúng ta hay gọi troll là đầu bếp, xách nước bổ cam chẳng hạn. Hay nói thẳng ra là thực lực không đủ, không hợp phong cách đội, meta nên mòn đít trên ghế dự bị.
Ye, nghe hoàn cảnh này có quen không quý vị? Trường hợp của Kiều Nhất Phàm, tương tự như vô số trường hợp khác trong giới esports nói riêng, hay thể thao nói chung. Thể hiện yếu kém ở chiến đội debut, sau đó tìm được bản thân, giác ngộ,... hay đến được chiến đội có phong cách và môi trường phù hợp, rồi tỏa sáng rực rỡ, là chuyện quá bình thường. Drama hóa bối cảnh này là fan ruột thể thao người ta cười cho ấy.
Giờ thì, chuyển qua vấn đề của Vi Thảo thôi.
Hội tuyển thủ chuyên nghiệp vừa khen ngợi vừa hóng hớt thái độ bên Vi Thảo. Tự tay bỏ mất một tiểu tướng giỏi giang đến thế, Vi Thảo có hối hận chăng? Nhất là khi, dàn nghề của họ đâu thiếu chỗ dành cho quỷ kiếm sĩ.
Chu Diệp Bách là người cầm quỷ kiếm sĩ của Vi Thảo, cũng theo đường trận quỷ. Gã đang hối hận vì sao mình lại đi cùng cả hội đến nhà thi đấu xem trực tiếp, để lúc này phải chịu những ánh mắt như khoét da thịt.
Nhóc con vô hình Kiều Nhất Phàm ngày xưa, nay trưởng thành nhanh đến khó tưởng. Đã vậy còn đổi nghề chơi trận quỷ như mình, làm ai cũng nhìn Vi Thảo như muốn chia buồn vì vuột mất nhân tài. Ủa chứ tui đâu? Tui vô hình hả?
Chu Diệp Bách không khỏi cảm thấy chột dạ. Gã không muốn thừa nhận mình không bằng Kiều Nhất Phàm, nhưng nếu trong lòng không có quỷ thì sao phải lo âu? Bản thân gã đang rất sợ, sợ chiến đội cũng cho mình lên bàn cân như những người khác, và rồi phủ định giá trị tồn tại của gã, phủi tay với gã hệt như đã làm với Kiều Nhất Phàm...
(Chính văn - Chương 1625: Không phải đỉnh nhất của bạn, nhưng là đỉnh nhất của tôi)
Trông Chu Diệp Bách như kiểu bị Kiều đánh cho đến mức PTSD luôn vậy. Như đã nói, cái gọi là chuyển nhượng trong giới esports này quá tầm thường. Người người đều có lí do để chuyển đi chuyển lại, dù là lương bổng, đãi ngộ, chiến thuật, hay vị trí trong đội hình,... Mảng này trong chính văn không hề thiếu, chỉ là tác giả diễn tả quá ít nên cảm giác như không tồn tại thôi. Cứ như thể tố chất tâm lý của Chu Diệp Bách siêu tệ hại, lòng luôn lo lắng về việc chiến đội sẽ mua một tuyển thủ khác về thay mình vậy. Ủa chứ chả lẽ đã đăng ký thi đấu là cả đời không bao giờ bị thay thế hả? Xây dựng tâm lý tuyển thủ gì kì vậy.
Ngoài ra, đoạn này tác giả còn cố tình tạo sạn để dìm chết Chu Diệp Bách luôn.
Ngoài đội hình 5 người đầu tiên của Vi Thảo, người thứ 6 là quỷ kiếm sĩ Sử Quân Tử của Chu Diệp Bách. Lúc Kiều Nhất Phàm chưa rời đội, Sử Quân Tử chỉ là một trận quỷ thuần túy, nhưng bởi nhu cầu của chiến đội trong mùa giải này mà Sử Quân Tử tẩy điểm kỹ năng, đổi thành một quỷ kiếm sĩ trận trảm song tu, Chu Diệp Bách đánh theo lối này cũng khá suôn sẻ.
(Chính văn - Chương 1072: Thần Trị Liệu)
Vâng, trong chính văn đã xác nhận, vào mùa 9 Chu Diệp Bách đã chuyển sang nhánh Trận Trảm Song Tu, không còn là Trận Quỷ thuần như Kiều Nhất Phàm. Thậm chí, Chu Diệp Bách còn được tham gia vào trận đoàn đội của trận bán kết, đối đầu Bá Đồ F4 hùng mạnh. Chứng tỏ thực lực của Chu Diệp Bách hoàn toàn không phải là cho vui, so với hai tuyển thủ hàng chủ lực khác là Lý Tế và Lương Phương thì Chu Diệp Bách cùng Sử Quân Tử vẫn có giá trị chiến thuật nhất định.
Không rõ dụng ý của tác giả là gì khi dí cho Chu Diệp Bách cái nỗi ám ảnh kinh hoàng đến mức phải xét đến bệnh tâm thần này, và dí luôn cho cái nhánh trận quỷ vốn đã từ bỏ từ tận 2 năm trước chỉ để dìm chết Vi Thảo luôn hay sao.
Mà, bóc sạn thế thôi đủ rồi. Mình không thích cách tác giả xây dựng mối quan hệ của Kiều Nhất Phàm và Vi Thảo ở nửa sau của tác phẩm. Quá bi kịch và drama rồi. Vi Thảo không bạc đãi Kiều Nhất Phàm, Kiều Nhất Phàm cũng không vi phạm hợp đồng hay nói xấu Vi Thảo, đừng drama như vậy.
Với mình, mối quan hệ của Kiều Nhất Phàm với Vi Thảo, có thể tóm gọn trong tám chữ này: "Hữu duyên gặp gỡ, vô phận đồng hành"
Kiều Nhất Phàm gặp gỡ Vi Thảo, đây là khởi đầu của con đường chuyên nghiệp của Kiều Nhất Phàm. Chính cuộc gặp gỡ kéo dài ít nhất 2 năm này, đã ươm mầm nên một Kiều Nhất Phàm xuất sắc và lý trí như hiện tại. Có thể nói, 2 năm trui rèn dưới chiến đội quán quân Vi Thảo đã tạo nên nền tảng vô cùng vững chắc để Kiều Nhất Phàm tỏa sáng tại vòng khiêu chiến và mùa giải thứ mười.
Hãy nhớ rằng, Vi Thảo ở mùa 8, không chỉ là một chiến đội ông lớn. Là quán quân mùa 5 và 7, là á quân mùa 6, là chiến đội gần nhất với vương triều Gia Thế. So với Bá Đồ 1 quán 1 á, Bách Hoa 3 á, Vi Thảo chắc chắn là chiến đội hùng mạnh vô cùng. Thậm chí, mùa 7 là thời gian Gia Thế rất suy thoái và tan đàn xẻ nghé, so với Vi Thảo lồng lộng uy thế, ắt sẽ có nhiều so sánh.
Một chiến đội như thế, chương trình huấn luyện sẽ cao cấp và khắc nghiệt thế nào, yêu cầu với chính tuyển thủ của mình sẽ khắt khao ra sao? Áp lực của chiến đội quán quân chưa bao giờ là thứ một tuyển thủ trẻ dễ dàng xử lý. Đặc biệt với việc Vi Thảo được xây dựng rất quy củ với đội chủ lực - đội dự bị, cạnh tranh gắt gao cho từng slot được thi đấu,
Kiều Nhất Phàm không phù hợp với Vi Thảo.
Đây không phải kiểu cách, sáo rỗng. Đây là sự thật. Sự hà khắc của chiến đội chuyên nghiệp quy củ hàng đầu không phải trò chơi của trẻ con, nói suông một hai câu là xong. Nếu bạn đã từng biết tới chế độ huấn luyện/đào thải của các trại huấn luyện hàng đầu thuộc hai giải đấu LPL (Liên Minh Huyền Thoại Trung Quốc) và KPL (Vương Giả Vinh Diệu Trung Quốc), rất nhiều đứa trẻ 15 16 tuổi đều không chịu nổi áp lực mà thể hiện dưới sức, chấp nhận rời đi.
Có những người hứng thêm áp lực càng mạnh mẽ, như Vu Phong chẳng hạn. Nhưng cũng có những người trong tâm thế thoải mái mới được tỏa sáng. Đồng đội của Vu Phong, Trâu Viễn là một ví dụ đấy.
Tuy Kiều Nhất Phàm nói là không phù hợp với môi trường áp lực cao dẫn tới thi đấu dưới thực lực, không có nghĩa là Kiều Nhất Phàm không học được gì. Cậu có tiến bộ không? Không thể nói là không được. Bài huấn luyện của tuyển thủ chuyên nghiệp không chỉ đơn giản là điều khiển nhân vật của mình đánh nhau mấy chục trận, hay nhảy tới nhảy lui đâu. Điều hòa tốc độ tay, cải thiện tốc độ tay, nâng cao tốc độ tay hiệu quả, nắm vững chiêu thức, combo của 24 nghề,... Mọi phương diện được nhắc tới của một tuyển thủ chuyên nghiệp, Vi Thảo với tư cách là đương kim quán quân ở thời điểm đó, đều có thể hỗ trợ và trui rèn cho Kiều Nhất Phàm.
Vi Thảo có nợ Kiều Nhất Phàm một mùa giải không?
Tại sao lại nợ? Nợ cái gì đây? Thành tích huấn luyện tệ nhất trong cả đội, mấy tháng trời không cho thấy sự tiến bộ, tại sao Vi Thảo phải trao cơ hội cho Kiều Nhất Phàm? Thực lực cá nhân không có, nỗ lực bản thân không có kết quả, chả lẽ chiến đội quán quân phải thương hại trao slot à?
Nếu bạn đang muốn nói tới vụ dí Kiều Nhất Phàm cầm acc thích khách trái tay, mình có luôn đoạn trích chính văn đây.
“Hồi trước em chơi nghề gì?” Diệp Tu hỏi.
“Hồi trước…” Thật là xa xôi, mình trước khi vào Vi Thảo là chơi nghề gì nhỉ? Kiều Nhất Phàm đột nhiên không nhớ ra. Cậu chỉ biết sau khi mình gia nhập, câu lạc bộ liền đưa cậu một tài khoản thích khách không ai dùng của một đội viên cũ đã giải nghệ, từ đó về sau cậu vẫn là một thích khách. Cậu chưa từng lên sâu đấu bao giờ, ngoại trừ Cao Anh Kiệt chưa từng có bất kỳ đội viên nào chủ động tìm cậu luyện ta chung, bộ phận kỹ thuật phát triển trang bị tự chế cũng chưa bao giờ có thứ cho thích khách. Cậu thực sự trở thành một thích khách, cô độc và tịch mịch.
(Chính văn - Chương 144: Người tới ta đi)
Kiều Nhất Phàm ra mắt mùa giải thứ 8, coi như trùng thời điểm Vi Thảo quán quân là cuối tháng 6 đầu tháng 7 đi. Diệp Tu giải nghệ vào ngày 3 tháng 12, All-Star diễn ra vào đầu tháng 1, Kiều Nhất Phàm chuyển class được 1 tháng. Vậy tức là cuộc gặp gỡ giữa Diệp Tu và Kiều Nhất Phàm chỉ cách ngày 3 tháng 12 một chút thôi, không quá nhiều. Từ cuối tháng 6, cho tới đầu tháng 12, là chỉ hơn 5 tháng một chút, Kiều Nhất Phàm không nhớ ra mình đã dùng nghề gì. Nghe có hợp lý không? Cái nghề mình đã làm quen, sử dụng, tham gia huấn luyện cả năm trời tại trại huấn luyện Vi Thảo. Nói quên là quên vậy à?
Đến cả nghề bản thân từng dùng là gì còn không biết, Kiều Nhất Phàm có tư cách gì đòi hỏi chiến đội phải hiểu mình, phải cho mình phương án tốt nhất? Ủa chứ bây giờ nghề đang dùng thì chơi kém, hỏi trước chơi nghề nào thì không nhớ, thế ai mà đỡ được.
Phải nói, là Diệp Tu mang theo aura main mới nhìn ra một đứa thích khách núp núp có thiên phú chơi quỷ trận, chứ không phải Vi Thảo không hỗ trợ. Chỉ có main mới làm được trò đó thôi, người thường không làm nổi đâu.
Vi Thảo đã cung cấp cho Kiều Nhất Phàm môi trường tốt nhất để rèn luyện kĩ năng cá nhân. Từ tốc độ tay, am hiểu game,... cho tới các bài huấn luyện cao cấp vốn không thể tiếp cận bởi người chơi thường, Kiều Nhất Phàm hưởng thụ không thiếu cái gì. Các buổi họp chiến thuật của Vi Thảo, chả lẽ Kiều Nhất Phàm bị đuổi ra ngoài? Không, ý kiến thảo luận, gợi ý chiến thuật,... tất cả của Vi Thảo đều được cho Kiều Nhất Phàm nghe hết, không sót tí gì. Mà đó là trong bối cảnh Vi Thảo còn trả lương cho Kiều Nhất Phàm đó nhá, không phải ngược lại đâu.
Thế thì, Vi Thảo nợ Kiều Nhất Phàm cái gì đây? Trong khi Kiều Nhất Phàm thực tế đã chẳng đem lại giá trị lớn lao gì cho chiến đội?
Kiều Nhất Phàm quả thật là một tuyển thủ giỏi. Cậu được Vi Thảo chắp cho những viên gạch đầu tiên để khởi đầu chặng đường của mình. Và Hưng Hân đã cho cậu cây kéo thật lớn, thật vững để cậu cắt bỏ bụi gai, lầm lì tiến về phía trước.
Bản thân Kiều Nhất Phàm cũng từng nói. Cậu không hề oán hận Vi Thảo. Cậu chẳng có lí do gì để oán hận Vi Thảo cả. Một người lý trí và bình tĩnh như cậu, sẽ nhìn thẳng về phía trước, gạt bỏ mọi nuối tiếc ở phía sau. Vi Thảo đã cho cậu rất nhiều. Cậu trân trọng chúng, biết ơn Vi Thảo... Và giành sự nghiệp của mình vì Hưng Hân.
Vi Thảo có nuối tiếc về Kiều Nhất Phàm không?
Có chứ. Một tuyển thủ giỏi như vậy, để lỡ đi thì ai cũng sẽ tiếc cả. Nhưng cũng chỉ tiếc thôi. Kiều Nhất Phàm không phải Cao Anh Kiệt, càng không phải Vương Kiệt Hi. Vi Thảo là chiến đội ông lớn, là chốn địa linh nhân kiệt, nhân tài lớp lớp nhân tài. Bọn họ không thiếu tuyển thủ giỏi đến nỗi phải đau buồn, khổ sở, bi lụy vì Kiều Nhất Phàm đã rời đi và tỏa sáng. Tương lai của Vi Thảo, có thể có mong muốn đưa Kiều Nhất Phàm trở về, nhưng có thì tốt, không có thì cũng không sao.
Kiều Nhất Phàm, không oán hận Vi Thảo. Vĩnh viễn là không.
Vi Thảo, có tiếc nuối Kiều Nhất Phàm, nhưng sẽ chỉ thế thôi.
Gặp gỡ nhau là cái duyên. Nhưng lại không hợp nhau. Nên phận đồng hành cùng nhau từ nay về sau, vốn không tồn tại.
Chỉ có vậy mà thôi.
Last edited: