Đường Nhu: Phượng Hoàng trùng sinh

@nh chớ cười

Gà con tiến hóa
Bình luận
7
Số lượt thích
14
#1
Nếu nói Toàn chức cao thủ là hành trình leo lại lên đỉnh Vinh Quang của Diệp Tu thì theo bước hắn, chúng ta cũng được thấy nhiều cuộc hành trình khác, cũng chẳng kém phần rực rỡ, thăng trầm và đầy cảm xúc. Trong số đó, hành trình của Đường Nhu có lẽ được khắc hoạ đầy đủ hơn cả: từ thuở đầu cầm chuột cho đến ngày nâng cúp quán quân. Và trong cả hành trình trưởng thành đó, bước ngoặt quan trọng nhất hẳn là thất bại 1 chấp 3 của Đường Nhu, với đỉnh điểm là cuộc họp báo trận lượt đi Hưng Hân - Vi Thảo. Sẽ không ngoa khi nói đây chính là tiết điểm nơi nữ game thủ ngổ ngáo lột xác thành nữ tuyển thủ trưởng thành.
.
Trước đêm định mệnh ấy, Đường Nhu giống game thủ hơn tuyển thủ. Cô truy cầu chiến thắng, coi đó là cách để thể hiện bản thân. Điều đó mang đến cho cô sự kiên định đến cố chấp và niềm tin bất di bất dịch, nhưng mặt khác cũng tiềm ẩn nhiều vấn đề: phong cách đơn điệu, dễ bị kích động, thiếu áp lực thì đánh dưới sức,… Cái mặt hại đó vẫn luôn tồn tại như lưỡi thứ hai của con dao, bị hào quang của mặt lợi che lấp, cho đến khi nó cứa vào tay Hưng Hân dưới dạng một lời thề: 1 chấp 3.
.
Đúng là đỉnh cao của trẻ trâu, bồng bột, nghé con không sợ cọp. Đến bậc đại thần trên đỉnh Vinh Quang cũng chẳng dám tuyên bố chắc chắn một chấp ba. Một tuyên bố đem lại cả tá cái hại mà tưởng chừng như chẳng có cái lợi nào, nhưng đó lại là mục tiêu ngắn hạn đầu tiên mà Đường Nhu đặt ra cho mình sau khi bước vào liên minh chuyên nghiệp. Trước đó, cô muốn đè đầu Diệp Tu, gõ đầu Vương Kiệt Hy, ôm cúp vô địch, toàn những mục tiêu xa xôi với deadline tận đẩu đâu, nên mơ thì cao mà vẫn chỉ duy trì những bài tập bình thường. Còn lần này, giới hạn thời gian rõ ràng: năm lượt, và cô sẽ phải làm mọi thứ có thể để thực hiện được mục tiêu trong năm lượt đó. Sau lời thề bồng bột, Đường Nhu không biện bạch, chỉ quay về khổ luyện ngày đêm, dùng hành động để thể hiện sự quyết tâm.
.
Cái phải đến rồi cũng đến, Đường Nhu thất bại như một lẽ hiển nhiên. Vậy vị thiên chi kiêu nữ này đối mặt với cú ngã đầu tiên của mình như thế nào? Bằng một cách trực diện nhất, cứng cỏi nhất, kém khéo léo nhất, một cách “Đường Nhu” nhất. Sau trận đấu, cô điềm nhiên ngước nhìn hình chiếu lại như mọi thường. Gặp đồng đội, cô chân thành nhận lỗi. Với fan, cô chấp nhận cúi mình. Trước báo giới, trơ cái bản mặt câng câng, nuốt lại lời thề một cách tỉnh rụi.
.
Tạm khoan bàn đến tính đúng sai hay quan điểm đạo đức, không thể phủ nhận quyết định đó đòi hỏi nhiều dũng khí và sự kiên cường. Cao ngạo đấy, dại dột đấy, nhưng quả thật đúng là Đường Nhu: cô sẵn sàng cúi đầu khi thấy mình sai, nhưng cũng sẵn sàng ngẩng cao đầu hứng búa rìu dư luận. Cách làm đó có lẽ không phải cách để chiến đội nhận ít thiệt hại nhất, nhưng cô luôn đảm bảo mình gánh vác nhiều nhất và bù đắp nhiều nhất có thể.
.
Điềm nhiên như thế, tỉnh rụi như thế, “Đường Nhu” như thế, liệu có phải thất bại này chẳng thể thay đổi điều gì nơi cô? Không, Đường Nhu đã thay đổi, hoặc đúng hơn, đã trưởng thành. Những gì cốt lõi làm nên con người cô: sự cứng cỏi, kiêu ngạo không để tâm ánh mắt người đời, chấp niệm với chiến thắng,… vẫn còn đó, nhưng nếu trước đây nó là con dao hai lưỡi thì bây giờ đã được mài dũa cẩn thận để tối ưu hoá việc đâm chém kẻ thù. Vẫn hiếu thắng nhưng không còn mù quáng. Vẫn cố chấp với phong cách, nhưng là vì tin đó là cách tốt nhất chứ không còn vì khẳng định bản thân. Có thể nói năm lượt đấu như năm nhát búa rèn luyện tâm tính của Đường Nhu: sau mỗi lượt, cô thêm ngấm cái sức nặng của 1 chấp 3, để đi từ “chắc chắn 1 chấp 3” đến điềm nhiên đón nhận thất bại.
.
Đường Nhu sau đó đã cho người ta thấy cái gì gọi là lột xác. Cô đánh với tâm thái thoải mái hơn, thậm chí đã biết bông đùa trên sàn đấu. Cô miễn nhiễm với trò tâm lý của Thần Thoại ở lượt ngay sau cuộc họp báo, phát huy ổn định và tiến bộ dần đều dưới sức nóng của truyền thông và sự lạnh nhạt của fan hâm mộ. Cô kiên trì phong cách hổ báo nhưng cũng sẵn lòng học hỏi thêm phong cách zâm đãng. Từ vòng bảng cho đến vòng chung kết, cái tên Đường Nhu luôn nát bét trên báo, nhưng lại ngày một toả sáng hơn trong trận. Cho đến trận chiến cuối cùng quyết định ngai vương, Đường Nhu thực hiện kỳ tích 1 chấp 3 trước một đối thủ chẳng kém Vi Thảo: Luân Hồi. Lúc đó, trong đầu cô chả còn lời thề, chỉ còn chiến thắng của cả đội. Lúc đó, cô dùng lối đánh “dễ đọc, thiếu não” càn quét đối thủ, trong đầu chỉ lặng lẽ đếm: người tiếp theo.
.
Quả thật, một người ngã xuống khi đứng lên sẽ là một bản thân hoàn toàn mới, tựa như phượng hoàng phải cháy rụi mới trùng sinh. Nếu không có lần tự đốt trụi chính mình ấy, Hưng Hân sẽ chỉ có một game thủ bà-đây-cân-tất, chứ không phải một tuyển thủ gánh vác vai trò chủ lực và trách nhiệm đi kèm. Mà một trong những điều ấn tượng nhất mà Toàn chức đã dạy mình chính là: Game thủ chưa phải là tuyển thủ, bất kể tài hoa có siêu việt đến đâu.
 

Bình luận bằng Facebook