Theo timeline truyện, tối nay "ngày 25 tháng 10, lượt đấu thứ tám giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp bắt đầu" (chương 1186) sẽ diễn ra trận lượt đi giữa Hưng Hân và Vi Thảo.
Có rất nhiều tình tiết diễn ra trong lượt trận này, cả đắng cả ngọt cho thành viên hai đội. Riêng về Vi Thảo, cả hai trụ cột đội trưởng Vương Kiệt Hi và đội phó Hứa Bân đều đã có những câu thoại cực kỳ kinh điển và thâm sâu để cảnh tỉnh động viên các đội viên bại trận.
Tác giả: @@nh chớ cười
Đặc biệt, sau khi Lưu Tiểu Biệt thua Đường Nhu phần lôi đài, niềm tin của cậu ta dao động và được Hứa Bân cổ vũ. Tác giả đưa ra 1 mệnh đề rất hay: “Khi phát hiện con đường mình đi gập ghềnh trắc trở, 1 người nên kiên định với nó hay tìm đường khác xanh hơn?"
Hứa Bân, Đường Nhu, hay rộng ra 1 chút có Phương Duệ, đều chọn trung thành với con đường của mình, và cả Hứa Bân lẫn Phương Duệ đều thành công, cả Đường Nhu cũng vừa thắng Lưu Tiểu Biệt với chưa đầy nửa cây máu.
Phía còn lại có Vương Kiệt Hi là ví dụ điển hình. Anh chọn thay đổi bản thân, để Vi Thảo có thể xanh hơn.
Hứa Bân có chốt bằng câu: "Đôi khi điều quan trọng không nằm ở tính đúng sai của một lựa chọn, chủ yếu là cậu có nghị lực theo nó đến cùng hay không thôi”.
Tuy nhiên ở đoạn này khá hay ở việc người nói chuyện với Lưu Tiểu Biệt lại là Hứa Bân, chứ không phải vị đổi trưởng lo toan mọi điều kia, cái người vừa sốc tinh thần cho Chu Diệp Bách ngay chương trước.
Mà là tuyển thủ vừa vào Vi Thảo chưa lâu: Hứa Bân.
Khả năng Vương Kiệt Hi ko nhận ra trạng thái tinh thần của Lưu Tiểu Biệt là khá thấp, nên tui cho là anh cố ý để Hứa Bân lên.
Một phần là việc này sẽ khiến Hứa Bân hoà nhập tốt hơn; hai là Hứa Bân, người đã chọn trung thành với cách đánh “chẳng mấy hút fan”, quả thật thích hợp để đưa lời khuyên kia hơn cho Lưu Tiểu Biệt. Mà Hứa Bân quả thật cũng đã thể hiện sức quan sát tinh tế cũng như sự trầm ổn cần có của 1 tanker.
Vinh Quang!
Hai chữ to đùng nhảy ra, Sử Quân Tử ngã xuống mang theo nỗi bất cam và khó tin của Chu Diệp Bách. Bước khỏi phòng thi đấu đi xuống sân, gã cứ như mất hồn. Về đến hàng ghế tuyển thủ Vi Thảo, gã cúi gằm mặt đứng đờ đẫn.
"Một người trước nay không ai để ý, giờ đã trưởng thành đến mức này, đáng sợ không?" Vương Kiệt Hi đột nhiên lên tiếng.
Chu Diệp Bách há miệng ú ớ. Một ý nghĩ bỗng vụt qua đầu gã: Nếu Kiều Nhất Phàm không rời Vi Thảo, slot trận quỷ trong đội hình có còn thuộc về mình?
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Chu Diệp Bách biết rõ nay cái tên Kiều Nhất Phàm đã cách xa Vi Thảo lắm rồi, cậu ta sẽ không tranh slot với gã, nhưng gã vẫn cứ hoang mang như có một áp lực vô hình đè nặng.
"Không được dừng bước, không được mỏi mệt! Muốn sinh tồn trong Liên minh này, phải biết ngược dòng mà đi." Vương Kiệt Hi nói.
"Thắng thua là chuyện thường tình. Đừng để vũ khí của địch gây dame lên niềm tin của mình!" Hứa Bân nói.
Lưu Tiểu Biệt chợt hoảng hốt.
Niềm tin!
Niềm tin của mình... là gì?
Lưu Tiểu Biệt nhìn chằm chằm người trước mặt. Hứa Bân đến Vi Thảo bất quá một mùa giải, máu mặt trong đội không bằng mình nhưng lại dung hòa với đồng đội cực nhanh. Phong cách đánh của hắn tạo nên cả một trường phái ăn mòn thời gian và sức lực của đối thủ, đến khán giả ngồi xem còn thấy mệt, nên Hứa Bân trình cao mà chẳng có mấy mống fan. Khi chưa về Vi Thảo, thứ hạng hắn trên bảng phiếu bầu xa tít tắp để có thể trở thành ngôi sao. Cái tag Vi Thảo trước tên cho Hứa Bân một cầu nối trên con đường danh vọng, nhưng hắn vẫn khư khư với phong cách đánh vốn có chứ không thay đổi. Đó là lựa chọn mà bất kể đang khoác áo đội nào, hắn đều kiên quyết giữ vững.
"Đôi khi điều quan trọng không nằm ở tính đúng sai của một lựa chọn, chủ yếu là cậu có nghị lực theo nó đến cùng hay không thôi." Hứa Bân vừa nói, vừa hướng ánh mắt về phía một người: Vương Kiệt Hi, đội trưởng chiến đội Vi Thảo, từ ngày bước chân vào Liên minh đến nay mãi luôn là linh hồn của Vi Thảo, là sự tồn tại mà mỗi tuyển thủ Vi Thảo đều tôn kính, ngưỡng mộ.
Có rất nhiều tình tiết diễn ra trong lượt trận này, cả đắng cả ngọt cho thành viên hai đội. Riêng về Vi Thảo, cả hai trụ cột đội trưởng Vương Kiệt Hi và đội phó Hứa Bân đều đã có những câu thoại cực kỳ kinh điển và thâm sâu để cảnh tỉnh động viên các đội viên bại trận.
Tác giả: @@nh chớ cười
Đặc biệt, sau khi Lưu Tiểu Biệt thua Đường Nhu phần lôi đài, niềm tin của cậu ta dao động và được Hứa Bân cổ vũ. Tác giả đưa ra 1 mệnh đề rất hay: “Khi phát hiện con đường mình đi gập ghềnh trắc trở, 1 người nên kiên định với nó hay tìm đường khác xanh hơn?"
Hứa Bân, Đường Nhu, hay rộng ra 1 chút có Phương Duệ, đều chọn trung thành với con đường của mình, và cả Hứa Bân lẫn Phương Duệ đều thành công, cả Đường Nhu cũng vừa thắng Lưu Tiểu Biệt với chưa đầy nửa cây máu.
Phía còn lại có Vương Kiệt Hi là ví dụ điển hình. Anh chọn thay đổi bản thân, để Vi Thảo có thể xanh hơn.
Hứa Bân có chốt bằng câu: "Đôi khi điều quan trọng không nằm ở tính đúng sai của một lựa chọn, chủ yếu là cậu có nghị lực theo nó đến cùng hay không thôi”.
Tuy nhiên ở đoạn này khá hay ở việc người nói chuyện với Lưu Tiểu Biệt lại là Hứa Bân, chứ không phải vị đổi trưởng lo toan mọi điều kia, cái người vừa sốc tinh thần cho Chu Diệp Bách ngay chương trước.
Mà là tuyển thủ vừa vào Vi Thảo chưa lâu: Hứa Bân.
Khả năng Vương Kiệt Hi ko nhận ra trạng thái tinh thần của Lưu Tiểu Biệt là khá thấp, nên tui cho là anh cố ý để Hứa Bân lên.
Một phần là việc này sẽ khiến Hứa Bân hoà nhập tốt hơn; hai là Hứa Bân, người đã chọn trung thành với cách đánh “chẳng mấy hút fan”, quả thật thích hợp để đưa lời khuyên kia hơn cho Lưu Tiểu Biệt. Mà Hứa Bân quả thật cũng đã thể hiện sức quan sát tinh tế cũng như sự trầm ổn cần có của 1 tanker.
Vinh Quang!
Hai chữ to đùng nhảy ra, Sử Quân Tử ngã xuống mang theo nỗi bất cam và khó tin của Chu Diệp Bách. Bước khỏi phòng thi đấu đi xuống sân, gã cứ như mất hồn. Về đến hàng ghế tuyển thủ Vi Thảo, gã cúi gằm mặt đứng đờ đẫn.
"Một người trước nay không ai để ý, giờ đã trưởng thành đến mức này, đáng sợ không?" Vương Kiệt Hi đột nhiên lên tiếng.
Chu Diệp Bách há miệng ú ớ. Một ý nghĩ bỗng vụt qua đầu gã: Nếu Kiều Nhất Phàm không rời Vi Thảo, slot trận quỷ trong đội hình có còn thuộc về mình?
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Chu Diệp Bách biết rõ nay cái tên Kiều Nhất Phàm đã cách xa Vi Thảo lắm rồi, cậu ta sẽ không tranh slot với gã, nhưng gã vẫn cứ hoang mang như có một áp lực vô hình đè nặng.
"Không được dừng bước, không được mỏi mệt! Muốn sinh tồn trong Liên minh này, phải biết ngược dòng mà đi." Vương Kiệt Hi nói.
"Thắng thua là chuyện thường tình. Đừng để vũ khí của địch gây dame lên niềm tin của mình!" Hứa Bân nói.
Lưu Tiểu Biệt chợt hoảng hốt.
Niềm tin!
Niềm tin của mình... là gì?
Lưu Tiểu Biệt nhìn chằm chằm người trước mặt. Hứa Bân đến Vi Thảo bất quá một mùa giải, máu mặt trong đội không bằng mình nhưng lại dung hòa với đồng đội cực nhanh. Phong cách đánh của hắn tạo nên cả một trường phái ăn mòn thời gian và sức lực của đối thủ, đến khán giả ngồi xem còn thấy mệt, nên Hứa Bân trình cao mà chẳng có mấy mống fan. Khi chưa về Vi Thảo, thứ hạng hắn trên bảng phiếu bầu xa tít tắp để có thể trở thành ngôi sao. Cái tag Vi Thảo trước tên cho Hứa Bân một cầu nối trên con đường danh vọng, nhưng hắn vẫn khư khư với phong cách đánh vốn có chứ không thay đổi. Đó là lựa chọn mà bất kể đang khoác áo đội nào, hắn đều kiên quyết giữ vững.
"Đôi khi điều quan trọng không nằm ở tính đúng sai của một lựa chọn, chủ yếu là cậu có nghị lực theo nó đến cùng hay không thôi." Hứa Bân vừa nói, vừa hướng ánh mắt về phía một người: Vương Kiệt Hi, đội trưởng chiến đội Vi Thảo, từ ngày bước chân vào Liên minh đến nay mãi luôn là linh hồn của Vi Thảo, là sự tồn tại mà mỗi tuyển thủ Vi Thảo đều tôn kính, ngưỡng mộ.