Ongoing [Trân] [Trương Vỹ] Tôi đã từng đoạt ba á quân

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
254
Số lượt thích
1,374
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1
Một sản phẩm thuộc Project TRÂN

[Trương Vỹ]
Tôi đã từng đoạt ba á quân


Tác giả: 不宜踩饭
Edit: Phong​

1.​

Có một tuyển thủ như thế.​

Ra mắt vào mùa giải thứ ba, nghề ma đạo học giả, tên chiến đội có liên quan đến thực vật.​

Lên diễn đàn Vinh Quang hỏi người này là ai, mười người thì có mười lăm người đáp Vi Thảo Vương Kiệt Hi.​

Năm người dư ra là người qua đường.​

2.​

Tôi tên Trương Vỹ, gió thổi qua, biển quảng cáo rớt xuống là có thể đập trúng ba người tên Trương Vỹ.​

Tết về nhà, họ hàng người khác đều hỏi năm nay kiếm được bao nhiêu tiền.​

Tết tôi về nhà, họ hàng đều hỏi năm nay tôi đã đánh thắng mấy vụ kiện rồi.​

3.​

Tôi không ngại phiền phức giải thích cho họ.​

Cuối cùng năm sau về nhà, tôi nghe người ta đồn tại tôi thua kiện quá nhiều, bị người đuổi giết nên chạy trốn đến đại lục khác rồi.​

4.​

Thôi thì, đại lục Vinh Quang cũng là đại lục.​

5.​

Vận may của tôi khá vừa vặn, thi thì vừa vặn đạt tiêu chuẩn, trường thì vừa vặn trên trọng điểm, mua đồ uống thì vừa vặn nhận thêm được một chai, mua xổ số thì vừa vặn lời hoàn lại vốn.​

Trong cuộc đời vừa vặn đó, tôi vừa vặn được ký hợp đồng vào trại huấn luyện Bách Hoa.​

6.​

Một bản hợp đồng được đưa tới tay tôi, đội trưởng và đội phó của Bách Hoa đứng trước mặt tôi.​

Tất nhiên tôi đã ký xuống hợp đồng đó, đội trưởng Tôn và đội phó Trương vui vẻ nhìn tôi.​

Quản lý cũng rất vui: "May mà cậu ký, hai người này còn bàn luận với nhau bảo rằng nếu cậu không ký thì sẽ tăng lương dụ dỗ đó."​

Giờ tôi xóa chữ ký đi còn kịp không?​

7.​

Quản lý lại nói tiếp: "Còn đòi đe dọa nữa, tiền lương tăng xem như tiền thuốc thang cho cậu."​

À, thế thì không sao rồi.​

8.​

Vào cuối mùa giải thứ hai, ở một mùa hè bình thường, Bách Hoa kết thúc hành trình mùa giải này của họ, còn hành trình của tôi chỉ mới bắt đầu.​

9.​

"Súng quét Gia Thế! Kiếm trảm Bá Đồ! Xưng bá Liên minh! Bách Hoa ta độc nhất!" Đội phó Trương một chân đạp ghế, một chân đạp bàn, một tay chống nạnh, tay kia chỉ trời.​

Lần đầu tiên tôi đến phòng huấn luyện đã nhìn thấy cảnh tượng này, với tôi, cảnh này có hơi trẻ trâu, nhưng hiển nhiên đối với những tiền bối đang vỗ tay khen hay bên cạnh thì cảnh này rất nhiệt huyết.​

Đội trưởng Tôn đứng một bên khoanh tay nhìn: "Coi cậu có ấu trĩ không chứ, Trương Giai Lạc."​

May quá, chiến đội này vẫn còn người bình thường.​

"Cái tư thế này chưa đủ ngầu, cậu như vậy…"​

Hai mắt tôi tối sầm lại.​

10.​

Trong kỳ nghỉ, có rất nhiều đội viên không về nhà, khí thế mạnh mẽ của Bách Hoa trong mùa giải trước đã tiếp thêm lòng tự tin cho rất nhiều người, đặc biệt là hai vị đội trưởng.​

Năng lực của tôi thực sự không tính là nổi bật, so với các đàn anh trong đội càng trở nên bình thường, vì vậy chỉ có thể nỗ lực học hỏi ngày qua ngày nhằm bù đắp sự thiếu sót từ thiên phú, nhưng tôi vẫn không theo kịp các đàn anh trong chiến đội.​

Trong một môi trường mà thiên tài cũng như cỏ dại ven đường, chẳng đáng bao đồng, nỗ lực là "ưu điểm" không đáng nói nhất.​

11.​

Giống như một con cá nước ngọt bơi vào biển, vừa ngạc nhiên vì tương lai vô hạn, vừa nhận ra ngoài cá còn có cá.​

Ở nơi này, mỗi ngày đều có cá già biến mất, cá mới xuất hiện.​

Nơi này quá rộng, vài con cá đối với nó mà nói chẳng là gì.​

Con cá nào ăn con cá nào, con cá nào xương cốt thành bùn.​

Nước đều không quan tâm, nước vẫn luôn chảy.​

12.​

Nhân lúc nghỉ ngơi, tôi xuống siêu thị dưới lầu mua đồ uống quen thuộc, bao bì đồ uống đã thay đổi, trên đó là hình Nhất Diệp Chi Thu và bóng đen của Diệp Thu.​

"Cậu cũng đến đây trốn việc à?"​

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tươi cười của đội phó Trương.​

Tôi buột miệng: "Em là cá nước ngọt."​

Toang rồi, nghĩ nhập tâm quá nên quên mất mình là người.​

13.​

Đội phó Trương như nghiền ngẫm gì đó, anh ấy gật đầu: "Thế à, vậy hẳn tôi là cá vàng."​

Mạch não người này hoạt động thế nào vậy?​

14.​

Anh ấy nói tiếp: "Đẹp, vô dụng, có rất nhiều người thích."​

Tôi rất kinh ngạc khi người này lại nghĩ mình vô dụng, bèn vội vàng phản bác: "Không phải vậy."​

Anh ấy cũng rất kinh ngạc: "Cậu thấy tôi không đẹp?"​

Không phải, cái gì vậy?​

Tôi dùng sức lắc đầu, anh ấy càng kinh ngạc tợn: "Cậu không thích tôi!"​

Dự định phản bác, dự định bỏ cuộc.​

15.​

Đúng là vườn to có đủ loại hoa mà!​

16.​

Không biết đây đã là lần thứ mấy tôi thổn thức rằng Bách Hoa quả là một nơi thần thoại.​

Giờ tâm trạng tốt lên chưa? Đội phó cười xoa tóc tôi, cậu đang lo nghĩ gì vậy?​

Tôi nói thật với anh ấy, tôi cảm thấy tôi rất yếu, hoặc nói đúng hơn, tôi không phải là một tuyển thủ có thiên phú nổi bật trong Liên Minh, Bách Hoa thật sự cần tôi sao?​

Anh ấy vẫn nở nụ cười, cứ như Trương Giai Lạc không cười sẽ không còn là Trương Giai Lạc nữa vậy. Anh ấy nói Bách Hoa chào đón tất cả các loại hoa hồng, hoa mẫu đơn, cỏ đuôi chó và hoa mào gà, tôi rất mong chờ ngày Bách Hoa đua nở đó.​

Trầm ngâm một lúc lâu, tôi hỏi, cỏ đuôi chó không phải cỏ sao?​

Anh ấy lấy ra điện thoại ra mở Baidu.​

17.​

Tôi rất cảm ơn anh ấy, tuy mấy câu nói cũng không thể khiến tôi hoàn toàn yên tâm được.​

Tuy rằng căn bản tôi không hiểu rốt cuộc tên văn nghệ này đang nói gì.​

Tuy chúng tôi đã tranh luận với nhau cả nửa tiếng xem cỏ đuôi chó là cỏ hay là hoa.​

Tuy cuối cùng chủ đề đã chuyển thành bình luận lời bình của người khác dành cho Bách Hoa trên diễn đàn Vinh Quang.​

Nhưng tôi vẫn muốn mời anh ta uống một chai, tôi quả là một người tốt.​

19.​

Hử? Sao lần này không mở ra được thêm chai nữa?​

20.​

Mùa giải thứ ba, Vương Kiệt Hi của Vi Thảo ra mắt chiếm hết ánh hào quang, khiến mùa ba của tôi càng thêm mờ nhạt.​

Tôi không có tiếng tăm gì, Bách Hoa thì không như vậy.​

Năm đó, Phồn Hoa Huyết Cảnh quét ngang toàn Liên minh, đến mức hoa liễu loạn cả mắt, đất lang tạ ngổn ngang.​

Tôi cưỡi chổi, lảo đảo tiến vào vòng chung kết, ngơ ngác cầm được á quân.
21.​
Đối với tôi, một tân binh mới ra mắt, đây đã là thành tích rất tốt, nhưng đối với Bách Hoa thì không.​
Mục tiêu của Bách Hoa là quán quân, không giành quán quân thì coi như thất bại.​
Cũng là tân sinh mùa ba, cùng là Ma Đạo Học Giả, có lẽ nếu Bách Hoa sở hữu Vương Kiệt Hi thì sẽ càng mạnh hơn.​
Nhưng vậy thì sao, người Bách Hoa cần chính là tôi, tôi có thể làm tốt tất cả những gì tôi có thể làm được.​
Tất nhiên, một điểm rất quan trọng là từ Phồn Hoa Huyết Cảnh mà có một Ma Thuật Sư bay ra ngoài, thì tàn nhẫn biết bao nhiêu đối với mục sư chứ.​
22.​
Trên bàn tiệc khánh công sau trận đấu, đội phó Trương nói: "Không sao, hai người chúng ta sẽ mạnh hơn một người bên họ nhiều."​
Đội trưởng Tôn nói: "Không sao đâu, năm sau lại tới, lần sau nhất định chúng ta chúng ta sẽ giành quán quân."​
Tôi đợi đến năm sau, Bách Hoa đợi đến năm sau, đội phó Trương đợi đến năm sau, đội trưởng Tôn cũng đợi đến năm sau.​
Nhưng không đợi được đến năm sau.​
23.​
Mùa giải thứ năm, đội trưởng Tôn, người đã kéo lên màn che thời đại song hạch, đã là người đầu tiên rời khỏi sàn đấu. Dưới ánh đèn chỉ còn lại Bách Hoa Liễu Loạn.​
Đội phó Trương biến thành đội trưởng Trương, lảo đảo dẫn Bách Hoa xông về phía trước, xông vào vòng chung kết, xông vào tứ kết, xông vào bán kết, xông vào tổng chung kết, sau đó gục ngã trước mặt Vương Bất Lưu Hành và Phòng Phong.​
Tiếng hoan hô toàn trường không phải dành cho chúng tôi, các thành viên Vi Thảo giơ cao cúp vô địch dưới cơn mưa kim tuyến vàng.​
Mảnh vụn kim tuyến vàng rơi lên thân đội trưởng Trương, anh ấy quay lưng về phía tôi, tôi không thấy được vẻ mặt anh ấy.​
Tôi nên làm thế nào đây? Đến vỗ vai anh ấy sao, hay là thẳng thắn ôm lấy anh ấy? Bảo rằng năm sau lại tiếp tục, lần sau cố lên sao?​
Tôi không hiểu những chuyện này, giống đội trưởng Trương lần đầu tiên làm đội trưởng cũng vậy. Đây cũng là lần đầu tiên tôi chăm sóc cho đội ngũ này khi không có đội trưởng Tôn.​
Đội trưởng Trương cười hai tiếng, quay lưng lại, anh ấy quay đầu nói với tôi: "Cậu xem, tôi đã bảo hai người lợi hại hơn một người rồi mà."​
 
Last edited:

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
254
Số lượt thích
1,374
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#2
24.​
Giải đấu Vinh Quang đã phát triển được năm năm, trong năm năm này có người ra mắt, có người giải nghệ.​
Có người từ một người biến thành hai người, có người từ hai người biến thành một người.​
Có người bồi hồi quanh biên giới bị loại, có người dùng ba quán quân liên tiếp lập nên vương triều.​
Mỗi chiến đội đều thu hút sự chú ý, nhưng liệu có ai thật sự quan tâm đến tuyển thủ?​
Đội phó Trương nói với tôi, có nhiều người thích Bách Hoa như vậy, thích anh ấy, sao anh ấy có thể nhẫn tâm phụ lòng bọn họ được.​
Vậy vì sao bọn họ lại không thấy anh đang nỗ lực chống đỡ, vì sao không thấy anh mệt đến gần như gục ngã, vì sao lại đổ hết mọi sai lầm và sai sót lên người anh?​
Bọn họ thích anh, là thích một anh vô tư kính dâng vì Bách Hoa, một mình ngăn cơn sóng dữ.​
Nhưng anh có thật là người như thế? Liệu có thật anh chỉ muốn cho đi mà không cần nhận lại? Anh thật sự thích chiến đấu một mình sao?​
Đội trưởng Trương, anh thật sự mong muốn điều gì?​
25.​
Vòng qua vòng lại lại một năm, lại có hai người từ trại huấn luyện lên chính thức, đội trưởng Trương bảo gọi đội trưởng già lắm, thế là từ đội trưởng Trương liền thành anh Lạc.​
Đúng là anh Lạc, trong đội đã không còn đội viên nào lớn hơn nữa rồi, tôi trở thành lão già trong đội, lần trước ghé trại huấn luyện còn bị một đứa nhỏ gọi là chú Trương, làm cho anh Lạc cười cả một tuần.​
Anh Lạc vẫn luôn cười, anh ấy nói có thể đánh Vinh Quang là một chuyện rất vui vẻ.​
Nhưng anh ấy có còn vui như mấy năm trước không? Tôi không rõ.​
Dù sao nếu đối với anh ấy, đánh Vinh Quang là chuyện vô cùng vui vẻ, thì có lẽ anh ấy cũng đang đau lòng vì ai khi không thể đánh Vinh Quang, khó mà nói được.​
26.​
Sau đó, vòng chung kết mùa giải thứ bảy bắt đầu, anh ấy không còn thời gian khổ sở, cũng không còn thời gian vui vẻ nữa rồi.​
Anh ấy quá bận, bận solo và đoàn đội, bận bàn chiến thuật và phép phối hợp, bận động viên trước trận đấu và kiểm điểm sau trận, không ai có thể giúp anh ấy.​
Một mình anh ấy kéo Bách Hoa xông về phía trước, chúng tôi dốc hết toàn lực đuổi theo bóng lưng anh ấy.​
Khi tất cả nhận ra mình đã bị anh ấy bỏ lại phía sau, thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn.​
27.​
Mùa hè, trận chiến chính diễn ra trên diễn đàn Vinh Quang, những người chê bai Bách Hoa nói không còn Tôn Triết Bình Trương Giai Lạc cũng chỉ có thể đứng á quân, fan Hoa cãi nhau với bọn họ không ngừng.​
Tôi đánh bóng bàn phím, tiến vào chiến trường.​
Tôi nói Bách Hoa đệ nhất thiên hạ, tên đó nói mật ong Bách Hoa rẻ bèo;​
Tôi nói tôi là Trương Vĩ ở Bách Hoa, tên đó nói tôi trị chứng liệt dương ở Bách Hoa;​
Tôi nói đội phó đội trưởng Bách Hoa Đông Tây kết hợp, ăn nhịp với nhau cùng nhau xây dựng đội, tên đó lại nói đội phó đội trưởng Bách Hoa sênh ca đêm đêm nhất kiến chung tình gay thật;​
Tôi không còn gì để nói, không lãng phí miệng lưỡi nữa, tên đó ha ha ha ha gì thì cứ ha ha tôi bận rồi [nhe răng][nhe răng][đầu chó][đầu chó].​
Muốn đấm phát quá.​
28.​
Tỉnh táo lại, tôi tắt máy không nhìn mấy câu tăng xông kia nữa, cảm thấy có chút buồn cười.​
Trong khi mọi người đang hăng hái bàn về ba á quân của Trương Giai Lạc, đến cả tư cách bị cười nhạo tôi cũng không có.​
Thay vì cầm acc clone cãi nhau hai tiếng với người ta, chẳng bằng huấn luyện nhiều thêm chút.​
Anh Lạc mà biết được ắt sẽ lại xoa tóc tôi bảo tôi chửi chưa đủ ác, né ra cho anh ấy chửi.​
29.​
Tôi chẳng đợi được anh Lạc mắng đám người kia, lại nhận được tin anh ấy giải nghệ.​
Ông chủ gọi từng cú điện thoại đi, sứt đầu mẻ trán. Quản lý tổ chức buổi họp báo tin tức. Chu Hiệu Bình và Trâu Viễn đánh nhau một trận, Mạc Sở Thần mới tiến tới tách bọn họ ra, không biết Đường Hạo đi đâu rồi.​
Không hổ là cặp đội trưởng đội phó ăn ý nhau nhất, lần nào giải nghệ cũng không nói với người ta tiếng nào, quá ngầu luôn, sau này tôi cũng phải vậy.​
30.​
Tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện rất xưa về trước, xưa đến nỗi lúc đó tay đội trưởng Tôn còn chưa tệ đi, xưa đến nỗi khi đó anh Lạc vẫn còn là đội phó Trương.​
Đoạn thời gian đó, đội trưởng Tôn thường ghé trại huấn luyện, oán giận sao phóng mắt nhìn đâu trong trại huấn luyện Bách Hoa cũng toàn đuôi tóc màu đỏ, cuồng kiếm sĩ còn ít hơn nữ trong Lam Vũ nữa.​
Đội phó Trương nói thế chứng tỏ anh ấy rất được hoan nghênh nha, cậu xem, mọi người đều thích tôi, không thích cậu.​
Lại nói, nhưng cũng không sao, dù sao…​
Phần sau anh ấy không nói tiếp.​
Lúc đó tôi với đội phó Trương đều không biết vì sao anh ấy cứ khăng khăng muốn tìm ra một cuồng kiếm sĩ xuất sắc đến như vậy, cũng không hiểu anh ấy cứ nắm chặt tay trái để che giấu điều gì.​
Chỉ là sau đó đội trưởng Tôn đã đột ngột nói một câu cảm ơn, rồi quay người rời khỏi. Đội phó Trương đuổi miết theo, hỏi anh ấy có ý gì. Đội trưởng Tôn không trả lời anh ấy, hai người lại bắt đầu đùa giỡn trên hành lang như bình thường.​
31.​
Tôi ngồi trên bậc thang, mọi người Bách Hoa phía sau lưng vẫn đang sốt ruột, kinh ngạc, tức giận, thương tâm.​
Tôi không thể diễn đạt rõ tâm trạng hiện tại của mình là gì. Tôi mở danh bạ điện thoại ra, chọn một dãy số đã lâu mình không liên lạc lại.​
Sau khi bên kia bắt máy, tôi không nói gì, đối diện cũng không nói.​
Tôi lau mặt: "Thật xin lỗi, tôi đã không chăm sóc đội phó Trương và Bách Hoa đủ tốt."​
Bên kia thoáng trầm mặc, rồi đáp: "Không sao, cậu đã làm tốt phần mình rồi, cảm ơn."​
Không biết điện thoại đã cúp hay chưa, tôi co quắp mình lại, tiếng ồn cách tôi ngày càng xa.​
32.​
Sau khi Trâu Viễn tiếp lấy chức đội trưởng đã từng đến tìm tôi rất nhiều lần, không phải để hỏi dẫn dắt chiến đội thế nào, thì cũng là hỏi nên quản lý đội viên ra làm sao.​
Cũng may, năm đó tôi đã học được ít nhiều. Năm đó khi anh Lạc vừa lên làm đội trưởng cũng hay sầu não vì mấy chuyện này lắm.​
Thường hai giờ sáng anh ấy hay gọi tôi tới, nói với tôi là anh ấy mới nghĩ ra một cách quản lý sấp nhỏ siêu siêu đỉnh, dù sao Trương Vỹ cũng không ngủ, vừa hay qua thảo luận xem cách này có khả thi hay không.​
Có đôi lúc tôi không thể không bội phục sức chịu đựng của đội trưởng Tôn.​
33.​
Gương mặt Trâu Viễn từ từ hợp lại với gương mặt anh Lạc trong trí nhớ.​
Toang rồi, Viễn Viễn cứ như Lạc.​
34.​
Anh Lạc vào Bá Đồ, nói quán quân quan trong hơn tất thảy, tôi thật sự rất vui vẻ, cuối cùng anh ấy cũng đã biết mình thật sự muốn gì.​
Sau đó tôi mở web, xắn tay áo, lên diễn đàn lại đại chiến tiếp ba trăm hiệp nữa.​
35.​
Khi xem replay Dãy Núi Liệt Bình, tôi có một cảm giác cuối cùng cũng đến.​
Phồn Hoa Huyết Cảnh đã biến mất gần năm năm, Song Hoa đã chia cách gần năm năm, tại một khắc này, trong thế giới giả lập này, cuồi cùng bọn họ đã lại gặp gỡ.​
36.​
Bọn họ vung kiếm hướng Bách Hoa, cùng nâng súng về một hướng, lời từ bao năm trước họ chưa thể nói xong nay cũng có thể tiếp tục nói.​
Nhưng vì quá kích động nên tôi đã bất cẩn quơ đổ cả ly cà phê bên cạnh lên tấm bàn phím mới mua, nên nhất định tôi sẽ không chúc phúc cho bọn họ đâu! Chắc chắn sẽ không!! Trừ khi họ đưa thiệp mời kết hôn cho tôi!!!!!​
37.​
Hôm đội tuyển quốc gia đến Zurich, sân bay thành phố B tấp nập người qua kẻ lại, rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đến đưa tiễn bọn họ, các fan hâm mộ cũng mặc đồng phục nhà mình đến cổ vũ cho các tuyển thủ họ yêu mến.​
Cảm ơn giải Thế giới, đã cho tôi thấy màu xanh lá với xanh biển có thể hài hòa đứng cạnh nhau cùng cổ vũ người khác.​
Tuy hình như bọn họ vẫn đang so coi ai gân cổ cổ vũ lớn hơn.​
"Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!"​
38.​
Đội trưởng Tôn và anh Lạc đập tay nhau, anh Lạc kéo vali vào cửa, lên máy bay rời đi.​
Đi được một nửa, anh ấy liếc mắt nhìn sang tôi, tôi giơ tay tính gọi, Trâu Viễn bên cạnh lại nhảy lên ngăn cản tôi, vẫy tay lớn tiếng hô anh Lạc cố lên.​
Tôi buông tay, anh ấy phất phất tay, quay người đi.​
39.​
Sau khi đội tuyển quốc gia lên máy bay, tôi nhận được tin từ tài khoản đã lâu không gặp.​
Một nhãn dán hình vẻ mặt đáng yêu, cùng câu hỏi vì sao tôi không đáp lại anh ấy.​
Tôi nên đáp lại gì đây, tôi đã suy nghĩ rất lâu.​
Tôi cho rằng dù tôi đã từng đạt ba á quân cũng không ai chú ý đến tôi, tôi cho rằng hai anh đi rồi tôi ở lại Bách Hoa cũng không còn ý nghĩa gì nữa, thế nhưng quán quân quan trọng hơn tất thảy, phải không?​
Cứ thế, tôi đã từng đạt được ba á quân, thêm bốn á quân của anh vào, có thể dùng bảy cái á quân này triệu hồi một giải quán quân thế giới không?​
Không đúng, không cần phải thế, vốn anh đã có thể giành quán quân.​
Đàn anh Trương, đội phó Trương, đội trưởng Trương, anh Lạc: Trương Giai Lạc, chúc anh nhiều may mắn.​
 

Bình luận bằng Facebook