- Bình luận
- 254
- Số lượt thích
- 1,374
- Location
- TP.HCM
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
1.
Có một tuyển thủ như thế.
Ra mắt vào mùa giải thứ ba, nghề ma đạo học giả, tên chiến đội có liên quan đến thực vật.
Lên diễn đàn Vinh Quang hỏi người này là ai, mười người thì có mười lăm người đáp Vi Thảo Vương Kiệt Hi.
Năm người dư ra là người qua đường.
2.
Tôi tên Trương Vỹ, gió thổi qua, biển quảng cáo rớt xuống là có thể đập trúng ba người tên Trương Vỹ.
Tết về nhà, họ hàng người khác đều hỏi năm nay kiếm được bao nhiêu tiền.
Tết tôi về nhà, họ hàng đều hỏi năm nay tôi đã đánh thắng mấy vụ kiện rồi.
3.
Tôi không ngại phiền phức giải thích cho họ.
Cuối cùng năm sau về nhà, tôi nghe người ta đồn tại tôi thua kiện quá nhiều, bị người đuổi giết nên chạy trốn đến đại lục khác rồi.
4.
Thôi thì, đại lục Vinh Quang cũng là đại lục.
5.
Vận may của tôi khá vừa vặn, thi thì vừa vặn đạt tiêu chuẩn, trường thì vừa vặn trên trọng điểm, mua đồ uống thì vừa vặn nhận thêm được một chai, mua xổ số thì vừa vặn lời hoàn lại vốn.
Trong cuộc đời vừa vặn đó, tôi vừa vặn được ký hợp đồng vào trại huấn luyện Bách Hoa.
6.
Một bản hợp đồng được đưa tới tay tôi, đội trưởng và đội phó của Bách Hoa đứng trước mặt tôi.
Tất nhiên tôi đã ký xuống hợp đồng đó, đội trưởng Tôn và đội phó Trương vui vẻ nhìn tôi.
Quản lý cũng rất vui: "May mà cậu ký, hai người này còn bàn luận với nhau bảo rằng nếu cậu không ký thì sẽ tăng lương dụ dỗ đó."
Giờ tôi xóa chữ ký đi còn kịp không?
7.
Quản lý lại nói tiếp: "Còn đòi đe dọa nữa, tiền lương tăng xem như tiền thuốc thang cho cậu."
À, thế thì không sao rồi.
8.
Vào cuối mùa giải thứ hai, ở một mùa hè bình thường, Bách Hoa kết thúc hành trình mùa giải này của họ, còn hành trình của tôi chỉ mới bắt đầu.
9.
"Súng quét Gia Thế! Kiếm trảm Bá Đồ! Xưng bá Liên minh! Bách Hoa ta độc nhất!" Đội phó Trương một chân đạp ghế, một chân đạp bàn, một tay chống nạnh, tay kia chỉ trời.
Lần đầu tiên tôi đến phòng huấn luyện đã nhìn thấy cảnh tượng này, với tôi, cảnh này có hơi trẻ trâu, nhưng hiển nhiên đối với những tiền bối đang vỗ tay khen hay bên cạnh thì cảnh này rất nhiệt huyết.
Đội trưởng Tôn đứng một bên khoanh tay nhìn: "Coi cậu có ấu trĩ không chứ, Trương Giai Lạc."
May quá, chiến đội này vẫn còn người bình thường.
"Cái tư thế này chưa đủ ngầu, cậu như vậy…"
Hai mắt tôi tối sầm lại.
10.
Trong kỳ nghỉ, có rất nhiều đội viên không về nhà, khí thế mạnh mẽ của Bách Hoa trong mùa giải trước đã tiếp thêm lòng tự tin cho rất nhiều người, đặc biệt là hai vị đội trưởng.
Năng lực của tôi thực sự không tính là nổi bật, so với các đàn anh trong đội càng trở nên bình thường, vì vậy chỉ có thể nỗ lực học hỏi ngày qua ngày nhằm bù đắp sự thiếu sót từ thiên phú, nhưng tôi vẫn không theo kịp các đàn anh trong chiến đội.
Trong một môi trường mà thiên tài cũng như cỏ dại ven đường, chẳng đáng bao đồng, nỗ lực là "ưu điểm" không đáng nói nhất.
11.
Giống như một con cá nước ngọt bơi vào biển, vừa ngạc nhiên vì tương lai vô hạn, vừa nhận ra ngoài cá còn có cá.
Ở nơi này, mỗi ngày đều có cá già biến mất, cá mới xuất hiện.
Nơi này quá rộng, vài con cá đối với nó mà nói chẳng là gì.
Con cá nào ăn con cá nào, con cá nào xương cốt thành bùn.
Nước đều không quan tâm, nước vẫn luôn chảy.
12.
Nhân lúc nghỉ ngơi, tôi xuống siêu thị dưới lầu mua đồ uống quen thuộc, bao bì đồ uống đã thay đổi, trên đó là hình Nhất Diệp Chi Thu và bóng đen của Diệp Thu.
"Cậu cũng đến đây trốn việc à?"
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tươi cười của đội phó Trương.
Tôi buột miệng: "Em là cá nước ngọt."
Toang rồi, nghĩ nhập tâm quá nên quên mất mình là người.
13.
Đội phó Trương như nghiền ngẫm gì đó, anh ấy gật đầu: "Thế à, vậy hẳn tôi là cá vàng."
Mạch não người này hoạt động thế nào vậy?
14.
Anh ấy nói tiếp: "Đẹp, vô dụng, có rất nhiều người thích."
Tôi rất kinh ngạc khi người này lại nghĩ mình vô dụng, bèn vội vàng phản bác: "Không phải vậy."
Anh ấy cũng rất kinh ngạc: "Cậu thấy tôi không đẹp?"
Không phải, cái gì vậy?
Tôi dùng sức lắc đầu, anh ấy càng kinh ngạc tợn: "Cậu không thích tôi!"
Dự định phản bác, dự định bỏ cuộc.
15.
Đúng là vườn to có đủ loại hoa mà!
16.
Không biết đây đã là lần thứ mấy tôi thổn thức rằng Bách Hoa quả là một nơi thần thoại.
Giờ tâm trạng tốt lên chưa? Đội phó cười xoa tóc tôi, cậu đang lo nghĩ gì vậy?
Tôi nói thật với anh ấy, tôi cảm thấy tôi rất yếu, hoặc nói đúng hơn, tôi không phải là một tuyển thủ có thiên phú nổi bật trong Liên Minh, Bách Hoa thật sự cần tôi sao?
Anh ấy vẫn nở nụ cười, cứ như Trương Giai Lạc không cười sẽ không còn là Trương Giai Lạc nữa vậy. Anh ấy nói Bách Hoa chào đón tất cả các loại hoa hồng, hoa mẫu đơn, cỏ đuôi chó và hoa mào gà, tôi rất mong chờ ngày Bách Hoa đua nở đó.
Trầm ngâm một lúc lâu, tôi hỏi, cỏ đuôi chó không phải cỏ sao?
Anh ấy lấy ra điện thoại ra mở Baidu.
17.
Tôi rất cảm ơn anh ấy, tuy mấy câu nói cũng không thể khiến tôi hoàn toàn yên tâm được.
Tuy rằng căn bản tôi không hiểu rốt cuộc tên văn nghệ này đang nói gì.
Tuy chúng tôi đã tranh luận với nhau cả nửa tiếng xem cỏ đuôi chó là cỏ hay là hoa.
Tuy cuối cùng chủ đề đã chuyển thành bình luận lời bình của người khác dành cho Bách Hoa trên diễn đàn Vinh Quang.
Nhưng tôi vẫn muốn mời anh ta uống một chai, tôi quả là một người tốt.
19.
Hử? Sao lần này không mở ra được thêm chai nữa?
20.
Mùa giải thứ ba, Vương Kiệt Hi của Vi Thảo ra mắt chiếm hết ánh hào quang, khiến mùa ba của tôi càng thêm mờ nhạt.
Tôi không có tiếng tăm gì, Bách Hoa thì không như vậy.
Năm đó, Phồn Hoa Huyết Cảnh quét ngang toàn Liên minh, đến mức hoa liễu loạn cả mắt, đất lang tạ ngổn ngang.
Tôi cưỡi chổi, lảo đảo tiến vào vòng chung kết, ngơ ngác cầm được á quân.
21.
Đối với tôi, một tân binh mới ra mắt, đây đã là thành tích rất tốt, nhưng đối với Bách Hoa thì không.
Mục tiêu của Bách Hoa là quán quân, không giành quán quân thì coi như thất bại.
Cũng là tân sinh mùa ba, cùng là Ma Đạo Học Giả, có lẽ nếu Bách Hoa sở hữu Vương Kiệt Hi thì sẽ càng mạnh hơn.
Nhưng vậy thì sao, người Bách Hoa cần chính là tôi, tôi có thể làm tốt tất cả những gì tôi có thể làm được.
Tất nhiên, một điểm rất quan trọng là từ Phồn Hoa Huyết Cảnh mà có một Ma Thuật Sư bay ra ngoài, thì tàn nhẫn biết bao nhiêu đối với mục sư chứ.
22.
Trên bàn tiệc khánh công sau trận đấu, đội phó Trương nói: "Không sao, hai người chúng ta sẽ mạnh hơn một người bên họ nhiều."
Đội trưởng Tôn nói: "Không sao đâu, năm sau lại tới, lần sau nhất định chúng ta chúng ta sẽ giành quán quân."
Tôi đợi đến năm sau, Bách Hoa đợi đến năm sau, đội phó Trương đợi đến năm sau, đội trưởng Tôn cũng đợi đến năm sau.
Nhưng không đợi được đến năm sau.
23.
Mùa giải thứ năm, đội trưởng Tôn, người đã kéo lên màn che thời đại song hạch, đã là người đầu tiên rời khỏi sàn đấu. Dưới ánh đèn chỉ còn lại Bách Hoa Liễu Loạn.
Đội phó Trương biến thành đội trưởng Trương, lảo đảo dẫn Bách Hoa xông về phía trước, xông vào vòng chung kết, xông vào tứ kết, xông vào bán kết, xông vào tổng chung kết, sau đó gục ngã trước mặt Vương Bất Lưu Hành và Phòng Phong.
Tiếng hoan hô toàn trường không phải dành cho chúng tôi, các thành viên Vi Thảo giơ cao cúp vô địch dưới cơn mưa kim tuyến vàng.
Mảnh vụn kim tuyến vàng rơi lên thân đội trưởng Trương, anh ấy quay lưng về phía tôi, tôi không thấy được vẻ mặt anh ấy.
Tôi nên làm thế nào đây? Đến vỗ vai anh ấy sao, hay là thẳng thắn ôm lấy anh ấy? Bảo rằng năm sau lại tiếp tục, lần sau cố lên sao?
Tôi không hiểu những chuyện này, giống đội trưởng Trương lần đầu tiên làm đội trưởng cũng vậy. Đây cũng là lần đầu tiên tôi chăm sóc cho đội ngũ này khi không có đội trưởng Tôn.
Đội trưởng Trương cười hai tiếng, quay lưng lại, anh ấy quay đầu nói với tôi: "Cậu xem, tôi đã bảo hai người lợi hại hơn một người rồi mà."
Last edited: