Hoàn [Kiều Nhất Phàm] Nước

Linh Lan

Gà con lon ton
Thần Lĩnh
Bình luận
14
Số lượt thích
3
Fan não tàn của
Diệp Tu, Kiều Nhất Phàm.
#1
NƯỚC
(Kiều Nhất Phàm trung tâm)
Tác giả: Xu Xiaoyouyoyyouyou
Link gốc: LOFTER(乐乎) - 让兴趣,更有趣
Convert: Nguỵt
Edit: Linh Lan

Hôm nay, cậu từ một chiếc bóng vô hình ở một chiến đội, trở thành thành viên chủ lực một chiến đội khác. Thậm chí, giờ phút này, cậu có cả cơ hội đánh bại người được mệnh danh thiên tài của chiến đội cũ.

Một cơ hội như thế, sao có thể để lỡ?

Kiều Nhất Phàm muốn thực hiện được, muốn mọi người nhìn thấy, rằng cậu đủ khả năng. Mọi người, trong đó bao gồm đối thủ trước mắt, người bạn tốt nhất của cậu.
_Toàn chức cao thủ (1322)_

Tiếng ồn ào, tiếng người trò chuyện, tiếng còi xe, tiếng phanh xe, Kiều Nhất Phàm cứ thế lê bước trên đường. Khó có được một ngày nghỉ ngơi, lại càng khó có được là lúc này cậu không vùi đầu huấn luyện.

Đầu hạ sắp đổ mưa làm thời tiết ôi bức, u ám nặng nề, ép người ta không thể thở nổi, mồ hôi trên người cũng không thể khô được.

Những ngày nhiều mây không phải là điều xa lạ với Kiều Nhất Phàm. Thời tiết đầu hạ ở thành phố B thay đổi thất thường, ngay cả những ngày đầy nắng, trời cũng vẫn u ám. Là tuyển thủ ngồi cạnh máy uống nước, việc huấn luyện thường xuyên bị gián đoạn, giọng của những tuyển thủ khác truyền vào tai cậu: "Làm phiền lấy giúp tôi một cốc nước".

Vẫn là ngữ điệu khách khí, không nói rõ tên ai, nhưng Kiều Nhất Phàm lại nhanh chóng đi lấy cái cốc rồi đến bên máy uống nước cạnh chỗ ngồi của mình.

Bên trái tạo ra nước nóng, bên phải tạo ra nước lạnh.

Grrrrrrr......

"Cảm ơn, Tiểu..." Tiểu cái gì? Tiểu Lý, Tiểu Vương, hay cái gì khác? Kiều Nhất Phàm cũng không để ý, hiền lành cười cười, Tiểu Kiều, phát âm thế nào cũng thấy kì quái.

Tiền bối không nhớ rõ một người vô hình như mình cũng rất bình thường, cậu lễ phép tiếp lời: "Gọi em Nhất Phàm là được rồi".
___________________________

"Nhất Phàm~~giúp chị lấy một cốc nước đi~~Tô Mộc Tranh nửa đùa nửa thật mà xoay ghế lại trêu ghẹo.

Hiện tại, đội phó Hưng Hân không thể nào là tuyển thủ máy nước uống, nhưng chính là có đôi khi Tô Mộc Tranh hoặc Phương Duệ dùng điều này ra ghẹo tới ghẹo lui.
___________________________

Giống như một giấc mơ, gặp được Diệp Tu, từ lúc bắt đầu dùng Trận quỷ khiêu chiến kỷ lục phó bản trong "ba lần là đủ" cho đến cuối cùng giành được cúp quán quân.

Lúc Kiều Nhất Phàm ngẩn người, suy nghĩ của cậu lại trôi về thời điểm vẫn còn là người vô hình ở Vi Thảo.

Không phải cậu không nghi ngờ rằng liệu nỗ lực của mình có ý nghĩa hay không, việc huấn luyện thường xuyên bị gián đoạn, nỗi tiếc nuối khi không được lên sân thi đấu và không ai nhớ được tên mình khi nhận nước.

Ở Ngôi sao tụ hội khiêu chiến Lý Hiên, thất bại thảm hại khi đó cùng chiến thắng vẻ vang của Cao Anh Kiệt trước Vương Kiệt Hi càng trở nên đối lập, nếu nói nội tâm mình không sụp đổ, vậy cũng quá giả dối. Ẩn mình trong bóng tối của hành lang, nhớ đến hợp đồng sắp hết hạn với Vi Thảo, mùa giải sau, cậu không thể xuất hiện trong phòng huấn luyện, thậm chí đến bốn chữ "tuyển thủ chuyên nghiệp" cậu cũng không cách nào giữ lại.

"Nghề Thích khách không thể phát huy được tiềm năng của cậu". Kiều Nhất Phàm đã lâu không nghe thấy từ "tiềm năng" cùng liên quan đến cậu. Lần cuối cùng nghe ai đó khen ngợi khả năng của mình là... trước khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, lúc còn là một cao thủ trong game.

Đại bộ phận tinh lực của Vi Thảo đều đặt trên người Cao Anh Kiệt, trang bị làm ra chưa bao giờ là dành cho cậu, cậu giống như một Thích khách thực thụ, cô độc lại tịch mạch.

Sân đấu vẫn là nơi có ánh sáng rực rỡ như thế, đây là lần đầu tiên cậu đứng trên một sân khấu đẹp đẽ như vậy, mà cũng có lẽ, đây là lần cuối cùng.

Lời nói của vị Thần Vinh Quang trong hành lang tối tăm đã hoàn toàn đánh thức cậu.

Chính mình cho tới bây giờ chưa bao giờ được gọi là thiên tài, chính mình chưa bao giờ là một trong những thiên tài có thiên phú hơn người kia, lại chưa bao giờ là một viên ngọc có vầng hào quang rực rỡ.

Vậy thì có sao?

Ngọc dù có xấu xí, kém sắc đến đâu chỉ cần mài giũa đúng cách cũng sẽ tỏa sáng.

Không phải sao?

Vào ngày tạm biệt Cao Anh Kiệt, hai thiếu niên lại đi theo hai con đường bất đồng, một người ở lại Vi Thảo, một người khác, lại nói muốn đi đến một tiệm net thử xem sao. Nghe thật sự có chút vớ vẩn lại suy sụp, tuyển thủ chuyên nghiệp sau khi giải nghệ liền mất đi cơ hội thi đấu Vinh Quang, loại sự tình đi tiệm net này, Cao Anh Kiệt hoàn toàn không dám làm, tiểu thiên tài Vi Thảo dù chưa tham gia trận đấu chính thức nào thì danh tiếng cũng đã vang xa.

Sau đó thế nào?

Trong chiến đội nhỏ này, trong chiến đội Hưng Hân, nơi có tuyển thủ lớn tuổi nhất liên minh, có đại thần thời khai hoang, có tuyển thủ kì ba, cậu là tuyển thủ không thể thiếu khi thi đấu.

Dần dần, lại có Đệ nhất bậc thầy pháo súng - Nữ thần của liên minh - Tô Mộc Tranh, có Pháp sư chiến đấu chỉ tiến không lùi - Đường Nhu, có Khí công sư trường phái chơi zâm - Phương Duệ, có Mục sư đánh theo lối bạo kích cũng là bạn cùng phòng mình - An Văn Dật, có Pháp sư triệu hồi tốc độ tay không đủ, tay chân luống cuống nhưng đã sớm làm tốt tính toán đường đi - La Tập, có Ninja dưới sân đấu từ chối giao tiếp, trên sân đấu đánh ra đấu pháp pháo hoa độc nhất vô nhị trong liên minh.

Đó là một chiến đội kì lạ.
Đó là một chiến đội tiệm net "rễ cỏ".
Đó là chiến đội Hưng Hân.
Là chiến đội Hưng Hân rất bao dung.
Cũng là chiến đội bắt lấy quán quân.
___________________________

"Nhất Phàm tiền bối". Tân nhân trong đội nhẹ nhàng gọi.

Có lẽ vì nhìn cậu trẻ hơn so với tuổi, hoặc do cậu cũng không làm cái giá lớn gì, tân nhân vẫn thường gọi cậu là tiền bối, nghe thân thiết hơn nhiều.

Tiếng nói của cậu bé đưa suy nghĩ của cậu về lại hiện thực.

Trước có Diệp Tu, Ngụy Sâm không có hình tượng gì gọi là đứng đắn, Kiều Nhất Phàm cũng không làm dáng uy nghiêm, lạnh lùng, trước sau không đổi vẫn là tính tình hiền lành, dễ gần kia.

"Làm sao vậy?" Cậu quay đầu lại nhìn, thấy đứa nhỏ cầm một cốc nước đến.

"Tiền bối uống nước". Tân nhân có chút co quắp, bất an mà xoa xoa góc áo.

Có lẽ là thấy được bóng dáng chính mình trước kia, cậu nhận nước, quen thuộc mà gọi tên đứa nhỏ, nói cảm ơn. Tân nhân có chút ngoài ý muốn, càng thêm co quắp.

" Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật, cậu từng nghe câu nói này chưa?". Kiều Nhất Phàm chưa học xong trung học đã đi đánh chuyên nghiệp, việc học thật sự một lời khó nói hết. Thời điểm nghe An Văn Dật hỏi, cậu ngẩn người.

"Cậu muốn uống nước sao?" Kiều Nhất Phàm cứ thế mà lý giải sai, đứng dậy chuẩn bị xuống lầu lấy nước cho An Văn Dật.

"Không, không phải". An Văn Dật vội vàng đè cậu lại "Đó là một câu cổ ngôn của Lão Tử".

Kiều Nhất Phàm có chút ngơ ngác khi bạn cùng phòng mình đột nhiên biến thành văn nhân đầy khí chất văn thơ. " Những lời này... có ý nghĩa gì vậy?".

"Chỉ là cảm thấy có chút giống cậu".

Thượng thiện nhược thủy.
Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh, xử chúng nhân chi sở ố, cố cơ ư Đạo.
Cư thiện địa, tâm thiện uyên, dữ thiện nhân, ngôn thiện tín, chính thiện trị, sự thiện năng, động thiện thời.
Phù duy bất tranh, cố vô vưu.

Nghe cậu ấy đọc xong, Kiều Nhất Phàm nhẹ nhàng lắc đầu.
"Tôi tranh".

Ít nhất là không chịu thua kém.

"Ý của mình là, cậu giống như nước vậy, có lợi cho vạn vật". An Văn Dật nhẹ nhàng vỗ vai cậu. "Cậu có cái nhìn đại cục cực mạnh, chơi Trận quỷ rất tốt không phải sao?"

Giống như nước sao?

Chính mình dùng Trận quỷ sáng tạo ra tân đấu pháp, lại đánh bại Cao Anh Kiệt.

Cảm giác thắng lợi - cậu cùng người bạn thân tốt nhất - cả hai sẽ chẳng có ngày cùng nhau hưởng thụ. Hoặc nên nói, để hưởng thụ cảm giác đó, một trong hai cậu nhất định phải giết người còn lại. Cao Anh Kiệt nói lần sau nhất định sẽ thắng, Kiều Nhất Phàm mỉm cười, không hề so đo chuyện đối thủ nói muốn thắng tức là mình phải thua.
Cậu quả thật không tranh không đoạt. Cậu tranh, bất quá là thành quả nhận được sau bao nhiêu cố gắng.

Cậu được các chiến đội khác chú ý và liên hệ, cậu cự tuyệt không chút do dự, bị vứt bỏ cậu không oán hận, nhưng được coi trọng cậu tuyệt đối dốc lòng báo đáp.

Cậu không đặt mục tiêu quá mức xa vời, cậu bước từng bước một, cẩn thận mà đi, chậm rồi hướng về phía quán quân.

Cái nhìn đại cục xuất sắc, tiết tấu thi đấu chặt chẽ.

Kiều Nhất Phàm là một tuyển thủ đoàn đội ưu tú.

Cậu đột nhiên nhớ đến lời Vương Kiệt Hi từng nói
"Thích khách là kẻ chuyên đi ám sát. Kẻ ám sát đáng sợ nhất là người trông có vẻ bình thường nhất, bởi chẳng ai sẽ đề phòng hắn. Một vẻ ngoài bình thường chẳng được ai để mắt, chính là thiên phú trời ban cho nghề thích khách này."

Cậu ngay từ đầu là muốn trở thành một thích khách như thế sao?

Nhưng hiện thực lại không như dự định.

Không phải là Thích khách lẽ loi một mình, mà là Trận quỷ hỗ trợ cho đồng đội.

Kiều Nhất Phàm đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, uống nửa cốc nước, dòng nước mát lạnh đi qua cổ họng, như thấm vào ruột gan, cả người sảng khoái.

Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh.

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook