- Bình luận
- 243
- Số lượt thích
- 1,474
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
Giao Hưởng Thanh Minh Mộng
credit: đợi cập nhật
Giao Hưởng Thanh Minh Mộng
credit: đợi cập nhật
Tác giả: Phản Cốt Tử Hoa Diêm
Nhân vật chính: Song Hoa, Lạc trung tâm
Link topic gốc: Convert
Edit: Túc Liên
Giới thiệu: Hai thế giới, hai câu chuyện, hai con người, một giấc mơ.
Lưu ý: Quà sinh nhật, không censor, các bạn không thích đọc truyện có yếu tố tình cảm xin hãy cẩn thận kẻo lạc lối không đường về.
Chúc mừng sinh nhật chị @Lá Mùa Thu! Để đền bù việc chị bị dụ ngày nào, em xin lấy thân bù đắp làm quà cho chị.
***
Lời tác giả: Dâng tặng Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, từ một trái tim lữ khách nơi tận cùng thế giới sau ba năm chợt nửa đêm mơ thấy hoa còn dang dở.
SIDE A — 1
Trương Giai Lạc nghe tiếng gõ cửa giật mình, rồi xoay người ngủ tiếp.
Hôm qua tiệc mừng Quán quân Thế giới kéo dài đến khuya, Trương Giai Lạc và Trương Tân Kiệt được mời rượu liên tục, tuy ngoài mặt than thở chỉ muốn về ngủ thẳng cẳng bất chấp sự đời, trong đầu lại lâng lâng cảm xúc khi nhớ về giây phút đăng quang, vậy nên mãi Trương Giai Lạc mới chịu về phòng.
Cơn buồn ngủ khiến Trương Giai Lạc mặc kệ tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân ngày càng gần, chỉ khi nghe giọng nói quen thuộc ghé vào tai anh mới giật mình tỉnh ngủ:
"Trương Giai Lạc, vẫn còn ngủ nướng sao? Dậy đi, còn phải cống hiến cho sự nghiệp Vinh Quang của đội quán quân nữa chứ!"
Tôn Triết Bình?! Sao anh ta lại ở đây?
Trương Giai Lạc hoảng hốt bật dậy, cảnh vật xung quanh càng khiến anh ngạc nhiên hơn, không thốt nên lời.
Nơi đây chính là phòng ký túc xá một người tại Bách Hoa, là căn phòng Trương Giai Lạc ở mấy năm trước. Người trước mặt anh, Tôn Triết Bình, đang mặc đồng phục Bách Hoa, gương mặt hiện vẻ trẻ trung phấn khởi, không hề tỏ ra bất ngờ.
Thấy Trương Giai Lạc mãi chưa hoàn hồn, Tôn Triết Bình bật cười đưa tay vỗ đầu đối phương: "Đêm qua nằm nhớ lại trận chung kết bản thân uy vũ xuất sắc đến mức không ngủ được à? Cầm cái quán quân khiến cậu tự cao quá rồi."
Tay trái. Bàn tay đang vỗ đầu Trương Giai Lạc là tay trái. Hơn nữa cánh tay ấy cũng không quấn đầy băng vải như lần cuối cùng Trương Giai Lạc gặp Tôn Triết Bình, hiện tại chỉ đeo một lớp băng tay thể thao.
Trương Giai Lạc chưa tiêu hóa nổi mớ thông tin dày đặc, chỉ theo bản năng phản ứng lại: "Vì sao không thể tự cao? Đoạt quán quân hẳn phải tự cao rồi!"
Tôn Triết Bình cười lớn: "Được rồi, cậu cứ thoải mái tự cao, từ từ đi ăn sáng, tôi đi bảo với tiểu Trâu, cứ thong thả đợi cậu đánh răng rửa mặt ăn sáng xong xuôi mới chỉ đạo cậu ta được."
Tiểu Trâu? Trâu Viễn? Đây là thời kỳ nào của Bách Hoa?
"Đừng nghịch đừng nghịch, tui đã nói chín rưỡi tui đến mà. . ." Trương Giai Lạc dựa vào thói quen trong ký ức, thuận miệng chém bừa. Đầu óc cậu vẫn đang mông lung suy nghĩ, không còn tâm trí nghĩ đến việc rời giường.
"Tôi —— nghịch á?" Tôn Triết Bình cao hứng như lần đầu nghe có người nói thế với mình.
Trương Giai Lạc đang định hí hửng vì sự nhanh trí đối đáp của bản thân, bỗng bị Tôn Triết Bình cúi người xuống hôn lên khóe miệng, sau khi lùi lại anh ta nói: "Trương Giai Lạc đại đại, giờ thì phiền ngài nhấc ngọc thể khỏi giường được chưa?"
Trương Giai Lạc khiếp sợ. Vấn đề là, sự thân mật mờ ám giữa hai người không phải điều khiến anh khiếp sợ. Trước đó anh đã nghĩ mình đang nằm mơ, chỉ là giấc mơ này quá chân thật, toàn bộ tiềm thức lẫn hy vọng đều hợp lý, như thể từ đầu thế giới vốn nên như vậy.
Năm năm, Trương Giai Lạc chưa từng có giấc mơ nào dịu dàng và chi tiết đến thế. Có lẽ giải Quán quân Thế giới cuối cùng đã mở ra cánh cửa từ lâu bị Trương Giai Lạc đóng kín.
Tôn Triết Bình vẫn đang đứng bên cạnh cười cười, cả người toát ra vẻ ung dung tự tại như thể đang trên chín tầng mây, đến mức Trương Giai Lạc không nhớ nổi liệu Tôn Triết Bình trong quá khứ có từng đạt đến trạng thái như vậy. Ý nghĩ này khiến Trương Giai Lạc tin rằng mình vẫn đang nằm mơ, nhưng nếu là đây là mơ thì lại chân thật đến đáng sơ.
Anh đành cấu mình một phát xem có thấy đau hay không.
SIDE B — 1
Trương Giai Lạc thức dậy, cảm thấy mệt mỏi rã rời, như thể từng tế bào thần kinh phải căng lên như dây đàn trong suốt thời gian dài, cơn mệt thấm sâu vào tận xương tủy không thể nào bình phục chỉ sau một giấc ngủ.
Kỳ quái thật. . . gần đây sự nghiệp thành công, tình cảm thăng hoa, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, bản thân cũng ăn được ngủ được không hề tàn phá sức lực như thế, vậy thì cơn mệt này từ đâu ra?
Trương Giai Lạc vẫn nằm, quay đầu nhìn hai bên, lập tức giật mình hoảng sợ quên cả mệt nhọc: Nơi này là một khách sạn năm sao, hơn nữa trong phòng còn có tên Trương Tân Kiệt của Bá Đồ đang ngồi gõ chữ cực nhanh trên máy tính.
Bá Đồ? Trương Tân Kiệt?
Trương Giai Lạc nhìn lướt quanh căn phòng, ngay lập tức loại bỏ khả năng đáng sợ nhất là Trương Tân Kiệt và mình đầu óc nhúng nước nên ra ngoài thuê khách sạn riêng để tư tình, trong đầu chỉ còn phân vân giữa "Trương Tân Kiệt có việc hết sức cơ mật, cần gặp mình để thảo luận" và "Trương Tân Kiệt thật ra chính là em trai út thất lạc nhiều năm của mình".
Trương Tân Kiệt mở miệng, kịp thời chặn lại trí tưởng tượng sắp bay xa của Trương Giai Lạc.
"Chào buổi sáng. Đoạt quán quân, ngủ thẳng cẳng, thức dậy cảm giác thế nào?"
Trương Giai Lạc theo bản năng lập tức đáp lại: "Đương nhiên là cảm thấy cực kì tốt, tui vẫn có thể lấy thêm mười cái quán quân nữa kìa!"
Nói xong, Trương Giai Lạc mới thấy là lạ, giọng điệu Trương Tân Kiệt như thể là người quen lâu năm với mình. Dĩ nhiên xét theo chuẩn của Trương Tân Kiệt, chắc chắn hai người là người quen lâu năm, nhưng Trương Tân Kiệt và mình. . . thật sự thân thiết đến thế sao?
"Vậy thì tốt rồi, chiều nay theo giờ địa phương sẽ có báo Thể Thao Điện Tử đến phỏng vấn Đội tuyển Quốc gia, làm một series nhiều bài viết chuyên sâu về từng tuyển thủ trong đội. Tôi đang xem lại những câu hỏi bọn họ có thể phỏng vấn, có mấy chuyện quan trọng muốn bàn trước với anh. . ."
"Khoan đã, Đội tuyển Quốc gia?" Trương Giai Lạc chưa tiêu hóa nổi mớ thông tin dày đặc, không kiềm lòng được mà ngắt lời.
"Đúng, mỗi người đều có phần. Tuy nhiên thời gian có hạn, không thể từng người đều xếp hàng chờ phỏng vấn, vì vậy phải chia thành từng nhóm nhỏ theo chiến đội." Tuy Trương Tân Kiệt không rõ Trương Giai Lạc không hiểu chỗ nào, cậu vẫn nghiêm túc trả lời.
"Sao tui không biết Đội tuyển Quốc gia được thành lập khi nào? Hơn nữa tui với cậu cũng đâu có cùng một chiến đội?" Trương Giai Lạc hơi suy sụp rồi, đêm qua biết Bách Hoa còn nhiều chuyện cần làm, anh đã nghiêm túc về phòng mình mà ngủ, thậm chí không chạy qua phòng Tôn Triết Bình. Thế mà tỉnh dậy lại gặp phải tình huống quái dị như này, chẳng lẽ đây là trò đa cấp nào đó? Trương Tân Kiệt mắt to mày rậm, có phải Liên minh vừa chế ra sản phẩm gì mới không?
". . . Tiền bối, hay là đi rửa mặt ăn sáng cho tỉnh ngủ đã?" Trương Tân Kiệt đôi khi cảm thấy sự hài hước của Trương Giai Lạc rất khó hiểu, mấy trò giả ngu như này thật không hiểu buồn cười chỗ nào.
Trương Giai Lạc bò xuống vali hành lí của mình, nhìn quần áo chất đống lại rất nhiều quần áo ấm, hoang mang không rõ bản thân bị đày đến xứ nào. Trương Tân Kiệt đành nhắc nhở thêm một câu: "Ban ngày và ban đêm nhiệt độ chênh lệch rất nhiều, đồng phục và âu phục đều treo trong tủ rồi.
Đồng phục! Chính là manh mối!
Trong tủ có hai áo khoác đồng phục mang màu đỏ chủ đạo, trước ngực là hình Quốc kỳ và logo Vinh Quang, sau lưng là dòng chữ GLORY CHINA, cùng họ tên được ghi theo bính âm:
"J. L. ZHANG 09"
"X. J. ZHANG 10"
Hai bộ đồng phục quá giống nhau, trong tủ còn có mấy bảng ghi chú viết bằng tiếng Anh và tiếng nào đó của châu Âu. Trương Giai Lạc chợt nghĩ ra, có gì không biết cứ tra điện thoại, vì thế quay về giường, trên tủ đầu giường điện thoại đang được sạc pin, rõ ràng chính là điện thoại cũ của anh, trừ việc vỏ bên ngoài trầy xước và phai màu hơn bình thường thì không có gì thay đổi.
Vừa mở điện thoại, hệ thống hiện ra hôm nay là ngày X tháng 8 năm 2025, vị trí hiện tại là thành phố Zurich, Thụy Sĩ. Nếu đây là một âm mưu thì âm mưu này kinh khủng đến mức không tưởng tượng nổi rồi. . . Trương Giai Lạc cố nén nỗi hoảng sợ, mở ra trình duyệt, rồi QQ, rồi tin tức, . . . mọi thứ xa lạ đều đập vào mắt anh, khiến đầu óc anh quay cuồng.
Trương Tân Kiệt thấy vẻ mặt hốt hoảng của Trương Giai Lạc, bước đến hỏi thăm một cách thân thiết: "Có chuyện gì vậy?"
Trương Giai Lạc từ từ ngẩng đầu, nhìn tên Trương Tân Kiệt vốn rất quen mắt này đột nhiên hôm nay tự nhận mình là đồng đội:
"Năm nay là năm 2025, không phải năm 2022. . . ?"
SIDE A — 2
Năm nay là năm 2022, không phải năm 2025.
Sau khi đuổi người mang danh nghĩa đến đánh thức mình nhưng thực chất chỉ để trêu chọc, Trương Giai Lạc lật tung toàn bộ giấy tờ và máy móc điện tử trong phòng, không thể không chấp nhận sự thật này.
Mọi việc đều quen đến mức không thể quen hơn, trừ việc đời sống tình cảm cá nhân có vẻ đang rất mĩ mãn. Thế cũng tốt, Trương Giai Lạc nhủ thầm đây là một giấc mơ đẹp, vì thế quyết định không truy cứu thêm.
Hơn nữa sau khi tra thông tin, mọi kết quả đều nói hiện tại vừa kết thúc mùa giải thứ bảy, Bách Hoa giành được quán quân, giấc mơ như này có tỉnh dậy cũng sẽ không buồn, không việc gì phải suy nghĩ.
Không còn thời gian đắn đo tiểu tiết, Trương Giai Lạc chạy đến phòng huấn luyện. Hiện tại là kì nghỉ, người còn ở lại đây không nhiều. Trâu Viễn đã đến, đang đứng xem Tôn Triết Bình PK với Đường Hạo. Trận đấu đã đến hồi kết thúc, Trâu Viễn nín thở, Đường Hạo cắn chặt răng, Tôn Triết Bình thì mặt không cảm xúc bật Chuyên Tâm Toàn Phần, trong phòng hiện tại chỉ có tiếng gõ phím điên cuồng.
Trương Giai Lạc không rõ vì sao cảm thấy thật bình yên. Một cảnh anh chưa từng thấy, cũng sẽ không thể thấy hiện đang xảy ra, trong giấc mơ này cứ như một lẽ đương nhiên.
Cuối cùng Đường Hạo thua, giằng tai nghe ra khỏi đầu thở dài một hơi, Trâu Viễn cũng tranh thủ hít thở bình thường trở lại. Ở đầu bên kia, Tôn Triết Bình im lặng, chậm rãi bóp cổ tay.
Lòng khó chịu, Đường Hạo lớn tiếng với Tôn Triết Bình: "Tôn Tường cũng chỉ ngang trình tui thôi, tính mua hắn về làm gì?"
Trương Giai Lạc đang nhìn Tôn Triết Bình, cảm xúc ngổn ngang, nghe Đường Hạo nói thế lập tức hoảng hồn quên mất nãy giờ bản thân nghĩ gì.
Mua Tôn Tường là sao? Giấc mơ này muốn ai đến là đến vậy hả? Trương Giai Lạc hơi mệt tim rồi, cứ như này đến khi tỉnh lại, nhìn xung quanh chẳng có gì giống trong giấc mơ, chẳng phải sẽ sầu đời lắm?
Tôn Triết Bình lại có vẻ không để bụng thái độ của Đường Hạo, phất tay một cái: "Nói rồi, trong vòng một năm nhóc thắng anh được ba ván, anh mua luôn Đường Tam Đả cho nhóc."
Khoan đã, vậy còn lão Lâm thì sao. . . ? Trương Giai Lạc trong lòng gào thét, Tôn Triết Bình vì sao chỉ toàn đem đến phiền phức như vậy, vụ này sao không thảo luận với mình! Chỉ là một giấc mơ mà thôi, vì sao ông trời khiến mình đau đầu đến vậy?
SIDE B — 2
Trương Giai Lạc cảm thấy hoặc mình đã xuyên không đến tương lai, hoặc có một thế lực thần bí hắc ám nào đó cấu kết với Trương Tân Kiệt làm tất cả chuyện này, bắt cóc mình đến đây đóng một bộ phim lớn.
Trương Tân Kiệt lại cho rằng có cách giải thích dễ hiểu hơn, có một thế lực thần bí hắc ám nào đó đã xóa ký ức trong ba năm qua của Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc phản đối, cách giải thích về thế lực thần bí hắc ám này không hề dễ hiểu chút nào.
Trương Tân Kiệt quyết định trước tiên gọi Diệp Tu cùng Dụ Văn Châu đến xử lý, chung quy không ai muốn ngày mai trên báo giật tít "Trương Giai Lạc đoạt Quán quân Thế giới xong phát điên".
Trương Giai Lạc hoang mang: "Diệp Tu. . . là ai?"
Trương Tân Kiệt ném cho Trương Giai Lạc một trang wiki tiếng Trung viết về Vinh Quang, dù sao ba năm nay cũng xảy ra quá nhiều chuyện, nếu đợi kể từng thứ chưa chắc đến khi về nước đã xong.
Vì thế khi Diệp Tu và Dụ Văn Châu bước vào phòng, cảnh tượng sau đập vào mắt bọn họ: Trương Giai Lạc một tay lướt điện thoại, một tay đấm thùm thụp vào gối: "Quán quân mùa bảy sao có thể là Vi Thảo cơ chứ!"
Trương Tân Kiệt thận trọng dò hỏi: "Theo trí nhớ của anh thì đội nào quán quân?"
Trương Giai Lạc lại đấm vào gối: "Tất nhiên là Bách Hoa rồi!"
Diệp Tu: . . .
Dụ Văn Châu: . . .
Trương Giai Lạc vẫn đang chăm chú nhìn điện thoại: "Đờ mờ Bách Hoa thay đổi thành dạng gì thế này. . .? Tôn Triết Bình giải nghệ sớm như vậy? Khoan đã, tui. . .tui làm sao vậy???"
Diệp Tu ra hiệu với Trương Tân Kiệt: "Tiểu Trương, đây chính là tình huống khẩn cấp mà cậu nói?"
Trương Tân Kiệt giải thích tình hình hiện tại theo cách cậu hiểu, cũng nhấn mạnh giả thuyết Trương Giai Lạc mất trí nhớ.
Dụ Văn Châu trầm tư: "Chuyện này. . .thật sự chưa từng nghe qua."
Diệp Tu nói: "Đưa ý kiến gì có ích chút đi."
"Gọi bác sĩ chiến đội đến xem thử?"
"Tui thật sự không có bệnh, ý thức bình thường, đối đáp trôi chảy hợp lý. . ." Trương Giai Lạc vừa đọc đến bài viết về những biểu hiện của bệnh thần kinh, cảm thấy thế lực thần bí hắc ám này quá mạnh, còn có thể bắt cóc cả Diệp Thu và Dụ Văn Châu, lại còn rảnh rỗi sửa lại tên của Diệp Thu nữa.
Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ một lúc: "Tình hình này cho dù không có bệnh cũng nên giả bệnh, Trương tiền bối hiện tại như này chắc chắn không thể nhận phỏng vấn."
Diệp Tu đồng tình với ý kiến đó, thống nhất cách xử lý với Trương Tân Kiệt. Dụ Văn Châu mở nhóm chat Đội tuyển Quốc gia, khéo léo hỏi mọi người có gặp tình huống kì lạ nào không. Tất cả đều trả lời không có, vài người còn nhân tiện trêu chọc một hai câu.
Trương Giai Lạc mở nhóm chat thấy ai nấy đều vui vẻ cười đùa, bỗng cảm giác lạc lõng khó chịu. Anh lạnh lùng gõ một câu:
(Bách Hoa Liễu Loạn): Tui có chuyện, tui cảm thấy năm nay tui mới 24 tuổi.
(Hải Vô Lượng): Tui cũng có chuyện, tiết lộ mọi người một bí mật, thật ra năm nay tui mới 18 tuổi. [xấu hổ] [xấu hổ] [xấu hổ]
Trương Giai Lạc suýt nữa đánh rơi điện thoại: "Hải Vô Lượng này là ai?"
Diệp Tu đỡ trán: "Là. . . Phương Duệ. Cậu đừng lên tiếng trong nhóm, yên lặng xem chút tin tức cho biết thôi. . ."
Trương Giai Lạc lại đau đầu, véo bắp đùi một cái. Ôi ôi đau, rõ ràng không phải nằm mơ mà là sự thật sao?
Giờ ngủ thiếp đi giả chết còn kịp không?
SIDE A — 3
So với việc rút củ cải cắm xuống bùn cầu nguyện mọi chuyện thay đổi, vấn đề trước mắt cần giải quyết là làm thế nào kết hợp kinh nghiệm thời kì max cấp 75 để đánh trong chiến trường max cấp 70, ít nhất là đánh được với Trâu Viễn. Nhưng ý thức đã ăn vào máu quả thật không dễ thay đổi, chưa kể trong giấc mơ cơ thể cũng có vẻ không trẻ lại, hoặc lực khống chế bản thân đã bị giảm xuống. Sau một ván phải GG, người ngoài nhìn vào cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Trương Giai Lạc vội lấp liếm: "Không tập trung không tập trung, đang mải nghĩ đến việc phong cách của Tôn Tường và tiểu Trâu thật sự khó mà phối hợp với nhau."
Đường Hạo đắc ý quay về phía Trâu Viễn, tỏ vẻ đấy thấy chưa!
Trâu Viễn dĩ hòa vi quý đáp lại, em sẽ nghe theo mọi sắp đặt của chiến đội.
Việc quan trọng nhất là cần đem tình huống về đến quỹ đạo bản thân quen thuộc, vì vậy Trương Giai Lạc tiếp tục ra vẻ trầm tư: "Tui cảm thấy người thích hợp hơn với tiểu Trâu. . . hẳn là Lam Vũ Vu Phong." Nói xong anh điềm tĩnh nhìn phản ứng mọi người, kết luận bản thân không lầm, hẳn đã có một cuộc tranh luận với nội dung tương tự xảy ra. Trương Giai Lạc thật sự bội phục khả năng diễn sâu của bản thân.
Đường Hạo lại bất mãn: "Giới hạn cao nhất của Vu Phong thậm chí không bằng Tôn Tường nữa."
Tôn Triết Bình phì cười: "Về chuyện đó, toàn bộ Liên minh, giới hạn cao nhất một người đều có khả năng nằm ở tương lai."
Đường Hạo gân cổ lên cãi: "Vậy tui nói sai sao?"
Đường Hạo mà Trương Giai Lạc biết, là hậu bối đã đẩy Lâm Kính Ngôn đến Bá Đồ, là đội trưởng Hô Khiếu không khoan nhượng với phong cách của thành viên cũ, là một tay đấm dám đánh dám liều trong Đội tuyển Quốc gia, nhưng Trương Giai Lạc lại hay quên mất Đường Hạo từng là một tân binh ngây ngô có hoài bão bị Bách Hoa đối xử lạnh nhạt. Mùa giải thứ bảy, Trương Giai Lạc đã gánh vác quá nhiều việc, không còn đủ sức để gánh vác tương lai giúp hậu bối.
Trong giấc mơ hiện tại, "tân binh ngây ngô" này đang được Tôn Triết Bình dạy dỗ, chuyện này sao nghe cứ sai sai. . .
Đường Hạo vẫn chưa chịu dừng: "Rốt cuộc Vu Phong có chỗ nào thích hợp hơn Tôn Tường? Bán máu sao phải chậm chạp mất thời gian như hắn làm gì?"
"Chậm rãi như cậu ta là vừa đủ, tiểu Trâu thường cũng chậm bùng nổ như vậy. Không tin? Này là trực giác của Đệ nhất Chuyên gia đạn dược Liên minh đó." Trương Giai Lạc tự nhận da mặt mình không dày lắm, nhưng dư sức đối phó với một thiếu niên chưa trải đời như Đường Hạo.
Tôn Triết Bình cũng chêm vào một câu: "Nghe thấy chưa, trực giác của Trương Đại Tiên, 100% đáng tin."
"Trương Đại Tiên là cái quỷ gì?!"
"Cậu không đủ sức phản kháng biệt danh "Tiểu Hoa Tiên", dù gì nghe cũng có chút tiên khí." Tôn Triết Bình hùng hồn, "Thật ra tôi thấy "Hoa Thần" nghe hay mà, mạnh mẽ hơn "Hoa Vương" nhiều."
Trương Giai Lạc nhớ về mùa giải nọ chỉ cách quán quân một bước, đạt danh hiệu MVP cả mùa giải, từng có người tò mò thảo luận, nếu anh thành công dẫn dắt cả đội đoạt quán quân và phong thần, hẳn phải có danh hiệu nào đó ngang tầm và mang phong cách như Đấu Thần Quyền Hoàng Ma Thuật Sư. Trên diễn đàn người chơi mở bình chọn, cuối cùng tên "Tiểu Hoa Tiên" bị đẩy lên số một, kèm với lý do đợi Tôn Triết Bình khỏi chấn thương trở về sẽ có thêm danh hiệu "Đại Hoa Tiên", gia đình tiên hoa chỉnh tề tập hợp. Đáng tiếc là, không có ngày đó.
Khi đó bao nhiêu đau đớn đều ập đến, lúc tâm trạng xấu nhất Trương Giai Lạc thậm chí từng nghĩ, đừng nói là Tiểu Hoa Tiên, nếu có thể đoạt quán quân, có bị gọi là Tiểu Hoa Ngốc cũng không vấn đề gì. Giờ nhớ lại, giấc mơ này đã thực hiện được mong muốn ngày đó. Anh chợt cao hứng:
"Tui lớn hơn anh, rõ ràng tui phải là Đại Hoa Tiên, còn anh là Tiểu Hoa Tiên mới đúng!"
Tôn Triết Bình bình tĩnh đáp trả: "Của cậu không lớn bằng tôi."
"Sao lại không lớn, nửa tuổi cũng là lớn hơn. . . Đệt!" Trương Giai Lạc nói được nửa câu, thấy Tôn Triết Bình nhướn mày nhịn cười, chợt hiểu ra. Không được, mình bị tên Tôn Triết Bình nhỏ hơn ba tuổi rưỡi trêu chọc không nói, đáng sợ hơn là bản thân không hề thấy xấu hổ, thậm chí cảm giác ngọt ngào còn len lỏi trong tâm trí, bản thân ngay lập tức có thể đóng tròn vai người yêu lâu năm với đối phương.
Trong thế giới hiện thực, Trương Giai Lạc cũng nghĩ đến các khả năng xảy ra sau giải thế giới. Sợi tơ giữa anh và Tôn Triết Bình là một đoạn tơ rối, anh biết đầu sợi tơ ở đâu, cũng tin chắc Tôn Triết Bình biết đầu còn lại chỗ nào. Mỗi người đều ngầm hiểu người kia chưa nắm lấy sợi tơ nghĩa là chưa cảm thấy đến lúc, nhưng thật ra có lẽ thời điểm để gỡ rối tơ hồng đã trôi mất, cũng không bao giờ trở lại nữa.
Trong giấc mơ vô cùng chân thật này, sống trong một thế giới khác, Trương Giai Lạc nhận ra có quá nhiều suy nghĩ chính bản thân chưa từng thật sự buông bỏ, từ chuyện của bản thân đến chuyện chăm nom hậu bối.
Hơn nữa, còn có một người mà anh đã gặp, đã đặt hy vọng, rồi không đành lòng nhớ lại, nhưng cuối cùng lại gặp lại ở đây, chỉ duy nhất người đó — Tôn Triết Bình.
SIDE B — 3
Bác sĩ mất rất lâu mới tạm chấp nhận mấy việc không khoa học như phải chọn một trong hai giữa xuyên không và mất trí nhớ, cuối cùng viết xuống bệnh án là áp lực quá nặng nên bị giảm miễn dịch đột ngột, cần nghỉ ngơi dài ngày. Những người khác thì tập luyện "trả lời chính thức với truyền thông dưới nhiều góc độ", còn Trương Giai Lạc phải tập cách diễn như bị mất tiếng, giả vờ như đang bệnh thật. Mỗi người một việc, cứ thế bận rộn suốt buổi sáng.
Chiều hôm đó Đội tuyển Quốc gia có buổi họp báo chính thức, lãnh đạo Cục Thể thao, CEO tập đoàn Vinh Quang, giám đốc chi nhánh Vinh Quang Trung Quốc đều tham dự. Bên phía đội tuyển, những người tham dự là Diệp Tu, Dụ Văn Châu và Chu Trạch Khải. Xét theo tư lịch, Trương Giai Lạc là một trong những tuyển thủ ra mắt sớm nhất Vinh Quang, lại có phong cách riêng, vì thế vị trí thứ ba dự họp báo vốn là của anh. Đến phút chót đột nhiên xảy ra chuyện này, mọi người thống nhất đưa Chu Trạch Khải lên thay, một người đẹp trai phong độ ngời ngời lại trầm mặc ít nói trong tình huống này là lựa chọn an toàn nhất.
Trương Giai Lạc vừa xem họp báo trực tuyến, vừa để ý có từ nào nghe là lạ liền cầm điện thoại tra thử. May mà ba năm qua khoa học kỹ thuật chưa đến mức phát triển nhảy vọt, hệ thống điện thoại cũng như các ứng dụng không thay đổi nhiều. Buổi họp báo đang đến đoạn phóng viên hỏi Dụ Văn Châu, cậu ta trả lời đúng bài Trương Giai Lạc là một tuyển thủ vĩ đại abc nhưng không may gặp vấn đề cần nghỉ ngơi xyz, gần như ngay lập tức Trương Giai Lạc nhận được một tin nhắn.
Tôn Triết Bình: Sao thế?
Trương Giai Lạc trải qua cơn hoảng hốt suốt mấy tiếng, giờ mới bình tĩnh lại, chợt cảm thấy có chút ủy khuất. Trong lịch sử trò chuyện cùng Tôn Triết Bình, lần cuối cùng nhắn tin là hôm qua, nội dung chỉ vỏn vẹn liên quan đến công việc cùng mấy lời "cố lên", "chúc mừng" và "cảm ơn". Kéo lên trên nữa, lần gần nhất trò chuyện tận hơn nửa tháng trước, trong danh sách nhắn tin thậm chí còn không hiện tên người này. Dứt khoát biến mất như thế, hoặc là đã chia tay, hoặc ngay từ đầu chưa từng thành một cặp, giả thuyết nào cũng khiến Trương Giai Lạc không vui nổi.
Mà người khiến anh không vui rõ ràng vẫn đang xem họp báo, vẫn quan tâm đến anh trước tiên, Trương Giai Lạc không biết bản thân ở thế giới này hiện tại nên phản ứng như nào. Anh nhớ lại cuối mùa giải thứ năm, chiến đội đồng ý cho Tôn Triết Bình hạ thấp cường độ thi đấu chuyên nghiệp, anh liền ôm chặt người ấy, rưng rưng nói anh khiến tui khổ sở lâu như vậy giờ chịu trách nhiệm đi. Khi đó cảm xúc trỗi dậy mãnh liệt, tuy không nói gì nhưng còn hơn cả vạn lời nói, hiện tại cảm thấy mọi thứ xảy ra ngày ấy đều thật hiển nhiên.
Lật lại trang wiki viết về bản thân, Trương Giai Lạc tâm tình phức tạp nở nụ cười . Anh tại thế giới này hẳn đã học được thói quen cảm thấy cô đơn thất vọng, nhưng lại có thể cứng cỏi bất khuất hơn bất kì ai.
"Tiềm năng một người có khi chính bản thân người đó cũng không lường được. . ." Trương Giai Lạc cảm khái muôn vàn, lầu bầu trong miệng.
Trương Tân Kiệt đang bận trao đổi với bộ phận truyền thông chiến đội Bá Đồ, lúc này cũng quay lại hỏi anh: "Sau khi về nước anh định về nhà à? Hay là tạm thời cứ ở lại chiến đội trốn cánh báo chí đi đã. Hàn đội kì nghỉ vẫn ở lại chiến đội, nếu trong nhà có chuyện gì chiến đội cũng có thể giúp đỡ sắp xếp được."
"Cũng đúng, bao giờ đổi lại thì hẵng về nhà, tui cũng không muốn cha mẹ lo lắng. . ." Trương Giai Lạc mở album chứa mấy tấm ảnh hồi nghỉ xuân về thăm nhà, nhà vẫn chỗ cũ, cha mẹ ngoài việc trông già đi chút ít thì không thay đổi, xem ra vẫn đang khỏe mạnh. Trương Giai Lạc vì thế càng không đành lòng về nhà. Nhưng nói cho cùng đến một nơi xa lạ như Bá Đồ lại thêm một Hàn Văn Thanh giữ cửa cũng không phải là ý hay, nhà ở Côn Minh nghe Trương Tân Kiệt kể năm ngoái bản thân đã bán đi để chặt đứt liên hệ với quá khứ. Nghĩ tới nghĩ lui, không có phương án nào ổn thỏa, Tôn Triết Bình lại gửi tin nhắn, hỏi có nói chuyện điện thoại được không. Trương Giai Lạc đâm liều, hỏi thử sau khi về nước có thể đến nhà đối phương ở nhờ mấy ngày được không, dù sao nếu thật sự là bạn trai cũ đã chia tay thì người phải xấu hổ cũng không phải là mình.
Cáo bệnh từ chối cuộc gọi, lại viết qua loa rằng tin nhắn không thể giải thích cặn kẽ, vậy nhưng vẫn có thể khiến Tôn Triết Bình đồng ý rồi đưa địa chỉ nhà ở Bắc Kinh, Trương Giai Lạc biết điều này nói lên giữa bọn họ vẫn ngầm quan tâm đến nhau.
Trương Giai Lạc nói rõ với Trương Tân Kiệt rằng mình sẽ đến Bắc Kinh rồi trốn ở nhà Tôn Triết Bình mấy ngày, vẻ mặt nghiêm túc của Trương Tân Kiệt thoáng hiện tia nghi ngờ với một ngàn câu hỏi vì sao, nhưng rất nhanh cậu nghiêm túc trở lại, sau đó giúp Trương Giai Lạc hoàn tất các thủ tục và sắp xếp mọi việc. Gửi được lịch trình cho Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc cảm thấy sung sướng như vừa hoàn thành một việc trọng đại, chỉ muốn ngay lập tức bay về nước, nhưng thấy Trương Tân Kiệt vẫn đang bận rộn xử lí công việc thì chợt xấu hổ, sau một hồi đấu tranh nội tâm liền mở điện thoại viết ghi chú: "Gửi tôi ở thế giới này":
"1. Việc đầu tiên, cần phải cảm ơn Trương Tân Kiệt từ tận đáy lòng. . ."
Last edited: