Hoàn [Song Hoa] Giao Hưởng Thanh Minh Mộng

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Giao Hưởng Thanh Minh Mộng



credit: đợi cập nhật

Tác giả: Phản Cốt Tử Hoa Diêm

Nhân vật chính: Song Hoa, Lạc trung tâm

Link topic gốc: Convert

Edit: Túc Liên

Giới thiệu: Hai thế giới, hai câu chuyện, hai con người, một giấc mơ.

Lưu ý: Quà sinh nhật, không censor, các bạn không thích đọc truyện có yếu tố tình cảm xin hãy cẩn thận kẻo lạc lối không đường về.

Chúc mừng sinh nhật chị @Lá Mùa Thu! Để đền bù việc chị bị dụ ngày nào, em xin lấy thân bù đắp làm quà cho chị.

***

Lời tác giả: Dâng tặng Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, từ một trái tim lữ khách nơi tận cùng thế giới sau ba năm chợt nửa đêm mơ thấy hoa còn dang dở.



SIDE A — 1

Trương Giai Lạc nghe tiếng gõ cửa giật mình, rồi xoay người ngủ tiếp.

Hôm qua tiệc mừng Quán quân Thế giới kéo dài đến khuya, Trương Giai Lạc và Trương Tân Kiệt được mời rượu liên tục, tuy ngoài mặt than thở chỉ muốn về ngủ thẳng cẳng bất chấp sự đời, trong đầu lại lâng lâng cảm xúc khi nhớ về giây phút đăng quang, vậy nên mãi Trương Giai Lạc mới chịu về phòng.

Cơn buồn ngủ khiến Trương Giai Lạc mặc kệ tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân ngày càng gần, chỉ khi nghe giọng nói quen thuộc ghé vào tai anh mới giật mình tỉnh ngủ:

"Trương Giai Lạc, vẫn còn ngủ nướng sao? Dậy đi, còn phải cống hiến cho sự nghiệp Vinh Quang của đội quán quân nữa chứ!"

Tôn Triết Bình?! Sao anh ta lại ở đây?

Trương Giai Lạc hoảng hốt bật dậy, cảnh vật xung quanh càng khiến anh ngạc nhiên hơn, không thốt nên lời.

Nơi đây chính là phòng ký túc xá một người tại Bách Hoa, là căn phòng Trương Giai Lạc ở mấy năm trước. Người trước mặt anh, Tôn Triết Bình, đang mặc đồng phục Bách Hoa, gương mặt hiện vẻ trẻ trung phấn khởi, không hề tỏ ra bất ngờ.

Thấy Trương Giai Lạc mãi chưa hoàn hồn, Tôn Triết Bình bật cười đưa tay vỗ đầu đối phương: "Đêm qua nằm nhớ lại trận chung kết bản thân uy vũ xuất sắc đến mức không ngủ được à? Cầm cái quán quân khiến cậu tự cao quá rồi."

Tay trái. Bàn tay đang vỗ đầu Trương Giai Lạc là tay trái. Hơn nữa cánh tay ấy cũng không quấn đầy băng vải như lần cuối cùng Trương Giai Lạc gặp Tôn Triết Bình, hiện tại chỉ đeo một lớp băng tay thể thao.

Trương Giai Lạc chưa tiêu hóa nổi mớ thông tin dày đặc, chỉ theo bản năng phản ứng lại: "Vì sao không thể tự cao? Đoạt quán quân hẳn phải tự cao rồi!"

Tôn Triết Bình cười lớn: "Được rồi, cậu cứ thoải mái tự cao, từ từ đi ăn sáng, tôi đi bảo với tiểu Trâu, cứ thong thả đợi cậu đánh răng rửa mặt ăn sáng xong xuôi mới chỉ đạo cậu ta được."

Tiểu Trâu? Trâu Viễn? Đây là thời kỳ nào của Bách Hoa?

"Đừng nghịch đừng nghịch, tui đã nói chín rưỡi tui đến mà. . ." Trương Giai Lạc dựa vào thói quen trong ký ức, thuận miệng chém bừa. Đầu óc cậu vẫn đang mông lung suy nghĩ, không còn tâm trí nghĩ đến việc rời giường.

"Tôi —— nghịch á?" Tôn Triết Bình cao hứng như lần đầu nghe có người nói thế với mình.

Trương Giai Lạc đang định hí hửng vì sự nhanh trí đối đáp của bản thân, bỗng bị Tôn Triết Bình cúi người xuống hôn lên khóe miệng, sau khi lùi lại anh ta nói: "Trương Giai Lạc đại đại, giờ thì phiền ngài nhấc ngọc thể khỏi giường được chưa?"

Trương Giai Lạc khiếp sợ. Vấn đề là, sự thân mật mờ ám giữa hai người không phải điều khiến anh khiếp sợ. Trước đó anh đã nghĩ mình đang nằm mơ, chỉ là giấc mơ này quá chân thật, toàn bộ tiềm thức lẫn hy vọng đều hợp lý, như thể từ đầu thế giới vốn nên như vậy.

Năm năm, Trương Giai Lạc chưa từng có giấc mơ nào dịu dàng và chi tiết đến thế. Có lẽ giải Quán quân Thế giới cuối cùng đã mở ra cánh cửa từ lâu bị Trương Giai Lạc đóng kín.

Tôn Triết Bình vẫn đang đứng bên cạnh cười cười, cả người toát ra vẻ ung dung tự tại như thể đang trên chín tầng mây, đến mức Trương Giai Lạc không nhớ nổi liệu Tôn Triết Bình trong quá khứ có từng đạt đến trạng thái như vậy. Ý nghĩ này khiến Trương Giai Lạc tin rằng mình vẫn đang nằm mơ, nhưng nếu là đây là mơ thì lại chân thật đến đáng sơ.

Anh đành cấu mình một phát xem có thấy đau hay không.


SIDE B — 1

Trương Giai Lạc thức dậy, cảm thấy mệt mỏi rã rời, như thể từng tế bào thần kinh phải căng lên như dây đàn trong suốt thời gian dài, cơn mệt thấm sâu vào tận xương tủy không thể nào bình phục chỉ sau một giấc ngủ.

Kỳ quái thật. . . gần đây sự nghiệp thành công, tình cảm thăng hoa, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, bản thân cũng ăn được ngủ được không hề tàn phá sức lực như thế, vậy thì cơn mệt này từ đâu ra?

Trương Giai Lạc vẫn nằm, quay đầu nhìn hai bên, lập tức giật mình hoảng sợ quên cả mệt nhọc: Nơi này là một khách sạn năm sao, hơn nữa trong phòng còn có tên Trương Tân Kiệt của Bá Đồ đang ngồi gõ chữ cực nhanh trên máy tính.

Bá Đồ? Trương Tân Kiệt?

Trương Giai Lạc nhìn lướt quanh căn phòng, ngay lập tức loại bỏ khả năng đáng sợ nhất là Trương Tân Kiệt và mình đầu óc nhúng nước nên ra ngoài thuê khách sạn riêng để tư tình, trong đầu chỉ còn phân vân giữa "Trương Tân Kiệt có việc hết sức cơ mật, cần gặp mình để thảo luận" và "Trương Tân Kiệt thật ra chính là em trai út thất lạc nhiều năm của mình".

Trương Tân Kiệt mở miệng, kịp thời chặn lại trí tưởng tượng sắp bay xa của Trương Giai Lạc.

"Chào buổi sáng. Đoạt quán quân, ngủ thẳng cẳng, thức dậy cảm giác thế nào?"

Trương Giai Lạc theo bản năng lập tức đáp lại: "Đương nhiên là cảm thấy cực kì tốt, tui vẫn có thể lấy thêm mười cái quán quân nữa kìa!"

Nói xong, Trương Giai Lạc mới thấy là lạ, giọng điệu Trương Tân Kiệt như thể là người quen lâu năm với mình. Dĩ nhiên xét theo chuẩn của Trương Tân Kiệt, chắc chắn hai người là người quen lâu năm, nhưng Trương Tân Kiệt và mình. . . thật sự thân thiết đến thế sao?

"Vậy thì tốt rồi, chiều nay theo giờ địa phương sẽ có báo Thể Thao Điện Tử đến phỏng vấn Đội tuyển Quốc gia, làm một series nhiều bài viết chuyên sâu về từng tuyển thủ trong đội. Tôi đang xem lại những câu hỏi bọn họ có thể phỏng vấn, có mấy chuyện quan trọng muốn bàn trước với anh. . ."

"Khoan đã, Đội tuyển Quốc gia?" Trương Giai Lạc chưa tiêu hóa nổi mớ thông tin dày đặc, không kiềm lòng được mà ngắt lời.

"Đúng, mỗi người đều có phần. Tuy nhiên thời gian có hạn, không thể từng người đều xếp hàng chờ phỏng vấn, vì vậy phải chia thành từng nhóm nhỏ theo chiến đội." Tuy Trương Tân Kiệt không rõ Trương Giai Lạc không hiểu chỗ nào, cậu vẫn nghiêm túc trả lời.

"Sao tui không biết Đội tuyển Quốc gia được thành lập khi nào? Hơn nữa tui với cậu cũng đâu có cùng một chiến đội?" Trương Giai Lạc hơi suy sụp rồi, đêm qua biết Bách Hoa còn nhiều chuyện cần làm, anh đã nghiêm túc về phòng mình mà ngủ, thậm chí không chạy qua phòng Tôn Triết Bình. Thế mà tỉnh dậy lại gặp phải tình huống quái dị như này, chẳng lẽ đây là trò đa cấp nào đó? Trương Tân Kiệt mắt to mày rậm, có phải Liên minh vừa chế ra sản phẩm gì mới không?

". . . Tiền bối, hay là đi rửa mặt ăn sáng cho tỉnh ngủ đã?" Trương Tân Kiệt đôi khi cảm thấy sự hài hước của Trương Giai Lạc rất khó hiểu, mấy trò giả ngu như này thật không hiểu buồn cười chỗ nào.

Trương Giai Lạc bò xuống vali hành lí của mình, nhìn quần áo chất đống lại rất nhiều quần áo ấm, hoang mang không rõ bản thân bị đày đến xứ nào. Trương Tân Kiệt đành nhắc nhở thêm một câu: "Ban ngày và ban đêm nhiệt độ chênh lệch rất nhiều, đồng phục và âu phục đều treo trong tủ rồi.

Đồng phục! Chính là manh mối!

Trong tủ có hai áo khoác đồng phục mang màu đỏ chủ đạo, trước ngực là hình Quốc kỳ và logo Vinh Quang, sau lưng là dòng chữ GLORY CHINA, cùng họ tên được ghi theo bính âm:

"J. L. ZHANG 09"

"X. J. ZHANG 10"

Hai bộ đồng phục quá giống nhau, trong tủ còn có mấy bảng ghi chú viết bằng tiếng Anh và tiếng nào đó của châu Âu. Trương Giai Lạc chợt nghĩ ra, có gì không biết cứ tra điện thoại, vì thế quay về giường, trên tủ đầu giường điện thoại đang được sạc pin, rõ ràng chính là điện thoại cũ của anh, trừ việc vỏ bên ngoài trầy xước và phai màu hơn bình thường thì không có gì thay đổi.

Vừa mở điện thoại, hệ thống hiện ra hôm nay là ngày X tháng 8 năm 2025, vị trí hiện tại là thành phố Zurich, Thụy Sĩ. Nếu đây là một âm mưu thì âm mưu này kinh khủng đến mức không tưởng tượng nổi rồi. . . Trương Giai Lạc cố nén nỗi hoảng sợ, mở ra trình duyệt, rồi QQ, rồi tin tức, . . . mọi thứ xa lạ đều đập vào mắt anh, khiến đầu óc anh quay cuồng.

Trương Tân Kiệt thấy vẻ mặt hốt hoảng của Trương Giai Lạc, bước đến hỏi thăm một cách thân thiết: "Có chuyện gì vậy?"

Trương Giai Lạc từ từ ngẩng đầu, nhìn tên Trương Tân Kiệt vốn rất quen mắt này đột nhiên hôm nay tự nhận mình là đồng đội:

"Năm nay là năm 2025, không phải năm 2022. . . ?"


SIDE A — 2

Năm nay là năm 2022, không phải năm 2025.

Sau khi đuổi người mang danh nghĩa đến đánh thức mình nhưng thực chất chỉ để trêu chọc, Trương Giai Lạc lật tung toàn bộ giấy tờ và máy móc điện tử trong phòng, không thể không chấp nhận sự thật này.

Mọi việc đều quen đến mức không thể quen hơn, trừ việc đời sống tình cảm cá nhân có vẻ đang rất mĩ mãn. Thế cũng tốt, Trương Giai Lạc nhủ thầm đây là một giấc mơ đẹp, vì thế quyết định không truy cứu thêm.

Hơn nữa sau khi tra thông tin, mọi kết quả đều nói hiện tại vừa kết thúc mùa giải thứ bảy, Bách Hoa giành được quán quân, giấc mơ như này có tỉnh dậy cũng sẽ không buồn, không việc gì phải suy nghĩ.

Không còn thời gian đắn đo tiểu tiết, Trương Giai Lạc chạy đến phòng huấn luyện. Hiện tại là kì nghỉ, người còn ở lại đây không nhiều. Trâu Viễn đã đến, đang đứng xem Tôn Triết Bình PK với Đường Hạo. Trận đấu đã đến hồi kết thúc, Trâu Viễn nín thở, Đường Hạo cắn chặt răng, Tôn Triết Bình thì mặt không cảm xúc bật Chuyên Tâm Toàn Phần, trong phòng hiện tại chỉ có tiếng gõ phím điên cuồng.

Trương Giai Lạc không rõ vì sao cảm thấy thật bình yên. Một cảnh anh chưa từng thấy, cũng sẽ không thể thấy hiện đang xảy ra, trong giấc mơ này cứ như một lẽ đương nhiên.

Cuối cùng Đường Hạo thua, giằng tai nghe ra khỏi đầu thở dài một hơi, Trâu Viễn cũng tranh thủ hít thở bình thường trở lại. Ở đầu bên kia, Tôn Triết Bình im lặng, chậm rãi bóp cổ tay.

Lòng khó chịu, Đường Hạo lớn tiếng với Tôn Triết Bình: "Tôn Tường cũng chỉ ngang trình tui thôi, tính mua hắn về làm gì?"

Trương Giai Lạc đang nhìn Tôn Triết Bình, cảm xúc ngổn ngang, nghe Đường Hạo nói thế lập tức hoảng hồn quên mất nãy giờ bản thân nghĩ gì.

Mua Tôn Tường là sao? Giấc mơ này muốn ai đến là đến vậy hả? Trương Giai Lạc hơi mệt tim rồi, cứ như này đến khi tỉnh lại, nhìn xung quanh chẳng có gì giống trong giấc mơ, chẳng phải sẽ sầu đời lắm?

Tôn Triết Bình lại có vẻ không để bụng thái độ của Đường Hạo, phất tay một cái: "Nói rồi, trong vòng một năm nhóc thắng anh được ba ván, anh mua luôn Đường Tam Đả cho nhóc."

Khoan đã, vậy còn lão Lâm thì sao. . . ? Trương Giai Lạc trong lòng gào thét, Tôn Triết Bình vì sao chỉ toàn đem đến phiền phức như vậy, vụ này sao không thảo luận với mình! Chỉ là một giấc mơ mà thôi, vì sao ông trời khiến mình đau đầu đến vậy?


SIDE B — 2

Trương Giai Lạc cảm thấy hoặc mình đã xuyên không đến tương lai, hoặc có một thế lực thần bí hắc ám nào đó cấu kết với Trương Tân Kiệt làm tất cả chuyện này, bắt cóc mình đến đây đóng một bộ phim lớn.

Trương Tân Kiệt lại cho rằng có cách giải thích dễ hiểu hơn, có một thế lực thần bí hắc ám nào đó đã xóa ký ức trong ba năm qua của Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc phản đối, cách giải thích về thế lực thần bí hắc ám này không hề dễ hiểu chút nào.

Trương Tân Kiệt quyết định trước tiên gọi Diệp Tu cùng Dụ Văn Châu đến xử lý, chung quy không ai muốn ngày mai trên báo giật tít "Trương Giai Lạc đoạt Quán quân Thế giới xong phát điên".

Trương Giai Lạc hoang mang: "Diệp Tu. . . là ai?"

Trương Tân Kiệt ném cho Trương Giai Lạc một trang wiki tiếng Trung viết về Vinh Quang, dù sao ba năm nay cũng xảy ra quá nhiều chuyện, nếu đợi kể từng thứ chưa chắc đến khi về nước đã xong.

Vì thế khi Diệp Tu và Dụ Văn Châu bước vào phòng, cảnh tượng sau đập vào mắt bọn họ: Trương Giai Lạc một tay lướt điện thoại, một tay đấm thùm thụp vào gối: "Quán quân mùa bảy sao có thể là Vi Thảo cơ chứ!"

Trương Tân Kiệt thận trọng dò hỏi: "Theo trí nhớ của anh thì đội nào quán quân?"

Trương Giai Lạc lại đấm vào gối: "Tất nhiên là Bách Hoa rồi!"

Diệp Tu: . . .

Dụ Văn Châu: . . .

Trương Giai Lạc vẫn đang chăm chú nhìn điện thoại: "Đờ mờ Bách Hoa thay đổi thành dạng gì thế này. . .? Tôn Triết Bình giải nghệ sớm như vậy? Khoan đã, tui. . .tui làm sao vậy???"

Diệp Tu ra hiệu với Trương Tân Kiệt: "Tiểu Trương, đây chính là tình huống khẩn cấp mà cậu nói?"

Trương Tân Kiệt giải thích tình hình hiện tại theo cách cậu hiểu, cũng nhấn mạnh giả thuyết Trương Giai Lạc mất trí nhớ.

Dụ Văn Châu trầm tư: "Chuyện này. . .thật sự chưa từng nghe qua."

Diệp Tu nói: "Đưa ý kiến gì có ích chút đi."

"Gọi bác sĩ chiến đội đến xem thử?"

"Tui thật sự không có bệnh, ý thức bình thường, đối đáp trôi chảy hợp lý. . ." Trương Giai Lạc vừa đọc đến bài viết về những biểu hiện của bệnh thần kinh, cảm thấy thế lực thần bí hắc ám này quá mạnh, còn có thể bắt cóc cả Diệp Thu và Dụ Văn Châu, lại còn rảnh rỗi sửa lại tên của Diệp Thu nữa.

Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ một lúc: "Tình hình này cho dù không có bệnh cũng nên giả bệnh, Trương tiền bối hiện tại như này chắc chắn không thể nhận phỏng vấn."

Diệp Tu đồng tình với ý kiến đó, thống nhất cách xử lý với Trương Tân Kiệt. Dụ Văn Châu mở nhóm chat Đội tuyển Quốc gia, khéo léo hỏi mọi người có gặp tình huống kì lạ nào không. Tất cả đều trả lời không có, vài người còn nhân tiện trêu chọc một hai câu.

Trương Giai Lạc mở nhóm chat thấy ai nấy đều vui vẻ cười đùa, bỗng cảm giác lạc lõng khó chịu. Anh lạnh lùng gõ một câu:

(Bách Hoa Liễu Loạn): Tui có chuyện, tui cảm thấy năm nay tui mới 24 tuổi.

(Hải Vô Lượng): Tui cũng có chuyện, tiết lộ mọi người một bí mật, thật ra năm nay tui mới 18 tuổi. [xấu hổ] [xấu hổ] [xấu hổ]

Trương Giai Lạc suýt nữa đánh rơi điện thoại: "Hải Vô Lượng này là ai?"

Diệp Tu đỡ trán: "Là. . . Phương Duệ. Cậu đừng lên tiếng trong nhóm, yên lặng xem chút tin tức cho biết thôi. . ."

Trương Giai Lạc lại đau đầu, véo bắp đùi một cái. Ôi ôi đau, rõ ràng không phải nằm mơ mà là sự thật sao?

Giờ ngủ thiếp đi giả chết còn kịp không?


SIDE A — 3

So với việc rút củ cải cắm xuống bùn cầu nguyện mọi chuyện thay đổi, vấn đề trước mắt cần giải quyết là làm thế nào kết hợp kinh nghiệm thời kì max cấp 75 để đánh trong chiến trường max cấp 70, ít nhất là đánh được với Trâu Viễn. Nhưng ý thức đã ăn vào máu quả thật không dễ thay đổi, chưa kể trong giấc mơ cơ thể cũng có vẻ không trẻ lại, hoặc lực khống chế bản thân đã bị giảm xuống. Sau một ván phải GG, người ngoài nhìn vào cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Trương Giai Lạc vội lấp liếm: "Không tập trung không tập trung, đang mải nghĩ đến việc phong cách của Tôn Tường và tiểu Trâu thật sự khó mà phối hợp với nhau."

Đường Hạo đắc ý quay về phía Trâu Viễn, tỏ vẻ đấy thấy chưa!

Trâu Viễn dĩ hòa vi quý đáp lại, em sẽ nghe theo mọi sắp đặt của chiến đội.

Việc quan trọng nhất là cần đem tình huống về đến quỹ đạo bản thân quen thuộc, vì vậy Trương Giai Lạc tiếp tục ra vẻ trầm tư: "Tui cảm thấy người thích hợp hơn với tiểu Trâu. . . hẳn là Lam Vũ Vu Phong." Nói xong anh điềm tĩnh nhìn phản ứng mọi người, kết luận bản thân không lầm, hẳn đã có một cuộc tranh luận với nội dung tương tự xảy ra. Trương Giai Lạc thật sự bội phục khả năng diễn sâu của bản thân.

Đường Hạo lại bất mãn: "Giới hạn cao nhất của Vu Phong thậm chí không bằng Tôn Tường nữa."

Tôn Triết Bình phì cười: "Về chuyện đó, toàn bộ Liên minh, giới hạn cao nhất một người đều có khả năng nằm ở tương lai."

Đường Hạo gân cổ lên cãi: "Vậy tui nói sai sao?"

Đường Hạo mà Trương Giai Lạc biết, là hậu bối đã đẩy Lâm Kính Ngôn đến Bá Đồ, là đội trưởng Hô Khiếu không khoan nhượng với phong cách của thành viên cũ, là một tay đấm dám đánh dám liều trong Đội tuyển Quốc gia, nhưng Trương Giai Lạc lại hay quên mất Đường Hạo từng là một tân binh ngây ngô có hoài bão bị Bách Hoa đối xử lạnh nhạt. Mùa giải thứ bảy, Trương Giai Lạc đã gánh vác quá nhiều việc, không còn đủ sức để gánh vác tương lai giúp hậu bối.

Trong giấc mơ hiện tại, "tân binh ngây ngô" này đang được Tôn Triết Bình dạy dỗ, chuyện này sao nghe cứ sai sai. . .

Đường Hạo vẫn chưa chịu dừng: "Rốt cuộc Vu Phong có chỗ nào thích hợp hơn Tôn Tường? Bán máu sao phải chậm chạp mất thời gian như hắn làm gì?"

"Chậm rãi như cậu ta là vừa đủ, tiểu Trâu thường cũng chậm bùng nổ như vậy. Không tin? Này là trực giác của Đệ nhất Chuyên gia đạn dược Liên minh đó." Trương Giai Lạc tự nhận da mặt mình không dày lắm, nhưng dư sức đối phó với một thiếu niên chưa trải đời như Đường Hạo.

Tôn Triết Bình cũng chêm vào một câu: "Nghe thấy chưa, trực giác của Trương Đại Tiên, 100% đáng tin."

"Trương Đại Tiên là cái quỷ gì?!"

"Cậu không đủ sức phản kháng biệt danh "Tiểu Hoa Tiên", dù gì nghe cũng có chút tiên khí." Tôn Triết Bình hùng hồn, "Thật ra tôi thấy "Hoa Thần" nghe hay mà, mạnh mẽ hơn "Hoa Vương" nhiều."

Trương Giai Lạc nhớ về mùa giải nọ chỉ cách quán quân một bước, đạt danh hiệu MVP cả mùa giải, từng có người tò mò thảo luận, nếu anh thành công dẫn dắt cả đội đoạt quán quân và phong thần, hẳn phải có danh hiệu nào đó ngang tầm và mang phong cách như Đấu Thần Quyền Hoàng Ma Thuật Sư. Trên diễn đàn người chơi mở bình chọn, cuối cùng tên "Tiểu Hoa Tiên" bị đẩy lên số một, kèm với lý do đợi Tôn Triết Bình khỏi chấn thương trở về sẽ có thêm danh hiệu "Đại Hoa Tiên", gia đình tiên hoa chỉnh tề tập hợp. Đáng tiếc là, không có ngày đó.

Khi đó bao nhiêu đau đớn đều ập đến, lúc tâm trạng xấu nhất Trương Giai Lạc thậm chí từng nghĩ, đừng nói là Tiểu Hoa Tiên, nếu có thể đoạt quán quân, có bị gọi là Tiểu Hoa Ngốc cũng không vấn đề gì. Giờ nhớ lại, giấc mơ này đã thực hiện được mong muốn ngày đó. Anh chợt cao hứng:

"Tui lớn hơn anh, rõ ràng tui phải là Đại Hoa Tiên, còn anh là Tiểu Hoa Tiên mới đúng!"

Tôn Triết Bình bình tĩnh đáp trả: "Của cậu không lớn bằng tôi."

"Sao lại không lớn, nửa tuổi cũng là lớn hơn. . . Đệt!" Trương Giai Lạc nói được nửa câu, thấy Tôn Triết Bình nhướn mày nhịn cười, chợt hiểu ra. Không được, mình bị tên Tôn Triết Bình nhỏ hơn ba tuổi rưỡi trêu chọc không nói, đáng sợ hơn là bản thân không hề thấy xấu hổ, thậm chí cảm giác ngọt ngào còn len lỏi trong tâm trí, bản thân ngay lập tức có thể đóng tròn vai người yêu lâu năm với đối phương.

Trong thế giới hiện thực, Trương Giai Lạc cũng nghĩ đến các khả năng xảy ra sau giải thế giới. Sợi tơ giữa anh và Tôn Triết Bình là một đoạn tơ rối, anh biết đầu sợi tơ ở đâu, cũng tin chắc Tôn Triết Bình biết đầu còn lại chỗ nào. Mỗi người đều ngầm hiểu người kia chưa nắm lấy sợi tơ nghĩa là chưa cảm thấy đến lúc, nhưng thật ra có lẽ thời điểm để gỡ rối tơ hồng đã trôi mất, cũng không bao giờ trở lại nữa.

Trong giấc mơ vô cùng chân thật này, sống trong một thế giới khác, Trương Giai Lạc nhận ra có quá nhiều suy nghĩ chính bản thân chưa từng thật sự buông bỏ, từ chuyện của bản thân đến chuyện chăm nom hậu bối.

Hơn nữa, còn có một người mà anh đã gặp, đã đặt hy vọng, rồi không đành lòng nhớ lại, nhưng cuối cùng lại gặp lại ở đây, chỉ duy nhất người đó — Tôn Triết Bình.


SIDE B — 3

Bác sĩ mất rất lâu mới tạm chấp nhận mấy việc không khoa học như phải chọn một trong hai giữa xuyên không và mất trí nhớ, cuối cùng viết xuống bệnh án là áp lực quá nặng nên bị giảm miễn dịch đột ngột, cần nghỉ ngơi dài ngày. Những người khác thì tập luyện "trả lời chính thức với truyền thông dưới nhiều góc độ", còn Trương Giai Lạc phải tập cách diễn như bị mất tiếng, giả vờ như đang bệnh thật. Mỗi người một việc, cứ thế bận rộn suốt buổi sáng.

Chiều hôm đó Đội tuyển Quốc gia có buổi họp báo chính thức, lãnh đạo Cục Thể thao, CEO tập đoàn Vinh Quang, giám đốc chi nhánh Vinh Quang Trung Quốc đều tham dự. Bên phía đội tuyển, những người tham dự là Diệp Tu, Dụ Văn Châu và Chu Trạch Khải. Xét theo tư lịch, Trương Giai Lạc là một trong những tuyển thủ ra mắt sớm nhất Vinh Quang, lại có phong cách riêng, vì thế vị trí thứ ba dự họp báo vốn là của anh. Đến phút chót đột nhiên xảy ra chuyện này, mọi người thống nhất đưa Chu Trạch Khải lên thay, một người đẹp trai phong độ ngời ngời lại trầm mặc ít nói trong tình huống này là lựa chọn an toàn nhất.

Trương Giai Lạc vừa xem họp báo trực tuyến, vừa để ý có từ nào nghe là lạ liền cầm điện thoại tra thử. May mà ba năm qua khoa học kỹ thuật chưa đến mức phát triển nhảy vọt, hệ thống điện thoại cũng như các ứng dụng không thay đổi nhiều. Buổi họp báo đang đến đoạn phóng viên hỏi Dụ Văn Châu, cậu ta trả lời đúng bài Trương Giai Lạc là một tuyển thủ vĩ đại abc nhưng không may gặp vấn đề cần nghỉ ngơi xyz, gần như ngay lập tức Trương Giai Lạc nhận được một tin nhắn.

Tôn Triết Bình: Sao thế?

Trương Giai Lạc trải qua cơn hoảng hốt suốt mấy tiếng, giờ mới bình tĩnh lại, chợt cảm thấy có chút ủy khuất. Trong lịch sử trò chuyện cùng Tôn Triết Bình, lần cuối cùng nhắn tin là hôm qua, nội dung chỉ vỏn vẹn liên quan đến công việc cùng mấy lời "cố lên", "chúc mừng" và "cảm ơn". Kéo lên trên nữa, lần gần nhất trò chuyện tận hơn nửa tháng trước, trong danh sách nhắn tin thậm chí còn không hiện tên người này. Dứt khoát biến mất như thế, hoặc là đã chia tay, hoặc ngay từ đầu chưa từng thành một cặp, giả thuyết nào cũng khiến Trương Giai Lạc không vui nổi.

Mà người khiến anh không vui rõ ràng vẫn đang xem họp báo, vẫn quan tâm đến anh trước tiên, Trương Giai Lạc không biết bản thân ở thế giới này hiện tại nên phản ứng như nào. Anh nhớ lại cuối mùa giải thứ năm, chiến đội đồng ý cho Tôn Triết Bình hạ thấp cường độ thi đấu chuyên nghiệp, anh liền ôm chặt người ấy, rưng rưng nói anh khiến tui khổ sở lâu như vậy giờ chịu trách nhiệm đi. Khi đó cảm xúc trỗi dậy mãnh liệt, tuy không nói gì nhưng còn hơn cả vạn lời nói, hiện tại cảm thấy mọi thứ xảy ra ngày ấy đều thật hiển nhiên.

Lật lại trang wiki viết về bản thân, Trương Giai Lạc tâm tình phức tạp nở nụ cười . Anh tại thế giới này hẳn đã học được thói quen cảm thấy cô đơn thất vọng, nhưng lại có thể cứng cỏi bất khuất hơn bất kì ai.

"Tiềm năng một người có khi chính bản thân người đó cũng không lường được. . ." Trương Giai Lạc cảm khái muôn vàn, lầu bầu trong miệng.

Trương Tân Kiệt đang bận trao đổi với bộ phận truyền thông chiến đội Bá Đồ, lúc này cũng quay lại hỏi anh: "Sau khi về nước anh định về nhà à? Hay là tạm thời cứ ở lại chiến đội trốn cánh báo chí đi đã. Hàn đội kì nghỉ vẫn ở lại chiến đội, nếu trong nhà có chuyện gì chiến đội cũng có thể giúp đỡ sắp xếp được."

"Cũng đúng, bao giờ đổi lại thì hẵng về nhà, tui cũng không muốn cha mẹ lo lắng. . ." Trương Giai Lạc mở album chứa mấy tấm ảnh hồi nghỉ xuân về thăm nhà, nhà vẫn chỗ cũ, cha mẹ ngoài việc trông già đi chút ít thì không thay đổi, xem ra vẫn đang khỏe mạnh. Trương Giai Lạc vì thế càng không đành lòng về nhà. Nhưng nói cho cùng đến một nơi xa lạ như Bá Đồ lại thêm một Hàn Văn Thanh giữ cửa cũng không phải là ý hay, nhà ở Côn Minh nghe Trương Tân Kiệt kể năm ngoái bản thân đã bán đi để chặt đứt liên hệ với quá khứ. Nghĩ tới nghĩ lui, không có phương án nào ổn thỏa, Tôn Triết Bình lại gửi tin nhắn, hỏi có nói chuyện điện thoại được không. Trương Giai Lạc đâm liều, hỏi thử sau khi về nước có thể đến nhà đối phương ở nhờ mấy ngày được không, dù sao nếu thật sự là bạn trai cũ đã chia tay thì người phải xấu hổ cũng không phải là mình.

Cáo bệnh từ chối cuộc gọi, lại viết qua loa rằng tin nhắn không thể giải thích cặn kẽ, vậy nhưng vẫn có thể khiến Tôn Triết Bình đồng ý rồi đưa địa chỉ nhà ở Bắc Kinh, Trương Giai Lạc biết điều này nói lên giữa bọn họ vẫn ngầm quan tâm đến nhau.

Trương Giai Lạc nói rõ với Trương Tân Kiệt rằng mình sẽ đến Bắc Kinh rồi trốn ở nhà Tôn Triết Bình mấy ngày, vẻ mặt nghiêm túc của Trương Tân Kiệt thoáng hiện tia nghi ngờ với một ngàn câu hỏi vì sao, nhưng rất nhanh cậu nghiêm túc trở lại, sau đó giúp Trương Giai Lạc hoàn tất các thủ tục và sắp xếp mọi việc. Gửi được lịch trình cho Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc cảm thấy sung sướng như vừa hoàn thành một việc trọng đại, chỉ muốn ngay lập tức bay về nước, nhưng thấy Trương Tân Kiệt vẫn đang bận rộn xử lí công việc thì chợt xấu hổ, sau một hồi đấu tranh nội tâm liền mở điện thoại viết ghi chú: "Gửi tôi ở thế giới này":

"1. Việc đầu tiên, cần phải cảm ơn Trương Tân Kiệt từ tận đáy lòng. . ."
 
Last edited:

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#2
SIDE A — 4

Trải qua một buổi sáng huấn luyện, Trương Giai Lạc phát hiện mình không chỉ tiến vào trạng thái rất nhanh, mà đấu đơn hay đánh phối hợp cũng đều rất ổn. Dù sao người hợp tác này ở thế giới kia cũng có thể ba năm không gặp ngay lập tức cùng nhau đánh ra Phồn Hoa Huyết Cảnh, sự ăn ý không cách nào bắt chước này e rằng chính người trong cuộc cũng không thể nói rõ từ đâu mà ra.

Có điều, càng là người thân thiết, sẽ càng dễ bắt được những chi tiết khác thường. Mỗi khi đối mặt với Tôn Triết Bình nói năng mờ ám nửa trêu đùa nửa thăm dò, Trương Giai Lạc đều phải khựng lại một nhịp, mà chỉ một chút ngập ngừng đó đủ để khiến Tôn Triết Bình đến đêm chui vào phòng Trương Giai Lạc tâm sự.

Tôn Triết Bình đi thẳng vào vấn đề: "Cậu đang sợ điều gì?"

Trương Giai Lạc cảm thấy may mắn là đang không uống nước, nếu không nhất định sẽ bị sặc. Người này. . . quả thật luôn có thể khiến anh xúc động đúng lúc lẫn không đúng lúc. Trương Giai Lạc ngẫm nghĩ, sau đó đưa ra một lời giải thích trừu tượng:

"Cảm thấy cuộc sống hiện tại. . . quá hạnh phúc, cứ như là một giấc mơ không có thật, như đang phiêu du trong gió vậy."

Tôn Triết Bình trưng ra vẻ mặt "Tôi không có bạn trai thiếu não như này", Trương Giai Lạc thầm nghĩ đấy là tui còn chưa nói thật rằng đến khi tỉnh lại tui sẽ về thế giới thực, ở đó anh không có bạn trai mà Bách Hoa cũng không có quán quân.

"Để tôi nhéo cậu thử xem có đau không?" Tôn Triết Bình chân thành đưa đề nghị, nói xong hai tay đặt lên eo Trương Giai Lạc rồi nhìn một cách dò xét. Trương Giai Lạc quyết tâm gật đầu, dũng cảm nhắm mắt lại. Vậy mà Tôn Triết Bình chỉ dùng lực rất nhẹ, không hề nhéo thật, sau đó ôm lấy Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc ban đầu còn dùng lý trí nhắc nhở bản thân há miệng để thở, sau đó càng lúc càng thở gấp, theo bản năng dính chặt lấy Tôn Triết Bình như đôi sam không rời, nụ hôn này vừa kết thúc liền có nụ hôn khác đuổi tới, liên tục không ngừng nghỉ. Cả hai đều mất khái niệm thời gian, không biết đã đắm chìm bao lâu, đến khi miễn cưỡng rời nhau ra Trương Giai Lạc cảm thấy đầu váng mắt hoa, tim phổi muốn nổ tung.

Tôn Triết Bình ghé tai Trương Giai Lạc nói gì đó, phải lặp lại lần nữa anh mới nghe rõ: ". . . Cậu hôm nay quả thật có chút kì lạ, chuyện gì cũng chậm nửa nhịp, sau đó lại bắt được nhịp, có khi còn nhanh nhịp hơn bình thường nữa, lạ thật. . ."

Trương Giai Lạc giật mình, cảm xúc say mê ban nãy cũng dần tan đi, rốt cuộc anh đã hiểu rõ, trong giấc mơ mình có thể lừa gạt bao nhiêu người, nhưng nhiệt độ cơ thể người này quá ấm nóng, hơi thở quá chân thật, anh không nỡ tiếp tục nói dối, như thế quá tàn nhẫn. Vì vậy anh chỉ nói mơ hồ "Bị mất ngủ. . ." vừa cọ đầu vào cổ Tôn Triết Bình, tóc vừa cắt gần đây, cảm xúc khi cằm đối phương chạm vào gáy mình vừa mới mẻ vừa quá gần gũi.

Tôn Triết Bình dường như thở dài: "Lại nghĩ đông nghĩ tây đến mất ngủ?"

"Cũng không hẳn. . . Chỉ là mơ thấy đi trên một con đường rất xa, gặp rất nhiều chuyện không như ý." Trương Giai Lạc không ngẩng đầu, cứ như hiện tại dễ dàng nói ra tâm sự trong lòng hơn, "Thế nhưng xảy ra chuyện không như ý thì mọi việc cũng không đến nỗi hỏng bét, sau cùng vẫn có thể kiên trì tiến lên phía trước."

Trương Giai Lạc muốn nói, không có Tôn Triết Bình cũng không có quán quân, mấy năm nay trạng thái anh thường xuyên lên lên xuống xuống, nếu không nhờ cái ôm siết của Tôn Triết Bình như hiện tại, hẳn là nhờ vài mẩu truyện trong tập "Súp gà cho tâm hồn".

Tôn Triết Bình như thể nghe ra những điều Trương Giai Lạc không nói, xoa nhẹ lưng Trương Giai Lạc, chỉ nói ngắn gọn một câu: "Sẽ ổn thôi."

Sẽ ổn thôi. Ở hiện thực, mỗi khi có người hỏi về tình hình tay trái, Tôn Triết Bình cũng chỉ trả lời đơn giản như vậy. Trương Giai Lạc hiểu rõ cảm giác ấy, giống như cố gắng thắp lại ngọn đuốc giữa trời gió to để soi sáng buổi đêm.

Hai người không nói gì nữa, lặng yên nghe nhịp tim của người kia, sau cùng Tôn Triết Bình nói: "Ngủ sớm đi, tôi ngủ cùng cậu."

Trương Giai Lạc hoảng hốt đẩy ra, ngay lúc này à? Anh thật sự chưa chuẩn bị tâm lý, mà việc này cũng không cách nào chuẩn bị, nằm mơ liệu có thể dùng tâm trí để tắt đèn không. . .? Ban nãy hôn quá mãnh liệt, cả người anh dường như cũng căng cứng, sau đó nói chuyện dần dần tâm lại mềm nhũn, nhủ thầm không nên suy nghĩ quá nhiều.

Tôn Triết Bình cười cười: "Làm gì hoảng hốt thế? Thôi được rồi, tôi biết cậu đang mệt, đắp chăn tâm sự thôi, không làm gì quá đà."

Trương Giai Lạc đoán Tôn Triết Bình đang nói đến thời điểm chiến đội Bách Hoa vừa thành lập. Thời kì đầu, điều kiện của đa số chiến đội trong Liên minh đều chưa ổn định, một phòng hai người nằm giường tầng hệt như sinh viên đại học. Tôn Triết Bình khi đó nhiệt huyết bừng bừng, lại chưa chịu dậy thì, khăng khăng đòi nằm trên giường cao với lý do nằm càng cao thì mộng càng xa. Sau khi chính thức thi đấu, rất nhiều đêm hai người cùng phân tích số liệu, thảo luận chiến thuật, huấn luyện ngoài giờ. . . nên thường xuyên thức khuya, Tôn Triết Bình lên cơn buồn ngủ lười trèo lên giường mình, liền chui xuống nằm chen chúc với Trương Giai Lạc ở giường dưới, trước khi ngủ còn cố tâm sự trò chuyện đôi ba câu, hôm sau ngủ dậy một tấm chăn bị giành giật kiểu gì cũng có, giờ nhớ lại tháng ngày đó thật ấm áp.

Trương Giai Lạc bình tĩnh trở lại, trách ngược đối phương: "Chú ý dùng đúng từ a Tôn tiên sinh, là ai dỗ dành ai? Phải nói ngày đó Nhạc ca từ bi bao dung trẻ nhỏ chưa dậy thì, hàng đêm thức trò chuyện. . ."

Tôn Triết Bình lắc đầu, thấp giọng nói: "Lại chậm nửa nhịp", sau đó vờ nghiêm túc mà nói: "Đúng đúng, là tại hạ bất tài, sợ nắng sợ mưa sợ gió sợ cả sét đánh, đành phải dựa cả vào đôi vai gầy yếu chống cả bầu trời của Nhạc ca."

Trương Giai Lạc vờ tức giận đạp Tôn Triết Bình ra, bắt đối phương đi tắm rửa. Đến khi nghe tiếng nước xả trong phòng tắm, Trương Giai Lạc mới thở phào thả lỏng người, nói khẽ:

"Cảm ơn anh, Đại Tôn."


SIDE B — 4

Cho dù là trí tuệ tập thể từ tứ đại chiến thuật gia cộng thêm các lão tướng Bá Đồ, cũng không ai giải đáp được vì sao Trương Giai Lạc lại xuyên không. Ít nhất đến mùa giải thứ bảy những điểm quan trọng vẫn có thể thống nhất, không phải Vương Kiệt Hi tác oai thì cũng là Phương Sĩ Khiêm tác quái, hiện giờ cách tốt nhất là đến đâu hay đến đó, cố gắng thận trọng, nếu có việc gì lập tức liên lạc —— sau khi Diệp Tu và Trương Tân Kiệt chia ra tìm hiểu, cuối cùng tổng kết như vậy trước khi về nước.

Trương Giai Lạc cảm kích đám bạn già không ngại gian khổ nỗ lực đem thế giới về đúng quỹ đạo, nhưng trong lòng anh thật sự rất nhớ Tôn Triết Bình — mảnh ghép thiếu hụt tại thế giới này. Anh đọc kỹ từng dòng trong wiki, xem từng replay Tôn Triết Bình thi đấu, mường tượng ra Tôn Triết Bình của hiện tại, suy nghĩ nên đối đáp thế nào trong vài tình huống khác nhau, cuối cùng khi gặp người thật lại quên hết những điều định nói.

So với trong ký ức của anh, Tôn Triết Bình thoáng có vẻ ủ dột, lại rất bình thản mà gọi tên đối phương, trên vẻ mặt hờ hững mang một tia ấm áp thân thiết.

Tôn Triết Bình chính là như vậy. Cho dù mây đen che khuất ánh mặt trời chói chang, người khác vẫn có thể cảm nhận được tia nắng lấp ló cùng nhiệt độ tỏa ra bao phủ mọi nơi.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trên mạng đồn đại ầm ĩ cả lên, người Nghĩa Trảm đều đến hỏi tôi có cách nào giúp cậu không", Tôn Triết Bình lược bỏ đoạn xã giao vô nghĩa, nói thẳng vào vấn đề, "Tôi không báo bọn họ là cậu ở đây."

"Bọn họ nói tui bị gì?" Mấy ngày nay Trương Giai Lạc có quá nhiều việc phải giải quyết, toàn là nước đến chân mới nhảy, vì thế cũng không rảnh đi xem người khác đồn đại về bệnh tình của mình. Lúc này Tôn Triết Bình nhắc đến, anh chợt nổi cơn tò mò.

"Ra nước ngoài không hợp khí hậu, ra đường nhiễm dị ứng, gặp mấy bệnh lẽ ra đã có tiêm ngừa như phát ban đỏ, bị trầm cảm, bị bệnh ngoài da, . . ." Tôn Triết Bình đọc một lèo không ngừng nghỉ, chứng tỏ anh đã đọc đến thuộc nằm lòng.

"Ha ha ha có phải là bệnh ngoài da hay được dán quảng cáo có thuốc trị bệnh trên mấy cột điện không?" Trương Giai Lạc vô thức nói sang chuyện khác.

"Trương Giai Lạc, có chuyện gì không thể nói thật với tôi?"

Lời này có lẽ Tôn Triết Bình không cố ý, nhưng Trương Giai Lạc vẫn vô cớ cảm thấy bị trêu chọc, vì thế Trương Giai Lạc quyết định nói thẳng:

"Nói trước, bất kể tui nói cái gì, anh cũng không thể gọi công an hoặc cứu thương."

Tôn Triết Bình mặt mày nghiêm trọng, gật đầu.

Trương Giai Lạc hít sâu một hơi, kể ra một loạt tin tức phản khoa học: "Tui là Trương Giai Lạc của thế giới song song xuyên không sang đây, ở thế giới kia chỉ vừa kết thúc mùa giải thứ bảy, chúng ta đều còn ở Bách Hoa, Bách Hoa vừa đoạt quán quân."

Tôn Triết Bình chậm rãi nhìn đối phương, sau đó chậm rãi rút điện thoại: "Cậu biết là trường hợp khẩn cấp gọi cứu hỏa cũng được mà phải không?"

Trương Giai Lạc cuống lên: "Ê! Tui nói thật mà! Tín nhiệm giữa cặp đôi hợp tác ở đâu hả?"

Tôn Triết Bình ung dung cất điện thoại vào túi: "Thử chút thôi, giờ tin rồi."

"Nhanh vậy? Khoan đã, sao anh lại tin tui? Đến tận khi về nước tui vẫn không thể thuyết phục Trương Tân Kiệt. . ."

Tôn Triết Bình vẫn rất bình thản: "Bởi vì cậu nói từ "cặp đôi hợp tác" rất tự nhiên, thói quen này không thể giả vờ được."

Đến phiên Trương Giai Lạc sửng sốt, bao nhiêu câu từ đã chuẩn bị sẵn hoàn toàn không được dùng tới, người kia chỉ dựa vào một từ mình quen miệng nói ra đã đánh trúng chỗ hiểm.

Một lúc sau, Trương Giai Lạc khó khăn mở miệng mà nói: "Anh thật sự. . . không sợ tui lừa gạt, hay bỏ trốn sau khi phạm tội, hay vô gia cư nên đến trú thân thiệt hả. . . ?"

Tôn Triết Bình phất tay ra vẻ không quan trọng: "Cậu có thể có mưu đồ gì? Nhà tôi chỉ có bốn bức tường."

Nói nhà chỉ có bốn bức tường quả là phong cách khiêm tốn của Tôn Triết Bình, chỉ là diện tích căn nhà này không dành cho một người ở mà thôi.

Trương Giai Lạc nghĩ đến chuyện khác: "Có phải mùa giải thứ sáu anh dọn đến đây?"

"Đúng vậy, bên thế giới song song thì sao?"

Năng lực tiếp nhận thông tin của người này quá mạnh. . . Trương Giai Lạc thầm oán, trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết vừa quen thuộc vừa chua xót.

Mùa giải thứ sáu là thời điểm Tôn Triết Bình rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Át chủ bài chiến đội đánh luân phiên dẫn đến việc chấp hành chiến thuật không được như ý muốn. Tình cảm vừa chớm nở đã phải gặp sóng gió, sự nghiệp cùng tình yêu đều lung lay chực đổ. Rất nhiều lần, Trương Giai Lạc bước vào phòng Tôn Triết Bình, nhìn được nửa khuôn mặt anh ta trong trạng thái trầm tư ngước nhìn ngoài cửa sổ, hệt như dã thú mất đi tự do ngóng nhìn về thiên nhiên hoang dã mà mình không còn có thể trở lại. Tôn Triết Bình không nên bị trói buộc trong một căn phòng nhỏ bé bằng bêtông như vậy.

Sự ăn mòn chậm rãi này là điều tàn khốc hơn cả với Tôn Triết Bình, lúc đó có rất nhiều người muốn hỏi thăm tình hình, nhưng Trương Giai Lạc không biết phải giải thích làm sao. Cuối cùng đoạt được quán quân, những chuyện cũ đều trở thành truyện cười, còn nếu không phải thì. . .

Hiện tại, Trương Giai Lạc đã biết đáp án cho vế còn lại.

"Anh muốn mua một căn nhà to hơn." Sau cùng Trương Giai Lạc đáp, "Thật vui khi biết ở thế giới này anh đã thực hiện được nguyện vọng."


SIDE A — 5

Cho dù đã tự buff các loại trấn an lên bản thân, Trương Giai Lạc ngày hôm sau vẫn nghi ngờ giấc mơ này quá có vấn đề. Đúng là anh thật tâm vẫn còn chút áy náy với Bách Hoa, nhưng dẫn Tôn Tường đi tham quan câu lạc bộ cùng ông chủ Bách Hoa là chuyện gì thế này? Chưa kể, Tôn Tường hiện tại trẻ trâu hơn Tôn Tường trong đội tuyển quốc gia nhiều lắm lắm, Trương Giai Lạc trong lòng niệm chú một trăm lần "Sẽ có lão Hàn và Diệp Tu dạy hắn làm người" mới có thể duy trì nét ôn hòa trên mặt mình.

May mà ông chủ Bách Hoa cũng lén giảng hòa với anh, nói rằng nếu để Tôn Triết Bình ra tay chỉ sợ anh ta lập tức gọi Tôn Tường là cháu trai một tuổi, vì thế hôm nay không dám để Tôn Triết Bình dẫn Tôn Tường đi tham quan. Tuổi trẻ xốc nổi cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, vân vân và mây mây. Trương Giai Lạc nhớ ra câu này đã được dùng cho mấy đời tân binh rồi, hóa ra đến giờ vẫn được sử dụng.

Ông chủ xem ra rất vừa ý với Tôn Tường, Trương Giai Lạc lại đang đau đầu về việc Đường Hạo và Lâm Kính Ngôn. Có quán quân trong tay, việc kinh doanh của Bách Hoa càng thêm thuận lợi, hiện tại Bách Hoa muốn mua Đường Tam Đả cũng không phải việc khó, mà đem lưu manh kết hợp trong hệ thống chiến thuật càng không phải việc khó với Trương Giai Lạc của hiện tại, nhưng lão Lâm. . .

Còn Bá Đồ nữa.

Trong thời gian này anh không hề liên lạc với Bá Đồ, nhưng hai năm Bá Đồ với anh là kí ức không thể xóa nhòa. Đây chỉ là giấc mơ. . . nhưng nếu không phải mơ thì sao?

Trương Giai Lạc nghĩ đến đó thì đứng ngồi không yên, chạy đi tìm Tôn Triết Bình tâm sự.

Tôn Triết Bình nghe xong mấy lời Trương Giai Lạc ấp úng giải thích "Anh không thật sự tồn tại, tất cả chỉ do tui nằm mơ" cũng không ngạc nhiên hay hoảng hốt gì, chỉ trầm ngâm đứng đó, sau cùng lên tiếng: "Khó trách cậu lúc thì chậm nửa nhịp lúc lại quá nhanh. . . Nhưng cậu không nghĩ tới còn khả năng khác à?"

"Là cái gì mới được, làm sống lại thời hưng thịnh của Bách Hoa?" Trương Giai Lạc nghĩ đến càng kinh hoảng, không biết ông chủ cũ giờ đã ở phương trời nào.

"Không rõ lắm, cũng có thể là cậu xuyên không đến đây để thay đổi lịch sử Vinh Quang. . . Ban đầu cậu đã biết quá nhiều, vì vậy mọi thứ sẽ do cậu thay đổi." Tôn Triết Bình lại cảm thấy việc này nghe khá hài hước, không tự chủ được nhoẻn miệng cười.

Trương Giai Lạc thì không cười nổi. "Lừa mình trong chốc lát, không thể lừa mình cả một đời. Nếu tui nói, tui là Bá Đồ Trương Giai Lạc, cũng không phải bạn trai của anh thì sao?"

Tôn Triết Bình thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn đối phương: "Đêm qua cậu nói nằm mơ gặp rất nhiều chuyện, những chuyện đó đối với cậu đều là sự thật đã xảy ra phải không?"

Trương Giai Lạc gật đầu. "Thế giới này rất tốt, thậm chí quá tốt. . . Đáng tiếc không phải là sự thật."

Tôn Triết Bình vươn tay khẽ chạm gò má Trương Giai Lạc, nói: "Nhưng đối với tôi thì là sự thật, cảm giác này cũng là sự thật —— hơn nữa rõ ràng cậu thích ứng rất nhanh mà, "không phải bạn trai"?" Đến mấy chữ cuối, Tôn Triết Bình lại thấp thoáng ý cười.

Trương Giai Lạc vô phương chống trả: "Hay chúng ta nói về Bá Đồ đi. . ."

Tôn Triết Bình thu tay về, tỏ vẻ không ý kiến. "Nếu cậu muốn thì đi thôi." Một thoáng dừng lại, Tôn Triết Bình lại nói: "Vừa nãy tôi có rất nhiều thứ định nói với cậu, nhưng nhìn cậu tôi lại cảm thấy thật ra không cần phải nói gì cả, cậu đều hiểu được."

Trương Giai Lạc nghĩ bụng, không hổ là Tôn Triết Bình, những lời anh ta nói ra thản nhiên như không nghe vào tai cũng thành vô cùng sâu sắc. Vậy nên. . .

"Vậy nên tui còn một vấn đề nữa."

"Sao?"

"Làm sao để theo đuổi anh?"


SIDE B — 5

Sự thật đã chứng minh, Tôn Triết Bình không những có năng lực tiếp nhận thông tin rất mạnh, còn rất tích cực gúp Trương Giai Lạc bày mưu tính kế. Anh ta nói đã đến rồi thì nên ở lại, tích góp thật nhiều kiến thức lẫn kinh nghiệm thực chiến trong Vinh Quang, dù sao quay về thế giới kia cũng sẽ cần đến.

"Việc này không ổn lắm, như kiểu ăn gian ấy?" Trương Giai Lạc đấu tranh nội tâm dữ dội, "Liệu can thiệp vào lịch sử có bị sức mạnh thần bí nào đó trừng phạt không. . ."

Tôn Triết Bình tàn nhẫn vạch trần: "Diệp Tu ở thế giới bên này đoạt được bốn giải quán quân, thêm giải thế giới vừa kết thúc là năm giải, sức mạnh thần bí có trừng phạt gì sao?"

"Đúng thế! Cục quản lý thời gian còn có luật pháp hay không!" Trương Giai Lạc vỗ đùi, "Đi đi đi, vào đấu trường!"

Hồi ở Zurich, tuy biết tình hình quốc gia cần ưu tiên nên mọi người đều thỏa thuận trao đổi số liệu nhân vật với nhau, nhưng kiến thức thời điểm ba năm trước và số liệu thực tế ba năm sau có quá nhiều khác biệt, Trương Giai Lạc không tiện đi hỏi Vương Kiệt Hi xem trang bị Vương Bất Lưu Hành có những gì. Còn đối với Tôn Triết Bình, cảm giác liền khác hẳn, tư liệu nội bộ trong đội tuyển quốc gia anh ta không biết, mà tình hình chiến đội hiện tại cùng số liệu nhân vật anh ta đang dùng càng không cần phải biết.

Chưa kể ban đầu vào game hô vang tinh thần ăn gian đòi lại công bằng, rốt cuộc bọn họ cũng chỉ mở một phòng PvP có mật khẩu trong đấu trường để solo với nhau. Vừa đánh vừa nghỉ, vừa giao lưu vừa học hỏi, không bao lâu Trương Giai Lạc đã thăm dò được bộ kỹ năng cấp 75, cách phối hợp giữa chúng và những điểm quan trọng. Thêm một trận hai người đánh nghiêm túc trong trạng thái cao nhất, Trương Giai Lạc một khắc lưỡng lự liền bị Tôn Triết Bình bắt lấy giết đẹp. Trương Giai Lạc không phục, mời Tôn Triết Bình thêm một trận nữa, Tôn Triết Bình lại đẩy bàn phím đứng dậy, nói là không đánh nữa, đến lúc cổ tay cần xoa bóp rồi.

Trương Giai Lạc cũng biết Tôn Triết Bình ở thế giới này chấn thương nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng nghe chính miệng anh ta nói về tình trạng bản thân vẫn khiến Trương Giai Lạc cảm thấy chua xót. Để khiến tâm trạng khá hơn, Trương Giai Lạc tích cực nhờ đối phương phản hồi về đấu pháp mới nãy giờ anh ta nghĩ ra.

"Khá giống với khởi điểm của Bách Hoa thức. Cậu đã xem qua replay mình thi đấu nửa năm nay chưa? Rất nhanh cậu cũng sẽ tiến bộ đến vậy. . ." Nói đến đó, Tôn Triết Bình dường như nghĩ ra một điều thú vị, gương mặt lộ ra vẻ dịu dàng và hoài niệm, "Nhưng chưa chắc sẽ trầm ổn giống vậy, có khả năng sẽ "bay" nhiều hơn."

"Nè, Tôn Triết Bình." Bầu không khí hiện tại như ma xui quỷ khiến Trương Giai Lạc thốt ra mấy lời này, "Chúng ta. . . Ở thế giới bên kia. . . anh là bạn trai tui."

Tôn Triết Bình hoàn toàn không có vẻ bất ngờ: "Ừ, có thể nhìn ra một chút."

"Có thể thấy anh vẫn giả ngu thì có!" Trương Giai Lạc không phục.

"Chúng ta ở thế giới này không có quan hệ gì đặc biệt, cậu cũng nhìn ra rồi."

"Anh không thể giúp tui theo đuổi anh sao? Chính anh nói tui là dễ cưa đổ mà." Trương Giai Lạc uất ức, Tôn Triết Bình quả thật là người kiêu ngạo, nhưng cũng không đến mức sĩ diện đến chết chứ.

Tôn Triết Bình hiểu Trương Giai Lạc muốn nói gì, chỉ lắc đầu: "Tình huống hiện tại, quyền chủ động ở cậu, không phải tôi."

Trương Giai Lạc lập tức mỉa mai: "Ngạc nhiên chưa, anh mà cũng có lúc nhường quyền chủ động à?"

"Trong lời nói có hàm ý khác hiểu chưa. Ở thế giới đó, ai trong chúng ta là người tỏ tình trước?"

". . . Là tui. Anh là người như nào?"

Tôn Triết Bình bật cười: "Tôi à. . . Cho dù có vẻ tự do và thoải mái đến đâu, đôi khi cũng có những quãng thời gian không thể hiểu rõ. Có những việc cậu hiểu rõ hơn tôi, cũng có khả năng đạt được hơn tôi."

Nhìn vẻ mặt không hài lòng của Trương Giai Lạc, anh ta điềm tĩnh nói tiếp: "Cậu nói mình dễ cưa đổ, ngược lại cũng vậy, cảm giác này là hai chiều."

Trương Giai Lạc nghe vậy hùng hổ đứng dậy: "Anh xoay người lại."

Tôn Triết Bình làm theo, còn giơ tay lên rồi lảm nhảm: "Có phải còn định nói "Giơ hai tay lên anh đã bị bắt" không? Đồng chí công an, cậu có mang súng sao? Chắc là không, đây đâu phải trong game. . ." Chưa dứt lời, Trương Giai Lạc đã ôm chầm lấy Tôn Triết Bình từ đằng sau, Tôn Triết Bình đờ người ra, vốn định nói gì đều quên sạch.

". . . Làm gì vậy?"

"Anh có khả năng che giấu anh cứ tiếp tục, tui không được quyền đau lòng sao?" Giọng Trương Giai Lạc nghe hung hăng, nhưng tay anh đã nhẹ nhàng phủ lên tay trái đối phương. Tôn Triết Bình cả người cứng đờ, Trương Giai Lạc ôm siết lấy anh ta, cười khoái chí: "Anh mà cũng biết hoảng à?"

Tôn Triết Bình chống chế: "Không hoảng không phải người Trung Quốc mà."

Trương Giai Lạc vẫn cười: "Vậy sao, Tôn đại hiệp thiết hán tử không sợ khổ không sợ đau chỉ sợ ngọt, một chút đường cũng có thể khiến anh lên cơn tăng đường huyết, hoảng hồn cả ngày."

Tôn Triết Bình bế tắc: "Trương Giai Lạc. . . Nhạc ca, Nhạc gia! Tha cho tôi đi."

Trương Giai Lạc cười nhiều rồi mới tỏ vẻ hài lòng: "Hiếm khi nghe anh gọi một tiếng Nhạc gia, tạm buông tha cho anh." Nói là buông tha, Trương Giai Lạc vẫn chưa thật sự buông tay, hơi thở ấm nóng truyền qua lớp vải mỏng manh, khiến Tôn Triết Bình chôn chân tại chỗ.

Tôn Triết Bình cố ngăn bản thân không để ý đến hơi thở đối phương: "Ở nơi đó tôi gọi cậu là gì?"

Bắt trúng đài, Trương Giai Lạc liền nhảy dựng: "Ầy, một ngày đổi mấy cái xưng hô lận, có nhiều cái nghe rất ấu trĩ, tui không muốn kể anh nghe."

Tôn Triết Bình cười lớn: "Khó trách vì sao cậu thích tôi đến vậy."

"Không sao. Sợ anh suốt ngày nắm tóc tui, bại lộ hình tượng nghiêm túc của anh, tui đã hi sinh cả mái tóc yêu dấu của mình rồi." Trương Giai Lạc nửa thật nửa đùa nói. Đuôi ngựa của anh xuất phát từ mùa giải thứ năm bận rộn đâm lao phải theo lao, sau đó trở nên nổi bật giữa một đám trạch nam tóc ngắn củn. Ông chủ Bách Hoa khướu giác kinh doanh nhạy bén, kiên quyết đề nghị giữ lại mái tóc dài. Một khi đã trở thành hình tượng, mái tóc dài liền cần được chăm sóc cẩn thận, đi ngược lại tác dụng ban đầu là do lười cắt tóc. Trương Giai Lạc đôi khi cũng cảm thấy phiền, nếu sớm biết như vậy anh đã ra mắt với quả đầu cạo trọc. Sau khi Bách Hoa đoạt quán quân, anh liền cấp tốc đi cắt tóc.

Tôn Triết Bình không đồng ý: "Còn có thể trách tôi? Chắc chắn là cậu tìm cớ để cạo đầu diệt chấy."

"Sao anh biết? Tui ở thế giới này đâu có cắt tóc."

"Tôi biết lâu rồi. Từ trước cậu đã cảm thấy mái tóc dài rất phiền, hiện tại chỉ giữ lại như một kiểu tỏ thái độ bằng hình thức thôi."

Trương Giai Lạc hết biết nói gì, tâm sự cùng Tôn Triết Bình rất hay bị vậy. Anh không định đáp chuyện, chỉ nhón chân nghiêng đầu hôn khẽ một cái lên mặt Tôn Triết Bình. Vai Tôn Triết Bình vừa hơi thả lỏng liền gồng lên lại. Trương Giai Lạc vừa muốn cười vừa không cười nổi, thấp giọng nói: "Mùa giải thứ sáu, thật sự muốn để anh ra đi."

"Trước đây tôi đã nói, giờ cũng có thể nói lại, cậu không cần phải gánh vác. . ."

"Không, là tui đang nói anh. Anh cũng kiên cường hơn nhiều so với anh tưởng tượng."

Tôn Triết Bình hoàn toàn có thể phản bác rằng anh có chỗ nào không kiên cường, đổi là bất kì người nào rơi vào hoàn cảnh như vậy đều chưa chắc làm được tốt hơn mình. Nhưng anh không nói, vì anh biết Trương Giai Lạc đang muốn nói cho Tôn Triết Bình ở cả hai thế giới.

Hương hoa tỏa ra vẫn lưu lại, Trương Giai Lạc bất kể ở thế giới nào đều là người ôm hi vọng vào một tương lai tươi sáng.

Tôn Triết Bình ra hiệu cho Trương Giai Lạc buông tay, quay lại nói: "Nhạc a, cảm ơn cậu. Tôi phải kiên cường trở lại hơn nữa." Dứt lời, Tôn Triết Bình nhẹ nhàng rời khỏi.

Trương Giai Lạc vừa bực mình vừa buồn cười, mở ra ghi chú "Gửi tôi ở thế giới này" gõ thêm một câu: "11. Không được tỏ tình với Tôn Triết Bình, cho anh ta đợi mỏi mòn mà chết!"

Một giây sau hết giận, lại xóa đi viết câu khác.

"11. Đại Tôn rất dễ cưa đổ, không cần phải sợ, cứ chặn anh ta lại."


SIDE B TO A

Trương Giai Lạc không-nghĩ-mình-nằm-mơ tỉnh lại sau giấc ngủ, nhận ra căn phòng quen thuộc trong ký túc xá Bách Hoa. Sau khi xác định mình đã trở lại, kiểm tra điện thoại thông tin các thứ xong xuôi, anh vội chạy đi tìm Tôn Triết Bình ở phòng bên cạnh.

"Nè Đại Tôn! Để tui kể anh nghe chuyện thần kì xảy ra mấy ngày nay. . ."

Tôn Triết Bình suýt bị Trương Giai Lạc ấn vào tường: ". . . Biết rồi, tôi ở thế giới bên kia muốn về nhà phải không?"

Trương Giai Lạc hào hứng: "Có phải có một Trương Giai Lạc đoạt Quán quân Thế giới tới đây không?"

"Ừ, người đó còn chỉ đạo cho tiểu Trâu nữa. . . Cậu ở đó có học được gì hữu dụng không?"

"Nói về game thì không có, mà có thì cũng không phù hợp với chúng ta. . ." Trương Giai Lạc sau một lúc nhớ ra, vỗ tay một cái: "Đúng rồi, anh ở đó đã mua được nhà Bắc Kinh! Nhà cửa đất đai tui đều xem rồi, rất thích hợp với anh. Giờ mà không mua ngay, ba năm nữa giá nhà lên. . . chậc chậc."

Tôn Triết Bình vui vẻ ôm lấy Trương Giai Lạc.

"Được rồi, đợi xong việc chiến đội, chúng ta cùng đi xem nhà."


SIDE A TO B

Trương Giai Lạc ngỡ-mình-vẫn-đang-mơ tỉnh lại, lần này trong một căn phòng xa lạ. Đã có kinh nghiệm, anh cẩn thận dò xét vị trí xung quanh cùng điện thoại và hành lí. . . Thật sự đã quay về rồi?

Chung kết Thế giới đã xảy ra bốn ngày trước, Trương Giai Lạc cũng không vội lên mạng, mở điện thoại có một nhắc nhở bản thân đi đọc ghi chú từ bản thân mình ở thế giới kia. Vừa đọc đã thấy quá nhiều chuyện thần kì, thời điểm anh xuyên không vừa rồi hoàn toàn không thích hợp, biết bao chuyện xảy ra, đến cả dư luận cũng sóng gió không ít, giờ muốn khắc phục hậu quả cũng đau đầu không kém.

Nhưng hiện tại, chỉ có một vấn đề anh muốn giải đáp ngay lập tức.

Đẩy cửa ra, quả nhiên Trương Giai Lạc nhìn thấy Tôn Triết Bình. Chính là hình bóng đã rất lâu anh không còn nhớ về, nhưng chưa bao giờ anh quên đi bóng lưng ấy.

Trương Giai Lạc bước đến, lấy hết can đảm hỏi:

"Đã quyết định vẫy tay tạm biệt quá khứ, vì sao còn muốn về với Vinh Quang?"

Trong giây lát này, bọn họ như trở lại thời niên thiếu trong Tây Bộ Hoang Dã xem trời bằng vung; giây kế tiếp bọn họ lại như đứng ở hai bờ, bị chia cách bởi dòng sông vận mệnh, ôm viết thương cũ theo đuổi giấc mơ dang dở.

Tôn Triết Bình quay phắt lại, vừa như không thể tin được, vừa như đã đợi Trương Giai Lạc từ rất lâu.

"Tôi chỉ là. . . nhiệt huyết chưa tàn."

Nếu giấc mơ có thể dừng lại.

Trương Giai Lạc cũng nhìn Tôn Triết Bình, chín năm quá dài mà lại quá ngắn, đến giờ bọn họ đều còn rất trẻ.

"Gánh lên tạp niệm dưới đáy lòng, tiếp tục tiến về trước đi!"

Nếu hoài niệm có thể chặt đứt.

Nếu đổi lại là Tôn Triết Bình nói, cảnh tượng này hẳn trở nên rất ngầu, rất hợp với anh ta. Nhưng Trương Giai Lạc từ lâu đã học được cách không tưởng tượng sẽ ra sao nếu là Tôn Triết Bình nữa. Tôn Triết Bình có con đường của Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc có con đường của Trương Giai Lạc, bọn họ có thể từ biệt, có thể không giữ liên lạc, có thể lưu luyến, có thể không quay đầu, nhưng cuối cùng mọi con đường đều dẫn họ về với Vinh Quang.

"Ồ? Chúng ta cùng nhau?"

Trương Giai Lạc nghĩ hai người bọn họ chính xác là một đôi trời sinh. Vì thế anh nói:

"Được."

Hết.

***
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Từ khi chưa vào truyện tôi đã cảm thấy tình yêu vô vàn. Cô Liên vì giữ bí mật nên tự tìm luôn tác giả tự làm hết mọi chuyện cho một trung thiên 11k chữ thế này :cry: Từng dòng từ giới thiệu đến lưu ý đến lời chúc đến lời tác giả đều đánh vào tim chị. Chị thực sự rất thích cách em dịch lời tác giả, hơn nữa nhớ ra trung thiên này được viết dành tặng SN Đại Tôn năm ngoái, oy hàng SN Tôn được dịch để tặng SN chị, tên chị đặt cạnh tên nam thần kìa....

Lá đọc rất nhiều truyện Song Hoa với những giấc mơ, cũng có loại mơ xuyên về quá khứ/tương lai đổi vai trò cho nhau thế này, nhưng đây là truyện Lá thích nhất. Lạ mà quen, khi Lạc của hai thế giới xuyên không vào nhau, mà ở hai thế giới đó, Tôn khác biệt trời vực. Vốn biết mọi đau buồn của thế giới thực diễn ra chỉ vì chấn thương của Tôn, nên có fan Song Hoa nào không mộng ước Tôn chưa từng chấn thương, hoặc chưa từng giải nghệ. Noi theo mộng ước của Nhạc thần.

Nhưng cũng như Nhạc thần, fan Hoa đều biết không có nếu như. Dù là mộng tưởng, cũng sẽ xúc phạm nếu thực sự viết ra một thế giới như thế. Cho nên tác giả viết ra nó chỉ một nửa thôi, một nửa song song với thế giới thực, đó là một sự tinh tế vô cùng. Ở thế giới thực, Tôn vẫn chấn thương, đau buồn vẫn diễn ra, nhưng ở một thế giới song song ngoài kia, anh ấy không, Lạc cũng không cần vì vậy mà sống những năm về sau trong gian nan, một mình gánh Bách Hoa, một mình chịu nhục mạ.

Truyện lúc đầu ngọt ngào đến thế lại còn hài hước đến thế, khiến Lá tưởng như mình đang đọc những câu chuyện giấc mơ hường phấn như mọi khi, nhưng không, ngược tâm đến quá đột ngột, rồi thấm dần tăng dần, dẫu ngược mà không thể giãy dụa, bởi truyện viết đúng chuẩn Song Hoa: ngược cũng là ngọt, ngọt chính là ngược. Lạc không gặp được bản thân mình của thế giới kia, nhưng qua Tôn, anh nhìn thấy một "mình" hạnh phúc, viên mãn, trong tay có mọi thứ truy cầu, một Trương Giai Lạc như lẽ ra phải vậy, như sinh ra phải vậy. Hạnh phúc đó không dành cho anh, nhưng khác gì fan Song Hoa ngày ngày đọc đồng nhân vốn chỉ để nhìn thấy Trương Giai Lạc hạnh phúc, dù ở một thế giới khác cũng được. Riêng với Lá, đó còn là vì Trương Giai Lạc là trái tim của Tôn Triết Bình. Quán quân là mộng tưởng ngày xưa của anh, tiếp tục đánh là mộng tưởng hôm nay của anh, mà nụ cười của Trương Giai Lạc, có lẽ luôn là mong muốn của anh từ đầu đến cuối.

Câu chuyện side A chẳng khác gì một giả thiết vẫn luôn ám ảnh Lá trong Marvel, khi thế giới bị thay đổi, mọi người được sống trong những mộng tưởng chưa đạt được hoặc đã đánh mất của mình, thế nhưng có những người trong cuộc lại sực tỉnh biết rằng, đó không là sự thật. Người đã mất vẫn mất, thứ đang có không có, còn gì đau đớn hơn như thế, khi tận mắt chứng kiến và biết rõ mọi thứ mình khát khao có được đang trước mắt đây, nhưng một giây sau sẽ tan thành cát bụi. Nhưng may thay, may thay Giao Hưởng Thanh Minh Mộng vẫn là HE, bởi "Hương hoa tỏa ra vẫn lưu lại, Trương Giai Lạc bất kể ở thế giới nào đều là người ôm hi vọng vào một tương lai tươi sáng". Một HE không gượng ép, ngọt ngào và dịu dàng như chính cái cách hai đóa hoa của dòng thời gian thực trong truyện luôn đối xử với nhau. Những lời thoại cuối truyện ấy, dẫu có trung nhị thế nào trong nguyên tác, đối với fan Song Hoa vẫn luôn là những lời tình thoại đẹp nhất họ dành cho nhau, ghi lại những thời khắc epic nhất họ đem đến cho lịch sử Liên minh Vinh Quang.

Mà dù là side nào, thế giới nào, Tôn Triết Bình cũng hiểu Trương Giai Lạc như thế.

Từ ngày em đến nhà chị, chị đã biết em là một trực nữ thực thụ từ đầu đến chân, giống với cái ngày chị chưa té hố BL. Chị của lúc đó luôn cảm thấy những ý tưởng gei chỉ nên giữ trong lòng, nếu viết ra liền là có lỗi với các nam thần, mà hôm nay thấy em bày tỏ những suy nghĩ rất trong sáng về mọi nhân vật Toàn Chức, giới thiệu những truyện rất nhẹ nhưng chỉ cần có yếu tố yêu nhau hay thậm chí thầm mến nhau em đều không đọc được, chị liền cảm thấy cần giữ gìn em như vậy, bởi cảm xúc đó của em rất đáng trân quý, nhỡ như mất đi sẽ rất khó mang quay về. Thế mà em lại làm một truyện gei rõ thế này để tặng chị, có cả những đoạn hôn nhau nồng nàn... Em không những nói ngôn ngữ của chị, dùng từ ngữ của chị, lại có thể để Nhạc ca, Nhạc gia và Nhạc tồn tại trong cùng một truyện với Trương Giai Lạc. Có lẽ vì em biết mỗi một lần chị nghe thấy Tôn gọi Lạc đúng một tiếng Nhạc, chị sẽ ôm mặt vùi đầu xuống bàn. Tình cảm của em gửi đến chị trong đó phải dùng lời nào để miêu tả?

Cũng như một bạn trực nam làm chiếc đèn ngủ Song Hoa tặng chị, một bạn trực nam bảo chị nghỉ chương 3 ngày thì quẩy Song Hoa đi mặc kệ đời đi, một bạn trực nam liệt kê cho chị những đội bóng nào lãng mạn như Song Hoa... Đó là cảm giác được yêu thương vô cùng <3 Cám ơn em, cô gái nhỏ của chị, nhiều lắm <3
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#4
Buổi sáng ngủ dậy, thấy chị không những vào đọc truyện mà còn viết cmt dài tận 1k chữ, đời này em nguyện tiếp tục nhảy hố Song Hoa bất chấp việc phản bội đảng trực để đem lại sự high cho chị <3

Em thấy phần đông truyện khi chị mang về đăng trên box cv, lời tác giả thường không được giữ lại. Vì thế ban đầu, em cũng không định dịch lời tác giả, cho đến khi lấy link cv và thấy chị giữ lời tác giả trong đó, em đoán chị đã chủ định để lại nên quyết định dịch luôn câu ấy. Một lời đề tựa mơ hồ lại rất phiêu, như chính cách tác giả lấy bút danh vậy. Thật sự khi làm truyện này em cảm thấy mình cũng phiêu theo tác giả, đoạn lưu ý có lẽ vì vậy mà dịu hơn hẳn mọi khi. Em biết truyện này được đăng vào tháng 8 năm ngoái, nhưng thật sự không để ý rằng truyện viết tặng SN Đại Tôn. Đã trùng hợp đến thế, nay em làm truyện tặng chị, cũng có thể xem như dành tặng nam thần nhà chị (〃^▽^〃)

Đồng nhân Song Hoa HE không thiếu, nhưng hướng nguyên tác và đủ hợp lý thì thật hiếm. Cũng như chị nói, truyện viết về một thế giới mộng tưởng nhưng chỉ viết một nửa thôi, vừa đủ để thỏa mãn fan Hoa, vừa đủ để Trương Giai Lạc biết ở đâu đó mình có một cuộc sống viên mãn như vậy. Nhưng Lạc thật sự không mất lý trí chút nào, hoàn toàn không, Lạc biết rõ rằng thế giới song song đó không phải thế giới của mình, rằng ở thế giới thực Bách Hoa không có quán quân mà Đại Tôn cũng không trở thành người yêu của Lạc. Thế nhưng, nếu không vì Lạc ở thế giới song song quyết tâm chạy đi tìm Tôn ở thế giới thực, hay là Lạc ở thế giới thực một cách vô thức đóng rất tròn vai người yêu Tôn trong thế giới song song ấy, liệu Tôn và Lạc ở thế giới thực có đến được với nhau? E là khó, vì ở thế giới đó bọn họ đều biết tình cảm của mình, thậm chí cũng biết suy nghĩ của người kia, nhưng thời điểm thích hợp nhất đã qua rồi, và không ai trong bọn họ tiến thêm một bước.

Nhưng cuối cùng họ đã đến với nhau.

Song Hoa hướng nguyên thường BE vật vã, mà Song Hoa HE thường không phải hướng nguyên. May mắn thay, trong Giao Hưởng Thanh Minh Mộng, tác giả đã làm được cả hai, một cách khéo léo và tài tình.

Và bằng việc xuất hiện một fic Song Hoa hướng nguyên HE như này, em vừa có thể yên tâm nhảy vào edit, vừa đáp ứng được điều kiện quà sinh nhật phải là HE (*¯ ³¯*)♡

Em cảm ơn chị đã hiểu cho sự đứng ngoài BL GL của em, hơn nữa còn muốn giữ em như vậy, cảm giác chị đang ngồi lướt hình bỗng quay sang nói: "Em đừng xem, toàn hình H", em thật sự cảm thấy được che chở và ấm áp biết bao, dù em vẫn nói chị không phải bảo vệ em đến mức đấy, em tự có self defense kích hoạt sẵn khi sinh hoạt trong box có CP hàng ngày. Quà sinh nhật của chị mà, chị nên là ưu tiên đầu tiên, từ ngữ, xưng hô, lẫn những đoạn tình tứ em đều cố gắng giữ lại theo cách mà em nghĩ chị sẽ thích. Em rất vui khi chị nhận ra và còn high theo truyện nữa, chị buff động lực rất lớn để em tiếp tục lấp hố ngày ngày (๑˃̵ᴗ˂̵)و

Thật may vì em đã biết đến fandom TCCT cũng như quen chị, yêu chị nhiều nhiều <3
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#5
Chị cảm thấy thật có lỗi khi bàn chuyện BL với em, nên chị định high truyện ở post trên thôi rồi zip miệng.

Nhưng mà... Tại cmn em nói quá trúng tâm ý của chị:

Thế nhưng, nếu không vì Lạc ở thế giới song song quyết tâm chạy đi tìm Tôn ở thế giới thực, hay là Lạc ở thế giới thực một cách vô thức đóng rất tròn vai người yêu Tôn trong thế giới song song ấy, liệu Tôn và Lạc ở thế giới thực có đến được với nhau? E là khó, vì ở thế giới đó bọn họ đều biết tình cảm của mình, thậm chí cũng biết suy nghĩ của người kia, nhưng thời điểm thích hợp nhất đã qua rồi, và không ai trong bọn họ tiến thêm một bước.
Chính xác, đúng là rất khó! Và chính xác, đúng là vì thời điểm thích hợp nhất đã qua rồi, đã xa rồi, đột ngột quá, trở tay không kịp, còn biết bao nhiêu gánh nặng phải lo, đến khi gặp lại đã là khoảng cách một vòng trái đất tôi trong trận anh trong trận mà chẳng thể nói gì với nhau. Họ cần một mồi lửa để kích hoạt, một sự thay đổi mang tính đột phá như việc Lạc nhìn thấy một Tôn không mất mình, hay Tôn nhìn thấy một Lạc vẫn còn mình bên cạnh. Vì sao em lại phân tích tốt đến thế hả TRỰC NỮ?

Len lén thú nhận với em là vụ đề tựa có fic chị chú ý xóa, có fic chị lười không check, nhưng may sao fic này chị để, chị thực sự không có chút ấn tượng nào về cái lời đề tựa luôn á cho đến khi em dịch ra. Cám ơn em đã cân nhắc thật nhiều thứ để quà SN cho chị hoàn hảo <3

Năm nay nhiều người mừng SN nam thần nhà chị quá :(( chị hạnh phúc quá :((

Còn về việc bảo vệ em thì, bảo vệ tre thẳng Tổ quốc là trách nhiệm toàn dân :))
 

Bình luận bằng Facebook