[Lẩu Thập Cẩm] Đỉnh Vinh Quang

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#21
té xỉu... hông, hông được giành Tôn đội với tui, xê raaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa *Lạc Hoa Chưởng*
ủa chị Lá về r à =)))
 

Chiến Thiên Hạ

Gà con tiến hóa
Bình luận
20
Số lượt thích
24
Location
SAILUN JINYU, THANH ĐẢO, TRUNG QUỐC
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Văn Thanh và Tôn Triết Bình
#22
D
té xỉu... hông, hông được giành Tôn đội với tui, xê raaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa *Lạc Hoa Chưởng*
Đụng chạm tới Đại Tôn là Lá xuất hiện
 

Rồng Xuống Núi

Gà con tiến hóa
Bình luận
23
Số lượt thích
19
#23
Hay quá . Đojc 1 mạch hết 10 chương luôn . Mà vẫn thắc mắc mua giải thứ 4 gia thế đi xuống r . Vậy tuyệt kỹ rồng ngẫng đầu với che ảnh bước xuất hiện khi nào nhỉ ! Sự bá đạo của ma thần k thể chối cãi . Mà tới bao h diệp lão đại mới đc phong là bách khoa nhỉ :))
 

Czn2018

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
22
Số lượt thích
59
#24
mình nghĩ, chỉ những người đang theo TCCT Khi đọc hết 10 chương ngoại truyện mới cảm nhận hết đc nội dung bác Lam truyền tải.quá hay luôn. Tại sao là ngoại truyện mà ko phải là những chương đầu của bộ truyện luôn? Có lẽ như thế sẽ hấp dẫn hơn. Chân thành cảm ơn tác giả và bạn dịch!
 

Kieu Yen Nhi

Gà con tiến hóa
Bình luận
8
Số lượt thích
12
#25
đọc chương ngoại truyện này thật là cảm xúc lẫn lộn. . . không giống chính truyện đa phần huyên náo hài hước, đọc ngoại truyện có cảm giác bình lặng hơn, gần hơn, thật hơn. Truyện hay, b dịch cx rất hay, truyền tải được ý nghĩa của truyện, cảm ơn b dịch.
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#27
10 chương ngoại truyện cảm giác vẫn chưa đủ...
10 năm, bao nhiêu người đến và đi, bao nhiêu sự việc xảy ra, so với chính truyện 1k7 chương = 2 năm rưỡi, ngoại truyện 100 chương vẫn là ít ấy T___T
 

Hoàng Mộc Anh

Gà con lon ton
Bình luận
2
Số lượt thích
7
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Tiểu Thiên và Tu Tranh CP.
#28
Cảm ơn Lá đã dịch ~~~
Cơ mà hết rồi á T^T Tui cứ chờ màn debut hoành tráng của Kiếm và Lời Nguyền vs debut Mộc Vũ Tranh Phong, tui mong mãi, ai dè hết rồi á T^T
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,088
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#29
Cảm ơn Lá đã dịch ~~~
Cơ mà hết rồi á T^T Tui cứ chờ màn debut hoành tráng của Kiếm và Lời Nguyền vs debut Mộc Vũ Tranh Phong, tui mong mãi, ai dè hết rồi á T^T
Bởi vì ngoại truyện này có lẽ nói về 2 thế hệ đầu tiên nhất, cũng là thời đại của các titan, thậm chí thế hệ thứ 3 của Vương đội ở đây cũng gần được tính là hậu bối rồi, nên thế hệ hoàng kim năm 4 lúc này chỉ mới manh nha thôi, nhưng đó là một sự manh nha đầy mạnh mẽ, không chỉ một hai mầm non, mà là nơi nơi sinh kỳ tài. Nếu bạn để ý sẽ thấy năm 3 giống như một dải phân cách, tách biệt thời đại cũ và thời đại mới. Một thời đại hoàng kim khép lại, một thời đại hoàng kim khác mở ra với người nổi trội nhất trong những người nổi trội nhất là Kiếm Thánh - truyền thừa của vị titan đã khuất bóng sau màn che khép lại ấy.
 

vuhieu88

Farm exp kiếm sống
Bình luận
83
Số lượt thích
135
#30
Tác giả chỉ viết có 10 chương ngoại truyên này thôi à Lá, hay là còn nữa nhưng chưa dịch vậy. hy vọng đc xem nhiều hơn lịch sử của nhưng năm trước nhất là năm thứ 7 khi Gia Thê đi xuống. Muốn đọc nhưng đoạn mà Diệp thần viết hướng dẫn cho con dân Vinh Quang :D
 

Doraneko - Stray Cat

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
12
Số lượt thích
63
Location
Hộp giấy mèo lạc
#31
Lá ơi, em thấy so với chính truyện lầy lầy bựa bựa thì nghiêm túc thế này hợp với phiên ngoại nói về thời kì đầu của Liên minh, đọc thấy bi tráng lắm đó. Cứ giữ nguyên thế nhé, iu chị nhìu <3
 

Guỳn guýn <(^0^)/

Gà con tiến hóa
Bình luận
10
Số lượt thích
29
#32


TOÀN CHỨC CAO THỦ


Phiên ngoại: Đỉnh Vinh Quang
Tác giả: Hồ Điệp Lam



04, Khi đó hoa khai



Vinh Quang!

Trên màn hình lóe ra hai chữ lớn, đối với mỗi người chơi game Vinh Quang mà nói là hai chữ cực kỳ quen thuộc. Nhưng trong màn hình lần này, ý nghĩa của hai chữ không chỉ là một trận PK thắng lợi ở đấu trường.

Đây là thắng lợi của một trận chung kết, có nghĩa là một tân vô địch đã sinh ra.

Mùa giải đầu tiên của liên minh Vinh quang, tổng quán quân chung cuộc – chiến đội Gia Thế!

Trong tiếng vỗ tay hoan hô, các tuyển thủ của chiến đội đã chiếm lấy thắng lợi cuối cùng vui mừng nhảy nhót tụ lại một chỗ, thế nhưng trong số bọn họ lại thiếu mất một vị, với bọn họ mà nói lại chính là vị quan trọng nhất kia.

Diệp Thu, Nhất Diệp Chi Thu…

Cho dù đây là lúc đã chiếm lấy thắng lợi cuối cùng, vậy mà cũng chỉ giống như mỗi cuộc tranh tài trong toàn bộ mùa giải, lặng yên xuất hiện, lặng yên rời khỏi sàn đấu.

Ai là Diệp Thu?

Đề tài đã dấy lên xuyên suốt cả mùa giải, cho đến cuối cùng vẫn không có đáp án. Chiến đội Gia Thế tiếp nhận phỏng vấn sau trận đấu, lúc được hỏi về vấn đề này kiên quyết ngậm miệng không nói, hệt như cách mà họ đã kiên trì từ đầu mùa đến giờ.

“Hừ, cố lộng huyền hư, rõ ràng là muốn PR.” Có người nói, những lời như vậy cũng không hiếm thấy.

“Bất kể là PR hay không, tóm lại hắn rất mạnh, phi thường mạnh.” Một người hồi đáp.

“Đó là bởi vì Đại Tôn mày không chịu tham gia, bằng không mà nói, còn có chỗ cho hắn?” Giọng nói trước đó tỏ vẻ khinh thường, “Tao nói mày làm sao lại từ chối người ta mời lập chiến đội tham gia thi đấu giải chuyên nghiệp Vinh Quang chứ? Không thôi hiện thời đứng ở sàn đấu này nhất định là mày rồi.”

“Ngu ngốc, nào có đơn giản như vậy?” Người được gọi là Đại Tôn trả lời.

“Tao thấy Đại Tôn mày chắc chắn mạnh hơn tên kia!” Người kia nói, thế nhưng nói xong tựa hồ cũng tự cảm thấy lời này khó tin, bèn vội vàng sửa lại, “Tóm lại cũng sẽ không kém hắn. Đạt cúp vô địch, tại sao không thể là mày?”

“Bởi vì đây không phải là chuyện của một người!” Đại Tôn nói.

“Chứ còn muốn gì nữa?” Người kia hỏi.

“Còn cần trợ thủ! Cặn bã như mấy người căn bản không nhìn ra tầm quan trọng của tên khí công sư kia trong đội của họ!” Đại Tôn nói.

“Khí công sư? Khí Xung Vân Thủy? Ngô Tuyết Phong? Bớt giỡn, thằng đó cũng tính là cao thủ?” Người kia vô cùng xem thường.

“Mày hiểu cái rắm!” Đại Tôn mắng.

“Được rồi được rồi, đánh xong chung kết rồi, chuẩn bị đăng nhập hết đi!” Một giọng nói từ hướng khác lại truyền tới.

Nơi này là một tiệm net bình thường ở thành phố K, một đám thiếu niên yêu thích game Vinh Quang thường xuyên ở đây chơi đến đêm cũng không về.

Mê game đến mất trí sao? Có lẽ vậy…

Thế nhưng từ ánh sáng màn hình phản chiếu ra mỗi một gương mặt trẻ tuổi chăm chú phấn khởi, lại có ai dám khẳng định trên đó sẽ không ẩn chứa những giấc mơ?

Chiến đội Gia Thế, Nhất Diệp Chi Thu, trong một đêm thu hoạch vô số fan.

Thế nhưng… Quán quân.

Hai chữ này cũng trong một đêm xâm nhập vào trong lòng càng nhiều người, đây là thứ còn hấp dẫn hơn cả so với một trận hai trận đạt được “Vinh Quang” ở đấu trường trường trong game. Bởi vì nó là từ vô số “Vinh Quang” đứng đầu hội tụ mà thành.

Lần đầu tiên này, quán quân thuộc về Gia thế, thuộc về Nhất Diệp Chi Thu.

Lần sau thì sao?

Giấc mơ chính là từ những ảo tưởng mơ hồ như vậy, từ những mong đợi mơ hồ như vậy mà đâm chồi.

Tháng 7.

Kết thúc mùa giải đầu tiên của liên minh Vinh Quang, Gia Thế đoạt giải quán quân đã qua được một tháng, thế nhưng tuyên truyền rầm rộ khắp nơi vẫn chưa kết thúc. Đặc biệt là trong các tiệm net tụ tập nhiều người chơi ở thành phố lớn, tuyên truyền liên quan đến Vinh Quang, liên quan giải đấu chuyên nghiệp hận không thể dán đầy mỗi góc. Các kênh thể thao điện tử còn đem trận chung kết được xưng là quyết đấu đỉnh cao Gia Thế vs Hoàng Phong phát tới phát lui không biết bao nhiêu lần.

Chín lần!

Đại Tôn nhớ rất rõ con số này. Tuy rằng mỗi lần nhìn thấy chiếu lại trong lòng hắn cũng phun một tiếng “Lại nữa”, nhưng mỗi một lần hắn cũng đều vứt hết việc đang làm chăm chăm xem không chớp mắt.

Kênh thể thao điện tử phát chín lần, hắn liền xem đủ chín lần, tính luôn lần phát trực tiếp, hắn đã xem ròng rã mười lần.

Người người đều ca ngợi Gia Thế Nhất Diệp Chi Thu cường đại, điểm này Đại Tôn không phản đối. Nhất Diệp Chi Thu đúng là rất mạnh, coi như chính bản thân hắn trước giờ vô cùng tự tin, khi nghĩ đến sức mạnh của Nhất Diệp Chi Thu, nội tâm cũng sẽ có điểm dao động.

Nhưng chỉ là có điểm dao động mà thôi, nếu như đơn đả độc đấu, hắn không dám nói tất thắng, nhưng cũng không chút nào sợ hãi làm địch thủ với Nhất Diệp Chi Thu, nửa điểm cũng không.

Chân chính khiến hắn cảm thấy không nắm bắt được, là chiến đội Gia Thế, là một người khác trong đội ngũ này.

Khí công sư, Khí Xung Vân Thủy, Ngô Tuyết Phong.

“Nào có dễ dàng như vậy…” Đại Tôn lẩm bẩm, đã đi đến trước cửa tiệm net. Hắn cất bước vào trong, phát hiện bầu không khí hôm nay hơi khác thường, khoảnh khắc hắn bước vào, tất cả mọi người nhìn về phía hắn, giống như bọn họ đều đang chờ mong thời khắc này.

Đại Tôn cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn việc nghĩa chẳng từ thản nhiên đi đến trước quầy, hắn trước giờ chưa hề sợ hãi điều gì.

Đứng ở quầy chờ lấy thẻ máy, có người tiến tới bên cạnh hắn.

“Cuồng kiếm? Lạc Hoa Lang Tạ?” Người kia hỏi.

Lạc Hoa Lang Tạ là tên nhân vật cuồng kiếm sĩ của hắn.

“Là tôi.” Đại Tôn nói.

“Nghe nói kỹ thuật của cậu không tệ?” Đối phương lại hỏi.

“Cũng được.” Đại Tôn nói, “Anh có chuyện gì?”

“Bọn tôi định tổ một chiến đội, nếu kỹ thuật của cậu thật sự không tệ thì muốn mời cậu gia nhập, cùng nhau tham gia giải thi đấu Vinh Quang mùa sau, cướp lấy tổng quán quân!” Đối phương nói.

“Các anh?” Đại Tôn chỉ nhìn thấy có một người.

Lập tức có năm người phía sau máy tính đồng loạt đứng lên, cùng là người trẻ tuổi, cùng một vẻ mong đợi, bọn họ ở đây chờ Đại Tôn đã lâu.

“Thử xem đi!” Đại Tôn cũng có chút thiên chân, bước về phía máy tính của chính mình. Một phòng thi đấu rất nhanh được lập trong đấu trường, liền có một đám tụ tập đến xem. Rất nhiều người trong tiệm net chờ đợi trận náo nhiệt này đã lâu.

Đăng nhập, cuồng kiếm sĩ, Lạc Hoa Lang Tạ.

Đại Tôn tiến vào đấu trường, nhanh chóng tìm được phòng đấu mang tên “Kiếm chỉ tổng quán quân”, trong lòng nhịn không được cũng có một chút sục sôi.

“Đến đi!” Hắn lớn tiếng gọi, “Cùng lên một lượt hay sao?”

Cùng lên một lượt?

Rất nhiều người trong tiệm net đều sửng sốt, kèm theo tiếng cười truyền ra.

“Đại Tôn mày thật là quá cuồng a!” Có người kêu lên, khách quen trong tiệm net đều là quen biết lẫn nhau, nhất là người chơi Vinh Quang.

Đây là cuồng sao?

Đại Tôn cũng ngớ ra, nếu muốn kiểm nghiệm thực lực thì cùng đánh hoặc thế nào cũng đều giống nhau thôi?

Sáu người bên đối phương giống như bị vũ nhục dữ dội, ánh mắt nhìn về phía Đại Tôn cực kỳ bất thiện.

“Để tôi.” Một người trong bọn họ sắc mặt có vẻ tương đối bình tĩnh, tranh chấp cũng không nói lên được cái gì, mọi thứ vẫn là trên đấu trường mà tính đi.

Nhân vật của gã bước vào nơi đối chiến, trực tiếp bắt đầu, một chọi một.

Cuồng kiếm sĩ, Lạc Hoa Lang Tạ.

Pháp sư chiến đấu, Chúa Tể Đấu Khí.

Đếm ngược kết thúc, trận đấu bắt đầu. Nhân vật mỗi người spawn ở một góc, bản đồ lôi đài, chính là bản đồ người chơi ở đấu trường hay dùng nhất.

Đại Tôn có điểm thất vọng.

Bản đồ đơn giản như vậy, ngoại trừ thao tác còn có thể thể hiện ra cái gì? Ý tứ, phán đoán, kinh nghiệm… Nếu nói muốn toàn diện khảo nghiệm tiêu chuẩn, thật sự không nên chọn loại bản đồ đối chiến đơn giản thẳng thắn một đường thế này.

Nhưng đối thủ đã muốn chạy đến, quả thực thẳng thắn một đường, huy chiến mâu giết tới trước mặt Lạc Hoa Lang Tạ.

Lạc Hoa Lang Tạ lướt ngang, dịch vị, trọng kiếm đề khởi.

Trảm ngược!

Pháp sư chiến đấu lên trời.

Đại Tôn càng thất vọng rồi. Chỉ là một lần xê dịch phản kích, đối phương đã hoàn toàn phản ứng không nổi. Nếu là Nhất Diệp Chi Thu…

Đại Tôn không tiếp tục nghĩ nữa, trông mong này có phần hơi cao.

Hắn thao tác Lạc Hoa Lang Tạ công kích không thể xem là mãnh liệt, nhưng đối thủ không hề chống đỡ được, 49 giây sau thắng bại đã phân.

“Quá mạnh!!” Đối phương đứng bật dậy kinh hô.

Mạnh sao?

Đại Tôn cười khổ, mình còn chưa nghiêm túc đánh!

“Là anh quá yếu.” Đại Tôn nói.

Đối phương tức giận.

“Lên một lượt đi!” Đại Tôn đã không muốn lãng phí thời gian nữa, cùng đi với người thế này còn kiếm chỉ tổng quán quân cái gì. Có thể đoán được những người còn lại là tiêu chuẩn cỡ nào.

Nhưng đối phương vẫn không tự biết mình.

“Để tôi.” Lại một vị kêu lên, vẫn là một người vào trận, một mình ứng chiến. 41 giây, bại.

Thêm một người nữa. 37 giây, bại.

Đối phương rốt cuộc buông bỏ rụt rè, ba người cùng lên.

2 phút 54 giây, ba người bại.

Tiệm net lặng không tiếng động. Khách quen đều biết Đại Tôn rất mạnh, nhưng ba đánh một cũng thắng nhẹ nhàng như vậy, thắng triệt để như vậy?

Mọi người đều quan sát trận đấu, ba đối một, ba người căn bản là chưa tạo ra cho Đại Tôn bất kỳ phiền toái nào.Nhân vật của cả ba suốt trận đều bị Lạc Hoa Lang Tạ treo ngược mà đánh, nhìn không ra nửa điểm cơ hội.

“Quá hay!” Sáu người thua từ đầu đến đuôi lúc này ngược lại còn kích động lên.

“Cậu chính là cao thủ đứng đầu mà bọn tôi muốn tìm!” Một người nhìn về phía Đại Tôn bên này kêu lên.

“Nhưng các anh không phải là người tôi muốn tìm.” Đại Tôn nói.

“Ha ha ha ha.” Trong tiệm net một tràng cười vang.

“Cút đi đám gà.”

“Uổng bọn tao trông chờ.”

“Thì ra yếu đến vậy!”

Giữa một trời chế nhạo, sáu người ảm đạm ly khai. Chư vị trong tiệm net tiếp tục nhiệt tình thảo luận về sáu con gà yếu nhược này, vậy mà còn dám tự xưng tổ đội cướp lấy tổng quán quân cái gì chứ.

Rất yếu sao? Cũng không tính là yếu đi… Đại Tôn nghĩ. Nhân vật của sáu người trong đấu trường đều có tỷ lệ thắng cực cao, cao đến mức làm cho bọn họ có được loại tự tin này.

Nhưng, còn rất xa mới đủ! Sàn đấu kia, so với tưởng tượng của các người gian nan hơn nhiều lắm… Trong đầu Đại Tôn hiện ra hình ảnh trận đấu hắn đã xem đi xem lại mười lần. Hắn cũng không chỉ một lần nghĩ tới, nếu chính mình thân tại trận trung, hắn sẽ làm được những gì, hắn có thể làm được những gì.

Nhưng nếu chỉ bằng chính mình…

Đại Tôn nghĩ, lắc lắc đầu, nào có dễ dàng như vậy!

“Đại Tôn, Tây Bộ Hoang Dã, nhanh!!!” Đột nhiên có tiếng la hét truyền đến.

“Sao vậy?” Đại Tôn một bên vội cho Lạc Hoa Lang Tạ rời khỏi đấu trường một bên hỏi.

“Có war, nhanh đến hỗ trợ!” Đối phương kêu lên.

“Đến ngay!” Hô ứng không chỉ là Đại Tôn, những người chơi vừa quan chiến trong phòng đều ra khỏi đấu trường, thao túng nhân vật cuồng chạy hướng về Tây Bộ Hoang Dã.

Bọn họ cùng là khách quen của một tiệm net, trong game cũng hay chơi chung, cái gọi là một phường khó khăn tám phường giúp đỡ chính là như vậy. Bọn họ thường xuyên cùng nhau đánh đánh giết giết đồng tiến cộng lùi.

“Nhanh lên, có cao thủ!” Người kêu cứu giục.

Cao thủ?

Chúng nhân dồn dập cười, giờ phút này hai chữ cao thủ nghe vào trong tai bọn họ giống như một câu chuyện cười, thế giới này kẻ tùy tiện tự xưng cao thủ nhiều lắm, mới đây có sáu người tự xưng cao thủ, tự xưng muốn cướp tổng quán quân, kết quả cuối cùng ngay cả ba đánh một đều làm không được.

“Cao thủ sao? Thích nhất chính là đánh cao thủ!!” Mọi người kêu lên, mỗi nhân vật từ một chủ thành, tứ diện bát phương xông về Tây Bộ Hoang Dã.

Tây Bộ Hoang Dã, khu luyện cấp 50.

Thái dương đã nghiêng về tây, nắng chiều chiếu trên một mảnh hoang nguyên, san phẳng mấy phần tráng lệ. Thế nhưng vào lúc này chẳng bao nhiêu người có tâm tình thưởng thức cảnh sắc. Một trận PK đại quy mô đang diễn ra trên hoang nguyên này.

Chiến vì đâu mà khởi?

Khi đám Đại Tôn đuổi tới đã không thể biết được, bọn họ chỉ biết là chiến sự đang diễn ra vô cùng kịch liệt, mà bọn họ giữa loạn đả cố gắng phân biệt đồng bạn của mình, sau đó phóng vào gia nhập cùng đoàn đội.

“Cao thủ nơi nào?” Mọi người ha ha, vẫn chưa quên trò cười này.

“Chính là một chuyên gia đạn dược, gọi là hoa gì đó!” Có người trả lời.

“Hoa gì?” Đại Tôn nghe được một giọng nói như sát bên tai mình, là một kỵ sĩ đứng ở bên cạnh hắn trong game, tràn đầy châm chọc nói.

Đại Tôn lại nhìn thấy trong ánh chiều tà tán ra từ mặt trời lặn, mấy đạo bóng nghiêng dài phiêu nhiên mà tới. Hắn ngước lên, đối diện tịch dương, ánh mặt trời không còn đâm vào mắt nữa, vài đoàn âm ảnh đang lướt nhanh tới gần.

“Coi chừng!” Đại Tôn kêu lên, vội vàng thao túng Lạc Hoa Lang Tạ hướng bên cạnh đâm một kích chống đỡ.

“Coi chừng cái gì?” Kỵ sĩ kia còn đang cười.

Âm ảnh lạc hạ, hoa đến.

Pháo hoa bạo tạc trong một khắc nuốt sống kỵ sĩ, không hề dừng lại. Ngay sau đó thương hưởng lôi oanh, một mảnh quang ảnh liên tục khuếch trương nơi này. Đại Tôn vội vàng kéo Lạc Hoa Lang Tạ tẩu vị, né khỏi bao phủ của đạn khói. Chuyển động tầm mắt cực nhanh, một đạo thân ảnh đang di động với tốc độ cao rơi vào trong mắt hắn.

“Ở bên kia!” Đại Tôn kêu lên.

“Cái gì? Bên nào?” Mọi người hoàn toàn không hiểu hắn nói cái gì.

“Đệt!” Trong tiệm đã có hai người nhất tề xốc bàn phím. Kỵ sĩ kia cùng với một người khác cách hắn rất gần, trong một mảnh quang ảnh rực rỡ nở thành hai đóa Tiểu Bạch hoa.

“Phương vị một giờ! Không, mười một giờ! Chín giờ!!” Đại Tôn dõi chặt ánh mắt theo nhân vật kia, một bên hô to nhắc nhở đồng bạn. Tiểu tử nọ tẩu vị quá nhanh, biến hóa vị trí một khắc không ngừng.

“Đại Tôn cậu đang nói cái gì vậy!!” Chúng nhân đều theo không kịp tiết tấu của hắn.

“Cái hoa gì kia đó!” Đại Tôn cả giận. Hắn cũng thấy không rõ tên của nhân vật kia. Đối phương thật giảo hoạt, thập phần lợi dụng vị trí đứng của các nhân vật trong hỗn chiến để yểm hộ bản thân, không ngừng che giấu thân hình của chính mình, đến nỗi danh tự cũng không hiện ra đủ, cái đó Đại Tôn cũng không phải cố ý. Trong hỗn chiến như vậy muốn nhìn thấy ID của một nhân vật nào đó quả thật không quá dễ dàng.

Những người khác đều không chú ý nổi, vậy chỉ có thể tự mình giải quyết!

Xông lên!

Lạc Hoa Lang Tạ của Đại Tôn đề ngược kiếm vọt tới phía trước, một kiếm khách nhảy ra nghênh diện chặn đường.

Trảm ngược!

Lạc Hoa Lang Tạ trong lúc xông tới đã đem trọng kiếm bày ở sau thân, sớm đã chuẩn bị sẵn tư thế ra chiêu, một cái trảm ngược này phát động cực bất ngờ, đối phương phát hiện muốn né tránh hay chống đỡ đều đã không kịp.

Kiếm khách bị chém văng lên trời, người thao tác có kỹ thuật không tệ, trong lúc phù không tính toán điều chỉnh dùng Ngân Quang Lạc Nhận phản kích, nhưng một đạo kiếm ảnh đỏ tươi đã bổ thẳng xuống.

Huyết Ảnh Cuồng Đao!

Lấy kiếm sử chiêu, lấy đao vi danh.

Cuồng kiếm sĩ, chức nghiệp này phần lớn kỹ năng đều là trảm kích, không giống một kiếm sĩ, lại giống một đao khách. Nhưng mặc kệ là đao là kiếm, kiếm khách kia đã bị trảm lạc, kiếm ảnh đỏ tươi thậm chí xuyên thấu thân thể, đâm thẳng ra sau lưng hắn.

Ầm!

Đại địa tựa hồ đều rung động, một kiếm, bổ ra một đường máu, Lạc Hoa Lang Tạ thẳng xông địch trận. Trọng kiếm cuồng vũ, trong chớp mắt đã chém bay mấy đối thủ.

“Chú ý, chú ý cuồng kiếm sĩ kia!” Trên chiến trường bắt đầu vang lên tiếng cuồng hô của người chơi bên kia.

“Kẻ nào, kẻ nào?” Có người hỏi.

“Chính là kẻ kia, hoa gì đó!” Có người hét lên.

Lại là hoa gì đó.

Bên này có một hoa gì đó, bên kia cũng có một hoa gì đó. Mà hiện tại, hoa gì đó bên này, chính là hướng về hoa gì đó bên kia mà xông qua.

Nhưng nào có đơn giản như vậy.

Đối thủ trước đó còn dùng nhân vật khác làm yểm hộ, mà bây giờ cư nhiên bày ra một mảnh quang ảnh, thân hình ở giữa nhược ẩn nhược hiện.

Xem chú mày có thể kiên trì bao lâu!

Đại Tôn cắn chặt không buông, chuyên gia đạn dược đánh kiểu này thập phần dựa vào kỹ năng, liên tục đại bạo phát nhiều kỹ năng như vậy, tiêu hao pháp lực chắc chắn rất nhiều.

Nhưng đảo mắt Đại Tôn liền phát hiện, pháp lực người này cố nhiên tiêu hao rất nhiều, mà lượng máu bên ta dưới loại công kích đó của hắn cũng là cực đại. Cơ hồ không ai có thể kịp lúc tránh đi công kích của hắn, đại phiến quang ảnh, đại trường bao phủ, phong bế đối thủ đồng thời phối hợp công kích bên mình. Nguyên bản chính là một trận đại loạn đấu, bởi vì hắn chui vào, công kích loạn thất bát tao của đối phương thế nhưng biến thành có tiết tấu.

Bất quá tiết tấu có thể tạo thành, đương nhiên cũng có thể phá!

Xông đến! Tiếp tục xông đến!

Đại Tôn không còn một mực nhìn theo đối thủ nữa mà chỉ cố ý phá hỏng ý đồ công kích của đối phương. Chém giết không ngừng, kiếm phong sớm nhuộm đỏ, giữa mịt mù bụi khói trọng kiếm vung lên tung bay vô số huyết hoa, so với quang ảnh bạo tạc rực rỡ không hề kém sắc.

“Cản hắn, cản hắn lại!” Tiếng gào thét vẫn còn, nhưng càng lúc càng ít, không phải bởi vì không quan tâm nữa, mà bởi vì càng lúc càng nhiều người đã ngã xuống giữa quá trình cố gắng này.

Ngã vào quang ảnh, ngã tại huyết hoa.

Khắp nơi đều có thi thể người chơi, khắp nơi đều có trang bị rơi ra. Nhưng làm gì có ai dừng lại, trận chiến đấu này, đã tới tình cảnh kẻ nào buông tay trước kẻ đó ngã xuống trước.

Là chiến đấu, tựu chung phải có thắng bại!

“Còn chạy đi đâu!” Đại Tôn quát, Lạc Hoa Lang Tạ trong trạng thái bạo tẩu xông thẳng về trước, huy kiếm nhảy lên.

Băng Sơn Kích!

Trọng kiếm trảm hạ, xung quanh đã là toàn trường thi thể, một trận hỗn chiến, cường ngạnh giết đến khi chỉ còn hai người. Chuyên gia đạn dược mất đi cơ hội dựa vào nhân vật khác che giấu thân hình chính mình, rốt cuộc bị Đại Tôn tróc tới lộ tuyến tẩu vị của hắn.

Hoa gì?

Quả thật là hoa.

Giờ khắc này, Đại Tôn thấy được rất rõ ràng, là Bách Hoa, Bách Hoa Liễu Loạn.

Trọng kiếm bổ xuống, Bách Hoa Liễu Loạn đã là không kịp né tránh, nhưng súng lục tự động trong tay vẫn còn miễn cưỡng giương lên, một viên đạn vẫn còn phun lửa bắn tới.

Phập!

Huyết hoa từ trên người Lạc Hoa Lang Tạ vẩy ra, đạn trúng, nhưng cũng không hề trở ngại, chẳng qua là một công kích thường, hoàn toàn không thể ngăn cản Băng Sơn Kích. Trọng kiếm lạc hạ, huyết hoa bay lên càng thêm tươi đẹp, Bách Hoa Liễu Loạn bị bổ ngã xuống đất, thắng bại đã phân.

Nhưng Đại Tôn cũng không để Lạc Hoa Lang Tạ tiếp tục công kích.

Thắng bại đã phân sao?

Là đã phân, nhưng nguyên nhân phân được thắng bại chẳng qua là bởi vì chính mình tới trễ hơn một chút, cho nên trạng thái sung túc hơn một chút, mà đối phương trong chiến đấu từ đầu đã đi trước một bước dốc lòng dùng hết pháp lực, hao hết tinh thần mà thôi.

Nếu một phát bắn cuối cùng kia dùng kỹ năng đạn dược nào đó, một trận này có lẽ vẫn còn đánh tiếp.

Trọng kiếm thu hồi, khiêng thượng đầu vai.

“Hê…” Đại Tôn cười một tiếng, nhìn tên nhóc nằm trên mặt đất trước mắt mình, hắn đột nhiên cảm thấy được hình ảnh chính mình một mực tưởng tượng kia dần dần hiện lên đầy đủ. Hình ảnh này, hẳn đã đủ để đứng ở sàn đấu kia, có thể đặt mình vào một trường chiến đấu tự thân đã xem đầy đủ mười lần đó đi?

“Kỹ thuật của cậu có vẻ không tệ, chúng ta cùng nhau tạo một tổ hợp không?”

“Hả?” Vị nằm trên mặt đất kia rõ ràng hơi bất ngờ.

“Anh là ai?” Hắn hỏi.

“Tôn Triết Bình, cuồng kiếm sĩ, Lạc Hoa Lang Tạ. Còn cậu?”

“Trương Giai Lạc, chuyên gia đạn dược, Bách Hoa Liễu Loạn.”

“Chiến đội của chúng ta thì sao?” Tôn Triết Bình nói.

“Chiến đội?” Trương Giai Lạc nhìn nhìn tên nhân vật của cả hai, nghĩ nghĩ: “Song Hoa?”

“Song Hoa làm sao đủ, phải Bách Hoa mới được.” Tôn Triết Bình nói.

Năm đó, Tây Bộ Hoang Dã, bách hoa nở rộ.



Edit & beta: Lá Mùa Thu



Chẳng hiểu sao cứ thấy Song Hoa là lại thấy tiếc, lại thấy buồn ;;;^;;; đã từng có một Song Hoa như thế...
 
Last edited by a moderator:

Nặc Nặc

Gà con tiến hóa
Bình luận
40
Số lượt thích
41
Location
Sài Thành
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Đại thần vô sỉ Diệp Tu
#33
Thật sự rất tiếc cho Tô Mộc Thu. Có lẽ bác Bướm cảm thấy Tô Mộc Thu quá xuất sắc nếu ghép cặp với Diệp Tu thì Vinh Quang 2 người hưởng hết. Và cũng sẽ không có Toàn Chức Cao Thủ. Cho nên mới đem Thu rời khỏi Tu:cry::cry::cry:
 

Tử Du

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
34
Số lượt thích
53
Location
Mưa rơi bao lâu, người mới chịu bung ô
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu
#34
Cảm giác nghèn nghẹn ko nói nên lời. Chính truyện cười bao nhiêu thì nơi đây tui lại ko cười nổi. Nhắm mắt, ngẩng cao đầu, tay áp lên ngực, nguyện Tu mãi mãi không ngừng chơi Vinh Quang. Nguyện Hàn đội mãi mãi không thay đổi không dừng bước. Nguyện bách hoa sẽ trăm hoa đua nở, và những thế hệ sau sẽ đc dẫn dắt bởi những người có tâm như thế hệ thứ 4 hoàng kim.
 

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#35
Thề, chẳng dám đọc thời kỳ đầu của Liên Minh cả. Đó làm một thời kỳ đầy khó khăn, gian khổ mà cũng thật hạnh phúc của các Đại thần. Quãng thời gian Liên minh chưa thương mại hóa các chiến đội, nơi Quán quân là tất cả những gì mà họ dành trọn cả tuổi thanh xuân của mình để đốt cháy, nơi mà " Vinh Quang không thuộc về một người" được thể hiện trọn vẹn trên cả sân và dưới sân. Nơi, bọn họ vẫn còn đó.

Đó là một thời kỳ quá rực rỡ, quá chói mắt.

Nhưng, mọi thứ cũng phải thay đổi, để phát triển, để tồn tại.

Liên Minh thời kỳ thứ 4 đánh dấu sự thay đổi rất nhiều, Thế hệ Hoàng kim ra mắt, nơi chiến thuật được đẩy lên đỉnh cao. Năm thứ 5, thương mại hóa đã ăn sâu vào tiềm thức của các ông chủ, các chiến đội đã không còn lấy Quán quân làm trọng, chỉ còn Tuyển thủ nhà nghề. Họ vẫn còn nhớ rất rõ, vì sao mình đứng đây.

Ba năm đầu của Liên minh thật sự rất đẹp, thế nên, tác giả Hồ Điệp Lam đã đặt một cái tên quá chỉnh xác.

Đỉnh Vinh Quang.
 

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#36
Thât sự là Đỉnh Vinh Quang!!! Nhưng vinh quang trong cô độc,
bạn thân người mất, người rồi xa,
thời đại qua, giải đấu đổi đà(hướng),
nhà chẳng thể về, ai đổi tính?
miễn cưỡng ép buộc, cười khổ qua,..
Không thể trách tôi, não tôi chưa nổi nếp, không nghĩ vui cho người khác, chỉ biết buồn hộ Tu.:cautious:.:confused:
 

LeonaNguyen

Gà con tiến hóa
Bình luận
8
Số lượt thích
22
Location
Hà Nội
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Hoàng thiếu ❤
#37
:(( Cả 1 thời kỳ bi tráng gói gọn trong 10 chap ngoại truyện, đọc xong lại càng muốn tìm hiểu kỹ về những thời kỳ đầu ý :(( Thương Song Hoa quá, buồn cho Tô Mộc Thu quá, thêm yêu anh Tu :((
Lá dịch truyện hay quá ? Cảm ơn Lá nhiềuuuuu thiệt nhiềuuuuu
 

Hàn Văn Thanh

Gà con lon ton
Bình luận
5
Số lượt thích
5
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu
#38
Có xíu thắc mắc...Bàn Tay Tử Vong là vũ khí bạc của Nghênh Phong Bố Trận mà, với cả cái vũ khí đó hình như là sau khi Lão Ngụy giải nghệ mới làm ra á.... Có gì sai sót thím Lá bỏ qua cho tui...
 

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,088
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#39
Có xíu thắc mắc...Bàn Tay Tử Vong là vũ khí bạc của Nghênh Phong Bố Trận mà, với cả cái vũ khí đó hình như là sau khi Lão Ngụy giải nghệ mới làm ra á.... Có gì sai sót thím Lá bỏ qua cho tui...
Ban đầu Sách Khắc dùng Bàn Tay Tử Vong đó bạn, sau mới đổi thành Lời Nguyền Diệt Thần. Trận Lam Vũ vs Hưng Hân đang diễn ra có nói về vụ này nè (PR chương mới sẵn tiện thổi còi một bé ko theo dõi chính văn!! *tuýtttt*)
 

Hàn Văn Thanh

Gà con lon ton
Bình luận
5
Số lượt thích
5
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu
#40
Ban đầu Sách Khắc dùng Bàn Tay Tử Vong đó bạn, sau mới đổi thành Lời Nguyền Diệt Thần. Trận Lam Vũ vs Hưng Hân đang diễn ra có nói về vụ này nè (PR chương mới sẵn tiện thổi còi một bé ko theo dõi chính văn!! *tuýtttt*)
* Che mặt *. Bạn chỉ chăm chăm Hàn Diệp nên ko care mấy bé bên kia ahihi * xấu hổ toá *, tks cô đã chỉ dẫn hí hí hí...
 

Bình luận bằng Facebook