[Diệp Tranh - Toàn viên] Khi các đại thần không còn là đại thần

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#61
Chương 10: Chăm người ốm (Có chút sắc, không tính là H)

Chuyến đi Cali kéo dài 4 ngày, đến khi gần về lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Phương Sĩ Khiêm do ăn đồ lạ bị dị ứng thức ăn nên phải nhập viện, trong khi đó mọi người sẽ bay sáng hôm sau. Tất cả nhìn nhau rồi lại nhìn kẻ gây họa mà cũng chính là người đang gặp họa. Vé máy bay đã đặt sẵn, giờ làm thế nào cũng dở. Tình hình của Sĩ Khiêm không nghiêm trọng, chỉ có điều phải điều trị dứt điểm trong vòng hai ngày tới thì mới về được. Diệp Tu nói hay là hủy chuyến bay về đợi Sĩ Khiêm khỏe hẳn rồi cùng về, mọi người cũng nghĩ vậy, chỉ có điều Kiệt Hi không đồng ý.

-Sao làm thế được, chỉ cần tôi ở lại là đủ rồi. Mọi người cứ về trước, tôi với anh ấy sẽ về sau. Chuyện cỡ này tôi lo được, yên tâm.

Dù sao thì ai cũng đều là lão đầu cả rồi, mọi người thấy vậy cũng quay lại khách sạn dọn hành lý, chuẩn bị sáng hôm sau về nhà. Riêng Vương Kiệt Hi phải ở lại bệnh viện trông chừng người ốm, Diệp Tu và Văn Châu giúp họ dọn dẹp, sắp xếp hành lý, lại nhờ Tuyết Phong sáng hôm sau mang đến cho họ. Sáng hôm sau, lúc sắp lên sân bay Diệp Tu còn đích thân gọi lại hỏi thăm một lần nữa, xác nhận mọi thứ không còn gì đáng ngại mới bảo mọi người yên tâm lên máy bay. Tắt điện thoại, quay lại nhìn người đang yên lặng ngủ trong chăn, Vương Kiệt Hi lấy khăn ẩm lau mồ hôi cho Sĩ Khiêm rồi nhẹ nhàng đắp lại chăn, đoạn ra ngoài giặt lại khăn tay. Lúc trở lại, Sĩ Khiêm đang cựa mình tỉnh dậy. Đặt khăn lên chiếc bàn bên cạnh giường, Kiệt Hi cầm một cốc nước đến cạnh giường, nhẹ giọng:

-Dậy rồi à? Đỡ sốt chưa?

Nhấp một ngụm nước, Phương Sĩ Khiêm trả lời:

-Đỡ rồi, chỉ là giờ hơi đói.

Vương Mắt Bự nhướn đôi mắt bất cân của mình lên, giọng nói có hơi trách móc:

-Còn không phải anh ăn bậy ăn bạ bị dị ứng mới phải ở lại như thế này? sao Đã nói đừng có ăn nhiều đồ đó mà không nghe, giờ mọi người về hết rồi, chỉ còn hai người chúng ta ở Cali thôi đấy.

Sĩ Khiêm cười gượng:

-Ai biết loại sò đó lại gây dị ứng cơ chứ. Lần sau tôi nhất định sẽ tin vào khả năng bói toán của cậu.

Nhận thấy đôi mắt to nhỏ đang lạnh băng nhìn mình, Sĩ Khiêm cười khan haha rồi im lặng uống nước. Người nọ nhìn xong thì quay lưng bỏ đi, không quên ném lại câu nói:

-Tôi ra ngoài mua đồ ăn. Anh ở yên đó đợi y tá đến kiểm tra.

Khi Kiệt Hi quay lại y tá đã kiểm tra xong cho Sĩ Khiêm. Trao đổi một chút với y tá, đưa cho Sĩ Khiêm chút đồ ăn thanh đạm, Vương mắt bự cầm chiếc sanwich ăn, thở dài:

-Ở đây không bán cháo, anh ăn tạm chút súp với bánh mì đi. Xong rồi uống thuốc rồi nằm nghỉ đi.

Sĩ Khiêm cười cười im lặng ăn súp và bánh mì. Đồ ăn khá vừa miệng nên anh nhanh chóng giải quyết hết, chỉ là dưới bụng vẫn còn chút khó chịu. Thấy Sĩ Khiêm ăn xong, Kiệt Hi đưa cho anh cốc nước ấm cùng mấy viên thuốc, nhìn anh uống xong mới bảo người bệnh nghỉ ngơi cho tốt, ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh giường nhắm mắt ngủ. Ngồi trên giường bệnh, Sĩ Khiêm lặng lẽ ngắm nhìn nam nhân trước mặt, suốt thời gian ở Vi Thảo cũng không hiếm lần anh thấy cậu ấy ngủ như vậy ở câu lạc bộ sau những giờ huấn luyện mệt nhoài. Là đội trưởng, mọi công việc từ huấn luyện, quản lý công hội, tìm người mới cho đến hoạch định kĩ thuật không ít thì nhiều cũng qua tay Kiệt Hi, bản thân lại nghiêm túc chấp hành chế độ luyện tập không kém bất cứ ai trong đội, đôi lúc anh phải tự hỏi có phải con người này được làm bằng sắt không. Hơn ai hết anh hiểu người đó cố gắng đến vậy là do đâu, chỉ là hi sinh đến như vậy thực sự làm người khác cảm thấy chấp niệm quá lớn đến mức phi lý rồi. Lại nghĩ đến mình, anh cảm thấy bản thân lẽ ra cũng phải làm được như cậu ấy nhưng rồi lại không thể. Biến cố năm đó có được làm lại anh cũng sẽ không chọn phương thức khác để giải quyết, phần vì không thể làm khác, phần vì anh tin cậu ấy sẽ hiểu mình và cũng muốn mình làm như vậy. Dù sao sau sóng gió vẫn là biển lặng, kết quả hiện tại quan trọng hơn tất cả, chuyện năm đó đã trở thành dĩ vãng, cả hai cũng không còn đặt nặng trong lòng.

Nghĩ ngợi miên man một hồi lâu, giật mình nhìn lại thì đã là buổi trưa, Kiệt Hi đã tỉnh. Đêm qua thức trắng để trông coi Sĩ Khiêm, Tuyết Phong có vào giúp nhưng anh từ chối nói rằng chẳng qua cũng chỉ là dăm ba hôm, mình dư sức chăm sóc cho Sĩ Khiêm. Sáng nay tranh thủ ngủ một giấc, trên mặt vẫn không hề có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào. Phát hiện Sĩ Khiêm vẫn đang ngắm mình, Kiệt Hi hừ giọng:

-Sao nào, muốn ngắm đến bao giờ nữa? Biết điều thì nhanh khỏe lên còn về nhà, đến lúc đó tôi sẽ tính toán với anh sau.

Sĩ Khiêm cười tủm tỉm, bộ dạng này anh đã sớm quen:

-Được thôi, đến lúc đó tôi sẽ hảo hảo bù đắp cho cậu, sẽ ngoan ngoãn nằm dưới a.

Nhìn vẻ mặt thiếu đánh của người đang nằm giường bệnh, Vương mắt bự nheo đôi mắt to nhỏ đầy nguy hiểm, trong giọng nói có tám phần tà khí:

-Được lắm, nhớ kĩ những gì anh đã nói, đến lúc đó đừng có cầu xin tôi tha mạng.

Nói xong liền đứng dậy ra ngoài mua bữa trưa, vẫn là mấy mon đơn giản thanh đạm cho Sĩ Khiêm, bản thân thì đổi sang cơm hộp nhiều dinh dưỡng và một cốc cà phê. Sĩ Khiêm vươn tay định lấy cốc cà phê uống, Kiệt Hi lập tức rời nó ra xa, kiên quyết nói:

-Bác sĩ có nói anh không thể dùng đồ kích thích dạ dày được, ngoan ngoãn ăn xong rồi uống thuốc đi.

Sĩ Khiên cúi đầu ăn tiêp, mặt xị ra như trẻ nhỏ hờn dỗi. Chợt anh chàng ngẩng đầu lên nói:

-Tiếng Anh của cậu tốt như vậy từ bao giờ thế?

Kiệt Hi ngừng muỗng, nhẹ nhàng nói:

-Đi giải thế giới vài năm tự nhiên cũng tốt lên thôi.

Rồi nhìn người trước mặt, anh lại nuối tiếc nói:

-Nếu anh vẫn thi đấu chắc chắn sẽ không chỉ có mình Tân Kiệt làm trị liệu. Chúng ta thi đấu cũng sẽ dễ dàng hơn.

Sĩ Khiêm cười buồn:

-Năm đó không phải bất đắc dĩ tôi cũng đã không giải nghệ. Nhưng chỉ sợ dù có tếp tục cũng không được bao lâu.

Kiệt Hi biết mình đã khơi lại chỗ đau trong lòng anh, tay đang xúc một muỗng cơm lại bỏ xuống. Anh nhẹ nhàng nói:

-Chuyện năm đó không trách anh được. Mẹ anh lúc đó ốm nặng như vậy, không thể chịu kích động. Hiện tại cũng đã thuyết phục được mọi người rồi, chuyện quá khứ với tôi sớm không còn quan trọng nữa rồi.

Sĩ Khiêm uống nốt muỗng súp cuối cùng, với tay lấy chỗ thuốc Kiệt Hi đặt sẵn ở bàn cạnh đầu giường uống, xong xuôi mới quay lại nói:

-Nếu năm đó quan hệ của chúng ta không bị lộ ra không đúng lúc như vậy, mẹ tôi cũng sẽ không nhất quyết bắt tôi giải nghệ, cũng sẽ không một mực bắt tôi rời đi. Thực tế bà chỉ chưa hiểu mọi chuyện, chỉ cần kiên nhẫn giải thích và lấy hành động chứng minh, bà sẽ hiểu. Mẹ tôi chưa từng kì thị cậu, chỉ là chuyện đó quá bất ngờ và mới lạ với gia đình tôi.

Kiệt Hi đưa tay ngăn lời của Sĩ Khiêm lại, cất giọng sủng nịnh nói:

-Tất cả chuyện đó tôi đều biết, tốt xấu gì ba năm nay chúng ta đã ở chung một nhà, cũng thường xuyên đến thăm mẹ anh. Với tôi, bà luôn là nhạc mẫu tốt nhất. Huống hồ ba năm qua nhạc mẫu đã quan tâm chúng ta không ít.

Sĩ Khiêm nhớ tới mẹ mình mỗi cuối tuần luôn chờ Kiệt Hi cùng mình về chơi thì không khỏi mỉm cười. Kiệt Hi lại nói tiếp:

-Mẫu thân tôi lại chỉ nói: “Xem như trong nhà có hai đứa con trai”, phụ thân thì luôn tỏ vẻ chẳng quan tâm, xem như chúng ta vẫn còn khá may mắn.

Sĩ Khiêm bật cười. Anh chợt nhớ lại kí ức nào đó, lại nói tiếp bằng một giọng hoài niệm:

-Chắc Lâm đội cũng không ngờ được có ngày chúng ta lại phát sinh loại tình cảm này. Mới đầu chúng ta rất nhiều mâu thuẫn, bản thân tôi rất cố chấp không chịu thừa nhận cậu vì đã chiếm mất vị trí của Lâm đội. Với tôi lúc đó, cậu chính là nguyên nhân khiến anh ấy phải từ bỏ thi đấu ra đi, cậu càng chói sáng tôi lại càng bực bội vô cớ. Khi đó tôi cũng thật trẻ con nhỉ? Biết đó không phải lỗi của cậu, biết rõ cậu là hi vọng của anh ấy vậy mà vẫn làm như vậy, buồn cười quá phải không?

Kiệt Hi đặt hộp cơm rỗng sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy Sĩ Khiêm, để anh tựa đầu vào ngực mình. Mắt bự Vương im lặng một lát rồi mới nói chậm rãi:

-Thực ra lúc đó tôi cũng cảm thấy áy náy về chuyện Lâm đội, nhưng vì đã gánh lên vai kì vọng của anh ấy và mọi người, tôi không có đường lùi, cũng không muốn lùi lại. Nhưng về sau, lý do để tôi phấn đấ lại dần chuyển sang người đồng đội tin cậy nhất luôn sát cánh và chia sẻ khát vọng với tôi. Anh rời đi tôi lại càng phải cố gắng để Vi Thảo dù không còn anh vẫn có thể giành được vinh quang như anh mong đợi.

Rồi nhìn nụ cười của người kia, tâm bẩn nọ lại cười gian manh:

-Nhưng lý do đó chỉ chiếm một phần nhỏ thôi nhé, trách nhiệm đội trưởng vẫn là lý do chính à.

Sĩ Khiêm vẫn cười, ai quản việc đó chiếm bao nhiêu phần chứ, chỉ cần có là đủ khiến anh thỏa mãn rồi. Mơ màng một lát, Sĩ Khiêm chợt nhớ ra ở đây có điểm không thích hợp, vội ngồi thẳng dậy nói:

-Ấy, đây là bệnh viện nha, chúng ta không thể lộ liễu như vậy chứ.

Kiệt Hi cười, đưa tay ôm lại người nào đó vào lòng, nói vui vẻ:

-Có sao đâu chứ, đây là phòng riêng, cửa đóng rồi sẽ không có ai đến đâu. Chúng ta có thể thoải mái…

Anh bất ngờ dừng lời, nheo mắt nguy hiểm nhìn người nào đó đang lớn mật châm lửa trên người mình. Anh càng nổi giận khi người đó lại vô sỉ nói:

-Không được a, tường ở đây mỏng lắm, cửa lại không khóa. Lại nói tôi đang bệnh, vẫn là nên hảo hảo nghỉ ngơi đi, ngồi lâu không tốt a.

Nghiến răng trừng người trong lòng mà không làm gì được, Kiệt Hi gằn từng chữ:

-Anh muốn chết? Đợi khi về nhà anh sẽ được thấy hậu quả.

Trong lúc mắt bự nổi tiếng còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào hảo hảo thu thập người này, Sĩ Khiêm đã vươn người, đặt một nụ hôn lên môi Kiệt Hi, nhẹ nhàng xâm chiếm. Nhiệt tình đáp lại, Kệt Hi nghĩ thầm nhất định phải làm cho kẻ gây họa ba ngày không xuống giường được mới được, tay bất giác đã vòng ra sau lưng người kia ôm chặt. ngoài cửa sổ ánh nắng Cali nhẹ nhàng chiếu vào, chú chim vốn đậu ở bậu cửa không biết tại sao vỗ cánh bay nhanh đi, để lại không gian say đắm hoàn toàn yên tĩnh.
Ôi chao~
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#62

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#63
Hì, làm xong phần cho các cp phụ r, tiếp theo sẽ quay về Diệp Tô và HH
Ak mà chương này viết dc k? :)
Dạ được ạ!!
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#64

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#65

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#68
Chương 11: Vị trí khác

Trở về chưa được bao lâu, mùa giải mới đã bắt đầu. Tuy rằng không còn thi đấu, những đại thần của chúng ta vẫn phải bận rộn với những công việc hàng ngày, họ cũng phải làm việc, phải kiếm tiền, phải ăn uống và phải chăm vợ. Bụng Trần Quả đã bắt đầu to ra rõ rệt, lão Ngụy bắt đầu không cho cô làm việc nhiều, nói phải nghỉ ngơi để an thai. Nhiều lúc Quả Quả phải phát bực với cái kiểu bảo bọc quá mức của ông chồng mình, thân là bà chủ chiến đội, Diệp Tu lại nhận chức phó chủ tịch Liên Minh, rất nhiều công việc vốn được anh xử lý nay phải có người thay thế khiến cô không thể để mình lười biếng được. Rất may là đám Phương Duệ, Ngụy Sâm và Ngũ Thần đã chia nhau giải quyết tốt mọi việc, thành ra thai phụ hàng ngày chỉ phải ký duyệt vài giấy tờ rồi an nhàn xem phim, thỉnh thoảng lên Vinh Quang làm nhiệm vụ. Trần Quả lo lắng sau khi mang thai mình sẽ mập lên nhiều, lên mạng tìm hiểu các chương trình giảm cân và phục hồi vóc dáng cho bà bầu, chuẩn bị sẵn cho hậu sản. Đường Nhu thấy vậy lại chỉ cười, nói nhìn chị không khác trước đâu, đảm bảo sau khi sinh vẫn thừa sức khiến ông chồng không thể dời mắt đi được. Quả Quả nhìn lại mình, có vẻ yên tâm hơn một chút rồi lại bảo giá mà có thân hình của Mộc Tranh thì đã không phải lo lắng như vậy rồi.

Lại nói về Mộc Tranh, gần đây cô có một lịch trình cố định đặc biệt trong thời gian biểu của mình. Diệp Tu từ khi nhận chức thì chuyển về thành phố B để đi làm ở trụ sở chính. Cậu em Diệp Thu mới đầu hí hửng cho rằng mình sắp được giải thoát, ai dè ông anh tinh quái của cậu lại thuê nhà riêng ở tận đầu kia thành phố, lấy lý do gần nơi làm việc, vả lại anh và Mộc Tranh cần có không gian riêng tư của mình, làm Diệp Thu chỉ biết tức xì khói mà không làm được gì, nghẹn một họng cẩu lương cao cấp nhìn hai người nọ ân ân ái ái.

Buổi trưa thứ bảy ở trụ sở Liên Minh, Diệp Tu vừa giải quyết xong phần công việc buổi sáng. Đặt bút xuống, thư thả đốt một điếu thuốc, anh vừa nhìn đồng hồ vừa chờ đợi. Lát sau có tiếng gõ cửa, Diệp Tu đứng dậy ra mở cửa, đón Mộc Tranh vào. Trên tay cô là hai hộp cơm cùng hai chai sữa. Quen thuộc đi vào ngồi lên ghế sô pha, bày đồ ăn ra bàn. Diệp Tu đóng cửa lại rồi đến ngồi cạnh cô. Hai người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện. Diệp Tu hỏi:

-Công việc hôm nay thế nào?

Mộc Tranh mỉm cười:

-Rất tốt, việc chụp hình còn hoàn thành sớm hơn dự kiến. Việc đóng phim cũng đã bàn bạc lần đầu với đạo diễn rồi, em thấy rất ưng ý, nếu không thay đổi gì thì tháng ba khai máy.

Diệp Tu thấy vậy cũng cười vui vẻ:

-Vậy hả, tối đưa hợp đồng với bản thảo dự kiến anh xem qua một chút. Bộ phim này là lần ra mắt của em, sẽ có ảnh hưởng đến cả quá trình sau này.

Mộc Tranh gật đầu, cô hiểu những gì anh muốn nhắc nhở. Cô chưa kịp đáp lại thì lại có tiếng gõ cửa vang lên lần nữa. Diệp Tu dừng đũa, ra mở cửa lần nữa thì thấy chủ tịch Phùng. Anh mời Phùng chủ tịch vào phòng, ông ta thấy Mộc Tranh đang ngồi cạnh một bàn đồ ăn thì không giấu nụ cười. Bước đến ngồi vào chiếc ghế đối diện, ông bắt đầu nói:

-Hai người cứ tự nhiên dùng bữa, tôi đã hẹn đồng nghiệp ra ngoài ăn cùng, chỉ đến trao đổi nhanh vài chuyện thôi.

Tiếp lấy cốc trà Mộc Tranh đưa, Phùng chủ tịch nhấp một ngụm, tiếp tục nói:

-Tiện có Mộc Tranh đây, chuyện bộ phim về Vinh Quang đã bàn bạc cụ thể với bên hãng phim rồi chứ? Về phần diễn viên, tôi chỉ sợ họ không thích việc chúng ta chỉ định như thế này.

Mộc Tranh mỉm cười trả lời:

-Việc đó không cần phải lo đâu, sáng nay tôi cùng Trạch Khải đã đi thử vai, bên hãng phim rất hài lòng, về phần những người khác cũng không gặp trở ngại, đạo diễn nói chỉ cần biểu hiện thật tự nhiên là được, không cần yêu cầu kĩ thuật diễn cao sẽ làm mất đi tính chân thực.

Phùng chủ tịch cười hài lòng:

-Vậy thì tốt rồi, mọi người cùng cố gắng. Nếu bộ phim này thành công những gì chúng ta có được nhất định sẽ không chỉ dừng lại ở tài chính hay tên tuổi cá nhân. À Mộc Tranh này, bận rộn vậy vẫn tranh thủ mang cơm đến cho ông xã sao?

Diệp Tu mỉm cười tự cao, thay Mộc Tranh trả lời:

-Phúc lợi vợ chồng đương nhiên không thể bỏ được rồi. Nói gì thì nói, Tranh Tranh đã nấu cho tôi ăn mười mấy năm rồi chứ không ít a.

Mộc Tranh mỉm cười nhớ về thời thơ ấu cô vẫn nấu cơm cho hai người nọ, Phùng chủ tịch thì chỉ biết cười trừ, trong lòng thầm nhủ phải nhắc nhở vợ từ mai chuẩn bị cơm trưa cho mình mới được. Trao đổi nhanh vài chuyện nữa, Phùng Chủ tịch đứng dậy cáo từ, Diệp Tu và Mộc Tranh lại tiếp tục bữa trưa bị gián đoạn. Vừa ăn vừa nói chuyện, bữa cơm xong từ lúc nào cũng không biết. Thu dọn đồ trên bàn, rót hai cốc trà, Mộc Tranh hỏi Diệp Tu:

-Ngày mai anh dự định như thế nào?

Diệp Tu cầm cốc trà cười cười:

-Thì lại lẳng lặng mà tới thôi, dù sao cũng không phải lần đầu làm như vậy.

Mộc Tranh phì cười, nhớ tới việc người nào đó luôn luôn lặng lẽ đến rồi lại về mỗi lần thi đấu, bao nhiêu năm chưa một lần lộ mặt. Tất nhiên anh chỉ nói đùa như vậy, chứ với thân phận hiện tại có muốn cũng chẳng thể im lặng đến đi như vậy được. Uống một ngụm trà, Mộc Tranh bảo Diệp Tu:

-Vậy anh đến đón em đi một thể. Hôm đó em có buổi chụp ảnh gần đó, xong việc là qua luôn.

Diệp Tu nửa đùa nửa thật nói:

-Mộc Tranh đại minh tinh, cô không sợ mình xuất hiện sẽ gây đại náo ở đó sao?

Đặt cốc trà xuống, cô lắc đầu:

-Cái đó bây giờ nói vẫn hơi sớm đó, bây giờ cùng lắm em chỉ là cựu đội trưởng đã giải nghệ của chiến đội mà thôi.

Hai người cùng cười, có nhiều chuyện đột ngột thay đổi sau khi giải nghệ khiến họ chưa kịp thích nghi. Chợt Mộc Tranh nhìn đồng hồ rồi nói:

-Thôi em về đây, Quả Quả có nhờ chiều nay về chiến đội giải quyết hộ vài việc, tiện thể giúp Quách Thiếu hoàn thiện đấu pháp mới. Cũng mấy ngày rồi em chưa đến, đã nhớ mọi người lắm rồi.

Diệp Tu mỉm cười, mở của giúp cô, đặt lên trán Mộc Tranh một nụ hôn tạm biệt rồi mới quay lại làm việc, cảm thấy hiệu suất công việc phải tăng lên gấp đôi.

Ngày hôm sau, Diệp Tu đúng hẹn tới đón Mộc Tranh rồi cùng đến Hưng Hân. Hai người đến tương đối sớm, quen cửa quen nẻo vào thẳng phòng chuẩn bị của chiến đội. Mọi người đều đã tập trung đầy đủ, cả hội Ngụy Sâm Phương Duệ cũng ở đó luôn. Mọi người thấy vợ chồng họ tới thì đều cười ồ lên, nói họ như thế này là muốn phát cẩu lương đến nghẹn luôn đúng không? Ngụy Sâm với Phương Duệ thì cười nói bọn họ không phải cẩu độc thân, không ảnh hưởng. Đường Nhu mặt tỉnh bơ không nói gì, trong đầu lại âm thầm nhớ lại cảnh cầu hôn của Đỗ Minh hôm trước, anh chàng này giờ đang làm chủ một cửa hành bán đồ điện tử khá phát đạt, đã thề sẽ đợi đến khi nào có được cái gật đầu của cô mới thôi. Trần Quả đang video call với cả đội, ôm cái bụng bầu nằm trên giường cười hỏi Diệp Tu:

-Cảm thấy thân phận mới thế nào?

Diệp Tu cũng cười:

-Ít nhất lần tới đến Bá Đồ cũng sẽ không sợ bị hắt nước ném đá, nếu không Phùng chủ tịch hẳn sẽ phải làm việc với bên đấy thôi.

Nghe vậy cả hội cùng bật cười haha, đến cả mặt lạnh ngàn năm Mạc Phàm cũng phải mỉm cười. Thấy mọi người đều thoải mái, Diệp Tu nói:

-Trận này đánh với Lâm Thanh không có vấn đề gì, quan trọng là phải đoạt được 10-0. Ai để mất điểm cứ suy nghĩ xem viết kiểm điểm như thế nào đi.

Mọi người lại cười, ai cũng hiểu trận đầu này chỉ là làm nóng trước mùa giải, lịch thi đấu của họ mùa này đến bốn vòng sau mới bắt đầu đụng độ các chiến đội mạnh, lúc đấy mới là thời điểm họ phải chứng minh bản thân mình. Diệp Tu nói thêm vài câu, cuối cùng chốt lại:

-Anh sẽ ở trên khán đài theo dõi các em thi đấu, cố lên nhé.

Nhất Phàm đáp lại:

-Anh cứ yên tâm, tối nay nhất định sẽ không có một sai sót gì.

Lên khán đài, nhìn Nhất Phàm dẫn đầu chiến đội lên sân khấu, Diệp Tu chợt thấy một cảm giác khác lạ. Đó là Hưng Hân anh đã một tay gây dựng từ một chiến đội rễ cỏ tới một cường đội vô địch, là chiến đội anh gắn bó không kém gì Gia Thế trước kia, là chiến đội không bao giờ quay lưng lại với anh. Giờ đây đã không còn là người của chiến đội, anh chợt có cảm giác của một người cha nhìn những đứa con trưởng thành rời khỏi vòng tay của mình, vừa tự hào lại có chút luyến tiếc. Mùa giải này slot khí công sư tạm thời bỏ chống do không có người thay thế, Ngụy Sâm và Phương Duệ cũng đang ráo riết tìm kiếm nhân sự và bồi dưỡng tài năng nhưng chưa thể xong trong một sớm một chiều. Mùa giải này e rằng áp lực đặt lên Diệp Phong và Nhất Phàm sẽ rất nặng nề, nhưng anh biết những tài năng mà anh bồi dưỡng ra sẽ có cách vượt qua mọi trở ngại. Trận đấu bắt đầu, Diệp Tu ung dung xem Diệp Phong cùng đồng đội đè bẹp đối thủ, không mắc bất cứ sai lầm nào nhẹ nhàng đoạt 10 điểm trọn vẹn. Nhìn đám trẻ nhà mình ra chào khán giả, anh nắm chặt tay Mộc Tranh mỉm cười, Hưng Hân có thể an tâm giao cho chúng kế thừa được rồi.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#69
Chương 12: Chuẩn bị hỉ sự

Bẵng đi một thời gian, các cựu đại thần đã ổn định công việc mới. Còn gần một tháng nữa là đến tết âm lịch, các chiến đội đã bắt đầu xác định vị trí trên bảng xếp hạng, đồng thời các tuyển thủ cũng bắt đầu nghĩ về kì nghỉ tết. Chiến đội Hưng Hân vẫn vững vàng ở vị trí thứ ba trên bảng xếp hạng, việc vận hành chiến đội vẫn rất trơn chu, các tân binh cũng nhanh chóng hòa nhập, càng đánh càng lên tay, chỉ hận sao họ không thể đến với nhau sớm hơn. Bá Đồ đồng điểm với Hưng Hân nhưng do xếp hạng chữ cái nên tạm thời xếp trên, điểm này làm Diệp Tu thỉnh thoảng lại chọc ngoáy Hàn Văn Thanh lấy tên đè người. Đứng đầu bảng xếp hạng bất ngờ lại là Bách Hoa. Phồn hoa huyết cảnh phiên bản Phong Viễn vẫn hoạt động cực hiệu quả như đã thể hiện trong ba màu trước đó, cộng thêm sự xuất hiện của tân binh ma đạo học giả Trình Mẫn Hoa thay thế cho người tiền nhiệm kỳ cựu đã mang đến thêm ma thuật cho thương hiệu của Bách Hoa. Điều này làm người ta nhớ về mùa hai khi mà tân binh Bách Hoa lúc đó cũng càn quét bảng xếp hạng, hiện giờ tại lượt đi người ta chỉ còn chờ xem liệu tiệm thuốc Vi Thảo sẽ là người đầu tiên hái hoa về làm thuốc hay lượt cuối của lượt đi quân đoàn Hưng Hân sẽ đánh tan cơn bão huyết hoa? Báo chí tất nhiên đang bàn tán rất sôi nổi về vấn đề này, nhưng một ngày đẹp trời Diệp Tu cùng Hàn Văn Thanh đã ra tay dẹp tan cơn sốt đó.

Phương pháp rất đơn giản, trong lúc Trương Giai Lạc cùng Tôn Triết Bình đang phổng mũi ra chương trình khuyến mãi nhân dịp Bách Hoa vừa thắng trắng 10-0 lần thứ 8 thì hai cừu địch năm xưa bất ngờ thả ra tin tức chuẩn bị kết hôn vào tuần sau đó. Dân tình lập tức bùng nổ, hai đại thần đồng loạt kết hôn cùng hai nữ thần, thẳng tay đập nát giấc mơ của vô số fan cả nam lẫn nữ. Mặc dù đã có khá nhiều hint trước đó nhưng những dòng trạng thái như “Sốc!”, “Giấc mơ tan vỡ.”, “Không muốn tin vào sự thật!”,… cùng khóc than gần như ngay lập tức tràn lan trên webo. Hội fan Hưng Hân thì vừa chúc phúc vừa hăm dọa nếu Mộc Tranh không hạnh phúc sẽ lập đội săn giết Diệp Tu để anh ta không thể onl Vinh Quang được nữa thì thôi. Hội Bá Đồ tất nhiên có muốn cũng không dám làm như vậy, chỉ chúc phúc và dặn dò hai người ở cùng nhau thì thu liễm bớt bá khí lại, không nên để gia đình bất hòa. Cánh phóng viên thì điên đầu vì lần này hai đại thần bao nguyên cả một khách sạn lớn bậc nhất thành phố B để làm lễ cưới chung với nhau, bất cứ ai không có thiệp mời đều không thể vào trong, thiệp mời trong giới thông tấn cũng rất hạn chế. Có tin đồn rằng, an ninh trong lễ cưới được đảm bảo bởi đội ngũ chuyên phục vụ các nguyên thủ quân đội, vô cùng cẩn mật nên những ai có mưu đồ bất chính vào tốt nhất nên quên đi trước khi quá muộn. Người ta nói đám cưới này mang đậm phong cách Diệp Tu, đã không làm thì thôi mà đã làm thì xác định là phải kinh thiên động địa.

Gần đến ngày kết hôn, phía Diệp Tu vẫn khá nhàn nhã. Công việc chuẩn bị lễ cưới được bà Diệp sốt sắng lo liệu từ đầu đến cuối, ai bảo con trai bà lớn tuổi thế rồi mới kết hôn chứ. Ba Diệp cũng vận dụng tất cả các mối quan hệ của mình để đảm bảo cho lễ cưới hoàn mĩ nhất. Phía bên gia đình Hàn Văn Thanh và Sở Vân Tú ai cũng bận tối mắt tối mũi nhưng đều rất vui vẻ, bà Hàn còn nói không ngờ con trai bà lại nhanh chóng kiếm được cô vợ tốt đến thế này. Mọi người cùng vui, chỉ riêng một người ôm nỗi đau cay đắng. Diệp Thu vừa bị lôi đi làm culi không công, vừa bị bà Diệp nhắc khéo chuyện lấy vợ, vừa bội thực cẩu lương từ hai còn người vô nhân đạo nào đó, vừa đau khổ nhận ra sau khi anh trai kết hôn giấc mơ bỏ nhà đi bụi của mình càng xa vời mà tương lai lại sắp liên tục phải đi xem mặt, đày ải tứ phía khiến anh chàng tưởng như mình sắp bị trầm cảm, vội vàng chạy đi tìm bác sĩ khám (thực ra là để trốn khỏi phải đi phụ buổi chụp ảnh cưới của bốn người kia), quả thực “đời là bể khổ”.

Năm này trước hôn lễ, buổi tố Diệp Tu về nhà sau khi vừa tăng ca cố gắng giải quyết công việc chuẩn bị cho thời gian kết hôn và tuần trăng mật thì thấy Mộc Tranh đang ngồi một mình ngoài ban công. Chớp mắt anh hiểu ra lý do, nhẹ nhàng đến bên ôm lấy cô từ phía sau. Mộc Tranh nhận ra mùi hương quen thuộc, cô tựa nhẹ đầu vào vai anh, nhắm nhẹ đôi mắt. Diệp Tu thì thầm:

-Cậu ấy sẽ thấy chúng ta từ trên kia. Em chỉ cần làm cô dâu hạnh phúc nhất thế giới mà thôi.

Mộc Tranh mở mắt ra nhìn lên bầu trời đầy sao, giọng cô nhỏ như đang tự nói với bản thân mình:

-Anh ấy đang ở đâu trong những vì sao kia vậy?

Diệp Tu chỉ vào một vì sao nằm cạnh một ngôi sao lớn và một ngôi sao nhỏ, nói:

-Chắc là ngôi sao kia rồi. Cậu ấy luôn như vậy, rất giỏi nhưng lại luôn tự làm cho mình mờ đi, mặc dù vậy chẳng ai dám nghi ngờ về độ sáng của cậu ấy cả.

Mộc Tranh mỉm cười, cô nhớ về Thu Mộc Tô trang bị rách nát mà vẫn nổi danh Thần Thương của anh trai mình. Chợt cô hỏi bâng quơ:

-Anh có tin tức của Đào ca không?

Diệp Tu hiểu ngay ý cô, anh trầm ngâm trả lời:

-Hôm trước anh đã gọi cho Đào ca mời về dự đám cưới nhưng anh ấy nói mình đang bận việc làm ăn quan trọng ở Đức không thu xếp được, chỉ gửi lời chúc và quà mừng về. Chắc là vẫn áy náy chuyện trước kia.

Mộc Tranh chỉ nhẹ giọng đáp lại:

-Vậy à? Cũng tiếc thật, ngoài anh và anh hai thì Đào ca là người ở cùng với em lâu nhất đấy.

Diệp Tu nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mượt của cô. Một lúc sau anh mới nói:

-Đại diện bên gia đình cô dâu anh đã hỏi nhờ Trần Quả rồi, cô ấy vui lắm. Tuyết Phong cũng nói sẽ về nước trước hai ngày. Mọi thứ đã sẵn sang, chỉ còn thiếu một cô dâu xinh đẹp vui vẻ nữa thôi.

Mộc Trnah mỉm cười, những lời đường mật này không biết cô đã nghe quen từ bao giờ, người này sau khi xác định quan hệ với cô liền thay đổi hẳn, nhưng đáng tiếc sự thay đổi đó chỉ dành riêng cho cô, mà cô cũng rất hạnh phúc với điều đó. Vươn tay ra sau ôm lấy cổ Diệp Tu, cô dụi đầu vào hõm vai anh tìm cảm giác thoải mái nhẹ nhàng từ người đàn ông cô yêu nhất, người đã bất thình lình xuất hiện trong cuộc sống của cô, đi cùng cô trên một đoạn đường rất dài và tương lai sẽ đi cùng cô đến tận cùng một con đường khác. Hạnh phúc, có lẽ chỉ cần như vậy thôi.

Cùng thời gian đó, Hàn Văn Thanh và Sở Vân Tú đang xem xét lại những khâu chuẩn bị trước đó. Bỏ tờ danh sách trên tay xuống bàn, Vân Tú đứng dậy vương vai, than thở:

-Mệt chết mất, loại công việc này làm một lần là thấy ớn tận già rồi.

Hàn Văn Thanh nhướn mi, nheo mắt hỏi lại:

-Vậy em định làm loại chuyện như thế này mấy lần?

Vân Tú lúc này mới nhận ra mình lỡ miệng nói cái gì, vội vàng cười cười vuốt mông ngựa:

-Tất nhiên là chỉ một lần thôi a, loại chuyện này nhất định không thể có lần thứ hai, một lần là đủ cho cả đời rồi a.

Thấy cô như vậy, bất giác Hàn Văn Thanh bật cười, anh trêu cô:

-Em cũng biết nịnh nọt lấy lòng rồi đó hả?

Vân Tú đỏ bừng mặt, khí thế nữ vương gì đó bay biến hết sạch từ bao giờ không hay. Cô nói lí nhí:

-Người ta cũng chỉ như thế này với anh thôi đó.

Hàn Văn Thanh mỉm cười lắc đầu, ai mà tin được chứ. Mấy hôm trước vì chuyện khách mời ai đã lớn tiếng lên lớp anh đấy hả? Mà thực ra cô như vậy cũng rất đáng yêu, làm anh trở nên dịu tính đi khá nhiều. Vấn đề là người ngoài có đánh chết cũng không tin, bởi cũng như Diệp Tu, sự thay đổi của anh cũng chỉ dành cho mình lão bà mà thôi, với người khác vẫn luôn là bộ dạng có thể khiến trẻ con khóc cũng có thể khiến trẻ con dừng khóc nổi tiếng trước giờ. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ đều đặn, anh ra mở cửa thì thấy Trương Tân Kiệt. Đẩy mắt kình, Tân Kiệt hắng gọng nói:

-Tôi vừa xong việc liền qua đây xem có cần giúp thêm gì không. Nếu không nhầm việc chuẩn bị họp báo sau hôn lễ vẫn chưa xong đúng không? Vừa vặn tôi đang làm việc với một công ty truyền thông, đê tôi giúp anh liên lạc với bên đó nhé?

Hàn Văn Thanh nở nụ cười vui vẻ, anh kéo Tân Kiệt Vào nhà:

-Được rồi, công việc cứ tạm gác lại đã, chúng tôi cũng đang chuẩn bị ăn tối, cùng ăn tối xong chúng ta sẽ bàn việc tiếp.

Tân Kiệt bước vào nhà, trả lời cựu đội trưởng của mình:

-Tôi ăn tối lúc 6h rồi, giờ chỉ uống trà thôi.

Vân Tú bước ra từ phòng bếp, cười nói đáp lời:

-Vậy thì để tôi đi pha trà nhé. Vừa ăn uống vừa nói chuyện cho vui, cậu không ăn nên chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?

Tân Kiệt mỉm cười:

-Nói thế cũng đúng, vậy để công việc lại sau bữa ăn vậy.

Bữa ăn giữa ba người diễn ra nhanh chóng. Tân Kiệt do không ăn nên cũng góp vài câu, còn lại chủ yếu là hai vợ chồng bàn bạc về vài vấn đề liên quan đến lễ cưới và tuần trăng mật. Xong bữa, Vân Tú đứng lên dọn dẹp bàn ăn còn hai người còn lại bắt tay vào tính toàn chi tiết các vấn đề cuối cùng. Xong việc cũng là 9 rưỡi, Tân Kiệt nhìn đồng hồ rồi cáo lui. Ra đến cửa, anh quay lại nhìn Vân Tú đang bận rộn trong nhà, lại quay sang nhìn Văn Thanh rồi rút trong túi ra một tấm thiệp:

-Cuối tháng sau là hôn lễ của tôi., hai người nhất định phải đến đấy.

Hàn Văn Thanh mỉm cười gật đầu:

-Được, chắc chắn chúng tôi sẽ tới. Trước hết chúc hai người hạnh phúc.

Tân Kiệt gật đầu:

-Cảm ơn, chúng tôi sẽ.

Nói xong anh rời đi. Văn Thanh nhìn theo cho đến lúc bóng dáng đó khuất dạng mới trở vào nhà. Đưa tấm thiệp cho Vân Tú, anh nói:

-Thiệp cưới của Tân Kiệt. Sau tuần trăng mật về em xem xem nên chuẩn bị quà gì tặng cậu ấy.

Vân Tú mỉm cười không ngạc nhiên:

-Chắc không phải là đồng hồ đi. Tặng lịch vạn niên cũng được lắm á. Hôm trước em mới thấy có loại đồng hồ kèm lịch treo tường có tranh thêu đẹp lắm, đang tính mua một cái về treo trong nhà đây.

Văn Thanh không nói gì chỉ cười xoa rối mái tóc cô. 10 năm làm đội trưởng Bá Đồ anh không ngại bất cứ sóng gió thử thách nào, nhưng trong nhà biển yên sóng lặng vẫn là hơn. Lát sau anh mới sủng nịnh nói:

-Được, vậy chiều mai chúng ta đi xem đồng hồ.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#70
Chương 13: Tưng bừng!

“Hôn lễ thế kỷ” là những gì người ta hình dung về đám cưới đình đám của bốn huyền thoại Vinh Quang. Túc địch mười năm, hôn lễ cùng ngày, với việc Vinh Quang đã phát triển lên thành bộ môn Esport có sức ảnh hưởng bậc nhất toàn cầu thì những bậc đại thần chuyên nghiệp có sức ảnh hưởng không thua gì các minh tinh hạng A. Các phóng viên lũ lượt kéo về khách sạn quốc gia Bắc Kinh tìm cơ hội săn tin hôn lễ, nhưng cũng như cái cách đã làm mọi người bất ngờ khi công bố địa điểm hôn lễ, Diệp Gia thuê nguyên dàn an ninh hạng nhất Trung Quốc bảo đảm an ninh ba vòng xung quanh khu vực, khiến cánh phóng viên chỉ còn biết đứng từ xa nhìn từng chiếc xe đưa các VIP đến dự đám cưới trong tiếc hận. Số ít phóng viên được mời riêng đến hôn lễ đã được người của ban tổ chức đưa đến từ sớm, hiện đang tích cực phỏng vấn các nhân vật khách mời, nhân viên chiến đội, các tuyển thủ chuyên nghiệp đến dự lễ. Vài người có máu mặt hơn thì phỏng vấn các quan chức cấp cao được ba Diệp mời đến. Trong khi Hoàng Thiếu Thiên trả lời cuộc phỏng vấn thứ năm thì ở một góc khác, Dụ Văn Châu đang trò chuyện với Lam Hà về Diệp Tu. Một góc khác, Chu Trạch Khải đang trả lời phỏng vấn với sự hỗ trợ của Giang Ba Đào. Giữa sảnh lớn, hội Tiêu Thời Khâm, Tôn Triết Bình, Lâu Quan Ninh,…đang rôm rả bàn về việc lễ cưới này sẽ tạo ra sức nóng đến cỡ nào. Gần cửa lớn, các hội trưởng công hội đang bàn về vấn đề sẽ tận dụng tuần trăng mật của Diệp Tu như thế nào, dù sao trước đó họ cũng đã nhường hẳn một tuần Boss cho Bá Khí Hùng Đồ và Hưng Hân để làm quà cưới rồi. Nếu ở sảnh đường nơi chuẩn bị làm lễ cưới đang rộn rã thì trong phòng trang điểm của cô dâu một cô nàng xấu số đang bị đục lỗ tơi tả bởi những ánh nhìn hình viên đạn từ hai cô dâu. Vân Tú nghiến răng:

-Hay lắm Đới-Nhiên-Kỳ, trong khi tụi chị vất vả tranh cãi xem ai được quyền mời em làm phù dâu, cái đồ thấy sắc quên tỷ nhà em lại tót đi đăng ký kết hôn luôn, đã vậy còn lặn không xủi tăm đến giờ mới chịu đến nhìn hai bà cô già này đây hả? Cứ đợi xem bọn chị sẽ xử em như thế nào nhé.

Mộc Tranh thì vẫn tươi cười nhưng không biết vì sao Nhiên Kỳ cảm giác như đang thấy được cả một bầu trời đầy sấm sét phía sau Tô tỷ:

-Đừng lo Nhiên Kỳ, chỉ là sắp tới chị nghĩ em nên tận hưởng hạnh phúc với Tiêu đội đi, đừng vào game làm gì, nhé!

Đới Nhiên Kỳ lệ rơi đầy mặt, biết vậy đã không vội vã đi đăng ký để rồi chọc giận hay đại tỷ này, cứ nhìn kết cục của Triệu Vũ Triết với Lưu Hạo là rõ hai người họ đáng sợ cỡ nào. Đang lúc tân đội trưởng Lôi Đình điên cuồng cầu thần khấn phật mong chờ cứu tinh thì cứu tinh của cô tới thật. Đường Nhu vào phòng nhìn thấy cảnh đó liền ra tay giải vây:

-Nào nào, tân nương phải vui vẻ mới đúng chứ, ai lại tính toán chuyện cũ trong ngày này, sẽ không may mắn đâu. Xem em mang điểm tâm hai người thích nhất đến này, mau tới ăn nào, không thể để bụng đói lên lễ đường được.

Có Đường Nhu giải vây, Nhiên Kỳ mới thoát được cảnh bị gầm ghè. Quên luôn chuyện tuần trước bị Đường Nhu cầm mâu đánh tơi bời khiến Lôi Đình thua hiểm đoàn đội, cô nàng thầm nghĩ hôm sau sẽ mời Đường Nhu đi ăn lẩu nướng ở quán ăn mới tìm ra để trả ơn cứu mạng. Một lát sau, hại chị em họ Thư cũng bước vào. Khả Hân mỉm cười nhìn hai bộ hỉ phục tân nương nghe đầu giá còn cao hơn ba tháng lương Diệp Tu nhận ở Gia Thế, chọc chọc cô chị song sinh:

-Khả Di, khi nào làm đám cưới nhớ phải yêu cầu Đường Hạo mua hỉ phục không được rẻ hơn thế này đấy nhé, không thẻ thua kém đội trưởng được a.

Khả Di đỏ bừng mặt, chuyện cô và Đường Hạo đã thành công khai trong giới tuyển thủ từ lâu, nhưng với bên ngoài vẫn giữ kín vì sợ ảnh hưởng đến chiến đội, dù sao chẳng ai tin được hai người lần nào Hô Khiếu và Yên Vũ đụng độ cũng một mất một còn ấy có thể là một cặp, nhưng theo như lời Sở Vân Tú nói: “Cách tốt nhất để bày tỏ tình cảm là đánh nại đối phương trên sân đấu” nên cảnh đó chắc còn diễn ra dài dài. Cùng lúc đó Trần Quả cũng vào phòng, cô nhìn hai phù dâu Đường Nhu và Khả Hân đã trang điểm xong, tươi cười tám chuyện thì bất giác nhận ra chỉ có mình mình là đang căng thẳng. Cô cố nở nụ cười tiến đến cạnh Mộc Tranh, hỏi nàng:

-Em có hồi hộp không?

Mộc Tranh mỉm cười đáp lại:

-Có chứ, em đã đợi ngày này rất lâu rồi. Nhưng mà em luôn biết rằng vị trí này sẽ là của em nên không lo lắng gì cả, hì hì!

Vân Tú mỉm cười, Mộc Tranh thích Diệp Tu từ lâu cô đã biết, có lẽ còn trước cả khi Mộc Tranh tự nhận ra cơ. Cùng người chị em tốt làm hỉ sự có lẽ là điều hạnh phúc nhất cô có thể có được. Trần Quả cũng mỉm cười với câu nói của Mộc Tranh, từ hồi còn là một fan của Gia Thế cô đã thấy hai người họ rất xứng đôi, bây giờ lại được giao cho vai trò trọng đại trong hôn lễ của thần tượng, cô chợt cảm thấy quyết định nhận cậu nhân viên ca đêm năm nào tuyệt đối là quyết định đúng đắn nhất trong đời. Trong lúc mọi người còn đang bận xử lý món điểm tâm Đường Nhu mang đên, một đám con gái ùa vào, là toàn bộ tuyển thủ nữ trong Liên Minh cùng một số bạn bè thân thiết của hai cô dâu, Liễu Phi đi đầu hối hả nói:

-Mọi người mau chuẩn bị đi nào, sắp đến giờ đón dâu rồi, không thể để họ đưa cô dâu đi dễ dàng được.

Cách đó không xa lắm là phòng của chú rể, hội anh em đang chuẩn bị lần cuối để bắt đầu rước dâu. Nếu phù rể Trương Tân Kiệt khiến mọi người không thể yên tâm hơn thì phù rể Bao Vinh Hưng lại làm anh em không thể yên tâm nổi. Chỉ có Diệp Tu vẫn ung dung, bộ dạng thiếu đánh thường ngày bay đâu không dấu vêt, chỉ còn một công tử hào hoa đĩnh đạc đang đứng nhìn mọi người chuẩn bị phong bao. Hàn Văn Thanh cũng không có bộ dạng dễ sợ như người ta lo lắng, ngày hôm nay anh thật sự rất nam tính và trầm ổn, khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác của một trụ cột gia đình vững chắc. Ngoài Ngụy Sâm còn đang chuẩn bị cho tiết mục sau lễ cưới nên không có mặt, còn lại một đám đại thần đều tụ tập ở phòng trang điểm chú rể. Dụ Văn Châu cất lời:

-Chuẩn bị hoàn tất, bắt đầu đi đón cô dâu!

Lập tức, mọi người mở cửa đồng loạt tiến ra ngoài. Dàn phù rể hàng sao đến của phòng cô dâu, lập tức thấy hội phù dâu chặn đường. Tiểu Đới hất hàm:

-Lễ vật!

Lập tức Tiêu Thời Khâm bước ra rút một tập phong bao dày phát cho từng người. Đới Nhiên Kỳ đỏ mặt nói tiếp:

-Tiếp theo mời một người lên PK, không được là chú rể phù rể, không được quá 5 phút bằng không đừng hòng nhìn thấy cô dâu.

Bên cạnh đã để sẵn hai dàn máy tính, Thư Khả Di đã ngồi sẵn. Đường Hạo gạt Hoàng Thiếu Thiên đang hăng hái qua một bên, rút thẻ ra đăng nhập, miệng nói: “Để tôi”. Kết quả chưa đầy ba phút Đường Tam Đả đã đem về chiến thắng, nhưng Khả Di vừa đứng dậy thì Nhiên Kỳ đã ngồi xuống:

-Ba hiệp, không thể thua một.

Tiêu Thời Khâm thở dài, hàng này đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Hoang Thiếu Thiên bị gạt ra lần thứ hai, ấm ức nhìn Tiêu Thời Khâm lấy điểm solo thứ hai trong ba phút. Đến khi Liễu Phi đăng nhập thì hoảng hồn thấy Dạ Vũ Thanh Phiền đã ở trong đấu trường từ bao giờ. Kết quả là sau hai phút cô nàng vừa bị ngập giữa đám bong bóng thoại vừa bị tra tấn lỗ tai tội nghiệp đứng dậy, thầm nhủ may mà Thiếu Thiên đã giải nghệ. Cuối cùng, Đường Nhu đưa ra thử thách:

-Chống đẩy 50 cái, mỗi chú rể cử ra một người.

Phía Diệp Tu, Bánh Bao hăng hái: “Lão đại để em” còn phía Hàn Văn Thanh đang lúc anh định cởi áo thì Điền Sâm đã bước ra làm một lèo 50 cái. Đứng dậy mặt không đổi sắc, hắn nhìn Nhiên Kỳ:

-Đã đủ điều kiện chưa?

Đến lúc này hội phù dâu đành bó tay thả người, để Diệp Tu cùng Hàn Văn Thanh ung dung đưa phu nhân của mình đi. Đến lễ đường, mọi người đứng sang hai bên chăm chú nhìn những nhân vật chính bước đến bục làm lễ. Vân Tú được ba dắt tay, Mộc Tranh được Trần Quả đưa đến. Tuyên thệ, trao nhẫn, hôn, pháo bông giấy nổ tưng bừng, Thường Tiên chụp liên tục không ngừng nghỉ, cố gắng lưu lại những khoảnh khắc đẹp nhất đánh dấu hai cuộc hôn nhân lịch sử. Mọi người đều vui vẻ chúc tụng cô dâu chú rể trong bữa tiệc cười, nhưng nhiều người lấy làm lạ bởi có vẻ giới tuyển thủ không tích cực lắm. Tàn tiệc lúc 2 giờ chiều, các VIP ra về, toàn bộ tuyển thủ lại bí mật chuyển tới một địa điểm khác, một biệt thự lớn của Lâu Quan Ninh ở ngoại ô thành phố. Bước vào phòng thay đồ, Diệp Tu quay sang hỏi Hàn Văn Thanh:

-Lão Hàn này, rốt cục thì đây là ý tưởng của ai vậy?

Hàn Văn Thanh nhíu mày:

-Tôi tưởng là của cậu?

Diệp Tu trưng ra vẻ mặt “dựa vào cái gì mà anh nghĩ vậy?”, trả lời:

-Tôi mới biết kế hoạch này tối hôm qua đấy.

Hàn Văn Thanh lắc đầu:

-Vậy chắc chắn là Vân Tú Mộc Tranh bày trò rồi. Thôi kệ, họ có tâm thì ta cũng nên chiều lòng.

Diệp Tu gật đầu đồng tình:

-Ừ. May mà họ chọn cho tôi bộ đồ thời trước, chứ nếu không chắc tôi không dám ra ngoài đó đâu.

Hàn Văn Thanh phì cười:

-Thì ai bảo thẩm mĩ trong game của cậu tệ quá làm gì?

Diệp Tu lúc này đã thay xong đồ, thở dài nói:

-Cũng đâu trách tôi được, trang bị có như thế nào thì dùng thế nấy, hiệu quả chiến đấu vẫn là quan trọng nhất mà. Thôi nhanh ra ngoài đi, mọi người chắc đang đợi rồi đấy.

Khi hai người họ ra ngoài sân biệt thự, mọi người đã tụ tập đông đủ. Tô Mộc Tranh chống cây pháo Thôn Nhật đứng cạnh Sở Vân Tú mặc full set pháp sư nguyên tố đang trò chuyện cùng Dụ Văn Châu cầm pháp trượng và Hoàng Thiếu Thiên cầm Băng Vũ trong tay. Thấy hai người họ đến, Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu mở máy:

-Ái chà ái chà Lão Hàn anh mặc đồ Đại Mạc Cô Yên cũng hợp quá ha, chuẩn dữ dằn chuẩn mạnh mẽ a. Còn Lão Diệp sao anh lại mặc đồ Nhất Diệp Chi Thu cầm Thiên Cơ Tán thế kia, không sợ Tôn Tường ý kiến à?

Diệp Tu chặn họng luôn:

-Đây là Nhất Diệp Chi Thu của Gia Thế, khác xa với Nhất Diệp Chi Thu của Luân Hồi nhá. Vả lại, ca đây cầm hai tài khoản đánh ra hai vương triều, có gì không được?

Thiếu Thiên đang định bắn rap tiếp, nhưng lại bị Ngụy Sâm ngăn lại:

-Lão phu đã phải vất vả chuẩn bị, chạy hết lực đến lễ đường để kịp giờ rồi lại chạy về đây, tên nhãi nhà người dám ý kiến gì sao?

Quay lại nhìn Ngụy Sâm một thân trường bào thuật sĩ đen xám cầm thủ trượng Bàn Tay Tử Vong, bắt đầu phản kích:

-Ai da đồ của Hưng Hân thảm họa thẩm mĩ thì cứ nói đại ra đi. Chưa cần nói bộ đồ thập cẩm của Quân Mạc Tiếu, cái thủ trượng của lão già ông nhìn gớm chết đi được, mang đi chỉ để dọa người thôi.

Dụ Văn Châu đứng cạnh cười nói chen vào:

-Ngụy đội đừng tin, hồi đó Thiếu Thiên là người phàn đối việc thay đổi vũ khí cho Sách Khắc Tát Nhĩ quyết liệt nhất đó.

Thiếu Thiên nghẹn lời:

-Văn Châu sao anh nỡ bán đứng em như vậy?
(Còn tiếp)
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#72

Bình luận bằng Facebook