Chương 6: Luôn là nhà
10 giờ tối, Diệp Tu từ nhà Tuyết Phong trở về khách sạn. Anh từ chối lời mời ngủ lại của bạn cũ, nói rằng mình còn chút việc riêng, hẹn ngày mai sẽ tới. Về tới phòng, Diệp Tu ngồi vào máy tính, mở gmail, thư mới nhận là báo cáo về công hội của Ngũ Thần và báo cáo về tiến độ phát triển trang bị của Quan Dung Phi. Ngoài ra, còn có một lá mail từ chủ tịch liên minh chuyên nghiệp Phùng Hiển Quân. Đọc hết các báo cáo, phân tích đánh giá và trả lời xong, Diệp Tu mới mở mail của Phùng Hiển Quân ra. Nội dung là đề nghị nhận anh chức vụ phó chủ tịch Liên Minh Vinh Quang Chuyên Nghiệp. Lần này đã là lần thứ ba họ đề nghị, hai lần trước anh đều lấy lý do đang làm cố vấn cho Hưng Hân, chiến đội lại đang trong mùa giải để từ chối, có điều sau lần này rất có thể sẽ không có lần sau. Diệp Tu thở dài, thầm nghĩ đã đến lúc rồi, quyết định này không chỉ là bước ngoặt của anh mà còn liên quan đến tương lai của Hưng Hân, đằng sau còn có thể dính dáng đến nhà họ Diệp. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng nói quen đến không thể quen hơn được vang lên:
-Là em đây, em vào nhé?
Đứng dậy mở cửa, Diệp Tu hỏi cô:
-Sao không ở cùng Vân Tú, chạy qua phòng anh làm gi?
Mộc Tranh phùng má giận dỗi:
-Em thích qua đây đấy có sao không? Vân Tú đang âu âu yếm yếm với Hàn đại đại rồi, hiện giờ cũng chưa nghĩ về phòng nữa. Lại nói, chúng ta đã như vậy rồi em ở đây có gì là lạ?
Khẽ cười, Diệp Tu nắm tay cô:
-Đâu có, anh chỉ nghĩ hai em hiếm có dịp ở chung một chỗ như vậy, nên là tâm sự xuyên đêm mới phải. Lão Hàn đã như vậy rồi, anh đây cũng không thể thua kém được.
Mộc Tranh cười vui vẻ, nụ cười của cô làm căn phòng tông màu lạnh của khách sạn chợt sáng bừng lên. Đưa tay còn lại kéo tay Diệp Tu lắc lắc, cô cười nói:
-Lên sân thượng đi, nhân viên khách sạn nói trên đó có một quán bar ngoài trời, ở trên đó có thể nhìn được toàn bộ bờ biển, chúng ta lên đó ngắm cảnh đi.
Diệp Tu gật đầu, anh vẫn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Quay vào lấy chìa khóa khóa cửa cẩn thận, anh nắm tay cô lên sân thượng. Chọn một chỗ ngồi tốt, gọi cho Mộc Tranh một ly kem lớn, gọi cho mình một tách cà phê nóng, Diệp Tu ngắm nhìn cô gái trước mặt vui vẻ múc kem ăn, nét mặt hạnh phúc. Mộc Tranh chỉ tay về phía xa, hào hứng nói:
-Anh xem, ở kia có nhiều sao quá đi, bầu trời ở đây thật đẹp, gió lại mát mẻ trong lành nữa, thật hiếm khi được hưởng thụ như thế này nha.
Mỉm cười phụ họa với cô, anh thầm nghĩ, từ khi làm tuyển thủ chuyên nghiệp đến nay, đã bao lần họ được hít thở không khí ngoài trời ung dung tự tại như thế này? Suốt ngày chỉ biết có tập luyện rồi họp bàn chiến thuật, nghỉ ngơi bảo trì trạng thái cũng ở trong nhà, thời gian sảng khoái như thế này thật hiếm có. Nhớ ngày cùng Mộc Thu lăn lộn kiếm sống, họ vẫn thường mơ mộng một ngày sẽ được ở nơi cao nhất cùng nhau ăn uống và ngắm phong cảnh dưới chân. Nếu người đó còn đây, mọi thứ sẽ còn trọn vẹn hơn nữa. Thấy Diệp Tu hơi ngẩn người, Mộc Tranh kéo tay áo anh hỏi:
-Anh đang nghĩ gì vậy?
Diệp Tu mỉm cười trả lời, giấu kín vấn đề kia trong lòng:
-Anh lại nhận được mail của Phùng chủ tịch, lần này có lẽ là quyết định rồi.
Nụ cười của Mộc Tranh hơi thu lại, chuyện mà anh muốn nói cô cũng biết. Thực ra chuyện đó anh cũng đã mang ra bàn luận với mọi người trong chiến đội, ai cũng hiểu mình nên ủng hộ anh, chỉ là họ không muốn điều đó xảy ra cho lắm bởi dù sao, Diệp Tu đã là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt tại Hưng Hân rồi. Dù cho Diệp Phong, Nhất Phàm có thay thế được vị trí về mặt chuyên môn của anh thì về mặt tinh thần, vẫn chưa ai có thể thay thế được linh hồn của chiến đội. Bản thân cô cũng muốn ủng hộ anh, cô hiểu nếu anh nhận lấy vị trí đó liền có thể phát triển mọi tiềm năng của mình, bao nhiêu năm lăn lộn với Vinh Quang còn mặt nào mà anh chưa thấy chưa hiểu, hơn nữa về nhà họ Diệp cũng sẽ không còn bất cứ vấn đề nào. Mộc Tranh nghiêm túc hỏi anh:
-Vậy anh đã quyết định chưa?
Diệp Tu cười như có như không, nhấp một ngụm cà phê rồi mới chậm rãi nói:
-Dù sao anh cũng là người làm thuê của Quả Quả, nên là phải hỏi qua cô ấy một chút. Các thành viên chiến đội cũng không thể bỏ qua a.
Nhìn thấy Mộc Tranh nhíu mày khó chịu, anh chuyển giọng nghiêm túc nói:
-Nếu anh nhận chức vụ đó, gia đình anh sẽ rất vui. Nhất là ba anh, ông luôn mong anh và Diệp Thu phát triển thật tốt. Chủ tịch Phùng cũng chỉ hai ba năm nữa là nghỉ, đây có thể coi là tìm người kế nhiệm đi, ông ấy cũng nói nếu anh làm quản lý sẽ giúp Vinh Quang phát triển còn rực rỡ hơn nữa. Chỉ là, nếu như làm cho Liên Minh sẽ hạn chế một số việc. Tỉ dụ, anh sẽ không thể dành nhiều thời gian chăm lo cho chiến đội, cũng không thể công khai thiên vị cho Hưng Hân. Còn nữa, sẽ không thể cùng công hội đi giành boss được nữa.
Quả thực, sau khi Ngụy Sâm và Diệp Tu cùng giải nghệ, công hội Hưng Hân trở thành bá chủ của cả Thần Chi Lãnh Vực. Bên cạnh Ngụy Sâm ăn ngủ với game, thông thạo đủ trò trong game, Diệp Tu tuy không quá thường xuyên tham gia giành boss hay doạt kỉ lục phó bản với công hội nhưng cũng đủ để khiến cho gần nửa số boss liên tục nằm trong tay Hưng Hân, số boss còn lại các công hội khác muốn giành được cũng phải xem vận khí của mình tốt như thế nào. Ngay cả khu thường thỉnh thoảng cũng bị Đại Ma Thần ghé thăm, ghé lần nào là hội trưởng các công hội khóc ròng lần đó. Công hội Hưng Hân trở thành đệ nhất công hội, đè đầu tất cả các công hội khác cũng có công lớn của hắn. Nếu Diệp Tu đi, các công hội khác có thể nói là thoát khỏi ác mộng dai dẳng bấy lâu nay, cũng thoát luôn được cảnh hễ muốn có đủ nguyên liệu hiếm lại phải chạy qua mua của Hưng Hân. Nhưng đó chỉ là vấn đề phụ, cái chính ở đây là khi đã là người của Liên Minh, Diệp Tu không còn là người của riêng Hưng Hân nữa mà là kẻ làm dâu trăm họ, không thể toàn tâm toàn ý chăm lo cho Hưng Hân được nữa. Đó là chưa kể, công việc của phó chủ tịch cũng không hề nhẹ, bận rộn 24/7 cũng là chuyện thường tình. Mà Diệp Tu thì không nỡ buông tay với Hưng Hân, ngôi nhà thân thiết mà hắn dày công xây dựng với biết bao tâm huyết và kỉ niệm. Thành viên chiến đội nuối tiếc một, hắn còn nuối tiếc mười. Nhưng mà, nếu bỏ qua cơ hội này, liệu có cơ hội nào khác tốt như thế nữa không?
Nhìn Diệp Tu như vậy, Mộc Tranh khẽ thở dài. Múc thêm một miếng kem, cảm nhận sự mát lạnh nơi đầu lưỡi, cô thở ra một hơi, lại hít vào một hơi, bắt đầu nói:
-Hiện tại Diệp Phong và Nhất Phàm đều đã trưởng thành, thiên phú cũng rất cao. Thêm vào Quách Thiếu sắp tới nữa, chúng ta có quyền tin tưởng chúng sẽ làm được những gì chúng ta đã làm. Bên Ngũ Thần cũng không phải lo lắng, dù cho anh có đi họ vẫn chống đỡ được, không để mất vị thế công hội chúng ta. Bên Dung Phi có La Tập giúp đỡ lại càng không phải lo. Bốn năm qua anh đã thật sự đào tạo ra một thế hệ hậu nhân đầy đủ cho Hưng Hân rồi. Ngoài ra, đâu có nghĩa rằng anh sẽ hoàn toàn cùng Hưng Hân không có quan hệ, đây vẫn luôn là nhà của anh, luôn hoan nghênh anh về thăm mà?
Lặng người một lát, Diệp Tu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vắt đầy sao của Cali đầy gió, mỉm cười nói:
-Đúng là như vậy thật. Ngày mai anh sẽ nói chuyện với Quả Quả, khi nào về sẽ thông báo với toàn bộ chiến đội. Những gì cần làm cũng đã làm rồi, việc bây giờ là tin tưởng vào đám trẻ thôi. Nhất định chúng sẽ không làm anh thất vọng.
Tre già thì măng mọc, đạo lý đó Diệp Tu sao không biết? Chỉ là anh không nỡ rời đi, không nỡ tạm biệt những tháng ngày sống trong Vinh Quang, điều khiển từng nhân vật xông pha, từng cú nhấp chuột, bấm phím như một thói quen đã ăn sâu vào máu thịt vậy. Nhưng Mộc Tranh nói đúng, mình đâu có rời hẳn đâu, chỉ là dành ít thời gian hơn cho chiến đội mà mình đã thành lập và dẫn dắt từ rễ cỏ lên thành ông lớn bá chủ. Việc nên làm bây giờ là góp sức làm cho Vinh Quang trở thành trò chơi hay nhất mọi thời đại, vai trò phó chủ tịch này lại vừa vặn với mong muốn đó của anh. Dũng khí mà anh thiếu nay đã có đủ, anh chấp nhận thử thách ở một vai trò khác, vị thế khác. Đang thầm tinh toán xem nên bố trí thế nào để vẫn có thể hỗ trợ Hưng Hân mà không gây rắc rối với những cặp mắt soi mói vốn đầy rẫy, Diệp Tu lại nghe Mộc Tranh nói:
-Sắp tới em sẽ chuyển hẳn sang làm người mẫu ảnh, cũng muốn đi đóng phim nữa, anh thấy sao? Tất nhiên, em vẫn sẽ tham gia công hội Hưng Hân, nhưng vị trí hình ảnh đại diện có lẽ nên nhường lại cho Đường Nhu thôi nhỉ?
Hưng Hân trước giờ đều lấy hình ảnh Tô Mộc Tranh làm đại diện chủ yếu, cũng nhờ sức hút của cô mà thu được không ít lợi. Giờ cô giải nghệ, vị trí đó bắt buộc phải giao lại cho người khác. Đường Nhu sau mùa đầu ra mắt, rất nhanh chóng trưởng thành, mọi người cũng vì thành tích nổi trội của cô mà quên hẳn đi những lùm xùm hồi mới ra mắt. Lượng fan của cô giờ cũng không kém gì Mộc Tranh hay Vân Tú, để cô tiếp quản vị trí hình ảnh đại diện cũng là hợp lý. Chuyện Mộc Tranh đi làm người mẫu hay đóng phim mọi người đều nhiệt tình ủng hộ, trời cho cô nhan sắc, còn theo Diệp Tu lại học được thuật diễn suất chẳng kém ai, ai cũng khẳng định cô mà đi diễn là lập tức thành minh tinh. Cô biết điều đó là phần nhiều là phóng đại, nhưng đó cũng là một niềm đam mê của cô, chỉ cần cô thực sự phấn đấu, chắc chắn sẽ có thành công. Còn Vinh Quang, Hưng Hân, cô vẫn không hề bỏ lại, Phong Sơ Yên Mộc vẫn luôn sẵn sàng đứng cạnh Quân Mạc Tiếu như hồi còn ở khu 10. Bao nhiêu năm chỉ mong làm một vai phụ, giờ cô muốn thử đóng vai chính xem sao. Vòng tay ôm lấy Mộc Tranh, để cô tựa đầu vào vai mình, Diệp Tu mỉm cười:
-Hãy cứ làm những gì mình muốn, rảnh thì lại vào Vinh Quang chơi với anh. Nếu là em, anh tin em sẽ làm được, còn làm rất tốt nữa.
Thỏa mãn hưởng thụ sủng nịnh của người nọ, Mộc Tranh khẽ cười tinh quái, thì thầm:
-Nói đến chụp ảnh, em có một hợp đồng quảng cáo cửa hàng hoa ngay khi chúng ta trở về đấy.