Hoàn [Đỗ Nhu] Tình cờ gặp nữ thần

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Đỗ Nhu] Tình cờ gặp nữ thần

Author: Chưa tìm được
Convert: Link
Edit & Beta: Tô Mộc Hân
Review: Bối cảnh là mùa 11, đồng chí Đỗ Minh ngẫu hứng có chủ đích vi vu đến thành phố H, tình cờ gặp được nữ thần.

Phần đầu

Đỗ Minh thức dậy vào 8 giờ sáng, đơn giản là vì đồng hồ sinh học của hắn đã bị vạn năm huấn luyện ép thành thói quen. Hắn dụi dụi mắt, với tay cầm lấy tấm bản đồ du lịch đặt trên tủ đầu giường.

Bây giờ hắn đang ở thành phố H.

Mùa giải thứ mười hai vừa mới kết thúc, Đỗ Minh làm tổ ở trong câu lạc bộ hết một tuần lễ, sau đó vì không chịu nổi nữa, do dự mò lên mạng đặt một vé xe đến thành phố H.

Ôm suy nghĩ "Mấy lần tới nơi này đều chưa đi qua tất cả ngõ ngách, lần này nhất định phải dạo một chuyến tử tế (tiện thể "tình cờ" gặp nữ thần), bạn học Đỗ Minh không nói cho ai biết, vô cùng hưng phấn xếp đồ vào ba lô, lên đường.

Thực ra Đỗ Minh cũng không gắng sức đến thế để gặp được nữ thần, nhưng cũng không thể đến địa bàn của người ta mà không chào hỏi được. Với lại, từ lúc phát hiện mình thầm mến Đường mỹ nữ bên Hưng Hân trong mùa giải thứ mười đến giờ, Đỗ Minh vẫn rất khiêm tốn. Ngoài mấy lần phát huy thất thường, thi thoảng bị đồng đội trêu chọc ra, công cuộc thầm mến thiếu nữ nhà người ta này cũng không khác gì bình thường cả. Cả ngày ngơ ngẩn tương tư người, xung quanh đều là bong bóng màu hường.

Nói đến có vấn đề, vậy thì chỉ có thời điểm gần cuối mùa giải trước, chiến đội liên hoan, túm tụm lại chơi Lời thật lòng hay Đại mạo hiểm.

Đỗ Minh dám cá hôm đó hắn ra ngoài mà quên xem lịch, nếu không tại sao hắn lại đi hát karaoke. Đi rồi còn chơi trò chơi! Đã chơi còn thua! Thua rồi còn chọn đại mạo hiểm! Từ đó, bánh xe vận mệnh của thiếu niên họ Đỗ bắt đầu xoay vòng.

Cả đời này hắn sẽ không thể nào quên được nụ cười cao thâm khó dò của Tôn Tường, mỗi lần nghĩ lại luôn không kiềm chế được mà lạnh cả người.

Tôn Tường vươn người đến cạnh Giang Ba Đào cầm lấy điện thoại di động. Giang Ba Đào không chơi, từ đầu đến giờ vẫn luôn chau mày. Đỗ Minh bên cạnh không nhịn được mà nghĩ ngợi, bây giờ hắn trốn đi còn kịp không?

Hắn chợt thấy Tôn Tường cười giảo hoạt, hào phóng ném điện thoại của Giang Ba Đào vào ngực mình: "Biết cậu mong cái này lâu rồi, bây giờ anh sẽ thành toàn cho cậu! Gọi điện thoại cho Đường Nhu đi nha! Không được dưới năm phút đâu đấy!"

Đỗ Minh: ". . ."

Mọi người: "Ấu ấu ấu -- go go go --go go go Đỗ Minh!"

Chỉ có Chu Trạch Khải ở một bên nhìn hắn cảm thông.

Trên màn hình điện thoại của Giang Ba, bốn chữ "Đường Nhu (Hưng Hân)" sáng đến lấp lánh. Trong phút chốc mặt Đỗ Minh đổi màu xanh đỏ liên tục, hắn thật sự rất hối hận không chuồn đi từ lúc nãy.

Suy nghĩ của hắn bị một cái tiện tay lướt màn hình của Tôn Tường cắt đứt. Câu tiếp càng làm hắn giật mình "Xin chào?"

Hai chân bạn học Đỗ Minh mềm nhũn, suýt chút nữa trượt khỏi ghế.

"Trả lời đi" Lữ Bạc Viễn mấp máy môi, nhìn hắn có chút hả hê.

Ai nha má ơi đây chính là nữ thần đó. . .

Đỗ Minh ôm điện thoại, hận không thể lập tức đào một cái hố tự chôn mình. Hắn khẽ cắn môi, há miệng, hít sâu, dồn khí từ đan điền, cố gắng dặn ra hai chữ: "Xin chào!"

Tôn Tường lăn từ trên ghế xuống.

Về sau, mỗi khi nhắc lại chuyện này, Đỗ Minh đều sẽ bi thương che mặt, hai tai tự động đỏ ửng.

Đây là cuộc hội thoại giữa hai người hôm đó:

Bên kia điện thoại Đường Nhu im lặng nửa ngày, rất lâu sau mới thử một câu: ". . . Anh là?"

"Tôi. . ." Đỗ Minh đột nhiên không thể nhìn thẳng mình, tay run run muốn bóp nát cái điện thoại. Chưa kịp bắt đầu, hắn đã bị đám người nhanh tay lẹ mắt nhào tới gắt gao giữ chặt hai tay, không thể nhúc nhích.

Đỗ Minh thật khẩn trương: ". . . Tôi là. . . Đỗ Minh, chiến đội Luân Hồi."

Đầu bên đột nhiên im lặng.

Tất cả mọi người cũng không nói lời nào.

Đỗ Minh bi tráng tiếp nhận thẩm phán, hắn vô cùng tin tưởng, Đường Nhu nhất định sẽ trả lời "Ừm?"

Nhưng ai biết một lát sau, đầu bên kia truyền đến giọng nói "đột nhiên hiểu ra" của Đường Nhu: "À, tôi vốn thắc mắc tại sao giọng nói lại không giống . ."

Bên này, Đỗ - đã lo lắng đến suýt rớt tim dưới ánh mắt chăm chú sâu xa và nụ cười cực-kì-không-phúc-hậu của một đám người Luân Hồi - Minh, thở dài như trút được gánh nặng, bắt đầu một cuộc hỏi đáp quái dị:

"Cô khỏe chứ?"

"Cũng ổn."

"Cô ăn tối chưa?"

"Tôi ăn rồi, cảm ơn. Có chuyện gì sao?"

"A không. . . Không có việc gì đâu, bên đó thời tiết thế nào?"

"Ừm. . . Không tệ lắm."

"Nha. . . Vậy là tốt, cứ thế thì tốt."

"Tôi biết, mong bên anh cũng thế."

...

Trong lòng Đỗ Minh đang có đến ngàn vạn chữ dmm chạy qua*: Em gái Đường Nhu nói chuyện với mình! Mình cũng đáp lại!

*Nguyên văn: Thảo nê mã: đồng âm với một câu chửi tục

Đúng là hắn có thưởng thức cô gái này, chỉ là sau đó tình cảm chậm rãi chuyển hướng.

Sự kiện 1 VS 3 kia làm nhân khí của Đường Nhu rớt xuống ngàn trượng, nhưng nội bộ Luân Hồi đều rất coi trọng em gái tính cách ác liệt này. Đỗ Minh vừa đau lòng đến tim phổi nhộn nhạo, vừa đắc ý tự khen ánh mắt nhìn người sáng suốt của bản thân. Cầu phát thẻ minh mẫn!

Không dám nói, nên chỉ có thể yên lặng ghi nhớ, dụng tâm lưu ý. Ban đầu Đỗ Minh cho rằng, có thể nhìn thấy nữ thần từng bước một trưởng thành đã đủ thỏa mãn hắn rồi, không còn đòi hỏi gì thêm nữa.

Cho nên, nhờ vào cuộc gọi ngẫu hứng này, Đỗ Minh mèo mù vớ cá rán ghi thêm điểm ấn tượng vốn đã không nhiều trong lòng Đường Nhu.

Cũng vì cuộc điện thoại ngớ ngẩn ấy, ba ngày liền Tôn Tường đều thấy hắn cười đến nở hoa.

Một bông hoa quái dị.

Phần cuối

Đỗ Minh chưa từng biết Thượng Đế lại sủng ái hắn như thế, lòng ngập tràn lo sợ. Nhưng vẫn vui đến phát khóc, tim như con nai con chạy loạn.

Dạo quanh hồ X vài vòng, hắn tham lam hít vào không khí trong lành, tắm mình dưới ánh nắng ấm áp. Đỗ Minh hắn thế mà đã ở nơi mà đối tượng thầm mến của hắn sống rồi! Còn hít thở chung bầu không khí với người ta nữa nha!

Nghĩ thế, tâm tình hắn bỗng nhiên tốt lên hẳn, lấy điện thoại ra chụp lại mặt hồ tĩnh lặng không nổi một gợn sóng, thuận tay chia sẻ vào vòng bạn bè trên Microblogging.

Chia sẻ thành công, một giây sau đã có một thông báo mới. Đỗ Minh bấm vào, thấy Ngô Khải bình luận: "Ở đâu thế?"

Đỗ Minh nhanh nhẹn trả lời: "Hồ X, thành phố H nha."

Bên kia mất một lúc mới trả lời: ". . . Cậu. . . hẹn Đường Nhu chưa?"

Đỗ Minh: "..."

Này này tui thực sự không đi thế này để tìm nữ thần đâu nha tui thật sự không mà thật sự không phải đâu sao không có ai tin tưởng tui?

Đang nghĩ ngợi, lại có thêm thông báo mới. Đỗ Minh vào xem. Là Chu Trạch Khải.

Má ơi, đội trưởng nhất định là người đứng đắn xoa dịu tâm hồn của hắn nha.

Đỗ Minh vui vẻ nhìn nhìn, chỉ thấy một dòng ngắn gọn của Chu đội: "... Ừm, cố lên."

Đỗ Minh: "..."

Hắn yên lặng tắt Microblogging, chạy đến một tiệm ăn nhanh gần đó ăn trưa, sau đó chọn một tuyến xe buýt đặc biệt, bến nào thấy hứng thú thì xuống xe đi dạo xung quanh, cứ vừa đi vừa nghỉ như thế.

Ngơ ngẩn đến chạng vạng tối, hắn mới chuyển xe đến đường dành riêng cho người đi bộ. Giữa lố nhố các cặp đôi tay nắm tay, mình hắn lẻ loi lấy điện thoại ra, bóng lưng có chút cô tịnh. . .

Trên Microblogging lại có một bình luận mới, của Tôn Tường: "Đỗ Minh cậu không gặp được người nào đó à?"

Hắn uể oải nhắn lại: ". . . Tao thật sự chỉ đến du ngoạn thôi."

Giọng điệu Tôn Tường rất nghiêm túc: "Nhân tiện phải hẹn hò chứ! Mày có hiểu không vậy?"

Đỗ Minh nước mắt rơi đầy mặt: Giang phó đội anh đang ở đâu...

*
Đỗ Minh không biết thế giới, à nhầm, thành phố H lại nhỏ như vậy.

Vui sướng dạt dào, mở cờ trong bụng, mặt đỏ tim run.

Hắn mua ba xâu cá mực, một đường từ cửa hàng nhỏ đi ra, phân tâm mắt nhìn điện thoại một chút miệng cắn xiên một nhát. Còn trống một tay, hắn với ra ba lô ở đằng sau, mò mẫm tìm đồ được một lúc thì ngẩng đầu lên.

Đây nhất định là do Thượng Đế an bài.

Hắn hiểu.

Đỗ Minh trừng mắt nhìn, lại tiếp tục nhìn, mới xác định được người từ trong đám đông đi về phía mình là ai.

Trời ạ, thực sự là nữ thần của hắn!

Đây không phải nữ thần đấy ư?

[Cần đi hỏi] Chẳng lẽ Jesus đã yêu thánh mẫu Maria ư ? ?

Tại sao cô ấy lại ở chỗ này !!?!???

Còn đi cùng bà chủ Hưng Hân!!

WTF a a a a sdyrwgiibdryashjb ! !

Một âm thanh vang lên trong đầu Đỗ, trái tim nhỏ bé đáng thương thiếu chút nữa đã bị nai con đụng nát.

Mới vài tuần không gặp, đã nhận được kinh hỉ lớn thế này -- vậy nên...

Vậy nên Đỗ Minh đà điểu chạy trốn.

Hắn ngồi xổm ở cạnh cột đèn đường, run rẩy lấy điện thoại từ trong túi ra, chạm tay mấy lần mới vào được Microblogging: "... Dường như đã tình cờ thấy cô ấy."

Ngay sau đó, Phương - đảng lặn nick ngàn năm làm người qua đường thần bí - Minh Hoa đại bạo tốc độ tay, thấm thía nói: "Người trẻ tuổi, đừng có hoảng... Thân là người từng trải, anh cho chú cái chủ ý này: bắt chuyện đi."

Bạn tốt Giang Ba Đào thân thiện chúc mừng: "Đỗ Minh, cậu ổn chứ?"

Đỗ Minh núp ở góc, không kìm được phải che mặt, hạnh phúc này tới quá đột ngột... Qua kẽ ngón tay, hắn nhìn thấy hai người Đường Nhu và Trần Quả cười cười nói nói thản nhiên đi qua trước mặt hắn.

Đỗ Minh hài lòng cảm thán: . . . Đây là giá trị của đường dành riêng cho người đi bộ!

Hắn bắt đầu suy nghĩ, con gái dạo phố sẽ thích đi đâu nhất? Ừm. . . Cửa hàng quần áo, tiệm giày, cửa hàng trang sức?

Đỗ Minh vui vẻ lên Baidu, yên lặng vừa tra cứu vừa rời khỏi đầu làn đường đi bộ đến cửa hàng gần nhất khu vực Vinh Quang.

Đường Nhu nhất định sẽ không đi đến đó đâu! Vì chắc chắn như thế nên Đỗ Minh tràn đầy tự tin gõ địa chỉ vào bản đồ.

Có vẻ bạn học Đỗ đã quên mất, lúc Thượng đế cố tình muốn trêu chọc hắn, dù có chạy tới trời nam đất bắc cũng vô ích.

*

Bản thân sẽ đến cửa hàng khôi phục tâm tình, sau đó sẽ trở về ngủ <~ Đây là ý định ban đầu của Đỗ Minh.

"Thế nhưng.. vừa ra khỏi cửa gặp được cô ấy." <~ Đây là trần thuật của Đỗ Minh.

Đỗ Minh: "... ."

Đường Nhu: "?"

Trần Quả: ". . . A?"

Bạn học Đỗ Minh gào thét dưới đáy lòng: Hỏng chuyện rồi -- !

Trần Quả nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, ấp úng: ". . . Cậu. . . Cậu không phải là... ?"

Đường Nhu thẳng thắn nhìn biểu tình đần độn của Đỗ Minh, cũng cố gắng tìm kiếm khuôn mặt hắn trong đầu. Người này. . . nhìn rất quen...

Đỗ Minh nhất thời đỏ mặt, hắn không khỏi biết ơn bây giờ là ban đêm nên không nhìn rõ.

"Ách. . . Tôi là..."

Đường Nhu đột nhiên "a" một tiếng: "Đỗ Minh?"

Đỗ Minh vô cùng vui mừng, mắt cũng phát sáng: ". . . Đúng vậy!"

Bên cạnh Trần Quả bừng tỉnh ngộ ra, cười cười: "A. . . Thì ra là cậu!"

Trần Quả mặc dù không có ấn tượng sâu sắc với vị tuyển thủ này, nhưng chỉ cần nhắc đến thì vẫn nhớ ra. Cô tò mò hỏi: "Sao cậu lại một mình ở đây?"

"À, tôi tới du lịch. . ." Đỗ Minh quẫn bách vò tóc, có chút mất tự nhiên, "Đi ngang qua nên đến nhìn một chút. . ."

Đường Nhu cười nói: "Đi chơi à, có tìm được chỗ nào vui không?"

Đỗ Minh ngẩn người, sau đó mới ngượng ngùng cười: "Tôi cứ đi bừa thôi, buổi sáng có dạo qua hồ X."

"Thế à..." Trần Quả nâng cằm suy nghĩ, bỗng ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Nếu đã gặp nhau rồi, không bằng để chủ nhà như chúng tôi dẫn cậu đi chơi chợ đêm?" Cô quay qua Đường Như, "Được không, Nhu Nhu?"

Đỗ Minh vừa mừng vừa lo hỏi lại: ". . . Thật ư?" Nếu không phải hiện tại nữ thần đang đứng trước mặt, e rằng bạn học Đỗ đã đập đầu vào tường để kiểm tra xem mình có hoàn toàn thanh tỉnh hay không.

Đường Nhu quả quyết đáp ứng: "Được." Cô khẽ cười một cái, sau đó vẫy vẫy Đỗ Minh, "Chúng ta đi thôi."

FIN.
 

Kira Doru

Gà con lon ton
Bình luận
9
Số lượt thích
6
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Hưng Hân, Lam Vũ và Bá Đồ
#3
Và kì chuyển nhượng tiếp đó Đõ Minh đã chuyển đến Hưng Hân!
Dám lắm cái cảnh đó đó nha! Mà công nhận thấy Tôn Tường bro quá trời làm mền cũng cảm động, công nhận Luân Hồi và Diệp đại đã thay đổi cậu chàng theo hướng tốt hơn nhiều.Chúc Đỗ Minh may mắn nha!
 

Bình luận bằng Facebook