[Diệp Tranh - Toàn viên] Khi các đại thần không còn là đại thần

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#41
Mộc Tranh thua Tu 4 tuổi đúng hem ta? Tu 25 tuổi thì Tranh 21 tuổi. Còn Nhu khi bắt đầu với Vinh Quang đã 22 - 23 tuổi rồi. Nghĩa là Nhu còn lớn tuổi hơn Tranh, Tranh giải nghệ thì Nhu cũng sắp giải nghệ chớ nhể?

Hay tui nhầm?
Thực ra thì ntn
Tuổi của 1 vdv esport có thể dao động lên tới 30 (Archie, Xpeke hay Alexich bên Lol là minh chứng)
Cái vấn đề là tuổi nghề, cường độ luyênn tập quá lớn gần như cả ngày chỉ ngồi và cố gắng chơi game càng nhiều càng tốt không chỉ ảnh hưởng sức khoẻ mà còn là tinh thần, bạn cứ thử cày game nguyên ngày trong 1 tuần liên tục sẽ hiểu cảm giác đó, lão Hàn thi đấu liên tục hơn 10 năm là quá phi thường rồi, vậy nên tuổi nghề còn quan trọng hơn tuổi đời bạn ạ, hao mòn còn kinh khủng hơn cả vdv bóng đá nữa ấy
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#42
Nhu nhỏ tuổi hơn Tranh mà :v . bắt đầu VQ trễ nên ms vậy đó. còn vêc tuổi nghề tuổi nghề của Nhu tui nghĩ ko dài hơi nổi đâu vì em nó tòa dựa vào tốc độ tay hổ báo lao lên.Mà người thế này tay mau xuống lắm =....=
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#43
Nhu nhỏ tuổi hơn Tranh mà :v . bắt đầu VQ trễ nên ms vậy đó. còn vêc tuổi nghề tuổi nghề của Nhu tui nghĩ ko dài hơi nổi đâu vì em nó tòa dựa vào tốc độ tay hổ báo lao lên.Mà người thế này tay mau xuống lắm =....=
Điển hình dạng tuyển thủ đó là Tôn đại hoa
Nhưng mà ấy, Nhu Nhu có học piano, độ dẻo và bảo trì tay vẫn phải tốt hơn, còn cả Diệp đại nữa, tuổi nghề cũng sẽ dài hơn
Mà hầu hết các đại thần đều có tốc tay hư cấu ( trừ-ai-thì-ai-cũng-biết-là-ai-đấy), cũng rất hay bùng nổ tốc tay, nhiều kinh nghiệm r thì ai cũng sẽ biết giữ sức thôi
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#44
Chương 7: Có cậu là đủ rồi

Mặt trời mới lấp ló, Tôn Triết Bình đã dậy dọn hàng. Chăm chú xem xét những chậu hoa sắp nở, tưới thêm chút nước, bón chút phân bón phù hợp, anh đặt chúng ngay ngắn lên các kệ gỗ phía ngoài cửa. Đang suy nghĩ xem hôm nay nên đặt chậu hoa nào trước cửa, đại Tôn nghe thấy tiếng người bước xuống cầu thang từ phía sau. Vẫn không quay đầu lại, anh nói đơn giản:

-Đi mua đồ ăn đi, hôm nay đến phiên cậu.

Người nọ cười hì hì, lấy chiếc áo sơ mi khoác ra ngoài chiếc áo ba lỗ, lại gần cái quầy nhỏ rút ra chiếc ví của mình, đoạn bước ra cửa. Ra đến cửa, anh chàng mới cất giọng:

-Tôi nói này, sao không tự nấu ăn cho rồi? Ngày nào cũng bánh bao, không thì màn thầu, anh không chán nhưng tôi chán rồi đó.

Tôn Triết Bình không mảy may hứng thú với lời cậu ta nói, chỉ trả lời như bao lần khác:

-Bao giờ cậu nấu ra được đồ có thể ăn thì tính.

Người nọ cũng không để ý, cười hì hì ra ngoài mua đồ ăn. Khi anh ta mang bánh quẩy cùng sữa nóng quay về, đại Tôn đã dọn xong cửa hàng. Hai người ngồi ở chiếc bàn duy nhất trong cửa hàng, cùng thưởng thức bữa sáng nóng hổi. Ăn gần xong, ngoài cửa có người gọi, đại Tôn đứng lên ra ngoài xem, là người đưa hoa sáng. Cô ấy cười vui vẻ với anh, phụ chuyển hoa vào trong cửa hàng. Người còn lại cũng đứng dậy, ngậm một chiếc bánh quẩy trong miệng, tay ôm từng bó hoa đặt ngay ngắn vào những chiếc xô đã đổ sẵn nước. Đưa tập giấy gói hoa cho đại Tôn, cô gái đưa hoa vui vẻ nói:

-Tôn ca, dì ba có nhắc khi nào rảnh đến ăn cơm. Còn nữa, chú Thanh có nói khi nào có thời gian thì đến, chú sẽ dạy hai người thêm về trồng hoa.

Tôn Triết Bình nở nụ cười, gật đầu đáp lại cô gái:

-Được rồi, khi nào rảnh nhất định sẽ tới. Tiểu Đới, đi về cẩn thận nhé.

Cô gái vẫy tay chào hai người rồi lên xe đi, đại Tôn quay lại nói với người bên trong:

-Cậu dọn dẹp đi, khách sắp tới rồi đấy. À mà hôm qua có người đặt 30 bông hồng giao tới nhà hàng X lúc 9 giờ, đừng có đi trễ đấy.

Người nọ nhăn mặt vẻ không hài lòng:

-Sao cứ phải là tôi đi đưa hoa chứ. Lần nào cũng là fangirl tự đặt hoa cho mình. Lần trước còn bị mấy người quây xung quanh nữa, tôi thấy chúng ta nên thuê để người giúp việc chuyển hoa đi thì hơn.

Đại Tôn cười lớn:

-Không phải là cậu sao người ta chịu đặt hoa. Người ta tới cửa hàng chúng ta cũng chỉ vì muốn được nhận hoa từ tay Giai Lạc đại thần thôi mà, ai bảo cậu quá nổi tiếng làm gì?

Trương Giai Lạc giận dỗi:

-Vậy ra anh đang kinh doanh tôi đấy hả? Lúc đầu nghe lời anh mở cửa hàng hoa cũng đâu phải để đi làm shipper? Lại nhắc, anh bảo sẽ trồng cả một vườn hoa trăm loại, giờ ba năm rồi vẫn chưa thấy đâu, đại Tôn anh có thể giải thích cho tôi được không?

Nụ cười gian tà xuất hiện trên môi đại Tôn khiến A Lạc thấy không ổn. Ghé sát vào tai đối phương, đại hoa thì thầm:

-Không phải kinh doanh mà là tận dụng. Vả lại tôi cũng bù đắp cho cậu rồi còn gì, cậu thấy vẫn chưa đủ sao?

Nhớ lại cách thức “bù đắp” của tên đại gian thương trước mặt, tiểu Lạc Lạc đỏ mặt, câu “Thế có khác gì đâu?” chưa kịp nói ra đã bị nuốt lại. Đùa xong, đại Tôn mỉm cười ngồi xuống ghế nói tiếp:

-Chuyện vườn hoa thì khỏi lo, chúng ta đã tiết kiệm được gần đủ tiền rồi, đợi hai ba tháng nữa đủ tiền rồi chúng ta sẽ mua một mảnh đất ở gần đây, vườn thật rộng. Đến lúc đó nhất định sẽ trồng đủ 100 loại hoa.

Hai người đang nói chuyện thì hai cô bé giúp việc đã tới. Mọi người nhanh chóng vào việc, những vị khách đầu tiên cũng đã tới. Đại Tôn chào hỏi, tư vấn hoa cho khách, hai cô gái nhanh chóng bó hoa, thêm thiệp, thắt nơ, Giai Lạc tính tiền, trả lại cho khách. Nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ đi giao hàng, Giai Lạc lấy chìa khóa xe, đội mũ, ra cửa rồi mới nói vọng vào:

-Đại Tôn, tôi đi giao hoa nhé.

Bên trong có tiếng đáp lại: “Đi cẩn thận” rồi mọi người lại bận rộn với công việc của mình. Cửa hàng hoa này không tính là quá lớn, cũng mở được ba năm, kể từ khi họ giải nghệ, đại Tôn có một người bà con trồng hoa ở ngoại ô thành phố H, anh ta kéo luôn Giai Lạc cùng lập cửa hàng. Ban đầu chưa quen cũng có chút trật vật, hiện tại thì mọi thứ đã đi vào khuôn khổ, lượng khách ruột cũng ngày càng tăng. Đừng nghĩ chỉ nhờ khuôn mặt của Giai Lạc mà họ được như vậy, hoa tươi, phục vụ niềm nở và giá cả phải chăng đã làm nên thương hiệu của cửa hàng Song Hoa. Việc làm ăn tốt giúp họ dần dần mở rộng kinh doanh, hiện tại trong tay họ đã có tới ba cửa hàng đều ở thành phố H, quản lý cũng đều là người nhà Tôn Triết Bình nên cũng yên tâm. Chỉ là, có rất nhiều người đến cửa hàng của họ yêu cầu bằng được Trương Giai Lạc đi đưa hoa, khiến tiểu Lạc Lạc ngày nào cũng phải chạy khắp H thị, than mệt ầm trời. Tôn Triết Bình cũng có người yêu cầu nhưng ít hơn nhiều, dù sao anh chỉ tỏa sáng trong vỏn vẹn ba mùa, lại là thời kì đầu, khó mà nổi tiếng như Giai Lạc mĩ ca (theo cách gọi của đại Tôn) cho được. Vậy nên, nỗi khổ hạnh phúc đó xem như Giai Lạc một mình hưởng hết.

Giờ nghỉ trưa vẫn chưa thấy Giai Lạc về, Tôn Triết Bình gọi điện cho A Lạc mới biết, vừa đi giao hàng tới nhà hàng X xong đã có điện thoại của hai cửa hàng chi nhánh báo có thêm 4 đơn hàng nữa chỉ đích danh hắn, vậy là tiểu Lạc Lạc đáng thương phải chạy khắp cả H thị, giờ đang gặm bánh mì đi giao đến đơn hàng thứ ba, chỉ hi vọng sẽ không có thêm đơn hàng nào nữa. Bật cười vì người khác chỉ mong có việc không được, đại Tôn nói cố gắng làm việc, đến tối sẽ có món A Lạc thích ăn nhất, rồi ăn nhanh hộp cơm trưa mua ở cửa hàng bên cạnh, quay lại tiếp tục đón khách. Giờ đang là tháng 8, một loạt các công ty, cửa hàng khai trương hoặc quảng bá sản phẩm nên công việc rất nhiều, bù lại là bận rộn cả ngày. Đến chiều muộn mới vãn khách, Giai Lạc cũng đi giao hàng về, giao lại cửa hàng cho người làm thuê rồi bó một bó hoa Lyli vừa xinh, cùng A Lạc đi đến bệnh viện.

Trong một phòng bệnh nhỏ, chỉ có hai người đang ở trong đó, một người đang gọt táo, người còn lại chắc chắn là bệnh nhân, đang vừa nhai táo vừa cầm điện thoại nghịch. Nhìn thấy một tin hay ho, bệnh nhân ngẩng đầu lên kéo áo người ngồi cạnh giường, giơ điện thoại ra cho người đó xem:

-Lão Lâm, anh xem ảnh bọn họ ở Cali này. Nhìn lão Diệp quê quá đi.

Nhìn vào tấm ảnh trên QQ, Lâm Kính Ngôn mỉm cười:

-Còn cười nữa? Nếu không phải cậu đột nhiên sốt virus thì chúng ta cũng đang ở đó rồi. Tự chăm sóc bản thân đi, hơn 20 tuổi rồi mà cứ như trẻ con ấy.

Người nọ nghe vậy thì xị mặt, có phải mình muốn như vậy đâu chứ. Nghĩ đến việc mọi người đang đi chơi mà mình lại phải nằm viện, hắn cảm thấy mình đúng là đen đủi mà. Thấy vậy, lão Lâm bỏ quả táo đã gọt xong xuống đĩa, vỗ vai cậu ta:
-Không sao, hôm nào đó chúng ta sẽ đi bù, chỉ hai ta thôi. Đợi cậu khỏe lại, chúng ta đi luôn.

Hai vị khách ở ngoài đến vừa lúc nghe được câu này, một người không nhịn được bắt đầu buông lời rác rưởi:

-Ái chà, tưởng cậu bệnh nặng lắm mới vội chạy đến thăm đây, ai dè vừa đến đã thấy một màn tình chàng ý thiếp rồi. Đại Tôn a, lão Lâm sắp mang tiểu Duệ đi hưởng trăng mật kìa, bao giờ chúng ta mới đi đây?

Phương Duệ trừng mắt với người mới tới:

-Trương Tứ Á, cậu đến đây để thăm bệnh hay để chọc cho tôi bệnh thêm đây hả? Cậu có biết vì bệnh tôi đã phải bỏ lỡ chuyến du lịch nước ngoài đầu tiên không hả?

Đại Tôn bật cười, nhéo nhẹ bên sườn Giai Lạc, cất giọng dàn hòa:

-Người ốm thì phải được đối xử tốt. Cậu khỏe hơn chưa? Chừng nào thì xuất viện?

Nhận bó hoa từ tay Tôn Triết Bình, Lâm Kính Ngôn trả lời:

-Cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là phải theo dõi vài ngày, đợi đến lúc dứt hẳn bệnh mới được xuất viện. Chỉ là hôm trước mới bị cảm phong hàn, lại nhiễm thêm sốt virus nên hơi nặng, cần tẩm bổ tĩnh dưỡng nhiều.

Đại Tôn cười nói:

-Sao có thể không cẩn thận như vậy được? Sức khỏe rất quan trọng, đừng vì chủ quan mà làm mất đi những thứ quan trọng khác.

Nói đến những lời này, đột nhiên mọi người trong phòng đều cảm thấy có chút nghẹn. Năm đó, người vì chủ quan mà chân thương, sau đó để mất cơ hội vô địch, cũng mất luôn khả năng thi đấu đỉnh cao, là hắn nhỉ? “Kinh nghiệm không mấy dễ chịu a”, Lâm Khính Ngôn thầm nghĩ rồi nhanh chóng chuyển đề tài:

-Nghe nói công việc của các cậu đang phá triển rất tốt nhỉ? Chúc mừng hai cậu đã mở đến cửa hàng thứ ba nhé, hôm khai trương bọn tôi cũng định tới nhưng lại bận quá nên đành chịu.

Giai Lạc cười mà như mếu:

-Đừng nhắc nữa, chính vì công việc phát triển mà tôi ngày nào cũng phải chạy khắp B thị đưa hoa cả ngày, bận còn hơn cả người làm thuê nữa. Đã vậy mỗi lần đưa hoa cũng đều là fangirl tự đặt cho mình, đòi chụp ảnh chung xin chữ kí cũng thôi đi, còn có cả người định lừa tôi kí vào giấy kết hôn nữa thật quá sức chịu đựng mà.

Phương Duệ cười nham hiểm:

-Ai bảo cậu mặt xinh như ngọc làm gì? Nếu không chịu được thì bảo đại Tôn đi thay. Tôi vốn còn nghĩ, cậu sợ người ta quên mình sớm quá nên cố tình bày trò nữa đấy.

Giai Lạc trừng mắt:

-Ai có thể nghĩ ra cái ý vô sỉ tồi tệ đó chứ hả? Đúng là thánh dzâm mới nghĩ ra được những việc như thế tôi thì chịu thôi.
Mặc kệ hai người châm chọc nhau qua lại, đại Tôn ngồi nói chuyện với lão Lâm, trao đổi về chuyện làm ăn. Cửa hàng tạp hóa Lâm Phương của họ cũng đang làm ăn rất tốt, chỉ là Phương Duệ đã quyết định sẽ ở lại Hưng Hân làm huấn luyện viên kiêm phụ trách công hội, thành ra việc làm ăn ở đây vẫn chỉ mình lão Lâm cáng đáng. Nhưng dù sao cũng đã quen rồi, Phương Duệ vẫn được coi là người góp vốn, Lâm Kính Ngôn quản lý, việc này đã duy trì bốn năm rồi, cũng không có gì là lạ. Đại Tôn hỏi đùa:

-Với bản lĩnh của cậu, việc kinh doanh chắc không có rắc rối gì chứ? Về an ninh chẳng hạn?

Lâm Kính Ngôn cười:

-Lúc đầu cũng có người đến gây chuyện, nhưng sau khi phát hiện ra người đó lại là fan của tôi, việc an ninh tự nhiên được đảm bảo chặt chẽ luôn. Cũng xem như, thời gian đánh giải của tôi cũng thu lời không ít rồi.

Đại Tôn cũng bật cười trước câu chuyện hài hước đó. Xem ra, mọi người đều sống rất tốt. Giai Lạc đấu võ mồm chán với Phương Duệ, quay sang hỏi Lâm Kính Ngôn:

-Lão Lâm, sao anh không quay về làm cho công hội Mưu Đồ Bá Đạo? Làm việc đó chắc chắn sẽ không có thiệt đâu.
Lâm Kính Ngôn cười cười:

-Không cần đâu. Hiện tại tôi vẫn sống rất tốt, thu nhập rất khá, mỗi ngày còn có thời gian rảnh rỗi chơi Vinh Quang nữa. Vả lại, nếu tôi mà vào Mưu Đồ Bá Đạo, nếu mà có tranh chấp boss với Hưng Hân, khẳng định đến tối chỉ có ôm chăn ra phòng khách ngủ thôi a.

Mọi người lại cười rộ lên. Phương Duệ đỏ mặt, tại sao mình lại mang hình tượng vợ dữ vậy ta? Cơ mà nếu thật như lão Lâm nói, dám cậu cũng sẽ một cước đá bay hắn ra phòng khách lắm. Mọi người trò chuyện vui vẻ thêm một lúc nữa rồi hai người song hoa đứng dậy ra về, nói để cho người ốm được nghỉ ngơi nhiều thêm. Hai người họ đi khuất, Phương Duệ mới quay sang Lâm Kính Ngôn nói:

-Hay để em nói lão Diệp sắp xếp cho anh một vị trí trong công hội? Nếu không thì anh cứ về công hội bên Bá Đồ hay Hô Khiếu đi, em không để ý đâu.

Lâm Kính Ngôn cười nheo mắt nhìn Phương Duệ, vừa xoa đầu cậu vừa nói:

-Đồ ngốc này, anh hiện tại như thế này đã là rất hạnh phúc rồi. Cuối tuần có thể cùng chơi Vinh Quang với em, thỉnh thoảng có thể giúp em giành boss cũng là đủ rồi. Anh chỉ cần có em là đủ rồi biết chưa hả?

Phương Duệ đỏ mặt cúi đầu không nói gì, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh lần cướp boss trước, đột nhiên một lưu manh tả xung hữu đột giữa đội hình Lam Khê Các làm cả đội hình rối loạn, Hưng Hân mới thuận lợi cướp được boss về tay. Lại thoáng nghĩ, lần tới đi chơi nên chọn địa điểm nào đây?

Bên ngoài, Giai Lạc hỏi đại Tôn:

-Tôn đại đại, có phải chúng ta chưa từng đi du lịch lần nào không nhỉ?

Đại Tôn mỉm cười:

-Nếu em muốn, cuối tháng chúng ta sẽ về thành phố K thăm người nhà, sau đó ra biển chơi vài hôm?

Giai Lạc gật đầu cười hạnh phúc, chỉ cần được bên anh, ở đâu cũng có hạnh phúc ngập tràn. Lát sau tiểu Lạc Lạc rất xấu xa nói:

-Đại Tôn, anh nói tối nay chúng ta có nên lập đội đánh đấu trường không? Lâu lắm rồi chưa thể hiện lại Phồn Hoa Huyết Cảnh, tay em bắt đầu ngứa ngáy lắm rồi đây này.

Tôn Triết Bình gật đầu, thản nhiên nói một câu làm người đi bên cạnh đỏ rần cả mặt:

-Huyết cảnh thì anh chỉ có đủ sức đánh chục trận thôi, nhưng mà phồn hoa thì anh sẵn sàng đánh cả đêm luôn, em thấy có được không?
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#45
Song Hoa Lâm Phương lên là lên ! Ý a Đại Tôn câu cuối nha ~~~
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#46
Song Hoa Lâm Phương lên là lên ! Ý a Đại Tôn câu cuối nha ~~~
Lúc đầu tính nói phông hoa huyết cảnh cả đêm cơ mà nếu vậy thì thật sự quá không ổn nên ms sửa thành ntn
Chương sau có lẽ Tiêu Đới lên sân
Mà viết ntn có bị lẩu thập cẩm quá k?
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#47
Lúc đầu tính nói phông hoa huyết cảnh cả đêm cơ mà nếu vậy thì thật sự quá không ổn nên ms sửa thành ntn
Chương sau có lẽ Tiêu Đới lên sân
Mà viết ntn có bị lẩu thập cẩm quá k?

tui thấy cô nên sửa thành toàn viên đi a
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#48

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#49
Chương 8: Kế khích tướng

Ngày thứ hai ở Cali, mọi người cùng đi đến các địa điểm vui chơi du lịch nổi tiếng của thành phố, chơi đã một ngày. Đến tối, Tuyết Phong lại mời đến nhà ăn cơm, lần này Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt, Sở Vân Tú từ chối, nói muốn đi thử một nhà hàng nổi tiếng được quảng cáo. Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm nói muốn đi chơi riêng. Vậy là còn lại Thiếu Thiên và Văn Châu không tình nguyện lắm đi cùng lão Ngụy và Trần Quả tới cùng với Diệp Tu và Mộc Tranh. Ngồi ăn, Thiếu Thiên rốt cuộc không chịu nổi cảnh Diệp Tu và Mộc Tranh anh gắp cho em một miếng, em lại gắp cho anh một miếng, ân ân ái ái khoa chương như vậy, buông đũa nói:

-Tôi nói hai người này, đúng đúng đúng nói anh và Mộc Tranh ấy có thể ở trước mặt mọi người bớt ân ân ái ái lại được không? Khoe khoang phô chương đến thế để làm gì a tôi nổi hết da gà không đúng là nổi hết da người lên rồi đây này (tỉnh lược 200 từ).

Diệp Tu nhìn lão Ngụy không nói gì, cảm thấy tên này tâm bẩn đúng là chẳng kém mình là bao, vừa gắp cho Mộc Tranh một miếng trứng cá muối, lại thêm một chút rau ăn kèm, vừa thản nhiên nói:

-Có vấn đề gì sao? Chúng tôi vợ chồng tình cảm rất là tốt đó, trăm nghàn tương ái nha, chúng tôi vốn bình thường như vậy, có gì mà khoe khoang với phô chương? Cậu thử hỏi Tuyết Phong xem vợ chồng như vậy có gì là lạ không?

Người bất chợt bị điểm danh quay sang vợ, gắp cho cô ấy một miếng bít tết cô ấy thích ăn nhất, cười nói:

-Đúng là chuyện đó rất bình thường mà. Chỉ là thể hiện một chút quan tâm đến nhau, không có gì là lạ.

Vợ anh ấy bất ngờ lên tiếng:

-Chỉ là khi sống cùng nhau lâu năm rồi, tự nhiên sẽ thay bằng việc khác. Khi mới bắt đầu, trách không khỏi có chút phô chương ha.

Mọi người đều cười nghiêng ngả. Văn Châu âm thầm gắp cho Thiếu Thiên một miếng cá, lại thêm một miếng rau. Hành động đó tất nhiên không qua được mắt Ngụy Sâm, nhưng lão hàng này vẫn tỉnh bơ như không thấy, góp vào một câu:

-Ta thấy a lão Diệp, ngươi đúng là hơi phô chương rồi đấy. Gắp cho tiểu Tranh nhiều đồ như vậy, cô ấy mà tăng cân béo lên là lỗi tại ngươi đó. Nào, Quả Quả, ăn chút salat này đi, ngon lắm đấy, mà không sợ bị béo nữa.

Trần Quả thấy Ngụy Sâm vừa gắp salat cho mình vừa nói vậy thì chọc vào mạng sườn ông chồng một cái, hừ giọng:

-Ý anh là chê tôi béo đúng không? Vậy về nhà tôi sẽ đổi thực đơn toàn rau, để tránh lên cân béo ra lại bị chồng mình chê xấu.

Ngụy Sâm vội cướp lời:

-Ấy ấy ngàn vạn lần không được như vậy nha. Em đang mang thai, sao có thể không tẩm bổ được? Yên tâm, dáng người em đẹp như thế, có tăng thêm vài cân cũng vẫn không vấn đề gì. Lại nói, với anh em mập hay ốm đều không quan trọng a, lúc nào em cũng đẹp hết.

Cả hội đều cười lão Ngụy hôm nay dẻo miệng nịnh vợ, Diệp Tu nhớ về cảm nhận lúc nào đó, cũng lên tiếng:

-Tôi cũng thấy, Mộc Tranh nên tăng thêm hai ba cân nữa mới là đẹp, hiện tại có hơi gầy, thêm một chút sẽ tốt hơn.

Cả hội ăn uống cười đùa vui vẻ, chỉ có Thiếu Thiên vì lý do gì đó mà có hơi kiệm lời, không đúng tác phong ngày thường cho lắm. Ăn xong, ngồi tán chuyện trên trời dưới đất một lúc lâu, lão Ngụy đứng lên nói:

-Ài, cũng muộn rồi đấy, bộ xương già của lão phu cần được nghỉ ngơi rồi. Diệp Tu, Mộc Tranh hai người cứ ở lại đi, ta đưa Quả Quả với hai đứa nhóc này về là được rồi.

Rồi mặc kệ Thiếu Thiên lãi nhải “Ta không còn là tên nhóc không phải là nhóc bọn ta sớm không còn là hai đứa nhóc….(tỉnh lược 2000 từ)”, Ngụy Sâm kéo Trần Quả dậy, lôi luôn Thiếu Thiên và Văn Châu ra bắt taxi về khách sạn, Tuyết Phong có tỏ ý đưa về nhưng lão từ chối, nói rằng không cần thiết, mấy người lâu lắm rồi mới gặp nói chuyện nhiều hơn một chút vẫn là hơn. Mộc Tranh đứng dậy phụ nữ chủ nhà dọn dẹp, Diệp Tu ngồi uống trà nói chuyện với Tuyết Phong. Một hồi sau, nhìn Mộc Tranh và chị Nguyệt đã xong việc đang chơi đùa cùng hai đứa nhỏ nhà anh, Tuyết Phong hỏi Diệp Tu:

-Thế chừng nào hai người chính thức cưới?

Nhấp một ngụm trà, Diệp Tu trả lời từ tốn:

-Dự định là tháng một năm sau. Dù sao cũng phải chuẩn bị thật đầy đủ, tôi muốn Mộc Tranh có một lễ cưới thật mĩ mãn.

Tuyết Phong cười:

-Vậy nhớ báo ngày cho tôi trước một tháng nhé, vợ chồng tôi nhất định sẽ về dự. Nếu Mộc Thu mà thấy được chắc hẳn cũng rất vui mừng.

Diệp Tu lôi ra tấm thẻ tài khoản Quân Mạc Tiếu vốn là vật bất ly thân, nhìn nó mỉm cười nói:

-Chắc chắn rồi, cậu ấy ở trên đó nhất định sẽ rất vui mừng.

Nhìn Diệp Tu như vậy, Tuyết Phong chỉ cười cười không nói gì. Anh hồi tưởng về một thanh niên luôn hoạt bát vui vẻ, ngày nào cũng vùi đầu vào Vinh Quang hết đánh phó bản, cướp boss dã đồ đến nghiên cứu chế tạo trang bị. Người đó đã để lại dấu ấn quá lớn với những người thân quen, nhưng cũng lại lặng lẽ ra đi trước khi nhiều người kịp nhớ đến tên mình. Có đôi lúc anh chỉ ước giá như Mộc Vũ Tranh Phong có thể đứng cạnh Nhất Diệp Chi Thu từ những mùa giải đầu tiên, nhưng đời đâu có chữ “giá như”? Thôi, dù sao Mộc Tranh, Diệp Tu và mình cũng đã có được hạnh phúc, có lẽ đây cũng là hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của cậu ấy rồi.

Chợt, Diệp Tu lại mỉm cười tinh quái:

-Anh có thấy, hôm nay lão Ngụy bày kế rất thâm không?

Trên taxi Thiếu Thiên không nói gì, lão Ngụy chỉ cười rất gian tà, Văn Châu thì tỏ vẻ lơ đãng, Trần Quả ngồi ghế trước nhìn ba người đàn ông qua gương chiếu hậu mà nhăn mày không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Rõ ràng là đi ăn một bữa cơm rất vui vẻ, tại sao lúc ra về ai cũng đều bày ra dáng vẻ kì quái như vậy a? Nghi vấn lớn nhất của cô tập trung vào ông chồng cực đại vô sỉ của mình, với kinh nghiệm quen biết ba năm cùng với hơn ba năm vợ chồng, Quả Quả khẳng định chắc chắn lão Ngụy lại bày trò gì rồi. Nhưng mà quan hệ giữa ba người họ không tệ nha, rốt cuộc lão đã làm cái gì vậy?

Trần Quả ôm một bụng nghi ngờ về đến khách sạn, xuống xe, vào sảnh rồi mà vẫn chưa ai nói câu gì. Bất ngờ Thiếu Thiên túm tay lão Ngụy lại gằn giọng hỏi:

-Ông già, ông làm vậy có ý gì a?

Ngụy Sâm nhìn dáng vẻ Thiếu Thiên như vậy, biết ngay cá đã cắn câu, cười nhếch mi đáp lại:

-Ý gì ngươi với Văn Châu đã hiểu rõ, cần gì hỏi lại nữa? Nếu còn chưa rõ ràng mai ta đưa hai ngươi đi chơi với Vương mắt bự, còn nếu vẫn chưa thông thì về nhà có thể đi thăm tiểu Lạc với tiểu Duệ xem sao.

Thiếu Thiên đang định đáp trả thì Văn Châu đã nắm lấy tay kia của hắn. Nhìn thẳng vào Ngụy Sâm, Văn Châu nhẹ giọng nói:

-Ý tốt của tiền bối bọn tôi đã hiểu, chỉ là phương pháp này có hơi quá bức bách chăng?

Ngụy Sâm vẫn cười như cũ, chỉ là trong giọng nói đã có chút thay đổi:

-Đến lúc này rồi, không dùng cách đó thì các ngươi còn dùng dằng đến khi nào nữa? Uổng công ta dạy ra một Kiếm Thánh, từ khi nào các ngươi trở nên nhút nhát như vậy?

Lão hàng rút tay mình ra khỏi tay đồ đệ cũ, phẩy tay quay lưng đi lên lầu:

-Chuyện của các ngươi, lão phu cũng không can thiệp thêm nữa, xem như đây là lần cuối ta nhiều chuyện đi.

Đi theo Ngụy Sâm bỏ lại hai thanh niên đang cầm tay nhau đứng giữa sảnh, Trần Quả nói ra thắc mắc nãy giờ của mình:

-Ngụy Sâm, anh vừa bày trò gì vậy?

Ngụy Sâm cười nhẹ, hắn rút ra một điếu thuốc, rít một hơi, chậm rãi nhả khói rồi mới trả lời:

-Hai đứa chúng nó muốn mà không dám tiến, ta chỉ là thúc cho chúng một cái, dùng phép khích tướng hi vọng sẽ có thành công. Vấn đề gia đình chúng cũng không phải không giải quyết được, chỉ là thiếu tự tin cùng động lực. Vốn chuyện giữa hai đứa chúng nó phải tự chúng giải quyết, người ngoài như ta cũng chỉ giúp được đến vậy thôi. Ai bảo hai đứa nó là truyền nhân của ta chứ, mặc dù danh cũng không hẳn xứng với thực. Aizzz, già rồi đâm ra nhiều chuyện, phu nhân, có thể mát xa đầu cho ta một lúc được không?

Trần Quả nghĩ một lúc chợt mỉm cười, người này ngoài miệng luôn thô lỗ, kì thực trong tâm lại tốt không kém ai. Mở cửa phòng ngồi lên giường, chỉ vào đùi mình nói:

-Già rồi còn làm nũng, mấy đứa kia mà biết được thể nào cũng cười cho thối mũi ra đấy. Nào, nhanh lên, em cũng muốn đi ngủ rồi này.

Ngụy Sâm mỉm cười, bước tới nằm lên giường gối đầu lên đùi Trần Quả, hưởng thụ sự chăm sóc của phu nhân. Nhắm mắt thư giãn, lại chợt thốt ra một câu:

-Em có nghĩ, lần này sẽ chắc chắn thành công không?
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#50
Vốn định để Tiêu Đới lên nhưng mà còn nhiều vấn đề chưa giải quyết quá, lại phải gác lại sau.....
=.=!
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#52
-Huyết cảnh thì anh chỉ có đủ sức đánh chục trận thôi, nhưng mà phồn hoa thì anh sẵn sàng đánh cả đêm luôn, em thấy có được không?
Ái cha cha, Đại Tôn cưa thật mãnh liệt nha XD
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#53

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#54
Phồn hoa thôi, thêm huyết cảnh nữa thì..... Rip Lạc Lạc
Poor Lạc, thoi em đành chúc cưa cố gắng lên vợi XD~
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#55
Chương 9: Câu chuyện về phù dâu và cô nhóc tiểu yêu

Không ai biết đêm hôm ấy hai người kia nói gì với nhau, bàn gì với nhau, Vương Kiệt Hi cũng không chịu kể ngày hôm sau đã nói với họ cái gì, chỉ biết sau ngày hôm đó anh bạn Kiếm Thánh bỗng dung cương quyết đối đầu với gia đình, kết cục trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, dù không cam lòng nhưng gia đình cậu cũng phải mắt nhắm mắt mở mà cho qua, Văn Châu cũng về nhà cậu ăn cơm vài lần xem như không ai nhắc đến khúc mắc ấy nữa. Nhưng những chuyện đó sau chuyến du lịch mới xảy ra, còn hiện tại thì…

Mộc Tranh và Vân Tú đang ngồi đối diện trong quán net, qua dãy máy tính có thể thấy gương mặt cả hai đều đang cực kì chăm chú, những ngón tay liên tục bay múa trên bàn phím, tiến chuột cùng phím vang lên như một bản nhạc đang lên cao trào khiến cho không ít khách trong quán phải trợn tròn mắt. Trên màn hình, khói lửa băng sét bay loạn, bản đồ nhỏ đã sớm bị cày cho nát bét, không còn nhận ra được bản đồ gốc nữa. Nếu không phải hình đại diện cùng thanh máu góc trên màn hình là của một bậc thầy pháo súng và một pháp sư nguyên tố, người ta còn tưởng Trương Giai Lạc đang đấu trong game. Giữa một màn khói lửa, hai nhân vật vẫn liên tục di chuyển, tung chiêu liên tục. Dường như khói lửa không hề ảnh hưởng đến họ, cũng có lẽ bởi họ đã quá hiểu nhau, việc đọc vị đối phương đã trở thành quá đơn giản. Vừa vung tay ném bật lửa, Mộc Tranh vừa nói:

-Tốt nhất là cậu nhường Tiểu Đới cho tớ đi. Lần này cậu thua chắc rồi.

Vân Tú nhanh chóng blink đi né quả nhiệt cảm phi đạn lao tới, thuận tiện tung ra bão sấm sét về phái Mộc Tranh, miệng đáp:

-Còn lâu nhé, lần này tớ thắng chắc. Tiểu Đới là của tớ.

Mộc Tranh nhanh mắt nhìn thấy Vân Tú ra chiêu, dứt khoát dùng hẳn pháo huyền từ kèm cả phi pháo để giật lùi lại, thuận tiện cuốn ngay đối thủ vào trường trọng lực. Chân vừa chạm đất liền ra ngay vệ tinh xạ tuyến, chùm tia laze vây ngay đối phương lại. Cười hắc hắc, Mộc Tranh miệng nói tay vẫn thao tác không gián đoạn:

-Hôm qua tớ nhờ cậu làm phù dâu cậu không đồng ý cũng thôi đi, cậu lại muốn giành tiểu Đới với tớ nữa. Xem ra không đập cậu ra bã thì cậu không nhường tớ nhỉ?

Vẫn đang xoay sở giữa đại chiêu của đối thủ, Vân Tú đáp trả:

-Ván này chưa chắc cậu đã thắng, nói mạnh như thế lát nữa thua thì sẽ rất khó coi đấy. Với lại, nếu cậu chịu làm phù dâu cho tớ thì đã không cần phải quyết đấu như thế này rồi.
Mộc Tranh vẩy một phát pháo chống tăng thành hình tam giác rồi lập tức chuẩn bị đại chiêu, mắt nhìn, tay múa, miệng vẫn rảnh rang để nói:
-Rõ ràng là tớ quyết định trước, không phải cậu muốn ganh đua với tớ nên mới làm thế này đấy chứ?
Nhảy ngược lại, blink ra phía sau, ném ra hỏa diễm bạo đạn đồng thời bật luôn buff chuyên tâm lên chơi hẳn đại chiêu phượng hoàng lửa. Mộc Tranh thấy con gà lửa bay về phía mình thì bắn luôn pháo laze, phi pháo chọn vị trí tiếp tục nã pháo oanh tạc bản đồ. Hai người cứ thế cô một chiêu tôi một pháo, hăng say chiến đấu cả trên mặt trận Vinh Quang lẫn mặt trận ngôn từ, không hề để ý không ít người trong quán đã bắt đầu tụ tập lại trước máy của hai người, nín thở theo dõi cuộc đấu kịch liệt của hai cô gái kim chi ngọc diệp. Nhìn vào màn hình, không ai tin nổi hai người đẹp đang ngồi đây lại tạo ra trận chiến đậm chất bạo lực trên màn hình, tất cả đều cảm thán rõ ràng không thể nhìn khí chất bên ngoài để suy đoán phong cách nha.
Trong lúc hai đại tỷ đang đại chiến kinh thiên động địa, ở cách đó một đại dương nhân vật được mang ra để tranh chấp lại đang ngồi đong đưa chân trên lan can lầu hai trong câu lạc bộ Lôi Đình. Tay cầm quả táo đỏ mọng gặm ngon lành, mắt thì dán chặt vào ai đó đang lúi húi xắp xếp một bàn giấy tờ tài liệu. Người này thu dọn xong quay ra cửa thấy vậy thì thở dài nói:
-Nhiên Kỳ, anh đã nhắc bao nhiêu lần là phải cẩn thận rồi hả? Bây giờ em là chủ lực chiến đội rồi, là hình ảnh của cả chiến đội thì phải cư sử cho đúng mực đi chứ.
Nhiên Kỳ chề môi, giở giọng nhõng nhẽo:
-Hứ, ai bảo anh không chịu đào tạo ra ai kế nghiệp nên em mới phải gánh hết cái đống trách nhiệm đó đấy chứ. Diệt Sinh Linh giờ không có người cầm, chiên thuật lại phải thay đổi lại hết. Phương phó đội cũng thật là, nói đi một cái là đi luôn, chẳng thèm ở lại chống đỡ giúp em chút nào nữa chứ. Mấy anh cứ làm như vậy thành xuân của em còn đâu nữa?
Bật cười trước kiểu trẻ con của cô nàng, Tiêu Thời Khâm bước tới xoa đầu Nhiên Kỳ:
-Ai nói với em như vậy? Anh và Học Tài chỉ là nghỉ thi đấu chứ có rời chiến đội đâu? Công việc của công hội và huấn luyện vẫn là bọn anh đảm trách, công việc của em chỉ là lãnh đạo chiến đội thi đấu. Chờ thêm nửa mùa giải nữa, tiểu Chu đủ trưởng thành rồi Diệt Sinh Linh sẽ lại lên sân thi đấu, mọi thứ sẽ lại trở lại bình thường mà.
Nhiên Kỳ dẩu môi hứ một tiếng:
-Ai nói mọi thứ sẽ trở lại bình thường chứ? Anh có quay lại đâu?
Bị chạm vào chỗ hiểm, Thời Khâm gượng cười không nói gì. Anh biết cô chỉ nói vậy thôi, chứ ai cũng hiểu rằng đã đến lúc để anh lùi lại. 10 năm chinh chiến, những gì có thể cống hiến anh đã cống hiến cả rồi, giờ là lúc để lớp trẻ kế thừa. Nhiên Kỳ cũng đã đủ làm anh yên tâm, cô nhóc này rất có khả năng thừa kế danh hiệu nữ thần Vinh Quang mà Vân Tú, Mộc Tranh để lại. Chỉ là đối mặt với người này anh vẫn tương đối khó xử.
Tung người nhảy xuống, thuận tay ném lõi táo đã gặm sạch vào thùng rác cuối hành lang, Nhiên Kỳ quay lưng xuống cầu thang, đầu không ngoảnh lại dùng một giọng lạnh băng nói với Thời Khâm:
-Anh làm em bực, bữa trưa hôm nay anh phải khao em đi nhà hàng.
Lắc đầu đi theo cô nàng, Thời Khâm âm thầm cười khổ. Cô nàng vẫn như vậy, chẳng ai quản nổi, chuyện anh phải làm theo cô nàng trước nay vốn không hề ít. Đi bộ đến nhà hàng cách đó không xa, gọi một bàn trong phòng riêng, Nhiên Kỳ bắt đầu gọi món, phớt lờ vẻ toát mồ hôi của Thời Khâm, hàng này muốn đốt cái ví mỏng manh của anh nha. Gọi món xong, cô nàng còn quay sang anh rất tốt bụng hỏi anh có muốn gọi thêm món gì nữa không. Cười nói Nhiên Kỳ đã gọi đủ cho cả hai người rồi, những món anh muốn ăn cũng đã được gọi, Thời Khâm đợi phục vụ đi ra ngoài mới hỏi tiểu Đới:
-Em đây là muốn anh phá sản a?
Nhiên Kỳ hừ lạnh:
-Mới một chút đó đã tính là gì? Em còn muốn ăn của anh dài dài a.
Rồi không hiểu sao cô bỗng đỏ mặt, cúi đầu xuống. Thời Khâm khó hiểu nhìn cô, cũng không nói gì. Thức ăn được mang lên, hai người bắt đầu dùng bữa. Câu truyện trên bàn cơm vẫn như thường lệ, chiến đội, tình hình trong Liên Minh, mấy bộ phim Vân Tú giới thiệu, cuối cùng nhắc tới chuyện mấy người giải nghệ xong rảnh rỗi kéo nhau đi Mĩ chơi. Nhắc đến đó, Nhiên Kỳ gắp một miếng măng xào lên cắn từng miếng nhỏ, vừa thong thả nói:
-Em cứ đợi anh đi cùng họ tiện thể cho em đi cùng. Tô tỷ với Sở tỷ chụp ảnh đăng lên QQ cả một đống kìa, tấm nào cũng đẹp hết.
Thời Khâm nói khẽ:
-Đâu phải em không biết công việc chiến đội nhiều như thế nào, việc chuyển giao cũng chưa xong nữa. Không phải anh không muốn những thân bất do kỷ, để dịp khác anh đưa em đi chơi chịu không?
Tiểu Đới cúi đầu im lặng không nói gì, lát sau mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy quyết tâm, trong giọng nói không có nửa phần cho phép phản kháng nói với Thời Khâm:
-Vậy tết năm nay anh dẫn em về nhà anh ăn tết đi.
Tiêu Thời Khâm giật mình hóa đá, cảm giác như Giai Lạc vừa núp đâu đó bắn một viên đạn đông cứng, nhất thời chưa thể phân tích ra hết ý nghĩa của câu nói vừa rồi. Không phải anh không nhìn ra thái độ của Nhiên Kỳ, nhưng đột ngột như vậy thì hơi quá rồi, vốn dĩ trước giờ hai người còn chưa có chính thức đi quá quan hệ đội trưởng - thành viên nữa. Nhận thấy người đối diện đang ngẩn người ra, Nhiên Kỳ tức giận nói:
-Anh cái đồ đầu gỗ này, người ta đối với anh như thế nào chẳng lẽ không cảm nhận được? Bóng gió cũng bóng gió rồi, tìm người nói ý cũng đã làm rồi anh cũng không thèm lý tới. Rốt cuộc anh lại phải để em chủ động nói câu đó nữa hay sao?
Nhìn mặt Nhiên Kỳ đã đỏ cả lên, Thời Khâm chợt nở một nụ cười làm cô nàng đến cả cổ cũng đổi thành màu đỏ luôn rồi. Anh trầm ngâm nói:
-À thì ra em muốn nói đến chuyện đó đúng không? Anh cũng không ngờ Tiểu Đới lại chủ động vậy đâu, cứ nghĩ là Học Tài thích nhiều chuyện thôi chứ. Nhắc mới nhớ á, thứ anh chuẩn bị gần một năm nay cũng sắp dùng được rồi.
Nhiên Kỳ tròn mắt, vừa tức vừa tò mò. Cuối cùng vẫn không thắng được sự tò mò thôi thúc, cô nàng mở miệng khó khan hỏi:
-Anh chuẩn bị cái gì cơ?
Thời Khâm vẫn tiếp tục mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời:
-Vốn dĩ nghĩ em mới trở thành đội trưởng, công việc còn nhiều nên chưa vội, nhưng nếu em đã sốt ruột như thế thì anh đành sử làm sớm vậy.
Rồi trước mặt Nhiên Kỳ lúc này đang tròn mắt to hơn cả Vương mắt bự, Thời Khâm đưa tay vào túi áo ngực bên trong lấy ra một chiếc hộp nhỏ, chậm rãi mở hộp ra. Bên trong, một chiếc nhẫn màu bạc tinh xảo, gắn một viên kim cương trắng tinh khiết tuyệt đối lặng lẽ nằm ở đó, lặng lẽ khuấy cho Nhiên Kỳ tâm tình quay cuồng hỗn loạn. Rồi Thời Khâm bước tới bên cạnh Nhiên Kỳ, quỳ một chân xuống đưa chiếc hộp kia ra, nhẹ nhàng nói:
-Nhiên Kỳ, lấy anh nhé, anh yêu em!
Rồi trước vẻ mặt ngây dại của cô nàng, anh mỉm cười:
-Vốn dĩ muốn đến giáng sinh cho em một bất ngờ, nhưng giờ thì đung luôn rồi. Anh luôn biết tình cảm của em, cũng sớm có tình cảm với em, nhưng chưa có cơ hội để nói ra. Nhà anh đã mua rồi, không lớn lắm đâu, đừng chê nhé. Em có đồng ý lấy anh không?
Mất một lúc để não bộ tiếp nhận thông tin, Nhiên Kỳ vụt ôm trầm lấy anh, mắt bắt đầu ươn ướt:
-Đồ ngốc, tất nhiên là em đồng ý rồi. Lấy anh, đời này em không có gì phải nuối tiếc.
Nhẹ nhàng ôm lấy cô gái, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út bàn tay phải của cô, anh dịu dàng thì thầm:
-Xin lỗi đã làm em đợi lâu, sau này nhất định sẽ không để em phải chờ đợi như vậy nữa.
Nhiên Kỳ ôm chặt lấy anh, cô thì thào:
-Vậy chúng ta cưới sớm đi nhé. Em nhất định không để anh chạy mất đâu. Đã cầu hôn rồi, anh đừng hòng thoát khỏi tay em.
Thời Khâm nhẹ cười, vỗ vỗ lưng cô gái nhỏ, lại xoa lên mái tóc mượt mà. Anh nghĩ, đống thiệp cưới mua sẵn chắc cũng nên sớm viết đi thôi, đợi khi mấy người kia đi du lịch về thì đưa luôn, Nhiên Kỳ xem ra không thể đợi lâu nữa được rồi. Trong đầu anh lại suy tính xem phải làm thế nào cho êm xuôi, đại thần như anh kể cả việc cưới xin cũng phải khác người bình thường, còn truyện truyền thông có để yên hay không chẳng cần nghĩ cũng biết, xem ra sắp tới lại bận thêm rồi đây.
Trong lúc đó, Mộc Tranh và Vân Tú đã đánh đến trận thứ 11, tỉ số 5-5 không làm cả hai hài lòng. Trong lúc cả hai vào trận mới, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh bên cạnh cũng thở dài. Diệp Tu nói:
-Có vẻ còn lâu chuyện này mới kết thúc đây. Lão Hàn, đấu thêm một trận nữa chứ?
Hàn Văn Thanh liếc qua Vân Tú, quay lại nói với Diệp Tu:

-Đấu thì đấu. Cậu cũng chuyển sang dùng tán nhân đi, đừng dùng mãi tài khoản pháp sư chiến đấu yếu ớt đấy nữa.
Diệp Tu rút ra thẻ tài khoản Quân Mạc Tiếu, cười cười nói với lão túc địch:
-Vậy anh cũng đừng dùng tài khoản quyền pháp gia cùi bắp kia nữa, miễn cho người khác nói tôi lấy đồ đè người.
Hàn Văn Thanh rút ra thẻ tài khoản Đại Mạc Cô Yên giơ ra cho Diệp Tu thấy rồi nói:
-May mà tôi hôm trước qua Bá Đồ mượn lại. Giờ đấu được rồi chứ?
Thế rồi hai người họ cùng đăng nhập trong tiếng ăn miếng của Mộc Tranh cùng Vân Tú.
-Cậu không thắng nổi đâu, nhường tiểu Đới cho tớ đi.
-Đừng bắt tớ phải nhắc lại mãi chứ? Tiểu Đới chắc chắn là của tớ.
-Lên đi ông bạn già, tôi không nương tay đâu đấy.
-Không cần cậu phải nói, tới đây!


*Dành cho ai không biết: Phụ nữ đã cưới thì không đi làm phù dâu :)
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#57
.... Tiểu Đới....
Tuần vừa rồi hết thuyết trình lại hỏng máy tính thành ra delay airline...
Mình muốn Tiểu Đới chủ động, mạnh bạo nhưng vẫn giữ lại nét mềm của con gái. Chủ động tìm cách khiến Thời Khâm nhận ra tình cảm, yêu mình nhưng vẫn đợi Thời Khâm chủ động với bước cuối cùng. So với nguyên tác chắc không khác lắm ha?
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#58
Tuần vừa rồi hết thuyết trình lại hỏng máy tính thành ra delay airline...
Mình muốn Tiểu Đới chủ động, mạnh bạo nhưng vẫn giữ lại nét mềm của con gái. Chủ động tìm cách khiến Thời Khâm nhận ra tình cảm, yêu mình nhưng vẫn đợi Thời Khâm chủ động với bước cuối cùng. So với nguyên tác chắc không khác lắm ha?

Ko tui cạn lời vụ 2 nhà kia pk giành phụ dâu á...
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#60
Chương 10: Chăm người ốm (Có chút sắc, không tính là H)

Chuyến đi Cali kéo dài 4 ngày, đến khi gần về lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Phương Sĩ Khiêm do ăn đồ lạ bị dị ứng thức ăn nên phải nhập viện, trong khi đó mọi người sẽ bay sáng hôm sau. Tất cả nhìn nhau rồi lại nhìn kẻ gây họa mà cũng chính là người đang gặp họa. Vé máy bay đã đặt sẵn, giờ làm thế nào cũng dở. Tình hình của Sĩ Khiêm không nghiêm trọng, chỉ có điều phải điều trị dứt điểm trong vòng hai ngày tới thì mới về được. Diệp Tu nói hay là hủy chuyến bay về đợi Sĩ Khiêm khỏe hẳn rồi cùng về, mọi người cũng nghĩ vậy, chỉ có điều Kiệt Hi không đồng ý.

-Sao làm thế được, chỉ cần tôi ở lại là đủ rồi. Mọi người cứ về trước, tôi với anh ấy sẽ về sau. Chuyện cỡ này tôi lo được, yên tâm.

Dù sao thì ai cũng đều là lão đầu cả rồi, mọi người thấy vậy cũng quay lại khách sạn dọn hành lý, chuẩn bị sáng hôm sau về nhà. Riêng Vương Kiệt Hi phải ở lại bệnh viện trông chừng người ốm, Diệp Tu và Văn Châu giúp họ dọn dẹp, sắp xếp hành lý, lại nhờ Tuyết Phong sáng hôm sau mang đến cho họ. Sáng hôm sau, lúc sắp lên sân bay Diệp Tu còn đích thân gọi lại hỏi thăm một lần nữa, xác nhận mọi thứ không còn gì đáng ngại mới bảo mọi người yên tâm lên máy bay. Tắt điện thoại, quay lại nhìn người đang yên lặng ngủ trong chăn, Vương Kiệt Hi lấy khăn ẩm lau mồ hôi cho Sĩ Khiêm rồi nhẹ nhàng đắp lại chăn, đoạn ra ngoài giặt lại khăn tay. Lúc trở lại, Sĩ Khiêm đang cựa mình tỉnh dậy. Đặt khăn lên chiếc bàn bên cạnh giường, Kiệt Hi cầm một cốc nước đến cạnh giường, nhẹ giọng:

-Dậy rồi à? Đỡ sốt chưa?

Nhấp một ngụm nước, Phương Sĩ Khiêm trả lời:

-Đỡ rồi, chỉ là giờ hơi đói.

Vương Mắt Bự nhướn đôi mắt bất cân của mình lên, giọng nói có hơi trách móc:

-Còn không phải anh ăn bậy ăn bạ bị dị ứng mới phải ở lại như thế này? sao Đã nói đừng có ăn nhiều đồ đó mà không nghe, giờ mọi người về hết rồi, chỉ còn hai người chúng ta ở Cali thôi đấy.

Sĩ Khiêm cười gượng:

-Ai biết loại sò đó lại gây dị ứng cơ chứ. Lần sau tôi nhất định sẽ tin vào khả năng bói toán của cậu.

Nhận thấy đôi mắt to nhỏ đang lạnh băng nhìn mình, Sĩ Khiêm cười khan haha rồi im lặng uống nước. Người nọ nhìn xong thì quay lưng bỏ đi, không quên ném lại câu nói:

-Tôi ra ngoài mua đồ ăn. Anh ở yên đó đợi y tá đến kiểm tra.

Khi Kiệt Hi quay lại y tá đã kiểm tra xong cho Sĩ Khiêm. Trao đổi một chút với y tá, đưa cho Sĩ Khiêm chút đồ ăn thanh đạm, Vương mắt bự cầm chiếc sanwich ăn, thở dài:

-Ở đây không bán cháo, anh ăn tạm chút súp với bánh mì đi. Xong rồi uống thuốc rồi nằm nghỉ đi.

Sĩ Khiêm cười cười im lặng ăn súp và bánh mì. Đồ ăn khá vừa miệng nên anh nhanh chóng giải quyết hết, chỉ là dưới bụng vẫn còn chút khó chịu. Thấy Sĩ Khiêm ăn xong, Kiệt Hi đưa cho anh cốc nước ấm cùng mấy viên thuốc, nhìn anh uống xong mới bảo người bệnh nghỉ ngơi cho tốt, ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh giường nhắm mắt ngủ. Ngồi trên giường bệnh, Sĩ Khiêm lặng lẽ ngắm nhìn nam nhân trước mặt, suốt thời gian ở Vi Thảo cũng không hiếm lần anh thấy cậu ấy ngủ như vậy ở câu lạc bộ sau những giờ huấn luyện mệt nhoài. Là đội trưởng, mọi công việc từ huấn luyện, quản lý công hội, tìm người mới cho đến hoạch định kĩ thuật không ít thì nhiều cũng qua tay Kiệt Hi, bản thân lại nghiêm túc chấp hành chế độ luyện tập không kém bất cứ ai trong đội, đôi lúc anh phải tự hỏi có phải con người này được làm bằng sắt không. Hơn ai hết anh hiểu người đó cố gắng đến vậy là do đâu, chỉ là hi sinh đến như vậy thực sự làm người khác cảm thấy chấp niệm quá lớn đến mức phi lý rồi. Lại nghĩ đến mình, anh cảm thấy bản thân lẽ ra cũng phải làm được như cậu ấy nhưng rồi lại không thể. Biến cố năm đó có được làm lại anh cũng sẽ không chọn phương thức khác để giải quyết, phần vì không thể làm khác, phần vì anh tin cậu ấy sẽ hiểu mình và cũng muốn mình làm như vậy. Dù sao sau sóng gió vẫn là biển lặng, kết quả hiện tại quan trọng hơn tất cả, chuyện năm đó đã trở thành dĩ vãng, cả hai cũng không còn đặt nặng trong lòng.

Nghĩ ngợi miên man một hồi lâu, giật mình nhìn lại thì đã là buổi trưa, Kiệt Hi đã tỉnh. Đêm qua thức trắng để trông coi Sĩ Khiêm, Tuyết Phong có vào giúp nhưng anh từ chối nói rằng chẳng qua cũng chỉ là dăm ba hôm, mình dư sức chăm sóc cho Sĩ Khiêm. Sáng nay tranh thủ ngủ một giấc, trên mặt vẫn không hề có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào. Phát hiện Sĩ Khiêm vẫn đang ngắm mình, Kiệt Hi hừ giọng:

-Sao nào, muốn ngắm đến bao giờ nữa? Biết điều thì nhanh khỏe lên còn về nhà, đến lúc đó tôi sẽ tính toán với anh sau.

Sĩ Khiêm cười tủm tỉm, bộ dạng này anh đã sớm quen:

-Được thôi, đến lúc đó tôi sẽ hảo hảo bù đắp cho cậu, sẽ ngoan ngoãn nằm dưới a.

Nhìn vẻ mặt thiếu đánh của người đang nằm giường bệnh, Vương mắt bự nheo đôi mắt to nhỏ đầy nguy hiểm, trong giọng nói có tám phần tà khí:

-Được lắm, nhớ kĩ những gì anh đã nói, đến lúc đó đừng có cầu xin tôi tha mạng.

Nói xong liền đứng dậy ra ngoài mua bữa trưa, vẫn là mấy mon đơn giản thanh đạm cho Sĩ Khiêm, bản thân thì đổi sang cơm hộp nhiều dinh dưỡng và một cốc cà phê. Sĩ Khiêm vươn tay định lấy cốc cà phê uống, Kiệt Hi lập tức rời nó ra xa, kiên quyết nói:

-Bác sĩ có nói anh không thể dùng đồ kích thích dạ dày được, ngoan ngoãn ăn xong rồi uống thuốc đi.

Sĩ Khiên cúi đầu ăn tiêp, mặt xị ra như trẻ nhỏ hờn dỗi. Chợt anh chàng ngẩng đầu lên nói:

-Tiếng Anh của cậu tốt như vậy từ bao giờ thế?

Kiệt Hi ngừng muỗng, nhẹ nhàng nói:

-Đi giải thế giới vài năm tự nhiên cũng tốt lên thôi.

Rồi nhìn người trước mặt, anh lại nuối tiếc nói:

-Nếu anh vẫn thi đấu chắc chắn sẽ không chỉ có mình Tân Kiệt làm trị liệu. Chúng ta thi đấu cũng sẽ dễ dàng hơn.

Sĩ Khiêm cười buồn:

-Năm đó không phải bất đắc dĩ tôi cũng đã không giải nghệ. Nhưng chỉ sợ dù có tếp tục cũng không được bao lâu.

Kiệt Hi biết mình đã khơi lại chỗ đau trong lòng anh, tay đang xúc một muỗng cơm lại bỏ xuống. Anh nhẹ nhàng nói:

-Chuyện năm đó không trách anh được. Mẹ anh lúc đó ốm nặng như vậy, không thể chịu kích động. Hiện tại cũng đã thuyết phục được mọi người rồi, chuyện quá khứ với tôi sớm không còn quan trọng nữa rồi.

Sĩ Khiêm uống nốt muỗng súp cuối cùng, với tay lấy chỗ thuốc Kiệt Hi đặt sẵn ở bàn cạnh đầu giường uống, xong xuôi mới quay lại nói:

-Nếu năm đó quan hệ của chúng ta không bị lộ ra không đúng lúc như vậy, mẹ tôi cũng sẽ không nhất quyết bắt tôi giải nghệ, cũng sẽ không một mực bắt tôi rời đi. Thực tế bà chỉ chưa hiểu mọi chuyện, chỉ cần kiên nhẫn giải thích và lấy hành động chứng minh, bà sẽ hiểu. Mẹ tôi chưa từng kì thị cậu, chỉ là chuyện đó quá bất ngờ và mới lạ với gia đình tôi.

Kiệt Hi đưa tay ngăn lời của Sĩ Khiêm lại, cất giọng sủng nịnh nói:

-Tất cả chuyện đó tôi đều biết, tốt xấu gì ba năm nay chúng ta đã ở chung một nhà, cũng thường xuyên đến thăm mẹ anh. Với tôi, bà luôn là nhạc mẫu tốt nhất. Huống hồ ba năm qua nhạc mẫu đã quan tâm chúng ta không ít.

Sĩ Khiêm nhớ tới mẹ mình mỗi cuối tuần luôn chờ Kiệt Hi cùng mình về chơi thì không khỏi mỉm cười. Kiệt Hi lại nói tiếp:

-Mẫu thân tôi lại chỉ nói: “Xem như trong nhà có hai đứa con trai”, phụ thân thì luôn tỏ vẻ chẳng quan tâm, xem như chúng ta vẫn còn khá may mắn.

Sĩ Khiêm bật cười. Anh chợt nhớ lại kí ức nào đó, lại nói tiếp bằng một giọng hoài niệm:

-Chắc Lâm đội cũng không ngờ được có ngày chúng ta lại phát sinh loại tình cảm này. Mới đầu chúng ta rất nhiều mâu thuẫn, bản thân tôi rất cố chấp không chịu thừa nhận cậu vì đã chiếm mất vị trí của Lâm đội. Với tôi lúc đó, cậu chính là nguyên nhân khiến anh ấy phải từ bỏ thi đấu ra đi, cậu càng chói sáng tôi lại càng bực bội vô cớ. Khi đó tôi cũng thật trẻ con nhỉ? Biết đó không phải lỗi của cậu, biết rõ cậu là hi vọng của anh ấy vậy mà vẫn làm như vậy, buồn cười quá phải không?

Kiệt Hi đặt hộp cơm rỗng sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy Sĩ Khiêm, để anh tựa đầu vào ngực mình. Mắt bự Vương im lặng một lát rồi mới nói chậm rãi:

-Thực ra lúc đó tôi cũng cảm thấy áy náy về chuyện Lâm đội, nhưng vì đã gánh lên vai kì vọng của anh ấy và mọi người, tôi không có đường lùi, cũng không muốn lùi lại. Nhưng về sau, lý do để tôi phấn đấ lại dần chuyển sang người đồng đội tin cậy nhất luôn sát cánh và chia sẻ khát vọng với tôi. Anh rời đi tôi lại càng phải cố gắng để Vi Thảo dù không còn anh vẫn có thể giành được vinh quang như anh mong đợi.

Rồi nhìn nụ cười của người kia, tâm bẩn nọ lại cười gian manh:

-Nhưng lý do đó chỉ chiếm một phần nhỏ thôi nhé, trách nhiệm đội trưởng vẫn là lý do chính à.

Sĩ Khiêm vẫn cười, ai quản việc đó chiếm bao nhiêu phần chứ, chỉ cần có là đủ khiến anh thỏa mãn rồi. Mơ màng một lát, Sĩ Khiêm chợt nhớ ra ở đây có điểm không thích hợp, vội ngồi thẳng dậy nói:

-Ấy, đây là bệnh viện nha, chúng ta không thể lộ liễu như vậy chứ.

Kiệt Hi cười, đưa tay ôm lại người nào đó vào lòng, nói vui vẻ:

-Có sao đâu chứ, đây là phòng riêng, cửa đóng rồi sẽ không có ai đến đâu. Chúng ta có thể thoải mái…

Anh bất ngờ dừng lời, nheo mắt nguy hiểm nhìn người nào đó đang lớn mật châm lửa trên người mình. Anh càng nổi giận khi người đó lại vô sỉ nói:

-Không được a, tường ở đây mỏng lắm, cửa lại không khóa. Lại nói tôi đang bệnh, vẫn là nên hảo hảo nghỉ ngơi đi, ngồi lâu không tốt a.

Nghiến răng trừng người trong lòng mà không làm gì được, Kiệt Hi gằn từng chữ:

-Anh muốn chết? Đợi khi về nhà anh sẽ được thấy hậu quả.

Trong lúc mắt bự nổi tiếng còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào hảo hảo thu thập người này, Sĩ Khiêm đã vươn người, đặt một nụ hôn lên môi Kiệt Hi, nhẹ nhàng xâm chiếm. Nhiệt tình đáp lại, Kệt Hi nghĩ thầm nhất định phải làm cho kẻ gây họa ba ngày không xuống giường được mới được, tay bất giác đã vòng ra sau lưng người kia ôm chặt. ngoài cửa sổ ánh nắng Cali nhẹ nhàng chiếu vào, chú chim vốn đậu ở bậu cửa không biết tại sao vỗ cánh bay nhanh đi, để lại không gian say đắm hoàn toàn yên tĩnh.
 

Bình luận bằng Facebook