Chương 9: Câu chuyện về phù dâu và cô nhóc tiểu yêu
Không ai biết đêm hôm ấy hai người kia nói gì với nhau, bàn gì với nhau, Vương Kiệt Hi cũng không chịu kể ngày hôm sau đã nói với họ cái gì, chỉ biết sau ngày hôm đó anh bạn Kiếm Thánh bỗng dung cương quyết đối đầu với gia đình, kết cục trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, dù không cam lòng nhưng gia đình cậu cũng phải mắt nhắm mắt mở mà cho qua, Văn Châu cũng về nhà cậu ăn cơm vài lần xem như không ai nhắc đến khúc mắc ấy nữa. Nhưng những chuyện đó sau chuyến du lịch mới xảy ra, còn hiện tại thì…
Mộc Tranh và Vân Tú đang ngồi đối diện trong quán net, qua dãy máy tính có thể thấy gương mặt cả hai đều đang cực kì chăm chú, những ngón tay liên tục bay múa trên bàn phím, tiến chuột cùng phím vang lên như một bản nhạc đang lên cao trào khiến cho không ít khách trong quán phải trợn tròn mắt. Trên màn hình, khói lửa băng sét bay loạn, bản đồ nhỏ đã sớm bị cày cho nát bét, không còn nhận ra được bản đồ gốc nữa. Nếu không phải hình đại diện cùng thanh máu góc trên màn hình là của một bậc thầy pháo súng và một pháp sư nguyên tố, người ta còn tưởng Trương Giai Lạc đang đấu trong game. Giữa một màn khói lửa, hai nhân vật vẫn liên tục di chuyển, tung chiêu liên tục. Dường như khói lửa không hề ảnh hưởng đến họ, cũng có lẽ bởi họ đã quá hiểu nhau, việc đọc vị đối phương đã trở thành quá đơn giản. Vừa vung tay ném bật lửa, Mộc Tranh vừa nói:
-Tốt nhất là cậu nhường Tiểu Đới cho tớ đi. Lần này cậu thua chắc rồi.
Vân Tú nhanh chóng blink đi né quả nhiệt cảm phi đạn lao tới, thuận tiện tung ra bão sấm sét về phái Mộc Tranh, miệng đáp:
-Còn lâu nhé, lần này tớ thắng chắc. Tiểu Đới là của tớ.
Mộc Tranh nhanh mắt nhìn thấy Vân Tú ra chiêu, dứt khoát dùng hẳn pháo huyền từ kèm cả phi pháo để giật lùi lại, thuận tiện cuốn ngay đối thủ vào trường trọng lực. Chân vừa chạm đất liền ra ngay vệ tinh xạ tuyến, chùm tia laze vây ngay đối phương lại. Cười hắc hắc, Mộc Tranh miệng nói tay vẫn thao tác không gián đoạn:
-Hôm qua tớ nhờ cậu làm phù dâu cậu không đồng ý cũng thôi đi, cậu lại muốn giành tiểu Đới với tớ nữa. Xem ra không đập cậu ra bã thì cậu không nhường tớ nhỉ?
Vẫn đang xoay sở giữa đại chiêu của đối thủ, Vân Tú đáp trả:
-Ván này chưa chắc cậu đã thắng, nói mạnh như thế lát nữa thua thì sẽ rất khó coi đấy. Với lại, nếu cậu chịu làm phù dâu cho tớ thì đã không cần phải quyết đấu như thế này rồi.
Mộc Tranh vẩy một phát pháo chống tăng thành hình tam giác rồi lập tức chuẩn bị đại chiêu, mắt nhìn, tay múa, miệng vẫn rảnh rang để nói:
-Rõ ràng là tớ quyết định trước, không phải cậu muốn ganh đua với tớ nên mới làm thế này đấy chứ?
Nhảy ngược lại, blink ra phía sau, ném ra hỏa diễm bạo đạn đồng thời bật luôn buff chuyên tâm lên chơi hẳn đại chiêu phượng hoàng lửa. Mộc Tranh thấy con gà lửa bay về phía mình thì bắn luôn pháo laze, phi pháo chọn vị trí tiếp tục nã pháo oanh tạc bản đồ. Hai người cứ thế cô một chiêu tôi một pháo, hăng say chiến đấu cả trên mặt trận Vinh Quang lẫn mặt trận ngôn từ, không hề để ý không ít người trong quán đã bắt đầu tụ tập lại trước máy của hai người, nín thở theo dõi cuộc đấu kịch liệt của hai cô gái kim chi ngọc diệp. Nhìn vào màn hình, không ai tin nổi hai người đẹp đang ngồi đây lại tạo ra trận chiến đậm chất bạo lực trên màn hình, tất cả đều cảm thán rõ ràng không thể nhìn khí chất bên ngoài để suy đoán phong cách nha.
Trong lúc hai đại tỷ đang đại chiến kinh thiên động địa, ở cách đó một đại dương nhân vật được mang ra để tranh chấp lại đang ngồi đong đưa chân trên lan can lầu hai trong câu lạc bộ Lôi Đình. Tay cầm quả táo đỏ mọng gặm ngon lành, mắt thì dán chặt vào ai đó đang lúi húi xắp xếp một bàn giấy tờ tài liệu. Người này thu dọn xong quay ra cửa thấy vậy thì thở dài nói:
-Nhiên Kỳ, anh đã nhắc bao nhiêu lần là phải cẩn thận rồi hả? Bây giờ em là chủ lực chiến đội rồi, là hình ảnh của cả chiến đội thì phải cư sử cho đúng mực đi chứ.
Nhiên Kỳ chề môi, giở giọng nhõng nhẽo:
-Hứ, ai bảo anh không chịu đào tạo ra ai kế nghiệp nên em mới phải gánh hết cái đống trách nhiệm đó đấy chứ. Diệt Sinh Linh giờ không có người cầm, chiên thuật lại phải thay đổi lại hết. Phương phó đội cũng thật là, nói đi một cái là đi luôn, chẳng thèm ở lại chống đỡ giúp em chút nào nữa chứ. Mấy anh cứ làm như vậy thành xuân của em còn đâu nữa?
Bật cười trước kiểu trẻ con của cô nàng, Tiêu Thời Khâm bước tới xoa đầu Nhiên Kỳ:
-Ai nói với em như vậy? Anh và Học Tài chỉ là nghỉ thi đấu chứ có rời chiến đội đâu? Công việc của công hội và huấn luyện vẫn là bọn anh đảm trách, công việc của em chỉ là lãnh đạo chiến đội thi đấu. Chờ thêm nửa mùa giải nữa, tiểu Chu đủ trưởng thành rồi Diệt Sinh Linh sẽ lại lên sân thi đấu, mọi thứ sẽ lại trở lại bình thường mà.
Nhiên Kỳ dẩu môi hứ một tiếng:
-Ai nói mọi thứ sẽ trở lại bình thường chứ? Anh có quay lại đâu?
Bị chạm vào chỗ hiểm, Thời Khâm gượng cười không nói gì. Anh biết cô chỉ nói vậy thôi, chứ ai cũng hiểu rằng đã đến lúc để anh lùi lại. 10 năm chinh chiến, những gì có thể cống hiến anh đã cống hiến cả rồi, giờ là lúc để lớp trẻ kế thừa. Nhiên Kỳ cũng đã đủ làm anh yên tâm, cô nhóc này rất có khả năng thừa kế danh hiệu nữ thần Vinh Quang mà Vân Tú, Mộc Tranh để lại. Chỉ là đối mặt với người này anh vẫn tương đối khó xử.
Tung người nhảy xuống, thuận tay ném lõi táo đã gặm sạch vào thùng rác cuối hành lang, Nhiên Kỳ quay lưng xuống cầu thang, đầu không ngoảnh lại dùng một giọng lạnh băng nói với Thời Khâm:
-Anh làm em bực, bữa trưa hôm nay anh phải khao em đi nhà hàng.
Lắc đầu đi theo cô nàng, Thời Khâm âm thầm cười khổ. Cô nàng vẫn như vậy, chẳng ai quản nổi, chuyện anh phải làm theo cô nàng trước nay vốn không hề ít. Đi bộ đến nhà hàng cách đó không xa, gọi một bàn trong phòng riêng, Nhiên Kỳ bắt đầu gọi món, phớt lờ vẻ toát mồ hôi của Thời Khâm, hàng này muốn đốt cái ví mỏng manh của anh nha. Gọi món xong, cô nàng còn quay sang anh rất tốt bụng hỏi anh có muốn gọi thêm món gì nữa không. Cười nói Nhiên Kỳ đã gọi đủ cho cả hai người rồi, những món anh muốn ăn cũng đã được gọi, Thời Khâm đợi phục vụ đi ra ngoài mới hỏi tiểu Đới:
-Em đây là muốn anh phá sản a?
Nhiên Kỳ hừ lạnh:
-Mới một chút đó đã tính là gì? Em còn muốn ăn của anh dài dài a.
Rồi không hiểu sao cô bỗng đỏ mặt, cúi đầu xuống. Thời Khâm khó hiểu nhìn cô, cũng không nói gì. Thức ăn được mang lên, hai người bắt đầu dùng bữa. Câu truyện trên bàn cơm vẫn như thường lệ, chiến đội, tình hình trong Liên Minh, mấy bộ phim Vân Tú giới thiệu, cuối cùng nhắc tới chuyện mấy người giải nghệ xong rảnh rỗi kéo nhau đi Mĩ chơi. Nhắc đến đó, Nhiên Kỳ gắp một miếng măng xào lên cắn từng miếng nhỏ, vừa thong thả nói:
-Em cứ đợi anh đi cùng họ tiện thể cho em đi cùng. Tô tỷ với Sở tỷ chụp ảnh đăng lên QQ cả một đống kìa, tấm nào cũng đẹp hết.
Thời Khâm nói khẽ:
-Đâu phải em không biết công việc chiến đội nhiều như thế nào, việc chuyển giao cũng chưa xong nữa. Không phải anh không muốn những thân bất do kỷ, để dịp khác anh đưa em đi chơi chịu không?
Tiểu Đới cúi đầu im lặng không nói gì, lát sau mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy quyết tâm, trong giọng nói không có nửa phần cho phép phản kháng nói với Thời Khâm:
-Vậy tết năm nay anh dẫn em về nhà anh ăn tết đi.
Tiêu Thời Khâm giật mình hóa đá, cảm giác như Giai Lạc vừa núp đâu đó bắn một viên đạn đông cứng, nhất thời chưa thể phân tích ra hết ý nghĩa của câu nói vừa rồi. Không phải anh không nhìn ra thái độ của Nhiên Kỳ, nhưng đột ngột như vậy thì hơi quá rồi, vốn dĩ trước giờ hai người còn chưa có chính thức đi quá quan hệ đội trưởng - thành viên nữa. Nhận thấy người đối diện đang ngẩn người ra, Nhiên Kỳ tức giận nói:
-Anh cái đồ đầu gỗ này, người ta đối với anh như thế nào chẳng lẽ không cảm nhận được? Bóng gió cũng bóng gió rồi, tìm người nói ý cũng đã làm rồi anh cũng không thèm lý tới. Rốt cuộc anh lại phải để em chủ động nói câu đó nữa hay sao?
Nhìn mặt Nhiên Kỳ đã đỏ cả lên, Thời Khâm chợt nở một nụ cười làm cô nàng đến cả cổ cũng đổi thành màu đỏ luôn rồi. Anh trầm ngâm nói:
-À thì ra em muốn nói đến chuyện đó đúng không? Anh cũng không ngờ Tiểu Đới lại chủ động vậy đâu, cứ nghĩ là Học Tài thích nhiều chuyện thôi chứ. Nhắc mới nhớ á, thứ anh chuẩn bị gần một năm nay cũng sắp dùng được rồi.
Nhiên Kỳ tròn mắt, vừa tức vừa tò mò. Cuối cùng vẫn không thắng được sự tò mò thôi thúc, cô nàng mở miệng khó khan hỏi:
-Anh chuẩn bị cái gì cơ?
Thời Khâm vẫn tiếp tục mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời:
-Vốn dĩ nghĩ em mới trở thành đội trưởng, công việc còn nhiều nên chưa vội, nhưng nếu em đã sốt ruột như thế thì anh đành sử làm sớm vậy.
Rồi trước mặt Nhiên Kỳ lúc này đang tròn mắt to hơn cả Vương mắt bự, Thời Khâm đưa tay vào túi áo ngực bên trong lấy ra một chiếc hộp nhỏ, chậm rãi mở hộp ra. Bên trong, một chiếc nhẫn màu bạc tinh xảo, gắn một viên kim cương trắng tinh khiết tuyệt đối lặng lẽ nằm ở đó, lặng lẽ khuấy cho Nhiên Kỳ tâm tình quay cuồng hỗn loạn. Rồi Thời Khâm bước tới bên cạnh Nhiên Kỳ, quỳ một chân xuống đưa chiếc hộp kia ra, nhẹ nhàng nói:
-Nhiên Kỳ, lấy anh nhé, anh yêu em!
Rồi trước vẻ mặt ngây dại của cô nàng, anh mỉm cười:
-Vốn dĩ muốn đến giáng sinh cho em một bất ngờ, nhưng giờ thì đung luôn rồi. Anh luôn biết tình cảm của em, cũng sớm có tình cảm với em, nhưng chưa có cơ hội để nói ra. Nhà anh đã mua rồi, không lớn lắm đâu, đừng chê nhé. Em có đồng ý lấy anh không?
Mất một lúc để não bộ tiếp nhận thông tin, Nhiên Kỳ vụt ôm trầm lấy anh, mắt bắt đầu ươn ướt:
-Đồ ngốc, tất nhiên là em đồng ý rồi. Lấy anh, đời này em không có gì phải nuối tiếc.
Nhẹ nhàng ôm lấy cô gái, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út bàn tay phải của cô, anh dịu dàng thì thầm:
-Xin lỗi đã làm em đợi lâu, sau này nhất định sẽ không để em phải chờ đợi như vậy nữa.
Nhiên Kỳ ôm chặt lấy anh, cô thì thào:
-Vậy chúng ta cưới sớm đi nhé. Em nhất định không để anh chạy mất đâu. Đã cầu hôn rồi, anh đừng hòng thoát khỏi tay em.
Thời Khâm nhẹ cười, vỗ vỗ lưng cô gái nhỏ, lại xoa lên mái tóc mượt mà. Anh nghĩ, đống thiệp cưới mua sẵn chắc cũng nên sớm viết đi thôi, đợi khi mấy người kia đi du lịch về thì đưa luôn, Nhiên Kỳ xem ra không thể đợi lâu nữa được rồi. Trong đầu anh lại suy tính xem phải làm thế nào cho êm xuôi, đại thần như anh kể cả việc cưới xin cũng phải khác người bình thường, còn truyện truyền thông có để yên hay không chẳng cần nghĩ cũng biết, xem ra sắp tới lại bận thêm rồi đây.
Trong lúc đó, Mộc Tranh và Vân Tú đã đánh đến trận thứ 11, tỉ số 5-5 không làm cả hai hài lòng. Trong lúc cả hai vào trận mới, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh bên cạnh cũng thở dài. Diệp Tu nói:
-Có vẻ còn lâu chuyện này mới kết thúc đây. Lão Hàn, đấu thêm một trận nữa chứ?
Hàn Văn Thanh liếc qua Vân Tú, quay lại nói với Diệp Tu:
-Đấu thì đấu. Cậu cũng chuyển sang dùng tán nhân đi, đừng dùng mãi tài khoản pháp sư chiến đấu yếu ớt đấy nữa.
Diệp Tu rút ra thẻ tài khoản Quân Mạc Tiếu, cười cười nói với lão túc địch:
-Vậy anh cũng đừng dùng tài khoản quyền pháp gia cùi bắp kia nữa, miễn cho người khác nói tôi lấy đồ đè người.
Hàn Văn Thanh rút ra thẻ tài khoản Đại Mạc Cô Yên giơ ra cho Diệp Tu thấy rồi nói:
-May mà tôi hôm trước qua Bá Đồ mượn lại. Giờ đấu được rồi chứ?
Thế rồi hai người họ cùng đăng nhập trong tiếng ăn miếng của Mộc Tranh cùng Vân Tú.
-Cậu không thắng nổi đâu, nhường tiểu Đới cho tớ đi.
-Đừng bắt tớ phải nhắc lại mãi chứ? Tiểu Đới chắc chắn là của tớ.
-Lên đi ông bạn già, tôi không nương tay đâu đấy.
-Không cần cậu phải nói, tới đây!
*Dành cho ai không biết: Phụ nữ đã cưới thì không đi làm phù dâu