TOÀN CHỨC CAO THỦ
Phiên ngoại: Đỉnh Vinh Quang
Tác giả: Hồ Điệp Lam
02, Bằng hữu sơ thời, đối thủ một đời
Ngày 3 tháng 12, Vinh Quang, không gặp không về!
Logo chữ lớn đen đậm, song kiếm giao nhau, giương hai cánh như sắp bay ra khỏi màn hình poster, to to nhỏ nhỏ chiếm đầy các kênh TV, internet, thậm chí mỗi góc thành phố, liên tục gần một tháng rồi.
“Một tháng nữa? Đến ngày 3 tháng 12, vừa đúng 6 tuần, là 42 ngày à!” Tô Mộc Thu bên nói bên thuận tay tắt đi trang web mới nhảy ra quảng cáo game Vinh Quang. Trò chơi sắp phát hành này thật là không lúc nào không nhảy vào tầm mắt người ta.
Cạch cạch cạch…
Trả lời cậu là tiếng bàn phím và click chuột, vừa nhanh vừa nhẹ mà lại rất có tiết tấu.
Tô Mộc Thu nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên đó. Ánh sáng lấp lóe của màn hình, vốn đang hiển thị cảnh chém giết máu chảy thành sông, lại soi ra vẻ mặt không tập trung của người đang ngồi, xem ra đối với cậu ta mà nói đây là loại chuyện không cần xuất toàn lực để làm.
“Nghe thấy tui nói không!” Tô Mộc Thu đặc biệt không vui truy vấn một câu. Chỉ mới loại trình độ này thôi, tên kia căn bản không đến mức tập trung tinh thần đến không để ý nổi chuyện bên ngoài.
“Nghe mà, Vinh Quang, nghe tới lỗ tai phun máu luôn không thấy à?” Diệp Tu nói. Từ khi Vinh Quang bắt đầu ùn ùn tuyên truyền, Tô Mộc Thu mỗi ngày đều phải nói đến cái game này không biết bao nhiêu lần, có trời mới biết cậu ta rốt cuộc chờ mong nó tới cỡ nào.
“Thời gian tuyên truyền cũng không phải lâu lắm, nhưng xem tình hình bùng nổ này là đủ rồi. Game này nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.” Tô Mộc Thu nói.
“Ừ.” Diệp Tu bình thản phản ứng, đúng là có đang nghe.
“Nghe nói game này không dùng ID mật khẩu mà dùng thẻ để chơi”. Tô Mộc Thu nói.
“Ừ.”
“Cần máy chuyên dụng đọc thẻ nữa.” Tô Mộc Thu nói.
“Ừ.”
“Dùng máy đọc thẻ thật ra cũng tiện lợi.” Tô Mộc Thu nói.
“Ừ.”
“Nhưng mà yêu cầu cấu hình cho máy tính thì có vẻ hơi cao!” Tô Mộc Thu nói.
“Vậy hả?” Diệp Tu rốt cuộc chú ý tới, bàn phím và chuột đột nhiên bộp bộp mạnh mẽ vang lên một trận, trên màn hình máu me văng tung tóe, sau đó tất cả nhanh chóng yên tĩnh lại. Diệp Tu quay người qua, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Cần cấu hình thế nào?”
Tô Mộc Thu không nói. Cậu ở đây có hai máy tính, một cái cấu hình cao cũng gần đạt tới yêu cầu cấu hình thấp nhất của Vinh Quang, nhưng còn một cái máy khác thì kém quá nhiều. Diệp Tu không nghiên cứu phần cứng, nhưng cũng coi như có kinh nghiệm giao tế vài tháng với hai cái máy này, Tô Mộc Thu biết mình không cần phải giải thích.
“Phải đổi thôi.” Diệp Tu tiếp tục nghiêm túc. Cậu có vẻ không chờ mong Vinh Quang tới mức như Tô Mộc Thu, nhưng hiển nhiên cũng không muốn bỏ quyền lựa chọn. Game tốt hay xấu chung quy cần chơi qua mới biết được.
“Đúng là cần đổi, có điều gần đây kinh tế có chút eo hẹp…” Tô Mộc Thu nói.
Diệp Tu đã sống ở đây mấy tháng đương nhiên cũng rõ ràng tình trạng của hai anh em này. Hai anh em là cô nhi, không có thân thích, toàn bộ dựa vào Tô Mộc Thu làm game thủ chuyên nghiệp mà kiếm sống. Sau khi Diệp Tu đến, coi như thêm một game thủ chuyên nghiệp nữa. Có điều chỉ dựa vào nghề này, kiếm chút ấm no áp lực không lớn, nhưng muốn lập tức móc ra một mớ tiền đi đổi hai cái máy tính thì sẽ biến thành giật gấu vá vai. Nếu mà có dư dả, Tô Mộc Thu đã sớm không chịu nổi hai cái máy lỗi thời kia của cậu rồi.
“Xem ra chỉ có thể đi tiệm net trước.” Diệp Tu nói.
“Phải.” Tô Mộc Thu liên tục gật đầu.
“Xem ra cậu đã sớm thăm dò tiệm tốt rồi?” Diệp Tu nói.
“Đương nhiên, tui nghiên cứu hơn một tuần rồi.” Tô Mộc Thu thản nhiên.
Ngày 3 tháng 12, 0 giờ.
Vinh Quang chọn thời gian mở server không hề phúc hậu. Rạng sáng 0 giờ là lúc đa số người chơi game online muốn logout tắt máy rồi. Nhưng mấy lời âm thầm mắng chửi này nhanh chóng chìm nghỉm trong sự nhiệt tình của vô số người chơi.
Sáu tuần, 42 ngày. Vinh Quang ầm ĩ tuyên truyền bằng khí thế áp đảo, sau đó còn liên tục bùng nổ thông tin, sớm đã khiến tất cả người chơi game online không thiết ăn uống nữa, ai còn thèm quan tâm giờ mở server là giữa trưa 12 giờ hay là rạng sáng 0 giờ chuyện nhỏ nhặt như vậy nữa.
Một đêm này, vô số người xoa tay.
Một đêm này, tiệm net trong khắp các thành phố lớn biến thành những “ổ đêm” náo nhiệt nhất.
Thành phố H, tiệm net Gia Thế.
Diệp Tu và Tô Mộc Thu từ sáng sớm đã chạy đến chiếm hai máy, càng gần rạng sáng, hành động này của hai người càng thể hiện sự sáng suốt. Vô số người tụ tập tới tiệm net vô cùng buồn bực vì không có máy trống. Thời đại này, những người giống Diệp Tu và Tô Mộc Thu ở nhà không có máy chơi mà chạy tới tiệm net rất ít. Tiệm net đã trở thành nơi để tụ họp, cảm giác ngồi gần nhau cùng chơi game khác biệt hẳn với giao tiếp qua mạng.
Tới gần 0 giờ, tiệm net Gia Thế không còn chỗ ngồi, những người không đợi được máy đều đã tức giận bỏ đi. Ông chủ tiệm net Đào Hiên đi vòng vòng bên trong, vô cùng hài lòng với tình hình này. Vì game Vinh Quang, anh ta dốc gần hết vốn, nâng cấp toàn bộ máy tính của tiệm, mỗi cái đều có một máy đọc thẻ tài khoản Vinh Quang kèm theo. Xung quanh khu vực này, không có tiệm net nào chơi lớn được như anh ta. Đa số các tiệm net còn đang dò chừng. Tuy rằng Vinh Quang tuyên truyền mạnh, gây được rất nhiều chú ý, nhưng mà biết đâu chỉ là một trò bèo bọt thì sao? Cứ tới Tết lại chẳng phải có không ít game làm cho người ta chờ mong mà đến thất vọng mà về sao?
Nếu nói Đào Hiên trong lòng một chút hồi hộp cũng không có thì là giả. Anh ta nhìn đồng hồ treo tường, mắt thấy kim phút đã kiên định chỉ tới 0 giờ, liền dụi mạnh điếu thuốc trong tay, chạy tới máy tính mình đã chuẩn bị sẵn.
Anh ta cũng là người mê game online, Vinh Quang ra sao, anh ta muốn tự mình thử.
0 giờ!
Tiệm net vốn náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh.
Dùng thẻ đăng nhập? Trước kia chưa từng có kiểu này, cho nên thao tác của mọi người đều có phần ngu ngơ.
Sau đó, dân tình lại suy tư nghiền ngẫm chuyện đầu tiên cần làm khi đăng ký acc mới: Đặt tên…
“Để em để em!” Tô Mộc Tranh dịch cái ghế nhỏ ngồi an vị ở giữa Diệp Tu và Tô Mộc Thu, nhảy nhảy lên.
“Xong lập tức trở về ngủ, có nghe hay không?” Tô Mộc Thu nghiêm mặt.
“Biết rồi mà!” Tô Mộc Tranh đã kéo qua bàn phím của Diệp Tu, đang đặt tên cho nhân vật của cậu. Cô không biết chơi game, cho nên đây là cách trước giờ cô tham dự vào việc chơi game của Tô Mộc Thu, sau khi Diệp Tu đến, cô cũng giành một vé của cậu luôn.
Rất nhanh, một cái tên đã được cô gõ ra, có vẻ như đã chuẩn bị trước rồi.
“Nhất Diệp Chi Thu.” Diệp Tu đọc lên, “Nhìn có vẻ như có cái gì đó không đúng?”
Ai ngờ Tô Mộc Tranh đã bấm OK luôn.
“Rồi đó!” Cô đẩy trả bàn phím cho Diệp Tu. Tiếp theo còn phải đặt tên cho nhân vật của Tô Mộc Thu nữa.
“Mau mau.” Tô Mộc Thu gấp lắm rồi.
Tô Mộc Tranh quả nhiên rất mau, ba chữ lập tức nhảy ra.
“Thu Mộc Tô?” Tô Mộc Thu đọc đọc, mặt nhất thời đen xì, “Ê ê, cái tên này còn có thể qua loa hơn không? Anh mới là anh ruột của em đó!”
Tên này rõ ràng là chỉ đem tên của cậu đảo lại mà thôi.
Kết quả Tô Mộc Tranh bẹp một cái xác nhận luôn, hệ thống kêu lên: Tên này đã có người dùng.
“Đệt!” Tô Mộc Thu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới qua khỏi 0 giờ chưa tới một phút, tên như vầy cũng đã bị lấy mất, rốt cuộc có tới bao nhiêu người đang nhào vào game?
Tô Mộc Tranh tay chân mau lẹ, vừa thấy tên bị chiếm dụng, lập tức nhập thêm một cái tên nữa.
“Thu Mộc Tô*?” Tô Mộc Thu hoàn toàn hết nói nổi, sau đó liền thấy xác nhận, thông qua, cậu… đã là Thu Mộc Tô rồi.
*chữ Mộc trong Thu Mộc Tô đầu tiên có 3 chấm thủy, đúng như trong tên của Tô Mộc Thu, chữ Mộc thứ hai bỏ 3 chấm thủy, phát âm hệt nhau.
“Ừm ừm ừm.” Tô Mộc Tranh liên tục gật đầu, lộ ra vẻ mặt thập phần vừa lòng.
“Được rồi, mau về ngủ đi!” Tô Mộc Thu bắt đầu xua đuổi. Đã khuya rồi, nhưng chỗ bọn họ ở cách nơi này rất gần, vòng vòng quanh đây hai anh em đều rất quen thuộc, cho nên Tô Mộc Thu mới yên tâm để một mình Tô Mộc Tranh đi về.
“Lát nữa đi mà.” Tô Mộc Tranh đoán được Tô Mộc Thu hiện tại chắc chắn sẽ không nỡ bỏ máy áp giải cô trở về, liền nghịch ngợm.
“Một lát thôi đó!” Quả nhiên Tô Mộc Thu lập tức thỏa hiệp, quay mặt bắt đầu chú tâm vào game.
“Nè Diệp Tu cậu chọn nghề nghiệp gì đó? Tui xét tới xét lui, cuối cùng quyết định chơi thiện xạ, hay cậu cũng chơi thiện xạ đi, tui thấy hai thiện xạ có thể khả năng phối hợp sẽ rất cao.” Tô Mộc Thu nói.
“Để thử trước rồi nói!” Diệp Tu nói.
Nghề nghiệp trong Vinh Quang không phải cần chọn ngay khi vào game. Nhân vật sơ thời có thể tùy ý học kỹ năng của toàn bộ các hệ nghề, coi như cho người chơi thể nghiệm nhiều mặt, sau đó đạt tới cấp 20 thì tiến hành chuyển chức, lúc đó xác định nghề nghiệp cuối cùng.
Tô Mộc Thu căn cứ vào tư liệu nhà phát hành tiết lộ, đã chọn trước nghề thiện xạ của hệ súng. Còn Diệp Tu thì vẫn muốn thể nghiệm toàn diện trong trò chơi một phen mới quyết định. Bất quá trước mắt, cho dù là một đường đi thẳng đến thiện xạ hay là thể nghiệm toàn diện đều gặp phải một chướng ngại không thể vượt qua.
Người quá đông!
Người đông tới mức đi nửa bước cũng khó, tới nỗi Tô Mộc Tranh nhìn một hồi bắt đầu buồn ngủ.
“Em muốn đi về ngủ.” Tô Mộc Tranh chuẩn bị đi, cô vốn muốn xem náo nhiệt, nhưng mà náo nhiệt trước mắt có phần hơi quá, náo nhiệt tới mức không còn thấy náo nhiệt nữa.
“Đi đi!” Tô Mộc Thu đầu cũng không quay lại. Hiện tại tuy là không có cách nào chơi như bình thường, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nghiên cứu một đống thiết lập trong game. Tô Mộc Thu đã mở giao diện chế tác trang bị, nghe nói đây là hệ thống cho phép người chơi hoàn toàn tự thiết kế trang bị, từ ngày công bố đã ra vẻ mười phần thần bí nguy hiểm, Tô Mộc Thu sớm đã muốn xem thử. Trên màn hình, Thu Mộc Tô của cậu đang khỏa thân chạy. Những trang bị tân thủ hệ thống tặng cho đều bị cậu lột ra làm thí nghiệm.
“Anh đưa em về.” Diệp Tu đứng dậy. Trong game bây giờ kẹt cứng, lúc này ngược lại không cần vội.
Vinh Quang mở server ngày đầu tiên thu được nhiều oán than hơn vui vẻ. Nhưng chủ yếu là phàn nàn người nhiều quá, Vinh Quang không cho phép người chơi đi xuyên nhau, các nhân vật chen chúc thật sự vô phương mà chơi.
Lúc cấp bậc nhân vật từng khúc từng khúc tăng lên, bắt đầu rời đi tới các khu vực phân luồng khác, game rốt cuộc bình thường trở lại, người chơi lúc này mới bắt đầu chân chính cảm thụ trò chơi.
Khó!
Đây chỉ sợ là ấn tượng đầu tiên của mọi người.
Vinh Quang là game tuyệt đối cần kỹ thuật, mức độ tự do thao tác cực cao, nếu kỹ thuật quá kém sẽ ảnh hưởng rất lớn tới khả năng chiến đấu. Nhiều lĩnh vực cần dựa vào kỹ thuật, không phải trang bị mạnh hay bất kỳ yếu tố nào khác có thể bù đắp được.
Đương nhiên, trang bị trong Vinh Quang cũng vô cùng trọng yếu. Trong game online, có thể làm cho người chơi tràn ngập chờ mong thường chỉ có hai thứ: Trang bị và thắng lợi.
Đấu trường Vinh Quang.
Là một game trọng kỹ thuật, PK giữa người chơi với nhau là trò được mọi người quan tâm nhất. Trong Vinh Quang, ngoại trừ hệ thống PK dã ngoại như các game online thông thường khác, còn có có một hệ thống đấu trường chuyên phục vụ người chơi đối chiến PK.
“Vinh quang!”
Hai chữ to không ngừng phóng đại trên màn hình máy tính của Diệp Tu. Đây là dấu hiệu chiến thắng trong đấu trường PK của Vinh Quang. Trên kênh công cộng, không ngừng nhảy ra những dòng kinh thán và thảo luận của các người chơi ngồi trên bục khán giả.
Một tháng, Vinh Quang mở cửa được một tháng.
Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu đã trở thành một người khá nổi tiếng trong trò chơi, bởi vì trên đấu trường, cậu luôn vẫn duy trì thành tích đấu đơn toàn thắng.
3685 trận, 3685 chiến thắng.
Chưa cần nói bao nhiêu thắng, chỉ riêng số trận đấu cũng đã phi thường kinh người. 3685 trận, nghĩa là chia đều mỗi ngày phải đánh hơn 100 trận, tính theo người chơi bình thường đơn đấu một trận cần ba tới năm phút, cậu ta bình quân mỗi ngày sẽ tiêu tốn 6 đến 10 tiếng ở đấu trường.
Trong đấu trường cũng có một vài nhiệm vụ hoặc phần thưởng thành tích, nhưng tỷ lệ phần thưởng kinh nghiệm không lớn, tổng thể mà nói muốn dùng đấu trường để luyện cấp thì vô cùng chậm. Nhưng cấp bậc của Nhất Diệp Chi Thu lại không thấp, 32, tạm thời đây chính là cấp bậc thuộc loại đầu bảng.
“Thằng này một ngày tốn bao nhiêu thời gian chơi game vậy?” Kênh công cộng không ít những lời như vậy.
Thực tế đám người chơi vẫn còn đánh giá thấp Diệp Tu. Thời gian chơi game mỗi ngày của cậu quả thật rất dài, nhưng thời gian tốn ở đấu trường lại không nhiều như bọn họ tưởng.
Một người có thể đơn đấu 3685 trận không thua trận nào rõ ràng là có thực lực đè chết người khác. Cậu đánh một trận đơn đấu bình thường cũng không cần tới ba phút chứ đừng nói năm phút. Phần lớn chỉ cần một hai phút là xong.
Rất mạnh, nhưng, còn chưa phải là mạnh nhất.
Trước mắt trên bảng xếp hạng đấu trường, trừ bỏ những người PK quá ít, thành tích đấu hơn trăm trận mà vẫn vẫn duy trì toàn thắng cũng không phải chỉ có Nhất Diệp Chi Thu. Còn có một vị khác, số trận thắng của hắn còn nhiều hơn Nhất Diệp Chi Thu một chút.
Đại Mạc Cô Yên.
Diệp Tu trong bảng xếp hạng đấu trường đứng thứ hai, bài danh phía trên Nhất Diệp Chi Thu của cậu, chỉ có một cái tên này.
Cấp bậc cũng là 32 giống với Nhất Diệp Chi Thu của cậu, nhưng trong bảng xếp hạng đấu trường lại là 4012 trận, toàn thắng.
Dưới hai người bọn họ cũng có rất nhiều cao thủ có tỉ lệ thắng siêu cao, nhưng cho tới hiện tại vẫn bảo trì toàn thắng kim thân bất phá chỉ còn lại có hai người mà thôi.
Vô số người chơi đều hiếu kỳ không biết hai vị này ai sẽ thất thân vàng ngọc trước, cũng có vô số người chơi trông ngóng hai người khi nào có thể quyết đấu một phen. Cả hai đều toàn thắng, có nghĩa là cho tới nay vẫn chưa đụng độ nhau. Bây giờ đấu trường vẫn chưa có hệ thống khiêu chiến, chỉ là game tùy cơ phân phối, có điều khi phân phối cũng tính toán đến cấp bậc của người chơi, tỷ lệ thắng, số trận thắng vân vân, cho nên mọi người đều đoán hai vị này sẽ sớm bị hệ thống cho vào đấu với nhau.
“Tui cũng rất mong á!” Nhìn thấy nghị luận của người chơi xung quanh đối với việc này, Diệp Tu thầm nói, click vào “Chuẩn bị”, trong lòng cầu cho gặp trúng Đại Mạc Cô Yên kia.
“Ê ê ê, đến giúp tui đánh phó bản.” Kết quả lúc này bên cạnh có người kêu lên, mà Diệp Tu cũng đang thất vọng, đối thủ ngẫu nhiên được phân phối không phải Đại Mạc Cô Yên.
“Phó bản nào?” Diệp Tu một bên thuận miệng hỏi, một bên bước vào đấu trường với đối thủ mới.
“Khe Núi Nhất Tuyến, đồ tui cần đòi phải có kỷ lục phó bản. A không phải, chính xác là phần thưởng kỷ lục phó bản.” Tô Mộc Thu nói.
“Chờ.” Diệp Tu nói xong, đối chiến bắt đầu.
“Tốc độ lên.” Tô Mộc Thu ngoài miệng thúc giục, mà nhìn Diệp Tu vừa mới nhập cuộc cũng không có vẻ gì là chờ không kịp. Bởi vì cậu biết nhất định sẽ rất nhanh.
“Đi thôi!” 40 giây sau, Nhất Diệp Chi Thu rời khỏi đấu trường, để lại một kênh chat đầy biểu tình sợ té xỉu, người chơi vừa mới thua cũng một lúc lâu vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
96.1%.
Tỷ lệ thắng của gã đã có thể xưng là cao thủ phi phi thường, căn bản người chơi có tỷ lệ thắng dưới 95% tạm thời sẽ không bị hệ thống ngẫu nhiên phân cho Diệp Tu.
Nhìn thấy đối thủ là Nhất Diệp Chi Thu với chiến tích duy trì hơn 3000 trận toàn thắng, gã vừa vào đã khá cẩn thận. Cuối cùng kết quả là bị đối phương dùng 40 giây giết chết dễ như bứt bún. Trận này không phải thắng trắng, nhưng người chơi này có cảm giác đối phương hoàn toàn có thể thắng trắng được, ít máu bị mất chẳng qua là do bán máu thì sẽ đánh nhanh hơn.
“Gấp đi đâu hả trời?” Người chơi này khóc không ra nước mắt, đối phương đuổi cổ gã thoải mái quá! Mình tệ gì cũng là cao thủ có tỷ lệ thắng 96.1% đó, vậy mà trong mắt Nhất Diệp Chi Thu đâu có coi ra cái gì?
Khe Núi Nhất Tuyến.
Khu luyện cấp từ 31 tới 33, hiện tại những người chơi có cấp bậc hàng đầu đều tụ tập ở đây, giết dã quái, đánh phó bản, người đông như rừng như biển.
Lấy kỹ thuật của Diệp Tu, nếu cậu muốn farm quái đã có thể đi Liệt Diễm Sâm Lâm thậm chí Thành Tội Ác rồi. Khe Núi Nhất Tuyến này ngoại trừ cơ hội đánh phó bản mỗi ngày ba lượt, cậu rất ít khi tới.
Cửa vào phó bản. Lúc Diệp Tu tới nơi, Tô Mộc Thu đã tổ được một đội, chỉ để lại một slot trống chờ cậu thôi.
“Động tác nhanh dữ!” Diệp Tu nói với Tô Mộc Thu.
“Đương nhiên, có ai không muốn phá kỷ lục?” Tô Mộc Thu nói. Phó bản trong Vinh Quang, căn cứ vào thời gian tổ đội người chơi thông quan sẽ có một bảng kỷ lục, hiện đang là một phương diện PVE mà người chơi đặc biệt tích cực tranh nhau. Lập kỷ lục mới sẽ được phần thưởng hậu hĩ không nói, riêng việc ngồi chễm chệ trên bảng kỷ lục đã là một kiểu chứng minh bản lĩnh cao cường rồi!
“Nhìn bộ đồ của cậu thiệt là vẫn còn người tin à?” Diệp Tu tò mò.
Nhất Diệp Chi Thu của cậu trang bị đã có thể xưng là tương đối bất phàm. Trang bị rớt trong phó bản cần xét nhân phẩm, mặt này Diệp Tu cũng chưa chiếm thượng phong, nhưng đấu trường 3685 trận toàn thắng, tích lũy của phần thưởng đủ cho cậu từ đó đổi ra hai kiện trang bị cam khiến kẻ khác cực kỳ hâm mộ.
Về phần Thu Mộc Tô của Tô Mộc Thu, thôi khỏi bàn, đừng nói trang bị cam, trên người cả một kiện trang bị tím cũng không có, lam trang cũng chỉ chiếm một nửa, còn một nửa rõ ràng là lục trang mua trong shop góp cho đủ mặc, đứng ở cửa phó bản nhìn y như một con gà đang chờ người khác kéo.
Tô Mộc Thu đương nhiên không phải gà, kỹ thuật của cậu tuyệt đối có thể coi là đứng đầu. Cậu và Diệp Tu thời gian chơi game sàn sàn nhau, mà cấp bậc cũng chỉ mới ì ạch chạm tới 31, trang bị một thân lam lũ; còn có cái tỷ lệ thắng 67.8% coi như không tồi nếu là người chơi bình thường trong đấu trường, nhưng nếu tỷ lệ đó là của Tô Mộc Thu thì tuyệt đối đáng phẫn nộ. Những việc này hoàn toàn đều là vì trọng điểm chơi game của cậu khác người.
So với người chơi khác chỉ an tâm hưởng thụ game, Tô Mộc Thu là game thủ chuyên nghiệp phải dựa vào trò chơi mà nuôi sống chính mình và em gái, vào game cái đầu tiên muốn tìm chính là những yếu tố có thể kiếm tiền, có thể sinh ra lợi nhuận.
Bán mình, luyện cấp thuê, đầu cơ trục lợi trang bị, thậm chí viết auto hack… Đủ loại trò mèo tồn tại trên mạng, phàm là có thể kiếm lợi được, Tô Mộc Thu cái gì chưa làm qua?
Mà game Vinh Quang mới ra lò này có sức mạnh hoành tảo thiên hạ, Tô Mộc Thu đã tìm ra trong đó một thứ sinh lợi hoàn toàn mới: hệ thống tạo trang bị.
Theo phía nhà phát hành giới thiệu, đây là một công cụ có thể giúp người chơi tự mò mẫm chế ra trang bị, mà giá trị của nó, nhà phát hành chỉ dùng một câu để khái quát: Trang bị tự chế chưa chắc là trang bị cực mạnh, nhưng trang bị cực mạnh chắc chắn là tự chế. Trang bị sản xuất bởi công cụ này đặc biệt sẽ có màu bạc và tên chữ bạc, nhìn qua đủ thấy ngon hơn trang bị cam vốn đã rất hi hữu rồi.
Vì thế từ ngày đầu tiên, Tô Mộc Thu liền nghiên cứu hệ thống chế tác trang bị.
Hệ thống chế tác trang bị khá phức tạp, mới đây sổ ghi chép của Tô Mộc Thu đã viết đầy hai cuốn, ổ cứng di động hễ có dữ liệu là thuận tay lưu vào thì cũng hơn 477 file, vậy mà cậu chỉ mới mò mẫm được đại khái mơ hồ thôi.
Khó khăn tương đối lớn. Nhưng càng như vậy, Tô Mộc Thu lại càng hưng phấn. Khó khăn lớn có nghĩa là khó đạt được, mà càng khó đạt được, giá trị lại càng cao.
“Một vốn bốn lời đó!” Tô Mộc Thu phi thường kích động.
Vì thế tất cả thu hoạch trong game của cậu đều đầu tư vào nghiên cứu hệ thống chế tác trang bị, mà Diệp Tu thì cứ thường xuyên đăng nhập vào game lại phát hiện trang bị của Nhất Diệp Chi Thu mất tiêu đâu một hai món, không cần hỏi, lại là bị Tô Mộc Thu đem vô hệ thống chế tác trang bị trực tiếp phân giải rồi.
Hệ thống chế tác trang bị làm cho Tô Mộc Thu khá túng quẫn trong game, vì thế cậu phát hiện, nghiên cứu hệ thống này thật ra phải có nguồn vật lực tương đối lớn trợ giúp.
“Mấy thứ này là vậy đó, không có gì lạ!” Tô Mộc Thu khẩu khí từ “Một vốn bốn lời!” dần dần thay đổi. Cậu bắt đầu mưu cầu những phương thức sản xuất có lợi ích thực tế một chút, như là lập mấy cái kỷ lục phó bản.
“Vào đội.” Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu được Tô Mộc Thu kéo vào đội, sau đó liền nghe thấy Tô Mộc Thu nói với ba người chơi kia: “Sao, không lừa mấy ông chứ? Nhất Diệp Chi Thu đúng không?”
Thì ra là dùng cách này mà tổ được một đội, Diệp Tu không nói gì, mà ba vị này cũng đang bận thán phục. Nhất Diệp Chi Thu, đã là một cái tên to lớn rồi, cao thủ 3685 trận toàn thắng đủ nói lên vấn đề, à không, vừa mới thành 3686 trận rồi.
Ba vị người chơi vây quanh tỏ thái độ cúng bái cao thủ, lúc này Tô Mộc Thu tuyên bố: “Được rồi, chuẩn bị xuất phát.”
“Cái gì?” Ba người kia nhất thời quên ngắm cao thủ luôn.
“Ông cũng đi?” Người thứ nhất sợ hãi kêu lên.
“Trị liệu đâu? MT đâu?” Người thứ hai sợ hãi kêu lên.
“Đấu pháp đâu?” Người thứ ba sợ hãi kêu lên.
Tô Mộc Thu chỉ trả lời bốn chữ: “Kỹ thuật càn hết.”
“Cho dù có cao thủ…” Ba người cùng nhau nhìn về phía Nhất Diệp Chi Thu, chỉ dựa vào một cao thủ này là có thể càn ra một kỷ lục phó bản?
“Đâu chỉ có một cao thủ.” Tô Mộc Thu rất không khiêm tốn nói.
“Còn ai nữa?” Một người nghi hoặc.
“Đại Mạc Cô Yên!!” Một người khác kích động, hiện tại cao thủ có thể sánh với Nhất Diệp Chi Thu không phải chính là Đại Mạc Cô Yên người duy trì kỷ lục toàn thắng còn lại trên đấu trường sao?
“Khi nào mới tới?” Người thứ ba nghĩ chắc chắn là vậy rồi.
“Cao thủ còn lại đang ở ngay trước mắt mấy ông đó!” Tô Mộc Thu kêu lên.
“Đâu đâu?” Ba người chuyển góc nhìn bốn phía, vẫn không phát hiện Đại Mạc Cô Yên.
“Chính là tui!” Tô Mộc Thu nói.
“Ai đang nói chuyện đó?” Ba người rõ ràng đã xem Thu Mộc Tô là không khí, cho nên không để ý giọng của cậu, vẫn tiếp tục nhìn bốn phía tìm kiếm tên của cao thủ.
“Tui!” Tô Mộc Thu cho Thu Mộc Tô không ngừng nhảy nhảy đến góc nhìn của ba người để thể hiện sự tồn tại của mình.
“Ông?” Hệ thống ngữ âm của Vinh Quang cho phép người chơi trực tiếp đối thoại trong game, thế nhưng lúc này ba người phải dùng biểu tượng vẻ mặt mới có thể biểu hiện ra khiếp sợ dữ dội của bọn họ, vị thiện xạ trước mắt này nhìn từ đầu đến chân cũng không tìm ra nổi một cái lông nào của cao thủ.
“Đừng lãng phí số lượt đi của tụi tui được không!” Một người trong đó nhịn không được nói.
“Ha ha.” Diệp Tu cười, “Cậu ta trang bị hơi rách rưới chút, nhưng kỹ thuật xác thực rất tốt.”
“Tỷ lệ thắng đấu trường là bao nhiêu?” Một người hỏi, đây chính là số liệu có sức thuyết phục nhất.
“97.8%.” Diệp Tu mắt cũng không chớp, trực tiếp đổi số 6 trong tỷ lệ thắng của Tô Mộc Thu thành số 9. Đấu trường Vinh Quang nằm trong chủ thành, phải bước vào đó mới hiện ra khung cảnh đấu trường, bảng thi đấu cũng chỉ có thể kiểm tra trong này. Diệp Tu biết ba người chắc chắn vô phương nghiệm chứng ngay lập tức, cho nên xạo cũng không sợ. Huống chi điều này cũng không phải là xạo hoàn toàn. Tô Mộc Thu luôn vào đấu trường thử nghiệm trang bị, thử nghiệm kỹ năng, thử nghiệm đủ loại chế tác loạn thất bát tao, thường xuyên đang đánh đột nhiên chạy đi lấy sổ ra ghi chép hoặc tra tư liệu, chơi kiểu đó không thua nhiều tới vậy mới là lạ. Nếu quả thật lấy thắng bại làm mục tiêu, Diệp Tu tin chắc tỷ lệ thắng 97.8% gì đó không đủ để làm khó Tô Mộc Thu.
“Được rồi đừng lãng phí thời gian nữa, lập tức bắt đầu, tranh thủ một lần xong.” Tô Mộc Thu nói.
“Vậy muốn đánh kiểu gì!” Một người vẫn đang cào bàn phím. Có cao thủ siêu cấp như Diệp Tu chứng minh thực lực của Tô Mộc Thu, mấy người này nhất thời đành tin, một thân trang bị rách nát này sẽ xuất ra lượng damage thấp như thế nào bọn họ cũng giả bộ không thắc mắc. Nhưng mà muốn đánh ra kỷ lục thì phải có hiệu suất khác với bình thường chứ? Làm sao mà phối hợp thế nào cũng không an bài, trực tiếp vô đánh luôn, sao mà lập kỷ lục nổi?
“Thấy quái liền giết. Đi.” Tô Mộc Thu trả lời đơn giản đến cực độ, nói xong cũng bước vô phó bản luôn, Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu đi theo sau, ba người còn lại ngu mặt hết một giây mới lần lượt nhập cuộc.
Vừa vào phó bản liền nhìn thấy hai thằng kia đã lao ra mở quái rồi.
“Ồ đệt, thực sự là không nói hai lời thấy quái liền giết hả!” Một người kêu lên.
Khe Núi Nhất Tuyến là phó bản cấp 31 – 33, bài tập về nhà của người chơi ở cấp bậc này là mỗi ngày vào đánh ba lần. Ba vị kia đẳng cấp đều là 32, giống với Diệp Tu, đều là những nhân vật có đẳng cấp hàng đầu game, không xa lạ chút nào đối với phó bản này, nhưng đấu pháp đơn giản thô bạo như hôm nay thật sự chưa hề trải nghiệm bao giờ.
“Tốc độ tốc độ tốc độ!” Tô Mộc Thu chỉ thúc giục, Thu Mộc Tô của cậu ôm hai cây súng nòng xoay rách nát pằng pằng pằng bắn liên tục, quả thật gặp quái là đánh, chỉ trong nháy mắt sáu con tiểu quái ở lối vào phó bản đã chạy tới.
“Má ơi…” Ba người muốn mềm chân luôn. Bọn họ trên đấu trường tỷ lệ thắng đều là hơn 70%, cũng coi như tương đối khá. Nhưng khi vào phó bản này mà một lần mở sáu quái thì chưa từng thấy, mọi thường có MT kéo quái trị liệu hồi máu cũng chỉ mở hai quái, đội ngũ nào trang bị tốt hơn một chút thì mở ba quái. Nhưng bây giờ một tên ăn mặc như ăn mày vừa vào liền mở sáu quái, đây là uy phong cỡ nào, ba người nhất thời liền cảm thấy vị này đại khái chính là kiểu nhân vật có xuất thân Cái Bang, mặc rách rưới cũng là truyền thống bắt buộc, còn đẳng cấp võ công không thể nhìn thấu. Có người nói Bang chủ lợi hại nhất lúc nhậm chức còn bị nhổ nước miếng đầy người cơ mà!
Nhưng một lần sáu quái, làm sao giết nổi?
Ba người không biết nên ra tay từ đâu, bên kia cũng không có chỉ huy, kết quả chỉ thấy Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu xông lên, chọn vị trí di chuyển khắp nơi, chiến mâu trong tay chọc quét móc đâm, trong phút chốc sáu tiểu quái đều bị cậu ta đẩy tới gần nhau, sau đó tay áo phất một cái, Áo Choàng Bóng Đêm – chiêu cấp thấp của ma đạo học giả – bay tới, sáu con tiểu quái lập tức bị tụ vào một chỗ.
“Đang làm gì đó? Mau deal dame!” Tô Mộc Thu hét lên, ba người lúc này mới như vừa tỉnh mộng, cái gì gọi là kỹ thuật càn quét hết, bọn họ coi như mở rộng tầm mắt rồi. Chỉ là trước đó bọn họ thực sự không tưởng tượng nổi kỹ thuật có thể đạt được đến trình độ cao như vậy.
“Cao thủ có tỷ lệ thắng 90% trở lên thật sự quá biến thái rồi.” Một người cảm khái.
“Không phải 90%, là 100%.” Người còn lại trịnh trọng sửa lời gã.
“Không biết cậu ta và Đại Mạc Cô Yên ai lợi hại hơn ha?”
“Tui coi Đại Mạc Cô Yên đánh ở đấu trường rồi, đặc biệt mãnh liệt.”
Ba người lúc bắt đầu còn căng thẳng, nhưng dần dần đã phát hiện, không có áp lực, thật sự không có áp lực. Mở quái, dẫn quái, tụ quái, đánh quái, những việc này người ta làm hết rồi, ba người bọn họ chỉ cần ra sức deal dame là được. Còn một ít vấn đề cơ bản cần chú ý, ba người cũng không phải người mới, cái đó còn cần căn dặn sao?
Ba người một bên dùng một tế bào não deal dame, một bên sung sướng tán nhảm. Kỹ thuật của Tô Mộc Thu bọn họ đã lĩnh hội triệt để. Dĩ nhiên dame của cậu ta không ra gì, nhưng đó là bởi vì trang bị quá kém, còn kỹ thuật thật sự không thể chê, cần gì có đó, giống như trước mắt nè, tiểu quái vốn là có thể ra chiêu, nhưng có con nào ra nổi một chiêu không? Không có, đều bị tên này ngắt hết.
Đến boss cuối, biểu diễn của Tô Mộc Thu đã tới màn cao trào nhất. Boss này có 12 tiểu quái tinh anh, người chơi bình thường muốn giết phải cực kỳ cẩn thận, nắm giữ tốt cự ly, dụ ra một hoặc hai con, mà phương pháp này còn là do đám người chơi chết không biết bao nhiêu lần mới nghiên cứu ra được. Hiện tại, mỗi ngày cũng có vô số tổ đội chỉ sơ ý một chút dụ nhiều quái hơn là diệt đoàn.
Nhưng, Tô Mộc Thu ra trận.
Pằng pằng pằng pằng pằng, liền bắn một tràng.
12 phát đạn, giống như phát kẹo cho 12 tiểu quái tinh anh.
“Lần này cũng muốn giết chung luôn sao?” Ba người vốn đã cảm thấy sẽ không còn bị cậu làm sợ nữa, rốt cuộc màn cuối này vẫn bị dọa ngu người.
“Giao cho mấy ông.” Tô Mộc Thu nói.
Ba người luống cuống tay chân. Lòng bàn tay đều toát mồ hôi, đang chờ Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu tụ quái, ai dè thấy nó xông vô boss luôn.
“Giết chung với boss luôn hả?” Ba người kinh hãi kêu lên.
“Tụi bây muốn chết à?” Một người gào thét.
Kết quả chỉ thấy Thu Mộc Tô tiếp tục hướng về 12 tiểu quái tinh anh pằng pằng pằng pằng phát kẹo đồng, sau đó giống như một đoàn xe lửa, hú hét mà lướt qua bọn họ.
“Đánh hả?” Thanh âm của một người đã run rẩy.
“Qua đánh boss nè!” Bên kia truyền đến thanh âm của Diệp Tu.
Ba người sững sờ, lại nhìn thấy Thu Mộc Tô cư nhiên kéo 12 tiểu quái tinh anh chạy thành vòng tròn quanh cái sân.
Ba người đã hiểu, thì ra là không cần giết 12 tiểu quái tinh anh này, chỉ cần thả diều kéo xe lửa, còn bốn người bọn họ tranh thủ giết boss?
Đây mới thật sự là phái kỹ thuật nè! Trang bị có thật sự hữu dụng sao? Trang bị có thể làm được chuyện như vậy sao?
“Trâu! Quá xá trâu!” Ba người than thở, xông lên vây đánh boss.
Một lúc sau, trên kênh thế giới, hệ thống nhảy ra thông báo, năm người lập kỷ lục mới của phó bản Khe Núi Nhất Tuyến.
“Một lần xong, không tệ!” Tô Mộc Thu thở dài nói.
“Còn đánh không?” Ba người kia hiện tại triệt để chịu phục rồi.
“Giờ không được, còn việc bận.” Tô Mộc Thu đã nhanh tay giải tán đội ngũ, về việc phân phối phần thưởng, trước khi Diệp Tu tới Tô Mộc Thu đã giao kèo với bọn họ rồi.
Ba người chưa đủ thỏa mãn nhưng chỉ đành bái bai hai vị cao thủ, Diệp Tu và Tô Mộc Thu lập tức cùng nhau quay về chủ thành của bản đồ Khe Núi Nhất Tuyến, dọc theo đường đi Tô Mộc Thu lại bắt đầu thao thao bất tuyệt với Diệp Tu, nói hết mọi ý tưởng chế tác trang bị mà cậu đang trù tính trong đầu, cho đến khi đường của hai người bị chặn lại.
“Nhất Diệp Chi Thu, đánh một trận không?”
Nhà quyền pháp Đại Mạc Cô Yên, đứng thẳng tắp ngay giữa đường lớn về thành.
Chủ thành của bản đồ Khe Núi Nhất Tuyến thông với khu luyện cấp, là đường lớn dẫn đến phó bản, người chơi qua lại chỉ nhiều không ít. Tuy không có bao nhiêu người nghe thấy giọng nói của Đại Mạc Cô Yên, thế nhưng, Nhất Diệp Chi Thu, Đại Mạc Cô Yên, nhờ vào tỷ lệ thắng 100% trên đấu trường, hai người này trong giới Vinh Quang đã là thanh danh thước khởi, nói bọn họ là cao thủ hàng đầu sẽ không có bất luận người nào dám dị nghị, mọi người càng hiếu kỳ chính là, hai người này, rốt cuộc ai cao cường hơn ai.
Lúc này, đường lớn ngoài thành Nhất Tuyến, hai nhân vật đụng độ nhau, phàm là người chơi biết đến tên tuổi của họ, đều dồn dập dừng bước.
Diệp Tu không từ chối yêu cầu quyết đấu của Đại Mạc Cô Yên, ngay cả Tô Mộc Thu một lòng dốc hết vào công cụ chế tạo trang bị, đối với thắng bại không hề để tâm, lúc này cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.
Nhất Diệp Chi Thu, Đại Mạc Cô Yên.
Một khắc đó vẫn chưa người nào biết rằng, hai nhân vật này, hai con người này, sẽ từ ngày hôm nay trở đi, bắt đầu cạnh tranh đối kháng với nhau, kéo dài đến tận mười mấy năm sau.
Tại một khắc đó, mọi người hiếu kỳ, chỉ là ai trong hai thằng cha tỷ lệ thắng 100% này sẽ gặp phải thất bại trước.
Chiến trường ngay trên đường cái, người chơi qua lại càng tụ càng nhiều, tới mức người chơi đứng quá xa đằng sau phải nhảy lên để nhìn, cây cối, đá tảng xung quanh, chỉ cần là chỗ có tầm nhìn cao chút, toàn bộ đều bị nhân vật của người chơi chiếm cứ.
Hai người cũng không muốn gây ra ùn tắc giao thông, thế nhưng hiện tại nhìn thấy, cho dù chuyển chiến trường vào lề, vẫn không cách nào tránh được kẹt xe.
“Bắt đầu đi!” Đại Mạc Cô Yên không trưng cầu ý kiến, chẳng qua trong lúc xông tới thì tuyên bố một tiếng.
Diệp Tu dùng hành động trực tiếp trả lời, Đại Mạc Cô Yên vọt tới nhanh, Nhất Diệp Chi Thu của cậu nghênh đón càng nhanh hơn.
Nhấc chân, hướng tới phía trước.
Quyền Xung Kích!
Long Nha!
Cùng là hai kỹ năng công kích trực tiếp, phi thường chính xác mà va chạm nhau.
Ai mạnh? Ai yếu?
Người chơi vây xem còn chưa nhìn ra kết quả đọ sức của hai kỹ năng này, hai nhân vật đã đồng thời nghiêng người qua trái, đổi vị trí biến chiêu.
Thiên Kích!
Chiến mâu trong tay Nhất Diệp Chi Thu phất lên, vũ khí cam cấp 30, Quang Thúc Song Cực Trảm, hai đầu đều là mũi, loáng thoáng như có quang kiếm của kiếm khách vừa mới quét qua. Trong danh sách trang bị đổi điểm của đấu trường, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người chơi pháp sư chiến đấu nhìn nó đến chảy nước miếng, nhưng rất hiếm ai có thể vào lúc này dùng điểm đổi được.
Bất quá vũ khí của Đại Mạc Cô Yên cũng không chút kém sắc. Hắn nắm giữ số trận thắng nhiều hơn, tự nhiên thu hoạch càng nhiều điểm hơn Nhất Diệp Chi Thu. Nhất Diệp Chi Thu lúc này chẳng qua chỉ có hai món trang bị cam đổi điểm, mà hắn đã đồng thời có được ba món, trong đó, còn có một món vũ khí luôn được người chơi ưu tiên chú ý.
Dung Nham Nộ Hỏa!
Đại Mạc Cô Yên song quyền như hỏa diễm đang thiêu đốt, tuôn trào không ngừng.
Đấm Vỡ!
Một kích vung ra, nắm đấm thiêu đốt trong một khắc này lại càng như rực cháy.
Va chạm, lại thêm một lần va chạm.
Hai cao thủ được người chơi xem là đỉnh nhất, lúc này lại cứ như không biết kỹ xảo hay biến hóa gì, như thể hai con gà newbie, chỉ nhắm mắt nhắm mũi ra chiêu, đánh về phía đối phương.
Bất quá lần này, kết quả Thiên Kích vs Đấm Vỡ có ưu khuyết rõ ràng. Nắm đấm của Đại Mạc Cô Yên ầm ầm đánh vào chiến mâu của Nhất Diệp Chi Thu, quyền kình vừa xuất, thân hình Nhất Diệp Chi Thu lập tức bắt đầu lắc lư, Đấm Vỡ rõ ràng mạnh hơn so với Thiên Kích.
Cơ hội!
Trong lòng những người chơi nhìn ra được mấu chốt đều cho là vậy. Đại Mạc Cô Yên quả thật cũng không khiến bọn họ thất vọng, thừa dịp phân ra ưu thế, tiếp tục ép tới cướp thế công.
Cơ hội sao? Tô Mộc Thu đang quan chiến lúc này lại cười ha hả, Thiên Kích vs Đấm Vỡ, kết quả rõ ràng yếu hơn. Diệp Tu lại không suy xét được điểm này? Cậu ta sẽ lộ sơ hở ở đó? Mấy thằng cho rằng đó là cơ hội, không khỏi quá coi thường cao thủ chân chính đi?
Đây không phải cơ hội, hoặc nên nói, đây là cơ hội, thế nhưng đây là cơ hội của Diệp Tu, vì sơ hở này là cậu cố ý bán cho đối phương.
Thân hình lắc lư, nhìn qua có vẻ là bị Đấm Vỡ đàn áp Thiên Kích bức đến loạng choạng nghiêng ngả. Nhưng chính bước chân có vẻ bị áp bức này, có vẻ mất khống chế này, lại vừa vặn né trọn cú Cao Phi Cước của Đại Mạc Cô Yên. Theo sát sau đó, một đạo hào quang đã bay ra từ sau người Nhất Diệp Chi Thu.
Huyễn văn không thuộc tính!
Huyễn văn không thuộc tính sản sinh khi Long Nha và Quyền Xung Kích va chạm vào nhau, không như thói quen của rất nhiều chiến đấu pháp sư khác, vừa thấy sản sinh liền gấp sợ không kịp bắn ra ngay lập tức. Nhất Diệp Chi Thu lại chờ đến lúc này, ai cũng đang cảm thấy Đại Mạc Cô Yên đã chiếm thượng phong, đoạt thế chủ động, cậu ta mới đột nhiên bắt đầu phản kích.
Hào quang trong nháy mắt phủ khắp tầm nhìn của Đại Mạc Cô Yên. Đây không chỉ là công kích nhân vật nữa, mà còn là sự quấy rầy đối với tầm nhìn của người thao tác. Điểm này, người chơi vây xem không thể trải nghiệm, người chân chính biết được, chỉ có Tô Mộc Thu người đã từng có kinh nghiệm giao thủ với Diệp Tu, và Đại Mạc Cô Yên hiện tại.
Thế nhưng, không lùi, không tránh.
Cao Phi Cước bị né.
Tầm nhìn bị ánh sáng của huyễn văn không thuộc tính che lấp.
Công kích tiếp theo của Nhất Diệp Chi Thu cũng đã phát động.
Nhưng những việc đó đều không ảnh hưởng đến động tác của Đại Mạc Cô Yên, hắn ngay cả nửa phần hoang mang do dự cũng không có. Vung quyền, hắn vẫn vung quyền như trước. Nhân vật cấp 32, kỹ năng học được vẫn khá có hạn, một quyền này chỉ là đòn công kích bình thường, là một quyền đấm thẳng cực kỳ phổ thông.
Thế nhưng một quyền này phát động nhanh hơn bất kỳ kỹ năng nào, công kích của nó so với lúc tầm nhìn không bị che lấp còn muốn chính xác hơn.
Nắm đấm xuyên qua huyễn văn không thuộc tính, quang ảnh nổ tung, Đại Mạc Cô Yên chịu thương tổn, nhưng không hề mảy may ảnh hưởng đến động tác của hắn. Một quyền phổ thông, cứ thế, đánh trúng đầu của Nhất Diệp Chi Thu.
Ầm!
Nặng nề một tiếng.
Thương tổn của công kích phổ thông không lớn, nhưng một quyền này đã đủ xáo trộn tiết tấu của Nhất Diệp Chi Thu. Đám người chơi nhao nhao thán phục, bọn họ căn bản không ý thức được bao nhiêu biến hóa hàm chứa trong đó, trong mắt bọn họ chỉ là Đại Mạc Cô Yên nắm được cơ hội, chiếm thế thượng phong. Quả thật Đại Mạc Cô Yên toàn thắng 4012 trận phải mạnh nhỉnh hơn chút so với Nhất Diệp Chi Thu thắng 3686 trận.
Tô Mộc Thu cũng đang thán phục, nhưng nguyên nhân cậu thán phục không giống những người khác. Vì chỉ có cậu mới biết Diệp Tu kỳ thực đang dẫn dụ đối thủ tiến công. Cậu không ngờ được chính là, Đại Mạc Cô Yên đối thủ này, dùng phương thức thô bạo đơn giản, gọn gàng chính xác như thế, trực tiếp phá hủy dẫn dụ của Diệp Tu.
Đây không phải là đánh bừa mà trúng, Đại Mạc Cô Yên này cũng giống cậu, đã sớm phán đoán ra kết quả không cân bằng kia là Diệp Tu thuận thế dẫn dụ. Nhưng hắn không hề vì vậy mà tránh né, hắn ngay cả nửa phần chần chừ cũng không có, cứ thế dứt khoát tiến lên nghênh tiếp.
Biết rõ là hố, còn muốn nhảy xuống, hành động này nhìn kiểu gì cũng ngu xuẩn. Nhưng nhà quyền pháp tên gọi Đại Mạc Cô Yên kia, bằng dũng khí và kiên quyết của hắn, vẫn cứ từ hành động ngu xuẩn đó giết ra một con đường.
Một khắc này, đã không còn là Diệp Tu cố ý thoái nhượng dụ dỗ, mà là Đại Mạc Cô Yên chân chính chiếm lấy thượng phong, nắm thế chủ động, thế công của hắn không ngừng, càng phát ra càng mãnh liệt, đối mặt đối thủ mạnh như Diệp Tu, hắn không hề cẩn thận hay bảo thủ như nhiều người khác, mà chỉ sung mãn một cỗ khí thế dũng mãnh muốn một đợt giết sạch.
Không hổ là cao thủ tỷ lệ thắng 100%, thật sự rất mạnh!
Nhìn thấy một cao thủ có tư thái như thế, Tô Mộc Thu cảm thấy chính mình cũng hừng hực chiến ý. Từ trước tới nay, cậu đều thiên về tìm kiếm thu nhập trong game, PK thắng bại, nếu không kiếm được tiền thì sẽ không khiến cậu quan tâm. Nhưng lúc này, cậu đột nhiên có kích động muốn vứt bỏ hết thảy những thứ khác, chỉ đơn thuần truy cầu một lần thắng thua.
Đừng thua!
Tô Mộc Thu bỗng nhiên có kỳ vọng này, cậu vốn không có hứng thú gì lắm, thậm chí có chút ý nghĩ muốn xem thử hình thù Diệp Tu sau khi bị đánh bại, thế nhưng giờ này khắc này, cậu cực kỳ kiên định hy vọng Diệp Tu thắng lợi, một kiểu tâm tình có chung mối thù, đặc biệt rõ rệt.
Cậu quay đầu nhìn Diệp Tu bên cạnh. Vẻ mặt Diệp Tu cũng là sự nghiêm túc và chuyên chú trước nay chưa từng có, đồng thời còn hàm chứa một cỗ hưng phấn.
Kỳ phùng địch thủ!
Đây mới thật sự là kỳ phùng địch thủ.
Một lần thắng bại đã không còn nói được cái gì, hai người này, sẽ một đường đánh tiếp, sẽ có rất nhiều lần giao thủ và thắng bại, một khắc này, Tô Mộc Thu đột nhiên lại có dự cảm như thế.
Vậy, ai có thể là người dẫn đầu trước? Ai sẽ trong trận giao thủ đầu tiên này, chiến thắng đối phương?
Cơ hội!
Tô Mộc Thu hai mắt bỗng sáng lên.
Cậu vẫn luôn luồn lách kiếm tiền trong game, giỏi nhất phát hiện bug và kẽ hở, những thứ này lúc nào cũng là điểm đột phá để tạo ra thu nhập khả quan. Cậu đã nuôi được thói quen đó, ngay cả cách chiến đấu cũng trở thành cực kỳ tính toán phí tổn.
Dùng chi phí thấp nhất, thu hoạch thành quả lớn nhất, đây là nguyên tắc của cậu.
Cậu thích bug, giỏi phát hiện bug, chuyên về lợi dụng bug.
Mà trước mắt, cậu phát hiện ra một cái bug, một sơ hở, ngay trong nháy mắt đó, cậu theo bản năng không nhịn được, điều khiển Thu Mộc Tô giơ súng lên.
Nhưng một phát súng phản xạ có điều kiện này, cuối cùng vẫn không bắn ra.
Vì phản ứng của Diệp Tu nhanh hơn cậu, nắm giữ thời cơ càng chuẩn hơn.
Ầm!
Lạc Hoa Chưởng!
Một chưởng đẩy ra, đánh đúng vào khoảng trống nhỏ xíu giữa đợt công kích liên tục của Đại Mạc Cô Yên, một khoảng trống khuyết điểm mà trong mắt những người khác là căn bản không hề tồn tại.
Tô Mộc Thu nhìn thấy.
Mà lúc cậu nhìn thấy, Diệp Tu đã ra tay, Nhất Diệp Chi Thu đã ngắt được thế tiến công của Đại Mạc Cô Yên.
Áo Choàng Bóng Đêm!
Đại Mạc Cô Yên còn chưa kịp bị hiệu quả đánh bay của Lạc Hoa Chưởng đánh văng đi, Nhất Diệp Chi Thu đã vung ra Áo Choàng Bóng Đêm quấn hắn lại giữa không trung, ngay sát đó là một nắm Phấn Xua Tan tung ra.
Nhất Diệp Chi Thu triển khai phản kích.
Giống như Đại Mạc Cô Yên, kỹ năng Diệp Tu sử dụng không hề hạn chế trong kỹ năng của nghề pháp sư chiến đấu của mình. Người chơi hiện nay đều mới chừng ba mươi cấp, cây kỹ năng của một nghề rất hạn chế, cho nên rất nhiều người sẽ chọn học một vài kỹ năng trước khi chuyển thành nghề nghệp hiện tại, để có nhiều cách đánh hơn.
Pháp sư chiến đấu thuộc hệ pháp sư, chỉ nói về cách đánh thì những nghề trong hệ pháp sư này khác biệt khá lớn. Mà trong một hệ nghề nghiệp như thế, cách chọn kỹ năng của Diệp Tu lại càng rộng rãi hơn người bình thường một chút. Những kỹ năng rõ ràng không thuộc cùng một cách đánh, trong thế tiến công cậu phát động lại trở nên mười phần liền lạc.
Thú triệu hoán Goblin của triệu hoán sư xuất hiện giữa trận.
Liệt Diễm Xung Kích của pháp sư nguyên tố đã hai lần dấy lên trên người Đại Mạc Cô Yên.
Quan chúng cơ hồ đều quên luôn nghề nghiệp của Nhất Diệp Chi Thu, đến mỗi một lần huyễn văn ma pháp bắn ra, mới xác định lại, đây là một pháp sư chiến đấu.
“Lợi hại!”
“Hay!”
Người chơi xung quanh nghị luận sôi nổi.
Những người trước đó còn cảm thấy Đại Mạc Cô Yên rất mạnh, toàn thắng 4012 trận phải lợi hại hơn toàn thắng 3686 trận một chút, đảo mắt liền bắt đầu xem trọng Nhất Diệp Chi Thu.
Nhất Diệp Chi Thu vẫn một mực tiếp tục công kích, một đường không hề gián đoạn, nhưng cái nhìn của mọi người lại dần dần thay đổi. Bởi vì bọn họ kinh ngạc phát hiện, trong tình huống thế tiến công của Nhất Diệp Chi Thu chưa từng gián đoạn, Đại Mạc Cô Yên vốn đang bị áp chế dưới thế bị động, cư nhiên dần dần ban bình cục diện.
Nhất Diệp Chi Thu đang công kích, Đại Mạc Cô Yên cũng đang công kích.
Cục diện trước mắt, đã không còn là thế trận một phương công một phương thủ nữa, mà là đối công thế quân lực địch.h
“Thanh niên cứng!” Tô Mộc Thu kinh thán. Phong cách chiến đấu ngoan cố của Đại Mạc Cô Yên, quả thật cách rất xa với lý niệm của cậu. Nếu đổi lại hồi trước, cậu nhất định sẽ vô cùng khinh thường. Thế nhưng Đại Mạc Cô Yên này lại ngoan cường vượt quá sự tưởng tượng của cậu, khiến cậu cảm nhận được một niềm tin tuy không có lấy một phần tương đồng với cậu, nhưng vẫn tuyệt đối đáng giá tôn trọng.
HP song phương cơ hồ đang giảm xuống như nhau, cuộc chiến đã đến hồi ác liệt, không ai chiếm ưu thế rõ ràng, thế thắng bại ắt phải chờ đến một khắc cuối cùng mới thấy được.
Đấm Vỡ!
Mặc dù đã đến một khắc đó, khí thế của Đại Mạc Cô Yên cũng không hề yếu xuống nửa phần. Đấm Vỡ, chiêu mạnh nhất của nhà quyền pháp ở cấp bậc hiện tại, cứng rắn cường hãn đấm về phía Nhất Diệp Chi Thu.
Thắng bại ở một kích này!
Mọi người đều nhìn ra được, HP của Nhất Diệp Chi Thu đã không đủ để ăn thêm một chiêu Đấm Vỡ này. Đại Mạc Cô Yên cũng không để tâm gì nữa, không tránh không lùi, thế như chẻ tre đấm tới. Mà chiến mâu của Nhất Diệp Chi Thu đâm ra quá sâu, lúc này rút về đỡ không kịp, kỹ năng có thể dùng trao đổi như Lạc Hoa Chưởng cũng không khéo đang chờ hồi phục, huyễn văn ma pháp lại đúng lúc xài hết toàn bộ.
Không có đường lui, vô pháp né tránh, Nhất Diệp Chi Thu tựa hồ đã rơi vào tuyệt cảnh. Thế nhưng chính vào lúc này, Đại Mạc Cô Yên đột nhiên nhảy lên.
Một cú nhảy chẳng hề có lý do, một cú nhảy vô duyên vô cớ, nhưng mọi người rất nhanh đều nhìn thấy, không phải Đại Mạc Cô Yên tự mình muốn nhảy, mà bởi vì hắn bị công kích.
Dây Gai!
Kỹ năng công kích giữa không trung của triệu hoán sư, cứ thế bất thình lình lan ra từ dưới nền đất, cả Đại Mạc Cô Yên cũng không phòng bị nổi, tức khắc bị một đòn này đâm lên không trung.
Thế nhưng, chỉ cần một quyền!
Dây Gai làm thân thể Đại Mạc Cô Yên đổi hướng, nhưng không hề gián đoạn công kích của hắn, nắm đấm của Đại Mạc Cô Yên vẫn chấp nhất như trước, vung về phía Nhất Diệp Chi Thu.
Mà Nhất Diệp Chi Thu đã ngồi xổm xuống, phối hợp hoàn hảo với hiệu ứng đẩy lên không trung của công kích Dây Gai, lập tức kéo dài khoảng cách với Đại Mạc Cô Yên. Chiến mâu rút về đã nhanh tay đâm ra, Đâm Liên Tiếp!
Mâu dài tay ngắn.
Đại Mạc Cô Yên tuy ra tay trước, rốt cục chiến mâu của Nhất Diệp Chi Thu lại đâm trúng hắn trước. Hắn trong trạng thái lơ lửng giữa trời, sau khi ăn một chiêu Đâm Liên Tiếp này liền không còn cơ hội thủ thắng, nắm đấm cũng bất đắc dĩ hạ xuống.
Thắng bại đã phân!
Thế nhưng Nhất Diệp Chi Thu cũng không nương tay, huyễn văn thuộc tính băng sinh ra từ Đâm Liên Tiếp vẫn bay ra, bắn trúng Đại Mạc Cô Yên giữa không trung.
Kích Sát!
Đại Mạc Cô Yên chỉ còn thiếu một đòn này, HP triệt để về 0, thân người hắn và một món trang bị theo đó cùng lúc rơi xuống đất.
Người chơi vây xem sau khi ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, trận quyết đấu này đâu phải trong đấu trường, đây là một trận PK dã ngoại, có tổn thất kinh nghiệm sau khi chết, cũng có tỷ lệ rớt ra trang bị.
Tỷ lệ này không được tính là quá cao, nhưng rõ ràng vận may của Đại Mạc Cô Yên cũng không tốt lắm, bị rớt trang bị không nói, mọi người ai cũng thấy được, trang bị rớt ra còn chính là vũ khí của hắn, quyền sáo chữ cam Dung Nham Nộ Hỏa.
Tiền tài động lòng người, mà ở trong game, thứ động lòng người nhất, đó chính là trang bị.
Trong nháy mắt, rất nhiều người lập tức quên ngay cuộc chiến kinh tâm động phách mới rồi kia, quên ngay lòng bội phục phi thường đối với hai vị cao thủ.
Trang bị!
Trang bị chữ cam!
Trang bị chữ cam đổi điểm trong đấu trường mới có!
Lập tức có người chẳng nhớ gì nữa vọt ra. Để cướp được quyền sáo chữ cam này, bọn họ không ngại ra tay với Nhất Diệp Chi Thu. Hiển nhiên Nhất Diệp Chi Thu là người đứng gần chỗ Đại Mạc Cô Yên ngã xuống nhất, cậu ta muốn nhặt quyền sáo, không ai gần bằng cậu ta. Nhưng lúc này cậu ta chỉ còn lại chút xíu HP, việc này không thể nghi ngờ đã tăng cường tự tin cho những người chơi kia, cho dù trước đó tận mắt nhìn thấy thực lực cao siêu của Nhất Diệp Chi Thu, còn bội phục nữa, nhưng chỉ có một chút HP đó, bọn họ không sợ gì cả.
Công kích viễn trình dẫn đầu, tràn ngập bắn về Nhất Diệp Chi Thu, người chơi ôm cùng một mục đích trong nháy mắt biểu diễn một màn ăn ý nhất định. Nhưng chỉ một giây sau, phần ăn ý này liền biến thành kiêng kỵ lẫn nhau, mọi người đều phát hiện, đối thủ cạnh tranh hóa ra không chỉ là Nhất Diệp Chi Thu.
“Thật không ra gì!!” Trong đám người đột nhiên phát ra một tiếng tức giận bất bình, một khí công sư vọt ra, vừa xông về phía Nhất Diệp Chi Thu, vừa giơ tay vận khí.
Lồng Niệm Khí!
Ngay lúc khí công sư dừng bước, kỹ năng bảo vệ đã ra tay, đánh ra Lồng Niệm Khí có thể ngăn trở công kích, bảo hộ ở Nhất Diệp Chi Thu ở giữa.
“A!” Nhưng người chơi khí công sư ngay sau đó liền kêu lên một tiếng sợ hãi, hắn nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu thình lình xông ra ngoài, đón lấy mấy đòn công kích muốn giết hắn kia.
“Ê cậu…” Khí công sư cuống quít gọi, sau khi Lồng Niệm Khí phát động là không thể di chuyển được nữa, Nhất Diệp Chi Thu này chủ động xông ra khỏi phòng hộ, không lẽ không thấy mình ra tay? Nhưng mới hô được hai chữ, người chơi khí công sư trợn mắt há miệng, Nhất Diệp Chi Thu đảo mắt đã xuyên qua khỏi những công kích đến từ khắp nơi, lông tóc vô thương vọt tới bên thi thể Đại Mạc Cô Yên mới ngã xuống, cực nhanh nhặt lên quyền sáo kia, lại quay người một phát, vài bước liền về tới trong Lồng Niệm Khí mà hắn mở ra.
“Cám ơn.” Hắn nghe thấy Nhất Diệp Chi Thu nói với mình, bất quá lúc này tầm mắt của hắn đã chuyển tới một đầu khác, bên kia đứng một thần thương thủ, giơ lên hai súng, trang bị vô cùng rách nát, nhưng người chơi khí công sư biết rất rõ, mới vừa rồi, thần thương thủ này đã phát động công kích nhiễu loạn công kích của các người chơi khác, Nhất Diệp Chi Thu mới có thể né được mà nhặt quyền sáo.
“Cũng là một cao thủ a…” Người chơi khí công sư nhìn nhìn Thu Mộc Tô thêm vài lần, mà mấy người chơi nổi lòng tham kia nhìn thấy trang bị đã bị nhặt, cũng không tính làm gì nữa, nhanh chóng tản đi.
Diệp Tu lúc này đã cho Nhất Diệp Chi Thu ăn thuốc hồi máu, sinh mệnh tạm khôi phục, cũng không sợ có ai âm mưu gì thêm, đi về phía khí công sư.
“Mới nãy cám ơn nha.” Diệp Tu lần thứ hai tỏ ý biết ơn.
“Ha ha, làm điều thừa mà thôi.” Khí công sư cười, lại nhìn Thu Mộc Tô mấy lần nữa. Trong lòng hắn đã rõ, Lồng Niệm Khí của hắn trên thực tế không hề giúp được cái gì, Nhất Diệp Chi Thu nhặt quyền sáo xong trốn về Lồng Niệm Khí, hoàn toàn chỉ là cho hắn mặt mũi thôi.
“Quyền sáo này anh muốn lấy không?” Diệp Tu tiếp đó hỏi.
“Hả? Tui hả? Tui không cần đâu, không trả cho người kia hả?” Khí công sư nói.
“Để tui hỏi thử.” Diệp Tu nói.
Hai giây sau, khí công sư nhìn thấy dòng chat trên kênh thế giới.
“Đại Mạc Cô Yên quyền sáo ông bị rớt muốn lấy lại không đây?” Nhất Diệp Chi Thu.
Thế giới ồ lên.
Nhất Diệp Chi Thu, Đại Mạc Cô Yên, hai đại cao thủ hiện đang toàn thắng trong đấu trường đó! Bây giờ Nhất Diệp Chi Thu chỉ đích danh Đại Mạc Cô Yên, chuyện gì xảy ra? Quyền sáo bị rớt là sao?
“Không cần.” Giữa một mảnh thảo luận, Đại Mạc Cô Yên lời ít ý nhiều đáp lại, nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn thấy, kể cả Diệp Tu.
“Ổng hông cần, anh cầm xài đi!” Diệp Tu đề nghị giao dịch với khí công sư.
“Tui vẫn dùng găng tay thì hơn!” Khí công sư vẫn từ chối như cũ.
“Vậy cho tui đi!” Thu Mộc Tô của Tô Mộc Thu đã sớm sáp tới, lúc này tiếng nói truyền tới từ hai phía, trong game đã nghe, ngoài game cậu cũng quay đầu ầm ĩ với Diệp Tu.
Trang bị cam đó!
Nếu dùng làm tài liệu chính để nghiên cứu là quá hiếm gặp. Tuy rằng cậu thường xuyên lột trang bị của Nhất Diệp Chi Thu đi phân giải để nghiên cứu, nhưng hai trang bị cam trên người Nhất Diệp Chi Thu thì Tô Mộc Thu tới nay chưa hề rục rịch, một chút giới hạn cuối đó cậu vẫn có. Muốn rục rịch, cũng đợi hai món trang bị này bị Diệp Tu vứt đi rồi tính!
“Cầm đi!” Một cái quyền sáo chữ cam khiến người chơi nổi tà tâm, cứ thế bị Diệp Tu tiện tay ném cho Tô Mộc Thu đi làm vật thí nghiệm.
“Mà này, cậu lúc nãy thật ra không cần phải phóng huyễn văn thuộc tính băng để giết anh ta chứ?” Khí công sư lúc này đột nhiên hỏi một câu.
“Không, rất cần.” Diệp Tu nói, “Nếu không người chết chính là tui.”
“Ồ?”
“Thằng cha kia đâu có hề bỏ cuộc, Ưng Đạp của ổng đã muốn xuất ra rồi, nếu không phóng huyễn văn thuộc tính băng đó, thậm chí chỉ cần phóng chậm một chút, người chết sẽ là tui.”
“Thì ra là thế à, thụ giáo rồi.”
“Ha ha, thêm hảo hữu đi, về sau có dịp thì chơi chung.” Diệp Tu nói.
“Hay lắm, có dịp thì chơi chung.”
Thế là, trong một ngày đó, cùng một thời điểm, Diệp Tu gặp phải đối thủ mạnh nhất sẽ cùng cậu tranh đấu nhiều năm trong tương lai, và người hỗ trợ mạnh nhất sẽ cùng cậu đứng sừng sững trên đỉnh Vinh Quang trong ba năm đầu tiên của liên minh chuyên nghiệp.
Đại Mạc Cô Yên.
Khí Xung Vân Thủy.
Edit & beta: Lá Mùa Thu
.