Hoàn [Dụ Hoàng] Nhẫn

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,292
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Tác giả: 杂食
Edit: Neko-chan
Beta: Bế Các Miên

Link gốc: 【喻黄】戒指-爱喝咖啡的猫

Link convert: [Dụ Hoàng] Nhẫn

Hoàng Thiếu Thiên có một bí mật nho nhỏ - khi thi đấu cậu luôn mang bên người một chiếc bùa hộ thân.

Thói quen này bắt nguồn từ trận đấu đầu tiên của cậu khi là tuyển thủ chuyên nghiệp. Mặc dù trong trại huấn luyện Lam Vũ, cậu là tiêu điểm được mọi người chú ý, cũng thường xuyên luận bàn cùng tuyển thủ chuyên nghiệp trong chiến đội, nhưng lần thứ nhất thi đấu trước công chúng mà lại còn là truyền hình trực tiếp, vẫn không tránh khỏi khẩn trương.

Là tân binh, cậu được an bài thi đấu trận đầu vòng loại. Ngày hôm đó Dụ Văn Châu cũng đi cùng chiến đội nhưng không được thi đấu. Trước khi ra sân Hoàng Thiếu Thiên dù biểu hiện rất bình tĩnh nhưng một mực nắm chặt tay Dụ Văn Châu - cậu không dám cầm tay các tiền bối, chỉ quen biết người này, đồng bạn mới cùng thế hệ với mình làm cho cậu cảm thấy được an ủi.

Dụ Văn Châu tất nhiên biết Hoàng Thiếu Thiên hồi hộp, nhưng những gì anh có thể làm chỉ là nắm ngược lại tay cậu thật chặt.

Công tác chuẩn bị trước khi mở màn được tiến hành nhanh chóng, người chủ trì mời đội viên hai bên tiến vào sân thi đấu. Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy, buông lỏng tay Dụ Văn Châu - động tác này gần như là buông phắt ra.

Bỗng nhiên Dụ Văn Châu cực nhanh đeo vào ngón tay Hoàng Thiếu Thiên cái gì đó - là khoen lon nước. Hoàng Thiếu Thiên hơi kinh ngạc quay đầu nhìn, Dụ Văn Châu cười:

"Thiếu Thiên cố lên!"


Cậu đi tới tràng thi đấu, ngồi xuống vị trí dành cho tuyển thủ. Xung quanh không có người nào, chỉ có một mình cậu, thế nhưng xúc cảm truyền đến từ ngón tay tựa như có người đang cầm tay cậu.

Cậu bình tĩnh lại trong nháy mắt.

Hoàng Thiếu Thiên mở đầu thuận lợi ở vòng loại. Trong lòng cậu yên lặng coi cái khoen kia như bùa hộ thân của mình, về sau mỗi lần thi đấu đều vụng trộm mang theo, khi ngồi một mình ở ghế cho tuyển thủ, người bên ngoài không thấy được, cậu liền lấy nó ra đeo vào ngón tay.

An thần tĩnh khí, hỏa lực toàn khai.

Ban đầu biện pháp này có thể sử dụng được, bởi khi đó cậu là tân binh nên chủ yếu cậu chỉ đấu đơn. Nhưng về sau địa vị của cậu trong trận đoàn đội ngày càng cao, thời gian đánh mỗi trận ngày càng dài, đeo chiếc khoen đã thô ráp mà còn sít chặt kia tạo thành gánh nặng rất lớn cho ngón tay.

Có điều một khi hình thành thói quen, liền giống như bị bỏ bùa, không thể dứt bỏ được. Cái khoen ấy, khi đeo thì thấy không thoải mái, không đeo thì lại cảm thấy trống rỗng, cảm giác toàn thân có gì đó sai sai.

Cậu lén mua một cái nhẫn có kích thước cùng trọng lượng thích hợp, nhưng xúc cảm khi kim loại lạnh lẽo dính vào làn da lại khiến cậu không vừa ý.

A a a thế này không được a! Kiếm Thánh tương lai gào thét trong phòng.

Hoàng Thiếu Thiên dùng một cái lí do sứt sẹo "Gần đây trạng thái không tốt, muốn đi ra dâng hương" để lôi kéo đội phó Dụ Văn Châu ra ngoài dạo phố. Cậu còn thật sự cùng Dụ Văn Châu đi từ chùa miếu rồi lượn quanh hơn nửa nội thành, từ sáng đến chiều, thắp hương dạo phố đi chơi, thẳng đến khi mặt trời xuống núi mới nhăn nhăn nhở nhở tiến vào một cửa hàng.

"Đội phó anh mua cho tui một chiếc nhẫn đi."

"..."

"A a không có ý gì đặc biệt đâu chẳng qua là nghe nói làm vậy có thể mang đến vận may giống như bùa hộ thân nhưng nhất định phải là người khác tặng mới được anh tùy tiện mua một cái là được tui đưa tiền cho anh..."

"Cậu muốn đeo ngón nào?"

"A?"

Thấy Hoàng Thiếu Thiên ngơ ngác nhìn mình, Dụ Văn Châu lặp lại, "Cậu muốn đeo ở ngón tay nào?"

"Ách..." Hoàng Thiếu Thiên gãi gãi đầu, cảm giác có chút không đúng, "Tùy ý đi, dù sao cũng không có gì...."

Dụ Văn Châu cầm tay cậu nhìn một chút, nói: "Vậy đeo ngón giữa đi?"

"À, được..." Hoàng Thiếu Thiên sững sờ nhìn Dụ Văn Châu vừa cầm tay mình vừa nói chuyện với nhân viên bán hàng, cầm chiếc nhẫn thử tới thử lui trên ngón tay cậu, nhân viên bán hàng cười hì hì nhìn bọn họ, Dụ Văn Châu lại tự nhiên giống như làm những việc bình thường như ăn cơm đi ngủ gì đó.

Thế giới dường như yên lặng trong khoảnh khắc ấy, Hoàng Thiếu Thiên chỉ nghe thấy tiếng tim mình thình thịch đập loạn. Cậu cảm thấy mình nên rút tay về nhưng lại như không cử động được, toàn thân giống như nóng như lửa đốt.

"Thiếu Thiên? Thiếu Thiên?"

Hoàng Thiếu Thiên bỗng dưng giật mình, được Dụ Văn Châu kéo về thực tại.

"Cái này được không?"

"Được được." Cậu gật đầu liên tục, rốt cuộc đợi được cơ hội rút tay ra, nhất thời lúng túng cũng không biết để tay chỗ nào. Cậu ngượng ngúng đứng ở phía sau Dụ Văn Châu đang trả tiền, cũng không có ý định ngẩng đầu xem, một lúc sau không nhịn được lại mở miệng, "Tui khi thi đấu đeo cũng sẽ không để người khác nhìn thấy anh đừng lo lắng..."

Đừng lo lắng cái khỉ gì? Nói ra xong cậu mới ý thức được nó không đúng lắm, cắn cắn đầu lưỡi không biết nói tiếp như thế nào.

Trước mặt Dụ Văn Châu đã bình tĩnh thanh toán xong quay người lại, Hoàng Thiếu Thiên cúi đầu nhìn mũi chân cố gắng nói gì đó, bỗng dưng cảm giác có gì đó mát lạnh trên cổ mình.

"Ách?"

"Thi đấu thì không nên đeo ở ngón tay. Đồ bằng kim loại ít nhiều đều có trọng lượng, cậu mang nó thời gian dài sẽ ảnh hưởng tới tốc độ tay."

Hoàng Thiếu Thiên cúi đầu xuống, trông thấy một sợi dây chuyền treo chiếc nhẫn kia trên cổ mình.

"Như thế này được không?" Dụ Văn Châu hỏi.

"À ừm... chắc được đó." Hoàng Thiếu Thiên cẩn thận từng li từng tí đem chiếc nhẫn cất sau áo. Quả thực tương đối nặng, làn da cậu cảm nhận được sự tồn tại của chiếc nhẫn rất rõ ràng.

Trong lòng rốt cuộc không trống rỗng nữa, nhưng lại có vẻ quá vẹn toàn.

"Cái này bao nhiêu tiền? Tui sẽ trả lại cậu."

Dụ Văn Châu nhìn cậu cười, "Tiền hả? Tui không cần."

"A..."

Vô thức muốn hỏi đối phương có ý gì, còn chưa kịp hỏi thì Dụ Văn Châu đã vỗ vai cậu, "Thi đấu lần tới không cho phép thua." Trong nháy mắt đó, uy nghi của đội phó chiến đội Lam Vũ, sau này chính là đội trưởng, thoáng lộ ra.

Hoàng Thiếu Thiên lập tức thẳng lưng, "A a a biết!"

Đó là câu chuyện của năm năm trước.

Hoàng Thiếu Thiên ngồi trên ghế thi đấu, lấy ra chiếc nhẫn từ trong áo, đặt lên môi nhẹ nhàng hôn.

Hành động này của cậu, hệt như mỗi trận đấu năm năm qua.
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#2
Đáng yêu quớ ~~~ muốn đc đọc tiếp nữa ~~~

Mà có đoạn này

"Tui khi thi đấu đeo cũng sẽ không để người khác nhìn thấy anh đừng lo lắng..."
Mình nghĩ nên để là: “Khi thi đấu tui sẽ không để người khác nhìn thấy mình đeo đâu anh đừng lo lắng...” thì xuôi hơn.

Dù sao cũng là ý kiến cá nhân thôi.

Cám ơn bạn vì câu chuyện ngọt ngào này ?
 

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,292
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#3
Đáng yêu quớ ~~~ muốn đc đọc tiếp nữa ~~~

Mà có đoạn này



Mình nghĩ nên để là: “Khi thi đấu tui sẽ không để người khác nhìn thấy mình đeo đâu anh đừng lo lắng...” thì xuôi hơn.

Dù sao cũng là ý kiến cá nhân thôi.

Cám ơn bạn vì câu chuyện ngọt ngào này ?
Cảm ơn bạn a, mình sẽ cố gắng!
 

Tiếu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
263
Số lượt thích
830
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Yêu không nhầm người, 10 năm Vinh Quang!
#4
Không hổ là cặp đôi tú ân ái ngọt ngào đệ nhất Liên Minh toẹt zời:LOL:
<----, ^ Đồng đội chưa chắc đã thấy nhẫn nhưng những con người này thì thấy rồi nè :LOL:
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#5
Fic ngọt vầy sao đoạn sau ko có QAQ
 

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,292
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#6

Bình luận bằng Facebook