Thông tin [Fanfic Review/Phân tích] Về fanfic, con mèo của Schrodinger

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
FANFIC TCCT REVIEW/PHÂN TÍCH

Về Fanfic, Con Mèo của Schrodinger​

Trước khi vào phần chính, xin phép nói một chút về đầu đề này. Thực ra, lúc đầu tôi đã định để nó là “Về fanfic của tôi, con mèo của Schrodinger” nhưng cảm thấy như vậy thật quá là kiêu ngạo và hạn hẹp nên thay đổi lại như này.

Vậy, con mèo của Schrodinger là gì? Tôi nghĩ, đây có lẽ là một khái niệm quen thuộc với rất nhiều người rồi. Tuy nhiên, chín người có mười ý nên tôi mạn phép giải thích nó một chút, tránh cho ai đọc xuống dưới lại bảo sao tiêu đề với nội dung lại khác nhau một trời một vực thế này. Con mèo của Schrodinger là một con mèo được cho vào một cái hộp kín, không ai có thể nhìn thấy trong đó xảy ra chuyện gì. Vì vậy, sẽ có hai giả thuyết xảy ra: Một, con mèo còn sống; và hai, con mèo đã chết. Nếu cái hộp mãi mãi đóng, hai giả thuyết này sẽ mãi mãi tồn tại song song với nhau. Nhưng một khi cái hộp được mở ra, một trong hai “con mèo” sẽ phải chết.

Và việc tôi sắp làm dưới đây chính xác sẽ là hành động mở nắp hộp ấy. Bạn biết đấy, có những fanfic được tác giả gài gắm vào đấy những chi tiết nhỏ, rất nhỏ. Chúng nằm yên trong đấy, chờ có người nhận ra, có người hiểu ra. Có thể chúng sẽ không bao giờ được nhận ra nếu người đọc không đủ tầm. Nhưng chuyện “hiểu ra”, luôn là một vấn đề. Như nào là hiểu? Là hiểu theo đúng ý nghĩ người viết? Nhưng người đọc và người viết mấy khi là một, vậy nên suy nghĩ cũng chẳng thế giống nhau. Chỉ vì tôi nghĩ nó là tròn đâu có nghĩa bạn nói nó vuông là sai. Vậy nên, việc mở nắp hộp này, theo quan điểm của tôi, là một việc tàn nhẫn và đau lòng.

Tuy nhiên, tôi vẫn muốn lập ra topic này, không chỉ để mình tôi viết và nói, mà còn vì tôi muốn lắng nghe những suy nghĩ của mọi người. Khi bạn đọc một fic, bạn đã phát hiện ra điều gì? Nó là một kho báu như thế nào? Bạn nghĩ gì về nó? Xin bạn đừng e ngại mà hãy chia sẻ ở đây, tôi rất vui lòng được đón nghe.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Toàn Chức Cao Thủ có quốc tịch Trung Quốc nên hầu hết người viết fanfic Toàn Chức là người Trung. Ngôn ngữ và văn học Trung Quốc nổi danh là hàm súc, Lá yêu chết mất cái sự hàm súc đó. Khi văn phong Trung Quốc thâm nhập qua tiếng Việt, chúng ta từng thấy các kiểu ẩn dụ, trông cảnh nói người, ví von ám chỉ, thì ở văn Trung nó đã như hơi thở rồi, không thể không có. Cho nên những chi tiết nhỏ được gài vào fic một cách nhẹ nhàng và lơ đãng là thủ pháp rất thường thấy.

Nói thủ pháp thật ra có hơi oan, bởi thủ pháp phải mang đến tác dụng, còn chi tiết nhỏ (tạm gọi hint đi) kiểu này đôi khi sẽ không có tác dụng gì mà chỉ là một nguyện vọng của tác giả, mong có người để ý thấy chút tinh tế đó. Dĩ nhiên có rất nhiều loại hint: truyện trinh thám drop hint dọc quá trình phá án để người đọc suy đoán, truyện đấu tâm đấu kế drop hint để người đọc phân biệt thiện ác (hoặc phân biệt đứa nào sẽ chết kế tiếp), và vô số kiểu truyện khác sử dụng thủ pháp hint để lật lại cái hint ấy ở một đoạn khác trong truyện, nhằm đẩy cảm xúc, đẩy mạch truyện, v.v... Nhưng cá nhân Lá, lại mê muội những truyện mà tác giả drop cái hint rồi chỉ để nó nằm đó mà thôi, người đọc nhận ra thì tốt, cảm được tâm tình tác giả, không nhận ra cũng chẳng ăn thua gì đến cốt truyện. Và quan trọng nhất là, thường thì tác giả sẽ không giải thích.

Nhưng thật sự, một khi cảm được những cái hint nho nhỏ chẳng ảnh hưởng ai ấy, sẽ thấy sung sướng một cách lặng lẽ, như tìm thấy tri tâm vậy.

Một cái ví dụ đi:

Diệp Tu ngồi ở cuối boong thuyền, dựa lên lan can phía trước.

Gió biển mặn chát, thổi đến hắn cơ hồ mở mắt không nổi.

Nhưng hắn vẫn từ bình gốm bên người lấy ra một nắm tro cốt, hướng mặt biển rắc xuống.

Bầu trời có hải âu kết đội kêu than mà qua, tiếng vọng không ngừng như ai như khấp.
Trên là Dĩ Phụ Chi Danh, hint đơn giản ở dạng ẩn dụ. Tiếng hải âu như than như khóc, kỳ thực nào có phải hải âu, là tiếng lòng người đấy thôi.

Trong fic Trọng Hạ Dạ chi Mộng (còn là convert chưa được dịch), Lạc suýt bán mình kiếm tiền chữa tay cho Tôn, Tôn đến kịp để kick ass kẻ kia, lại hỏi Lạc "Cậu bán mình bao nhiêu? Một lần hay một đêm? Tôi mua, tôi bán cả mạng mình, mua trả cậu đêm này được không?"

Chương này ở Lofter tác giả nhận được rất nhiều comment, nhưng không một ai nhận ra sự tinh tế nho nhỏ trong câu cuối. Mọi người đều đọc thành "mua cậu một đêm này được không?" Nó thật sự rất khác với "mua trả", và dĩ nhiên nếu không đọc thấy, sẽ chẳng thể hiểu một câu này của Tôn ôn nhu thâm tình đến mức nào.

Trong Thành Tội Ác, câu cuối nói "Dù linh hồn họ có mất đi, thể xác vẫn vĩnh viễn thuộc về nhau." Nếu chỉ đọc qua mà không suy nghĩ, câu này cũng không có vấn đề gì, chỉ là một câu kết truyện thường thức. Nhưng có ai không biết, Lạc Hoa Lang Tạ trong nguyên tác đã không còn là Lạc Hoa Lang Tạ của ngày đi bên cạnh Bách Hoa Liễu Loạn? Linh hồn mất đi chính là muốn chỉ điều đó. Chỉ khi nhận ra ý nghĩa này, bạn mới sẽ lăn lộn vì câu kết, là đường hay ngược? Đờ mờ tác giả.
 
Last edited:

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#3
Mình xin góp một chi tiết trong truyện Ngọc Biển:

Ở đầu truyện:
“Tôi không cần người theo không kịp bước chân tôi.”

Ở cuối truyện:
Hàn Văn Thanh nhìn cậu, cuối cùng gật đầu, nhưng lần này không đi đằng trước, mà đi song song với cậu cùng tiến về trước.

Theo mình nghĩ, Hàn Văn Thanh không chỉ tin tưởng và xem trọng Trương Tân Kiệt vì cậu có thể "theo kịp bước chân" mình, việc chủ động đi ngang hàng đã chứng minh vị trí của Trương Tân Kiệt trong lòng Hàn Văn Thanh.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#4
Góp một cái đã khiến Lá high suốt sáng nay. Có CP nhé.

Từ Thiên Phương Như Thủy:

Truyện cổ trang, bối cảnh là Vương Kiệt Hi bắt Trương Giai Lạc về giam trong Vi Thảo, Song Hoa vì thế xa cách nhiều năm. Nay Phương Sĩ Khiêm đến gặp Trương Giai Lạc, hỏi "Nếu ta chết, ngươi nguyện ý sống bên Vương Kiệt Hi phần đời còn lại không?"

Trương Giai Lạc cười nói "Không có cửa". Nếu chỉ nói một cách bình thường, câu này chẳng là gì, nhưng tác giả lại để Trương Giai Lạc cong lưỡi ở cuối câu. Đó là đặc trưng của giọng Bắc Kinh. Còn nói "Thế nào, giọng ta nghe hay không?" Chương này chấm dứt ở đây.

Trương Giai Lạc là người Vân Nam, bình thường không nói giọng Bắc Kinh. Giọng Bắc Kinh là giọng của Tôn Triết Bình, trong Liên minh ai cũng biết, Phương Sĩ Khiêm là người Bắc Kinh (theo bối cảnh truyện thì là kinh thành), càng phải biết rõ điều này. Cho nên Trương Giai Lạc nói câu đó với Phương Sĩ Khiêm, hàm ý chính là, ta đã có nơi có chốn thuộc về. Còn lời khiêu khích nào có dụng ý hơn?

Tác giả, nếu Lá không vì mê Tôn mà mê muội luôn giọng Bắc Kinh, làm sao nghe ra được cái vi diệu này!!! *lắc lắc áo*
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#5
Nhưng cá nhân Lá, lại mê muội những truyện mà tác giả drop cái hint rồi chỉ để nó nằm đó mà thôi, người đọc nhận ra thì tốt, cảm được tâm tình tác giả, không nhận ra cũng chẳng ăn thua gì đến cốt truyện. Và quan trọng nhất là, thường thì tác giả sẽ không giải thích.

Nhưng thật sự, một khi cảm được những cái hint nho nhỏ chẳng ảnh hưởng ai ấy, sẽ thấy sung sướng một cách lặng lẽ, như tìm thấy tri tâm vậy.
Chính nó, em lập topic này chính là để nói về những cái hint như vậy. Giống như dù là cùng một món ăn, nhưng đầu bếp tay nghề giỏi, món ăn sẽ lẫn theo hương vị ẩn, mà hương vị ẩn này cũng phải có thực khách vị giác tốt mới tìm ra. Làm em nhớ đến truyện "Tiểu đầu bếp cung đình", một đầu bếp A Phi trong một cuộc thi đã nêm thêm 1 chút, chỉ 1 chút bí ngô vào bát mì để món ăn có thêm vị ngọt kín đào. Và cả hội đồng giám khảo, chỉ có 1 đầu bếp nếm ra được là có bí ngô trong đó. Cái cảm giác đó ~~~~

Hay giống như trong 1 truyện em từng đọc, nhân vật có nói là, "Truyện cũng là câu đố mà tác giả gửi đến cho người đọc. Một câu đố không thể hoàn thiện nếu chỉ có một bên hỏi."

Thôi vào trọng tâm chính,

-----------

Khi lập ra topic này, fic đầu tiên mình muốn viết về nó chính là Chiều hè, bởi fic này có lẽ một trong ít truyện mình viết mà phóng tay thả hint vô tội vạ, gần như không thèm để ý xem nó có ảnh hưởng đến cốt truyện không. Tuy nhiên, thay vì viết dưới góc nhìn một người viết, mình xin được trình bày bài “giải đáp” này với điểm nhìn của một người đọc. Chung quy đây cũng là fic mình viết với tư tưởng “Hãy chỉ cho độc giả thấy, đừng kể” nên chính bản thân câu chuyện cũng là một câu đố với bản thân tôi.

Chiều hè, trong tâm trí tôi, có thể gọi bằng một cái tên khác, Cuộc gặp gỡ của hai kẻ mang nỗi buồn (tên dài quá). Vậy nên, trước tiên nói về Diệp Tu – nhân vật chính của fic này. Diệp Tu, theo tôi, là kẻ khó hiểu nhất trong toàn bộ câu chuyện mặc cho có một background chống lưng vô cùng hoàn chỉnh. Diệp Tu là kẻ mang nỗi buồn, hay đúng hơn, khi đến Okinawa, hắn đã có sẵn trong lòng một nỗi buồn.

“Khi buồn, hãy đến Okinawa.”

Hắn nghe thấy câu này, và đến Okinawa. Bạn có từng tự hỏi, vì sao hắn quyết định nhanh đến thế, nhanh đến mức “như được phủ một loại bùa chú”? Tôi nghĩ, không hẳn là hắn muốn đến Okinawa. Nếu câu nói đó là “Khi buồn, hãy đến Paris”, chắc Diệp Tu cũng sẽ không ngại ngần gì mà xách ba lô đến kinh độ hoa lệ kia. Hay nói cách khác, vốn hắn đã muốn trốn đi đâu đó, và chỉ cần một lực đẩy nào đó để hắn có thể xem như đủ lý do chính đáng mà đi. Không phải sau khi nghe xong chương trình TV đêm muộn kia mà là trước đấy, thậm chí trước trước đấy, hắn đã là một con thuyền mất đi mỏ neo và Okinawa hiện ra như một điểm đến, một điểm cập bến tạm thời để hắn tạm thời giấu đi hiện trạng lênh đênh kia.

Vậy, vì sao hắn lại muốn đi?

Hãy nhìn vào quan điểm nghệ thuật của hắn: “Cái gì cũng chụp, chỉ không chụp người”. Tôi sẽ không bàn về những thứ quá suy diễn như việc này thể hiện hắn không thích con người, vân vân. Chỉ là, trước kia, giáo viên dạy Văn của tôi đừng nói, phàm là những ai khác biệt sẽ bị phân biệt ở một mức độ nào đó. Và tôi nghĩ, điều đó cũng không sai khi đặt cạnh Diệp Tu trong fic này. Hãy nhìn xem, vốn đó chỉ là một quan điểm của riêng hắn, như việc người bình thường thích ăn gì, thích màu gì,… nhưng lại bị đem ra soi mói. Tôi không biết hắn bị hỏi vì việc đó bao nhiêu lần, bị phàn nàn về việc đó bao nhiêu lần, nhưng đó chắc chắn không phải một chuyện dễ chịu, dù cho Diệp Tu vốn là kẻ không quá để ý đến ý kiến người khác.

Vậy nên hắn đến Okinawa, một nơi không ai biết hắn, để tìm một thứ gì đó, không tìm ra hắn sẽ tiếp tục cuộc hành trình lênh đênh của mình, tìm được, có thể hắn sẽ ở lại đó “một đời” không biết chừng…

Thế nhưng đến cuối hắn vẫn dời đi, vậy là chưa tìm được?

Thật đáng tiếc cho những ai mong chờ câu trả lời cho câu hỏi này, bởi chính bản thân tôi cũng không biết. Câu chuyện càng về cuối, tôi như một người xem phim, loay hoay với các lựa chọn trong đầu mình. Hắn sẽ chọn chụp cảnh nào? Người kia, hay cảnh bình minh kia? Nếu có thì vì sao, và nếu không thì vì sao?

Nhưng rốt cuộc, Diệp Tu cũng không cho tôi một câu trả lời tử tế (cười). Hai câu “Tôi chụp đủ rồi” của hắn cho tôi một lờ mờ ý nghĩ nào đó, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được. Có thể hắn tìm lại bản thân mình, và tiếp tục phiêu du với sự tự tin còn căng trào hơn trước kia? Hay hắn tìm được một góc chụp mới, mở rộng ống kính, và ra đi để tìm kiếm những vẻ đẹp tiếp theo? Câu trả lời nào theo tôi cũng được. Bởi vốn dĩ câu trả lời chân thật chỉ dành cho duy nhất người kia. À và còn cho sóng biển Okinawa dập dìu nữa.

-------------

Vốn định viết hết ra nhưng xem chừng có vẻ đã hơi quá dài, dạo lại đang hơi bận chút. Nên mong mọi người hãy chờ đợi đôi ngày, hai phần còn lại về Tô Mộc Thu và những hint đặc biệt khác sẽ lên sóng ngay ^^

Tất nhiên, những ý kiến bàn luận luôn được hoan nghênh nhiệt liệt.
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#6
Nhân ngày rảnh rỗi vì không còn phải chạy tiến độ, chợt nhớ tới chi tiết này.

Trích từ Kiếm Chi Sở Hướng:

"Trương Giai Lạc với Tôn Triết Bình đâu? Không rủ bọn họ à?" Có người hỏi.

"Tôn Triết Bình không trả lời tin nhắn, Trương Giai Lạc có khi vẫn đang ngủ."


Ban đầu mình còn thật thà lo sợ, hay đây là thời gian mà Tôn đội gặp chấn thương, Lạc Lạc phải vào bệnh viện cùng? Sau đó phát hiện không đúng, rõ ràng mấy tuần sau đó, giữa trận Tôn đội mới bị chấn thương. Vì sao 2 người không đi tiệc sau Ngôi Sao Cuối Tuần rồi giờ còn trốn không phá bản năm mới nữa? Rốt cuộc 2 người bận gì kinh khủng đến thế???
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#7
Nhân ngày rảnh rỗi vì không còn phải chạy tiến độ, chợt nhớ tới chi tiết này.

Trích từ Kiếm Chi Sở Hướng:

"Trương Giai Lạc với Tôn Triết Bình đâu? Không rủ bọn họ à?" Có người hỏi.

"Tôn Triết Bình không trả lời tin nhắn, Trương Giai Lạc có khi vẫn đang ngủ."

Ban đầu mình còn thật thà lo sợ, hay đây là thời gian mà Tôn đội gặp chấn thương, Lạc Lạc phải vào bệnh viện cùng? Sau đó phát hiện không đúng, rõ ràng mấy tuần sau đó, giữa trận Tôn đội mới bị chấn thương. Vì sao 2 người không đi tiệc sau Ngôi Sao Cuối Tuần rồi giờ còn trốn không phá bản năm mới nữa? Rốt cuộc 2 người bận gì kinh khủng đến thế???
Xin hãy nhận của chị cái dập đầu này

OTZ
 

Bình luận bằng Facebook