Hoàn [FR's Birthday 2018 >.O] [Lâm Phương] Gió Thổi Ngang Đồng

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Short Fic TCCT] Gió Thổi Ngang Đồng

Pairing: Lâm Phương

Author: earthnut3@lofter (fic gốc)

Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com​

Editor: Trang Hoàng

Tình trạng: Đã hoàn

Permission: Mình không sở hữu bất kỳ điều gì của fanfic này, từ nhân vật cho tới tình tiết
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.

Vốn fic này được earthnut3 viết cho sinh nhật Lâm đội, giờ lấy về làm cho sinh nhật Phương Duệ đại đại, kể ra cũng không tệ ha



Một.​

Mùa giải thứ tám Lâm Kính Ngôn rời Hô Khiếu, khi ấy kiếp sống chuyên nghiệp của anh cũng đạt mốc sáu năm.​

Người khác khi nhắc tới chuyện này đều ra điều tiếc hận mà nói đúng là do tuổi tác sinh lão bệnh tử quả không tránh được vừa vặn kiếm được cái cớ cứu vãn danh dự thật tốt. Ngôi Sao Tụ Hội kết thúc vào một cuối tuần trong tiết đại hàn, vài ngọn đèn bên đường thưa thớt sáng, rọi lên lớp băng chưa tan. Bầu không khí Hô Khiếu năm ấy lạnh đến đòi mạng, năm mới chuyển trời, nhưng lại không phải trời đẹp.​

Sau này cậu có tính toán gì không? Quản lý Hô Khiếu hỏi anh, ngữ ý không rõ nhưng cũng chẳng khó để đoán.​

Tính toán gì, Lâm Kính Ngôn thậm chí từng nghĩ qua mấy câu như giữ vững vị trí của đội, nếu giành được quán quân thì càng tốt. Anh không phải dạng người quá điên cuồng, trường kỳ ổn định về sau cũng có chút an phận thủ thường. Bước ra khỏi phòng quản lý anh liền thấy Phương Duệ đang ngồi xổm ở cửa, tựa cằm lên đầu gối mà chơi game trên di động. Hắn nhìn thấy anh liền vội vàng đứng dậy, hỏi Đội trưởng anh ăn cơm không?​

Lâm Kính Ngôn muốn nói không đói, cũng muốn trả lời một câu ăn rồi cho qua chuyện, nhưng không hiểu sao khi nhìn vào mắt Phương Duệ, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã biến thành một chữ “Ừ”.​

Vậy để em mời anh. Phương Duệ gãi đầu, Ừm……… Thế anh muốn ăn cái chi?​

Lâm Kính Ngôn bị hắn chọc cười, hơi cong khóe miệng, Sao tự dưng lại mời cơm anh?​

Ách, Phương Duệ biến báo, Em vừa lên diễn đàn thấy hôm nay không ai hắc em cũng không ai hắc anh! Chúc mừng một phen!​

Nói xong cảm thấy chỉ số IQ của mình thật muốn tụt quần, ây Lâm Kính Ngôn cười lên đúng là rất dịu dàng nha, còn đáp rất tốt nữa.​

Phương Duệ mò mò túi quần sau mông, lấy ra thẻ thông hành của Hô Khiếu, vừa là thẻ cơm vừa để qua cửa. Trên có in một tấm hình, chụp từ bốn năm trước, khi hắn 17 tuổi. Hồi đó đang thịnh hành kiểu để mái chéo, hắn cũng theo phong trào mà cắt một cái, giờ nhìn lại hình thấy hơi ngố thật. Năm thứ năm hắn có dán thêm một hình Đường Tam Đả lên cái thẻ ấy, xong bị Lâm Kính Ngôn ép gỡ ra.​

Cho em đổi cái ảnh đi đội trưởng. Phương Duệ làm bộ đáng thương mà nói, cái này nhìn không có gì đẹp hết trơn á.​

Không đẹp thật à? Lâm Kính Ngôn hơi liếc mắt nhìn, chậm rãi nói. Thẻ vào cửa rồi lại thẻ xe bus, rồi cả thẻ đội viên Hô Khiếu, lộn xộn đến không thể tin được.​

Phương Duệ cúi đầu, ậm ừ một tiếng, dùng móng tay cạo cạo vết dán cũ. Lâm Kính Ngôn cầm lấy tay hắn, không cho cạo.​

Tay phải anh hơi siết lấy tay hắn. Anh nói, móng tay cũng là một phần bàn tay, đừng cố sức, hỏng mất.​

Hai.​

Phương Duệ vào Hô Khiếu chưa được bao lâu, Lâm Kính Ngôn liền mang hắn đi cắt mái.​

Từng này tuổi đầu đã hư, nếu không phải có Lam Vũ quản, nhóc này có khi đã chạy đi làm hẳn một quả đầu mào gà nhuộm tím rồi.​

Phương Duệ nhắm mắt, sợ sệt theo sát thợ cắt tóc nói, Cháu biết cháu đẹp trai, bác đừng cắt mất tai cháu nha.​

Thợ cắt tóc này mở tiệm trước cửa Hô Khiếu mấy năm có lẻ rồi, tay cầm kéo hỏi Lâm Kính Ngôn, Lâm đội, đây là át chủ bài mới của nhà cậu à?​

Phương Duệ vốn đang nhắm chặt mắt, nghe được câu này liền hé một con ra nhìn Lâm Kính Ngôn, Ý?​

Vâng, Lâm Kính Ngôn cười cười đáp, Bác cẩn thận dùm cháu, chẳng may cắt phải tai có hơi không tốt, Lam Vũ lại bị nói huấn luyện ra một người tay tàn một người tai tàn.​

Đừng đùa vậy nha đội trưởng, Phương Duệ run rẩy nói, Em còn đang thanh xuân mơn mởn như này, không muốn thành tai tàn đâu.​

Cắt tóc xong, Phương Duệ cảm thấy đặc biệt lạnh, lỗ tai với gáy đều lộ ra, nhất là tóc mái giờ vừa mỏng vừa ngắn, nhìn rõ cả hai mắt.​

Được đấy, Lâm Kính Ngôn nói, Trông gọn gàng, đẹp hơn hẳn lúc trước.​

Kỳ thực ngay từ hôm đón hắn về Hô Khiếu, Lâm Kính Ngôn đã nghĩ Phương Duệ rất đẹp. Cậu nhóc mặc đồng phục Lam Vũ, lưng đeo một ba lô nho nhỏ, núp sau một cây cột. Anh cũng không giục, chỉ nhìn hắn lén lén lút lút mà ló đầu ra.​

Đúng là đón em đi thật nha. Cậu nhỏ yên tâm vỗ ngực một cái, Tốt quá.​

Sao? Lâm Kính Ngôn dẫn hắn ra khỏi trại huấn luyện, Tưởng tôi gạt cậu?​

Vâng. Phương Duệ đi theo anh, cười đến hai mắt cũng cong cong, Em còn nghĩ là mơ đâu.​

Mơ đẹp không?​

Đẹp. Phương Duệ đáp, Ây da, em từ trước đã thần tượng anh lắm luôn. Đường Tam Đả, đệ nhất lưu manh!​

Sau đó hắn theo sát Lâm Kính Ngôn, vô cùng phấn khích mà kể lại hành trình fanboy của mình. Cũng may Ngôi Sao Tụ Hội lần đầu tiên ấy cũng là năm hắn tham gia vòng khiêu chiến, may mắn thế nào đánh bậy đánh bạ vài chiêu cũng được Phương Thế Kính nhặt về Lam Vũ. Càng không ngờ chỉ số luck bạo phát, còn đến được tận Hô Khiếu.​

Lâm Kính Ngôn đưa hắn ra tới cửa, hỏi có muốn nhìn lại lần cuối không?​

Vậy chụp cái ảnh đi. Phương Duệ đàng hoàng nghiêm chỉnh đứng ở cửa trại huấn luyện, Là lần cuối rồi.​

Lâm Kính Ngôn cầm máy chụp. Phương Duệ đột nhiên nói, Lâm đội anh cũng tới đây đi, đi một chuyến xa như vậy, chụp chung một lần làm kỷ niệm. Rất nhiều fan đến trại huấn luyện chụp ảnh á, có người còn nổi tiếng nữa cơ.​

Nói đến đặc biệt tự hào.​

Lâm Kính Ngôn đáp thôi tôi không cần, lớn như này rồi còn selfie, tôi cũng ngại.​

Đừng ngại chứ. Ba lô nhỏ trên vai Phương Duệ rung rung. Anh lại đây, em chụp cho, anh cười là được ——!​

Màn trập vang lên một tiếng xạch, Lâm Kính Ngôn nói cậu ấn nhanh như vậy, tôi còn chưa kịp cười đâu.​

Đẹp lắm nha. Phương Duệ nghiêm túc xem ảnh, Siêu soái luôn Lâm đội, trông vô cùng mạnh mẽ, ra dáng tuổi trẻ tài cao lắm luôn.​

Tấm hình kia về sau không biết để ở đâu, không tìm lại được nữa. May mà họ còn rất nhiều hình chụp chung khác. Mùa giải thứ tư, Phương Duệ theo chân Lâm Kính Ngôn đi thi đấu. Hắn chưa được lên đâu, chỉ ở dưới mà điên cuồng gào thét Hô Khiếu cố lên Hô Khiếu tất thắng! Thua người không thua trận!​

Khi đánh Lam Vũ gặp lại Dụ Văn Châu với Hoàng Thiếu Thiên, hắn cũng không sợ sệt, thẳng mặt đối mặt phun lời rác rưởi.​

Mùa giải sau sẽ ra mắt? Dụ Văn Châu cười hỏi, Phương Duệ so với họ vẫn nhỏ hơn một tuổi. Phương Duệ lập tức ha ha đáp lời, Sợ chưa? Giờ nhận thua vẫn còn kịp nhe!​

Dụ Văn Châu đáp Không, xong lại hỏi, Cậu không chơi lưu manh?​

Phương Duệ sợ đến biến sắc, suýt nữa là buột miệng hỏi sao ông biết. Dụ Văn Châu cũng không ngại nói với hắn, Tôi thấy Hô Khiếu không có ý định làm thêm một tài khoản lưu manh, cũng thấy cậu không định làm Lâm Kính Ngôn giải nghệ.​

Đội trưởng tụi tui vẫn đánh tốt nha. Phương Duệ vội vàng nói, như sợ người ta khinh địch, Tui thấy ảnh vẫn có thể đánh thêm bảy năm tám năm chín năm mười năm nữa, mà tui thì không muốn làm thái tử cả đời… Ây da, nói thế nào ta… Dù sao thì…​

Để tôi đoán thử xem. Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ, Cậu không thích chơi cận chiến, nên chắc chắn sẽ chọn nghề tay dài. Cậu cũng không phải dạng chơi lại nghề cũ, nên sẽ không là khí công sư. Hơn nữa, cùng lưu manh hợp tác thì…​

Thôi thôi thôi. Phương Duệ hận không thể xông lên bịt miệng Dụ Văn Châu lại.​

Lâm Kính Ngôn cùng đồng đội nói chuyện xong liền đi tới chỗ Dụ Văn Châu nói, Đánh được lắm.​

Phương Duệ trốn ra sau lưng Lâm Kính Ngôn, ồm ồm giọng mà nói, Anh xem nó có giống con nhà người ta không cơ chứ.​

Làm sao thế? Lâm Kính Ngôn cười cười, quay sang nói với Dụ Văn Châu, Đội phó nhà chúng tôi không hiểu quy củ, cậu đừng để ý.​

Dựa vào cái gì chứ? Phương Duệ lập tức nhảy ra, Em với tên đó không phải ngang hàng sao?​

Rõ ràng chỉ kém có một tuổi, sao mình lại như trẻ con lũn cũn đi theo đội trưởng chứ?​

Sau đó nhớ lại câu Lâm Kính Ngôn vừa nói, lập tức biến đỏ mặt, đội phó – nhà chúng ta?​

Dụ Văn Châu chìa tay, Vẫn chưa kịp chào hỏi qua, đội phó.​

Ấy ấy ấy. Phương Duệ nắm lấy tay đối phương, Chào Dụ đội. Chậc chậc chậc, nhìn khí chất người ta đi, mình muốn học cũng không được…​

Dụ Văn Châu chào tạm biệt một câu rồi đi. Phương Duệ tức khắc quay ngoắt đầu lại, Anh vừa rồi mới kêu em là gì cơ?​

Đội phó. Lâm Kính Ngôn chậm rãi nói, Sao? Chê không đủ? Muốn tạo phản trèo lên ngôi đội trưởng?​

Không không không đương nhiên là không. Phương Duệ lắc đầu quầy quậy, cười hì hì nói. Em rất vui.​

Muốn làm đội trưởng vẫn còn sớm. Lâm Kính Ngôn nói, Đợi thêm vài năm, anh giải nghệ rồi nói sau.​

Vâng. Phương Duệ lần này học ngoan ngoãn, gật đầu đáp, Đội trưởng, anh cứ yên tâm đi đội trưởng.​

Lâm Kính Ngôn cười, Trước đợi anh đánh thêm vài năm nữa rồi lại nói.​

-T.B.C-​
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#2
[Shortfic TCCT] Gió thổi ngang đồng (2)



(cre pic: maniac)
Ba.​

Không như ý muốn.​

Đây vốn là chuyện thường gặp nhất đời người. Ngay cả khi ngươi cầu không phải điều gì quá xa xỉ hay cao xa, trời vẫn sẽ không cho ngươi toại nguyện.​

Lâm Kính Ngôn sau khi nhận được điện thoại từ Bá Đồ liền lập tức gọi lại. Anh vốn không dạng người rộng rãi quyết tuyệt gì, thậm chí khi đặt điện thoại xuống, anh còn nghĩ tới Phương Duệ. Hôm rồi hắn còn cãi nhau với quản lý ngay trong văn phòng.​

Quản lý nói, tuyển thủ còn đang phát triển cỡ cậu chưa đủ điều kiện để ngồi nói chuyện với tôi.​

Ngày đó thằng bé rất tức giận, chờ tới lúc anh rời Hô Khiếu thì đã nguội đi nhiều rồi. Mùa giải năm nay anh phát huy không được tốt lắm, lúc thấp lúc cao, mà anh đương nhiên càng rõ ràng hơn bất cứ ai. Hô Khiếu đến Vòng Chung kết cũng không vào được, trừ đi một giải Tân binh xuất sắc nhất của Triệu Vũ Triết, cũng không còn một chuyện vui nào khác.​

Sau đó Phương Duệ nghe được Lâm Kính Ngôn muốn đi đến Bá Đồ. Ngày hôm đó nắng rất trong, trời cũng rất xanh, cả thành phố ngập tràn trong bầu không khí vô cùng không thích hợp để nói chuyện ly biệt. Phương Duệ ngập ngừng một chút, biết mình không có nghe lầm, nên cũng không có ép Lâm Kính Ngôn phải lặp lại điều cần lặp lại.​

Bọn họ đứng trước cửa phòng làm việc, không nói một lời, Phương Duệ mở miệng mấy lần, nhưng một tiếng cũng không thoát. Cuối cùng, đợi tới khi quản lý Hô Khiếu mở cửa, kinh ngạc thấy cả đội trưởng lẫn đội phó chiến đội đều đang đứng trước văn phòng mình, bầu không khí lại mười phần quái dị.​

Phương Duệ muốn nói không có gì mình đi thôi, Lâm Kính Ngôn lại phất tay ra hiệu bảo hắn im lặng rồi quay sang nói với quản lý, Bá Đồ vừa gọi điện cho tôi.​

Ồ, Quản lý ngạc nhiên một chút, rồi như trút được gánh nặng, nói, Bá Đồ? Bá Đồ là chỗ tốt lắm đấy!​

Cũng phải, Lâm Kính Ngôn đáp, Trước giờ làm phiền anh nhiều rồi, sau này sẽ không phiền đến anh nữa.​

Quản lý Hô Khiếu rõ ràng thở phào một cái, À, Bá Đồ vẫn chưa nói gì với tôi, đến lúc đó chắc sẽ có qua thông báo. Chúng tôi cũng sẽ không cản cậu… Cậu xem, dù gì cậu đã cống hiến cho chiến đội này nhiều đến như vậy…​

Gã vẫn còn muốn nói tiếp, Phương Duệ đã quay người rời đi, đi càng lúc càng nhanh, đến cuối trông đã như vắt chân lên cổ mà chạy rồi. Lâm Kính Ngôn cắt ngang bài diễn văn của quản lý, tôi trước đi có chút chuyện, anh đợi bên Bá Đồ liên lạc vậy.​

Rồi đuổi theo.​

Quản lý Hô Khiếu nghiêm túc ngẫm nghĩ, gã một chút cũng không có ý định muốn từ bỏ Phương Duệ với Quỷ Mê Thần Nghi, gã vẫn còn người cần tiếp đây.​

Phương Duệ lang thang không mục đích quanh hành lang, hai bên là tủ kính trưng bày đầy các bằng khen danh dự của Hô Khiếu, cùng đủ loại bài báo lẫn đưa tin. Hắn dừng lại, bình ổn tinh thần một lần rồi mới lại gần đọc từng tờ, mỗi một chữ hắn đều quen, mỗi một lời hắn lại đọc không vô.​

Trong đầu hắn đều chỉ toàn câu nói vừa rồi của Lâm Kính Ngôn, trước đây làm phiền nhiều rồi, sau này sẽ không phiền đến nữa.​

“Sau này loại chuyện thế này cậu đều phải tự mình làm đấy.” Lâm Kính Ngôn có lần nói với hắn như vậy.​

“Thiệt quá phiền đi.” Hắn lúc ấy mới lên chức đội phó, hoàn toàn lạ lẫm với mấy cái chuyện kinh doanh bên chiến đội.​

“Cũng đúng.” Lâm Kính Ngôn cười nói. “Chờ cậu lên làm đội trưởng, mấy chuyện này đều phải nhờ cậu làm.”​

“Vậy em liền đem con bỏ cho đội phó mình vậy.” Phương Duệ vội vàng đáp.​

“Trước cứ học một chút.” Lâm Kính Ngôn nói. “Trừ khi cậu là Diệp Thu, bằng không loại chuyện này có bỏ cũng không chạy được.”​

“Diệp Thu thì sao, Diệp Thu cũng là người chứ bộ… Em cũng có thể, hừ!”​

Hắn tự cổ vũ bản thân.​

“Được rồi.” Lâm Kính Ngôn nói. “Cứ tranh thủ học một ít trước đã, có gì giữ lại sau này còn dùng, đến lúc ấy phải làm phiền cậu rồi.”​

“Không phiền!” Phương Duệ vỗ ngực một cái. “Em là đội trưởng mà.”​

Bốn.​

Lâm Kính Ngôn cuối cùng vẫn phải đi.​

Nhưng lại không cần phiền đến Phương Duệ, bởi vì hắn cũng không có trở thành đội trưởng Hô Khiếu.​

Hô Khiếu bỏ rất nhiều tiền mua Đường Hạo về, tốc độ giống như sợ không kịp rước người về vậy.​

Hô Khiếu cũng tổ chức một buổi tiệc nhỏ để tiễn người, nhìn qua đã thấy vô cùng khách khí. Không được uống rượu, bầu không khí cũng tương đối nặng nề. Vốn bọn họ một đám người đều bị dính một ít đáng khinh từ Phương Duệ. Chiến thuật đấu pháp đáng khinh không nói, đến bình thường đùa giỡn với nhau cũng không tử tế được, lời rác rưởi cứ gọi là tuôn ra như suối. Vậy mà giờ đây chẳng ai nói một lời, như thể bọn họ đều ngầm hiểu rằng “đáng khinh” ấy, giờ đã trở thành một vết sẹo cũ nát, rồi cũng sẽ phải bỏ đi.​

Tiệc đưa tiễn đương nhiên không thể thiếu video hồi tưởng, do người của phòng kỹ thuật làm. Bên đó không liên can đến chuyện kinh doanh của chiến đội nên không hề làm qua loa như quản lý, thậm chí còn đặc biệt để tâm.​

Hình ảnh mùa Tám không có mấy, suy cho cùng Lâm Kính Ngôn mùa giải này phát huy cũng không được tốt, càng về trước hình ảnh càng nhiều hơn, mùa thứ Năm với Tổ Hợp Tội Phạm là nhiều nhất.​

Tân binh khiêu chiến trong Ngôi Sao Tụ Hội, lần ấy người Phương Duệ chọn thách đấu là Lâm Kính Ngôn. Hắn chọn đạo tặc, Lâm Kính Ngôn chọn lưu manh.​

MC vẫn đúng bài cũ mà hỏi, Vì sao lại chọn đội trưởng Hô Khiếu Lâm Kính Ngôn?​

Phương Duệ khi đó mới 18 nghiêm túc chân thành trả lời, Vì Lâm đội là tuyển thủ em tôn kính nhất.​

Hồi ấy vừa mới vỡ giọng xong, tóc vẫn còn cắt ngắn củn, Phương Duệ giờ nhìn lại cũng không nhận ra bản thân. Hắn trên màn ảnh bị đồng đội ồn ào trêu đến đỏ mặt.​

Vậy đội trưởng Lâm Kính Ngôn thì sao? Đội viên đội anh thách đấu như thế, anh có tự tin không?​

Em ấy có là được. Lâm Kính Ngôn cười nói, Em ấy tự tin hơn tôi là được.​

Sau đó bắt đầu thi đấu, sau đó khán giả không đành lòng nhìn thẳng. Nhìn Phương Duệ chạy bán sống bán chết.​

Lúc ấy hắn cũng đã ra đánh trong vòng đấu bảng, khán giả cũng đã biết cái tên tân binh đạo tặc này tự mình sáng tạo ra… một trường phái mới, trừ “đáng khinh” ra không tìm được từ gì khác để nói, mà kêu hắn đáng khinh, hắn lại càng đặc biệt đắc ý lẫn thỏa mãn.​

Dần dần liền có được tên gọi mới —— “Trường phái chơi zâm”.​

Mới ra mắt năm đầu tiên đã tự sáng tạo ra đấu pháp mới cho riêng mình, tân binh này chắc chắn không thể nghi ngờ là một người cực kỳ có thiên phú, cho dù từ “đấu pháp” này không hẳn là mang nghĩa tốt gì cho cam.​

Trận chiến nhất thời trông thật buồn cười, Ngôi Sao Tụ Hội thi đấu vốn khá là thoải mái. Lâm Kính Ngôn sau khi nhìn thấy Phương Duệ chạy trối chết như đương nhiên đón đầu chặn lại, giống như mèo đuổi chuột vậy.​

Đội trưởng bắt nạt em nha!! Phương Duệ ở kênh chat công cộng chat lên một đống dấu chấm than, bày tỏ tâm trạng vô cùng tuyệt vọng bây giờ của hắn.​

Ha ha, Lâm Kính Ngôn cũng trả lời, Sợ không?​

Sợ chứ! Phương Duệ đáp, Anh nhường nhường em cái coi, em thua mất mặt lắm à!​

Tôi thua cũng sẽ rất mất mặt. Lâm Kính Ngôn cực kỳ bình tĩnh đáp trả. Khán giả cũng cạn lời luôn, hai tên đội trưởng đội phó này, dù Ngôi Sao Tụ Hội cũng không có bao nhiêu nghiêm túc, nhưng cũng đừng nói chuyện phiếm luôn như thế chứ.​

Chỉ là cuối cùng anh cũng không có nhường Phương Duệ, nhưng lại bại dưới tay người khác.​

Kỷ niệm của những ngày tháng đã xa, cho dù là hắc lịch sử, đều làm cho lòng người thổn thức. Mọi người cũng dần thả lỏng hơn, không khí cũng vui vẻ lên ít nhiều, bắt đầu quay qua trêu chọc đội phó nhà mình.​

Qua hết đoạn này, là mùa Bốn, mùa Ba, rồi mùa Hai.​

Lâm Kính Ngôn càng trở về trước, Đường Tam Đả cũng là càng trở lại với thưở ban đầu.​

Một đường tiến trước, tuyệt không quay đầu *.​

(*: Chỗ này mình dịch thoáng ý, bản phiên âm là "Dũng vãng trực tiền, nghĩa vô phản cố", dịch chuẩn phải là "Dũng mãnh tiến về phía trước, làm việc nghĩa tuyệt không hối hận")

Đấy là một Đường Tam Đả không thuộc về Quỷ Mê Thần Nghi, một Lâm Kính Ngôn hắn quen ngày đầu, và một Lâm Kính Ngôn khi không có hắn.​

Chỉ là, tất cả đều đã thay đổi.​

-T.B.C-​
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#3
[Shortfic TCCT] Gió thổi ngang đồng (end)



(cre pic: maniac)
Năm.​

“Đội trưởng em thấy đạo tặc cũng không tệ.”​

“Sao lại nghĩ thế?”​

Lâm Kính Ngôn nhìn Phương Duệ đờ ra trước máy tính, ngón tay gõ a gõ, hai mắt chăm chăm dòm màn hình.​

“Em thích nghề đánh xa, đạo tặc lại dễ ẩn núp, thích hợp đánh bất ngờ…”​

Hắn nói liên miên một hồi, lại chột dạ, liếc nhìn Lâm Kính Ngôn.​

“Vậy thử một chút xem sao.” Lâm Kính Ngôn nói xong liền quay đầu, gọi phòng kỹ thuật tìm một tấm thẻ tài khoản.​

“Anh tốt với em quá đi.” Phương Duệ nói. “Em thiệt cảm động hết sức luôn…”​

“Cảm động phải dùng đúng chỗ.” Lâm Kính Ngôn nói. “Cứ thích là dùng thôi.”​

Phương Duệ quẹt thẻ, lên máy, vào phần mềm huấn luyện của riêng Hô Khiếu, chạy đến cạnh nhân vật của Lâm Kính Ngôn.​

Tài khoản hắn nhận chỉ là một clone nên trang bị chán đến muốn giận. Đặt cạnh một Đường Tam Đả đang rực rỡ như mặt trời ban trưa, trông có vẻ hơi bị mờ nhạt.​

“Đánh đi nào đứng gần tôi như vậy, tính chụp ảnh chung sao?” Lâm Kính Ngôn nói.​

“Haiz.” Phương Duệ đáp lại. “Anh nhớ cẩn thận, em luyện tập đánh lén nha! Anh nhớ cẩn thận đó!”​

“Ừm.” Lâm Kính Ngôn híp mắt cười nói. “Tôi sẽ cẩn thận.”​

Sau đó anh liền đứng nguyên ở đó, đợi Phương Duệ dùng đủ loại phương thức lao đến bên anh dùng Khóa Yết Hầu.​

“Em bắt được anh rồi nha đội trưởng.” Phương Duệ làm mặt quỷ phía sau máy tính, cười hì hì nói.​

Bọn họ biết quyết định của mình không sai.​

Về sau Tổ Hợp Tội Phạm liền trở thành đặc trưng của Hô Khiếu, trở thành sự tồn tại làm lòng người nhất mực an tâm, cùng song song tiến vào hàng ngũ ngôi sao. Và dù cho hai người họ về sau có xa cách, hai tài khoản ấy vẫn sẽ ở lại Hô Khiếu.​

Một đoạn đường lên bổng xuống trầm này, qua miệng người khác, cùng lắm cũng chỉ là vài năm.​

Nhưng với họ, là cả một đời.​

Năm.​

Ngày anh rời khỏi Nam Kinh là một ngày trời đẹp, thích hợp trùng phùng, cũng thích hợp gặp gỡ. Chỉ không đáng biệt ly.​

Lâm Kính Ngôn kéo valy, đồ anh không nhiều, một valy là đủ rồi. Với tuổi anh mà nói, giờ qua một thành phố khác bắt đầu lại từ đầu có vẻ hơi quá cô độc.​

Anh sau khi làm xong những chuyện cần làm liền đứng lại, nhìn chăm chú một cây cột lớn phía sau lưng.​

Nhà ga phía Nam Nam Kinh vốn đông người, không bao lâu sau, Phương Duệ lê chân bước ra từ phía sau cây cột.​

“Anh đi à.” Phương Duệ nói.​

“Ừ.” Lâm Kính Ngôn đáp. “Tới nói câu hẹn gặp lại nào.”​

“…” Phương Duệ không nói gì.​

“Thôi không sao.” Lâm Kính Ngôn cười nói. “Đều là chuyện đã sớm quyết, có gì đâu, sau này cần cứ nhắn anh trên QQ, gọi điện cũng được.”​

Cũng đâu phải sinh ly tử biệt gì, tuyển thủ, nhân vật, chuyển giao, giải nghệ, ở cái giới này, đâu phải chuyện gì hiếm lạ.​

Phương Duệ cầm lấy tay anh, rũ mắt không nhìn.​

“Anh phải đi rồi.” Lâm Kính Ngôn nói. “Em nhớ chăm sóc bản thân, về sau đường còn dài.”​

Anh vươn tay, cầm lấy bàn tay đang nắm chặt của Phương Duệ, từ từ gỡ từng ngón từng ngón, động tác vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.​

Tay Phương Duệ rất đẹp, từ hồi cậu nhóc còn ở trại huấn luyện anh đã chú ý tới, nhất là tay phải, tốc độ tay đặc biệt nhanh, là bát cơm trời cho.​

Thật tốt anh không bỏ lỡ mất cậu nhóc ấy, mà Phương Duệ cũng không bỏ lỡ mất Vinh Quang.​

“Nhưng… Nhưng…” Phương Duệ luống cuống nói. “Anh mà đi, em không còn hợp tác…”​

“Phải ha.” Lâm Kính Ngôn cười nói, gỡ ngón tay cuối cùng của hắn. “Em không còn, anh cũng không còn.”​

Bàn tay họ cuối cùng cũng chia cách, lòng bàn tay sượt qua mu bàn tay đối phương, không biết tay ai lạnh hơn ai.​

Anh không nói còn có thể có người khác. Lời ấy, đối với anh, với Phương Duệ, với Tổ Hợp Tội Phạm, với tất cả những nỗ lực, những cố gắng, những trả giá vì quán quân của bọn họ, thật quá không tôn trọng lẫn sỉ nhục.​

“Nhưng hết cách rồi, Phương Duệ.” Lâm Kính Ngôn nói. “Anh đi đây, hẹn gặp lại.”​

Phương Duệ cuối cùng cũng động động ngón tay, nhưng hắn cái gì cũng không giữ lại được. Lâm Kính Ngôn đi rồi, đầu cũng không ngoảnh lại. Từ hôm nay, hắn không còn hợp tác, anh cũng không còn hợp tác. Bọn họ cũng mất đi cơ hội được trên sàn thi đấu sóng vai, cũng mất đi dũng khí để lại lưng mình cho đồng đội.​

“Lão Lâm!” Phương Duệ gọi anh một tiếng cuối.​

Nhưng Lâm Kính Ngôn không đáp lại, cũng không quay đầu, chỉ vẫn quay lưng với hắn, vẫy vẫy tay.​

Bảy.​

Trên đường đi anh bất chợt nghe được một ca khúc không quá cũ.​

Giống như anh vậy, anh tự giễu nghĩ, một ông già không quá già.​

“Làm sao để bắt được, cầu vồng trên cao kia​

Làm sao để ôm lấy, một cơn gió mùa hè​

Sao trời ở trên cao, vẫn cười người ở dưới​

Vẫn mãi chẳng thể hiểu, biết thế nào là đủ.”​

(Đây là lời bài hát "Mãn Nguyệt" của MayDay, các bạn có thể tìm nghe trên Youtube)

Tiếc làm sao, bọn họ đều chỉ là, kẻ bình thường ở dưới.​

Một đường trời trong, mây trắng tản tản trôi.​

-END-
E/N: Fic này so với fic đàn anh trước đó của nó là "Ngôn Khả Tẫn" thì không quá nổi nhỉ =)) Thực ra thì edit fic này, tới tận đoạn cuối này mình mới bắt được nhịp fic nên câu trên là đang mắng bản thân đó chứ không có ý gì hết. Ừm, lý do edit fic này thì ngoài việc nó cùng tác giả với "Ngôn Khả Tẫn" (<-- 1 lý do rất to luôn đó), thì mình có cảm giác nó giống như phần trước của Ngôn Khả Tẫn vậy, nhất là đoạn cuối này. Ai đọc xong Gió thổi thấy đau lòng quá thì đi đọc Ngôn Khả Tẫn cho nó xoa dịu tâm hồn đi chắc vậy

Mà edit mấy fic Lâm Phương mới thấy tui ít hình Lâm Phương quá đi, lần nào post cũng phải chạy đi tìm hình ;; A ;;​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook