Hoàn [Gia Thế] Mười năm vương triều

Diệp Dụ Sinh Phiền

Người chơi công hội
Bình luận
118
Số lượt thích
411
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Thần~
#1
MƯỜI NĂM VƯƠNG TRIỀU - ĐỈNH CAO VINH QUANG


0

Chúng tôi muốn sáng tạo thịnh thế.

Không cô phụ tất cả tuổi thanh xuân, ngưng tụ hết thảy những khát vọng, một vương triều bất tử.

1

Ông chủ quán net Gia Thế đưa cho Tô Mộc Thu và Diệp Tu hai bản hợp đồng, phía trên viết mấy chữ là 'Chiến đội Gia Thế'. Hai người cân nhắc nửa ngày, tuy không thèm tìm hiểu về mấy điều khoản bên trong, nhưng vẫn ký tên rất dứt khoát.

"Hôm nay tui làm đội trưởng, ngày mai đến lượt cậu." Diệp Tu nghĩ nghĩ, nói.

"Ngày đầu tiên để tui làm." Tô Mộc Thu đương nhiên không mắc lừa.

Hai người cãi cọ nửa ngày, cuối cùng chạy tới đấu trường PK.

Đáng tiếc cuối cùng ông chủ quán net Gia Thế đợi người tới, chỉ có duy nhất một vị đội trưởng Diệp Tu.

2

Ngô Tuyết Phong đẩy cửa ra, động tác rất nhẹ.

Phòng huấn luyện tối đen chật chội, chỉ có một màn hình máy tính còn bật sáng. Một bóng người cuộn tròn nằm nhoài trên bàn, sống lưng phập phồng. Khuôn mặt nghiêng nghiêng say ngủ của Diệp Tu chôn vùi trong khuỷu tay, sắc mặt vương chút mỏi mệt, đuôi lông mày lại mang theo vẻ đắc ý không để đâu cho hết.

Ngô Tuyết Phong không nhịn được cười cười, đội trưởng nhà họ ở bữa tiệc chúc mừng chỉ uống một ngụm rượu, nói cần đi WC, sau đó liền không thấy tung tích. Mọi người không người nào nói ra miệng, nhưng ai lại không biết đội trưởng một ly là gục, đều lo lắng mãi không thôi. . .

Ngô Tuyết Phong nhẹ nhàng bước tới.

Tủ kính trong suốt sau lưng Diệp Tu, một cái cúp vàng kim thoạt nhìn làm khá ẩu nhấp nháy phản xạ ánh huỳnh quang máy tính.
Ngô Tuyết Phong khe khẽ đi tới bên cạnh Diệp Tu đang say ngủ, cởi áo khoác đồng phục Gia Thế của mình, khoác lên đầu vai hắn. Sau đó quay lại, đem một cái cúp khác trong tay cẩn thận bỏ vào tủ kính.


"Quán quân mùa giải thứ hai của Liên minh Vinh Quang, chiến đội Gia Thế."


3

Thời điểm bỏ cái cúp thứ ba vào tủ kính, có người bắt đầu nói Gia Thế đã trở thành một Vương Triều.

Đào Hiên, Ngô Tuyết Phong và có cả Diệp Tu vừa bước tới thần đàn cùng ăn một bữa cơm tạm biệt, Diệp Tu sau lần mất mặt kia đã thề không bao giờ uống rượu, ngồi đực mặt nhìn Đào Hiên cùng Ngô Tuyết Phong ở tiệm cơm nhỏ ven đường say xỉn đến đỏ mặt cổ khàn.

Đào Hiên gào to, say hô hô vừa ôm Diệp Tu vừa nói: "Cậu không biết Nhất Diệp Chi Thu nhà chúng ta cmn đẹp trai như nào đâu! Chúng ta! Gia Thế! Nhất Diệp Chi Thu!"

Diệp Tu bị mùi rượu phả vào mà mắt trợn trắng, đáng tiếc còn chưa kịp bật mode trào phúng, ông chủ đã dứt khoát mà lưu loát ngã xuống.

Đối với một tên say ngất rồi, có thể nói gì nữa đây?

Diệp Tu oán hận "Ài" một tiếng.

Cuối cùng Ngô Tuyết Phong và Diệp Tu đành hợp lực vứt Đào Hiên lên xe, nhìn theo chiếc xe cho thuê tạm kia đi xa. Hai người thở hổn hển cùng đi chờ xe bus công cộng, Ngô Tuyết Phong mang theo hơi rượu đột nhiên híp mắt mỉm cười, bộ dáng có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc là sau này sẽ không thể cùng đội trưởng thắng thêm một chức quán quân nữa."

Diệp Tu liếc mắt nhìn hắn: "Cứ chờ ở Mỹ mà nhìn tư thế oai phong của anh đây đi ha."

Ngô Tuyết Phong cười gật đầu: "Đội trưởng quyết chí tiến lên."


". . . Chỉ tiếc lúc ấy, bọn tui đều không thể đi tiếp cùng đội trưởng rồi."


4

Bá Đồ vứt cho Gia Thế cái á quân thứ nhất.

Nhìn nhìn chiếc cúp màu bạc được làm vô cùng tinh xảo, tất cả mọi người đều ý chí tinh thần sa sút trầm trọng. Đặc biệt thứ đồ chơi này còn là do kẻ thù truyền kiếp Bá Đồ vứt cho, càng làm cho ai nấy đều chẳng muốn đứng dậy tẹo nào.

Huống chi trận này đánh ức méo chịu nổi, sau khi đội trưởng bị thích khách Bá Đồ dùng Liều Mình Một Hit đâm chết thẳng cẳng, cục diện chiến thuật liền hoàn toàn xoay chuyển nghiêng về phía Bá Đồ.

Gia Thế tụi mình đã bao giờ chịu uất ức thế này đâu?

"Làm sao bây giờ?"

"Ai đưa cho đội trưởng xem đây?"

Những người vây quanh không nói lời nào, cuối cùng cô gái chơi Bậc Thầy Pháo Súng mới tới Gia Thế nhấp nhấp môi, nói: "Cái này, để em đi thôi."

Lúc Tô Mộc Tranh đem cái cúp bạc này bỏ vào tủ kính, ngơ ngác nhìn một hồi, không nhịn được òa khóc. Nước mắt từng giọt từng giọt một chảy xuống, Tô Mộc Tranh vội vàng lau lau, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều.

Không phải không biết lượng sức mình, không phải tự cao tự đại. . . Nhưng mà cô đặc biệt đặc biệt nghĩ sẽ đem được chữ "Mộc Vũ Tranh Phong" khắc lên phía dưới chiếc cúp màu vàng lấp lánh kia, thật sự đặc biệt đặc biệt nghĩ như vậy.

Đó là ước ao của một người đã đi xa rồi... Tô Mộc Tranh đột nhiên có chút ủy khuất, lại cảm thấy thực bàng hoàng. Chỉ là bởi vì cô không đủ mạnh a, thành ra không có cách nào... Thắng đến giây phút cuối cùng.

Diệp Tu ở sau lưng cô bất đắc dĩ mà thở dài: "Đứa nhỏ này, khóc cái gì. Sau này Gia Thế tụi mình sẽ lại lấy thêm hàng đống cái quán quân nữa cho mà xem."

"...Anh chắc chắn không?"

"Anh chắc chắn."

"..."

"Thật mà, ai ai cũng có phần á. Anh chắc chắn."

5

Lưu Hạo lần đầu tiên tới Gia Thế, vị Đấu Thần trong truyền thuyết hung hăng đánh gã chết không kịp ngáp. Thực ra không phải mỗi mình gã, mấy tân binh đồng lứa ai cũng đều được nhận đãi ngộ to lớn này.

Lần đầu tiên... Thật là lần đầu tiên, đối mặt trực tiếp với đầu mũi nhọn sắc bén của Vương Triều huyền thoại, gã gần như bị xé nát.
Thẳng đến khi trận đấu đã kết thúc, thân thể vẫn chưa hết run rẩy.

Lưu Hạo run run buông thõng tay, cả người ngây ra như phỗng. Cả đầu óc đều là hình ảnh Nhất Diệp Chi Thu thong dong thi triển Hào Long Phá Quân, tại góc nhìn thượng đế mũi mâu đen tuyền của Pháp Sư Chiến Đấu như hóa thành hình rồng, khinh thường tới gần Lưu hạo, sau đó phá nát, sau đó lặng lẽ rời đi... Cho tới khi tên mình bị điểm danh, Lưu Hạo lúc này mới giật mình ngẩng đầu lên.
Từ sau máy tính bỗng ló ra một cái đầu, nhăn lại lông mày.

"Lưu Hạo đúng không?" Diệp Tu cầm điếu thuốc chỉ chỉ gã, trầm ngâm một hồi. Nội tâm Lưu Hạo đột ngột điên cuồng xao động, ước muốn được đội trưởng khen ngợi tán thành lúc đầu đã ngược thành sợ hãi và xấu hổ không chỗ chôn.

Cuối cùng Diệp Tu dập tắt điếu thuốc, lạnh lùng nói: "Duy nhất có một chút thiên phú lại dùng để ngó nghiêng chung quanh, cậu thật sự nghĩ mình sẽ thắng sao? Thời điểm liên chiêu của cậu bị đánh gãy chắc cậu chỉ để ý động tác có đẹp không thôi?" Hắn dừng một chút, ngắn gọn nói: "Tất cả đều không được."

"Tôi...." Lưu Hạo không dám ngẩng đầu, gã tưởng như ánh mắt mọi người đều trào phúng nhìn thẳng đỉnh đầu gã, nóng rát mà đau đớn. Gã như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, ngọn lửa oán hận và không cam lòng bùng lên từ đáy lòng thiêu đốt.
"...Nhưng thôi vẫn cứ giữ lại vậy." Diệp Tu kéo kéo khóe miệng, tỏ vẻ không sao cả nói.

"Gia Thế không tiếc cho bất kì ai cơ hội, nhưng nếu như cậu vẫn khăng khăng với lối chơi nực cười như vậy, thì lập tức rời đi."

6

Lúc Khâu Phi lần đầu tiên đi tới khu huấn luyện của Gia Thế, cũng giống như bao thiếu niên khác mà lòng tràn ngập mong đợi.

Muốn ở lại nơi đây, muốn trở nên mạnh mẽ, muốn... Muốn trở thành tướng soái của vương triều, khai cương khoách thổ vì Gia Thế.

Giống như Đấu Thần vậy.

Trong tâm các thiếu niên, chiến đội thoạt nhìn đang bắt đầu trượt dốc này vẫn là vương triều chói lóa như mặt trời ban trưa, vì nó mà sẵn sàng trả giá tất cả.

Nhưng cậu không nghĩ tới... mình sẽ bị Đấu Thần đích thân đấu một trận hướng dẫn.

Mãi cho đến khi hai người một lần nữa rút thẻ tài khoản ra, Khâu Phi mới nhìn vào pháp sư chiến đấu của mình —— Cách Thức Chiến Đấu, nhấp môi hỏi: "Diệp đội, vì sao lại là em."

Diệp Tu cười nhìn thẻ tài khoản Nhất Diệp Chi Thu trên tay, khẩu khí hiếm khi lộ vẻ ôn hòa: "Em thật nỗ lực, tiến bộ rất nhanh."

Khâu Phi chần chừ một lúc: "...Diệp đội anh bình thường, có phải rất bận không?"

"Gọi đội trưởng á." Diệp Tu cười cười, thoạt nhìn vô cùng chân thành: "Là cực kì bận luôn."

Khâu Phi đột nhiên không biết nên nói gì mới đúng, đỏ mặt bối rối nửa ngày, liền cong lưng cúi mạnh xuống một góc 90 độ: "Cảm ơn! Diệp... Đội trưởng, cảm ơn anh đã chỉ giáo." Sau đó một bàn tay liền nhẹ nhàng mà ấn lên đầu vai cậu, Khâu Phi ngẩng đầu, thấy đội trưởng vương bài của Gia Thế mỉm cười với cậu: "Tương lai của Gia Thế ở trên người các em nha."

"...Em?" Khâu Phi ngơ ngác.

"Không phải em, là các em." Diệp Tu cuối cùng vỗ vỗ bả vai Khâu Phi, "Nếu những người trẻ tuổi bọn em vẫn yêu Vinh Quang, không ngừng nỗ lực, Gia Thế sẽ mãi mãi mạnh mẽ như thế." Hắn dừng một chút, "Ừm, Gia Thế của chúng ta."

"......"

"Xem lại replay, hai ngày nữa anh sẽ đến đánh với em."

7
Một năm này, thành tích Gia Thế rung chuyển đến mức làm lòng người bất an. Mấy thiếu niên trong phòng huấn luyện vây quanh máy tính đang chiếu trận đấu quý sau vòng tứ kết: Vi Thảo vs Gia Thế, buổi họp báo sau khi kết thúc trận đấu, Lưu Hạo ngồi ở vị trí cao nhất, khó nén thương tâm mà miễn cưỡng trấn tĩnh trả lời phóng viên khuôn sáo đến không thể khuôn sáo hơn.

Các phóng viên tỏ vẻ vô cùng thổn thức, đây là lần đầu tiên Vương Triều xưa kia ngay từ vòng tứ kết đã bị đào thải.

Đương nhiên, cũng là lần đầu tiên Gia Thế ngồi nhấp nhô với vị trí thứ 8 để tiến vào vòng tứ kết.

Một bàn tay đột nhiên vươn tới, cầm chuột nhấn một cái, video lập tức biến mất. Mấy thiếu niên đang xem vui vẻ, liền bất mãn quay đầu lại, tất cả những lời than phiền trong nháy mắt đều nuốt xuống cổ họng——là Khâu Phi. Mọi người liếc nhìn trao đổi ánh mắt với nhau, thè lưỡi.

"Huấn luyện." Khâu Phi cau mày, nghiêm túc nói.

"Biết rồi mà." Một đám thiếu niên lập tức giải tán, Khâu Phi nhìn thoáng qua bàn máy tính để trống kia, dừng lại một chút, nhẹ nhàng nhấp môi, ngay sau đó liền kiên định quay đầu, trở lại máy tính rồi bắt đầu bài huấn luyện thường ngày.

Đeo tai nghe lên, toàn bộ tiếng khe khẽ nói nhỏ của các thiếu niên đều bị ngăn cách bên ngoài.

"Người kế thừa của Nhất Diệp Chi Thu sao, kiêu ngạo cũng không có biện pháp."

"Không có biện pháp a, ai biểu đội trưởng thích nó làm gì."

8

Ở trong đêm gió tuyết ấy, Đào Hiên rót cho mình một ly rượu vang đỏ.

Hắn đứng ở văn phòng Gia Thế trên tầng hai, lẳng lặng nhìn một bóng hình biến mất ở ngoài cửa. Uống xong kia ly rượu vang đỏ, tửu lượng đã rèn luyện rất tốt nên căn bản không hề có men say, hắn nhẹ nhàng đem chén rượu đặt lại trên mặt bàn.

Hắn xoay ghế, giữa tủ kính trưng bày hoàn chỉnh ba tòa cúp ánh kim, một tòa cúp màu bạc. Đào Hiên đảo mắt nhìn qua những khoảnh khắc Vinh Quang được bảo tồn hoàn mỹ ấy.

Đào Hiên đứng dậy, mở tủ kính, cúp quán quân của mùa giải thứ nhất bị hắn lấy ra, bệ xếp hạng cái tên thứ nhất bị ngón cái của hắn nhẹ nhàng chà lau.

Nhất Diệp Chi Thu.

Đấu Thần của bọn họ.

Gia Thế, Nhất Diệp Chi Thu, của bọn họ

"Tạm biệt, Diệp Thu." Đào Hiên lẩm bẩm nói.

"Đây là thời điểm để Gia Thế có một khởi đầu mới rồi."

9

"Xin đợi một chút."

Khâu Phi mờ mịt quay đầu lại, thấy một người trẻ tuổi tên Hạ Trọng Thiên đang đứng giữa phòng huấn luyện Gia Thế lặng lẽ không một bóng người.

"Chuyện gì vậy?"

Hạ Trọng Thiên cố gắng che dấu căng thẳng, lấy ra từ trong bao công văn một bản hợp đồng được sắp xếp chỉnh tề.

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới cạnh Khâu Phi, run rẩy đem hợp đồng đặt vào tay cậu.

Khâu Phi ngơ ngác cúi xuống, đập vào mắt là cái tên phi thường quen thuộc: Chiến đội Gia Thế. Cậu giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Trọng Thiên, Hạ Trọng Thiên vội vàng cúi đầu, ho khan một tiếng.

"Khâu Phi, cậu nguyện ý ở lại không?...." Hạ Trọng Thiên nói tới đây, hốc mắt đột nhiên phiếm hồng, thanh âm có chút nghẹn ngào: "....Ở lại.... Gia Thế."

Ở lại Gia Thế.

Chúng ta không có Nhất Diệp Chi Thu, cũng không có Diệp Tu. Nhưng đừng khiến cho chúng ta không có gì.

10

TV Thượng Lâm Uyển mở ra.

Trên màn hình Lý Nghệ Bác cùng Phan Lâm câu được câu không nói chuyện, Diệp Tu đứng nhìn không tránh được khẽ phun tào, chỉ là mặc không một tiếng động nghe hai người bạn nối khố kia đối thoại.

"Ai cũng sẽ không dễ dàng nhường thắng lợi!"

"Nhưng quán quân chỉ có một mà thôi."

Đội huy chiến đội Huyền Bí và Gia Thế từ trong màn hình hiện lên.

Trần Quả quay trộm đầu lại, chỉ nhìn thấy tàn thuốc trắng muốt kẹp trong ngón tay của Diệp Tu, không ngừng tỏa khói. Sương khói mờ ảo che khuất biểu cảm của cựu đội trưởng Gia Thế.

Mười năm trước, hắn và Đào Hiên cùng nhau treo cái đội huy này lên tường. Một năm trước, hắn lại tận mắt nhìn thấy cái đội huy ấy bị hủy đi.

Vương Triều mười năm.

Diệp Tu hít mọt hơi thật sâu, đứng lên, chậm rãi đi tới bên ngoài ban công.

Hẹn gặp lại. Cố lên.

Vòng khiêu chiến, người thắng cuối cùng: Gia Thế.

11

Vấp ngã liền đứng lên một lần nữa, bị thương thì tự mình liếm sạch sẽ, bị khinh thường cũng không thèm để ý.

Không có Vương Triều thảm bại không dậy nổi.

—— Gia Thế trở về.

================

Đây gần như là một fic về Gia Thế mà mình thích nhất. Bất kể là Tô Mộc Thu, vương triều xưa kia hay Nhất Diệp Chi Thu, đều là những thứ không thể dễ dàng quên được. . . nhưng họ sẽ không vì thế mà dừng bước.

Mạnh mẽ cắt đứt tạp niệm, như Phương Duệ rời bỏ Hô Khiếu, như Trương Giai Lạc đến với Bá Đồ - có thể tiếc nuối, nhưng sẽ không bao giờ ngoảnh đầu lại.

Chúng ta không có tuyển thủ hạng sao, không có nhân vật hạng sao, nhưng chúng ta vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Ghi nhớ lấy lời của Diệp Tu: Gia Thế sẽ không ngã!

 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Gia Thế - Vương Triều dù có suy tàn nhưng sẽ sớm huy hoàng trở lại. Fan như tui chỉ biết lăn lăn chờ ngày đó.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Biết tại sao Gia Thế lại gọi Gia Thế không? Gia trong huy hoàng tốt đẹp, Thế trong hậu thế ngàn đời. Hai chữ Gia Thế, nghe vào đã thấy phong quang vạn dặm, nay tuy suy nhưng không sụp, ắt về sau Vương giả trở về tranh thiên hạ, một mâu Phá Sơn Hà, khói lửa bình thịnh thế!

Biết tại sao màu đại diện của Gia Thế lại là màu đỏ không? Màu đỏ của chiến hoả liên thiên, màu đỏ của máu công thần. Vương Triều vạn dặm giang sơn chính là không tiếc bỏ ra bao nhiêu trả giá cùng khó khăn, nghịch thiên cải mệnh, mãnh liệt bừng bừng. Chút tro xám đó làm sao dập tắt được chiến hoả Gia Thế? Chút máu đổ nhiễm chiến bào đó làm sao sánh bằng nỗi đau tận cùng vinh nhục tan cửa nát nhà? Là lửa, là máu, là sức mạnh, là khát khao, và là tình yêu mãnh liệt. Trên đời này không còn màu sắc nào thích hợp với Gia Thế hơn màu đỏ!

Biết tại sao logo của Gia Thế là lá phong đỏ không? Cây phong đại biểu cho sức mạnh và kiên định, há chẳng phải chính là Gia Thế sao? Dù là tiết đông khắc nghiệt vẫn kiêu hãnh vươn mình, bão tuyết quật không ngã nổi. Bốn mùa luân chuyển, lá phong lúc xanh non nớt lúc vàng tiêu điều, nhưng rồi sau tất cả vẫn sẽ luôn trăm sông đổ về một biển, triển sắc hiện ra màu đỏ kiêu hùng rực cháy tâm hồn người Gia Thế đó mà thôi! Bao nhiêu người ở lại, bao nhiêu người rời đi. Đã tới, chính là nuôi trong mình Ý Chí Đấu Giả cao ngút ngàn. Đã đi, chính là mang theo cả đời cốt khí cùng tự hào đã từng khoác lên mình ánh hào quang bất diệt đó. Có ai quên được? Lại có ai dám quên? Bao đời vẫn vậy. Vô luận là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, Vương Triều chính là Vương Triều, sự kiêu ngạo tột cùng trong xương tuỷ đó, dù cho thân rơi xuống vực sâu vạn trượng cũng sẽ ương ngạnh cố chấp đến chết không tan.

Đợi Người, Vương giả quay về. Từ đó, phong vân biến sắc.

Gia Thế mãi không đổ!
 
Last edited:

Diệp Dụ Sinh Phiền

Người chơi công hội
Bình luận
118
Số lượt thích
411
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Thần~
#4
Biết tại sao Gia Thế lại gọi Gia Thế không? Gia trong huy hoàng tốt đẹp, Thế trong hậu thế ngàn đời. Hai chữ Gia Thế, nghe vào đã thấy phong quang vạn dặm, nay tuy suy nhưng không sụp, ắt về sau Vương giả trở về tranh thiên hạ, một mâu Phá Sơn Hà, khói lửa bình thịnh thế!

Biết tại sao màu đại diện của Gia Thế lại là màu đỏ không? Màu đỏ của chiến hoả liên thiên, màu đỏ của máu công thần. Vương Triều vạn dặm giang sơn chính là không tiếc bỏ ra bao nhiêu trả giá cùng khó khăn, nghịch thiên cải mệnh, mãnh liệt bừng bừng. Chút tro xám đó làm sao dập tắt được chiến hoả Gia Thế? Chút máu đổ nhiễm chiến bào đó làm sao sánh bằng nỗi đau tận cùng vinh nhục tan cửa nát nhà? Là lửa, là máu, là sức mạnh, là khát khao, và là tình yêu mãnh liệt. Trên đời này không còn màu sắc nào thích hợp với Gia Thế hơn màu đỏ!

Biết tại sao logo của Gia Thế là lá phong đỏ không? Cây phong đại biểu cho sức mạnh và kiên định, há chẳng phải chính là Gia Thế sao? Dù là tiết đông khắc nghiệt vẫn kiêu hãnh vươn mình, bão tuyết quật không ngã nổi. Bốn mùa luân chuyển, lá phong lúc xanh non nớt lúc vàng tiêu điều, nhưng rồi sau tất cả vẫn sẽ luôn trăm sông đổ về một biển, triển sắc hiện ra màu đỏ kiêu hùng rực cháy tâm hồn người Gia Thế đó mà thôi! Bao nhiêu người ở lại, bao nhiêu người rời đi. Đã tới, chính là nuôi trong mình Ý Chí Đấu Giả cao ngút ngàn. Đã đi, chính là mang theo cả đời cốt khí cùng tự hào đã từng khoác lên mình ánh hào quang bất diệt đó. Có ai quên được? Lại có ai dám quên? Bao đời vẫn vậy. Vô luận là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, Vương Triều chính là Vương Triều, sự kiêu ngạo tột cùng trong xương tuỷ đó, dù cho thân rơi xuống vực sâu vạn trượng cũng sẽ ương ngạnh cố chấp đến chết không tan.

Đợi Người, Vương giả quay về. Từ đó, phong vân biến sắc.

Gia Thế mãi không đổ!
Thím....ngầu quá đi!!!
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Ahuhuhuhu, dạo này không hiểu sao tự dưng tui lại thích đọc lại fic này dễ sợ, lần nào đọc cũng thấy hay hơn lần trước. Bây giờ nửa đêm rồi mà tui còn quắn quéo high không ngủ được. Tính ra tui viết cái comt lầu trên cũng vào nửa đêm không người, xem ra cũng thật có duyên nhỉ. <3

Chủ nhà nói đúng, đây chính là fic Gia Thế mà tui thích nhất tính tới hiện tại, mà thậm chí tui nghi ngờ tương lai chắc cũng khó tìm ra cái nào hay hơn nó lắm. Không thể không khen ánh mắt chọn của chủ nhà thật chuẩn á. <3

Đó là Gia Thế của chúng ta!

Tui yêu Gia Thế, tui yêu mọi người, đó là Gia Thế của chúng ta mà!

Làm fan não tàn của Gia Thế thật sự là lựa chọn đối nghịch với cả thế giới, lại vẫn không ngăn được sự yêu thích và tự hào của bản thân đối với nó được. Chịu thôi, người Gia Thế có sự kiêu hãnh của riêng mình, nên giờ tui có thể dám ra đường lớn tiếng hô tui chính là fan Gia Thế đây!

Hẹn gặp lại. Cố lên.

Gia Thế của chúng ta.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#6
Bá Đồ vứt cho Gia Thế cái á quân thứ nhất.

Nhìn nhìn chiếc cúp màu bạc được làm vô cùng tinh xảo, tất cả mọi người đều ý chí tinh thần sa sút trầm trọng. Đặc biệt thứ đồ chơi này còn là do kẻ thù truyền kiếp Bá Đồ vứt cho, càng làm cho ai nấy đều chẳng muốn đứng dậy tẹo nào.

Huống chi trận này đánh ức méo chịu nổi, sau khi đội trưởng bị thích khách Bá Đồ dùng Liều Mình Một Hit đâm chết thẳng cẳng, cục diện chiến thuật liền hoàn toàn xoay chuyển nghiêng về phía Bá Đồ.

Gia Thế tụi mình đã bao giờ chịu uất ức thế này đâu?
Lúc Tô Mộc Tranh đem cái cúp bạc này bỏ vào tủ kính, ngơ ngác nhìn một hồi, không nhịn được òa khóc. Nước mắt từng giọt từng giọt một chảy xuống, Tô Mộc Tranh vội vàng lau lau, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều.

Không phải không biết lượng sức mình, không phải tự cao tự đại. . . Nhưng mà cô đặc biệt đặc biệt nghĩ sẽ đem được chữ "Mộc Vũ Tranh Phong" khắc lên phía dưới chiếc cúp màu vàng lấp lánh kia, thật sự đặc biệt đặc biệt nghĩ như vậy.

Gia Thế tụi mình đã bao giờ chịu uất ức như thế đâu? Đã bao giờ đâu?

Là nước mắt, nước mắt tan vỡ của những ước mơ dồn nén trong tim, nhưng dù có khóc cạn bi thương trên đời này đi nữa, cũng chẳng thể mang ước mơ đó trở thành hiện thực được.

Muốn đến cùng cực, trên đời này tưởng chừng không còn gì quan trọng hơn, nỗ lực cố hết sức mình, liều hết cả mạng, vậy mà vẫn không thể hoàn thành được, tất cả khát vọng đều tan thành bọt biển...

Tô Mộc Thu ban đầu chỉ muốn làm đội trưởng luân phiên ngày đầu tiên của chiến đội Gia Thế, Ngô Tuyết Phong chỉ muốn có thêm một đoạn thời gian cùng đội trưởng chinh chiến thêm một chút nữa, Tô Mộc Tranh ban đầu chỉ muốn nâng lên chiếc cúp vàng thay cho anh trai sánh vai cùng Nhất Diệp Chi Thu, Khưu Phi ban đầu chỉ muốn sóng vai bên Diệp Tu kề vai chiến đấu...

Chỉ đơn giản đến thế, vậy mà cả đời vẫn không thể làm được...

Broken promises, Gia Thế chứa đầy những ước mơ chưa trọn vẹn, những lời hẹn ước chưa kịp thốt ra, những cuộc hành trình còn chưa kịp cất bước. Vậy mà, chưa kịp reo hò, Vương triều đã đổ. Chưa kịp mơ mộng, Vương miện đã rơi.

Chưa kịp, còn chưa kịp... Còn nhiều lắm những thứ mà chúng ta vốn có thể làm cùng nhau mà...

Nay ai ai cũng có chốn an phận, Đấu Thần phong vương Liên minh, Gia Thế vẫn kiên cường chưa ngã. Chỉ là, ai sẽ đền cho chúng ta những lời hứa năm xưa đây?

Chúng cứ như vậy mà... mất rồi sao?

Tui xin lỗi chủ nhà, lâu lâu tui lại chạy vô đây spam >’’< Cơ mà không hiểu fic này nó thần thánh quá hay sao, mỗi lần đọc lại tui đều có một cảm xúc mới.

Bonus chủ nhà tấm hình ở dưới cùng nè, đọc hết fic với tâm sự của chủ nhà xong nhìn xuống tấm hình, thật sự rất rất hợp luôn, lần trước tui vô tình lướt qua nó mà nhớ mãi không quên. Mấy bữa nay tui cứ đi kiếm nó, tưởng mình nhớ lộn ở đâu, giờ nhìn mãi mới thấy nó còn cái ô vuông nhỏ xíu thôi T_T



Tén tèn, bùm, ngầu chết mọi người luôn!
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#7
Gia Thế tụi mình đã bao giờ chịu uất ức như thế đâu? Đã bao giờ đâu?

Là nước mắt, nước mắt tan vỡ của những ước mơ dồn nén trong tim, nhưng dù có khóc cạn bi thương trên đời này đi nữa, cũng chẳng thể mang ước mơ đó trở thành hiện thực được.

Muốn đến cùng cực, trên đời này tưởng chừng không còn gì quan trọng hơn, nỗ lực cố hết sức mình, liều hết cả mạng, vậy mà vẫn không thể hoàn thành được, tất cả khát vọng đều tan thành bọt biển...

Tô Mộc Thu ban đầu chỉ muốn làm đội trưởng luân phiên ngày đầu tiên của chiến đội Gia Thế, Ngô Tuyết Phong chỉ muốn có thêm một đoạn thời gian cùng đội trưởng chinh chiến thêm một chút nữa, Tô Mộc Tranh ban đầu chỉ muốn nâng lên chiếc cúp vàng thay cho anh trai sánh vai cùng Nhất Diệp Chi Thu, Khưu Phi ban đầu chỉ muốn sóng vai bên Diệp Tu kề vai chiến đấu... Chỉ đơn giản đến thế, vậy mà cả đời vẫn không thể làm được...

Broken promises, Gia Thế chứa đầy những ước mơ chưa trọn vẹn, những lời hẹn ước chưa kịp thốt ra, những cuộc hành trình còn chưa kịp cất bước. Vậy mà, chưa kịp reo hò, Vương triều đã đổ. Chưa kịp mơ mộng, Vương miện đã rơi.

Chưa kịp, còn chưa kịp... Còn nhiều lắm những thứ mà chúng ta vốn có thể làm cùng nhau mà...
Nay ai ai cũng có chốn an phận, Đấu Thần phong vương Liên minh, Gia Thế vẫn kiên cường chưa ngã. Chỉ là, ai sẽ đền cho chúng ta những lời hứa năm xưa đây?

Tui xin lỗi chủ nhà, lâu lâu tui lại chạy vô đây spam >’’< Cơ mà không hiểu fic này nó thần thánh quá hay sao, mỗi lần đọc lại tui đều có một cảm xúc mới.

Bonus chủ nhà tấm hình ở dưới cùng nè, đọc hết fic với tâm sự của chủ nhà xong nhìn xuống tấm hình, thật sự rất rất hợp luôn, lần trước tui vô tình lướt qua nó mà nhớ mãi không quên. Mấy bữa nay tui cứ đi kiếm nó, tưởng mình nhớ lộn ở đâu, giờ nhìn mãi mới thấy nó còn cái ô vuông nhỏ xíu thôi T_T



Tén tèn, bùm, ngầu chết mọi người luôn!

Bỏ qua tất cả, tấm hình này ban đầu với tôi - một đứa coi animation trước thì chỉ thấy nó đẹp thôi. Đến khi đọc truyện quay lại mới thấy nó rất là ... ý nghĩa nữa.

Đội trưởng Diệp Thu của chúng ta quay lưng lại, chúng ta chỉ thấy được bóng lưng của anh cùng chiến huy Gia Thế trước mặt, những người quanh anh hẳn là các tuyển thủ Gia Thế nhưng tôi vẫn nghĩ họ không phải là tuyển thủ thời Lưu Hạo mà là những tuyển thủ thuộc thế hệ đầu tiên như Ngô Tuyết Phong. Họ đều bị che mặt một màu đen, GT năm xưa huy hoàng là do Diệp Thu và bọn họ xây nên, chỉ là ngôi sao trung tâm như Diệp Thu thì mãi ko được ngoại giới biết mặt, những tuyển thủ có vai trò lớn như Ngô Tuyết Phong lại bị xem thường.

Nên nói hình ảnh này với tôi rất đẹp, rất ngầu nhưng cũng có chút đau lòng. Gia Thế, Vương Triều của tôi...
 

Vũ Lạc Thướng Thiên

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
34
Số lượt thích
247
Team
Bách Hoa
#8
Trong tất cả các
Diệp Tu ở sau lưng cô bất đắc dĩ mà thở dài: "Đứa nhỏ này, khóc cái gì. Sau này Gia Thế tụi mình sẽ lại lấy thêm hàng đống cái quán quân nữa cho mà xem."

"...Anh chắc chắn không?"

"Anh chắc chắn."
Anh nói, sau này sẽ có quán quân. Và anh giữ lời hứa. Chỉ là lời hứa đã không trọn vẹn câu. Quán quân của anh, đã không còn Gia Thế trong đó.

Gia Thế 10 năm luân hồi. Không còn đấu thần, không còn Nhất Diệp Chi Thu, gần như chẳng còn gì cả. Chỉ còn một cậu bé chưa đầy 20.
Nhưng Gia Thế sẽ không ngã.
 

Bình luận bằng Facebook