[Hoàn] [Bá Đồ - F4] Sunrise - Mặt trời mọc

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
SUNRISE
MẶT TRỜI MỌC
[Bá Đồ - F4]



[Cre trên hình]

Convert: 张佳乐头上的小花儿 (Convert Link)
Editor: oomi đại nhân - fan hâm mộ não tàn của BÁ ĐỒ
[15.3.19] Đã beta lại

Cấu tạo: Non CP, theo timeline,...
Bối cảnh: Kí túc xá Bá Đồ
Ra sân: F4

00 : 00 : 00 giây

Trương Tân Kiệt cuối cùng nhắm mắt lại, định tiến vào giấc ngủ.

Tuy rửa mặt rồi chui vào ổ nằm chuẩn bị ngủ như bình thường, nhưng anh chưa từng tiến vào giấc ngủ một cách bình thường, cũng không thể đi ngủ ngay.

Lần này cũng vậy, anh vẫn mở to mắt nằm trong bóng tối, ánh mắt hướng lên nhìn trần nhà rồi hạ xuống vách tường đối diện, trên đó treo vài đồ vật, đồng hồ đều đặn kêu tích tắc, kim đồng hồ mang ánh huỳnh quang phát sáng kiên định dịch chuyển từng chút một theo quy luật. Cũng cho người ta có thể tận mắt nhìn thấy thời gian trôi qua.

Đây là căn phòng anh hết sức thân thuộc, vì sáu năm dài gắn bó. Cho dù nhắm mắt lại cũng có thể xác định đúng vị trí của mỗi vật trong phòng, giá sách ở đâu, tủ quần áo ở chỗ nào, máy vi tính nằm đâu – bất luận là chỗ nào kể từ khi anh đến đây đều là bất di bất dịch, chưa bao giờ thay đổi.

Anh nghĩ đến lúc mới đây lần đầu được đưa đến nơi này, bới vì tuổi còn quá nhỏ lại là lần đầu tiên rời nhà, là quản lý chiến đội mang hai nhân viên vệ sinh đến giúp đỡ thu dọn nhưng anh lễ phép từ chối. Sau đó anh một mình chậm rãi dọn dẹp căn phòng của mình.

Khi đó anh không mang theo nhiều đồ, vài bộ quần áo và vài vật dụng sinh hoạt, vài quyển sách. Sau này, khi lớn hơn một chút, mấy bộ quần áo mang theo lúc đó mặc vào có chút buồn cười, liền được cất giữ dưới đáy hòm, mà bìa bao bên ngoài của mấy quyển sách kia cũng bị đổi qua rất nhiều lần.

Vẫn cho rằng không có gì thay đổi, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, lại không như vậy.

Anh nhớ lần đầu tiên đứng trên sàn đấu Liên minh Vinh Quang, màn hình lớn sau lưng hiện lên “Thạch Bất Chuyển – Trương Tân Kiệt”. Sáu chữ này hiện lên là lúc anh đi ở sau cùng của đội ngũ, những người đội viên đi trước anh khi đó và bây giờ cũng không giống nhau, không thay đổi chỉ có một - người đi đầu luôn là Hàn đội – Hàn Văn Thanh.

Hiện tại, bây giờ…


00 : 25 : 36 giây

Trương Tân Kiệt cuối cùng chìm vào giấc ngủ.


(2)
(3)
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#2
00 : 32 : 13 giây

Trương Giai Lạc thở ra một hơi, đóng máy tính lại.

Sau khi ánh sáng trên màn hình tối đi, cả phòng chỉ còn ánh sáng lờ mờ chiếu từ đèn bàn. Anh chìa hai ngón tay quơ quơ trước đèn, trên bức tường đối diện xuất hiện một cái bóng to chạy qua lại. Như thấy điều mới lạ, thay đổi vài kiểu tay, cuối cùng thả tay xuống buông dài trên ghế dựa, cái bóng sau lưng cũng theo đó chuyển động rồi lặng yên.

Tia sáng từ bốn phía theo đó mà yên tĩnh, hết thảy lại bao phủ trong bóng tối lần nữa. Hai năm trôi qua anh đã sớm quen với căn phòng này, bởi vì lúc đầu chuyển vào anh mang theo mấy phần suy nghĩ đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng quyết định lúc này đây bắt đầu lại từ đầu. Thấy bày trí vật dụng trong phòng nơi này cùng nơi ở vốn đã thân thuộc trước kia hoàn toàn khác nhau, tuy rất nhanh cũng trở thành thói quen.

—— Sau này anh biết cuộc đời này không hề có ‘bắt đầu lại từ đầu’ chân chính, trên tay chính mình cũng không có lưỡi dao sắc có thể chặt đứt hết thảy. Một lần nữa, anh phát hiện bản thân cũng không cần vật đó.

Không động đậy ngồi như vậy một lúc lâu, đến khi phát hiện mình đã quên đóng kỹ cửa sổ khiến gió bên ngoài thổi vào mang theo một chút mát lạnh.

Anh hắt hơi, đứng dậy đi tới trước cửa sổ. Tầng ký túc xá của Bá Đồ không cao, nhưng từ phòng anh cũng có thể nhìn thấy ánh đèn đường rọi xuống cuối con đường, thỉnh thoảng có xe hơi đạp ga nổ vang chạy qua, rồi con đường lại trở lại yên ắng không một bóng người.

Anh nghĩ đến trước đây thật lâu, buổi tối còn có thể chuồn ra ngoài kí túc xá lẻn đi ăn bữa ăn khuya, nhưng cơm tối ở Bá Đồ phân lượng luôn rất đủ, khiến anh hữu tâm vô lực.

Chuyện khiến anh hữu tâm vô lực còn rất nhiều, ví như chia tay, hoặc vài chuyện không thể khống chế. Nghĩ như vậy, anh đóng cửa sổ, cả phòng vì thế mà sa vào tĩnh lặng hoàn toàn. Tĩnh đến gần như có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình, vì thế anh hít sâu vào vài hơi.

Đây không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần gần như đều là lần cuối, những lúc không mang những suy nghĩ như vậy rất ngắn ngủi, bất quá hiện tại không phải lúc đó.

Bởi vì anh vẫn tin vào chính mình như cũ, cảm thấy mình có thể hơi hài lòng một chút.


03 : 28 : 40 giây


Trương Giai Lạc tiến vào ổ chăn, muốn mơ một giấc mơ đẹp.
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#3
04 : 00 : 27 giây

Lâm Kính Ngôn tắt điện thoại, để gần lỗ tai có chút nóng.

Nhìn thời gian trên điện thoại, hơi ngạc nhiên, không nghĩ cuộc điện thoại này lại lâu như vậy. Buổi tối này anh nhận được rất nhiều cuộc gọi, tuy rõ ràng có thể không nghe, nhưng anh lại nhất định nghe hết, hơn nữa còn nghiêm túc trả lời từng vấn đề của phóng viên, giống như không còn quá quan tâm việc bị ‘tra hỏi’ nữa.

Gọi tới ngoài phóng viên còn có một ít là bạn bè ngày trước, trong đó có những người còn không hề liên quan với Vinh Quang, thậm chí là một người bạn quen từ rất nhiều năm trước trong game cũng nhắn cho anh một tin nhắn.

Tên đó đã kết hôn sinh con, làm việc ở một công ty, thu nhập không cao không thấp nhưng cũng có những gánh nặng gia đình, từ sau khi có con mỗi ngày đều cười ngây ngốc. Có lẽ ở một số lúc Lâm Kính Ngôn vẫn có ấn tượng về cậu ta, anh vẫn nhớ năm đó lúc được Hô Khiếu tuyển mộ, đối phương từng nói, thật ngưỡng mộ cậu đó.

Sau đó thì sao? Khi đó anh đoán dù đối phương không nói ra, nhưng có lẽ phải là: “Rõ ràng mọi người đều không phải thiên tài, tại sao lại là cậu?”.

Chỉ là tất cả đều không nghĩ đến thời gian đã qua nhanh như vậy, nhanh đến mức khi anh phát hiện thì đã phải ra sức đuổi theo mới có thể bắt được cái đuôi của ước mơ, mà bất giác buông lỏng ——

Không phải hai tay trống trơn, anh đột nhiên cảm thấy mình thật ra mình đã làm rất tốt.

Từ ngăn kéo tìm được cục sạc điện thoại, tiện thể lấy vài vật vụn vặt cần thu dọn ra, bỏ vào vali đã sớm chuẩn bị tốt. Nhưng lại đột nhiên nghĩ mình không nên thu dọn lúc nửa đêm thế này, làm ồn sẽ ảnh hưởng đến hàng xóm Trương Giai Lạc kế bên, vì thế anh đóng vali, ngồi trước máy tính.

Nhưng anh không mở máy tính, chỉ nhìn màn hình đen như mực, cùng cái bóng của chính mình phản chiếu từ màn hình máy tính.

Anh duỗi tay tháo kính trên mắt xuống, sau đó cúi đầu xoa xoa sống mũi, xem ra còn có chút không quen với cặp mắt kính này.


05 : 00 : 19 giây

Lâm Kính Ngôn đứng lên, định đi rửa mặt, sau đó đi ngủ một chút.


05 : 45 : 00 giây

Hàn Văn Thanh trắng đêm không ngủ.

Anh điều khiển Đại Mạc Cô Yên hoàn thành một lần huấn luyện, sau đó tắt chương trình, rút thẻ. Mười năm trôi qua, tấm thẻ đã có không ít đấu vết của năm tháng, nhìn qua có chút cũ kĩ. Vài phần tự giễu nghĩ, có lẽ cũng giống như chính mình.

Rất nhiều năm trước tâm trạng khi mới cầm tấm thẻ này, nói thật anh rất ít khi nhớ lại, chỉ nhớ rõ khi đó tuổi mình còn rất nhỏ, tâm tính lại lớn, không biết chịu thua, ngồi trong tiệm net PK thua mấy trận liền đã kích động tới muốn đập bàn. Đương nhiên nhiều năm như vậy anh đã không còn là nhóc con vắt mũi chưa sạch năm đó, nhưng lòng háo thắng lại càng cháy càng mạnh, như biết thời gian không còn nhiều.

Đúng, không nhiều, nhưng vẫn có thể dùng hết sức chạy thêm một đoạn đường, đến khi một bước cũng không thể bước tiếp —— Không, anh nghĩ, ngày đó vĩnh viễn cũng sẽ không tới, anh vĩnh viễn vẫn có thể tiến về phía trước.

Dù cho rời khỏi nơi này, cũng có thể.

Cất thẻ tài khoản vào hộp, tiếp tục động tác rèn luyện tay, động tác chậm như đang chờ mặt trời mọc.


06 : 00 : 30 giây

Có chút ánh sáng chói mắt như xuyên thấu kính thủy tinh, Hàn Văn Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy triều dương.

.

- END –
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,956
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Một đêm tràn ngập tâm sự với mấy anh nhỉ. Mở đầu bằng Trương phó ngủ trễ là tui thấy có điềm rồi, khúc cuối Hàn đội một câu “cả đêm không ngủ” là tui đau lòng sắp chết luôn.

Chút tia nắng chói mắt như pha lê đó hẳn chính là ánh sáng cuối đường hầm chăng? Một cái rèm cửa ngăn không nổi, mười năm thời gian ngăn không nổi, bởi đó là quang mang rực rỡ của Vinh Quang của Bá Đồ chúng ta, xuyên thấu màn đêm mà rọi chiếu tận đáy lòng!

Chúng ta cùng im lặng đón bình minh. Đến đây, Bá Đồ vĩnh viễn không lùi bước!

“Một ly kính triều dương, một ly kính nguyệt quang” (Tiêu sầu - Mao Bất Dịch)

(Dập đầu tạ tội, mị mở một lúc 2 tab, cmt nhầm T_T Tui bị Bá Đồ ngầu quá, não bị doạ sợ rồi?!)
 

Bình luận bằng Facebook