- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 3,814
- Location
- Thanh Đảo
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Những chàng trai Thanh Đảo
[Bá Đồ]
Đây là Bá Đồ!
[Cre: Trên hình]
"Mười năm Bá Đồ tâm bất hối"
Convert: 张佳乐头上的小花儿 (Convert Link)
Editor: oomi đại nhân
Beta: oomo
Đã hoàn
Đây là Bá Đồ!
[Cre: Trên hình]
"Mười năm Bá Đồ tâm bất hối"
Convert: 张佳乐头上的小花儿 (Convert Link)
Editor: oomi đại nhân
Beta: oomo
Đã hoàn
Băng qua đoàn người đông đúc, chìa vé của mình cho kiểm soát viên, anh trai kiểm vé nhìn cô rõ ràng có chút bất ngờ.
- Em đến một mình à? Bây giờ em gái thích Vinh Quang không nhiều đâu.
Em gái gật đầu đồng tình.
- Em chuyên chơi nghề gì?
- Mục sư.
- Chọn vì Trương Tân Kiệt à?
Cô nở nụ cười cầm lại vé, nói cảm ơn sau đó bước nhanh vào nhà thi đấu.
Mùng 3 tháng 1, chiều, cô đứng ở nhà thi đấu Q thị - sân nhà Bá Đồ đang tổ chức Ngôi Sao Cuối Tuần, xung quanh đều là người mặc hai màu đen đỏ quen thuộc của Bá Đồ, trong lòng không rõ vì sao lại dâng lên cảm giác ấm áp.
Treo cao trên cửa lớn chính là Đội huy của chiến đội Bá Đồ, nhìn lại ba lô bên người cũng treo đầy huy hiệu nhân vật thành viên của chiến đội.
Đại Mạc Cô Yên, Thạch Bất Chuyển, Bách Hoa Liễu Loạn, Lãnh Ám Lôi, Âm 9 Độ, La Tháp, Trường Lạc Nhật, Quý Lãnh…
Mỗi một nhân vật đều là thẻ tài khoản từng vì Bá Đồ chinh chiến, mỗi thẻ đều chưa từng hạ xuống, mỗi một cuộc tranh tài, mỗi một lần thắng thua cô đều nhớ rõ rõ ràng ràng.
Trong khi các nữ sinh khác thảo luận mỹ phẩm, trang điểm... đó là lúc cô chui vào tiệm net đóng cọc trong một góc, nỗ lực hoàn thiện từng thao tác của chính mình.
Thao tác mỗi lần nhanh hơn một chút, hoàn thiện thêm một chút, có lẽ sẽ có thể giúp đỡ hốt được boss, có lẽ sẽ có thêm một phần vật liệu, có lẽ có thể giúp Bá Đồ.
Mang theo suy nghĩ này, niềm tin này, cô bồi Bá Đồ đi qua năm năm, không dám nói mình có tuổi đời, nhưng cũng có thể vỗ ngực tự xưng mình là fan não tàn.
Tiền đi làm tích góp mấy tháng liền, thậm chí còn nhõng nghẽo đòi anh trai đồng ý đưa cô đến Q thị, chỉ vì một trận Ngôi Sao thế này.
Cô muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ.
Tay nắm cổ áo, nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía trung tâm Nhà thi đấu, sắp bắt đầu chính là Vinh Quang mà cô chờ mong.
Đứng trên đỉnh Vinh Quang chính là 24 nhân vật ngôi sao, từng người từng người một, Luân Hồi, Lam Vũ, Vi Thảo, Hư Không, Bách Hoa, Hưng Hân…
Lức mở màn bắt đầu, tiếng la hét cùng tiếng hoan hô đều vang lên không dứt, thế nhưng đi qua các nhân vật trên đài cô đều không quan tâm chút nào, chỉ có Bá Đồ, là tâm cô hướng tới.
Lại sau đó, chính là chủ đề của Ngôi sao Cuối tuần lần này —— hồi ức.
- Cho hỏi, có đôi tổ hợp nào, cùng nhau mười năm, từ Vinh quang mùa giải đầu tiên, vẫn mãi sóng vai chiến đấu kéo dài đến tận nay không?
Trong sân khán giả thoáng yên tĩnh một ít, tựa hồ cũng đang suy tư. Cũng chỉ có cô trong nháy mắt hiểu rõ đáp án, hai cái tên kia buột miệng mà ra.
Đại Mạc Cô Yên! Thạch Bất Chuyển!
Cô có cảm giác máu trong cơ thể đang sùng sục thiêu đốt, mang theo nhiệt độ nóng rực mà chảy xuôi. Bàn tay nắm cổ áo thậm chí có thể cảm nhận được trong lồng ngực, trái tim đang kịch liệt nhảy lên.
- Có thể nói, mười năm tổ hợp, nhân vật vẫn vĩnh viễn ở lại, nhưng tuyển thủ, đều có thể rời đi. Thế nhưng, ở Bá Đồ của chúng ta, có một người, là Anh, dùng Đại Mạc Cô Yên xuất hiện trên sâu khấu, là Anh, Mười năm như một suất lĩnh Bá Đồ của chúng ta dũng mãnh tiến tới. Từ mùa giải đầu tiên, mùa giải thứ hai, mùa giải thứ ba, từng chút một cho tới hôm nay. Mùa Giải Thứ Mười! Vĩnh viễn đứng chỗ này, đứng trên đỉnh cao, người này, chỉ có một người, Anh, là ai???
Giọng nói lanh lảnh đặc hữu của nữ sinh xen lẫn trong đám người nhỏ bé đến mức không nghe thấy được, nhưng cô vẫn dùng hết toàn bộ sức lực giống như những khán giả xung quanh cùng hô lên cái tên đó ——
“Hàn Văn Thanh! ! !”
Cô nhìn thấy đội trưởng chiến đội cô vẫn ngóng trông Hàn Văn Thanh đi lên sân khấu, mang theo sự uy nghiêm và bá khí trước sau như một của anh.
Cô nhìn thấy Hàn Văn Thanh vung nắm đấm, mang theo lực lượng không khác gì năm năm trước cô nhìn thấy.
Cô nhìn đội phó Trương Tân Kiệt từng bước chân kiên định mà trật tự bước lên, đi tới cạnh Hàn Văn Thanh.
Cô nhìn thấy nhân vật đứng đầu đã ôm ấp bảo vệ Bá Đồ mười năm.
Cô nhìn thấy, là niềm tin mà người Bá Đồ vẫn mang bên mình!
Mười năm Vinh Quang, chống đỡ gió mưa.
Chỉ có Hàn Văn Thanh, độc nhất vô nhị.
Toàn trường sục sôi, tiếng hét bài sơn hải đảo cùng tiếng gào thét đinh tai nhức óc, cô ở chỗ của mình, nấc khóc không thành tiếng.
Nước mắt làm tầm nhìn trở nên mơ hồ, nhưng cô vẫn như trước có thể nhìn thấy ánh mắt kiên định như ban đầu của Đại Mạc Cô Yên và ánh sáng thập tự giá lấp lánh trong tay Thạch Bất Chuyển.
Không phải chưa từng bại, không phải chưa từng lạc lõng mê man, thế nhưng Bá Đồ như trước ở đây, đứng trên đỉnh cao Vinh Quang, dùng tư thái vương giả tiếp thụ mọi lời tán dương cũng như đánh giá của người khác.
Năm năm, mười năm. Thậm chí hai mươi năm sau này, nếu có người hỏi tuổi thanh xuân của cô đã từng mê luyến điều gì đến vô phương cứu chữa, cô có thể không chút do dự trả lời —— Bá Đồ.
Cái mà cô nói, là mê luyến, là chấp niệm, là tín ngưỡng.
Tự dưới đáy lòng đọc thầm, Bá Đồ! Đây là Bá Đồ! Bá Đồ mà cô vẫn mãi yêu tha thiết, là chiến đội mà cô mãi vẫn ngóng trông!
Bá Đồ chính là Bá Đồ, không cần bất kì từ hình dung nào để diễn tả, hai chữ này đủ để nói lên toàn bộ.
Đây là Bá Đồ!
===
Một fan Bá Đồ não tàn đêm khuya đọc Toàn chức, đúng lúc nhìn thấy Ngôi Sao Cuối Tuần mùa giải thứ mười,
đọc đến nhiệt huyết sôi trào. Vì thế viết một chút.
Đối với tôi mà nói Bá Đồ chính là Bá Đồ, không có bất kì từ nào đủ hòan chỉnh để hình dung.
Tôi cũng không cách nào dùng lời nói để diễn tả mình thích Bá Đồ nhiều thế nào, dù thế nào thích chính là thích,
là fan não tàn vô phương cứu chữa.
Mười năm Bá Đồ tâm bất hối.
_Lời tác giả_
Một fan Bá Đồ não tàn đêm khuya đọc Toàn chức, đúng lúc nhìn thấy Ngôi Sao Cuối Tuần mùa giải thứ mười,
đọc đến nhiệt huyết sôi trào. Vì thế viết một chút.
Đối với tôi mà nói Bá Đồ chính là Bá Đồ, không có bất kì từ nào đủ hòan chỉnh để hình dung.
Tôi cũng không cách nào dùng lời nói để diễn tả mình thích Bá Đồ nhiều thế nào, dù thế nào thích chính là thích,
là fan não tàn vô phương cứu chữa.
Mười năm Bá Đồ tâm bất hối.
_Lời tác giả_
Last edited: