[Hoàn] [Diệp - Vương - Phương - Lạc] Trường Lữ

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Diệp - Vương - Phương - Lạc] Trường Lữ
Tiêu đề: Đi chơi xa

Convert:张佳乐头上的小花儿 (Convert Link)

Editor: oomi đại nhân thống trị thế giới=v=

Lời tác giả: Viết tặng Hoa Hoa @Hoa Hướng Dương mừng sinh nhật. Chúc mau gặp kì ngộ, sớm ngày tranh bá thế giới!

Cấu tạo: no couple (cách nói khác: cp do chái tim mỗi người quyết định – lời tác giả), chuyện thường ngày, cả bọn chung một ổ nảy sinh vài kịch tính nhỏ.

Truyện còn vài sai sót, oomi sẽ beta lại sau nha =v=, còn giờ, đọc vui nhá


1.

Trương Giai Lạc muốn tới thành phố B, vừa định đặt vé máy bay thì nhận được lời mời từ 2 tên bạn hữu cùng một lúc.

Chỉ khác là một tên thì gọi điện thoại, một tên thì nhắn tin. Lúc Trương Giai Lạc vừa cùng Vương Kiệt Hi cười nói cúp điện thoại, liền nhìn thấy tin tức từ Diệp Tu.

Nhiều năm như vậy, tên này lúc nào cũng là một bộ dáng lười nhác không đổi – đọc tin nhắn cũng cảm thấy được, nói mời người khác mà vẫn kiểu nói không thèm để ý, vẫn mang cái bản mặt hút thuốc đến đắc ý khiến người ta xưa nay không thể nhìn ra được tên này có thật lòng hay khách sáo. Không giống Vương Kiệt Hi, vừa ôn hòa lịch sự lại không làm cho người khác có cảm giác khách khí hay không quen, rất tự nhiên đông ý. Trương Giai Lạc soạn một cái tin nhắn đơn giản từ chối một hồi cũng không thấy bên kia nhắn lại.

Thực ra bên này Diệp Tu cũng không bình thản đắc ý như bên ngoài thể hiện ngược lại trong lòng đang có một chút xấu hổ vi diệu. Lúc Trương Giai Lạc nói muốn tới thành phố B Vương Kiệt Hi đang ở bên cạnh Diệp Tu thấy Diệp Tu đang mở cửa sổ vừa chơi vừa đánh chữ chat, sau đó liền chậm rãi lấy di động của mình ra gọi cho Trương Giai Lạc.

Nghe thấy Vương KIệt Hi dùng một giọng ôn hòa như nước kêu Trương Giai Lạc, Diệp Tu nổi da gà nguyên con. Diệp Tu quăng việc không thành qua một bên nói:

- Mắt bự cậu phá chuyện người khác như vậy đúng là không phúc hậu.

Nhưng Vương Kiệt Hi vô cùng thản nhiên nói

- Trương Giai Lạc lâu lắm không đến chơi, lần này đến thế nào cũng phải chơi cho đã. Chỗ anh.. ở sao nổi.


2.

Đến nhà Diệp Tu hay Vương Kiệt Hi ở lại Trương Giai Lạc cũng không biết vì nhà ai anh cũng chưa qua bao giờ.

Trước kia mọi người đều cùng ở Liên minh, lúc vẫn ở trong chiến đội, vừa là bằng hữu vừa là đối thủ. Thành phố nhà ai cũng đi qua đi lại rất nhiều lần nhưng không có lần nào đến nhà ở cùng nhau. Trương Giai Lạc và Vương Kiệt Hi trước giờ tính cách đều hơi trầm nên cũng không thân thiết lắm, anh cảm thấy người này giống như có điểm bí ẩn, không quá tốt để tiếp cận. Còn Diệp Tu, từ lúc nhận thức thằng này tới nay, vẫn luôn ở thành phố H không lú mặt đi đâu.

Nếu nói ở thành phố B Trương Giai Lạc quen thuộc với ai nhất thì chính là Phương Si Khiêm trị liệu của Vi Thảo. Cũng là người duy nhất Trương Giai Lạc từng đến thăm nhà ở thành phố B.

Phương Sĩ Khiêm tính tình cũng không quá tốt, vừa có chút lãnh ngạo, kết hợp với Tiểu đội trưởng Vi Thảo sánh vai hứng chịu vinh nhục cũng không sợ hãi luôn vân đạm phong khinh, xem nhẹ tất cả, so sánh rõ ràng ngược lại làm cho Trương Giai Lạc cảm thấy không có cảm giác quá xa cách.

Anh với Phương Sĩ Khiêm giải nghệ cùng mùa, một người mệt mỏi nản lòng thoái chí, một người cao hứng hăng hái, tâm tình cực kỳ khác biệt. Sau khi mở hội chiêu đãi kí giả, Phương Sĩ Khiêm mới dọn ra đây ở còn có nuôi thêm một con mèo. Trương Giai Lạc lần trước ghé qua nhà (nguyên văn: theo hắn trở về nhà =v=”), không ngủ lại, quậy phá với mèo con một buổi tối, cảm giác nóng nảy cùng mệt mỏi đều bị con mèo nhỏ mềm mại đuổi đi hết.

Phương Sĩ Khiêm nhìn Trương Giai Lạc kiên nhẫn dỗ dành con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt hạ vũ khí xuống, cũng khó tránh sinh ra một chút tâm tình mềm mại. Phương đại gia mở bao quả xoài đưa cho Trương Giai Lạc, nói sau này rảnh thì đến chơi.

- Giải nghệ cũng để cho mình thả lỏng một đoạn thời gian, đừng vội vã thi đấu.

Phương Si Khiêm đã từng nói như vậy

- Định rảnh rang một hai năm, đi khắp nơi, có lẽ sẽ ra nước ngoài.

- Vậy mèo nhỏ tính sao?

- Gửi nuôi chứ sao. Nhưng mà chắc nuôi lớn nhóc đó rồi mới đi, hiện tại còn quá nhỏ.

- Vậy mà nói cái gì tui rảnh rang lại tấp qua, mèo cũng không có.

Trương Giai Lạc bất mãn nhếch môi.

Phương Sĩ Khiêm yên lặng nhìn trần nhà.

- Cậu muốn qua, vậy tui không đi.

Con mèo nhỏ giống như ủng hộ meo meo hai tiếng, sáp tới liếm ngón tay Trương Giai Lạc. Hình như do mùi vị ngọt ngào trên ngón tay không phải vị mèo thích, vừa liếm hai cái nó lùi lại, quay đầu, dùng mông đối mặt với Trương Giai Lạc. Trương Giai Lạc ngẩn ra, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói:

- Xoài này, ăn rất ngon.


3.

Vừa tới sân bay thì nghe thông báo máy bay sẽ bị hoãn tới tối nay, Trương Giai Lạc buồn chán khoác balo, đổi tay cầm túi xách.

- Tối nay mấy giờ? Tôi tới đón anh.

- Hiện giờ vẫn không biết, vốn định đi chuyến bay tới sớm mà bây giờ bị hoãn lại nên chắc trễ lắm mới tới, chắc cũng sau nửa đêm lận.

- Không sao.

- Phiền cậu vậy kì lắm, để tôi tự bắt xe đến là được.

Thật ra dù đã đến mùa giải thứ mười một mười hai, dù những khuôn mặt cũ ngày trước gia nhập Liên minh cùng thời với anh hầu như đều đã lần lượt rồi khỏi sàn diễn, thì quan hệ của Trương Giai Lạc với Vương Kiệt Hi không hề thay đổi, đến nay càng thân thiết hơn. Như lần này tự nhiên nhận lời mời tới chơi cũng có cảm giác rất bình thường như là chuyện đương nhiên. Chỉ có lúc tối khi máy bay đến mới có chút khách sao xa lạ.

Nhìn Trương Giai Lạc trước mặt mình nhận lỗi, Vương Kiệt Hi chỉ cười cười.

- Không phiền, nếu anh tới trễ thêm bốn năm tiếng, tôi sẽ đưa anh đi xem mặt trời mọc.

Lãng mạn bất ngờ đập vào mặt làm Trương Giai Lạc hơi ngẩn người. Anh thắc mắc người của Vi Thảo có phải ai cũng có kỹ năng dụ dỗ người khác không. Nhiệt tình ấm áp phóng xuất tự nhiên quấn lấy khiến người anh nổi da gà.


4.

Nhưng mà tinh túy của lãng mạn là ở chỗ đối phương nói ra mà không cần phải suy nghĩ, chưa cần nháy mắt đã phun ra tự nhiên, còn ý tứ đằng sau thì cũng không quan trọng lắm.

Máy bay chở Trương Giai Lạc cũng không đến trễ lắm, bọn họ cũng không xem được mặt trời mọc.

Tháng 11 thành phố B nhiệt độ đã rơi xuống 0 độ, sau nửa đêm trên bầu trời hiện ra những đường đỏ ửng, Vương Kiệt Hi phủ thêm cho Trương Giai Lạc một cái khăn quàng cổ nói có lẽ ngày mai sẽ có tuyết rơi.

Khí ấm áp từ mặt trời còn chưa chiếu đến, trời cực kì lạnh, Trương Giai Lạc mò vào trong chăn xong thì lăn ra ngủ. Hôm sau mới phát hiện nhà Vương Kiệt Hi cũng có nuôi mèo.

Lúc anh từ phòng tắm đi ra thì nhiệt khí toàn thân cũng chạy ra theo, lạnh đến mức hút vào hai ngụm khí mới đi tiếp. Trong phòng, Vương Kiệt Hi đang cho mèo ăn đứng dậy đi châm nước, một con mèo xám trắng bự đang cọ khí thế bên chân anh vừa ngửa đầu nhìn bình nước đang sôi nổi bọt nước rần rần.

- Hảo mập!

Trương Giai Lạc nhìn thấy mèo, hai mắt lập tức tỏa sáng – anh rất thích mèo.

- Nhóc này trước đây rất ốm, ưa phá phách, suốt ngày chạy nhảy tưng bừng. Từ hồi triệt sản thì tính tình đổi 360 độ, ăn ngủ như heo, giờ thì anh thấy đó.

- Mèo cũng cần được ‘sinh hoạt’ chứ. (tự hiểu =v=)

Trương Giai Lạc lấy áo khoác, cũng giống như mèo mập ngồi xổm bên chân Vương Kiệt Hi. Ở góc này mới thấy, dưới rèm cửa còn một cục đen thùi lùi đang co tròn vo, chỉ có một đôi con ngươi màu xanh lục y hệt như bảo thạch mở to tròn sáng lấp lánh.

- Cậu nuôi hai con!

- Thật ra là hai rưỡi.

Vương Kiệt Hi chỉ sô pha

- Còn một đứa đang làm ổ dưới kia, bởi vì quanh năm không thấy được mấy lần nên coi như nửa con.

Trương Giai Lạc cười rộ.

Mèo đều có tên, như mập xám trắng thì gọi là Sao Chiết Tuyến, tính tình cũng rất cao ngạo. Trương Giai Lạc xoa xoa vuốt vuốt sờ sờ lông nó, không trốn nhưng lúc muốn ôm vào lòng thì bị phũ phàng quay mông đầy mặt ghét bỏ. Nhưng Vương Kiệt Hi vừa ngoắc ngoắc tay, Sao Chiết Tuyến liền tăng tốc bay vào lòng Vương papa.

Trương Giai Lạc đã bị tổn thương trong tim lên tiếng:

- Không hổ là Sao Chiết Tuyến của Ma thuật sư đại nhân nha.

Vương Kiệt Hi nói:

- Thực ra Sao Chiết Tuyến không phải mèo của tôi, là của Phương Sĩ Khiêm, 0,5 đang làm ổ dưới ghế là Sao Xạ Tuyến cũng là của ổng.

Trương Giai Lạc “Ặc” một tiếng, hỏi:

- Vậy mèo mun là của cậu? Tên gọi là gì?

- Phòng Điên.
(Điên trong tiếng Trung gọi là Phong =v=)

- Thiên sứ thủ hộ Phòng Phong??
(Gió cũng gọi là Phong, Phòng Phong là acc trị liệu của Vi Thảo, một trong hai acc Phương Sĩ Khiêm từng cầm =)))))))) về cơ bản, đọc giống nhau nhưng mà đây là đồng âm khác nghĩa, cách viết cũng khác =v=)

Chậc chậc chậc, nuôi mèo thôi có cần phải gọi tên thẻ tài khoản của người ta vậy hông, bởi vậy người ta nói trị liệu Vi Thảo với đội trưởng nhà mình quan hệ không tốt đều là người ngoài không hiểu chuyện nên nói bậy rồi! Trương Giai Lạc yên lặng khẽ khép cửa sổ tâm hồn bị chói mù mắt của mình lại nghĩ.

- Không, là cuồng màn cửa đến điên rồi nên gọi là Phòng Điên.


Phòng ở đây còn có nghĩa là Nhà, hoặc tựa tựa vậy =v= tui quên rồi

Còn Sao Xạ Tuyến với Sao Chiết Tuyến là vầy:

Sao XạTuyến là một chiêu của Ma đạo Sư, bình thường nó bay thẳng

Bị Vương đại bẻ cong thì thành Sao Gãy (Chiết = gãy, tên nôm na là sao gãy giữa đường, vậy nha =))))

5.

Trời đầy mây kết hợp với tuyết rơi đúng là thời tiết tuyệt vời để ngủ. Lúc Diệp Tu tỉnh ngủ là đã tới chiều, bưng tô mì vừa ăn vừa bắt đầu vào game.

Sau khi nhận được tin nhắn của Vương Kiệt Hi, Diệp Tu dọn dẹp một chút liền đi ra cửa, kết quả vừa lòi mặt ra đã đụng phải Phương Sĩ Khiêm.

- Ấy, không phải Diệp thần đây hả, trùng hợp vậy.

- Phương Sĩ Khiêm, nghe đồn ông di dân ra nước ngoài rồi mà?

- Xuất ngoại là Ngô Tuyết Phong nhà Gia Thế các cậu đó có được không?

Phương Sĩ Khiêm tức đến đen mặt.

- Bọn hậu bối tò mò không nói, chú mày với anh mà còn ở đây thắc mắc truyền thuyết đô thị sao hả??

Liên minh tam đại bí ẩn không lời giải đáp: Xuất ngoại rốt cục là Ngô Tuyết Phong hay là Phương Sĩ Khiêm hay là cả hai??? – một trong những topic sừng sững đứng đầu trong Diễn đàn truyền thuyết đô thị Vinh Quang.

Diệp Tu haha hai tiếng, ngậm miệng cười nói:

- Tưởng ông vẫn ở bên ngoài khảo sát chứ, Vương Kiệt Hi nói đã giúp ông nuôi mèo hai năm cũng không gặp ông quay lại mấy lần.

- Bận rộn thôi.

- Bận rộn nên quên luôn.

- Cũng vậy thôi.

Hai người đứng trước cửa phun lời rác rưởi qua lại, rồi cùng đi đến dưới lầu nhà Vương Kiệt Hi, lúc này mới phát hiện ra chỗ cả hai cần đến là một.

- Lần này thật sự là đúng dịp.

Diệp Tu hút một hơi thuốc lá nói:

- Vương Kiệt Hi nói với tui ba thiếu một, hẳn không phải là..

- …

Phương Sĩ Khiêm lấy di động ra mở tin nhắn

Vương Kiệt Hi: Ba thiếu một, mau tới.

- Há mồm chờ sung rụng, được lắm.

Diệp Tu nhả ra một ngụm khói thật dài, duỗi tay đào tìm chìa khóa.

Trương Giai Lạc kể cho Vương Kiệt Hi chuyện đã từng qua nhà Phương Sĩ Khiêm chơi mèo. Khi đó mèo chỉ mới lớn hơn bàn tay anh một chút, không biết bây giờ là Sao Xạ Tuyến hay Sao Chiết Tuyến.

- Chắc là Sao Gãy (chiết = gãy), Sao Bắn (= tinh bắn =)))) còn nhỏ, mới hai tuổi.

Vương Kiệt Hi khinh bỉ Phương Sĩ Khiêm đặt tên cho mèo quá dài gọi rất phiền, vì thế đều bỏ chữ gọi tên tắt. Tên gọi tắt này tên nào cũng có mùi hơi .. trung nhị, trung nhị giống như hai người vốn là huynh đệ thân thiết một bên vì mục tiêu khác nhau hủy diệt/ cứu vớt thế giới mà trở mặt thành thù. Trương Giai Lạc yên lặng nhưng trong lòng đang diễn ra từng thước phim hoành tráng đùng đùng bằng.

(trung nhị: thuật ngữ xuất phát từ anime (tên khác - bệnh trung nhị), nghĩ đơn giản dễ hiểu là: ấu trĩ (có nhiều nghĩa nữa, ví dụ như coi mình là trung tâm thế giới,..vưn vưn). ở đây hiểu là máu chó, trẻ con =v=)

Lúc sau nhân sĩ yêu mèo Trương Giai Lạc kiên trì không ngừng chân chó đi theo, cuối cùng Sao Gãy cũng đại phát từ bi chịu phận tù binh trong tay Trương Giai Lạc.

Bên ngoài tuyết lớn đầy trời, trong nhà một người một mèo nhoài người trên ghế sô pha kéo đàn khò khò khò.

Trong phòng mở điều hòa nên ấm áp mười phần, Trương Giai Lạc vuốt cục lông mềm mại trong lòng, nắm lòng bàn tay chânkhô ráo nhỏ xíu nhẹ nhàng tỏa ra hơi ấm. Anh cảm thấy sự thích ý trước nay chưa từng có.

- Nhà ngươi thật là thoải mái.

Anh thật tâm thật ý ca ngợi.

- Cảnh bên ngoài rất được. Bây giờ giá phòng ở đây so với lúc mới mua đã tăng gấp mười lần.

Rất hợp cảnh, Phòng Điên bước miêu bộ tiêu chuẩn từ trong rèm cửa đi ra, ưu nhã nhảy lên một đầu còn lại của sô pha.

- Cho nên mới không cho anh qua chỗ Diệp Tu ở.

Vương Kiệt Hi cũng ưu nhã nâng lên một chén trà.

- Diệp thần, nghèo.


6.

Diệp Tu lúc cửa mở hắt hơi một cái thiệt bự, quay đầu hỏi Phương Sĩ Khiêm có phải trong lòng ông mắng tui.

Phương Sĩ Khiêm mặt âm trầm nói đáng đời.

Trước mắt là Trương Giai Lạc đang ôm Sao Gãy ra chào đón hai người, mặt đầy nụ cười vui vẻ:

- Đã lâu không thấy rồi, lão Diệp, lão Phương!

Mèo không thể nhớ người, Phương Sĩ Khiêm cũng quá lâu không về, sớm đã bị loại sinh vật cao lãnh này quẳng ra sau đầu. Thấy hai người mới vào cửa, Sao Gãy từ trong ngực Trương Giai Lạc nhảy xuống, cọ cọ vào chân Diệp Tu, nhìn cũng không thèm nhìn Phương Sĩ Khiêm liền quay về hướng ổ mèo mềm mại mà quay mông đi.

Phương Sĩ Khiêm thấy Trương Giai Lạc vui vẻ, vẻ mặt âm trầm mới đó đã lướt qua, nhưng cũng không giận cái đồ mèo lười không nhận chủ kia. Anh đem cái túi giấy trong tay đưa cho Trương Giai Lạc:

- Cậu thích ăn.

Trong túi chính là xoài mà trước kia Trương Giai Lạc từng nói là ăn ngon. Anh tiếp lấy đưa mắt nhìn, lập tức dâng lên một loại tình cảm quen thuộc ấm áp bao bọc lại.

- Trương Giai Lạc, cậu vẫn như trước kia a, một chút thay đổi cũng không có.

Diệp Tu nói xong Trương Giai Lạc thì lại quẹo sang hắn:

- Cho dù cầm quán quân cũng thường cảm thấy đầu bị chọt hai cái.

- Diệp Tu, chú mày thế nào mà già đầu rồi vẫn không đứng đắn nổi!

Trương Giai Lạc cảm thấy Diệp Tu thật sự là thần phá hoại bầu không khí, một giây mà đã đem anh từ cảm giác hoài niệm thời gian trong quá khứ lôi ra ngoài. Anh tức tối kéo ống tay áo, xòe bàn tay ở trước mặt Diệp Tu lắc lư:

- Banh mắt ra nhìn đi, nhẫn vô địch thế giới, tui có đó!

Trên mặt mang theo mười phần đủ mười phần ghét bỏ đối với Diệp Tu. Trong mắt lại chứa đựng kiêu ngạo cùng mừng rỡ, còn có một loại khí thế hăng hái. Rõ ràng là dù trong kiếp sống chuyên nghiệp cuối cùng, anh vẫn tỏa ra một cỗ chính trực rực rỡ cùng bốc đồng của tuổi trẻ hoàng kim.

Diệp Tu cười.


7.

Nói đến kiếp sống chuyên nghiệp, trong bốn người bọn họ tuổi chuyên nghiệp dài nhất chính là Trương Giai Lạc, đúng là không ai ngờ đến.

Phương Sĩ Khiêm giải nghệ vào mùa giải thứ bảy cũng là thật sự lui lại. Lúc Trương Giai Lạc quay trở lại lão còn lẩm bẩm một câu “Nhóc lừa đảo”. Còn Diệp Tu chui ra chui vô nhiều lần, khi tái xuất đạt được Vinh quang, sau đó kết thúc cuối cùng cũng về thành phố B định cư. Lúc sau khi Vương Kiệt Hi cũng lui về, Trương Giai Lạc vẫn còn ở, không biết mệt mỏi.

Sau khi thua trận đấu kia, Trương Giai Lạc cùng Diệp Tu trước sau ngồi xổm ở bên bờ hồ đần ra.

Không nghĩ đến Diệp Tu cũng có lúc thất thần như thế này, Tương Giai Lạc duỗi tay qua chọt chọt sống lưng Diệp Tu.

Diệp Tu chán nản nói: “Ca đã lui rồi lại bị nắm quay trở về, vốn định là thêm một cái nhẫn này nữa thì một tay năm ngón cho đủ bộ. Lại không nghĩ đến, lần này ngón tay cái lại bị vắng vẻ”.

Trương Giai Lạc nhìn tay của mình một hồi, trong lòng sớm đã đem Diệp Tu đánh đập một trận ra trò. Sau đó nói với anh: “Giải này không có nhẫn quán quân, anh cứ coi như là thi đấu hữu nghị để tuyên truyền với thăm dò đi. Tất cả là để lót đường tranh giải vô địch thế giới”.

Diệp Tu quái dị nhìn Trương Giai Lạc.

Đùa ca sao, ca là lĩnh đội ca có thể không biết sao, nghiêm túc mà nói thì cậu ngày càng ngốc đi à!

Trương Giai Lạc hối hận vừa nãy ra tay quá nhẹ.

- Vinh quang, thật sự là không đợi được.

Trên đường trở về, Diệp Tu vỗ vai Trương Giai Lạc nói:

- Nhìn cậu, lại đánh thêm một hai năm là không có vấn đề, đến lúc đó nên mang cái vô địch thế giới về đi.

- Tất nhiên.

Trương Giai Lạc ngẩng đầu ưỡn ngực.

Nhưng trận đấu không gần như bọn họ nói. Đến khi đội Trung Quốc mỗi năm một lần trên sân đấu hai lần đạt được Vinh Quang, giới Liên minh Vinh Quang mới bắt đầu ra hình ra dạng.

Trong mùa giải năm nay, Cao Anh Kiệt cầm MVP, Vương Kiệt Hi lui khỏi vị trí, lùi về sau làm huấn luyện viên chiến đội. Năm tiếp theo, trận đấu cao nhất khởi động lần nữa, Trương Giai Lạc rời khỏi Bá Đồ, bắt đầu chân chính chinh chiến giải thế giới.

Kỳ thực Diệp Tu không hề cảm thấy Trương Giai Lạc là loại thuyển thủ sẽ thuộc về kiếp sống chuyên nghiệp lâu dài như vậy. Anh từng nói với Trương Giai Lạc đấu pháp có hoa không quả của cậu tiêu hao quá lớn, muốn kiếp sống chuyên nghiệp lâu dài hơn một chút, nên học cách điều chỉnh thu phóng phù hợp —— theo hướng tích cực có thể học tập theo Dụ Văn Châu, tiêu cực có tấm gương Tôn Triết Bình để tham khảo.

Kết quả Trương Giai Lạc lại bắt sai trọng điểm, vỗ bàn phẫn nộ Diệp Tu:

- Đấu pháp của tui thì sao hả?! Thế nào mà thành có hoa không quả rồi!

(chỉ có hào nhoáng bên ngoài, hời hợt ;v; Diệp đại đúng là độc miệng đúng là lúc đó Trương đại nên đánh mạnh một chút =v=”)

Lúc sau cậu cũng không thay đổi, vẫn luôn không thay đổi. Từ lúc bắt đầu thua Nhất Diệp Chi Thu còn bị trêu tức là đấu pháp vô vị nhàm chán, biết sâu bên trong chính là thật tâm thật ý quan tâm của đối phương. Cậu đều chưa từng nghĩ tới phải thay đổi hay đi một con đường khác, vẫn như thế tiếp tục kiên trì. Cũng không vì lý do đặc biệt gì, cậu nói: “Tôi thích”, chỉ thế mà thôi.

Sau đó thì cậu vẫn đánh, đánh tới làm cho tất cả mọi người đều thấy khó mà tin nổi tuổi chuyên nghiệp cũng có thể lớn như vậy.

Diệp Tu cũng từng cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng hiện tại nhìn người trước mắt, vẫn chẳng khác gì thuở ban đầu, cũng là tinh thần như vậy, ý chí chân thành cùng quyết tâm như vậy. Anh lại cảm thấy chuyện thế này chính là đương nhiên.


8.

Coi ra nhẫn của Trương Giai Lạc có lớn hơn một chút, dày hơn một vòng.

Nhưng Diệp Tu nhấc miệng cười bỉ ổi vươn tay trái ra móc ngón tay Trương Giai Lạc, nói:

- Tay trái ca sao lại có tới bốn cái nhẫn đây! So ra trọng lượng hình như càng lúc càng nặng nha, ai ai đúng là rất nặng đó nha!

- Diệp Tu!! Ông nội nhà anh!!


9.

Bên kia quậy đến gà bay chó chạy, còn bên này Vương Kiệt Hi đã đem trà cụ và bàn cờ ra sắp xếp cẩn thận.

- Mấy cậu định ở đây tu luyện một đêm?

Nhìn thấy Vương Kiệt Hi, sắc mặt Phương Sĩ Khiêm như mây mù che phủ.

- Diệp Tu sao chú mày có chìa khóa, từ khi nào cậu với người của Gia Thế gần gũi vậy rồi?

- Cảm tình tốt thôi.

Diệp Tu đắc ý.

- Đầu tiên, vì Diệp thần ở gần, chìa khóa đưa anh ấy để thuận tiện tới chăm sóc mèo. Đặc biệt là mèo của anh, một ngày không nhìn tụi nó có thể phiêu diêu tới cực lạc rồi. Thứ hai, anh ấy đã sớm không còn là người Gia Thế. Thứ ba, theo lời anh, Vi Thảo với Bách Hoa là địch, nên Giai Lạc cũng không được ở?

Vương Kiệt Hi chậm rãi nói:

- Đúng không, Giai Lạc?

- Nhưng mà anh cũng không có chìa khóa nhà chú a.

Phương Sĩ Khiêm còn một bụng tức.

- Trong nhà có người lão ta còn không nhấn chuông cửa, nhất định phải moi chìa khóa dự phòng ra xài. . .

Vương Kiệt Hi liếc nhìn Diệp Tu

- Cũng giống như trên tay anh ta là bốn cái nhẫn cực kì chướng mắt kia, đều là cố ý, nghiêm túc nhìn thì anh thua rồi.

Diệp Tu cười ha ha, miệng ngậm thuốc lá bước vào nhà ịn mông ngồi dựa lên sopha thì thấy trên bàn đã dọn xong một bàn cờ nhảy.

- Gì đây?

- Cờ nhảy.

Vương Kiệt Hi trịnh trọng trả lời.

- . . . Tui biết đây là cờ nhảy, cậu gọi tụi tui tới để chơi cờ nhảy?

Vương Kiệt Hi gật đầu.

- Cậu nói ba thiếu một. . . Tốt xấu gì cũng là chơi mạt chược mới đúng chứ. Ở đây có bốn đại thần Vinh Quang, gộp lại cũng mười cái quán quân rồi. Đêm khuya lại mở mật hội chỉ vì một bàn cờ nhảy?

- Nội tâm chú mày lắm trò quá.

Phương Sĩ Khiêm ngồi nghiêng trên ghế sopha, đem cầm quân cờ màu xanh lục để trước mặt mình:

- Ở Vi Thảo, cờ nhảy là thú vui nhàn nhã hằng ngày.

- Vì Trương Tân Kiệt có thể dùng cờ nhảy coi bói?

- Nếu Diệp thần không thích, chúng ta còn có thể chơi trò này.

Vương Kiệt Hi lại từ dưới bàn trà lấy ra một hộp cờ phi hành (cờ bay).


10.

Vì Trương Giai Lạc muốn cả lũ cùng chơi nên cuối cùng bốn người tâm hồn treo ngược cành cây chơi cờ nhảy.
Rút thăm chọn cặp, Trương Giai Lạc Vương Kiệt Hi một nhà, Diệp Tu Phương Sĩ Khiêm một nhà, ai đem cờ của mình chui vào trận doanh của đối phương trước là thắng.
Mới vào, quân cờ nhà ai nấy ở, cục diện hòa bình vô cùng. Vương Kiệt Hi mở miệng đóng miệng đều kêu một tiếng “Giai Lạc”, Trương Giai lạc bên này cũng đóng miệng mở miệng cũng một tiếng một tiếng “Kiệt Hi”… Phương Sĩ Khiêm quả thật nghe không nổi nữa, hết nắn lại bóp quân cờ ở trên khay trà đến nỗi cả bàn lung lay loảng xoảng lắc lư.
- Không nên phân biệt như vậy, từ bây giờ, tụi mình gọi tên đầy đủ của nhau đi ha, OK?
- Phân biệt cái gì? Trong đám này tôi chỉ gọi tên đầy đủ của anh, vậy cũng là phân biệt còn gì, rất không không bằng. – Vương Kiệt Hi nói.
Phương Sĩ Khiêm bại trận.
Diệp Tu không nói gì, cầm quân cờ liên tục đi mấy bước, bị Trương Giai Lạc cản lại.
- Bà nội anh lão Diệp, anh có biết chơi cờ nhảy không hả! Cái này là cách không truyền tống thì có, 3 ô đấy! Nhảy thành bay luôn rồi!
- Cờ nhảy chính là đi như vậy nha. Nhảy sao cho đối xứng là tốt rồi, Trương Giai Lạc cậu đừng ra vẻ hiểu biết.
Diệp Tu múa may, đưa cho Vương Kiệt Hi một trái xoài, dụ:
- Đúng không, lão Vương.
- Không đúng.
Vương Kiệt hi lãnh khốc nói:
- Có thể vượt liên tục, nhưng chỉ có thể cách một ô.
- Mày làm người kiểu gì vậy?
Phương Sĩ Khiêm cùng Trương Giai Lạc lé mắt nhìn Diệp Tu.
- Hừm…
Nhìn ba người kia đứng chung một chiến tuyến, Diệp Tu chỉ đành vuốt cằm tìm bậc thang đi xuống.
- Ra là quy tắc cờ nhảy Bắc – Nam cũng có chút khác nhau.
- Nhưng chỗ này hình như chỉ có Giai Lạc là người phía Nam.
Vương Kiệt Hi mắt sáng như đuốc nhìn thấu vạch trần.
- Ặc . . . vậy là quy tắc chơi ở thành phố H có khác một chút rồi.
Diệp Tu sượng mặt bào chữa một chút.
Ma Thuật Sư đúng là không dễ mua chuộc, Diệp Tu rút tay đem quả xoài nhét lại vào miệng.

11.
Quậy phá một hồi, trận đấu lại tiêp tục. Ở giữa sân đã tiến vào cục diện giằng co ngươi chết ta sống giữa bốn bên, lúc này mới phát hiện không ai xem ván cờ nhảy là một trò chơi, đều vắt hết não ra để chiến thắng lũ còn lại.
Có lẽ do đã làm đối thủ nhiều năm, một khi đối diện thì đều không tự chủ được auto hình thành bầu không khí cạnh tranh bom rơi đạn nổ. Trương Giai Lạc thậm chí cảm thấy long bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, anh khẽ ngẩng đầu. Đập vào mắt trên mặt cả bọn đều là vẻ mặt mà anh đã vô cũng quen thuộc bao nhiêu năm qua. Đó là vẻ mặt mỗi lần lên đấu trường đều có thể nhìn thấy, thúc dục người ta đến chiến ý sục sôi.
Mà Vương Kiệt Hi với Phương Sĩ Khiêm không hổ là đã từng đem cờ nhảy ra làm thú vui tao nhã để chơi cũng các lão đồng đội, hiện tại đang chém giết kịch liệt đến gió tanh mưa máu, nhanh chóng lòi ra sự ăn ý quen thuộc. Lúc đầu cục diện đã đến bước xâm nhập địa phận quân địch, nhảy cầu qua sân, nhanh chóng tiến vào nơi đóng quân, cũng nhân tiện bày ra mấy trò cản đường quân địch.
Từ một bàn cờ nhảy mọc ra quyết tâm tràn đầy nhiệt huyết. Ý chí chiến đấu quen thuộc đó, tâm tình quyết tâm dành thắng lợi đó, không cần biết là ở trên chiến trường nào đều khiến ta cảm nhận được cảm giác thư sướng của thanh xuân tuổi trẻ như nhau.
Cuối cùng là hai người từng là bạn nối khố tương hỗ tương trợ nhau của Vi Thảo đối đầu một trước một sau tiến đến nơi đóng quân, khó phân thắng bại.
Một hồi hai màu sắc trên bàn cờ ngày càng ít đi, cục diện trở nên quang đãng hơn không ít. Bên Diệp Tu số quân chênh lệch ngày càng nhiều, sâu sắc cảm than:
- Giữa hai chúng chắc chắn có phản đồ, có gian lận nha.
- Tài không bằng người thì tự giác chút đi.
Phương Sĩ Khiêm nhún vai.
- Tụi mình còn chẳng giao lưu nửa câu.
- Không hổ là một đội nha, ăn ý ở mỗi đội cũng không giống nhau mà.
Trương Giai Lạc đem quân cờ cuối cùng trở về vị trí cũ, eo lười biếng đổ ra phía sau.
- Trước đây nghe nói tình cảm mấy anh không tốt mà, giờ sao thế?
- Tôi với lão?
Vương Kiệt hi khẽ cười, chuyển động cái ly trong tay.
- Lúc đầu đúng là nhìn nhau là ngứa mắt. Một thời gian dài sau đó đều không nói chuyện với nhau.
Trương Giai Lạc kinh ngạc hỏi lại:
- Vậy sau đó làm sao thân thiết, có thời cơ gì sao?
- Không cần, dùng thực lực nói chuyện.
Vương Kiệt Hi nhàn nhạt nói.
Phương Sĩ Khiêm khoanh tay hừ một tiếng, cũng chẳng nói đúng sai.


12.
Thua phải bao đồ ăn khuya.
Diệp Tu hút thuốc thành quen, phủ lên người một cái áo khoác lúc ra cửa còn thong dong châm điếu thuốc. Gió tuyết đã dừng thổi, trên đường còn tích tụ những lớp tuyết dày trắng xóa.
Từ trong phòng ấm áp bước ra, gió lạnh quét tới đặc biệt khiến tinh thần phấn chấn. Trương Giai Lạc tâm tình không rõ vì sao rất tốt, hà ra một ngụm nhiệt khí liền hướng về phía đống tuyết nhào tới, trong tay xoa xoa vài quả cầu tuyết, ném. Vương Kiệt Hi nghiêng người tránh thoát, Diệp Tu đi đằng trước hút thuốc, cùng nháo với Phương Sĩ Khiêm đi bên cạnh. Hai người dưới ánh đèn đường mờ mờ đi lúc nhanh lúc chậm, lúc đứng lại thở mạnh chà chà đống tuyết dưới chân, sau đó cà hai trực tiếp cùng ngả cả người vào trong tuyết.
- Thật tốt.
Diệp Tu nhìn người cuối cùng cũng lên đến là Vương Kiệt Hi nói:
- Nhìn cậu ấy thật cảm thấy thời gian dường như vẫn chưa từng thay đổi, dừng lại ở lúc mùa giải vừa bắt đầu năm đó. Mỗi người chúng ta đều là đối thủ, vì từng người, từng chiến đội của mình mà lo lắng hết long, thật hăng hái.
- Đúng vậy, chưa bao giờ biết mệt mỏi.
- Kì thực cậu vẫn có thể trở về.
Diệp Tu nhìn Vương Kiệt Hi.
- Tôi vẫn luôn ở, không hề rời đi, Vi Thảo còn cần tôi. Chỉ là hiện tại chiến đội cần thế hệ tiếp theo đến cải triều hoán đại.
(Hiểu đơn giản là thay đổi, tiếp tục)
- Có thể đánh, lại lui về phía sau, sẽ không chút tiếc nuối?
Tiếc nuối sao? Nhìn người so với mình là tiền bối, còn lớn tuổi hơn vẫn tiếp tục bước cùng thời đại mới, cảm thấy nuối tiếc không? Đã từng có vô số phóng viên hỏi anh như vậy?
- Trong tâm có giang hồ.
Vương Kiệt Hi chỉ nói như vậy.
Diệp Tu gật đầu. Anh hiểu.
Lòng mang Vinh Quang thì đi tới chỗ nào đều có thể là nhiệt huyết chiến trường.


13.
Lúc Trương Giai Lạc rời khỏi thành phố B, Vương Kiệt Hi cũng không đưa anh đi.
Bọn họ ở cửa phân biệt, ôm. Trương Giai Lạc nói sẽ nhớ tới các anh, còn có nhà anh dường như có thể cứu vớt tâm hồn còn là thế giới mèo hạnh phúc.
- Được.
Vương Kiệt Hi nghiêm túc nhìn Trương Giai Lạc nói:
- Có câu mãi vẫn chưa kịp nói với cậu.
- Vô địch thế giới, chúc mừng.


14.
Lúc trước khi cất cánh anh nhận được tin nhắn từ Diệp Tu:
“Cố lên, Trương Giai Lạc”
Bầu trời sáng chói quá mức, trên mặt đất phủ một tầng tuyết vẫn chưa tan hết vô cùng thuần khiết, phản xạ những tia sáng mong manh khiến cả thành phố có vẻ đặc biệt sáng rực.
Trương Giai Lạc nghĩ đến đêm kia lúc tuyết ngừng rơi, Phương Sĩ Khiêm hỏi anh uất ức nhiều năm như vậy, cuối cùng nắm trong tay vô địch thế giới có cảm giác gì.
Mắt díp lại hồi tưởng, sau đó nói, lúc nắm được vô địch thế giới kí, mới phát hiện, thực ra những năm gần đây luôn đánh rất vui vẻ, không uất ức chút nào, cho dù nhiều lần như vậy cùng ghế quán quân kia bỏ lỡ cơ hội.
Nhưng mà sau khi Trương Giai Lạc mang vào chiếc nhẫn quán quân, nghe tiếng mọi người nhiệt tình hoan hô, hốt nhiên lại cảm thấy trong tâm mình còn thiếu chút gì. Anh từ mùa giải thứ hai ra mắt, giữa đường từng rút lui nhưng cuối cùng lại một lần nữa hướng về chiến trường này. Mãi phấn đấu đến hiện tại, người ở bên cạnh sớm đã không còn là những khuôn mặt ban đầu đó. Tích lũy lâu dài nay nở rộ thành vui sướng, anh không thể áp chế muốn cùng người chia sẻ.
- Đột nhiên đặc biệt muốn thấy một người ở Thành phố B, liền đến. Cảm thấy người này có thể hiểu toàn bộ tâm tình tôi giờ phút này.
- Vậy nhìn thấy rồi sao?
- Nhìn thấy
Trương Giai Lạc nhìn trong bầu trời tối tăm kia vụt bừng lên ánh lửa rực sáng, cười nói.
- Vô địch thế giới sắp tới có tính toán gì không?
Diệp Tu đến gần, duỗi tay đem hai người từ trong tuyết lôi dậy hỏi.
- Tôi, tôi thấy vẫn có thể đánh tiếp được.
- Vậy cũng thật sự không được.
Spoiler: 14



15.
Cuối cùng khi giải nghệ, Trương Giai Lạc nói:
Bởi vì thích, nên từ trước tới nay không cảm thấy đó là một loại kiên trì.

- End -

cmn lừa người =)))))))) nhìn Trương đại đi =))))) cái gì cơ =)))))) là "Đột nhiên đặc biệt muốn thấy một người ở Thành phố B, liền đến. Cảm thấy người này có thể hiểu toàn bộ tâm tình tôi giờ phút này." đó =)))))))) cíuuuuuu
à thôi kệ tuiiiii =))))) ngồi gõ mà xoắn hết cả tim thận lại =))))) chịu không nẩu
vậy là hoàn rồi nì =v= xin lỗi vì nhây nhựa hơi quá lâu ///v/// sắp tới tui thi rồi, mấy bạn cũng phải thi cố lơn nhe =v= thi tốt mò đọc truyện cho thoải mái (2 tuần nữa gặp lại)
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#2
2.

Đến nhà Diệp Tu hay Vương Kiệt Hi ở lại Trương Giai Lạc cũng không biết vì nhà ai anh cũng chưa qua bao giờ.

Trước kia mọi người đều cùng ở Liên minh, lúc vẫn ở trong chiến đội, vừa là bằng hữu vừa là đối thủ. Thành phố nhà ai cũng đi qua đi lại rất nhiều lần nhưng không có lần nào đến nhà ở cùng nhau. Trương Giai Lạc và Vương Kiệt Hi trước giờ tính cách đều hơi trầm nên cũng không thân thiết lắm, anh cảm thấy người này giống như có điểm bí ẩn, không quá tốt để tiếp cận. Còn Diệp Tu, từ lúc nhận thức thằng này tới nay, vẫn luôn ở thành phố H không lú mặt đi đâu.

Nếu nói ở thành phố B Trương Giai Lạc quen thuộc với ai nhất thì chính là Phương Si Khiêm trị liệu của Vi Thảo. Cũng là người duy nhất Trương Giai Lạc từng đến thăm nhà ở thành phố B.

Phương Sĩ Khiêm tính tình cũng không quá tốt, vừa có chút lãnh ngạo, kết hợp với Tiểu đội trưởng Vi Thảo sánh vai hứng chịu vinh nhục cũng không sợ hãi luôn vân đạm phong khinh, xem nhẹ tất cả, so sánh rõ ràng ngược lại làm cho Trương Giai Lạc cảm thấy không có cảm giác quá xa cách.

Anh với Phương Sĩ Khiêm giải nghệ cùng mùa, một người mệt mỏi nản lòng thoái chí, một người cao hứng hăng hái, tâm tình cực kỳ khác biệt. Sau khi mở hội chiêu đãi kí giả, Phương Sĩ Khiêm mới dọn ra đây ở còn có nuôi thêm một con mèo. Trương Giai Lạc lần trước ghé qua nhà (nguyên văn: theo hắn trở về nhà =v=”), không ngủ lại, quậy phá với mèo con một buổi tối, cảm giác nóng nảy cùng mệt mỏi đều bị con mèo nhỏ mềm mại đuổi đi hết.

Phương Sĩ Khiêm nhìn Trương Giai Lạc kiên nhẫn dỗ dành con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt hạ vũ khí xuống, cũng khó tránh sinh ra một chút tâm tình mềm mại. Phương đại gia mở bao quả xoài đưa cho Trương Giai Lạc, nói sau này rảnh thì đến chơi.

- Giải nghệ cũng để cho mình thả lỏng một đoạn thời gian, đừng vội vã thi đấu.

Phương Si Khiêm đã từng nói như vậy

- Định rảnh rang một hai năm, đi khắp nơi, có lẽ sẽ ra nước ngoài.

- Vậy mèo nhỏ tính sao?

- Gửi nuôi chứ sao. Nhưng mà chắc nuôi lớn nhóc đó rồi mới đi, hiện tại còn quá nhỏ.

- Vậy mà nói cái gì tui rảnh rang lại tấp qua, mèo cũng không có.

Trương Giai Lạc bất mãn nhếch môi.

Phương Sĩ Khiêm yên lặng nhìn trần nhà.

- Cậu muốn qua, vậy tui không đi.

Con mèo nhỏ giống như ủng hộ meo meo hai tiếng, sáp tới liếm ngón tay Trương Giai Lạc. Hình như do mùi vị ngọt ngào trên ngón tay không phải vị mèo thích, vừa liếm hai cái nó lùi lại, quay đầu, dùng mông đối mặt với Trương Giai Lạc. Trương Giai Lạc ngẩn ra, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói:

- Xoài này, ăn rất ngon.


Phương Sĩ Khiêm yên lặng nhìn trần nha

- Cậu muốn qua, vậy tui không đi.

=v= =v= =v= =A= đù uuuuuuuu tác giả đây là cố ý nha =)))

thêm cái =v= tui vừa nhận ra một điều đáng sợ là lâu lâu trong mấy bộ này sẽ lòi spoil ra ;; ôi con tim tui. bà con nào định đọc nhớ cẩn thận

với lại , khen tui đi =v= tui vừa giỏi vừa chăm thấy hông. hôm qua đăng hôm nay đăng nữa nè =v= quá giỏi
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Thím ơi hãy cho tui yêu thím lần nữa. Tui rất muốn Trương Giai Lạc được dịch với ngôi xưng là "anh", sao thím biết và làm cho tui zui zị?
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#4
Thím ơi hãy cho tui yêu thím lần nữa. Tui rất muốn Trương Giai Lạc được dịch với ngôi xưng là "anh", sao thím biết và làm cho tui zui zị?
=))) thím cứ tự nhiên tui hông ngại âu =))
Chắc do tâm ý tương thông đó, tui ngồi quằn quại một hồi cái chữ ấy nó trồi lên
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#5
3.

Vừa tới sân bay thì nghe thông báo máy bay sẽ bị hoãn tới tối nay, Trương Giai Lạc buồn chán khoác balo, đổi tay cầm túi xách.

- Tối nay mấy giờ? Tôi tới đón anh.

- Hiện giờ vẫn không biết, vốn định đi chuyến bay tới sớm mà bây giờ bị hoãn lại nên chắc trễ lắm mới tới, chắc cũng sau nửa đêm lận.

- Không sao.

- Phiền cậu vậy kì lắm, để tôi tự bắt xe đến là được.

Thật ra dù đã đến mùa giải thứ mười một mười hai, dù những khuôn mặt cũ ngày trước gia nhập Liên minh cùng thời với anh hầu như đều đã lần lượt rồi khỏi sàn diễn, thì quan hệ của Trương Giai Lạc với Vương Kiệt Hi không hề thay đổi, đến nay càng thân thiết hơn. Như lần này tự nhiên nhận lời mời tới chơi cũng có cảm giác rất bình thường như là chuyện đương nhiên. Chỉ có lúc tối khi máy bay đến mới có chút khách sao xa lạ.

Nhìn Trương Giai Lạc trước mặt mình nhận lỗi, Vương Kiệt Hi chỉ cười cười.

- Không phiền, nếu anh tới trễ thêm bốn năm tiếng, tôi sẽ đưa anh đi xem mặt trời mọc.

Lãng mạn bất ngờ đập vào mặt làm Trương Giai Lạc hơi ngẩn người. Anh thắc mắc người của Vi Thảo có phải ai cũng có kỹ năng dụ dỗ người khác không. Nhiệt tình ấm áp phóng xuất tự nhiên quấn lấy khiến người anh nổi da gà.

(còn tiếp =v=)


ờm.. có hơi mất mặt nhưng mà ai cứu bồ tui cái =v=" hình như đây là chiêu của Ma đạo sư.. và sự thật là con oomi nó hông nhớ nên có ai nhớ chỉ dùm nó nha =v=" khúc sau nếu hông dịch được thì hơi sai nên con oomi quyết định ngày nào mấy chỗ có màu dưới đây chưa được giải quyết sẽ hông đăng tiếp =v= tính cầu toàn nguyên con nên bà con thông cảm u ụ hụ hụ

nói thêm là bộ này hay lắm á =v= sự chu đáo của Vương papa đập vô mặt bép bép bép, Trương đại đại thì không cần nói ;;3;; xin hãy cứu tui~ tui muốn làm tiếp hụ hụ (tại search không thấy, không phải tui lười ;;3;; )

...Miêu có tên của chính mình. Hôi bạch đích này chỉ gọi tinh tinh đường gãy, tính tình có điểm cao ngạo, Trương Giai Lạc xoa xoa nó mao, không trốn, nhưng lại nghĩ muốn ôm trong ngực, thì bị quăng mặt đầy ghét bỏ. Nhưng Vương Kiệt Hi ngoắc ngoắc tay, tinh tinh đường gãy thì tự mình nhảy đến trên người hắn đi.

Trương Giai Lạc có điểm bị thương: "Không hổ là Ma Thuật Sư đích tinh tinh đường gãy."

Vương Kiệt Hi nói: "Kỳ thực tinh tinh đường gãy không phải ta đích miêu, là..
 
Last edited:

Watsuimiji

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
47
Số lượt thích
76
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp diệp diệp
#6
all lạc........?
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#7
=))))))) Í hí hí hí chuyện của Trương Giai Lạc đi chơi xa nên mấy anh xung quanh ảnh á
Đây là miền đất no cp mà nên thím thích nghĩ sao cũng được
 

Watsuimiji

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
47
Số lượt thích
76
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp diệp diệp
#8
=))))))) Í hí hí hí chuyện của Trương Giai Lạc đi chơi xa nên mấy anh xung quanh ảnh á
Đây là miền đất no cp mà nên thím thích nghĩ sao cũng được
lúc đầu cũng biết là no cp, cơ mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy all lạc :unsure::unsure::unsure:
 
Số lượt thích: oomi

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#10
@oomi nó là Tinh Tinh Xạ Tuyến đó thím.
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#11
Số lượt thích: Lãi

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#12
Tại còn một đứa tên vệ tinh xạ tuyến nên tui mới thấy lạ =v=" tui tưởng là chiêu của ma đạo sư
Vệ Tinh Xạ Tuyến là của Thương pháo, Tinh Tinh Xạ Tuyến là của Ma đạo, tui chưa check kỹ cái Tinh Tinh này có dịch chưa nữa nhưng Hán Việt là vậy.
 
Số lượt thích: oomi

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#13

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#14
=∆===== ohhhhhhhh ra là vậy =3= cảm thím (≧∇≦)b làm hôm qua tui đọc cái gì mà "tinh tinh đứt gãy" hoang mang =))))) ngồi search cả buổi xong mới phát hiện là hình như chưa có thống kê chiêu, nhìn muốn lòi mắt dịch từng chữ vẫn không thông
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#15
Hmmm *chép chép vào note*
À... không có gì, đừng để ý mọi người tiếp tục đi ạ.
Ờ thì =)))))))
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#16
4.

Nhưng mà tinh túy của lãng mạn là ở chỗ đối phương nói ra mà không cần phải suy nghĩ, chưa cần nháy mắt đã phun ra tự nhiên, còn ý tứ đằng sau thì cũng không quan trọng lắm.

Máy bay chở Trương Giai Lạc cũng không đến trễ lắm, bọn họ cũng không xem được mặt trời mọc.

Tháng 11 thành phố B nhiệt độ đã rơi xuống 0 độ, sau nửa đêm trên bầu trời hiện ra những đường đỏ ửng, Vương Kiệt Hi phủ thêm cho Trương Giai Lạc một cái khăn quàng cổ nói có lẽ ngày mai sẽ có tuyết rơi.

Khí ấm áp từ mặt trời còn chưa chiếu đến, trời cực kì lạnh, Trương Giai Lạc mò vào trong chăn xong thì lăn ra ngủ. Hôm sau mới phát hiện nhà Vương Kiệt Hi cũng có nuôi mèo.

Lúc anh từ phòng tắm đi ra thì nhiệt khí toàn thân cũng chạy ra theo, lạnh đến mức hút vào hai ngụm khí mới đi tiếp. Trong phòng, Vương Kiệt Hi đang cho mèo ăn đứng dậy đi châm nước, một con mèo xám trắng bự đang cọ khí thế bên chân anh vừa ngửa đầu nhìn bình nước đang sôi nổi bọt nước rần rần.

- Hảo mập!

Trương Giai Lạc nhìn thấy mèo, hai mắt lập tức tỏa sáng – anh rất thích mèo.

- Nhóc này trước đây rất ốm, ưa phá phách, suốt ngày chạy nhảy tưng bừng. Từ hồi triệt sản thì tính tình đổi 360 độ, ăn ngủ như heo, giờ thì anh thấy đó.

- Mèo cũng cần được ‘sinh hoạt’ chứ. (tự hiểu =v=)

Trương Giai Lạc lấy áo khoác, cũng giống như mèo mập ngồi xổm bên chân Vương Kiệt Hi. Ở góc này mới thấy, dưới rèm cửa còn một cục đen thùi lùi đang co tròn vo, chỉ có một đôi con ngươi màu xanh lục y hệt như bảo thạch mở to tròn sáng lấp lánh.

- Cậu nuôi hai con!

- Thật ra là hai rưỡi.

Vương Kiệt Hi chỉ sô pha

- Còn một đứa đang làm ổ dưới kia, bởi vì quanh năm không thấy được mấy lần nên coi như nửa con.

Trương Giai Lạc cười rộ.

Mèo đều có tên, như mập xám trắng thì gọi là Sao Chiết Tuyến, tính tình cũng rất cao ngạo. Trương Giai Lạc xoa xoa vuốt vuốt sờ sờ lông nó, không trốn nhưng lúc muốn ôm vào lòng thì bị phũ phàng quay mông đầy mặt ghét bỏ. Nhưng Vương Kiệt Hi vừa ngoắc ngoắc tay, Sao Chiết Tuyến liền tăng tốc bay vào lòng Vương papa.

Trương Giai Lạc đã bị tổn thương trong tim lên tiếng:

- Không hổ là Sao Chiết Tuyến của Ma thuật sư đại nhân nha.

Vương Kiệt Hi nói:

- Thực ra Sao Chiết Tuyến không phải mèo của tôi, là của Phương Sĩ Khiêm, 0,5 đang làm ổ dưới ghế là Sao Xạ Tuyến cũng là của ổng.

Trương Giai Lạc “Ặc” một tiếng, hỏi:

- Vậy mèo mun là của cậu? Tên gọi là gì?

- Phòng Điên (Điên trong tiếng Trung gọi là Phong =v=)

- Thiên sứ thủ hộ Phòng Phong?? (Gió cũng gọi là Phong, Phòng Phong là acc trị liệu của Vi Thảo, một trong hai acc Phương Sĩ Khiêm từng cầm =)))))))) về cơ bản, đọc giống nhau nhưng mà đây là đồng âm khác nghĩa, cách viết cũng khác =v=)

Chậc chậc chậc, nuôi mèo thôi có cần phải gọi tên thẻ tài khoản của người ta vậy hông, bởi vậy người ta nói trị liệu Vi Thảo với đội trưởng nhà mình quan hệ không tốt đều là người ngoài không hiểu chuyện nên nói bậy rồi! Trương Giai Lạc yên lặng khẽ khép cửa sổ tâm hồn bị chói mù mắt của mình lại nghĩ.

- Không, là cuồng màn cửa đến điên rồi nên gọi là Phòng Điên.


Phòng ở đây còn có nghĩa là Nhà, hoặc tựa tựa vậy =v= tui quên rồi

Còn Sao Xạ Tuyến với Sao Chiết Tuyến là vầy:

Sao XạTuyến là một chiêu của Ma đạo Sư, bình thường nó bay thẳng

Bị Vương đại bẻ cong thì thành Sao Gãy (Chiết = gãy, tên nôm na là sao gãy giữa đường, vậy nha =))))



5.

Trời đầy mây kết hợp với tuyết rơi đúng là thời tiết tuyệt vời để ngủ. Lúc Diệp Tu tỉnh ngủ là đã tới chiều, bưng tô mì vừa ăn vừa bắt đầu vào game.

Sau khi nhận được tin nhắn của Vương Kiệt Hi, Diệp Tu dọn dẹp một chút liền đi ra cửa, kết quả vừa lòi mặt ra đã đụng phải Phương Sĩ Khiêm.

- Ấy, không phải Diệp thần đây hả, trùng hợp vậy.

- Phương Sĩ Khiêm, nghe đồn ông di dân ra nước ngoài rồi mà?

- Xuất ngoại là Ngô Tuyết Phong nhà Gia Thế các cậu đó có được không?

Phương Sĩ Khiêm tức đến đen mặt.

- Bọn hậu bối tò mò không nói, chú mày với anh mà còn ở đây thắc mắc đô thị truyền thuyết là chuyện gì đây hả??

Liên minh tam đại bí ẩn không lời giải đáp: Xuất ngoại rốt cục là Ngô Tuyết Phong hay là Phương Sĩ Khiêm hay là cả hai??? – một trong những topic sừng sững đứng đầu trong Diễn đàn truyền thuyết đô thị Vinh Quang.

Diệp Tu haha hai tiếng, ngậm miệng cười nói:

- Tưởng ông vẫn ở bên ngoài khảo sát chứ, Vương Kiệt Hi nói đã giúp ông nuôi mèo hai năm cũng không gặp ông quay lại mấy lần.

- Bận rộn thôi.

- Bận rộn nên quên luôn.

- Cũng vậy thôi.

Hai người đứng trước cửa phun lời rác rưởi qua lại, rồi cùng đi đến dưới lầu nhà Vương Kiệt Hi, lúc này mới phát hiện ra chỗ cả hai cần đến là một.

- Lần này thật sự là đúng dịp.

Diệp Tu hút một hơi thuốc lá nói:

- Vương Kiệt Hi nói với tui ba thiếu một, hẳn không phải là..

- …

Phương Sĩ Khiêm lấy di động ra mở tin nhắn

Vương Kiệt Hi: Ba thiếu một, mau tới.

- Há mồm chờ sung rụng, được lắm.

Diệp Tu nhả ra một ngụm khói thật dài, duỗi tay đào tìm chìa khóa.

Trương Giai Lạc kể cho Vương Kiệt Hi chuyện đã từng qua nhà Phương Sĩ Khiêm chơi mèo. Khi đó mèo chỉ mới lớn hơn bàn tay anh một chút, không biết bây giờ là Sao Xạ Tuyến hay Sao Chiết Tuyến.

- Chắc là Sao Gãy (chiết = gãy), Sao Bắn (= tinh bắn =)))) còn nhỏ, mới hai tuổi.

Vương Kiệt Hi khinh bỉ Phương Sĩ Khiêm đặt tên cho mèo quá dài gọi rất phiền, vì thế đều bỏ chữ gọi tên tắt. Tên gọi tắt này tên nào cũng có mùi hơi .. trung nhị, trung nhị giống như hai người vốn là huynh đệ thân thiết một bên vì mục tiêu khác nhau hủy diệt/ cứu vớt thế giới mà trở mặt thành thù. Trương Giai Lạc yên lặng nhưng trong lòng đang diễn ra từng thước phim hoành tráng đùng đùng bằng.

(trung nhị: thuật ngữ xuất phát từ anime (tên khác - bệnh trung nhị), nghĩ đơn giản dễ hiểu là: ấu trĩ (có nhiều nghĩa). ở đây hiểu là máu chó, trẻ con =v=)

Lúc sau nhân sĩ yêu mèo Trương Giai Lạc kiên trì không ngừng chân chó đi theo, cuối cùng Sao Gãy cũng đại phát từ bi chịu phận tù binh trong tay Trương Giai Lạc.

Bên ngoài tuyết lớn đầy trời, trong nhà một người một mèo nhoài người trên ghế sô pha kéo đàn khò khò khò.

Trong phòng mở điều hòa nên ấm áp mười phần, Trương Giai Lạc vuốt cục lông mềm mại trong lòng, nắm lòng bàn tay chân khô ráo nhỏ xíu nhẹ nhàng tỏa ra hơi ấm. Anh cảm thấy sự thích ý trước nay chưa từng có.

- Nhà ngươi thật là thoải mái.

Anh thật tâm thật ý ca ngợi.

- Cảnh bên ngoài rất được. Bây giờ giá phòng ở đây so với lúc mới mua đã tăng gấp mười lần.

Rất hợp cảnh, Phòng Điên bước miêu bộ tiêu chuẩn từ trong rèm cửa đi ra, ưu nhã nhảy lên một đầu còn lại của sô pha.

- Cho nên mới không cho anh qua chỗ Diệp Tu ở.

Vương Kiệt Hi cũng ưu nhã nâng lên một chén trà.

- Diệp thần, nghèo.

=)))))))))) muahahahahahaahahah ôi trời ơi =)))) xin lỗi bà con nhưng mà không biết do tác giả cố ý hay do tui đen tối mà đưa cho ai đọc cũng nhầm là all Lạc =)))

Phần này có hơi lạ, có tới 2 phần 6 nên tui gộp phần 6 đầu tiên vào phần 5 cho bà con đọc cho đã. Bộ này có nhiều đoạn hơi khó nên tui hơi tốn thời gian tra nghĩa, nhờ có một người mới giải quyết được, tui sẽ thêm tên người này vô sau

Xin lỗi tẹo là mấy nay tui bệnh hơi thảm nên không đăng bài được, giờ đỡ rồi nên sẽ đăng lại bình thường ha =v= mau chúc tui mau khỏe đi
@Chianti ở phần này có phần giải thích kỹ mấy chiêu rồi nha =v=
thấy ông có hứng thú nên tui tag vô, mong là không làm phiền ông =v="
 
Last edited:

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#17
Sao Bắn (= tinh bắn =))))
Ermmm, tui đọc hiểu mà bác không cần chi tiết vậy đâu... Ừm, dùng từ hay đấy, dịch khó hơn tự viết nhiều...

Tốn nhiều công sức rồi, cứ nghỉ đến hết bệnh đi rồi dịch tiếp.
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#18
Ermmm, tui đọc hiểu mà bác không cần chi tiết vậy đâu... Ừm, dùng từ hay đấy, dịch khó hơn tự viết nhiều...

Tốn nhiều công sức rồi, cứ nghỉ đến hết bệnh đi rồi dịch tiếp.
=))))) Người ta sợ trẻ em dưới 18 tuổi liên tưởng hông tới erhem bỏ qua đi
Há há tui thấy cái nào cũng có cái khó riêng. Cảm ơn ông đã khen =))))
Hì hì được khen vui quá ba =v= tui sẽ giữ sức để mau hết bệnh, cảm ơn nha
 

Watsuimiji

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
47
Số lượt thích
76
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp diệp diệp
#19
:)
 
Số lượt thích: oomi

Triệu Phong Linh

Phó bản trăm người
Bình luận
76
Số lượt thích
345
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Trương Giai Lạc là số 1!!!!!
#20
Tôi cảm thấy đây là mảnh đất All-Lạc màu mỡ :))))
 

Bình luận bằng Facebook