[Hoàn] [Hàn - Trương] Khi chúng ta còn bé (Hàn ba và Tiểu Trương)

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Hàn - Trương]

Khi chúng ta còn bé

[Hoàn]
Convert: từ bài post của 张佳乐头上的小花儿

Dù trễ ừm hơi trễ rồi nhưng mà CHÚC MỪNG SINH NHẬT MUỘN ỪM RẤT MUỘN TRƯƠNG PHÓ!!!
---------
01. Thay răng
(Phần này DO THÍM LMT LÀM, oomi xin phép dẫn nhẹ cái 01. =v= cảm ơn thím <3)

02. Sáng dậy đột nhiên thấy quần ướt gọi là _ _ _ _ _

Đây là lần đầu tiên từ sau năm sáu tuổi Trương Tân Kiệt tè dầm, Tiểu Trương có chút khổ sở. Nhất định là do hôm qua
trước khi ngủ uống hơi nhiều sữa mà ra, có cảm giác hình như lúc còn ngủ mơ mơ hồ hồ mơ thấy có người ôm đi WC.

Ga trải giường màu xanh dương ướt một bãi nhỏ, mùi gai mũi khó chịu từng trận từng trận chui vào trong mũi. Tiểu Trương cau mày, sau đó từng bước thay đồ mặc quần áo xong, cầm túi xách, sau đó nâng mặt nhỏ suy tư mười mấy giây.

Cuối cùng, Tiểu Trương yên lặng đem quần ngủ ướt sũng nhét vào máy giặt ngoài WC.

- May là dì không đến.

Nghĩ nghĩ.

- Ba ba cũng chưa về.

Vào phòng ngủ, tiếp tục lặng lẽ nghĩ nghĩ một hồi, Trương Tân Kiệt lấy sách bài tập đang rải rác trên bàn, cắn môi đem từng quyển từng quyển che trên giường.

Một, hai, ba, bốn, không nhiều không ít, vừa vặn che chỗ ướt trên chăn đơn. Tiểu Trương thóang hài lòng gật đầu, sau đó chỉnh chỉnh lại sách một chút. Làm xong tất cả, cậu Tiểu Trương giơ tay lên, có chút vừa ghét vừa ngại vì cái mùi chui vào mũi hồi nãy, bĩu bĩu môi.

Mình phải đi rửa tay.

Mới bước ra khỏi phòng mấy bước thì đụng trúng một người. Trương Tân Kiệt cũng không ngẩng đầu, bị đụng đau hô nhỏ một tiếng, sau đó ngẩng mặt nhè nhẹ gọi: “Ba ba”.

Bị một tay kéo vào một cái ôm, chớp mắt cậu đã rơi vào lồng ngực Hàn Văn Thanh, Tiểu Trương con vô lực giãy dụa vài cái, sau đó liền tìm vị trí thoải mái ưa thích dựa vào, yên tĩnh lại. Góc nhìn trở nên thoáng hơn, cậu không khỏi có chút cảm thấy hài lòng, nghĩ thầm: “Vậy là mình thành người khổng lồ rồi”

Nghĩ vậy lại duỗi tay ôm lẫy cổ Hàn Văn Thanh:

- Con muốn ăn đồ cay.

- Sáng sớm không nên ăn cay, bằng không . . .

Hàn Văn Thanh đột nhiên dừng lại khịt khịt mũi:

- Đây là mùi gì?

Trương Tân Kiệt lặng lẽ rút tay về. Một giây sau cậu Tiểu Trương bị thả trên đất.

- Con tè dầm?

Giọng nói lạnh lùng, nghe không ra tâm tình.

Trương Tân Kiệt theo bản năng lắc lắc đầu.

Hàn Văn Thanh một tay chống tường nghiêng người về phía trước, vốn Trương Tân Kiệt vừa rời phòng đi rửa tay nhưng không được, góc nhìn bây giờ hướng tới phòng ngủ.

- Vào trước đi.

Người sau lưng thản nhiên nói. Tiểu Trương đành im lặng đi vào.

- Hỏi lại một lần nữa, con tè dầm sao?

Hàn Văn Thanh cau mày đứng sau lưng nhi tử.

Trương Tân Kiệt nhè nhẹ gật đầu, lại giống như vừa nghĩ tới cái gì, mãnh liệt lắc đầu nhỏ:

- Không có ——

Hàn Văn Thanh cau mày, sau đó lại hạ xuống. Bước nhanh về phía trước, giơ tay đi lật chăn của Trương Tân Kiệt.

- Ba ba!

Trương Tân Kiệt nuốt ngụm nước miếng:

- Ba định làm gì?

- Hử?

Hàn Văn Thanh cúi đầu, đột nhiên nhấc chăn lên, sách bài tập đáng thương dã ướt sũng, chỗ nhạt chỗ đậm màu nhiều chỗ ướt nhăn lại nhìn không đáng yêu chút nào, do bị lực lớn tác động là cho ngã trái ngã phải. Trương Tân Kiệt nhìn thảm trạng trước mắt trong lòng cũng không thoải mái, cậu có chút oan ức, duỗi tay muốn đem sách bài tập giấu đi, nhưng lại bị một đôi bàn tay lớn đẩy nhẹ sang một bên.

- Khoan.

Hàn Văn Thanh lành lạnh nói, sau đó đột nhiên ngẩn người:

- Mới đây con còn chưa rửa tay phải không?

- . . .

Trương Tân Kiệt ngẩng đầu nhìn anh, im lặng chớp chớp mắt. Hàn Văn Thanh nhìn Tiểu Trương con mặt ngoài một bộ trưởng thành hờ hững cũng không biết nên nói gì cho phải.

- Khụ khụ.

Hàn Văn Thanh hắng giọng.
- Biết mình làm sai gì?

- Tè dầm.

Trương Tân Kiệt đáp.

- Sai.

Hàn Văn Thanh đột nhiên ôm lấy Tiểu Trương.

“?” Trương Tân Kiệt ở trong ngực Hàn Văn Thanh cọ cọ, tìm chỗ quen thuộc sau đó ngẩng đầu, dùng ánh mắt truyền đạt thắc mắc.

- Ba dạy con cái gì?

Hàn Văn Thanh một chút cũng không bị ánh mắt kia đánh động, ngữ điệu bình thản nói.

- Nam hài tử phải thành thật. Chuyện mà minh làm, dù xấu hổ cũng không thể nói dối để che dấu.

Trương Tân Kiệt yên lặng nghĩ một hồi:

- Nhưng mà con từng đáp ứng là sẽ không tè dầm nữa mà.

Hàn Văn Thanh bị đứa nhỏ nói làm sững sờ:

- Cho nên con cảm thấy như vậy là nói dối? Nên mới che dấu?

Trương Tân Kiệt chuyển ánh mắt giữa giường và trần nhà bồi hồi nói:

- Nếu ba ba nói con nói dối cái này, vậy cái kia không phải là nói dối.

- Đáng tiếc là con không có.

Đây là cái logic gì? Ánh mắt Hàn văn Thanh không khỏi dịu đi một chút, tuy nhiên mở miệng vẫn là giọng nói lạnh lẽo như băng:

- Con không cần bài tập nữa? Sách kia không phải hôm qua con được giao làm bài tập hôm nay nộp sao?

Trương Tân Kiệt theo hướng ngón tay anh chỉ nhìn tới, đột nhiên như vừa nghĩ đến cái gì nhịn không được rùng mình một cái:

- Ba ba, nhà có máy sấy đúng không?

Hàn Văn Thanh nhịn không được nở nụ cười, anh cũg không muốn thần giáo phê trên bài tập của con trai anh nghe được mùi kì quái gì.

- Rửa tay, sửa soạn lại. Ba xin nghỉ học.

Bây giờ, Trương Tân Kiệt cũng không còn tè dầm.

Hơn nữa Tiểu Trương còn kiên quyết khổ sở cai sữa bò mỗi tối.

03. Ngày quốc tế thiếu nhi

Nói vậy, ngày quốc tế thiếu nhi hẳn là ngày lễ để trẻ em được vui vẻ hạnh phúc.

Nếu trên mặt Trương Tân Kiệt không có nguyên dấu bàn tay.

Hôm nay Hàn Văn Thanh cho bảo mẫu nghỉ, một mình lái xe đến đón Trương Tân Kiệt. Từ xa xa anh đã liếc mắt thấy trên gương mặt trắng trẻo non nớt của Trương Tân Kiệt hằn hai dấu tay, nhưng Tiểu Trương hình như không có chút không vui nào, nhìn thấy Hàn Văn Thanh đến thì toét miệng cười giang tay chạy tới đòi ôm ấp.

Ngay giữa trán Trương Tân Kiệt vẫn còn một điểm đỏ, môi cũng bị chà một ít son môi, xem ra chín phần là còn bị lôi lên sân khấu biểu diễn.

Hàn Văn Thanh không ôm cậu Tiểu Trương, cúi người hỏi có chuyện gì xảy ra, Trương Tân Kiệt ngây ra vài giây, sờ sờ dấu tay trên mặt mình sau đó mới nhịn không nổi đau hút một hơi khí lạnh.

- Đánh nhau.

Tiểu Trương con phi thường bình thản bình tĩnh nói.

- Thầy giáo không biết?

Hàn Văn Thanh cầm cặp nhỏ trên lưng Trương Tân Kiệt, sau đó ra hiệu cho cậu đi theo.

Trương Tân Kiệt chạy bước nhỏ vài bước, có chút không theo kịp, may mà ba ba bước chân rõ ràng chậm lại:

- Không biết, bọn con nói không hợp không cẩn thận đánh nhau.

Hàn Văn Thanh hướng về phía Trương Tân Kiệt đưa một ngón tay, để Trương Tân Kiệt nắm lấy, lảo đảo lắc lư cùng đi qua đường cái. Lên xe mới hỏi tiếp:

- Bây giờ về nhà?

Trương Tân Kiệt chép miệng:

- Không được, ba đã nói đưa con đi chơi!

Sau đó lại ngẩn ra:

- Ba không hỏi con đánh nhay với ai sao?

Hàn Văn Thanh nhịn không nổi nở nụ cười:

- Mấy đứa không phải là hòa thuận rồi à?

- Đúng nha ――

Trương Tân Kiệt đặc biệt kéo dài chữ “ô”, bi bi bô bô quả thật khiến người cảm thấy rất đang yêu.

- Con đặc biệt nói với ba, là Hoàng Thiếu Thiên. . . Tên đó làm sai còn không nghe người khác sau đó chúng con đánh nhau. Nhưng mà ba không cần nói với thầy giáo với người lớn nhà hắn, cả hai đều sai!

Tiểu Trương nói đến có chút cuống lên, xém hít thở không thông:

- Ba ba không được nói đó! Biết sai là bé ngoan mà!

Hàn Văn Thanh sờ soạng đầu của Tiểu Trương một hồi:

- Ừm. . . Nhưng mà nói không lại dùng bạo lực cũng thua tức là ――

Trương Tân Kiệt vội đến giơ tay nhấc chân lung tung:

- Ai nói chứ ―― con đánh lên vai hắn một quyền!

Quảng trường thế kỷ chật ních tiểu hài tử cùng người lớn.

Trương Tân Kiệt rầu rĩ không vui bước xuống xe. Hàn văn Thanh hỏi Tiểu Trương con có muốn ăn gì không, lắc lắc đầu, lại hơi chần chờ một chút rồi nói muốn uống đồ uống ở bách hóa lầu trên.

Kết quả đến thang máy Tiểu Trương đứng nhìn máy gắp thú trước mặt không chịu nhúc nhích. Nam hài tử bình thường sẽ đối với mấy thú bông mà nữ hài tử thích làm bộ khinh thường khịt mũi rồi bỏ đi nhưng hôm nay trong đó có vài con hổ đặc biệt làm Trương Tân Kiệt rất thích, bộ dáng giương nanh múa vuốt làm cho Trương Tân Kiệt thấy đặc biệt ngầu.

- Ba ba!

Tiểu Trương kéo kéo ống tay áo Hàn Văn Thanh, ngón tay nắm nắm.

- Muốn cái kia!

Hàn Văn Thanh khóe miệng nhịn không được cong một cái, đành chịu, ngày quốc tế thiếu nhi, nhi đồng là to nhất. Trong bóp không có tiền xu, chỉ đành dùng điện thoại quét mã nhị phân. Trương Tân Kiệt dùng tay chặn lại, bị anh đẩy ra, Tiểu Trương lại chặn, hơn nữa còn cười rộ lên. Hàn Văn Thanh lập tức hạ nhiệt, có chút bất đắc dĩ:

- Còn muốn hay không?

Trương Tân Kiệt gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đứng qua một bên.

Tiểu Trương nóng lòng muốn thử một chút, bàn tay máy hướng về phía con cọp bông một đường vạch tới sau đó lại chụp hụt quay về chỗ cũ. Tiểu Trương suy tư một chút sau đó rút, di chuyển bàn tay máy đến vị trí thích hợp rồi hướng xuống. Bàn tay máy nắm được một con hổ con! Trương Tân Kiệt hưng phẫn sốt sắn kìm không được kêu một tiếng, hồi hộp chờ đợi hổ con trong móng vuốt lảo đảo lắc lư tiến đến gần, nhưng tới nửa đường lại rơi xuống, cọp con nhe răng nhếch miệng nhìn tới, như thể muốn gây hấn tới nơi.

Trương Tân Kiệt lui về phía sau một bước:

- Ba ba, đổi người.

Hàn Văn Thanh sờ sờ mũi, cảm thấy hơi không biết làm thế nào. Trương Tân Kiệt vừa chờ mong vừa tín nhiệm nhìn anh, dường như chỉ cần anh vừa lên trận thì chắc canh sẽ có hàng vào tay.
Nhưng trên thực tế. . . Được, bất quá chỉ mà một cái máy gắp thú bông! Anh điều hòa hơi thở. Bình tĩnh tỉnh táo vung tay, vỗ một cái xuống.
. . .
Sau đó, anh nghe được bên cạnh truyền tới tiếng hô ngạc nhiên không thể tin được của Trương Tân Kiệt “A?” một tiếng, sắc mặt không khỏi đen một phần.
Anh cảm thấy đây rõ ràng là một kiểu lừa gạt tiền người ta, anh có chút lý trí nghĩ có nên trực tiếp đi sang bàn quản lý mua một con cho Trương Tân Kiệt hay không.
Nhưng mà. . . Cũng không nên khiến ngày này trở nên vô vị như vậy.
Vì thế Hàn Văn Thanh cảm thấy có chút vô vị chơi máy gắp thú nửa buổi chiều, sau cùng Trương Tân Kiệt xém mất hết hứng thú ôm một con hổ con ăn điểm tâm ngọt và buổi tối sau đó mơ mơ màng màng muốn ngủ bị Hàn Văn Thanh ôm trong ngực vô vị kết thúc ngày quốc tế thiếu nhi.
Hàn Văn Thanh cúi đầu hôn một cái lên trán đứa nhỏ, đem chăn đắp lên người Tiểu Trương con.
Sau đó từ từ lái xe về nhà.

04. Cận thị
Hàn Văn Thanh không phát hiện Trương Tân Kiệt cận thị.
Là Trương Tân Kiệt nói với anh.
Tiểu Trương con trong một đêm hè sau buổi học thêm hè trên đường về nhà nói với phụ huynh:
- Con cận thị.
Tiểu Trương thậm chí còn không thêm những từ như “Dường như”.
Hàn văn Thanh đang nhìn con mèo đang nằm trên cây đào ngoài cửa sổ, con mèo kia cuộn tròn gác đuôi lên, nghiêng đầu, vừa đúng lúc nhìn thẳng vào anh. Mát mèo lóe lóe hào quang nhàn nhạt, toát ra sự chăm chú cùng cảnh giác. Anh nhìn thấy mèo hé miệng, hẳn là muốn nói gì đó rồi, cách cửa sổ hẳn là không nghe được gì, vì thế anh mới hỏi:
- Chuyện gì?
Quay sang quan sát nhi tử mặc đồng phục học sinh ở sau lưng.
Trương Tân Kiệt hai năm qua đã cao hơn một cái đầu, nhưng so với bạn cùng lứa tuổi có hơi thấp hơn một chút. Có mấy lần Tiểu Trương cũng vì thế cũng ngầm tức đến nổ phổi, hơn nữa Hàn Văn Thanh biết Tiểu Trương bắt đầu tự quy định mình mỗi ngày uống sữa tươi cùng với tập chạy.
Khóe miệng anh nhịn không được vẽ ra một độ cong ôn hòa đối lập thường ngày.
Trương Tân Kiệt không nhanh không chậm nói:
- Có một thời gian, lúc đầu con không để ý. Sau đó phát hiện lúc đi học có chút không nhìn rõ chữ trên bảng, trước đây còn cho rằng do thức đêm không nghỉ ngơi tốt mà ra, ách ――
Nói lỡ lời có chút chột dạ hướng về phía mặt phụ huynh nhà mình nhìn nhìn, Hàn Văn Thanh không mang theo cảm tình nói:
- Chắc vậy.
Trương Tân Kiệt ngây ra nửa giây tiếp tục nói:
- Hiện giờ cảm giác thặt không tốt, có lúc thầy giáo viết chữ nhỏ còn phải mượn tập của bạn để ghi chú, cảm giác giống như dùng máy quay phim tiêu cự ngắn nhìn ra xa.
Tiểu Trương nói xong thì lập tức ngậm miệng, chờ đợi phán quyết của thẩm phám đang đứng đằng kia. Nhưng cảm giác lúc Hàn Văn Thanh nhìn tới, Trương Tân Kiệt lại có chút xúc động muốn chạy trốn sự nhìn thấu đó, cầm lấy tay gia trưởng nhà mình:
- Con sai rồi.
- Sai ở đâu?
Hàn Văn Thanh cầm vai cậu hỏi.
- Con không nên thức dêm xem tiểu thuyết còn nhìn gần như vậy, chơi vi tính cũng không bảo trì khoảng cách với tư thế, ở chỗ tối không đủ ánh sáng đọc sách làm bài tập. . .
Trương Tân Kiệt triệt để nghiêm khắc quở trách bản thân, nhưng chỉ nói được vài câu lại im bặt đi, trong bầu không khí kì dị lắc lắc tay gia trưởng, thực vô tội ngẩng đầu nhìn lên gọi:
- Ba ba.
Hàn văn Thanh lại thêm chút lực đạo, vỗ vai con trai một cái:
- Biết là được, đang yên đang lành làm soái ca lại biến thành tiểu tử bốn mắt.
- Phụt.
Trương Tân Kiệt cảm giác dạng từ ngữ này từ trong miệng gia trưởng nhà mình chui ra rất vi diệu, cậu cũng kkhông nhịn được cười, bị trừng một cái sau đó lập tức thu liễm ý cười. Nửa giây sau lại không giấu được bên môi giương lên một chút độ cong.
- Ngày mai tan học đi đo kính mắt.
Phụ huynh giọng nói trầm thấp mang theo một chút khó chịu cầm lấy cổ tay Tiểu Trương:
- Con nếu còn thức đêm chơi di động. . .
Trương Tân Kiệt giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng.
Hàn Văn Thanh cùng Tiểu Trương con mắt đối mắt giằng co 5s sau đó hỏi:
- Con có phải vì không thấy rõ lắm nên hiện tại không có chút nào sợ ta.
Trương Tân Kiệt phản ứng đầu tiên là lập tức thu về một bộ vẻ mặt bị nhìn thấu, vô tội nói:
- Không phải, con chưa từng sợ ba ba bao giờ.
Hàn Văn Thanh yên tĩnh nhìn Tiểu Trương con nhà mình một hồi, đột nhiên thở dài, lấy tay xoa đầu Tiểu Trương:
- Không cần thức đêm, không cần ham chơi.
Giọng nói gia trưởng có chút giống như mất tiếng, anh mới chú ý tới khoảng thời gian gần đây bị công việc bận rộn ép tới có chút uể oải. Sau đó cậu hoảng hốt nhìn thấy mặt gia trưởng đen đi một phần, lực đạo trên đỉnh đầu lập tức cảm thấy nặng hơn ba phần:
- Còn có, không phải sợ . . . không cần làm nũng.
Đáy lòng Trương Tân Kiệt có hơi âm thầm kinh ngạc, lại có chút thoải mái, cảm giác chột dạ cũng theo đó mà biến mất. Cậu đúng là không cần phải sợ sệt gia trưởng của mình, nhưng đối với những lúc ba cứng rắn cậu vẫn không thể tìm đưọc phương thức nào để phản bác. Không, phải nói là “phương thức hữu hiệu” để phản bác.
Cậu giống như các nam hài tử đang lớn khác cũng ngóng trông nhanh trưởng thành, bởi vì cậu cho rằng lớn lên rồi thì cậu có thể tìm ddưuọc đáp án.
Thế nhưng gia trưởng thỉnh thoảng ôn nhu sẽ làm cậu cảm thấy làm một đứa bé cũng không tệ lắm.
Làm Trương Tân Kiệt đeo mắt kính gọng đen cảm giác được ánh mắt muốn cười nhưng không được của gia trưởng nhà mình, lúc ở nhà không hợp thì quăng tới ánh mắt soi xét nguyên một lúc lâu, cậu hồi tưởng lại lúc thay răng hồi sáu tuổi ánh mắt cười nhạo hàm súc trước sau như một của gia trưởng nhà mình xuyên qua tuổi ấu thơ cuẩ mình.
- Ôn nhu gì chứ?
Cậu thầm nghĩ.
- Ba ba làm gì có cái đó.

=))))))) ê hê hê =)))))) *cười xong ôm đầu gối ngồi trong góc
trong truyện oomi không xài raw nên có nhiều đoạn rất tốn thời gian mới hiểu nghĩa nên hơi tốn thời gian
có những từ hơi cổ trang mà oomi rất thích như nhi tử, nam hài nữ hài, gia trưởng,... là những từ mà oomi rất thích nên xin phép để luôn =v= oomi cảm thấy như vậy rất dễ thương
lúc làm oomi cũng rất quằn quại đoạn xưng hô do đây là lần đầu oomi là thể loại phụ tử hừm =)))) nghe hơi sai nhể =))))), đau hết cả đầu sửa đi sửa lại mới được như trên, có gì sai sót các thím thông cảm, cũng đừng ngại lên tiếng
với 01. Thay răng oomi để link, các thím nhớ vào comment, like cảm ơn thím bông đã đẩy oomi lọt hố =)))))))
hai người là hai phong cách khác nhau, các thím đọc cho tâm hồn phong phú hén =v=
về sau oomi có thay đổi nhẹ xưng hô, ừmm cũng rất dằn vặt *xoa trán
ôi thôi nhiều quá ;; oomi hết cách~
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Đồng nhân này dễ thương lắm. Cảm ơn thím đã dịch .

Cơ mà...

Viết thế này tui ship cảm thấy tội lỗi quá TTTATTT.
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#3
Đồng nhân này dễ thương lắm. Cảm ơn thím đã dịch .

Cơ mà...

Viết thế này tui ship cảm thấy tội lỗi quá TTTATTT.
cảm ơn thím đã ủng hộ =)))))))
cơ mà . . .
tui cũng thấy như rứa ;v; tui tự thấy tui dịch sát lắm, hông có chém nhiều mà ;v; sao nó vẫn cưng qué ;v; là do tác giả quá lợi hại hay chúng ta quá đen tối ;;v;; =))))))))))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
cảm ơn thím đã ủng hộ =)))))))
cơ mà . . .
tui cũng thấy như rứa ;v; tui tự thấy tui dịch sát lắm, hông có chém nhiều mà ;v; sao nó vẫn cưng qué ;v; là do tác giả quá lợi hại hay chúng ta quá đen tối ;;v;; =))))))))))
Chắc vế đầu thím ạ . * le đang tự dối lòng *
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#5
Thím ơi thím năng suất quá!!! Tui vô thấy thím xong cái này tui hết hồn luôn. Thấy thím ôm tiếp một chục cái nữa hết hồn tập 2. Mốt khi nào thím có hứng vô box cv hãy báo tui để tui dìm mấy đảng khác xuống, trưng đảng nhà tui ra cho nó bay lượn trước mắt thím.
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#6
Thím ơi thím năng suất quá!!! Tui vô thấy thím xong cái này tui hết hồn luôn. Thấy thím ôm tiếp một chục cái nữa hết hồn tập 2. Mốt khi nào thím có hứng vô box cv hãy báo tui để tui dìm mấy đảng khác xuống, trưng đảng nhà tui ra cho nó bay lượn trước mắt thím.
=)))))))) hớ hớ hớ =))))))) tui lầm đường sa bước vô cái động đó khỏi về luôn =))))))) cứ thấy nó bật lên chưa ai làm là muốn nhào vào =))))))
do tui bận bên manga với truyện dài kì này nọ nên làm hết một lần để núp lùm vài hôm làm mảng khác chứ không thím muốn mỗi ngày một bộ cũng được =))))) ghê chưa =))))))))
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#7
Lá xóa nhà cũ nên post lại vào đây phần 01, thím @oomi paste lên hoặc dẫn link xuống post này đều ok nha.

01

Răng của Trương Tân Kiệt sắp rơi ra rồi, lung lay trong miệng, cắn không được, uống nước cũng không xong.

Nó vẫn chưa nói với Hàn Văn Thanh, vì ba ba nó hễ về nhà là sầm mặt cắm đầu vào máy tính, chắc là lại có phiền não gì đó. Căn bản không chú ý thấy vẻ mặt không tính là mếu nhưng rất gượng của Trương Tân Kiệt.

Trương Tân Kiệt ngoan ngoãn đẩy cái ghế nhỏ tới, ngồi sau lưng Hàn Văn Thanh nhón tay đánh chữ: "Làm gì khi răng bị lung lay?"

"Mức độ lung lay của răng vượt quá phạm vi sinh lý bình thường. Răng ở trạng thái khỏe mạnh có độ lung lay nhất định, quan trọng phải xem hướng lung lay, nhất là hướng vuông góc, không vượt quá 0.02mm..."

Nó im lặng đóng web lại: Đọc không hiểu. Mất thời gian.

Hàn Văn Thanh vừa quay đầu liền nhìn thấy thằng nhóc sắc mặt quái gở nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, miệng hơi há ra, có vẻ không dễ chịu lắm.

"Cách màn hình xa chút." Hắn không vui nói.

Trương Tân Kiệt soạt một tiếng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt cảm giác có chút long lanh, tràn đầy ngờ vực.

Hàn Văn Thanh phất phất tay: "Thôi." Sau đó lại cúi đầu xem tài liệu. Nhóc con hẳn là không nhớ trước đó hắn dặn dò.

Trương Tân Kiệt nghĩ ngợi vài giây, nhỏ giọng ấm ức trả lời: "Cách 50cm, con có đo thử rồi."

Tay Hàn Văn Thanh thoáng dừng, hắn bỏ tài liệu xuống, vẫy tay với Trương Tân Kiệt ra hiệu nó qua ngồi: "Miệng con sao vậy?" Nghe giọng hơi lạ.

"Răng..." Trương Tân Kiệt cảm thấy có nước miếng nuốt không được sắp chảy ra, nhịn không nổi le lưỡi ra liếm chỗ răng bị lỏng, cảm giác như có cục kẹo nhỏ hay hạt gạo trong miệng nhưng không thể nuốt, nó cảm thấy rất khó chịu, "Răng lung lay rồi."

Hàn Văn Thanh do dự hai giây, nhìn răng Trương Tân Kiệt, trầm mặc bế nó lên đi ra khỏi cửa.

"Đi đâu vậy ạ?" Trương Tân Kiệt ôm lấy bắp tay cứng rắn của hắn, có hơi sốt sắng hỏi.

"Nhổ răng."

Nhóc con trợn tròn mắt nhìn hắn, trong mắt đều là khó tin. Giằng co mấy giây sau, nó vùi mặt vào khuỷu tay Hàn Văn Thanh, phiền muộn thở dài.

Nghe ra cảm giác tuyệt vọng trong tiếng thở dài này, Hàn Văn Thanh có chút buồn cười vỗ vỗ lưng nó.

Mùi khử trùng của bệnh viện làm người ta chỉ muốn cúi đầu.

Đến khi nó nghe thấy có người hô lớn tên mình: "Trương Tân Kiệt ——".

Giọng nói quen thuộc kia làm nó có cảm giác căng cả da đầu, lưng nó lại bị ba ba vỗ nhẹ: "Chào bạn đi."

Nó có chút không vui ngẩng đầu: "Chào Trương Giai Lạc, a... Chào chú Tôn." Tôn Triết Bình dắt Trương Giai Lạc, giơ tay cả hai cha con lên với bọn họ.

Trương Giai Lạc zui quên trời đất: "Trùng hợp a Trương Tân Kiệt, ông cũng tới thay răng hả?" Một cái răng cửa khác của nó mới nhổ, thêm vào cái răng nhổ trước đó, mở miệng lập tức thông gió, nghe vào rất buồn cười.

Hàn Văn Thanh cúi đầu nhìn Trương Tân Kiệt đang bế trong lòng, phát hiện mặt nó tái nhợt. Lúc này mới hiểu ra tâm trạng mâu thuẫn của nó bắt nguồn từ đâu.

Sau đó hắn nhìn thấy nó ra sức lắc đầu: "Không, con không nhổ răng. Con thấy mình kêu bác sĩ cố định là được rồi, khỏi nhổ đâu."

Trương Giai Lạc cầm tay Tôn Triết Bình lắc tới lắc lui, cười hắc hắc: "Hông được đâu, bác sĩ nói đây là răng sữa, mai mốt lớn lên mọc răng khôn mới không nhổ."

Tôn Triết Bình nhịn cười bụm miệng nó lại, nói khẽ: "Đừng mở miệng nói chuyện nữa, miệng con như cái phễu."

Hai lỗ tai Trương Tân Kiệt tiếp thu tin tức "như cái phễu" không sót một chữ. Nó quay phắt lại, đưa lưng về phía hai người Trương Giai Lạc, như sắp khóc đến nơi, ra sức dùng toàn bộ ánh mắt nói với Hàn Văn Thanh một câu "Không".

Hàn Văn Thanh khép cánh tay quay mặt đi, sải bước đến phòng nha khoa.

Ra khỏi bệnh viện, Trương Tân Kiệt kháng nghị bằng cách im lặng suốt một ngày để diễn tả phẫn nộ của mình.

Đến khi nó cuối cùng nhịn hết nổi nói "Con đói", cảm giác được gió lùa từng cơn qua hàm răng mình, nó tuyệt vọng, phẫn hận hướng ba ba đang nhếch khóe miệng nhìn, vung nắm đấm nhỏ xíu lên.

Hàn Văn Thanh duỗi tay, nắm đấm nho nhỏ của nó liền bị bao trùm, không nhúc nhích nổi.

Trương Tân Kiệt rốt cuộc đành phải thỏa hiệp với "bạo lực", và cơm.
 

Bình luận bằng Facebook