CHƯƠNG 2:
Buổi tối chiến đội Hưng Hân làm ông chủ, đón gió tẩy trần cho mấy vị tuyển thủ chuyên nghiệp đường xa mà đến. Trần Quả tuy đã từng trải qua cảnh tượng hoành tráng này rồi, nhưng cùng ăn cơm với các đại thần vẫn là lần đầu tiên, không khỏi có chút thấp thỏm.
Thành viên của chiến đội Hưng Hân vẫn chưa đến đông đủ, ngoại trừ Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh vẫn ở lại thành phố H thì tất cả đều đã về nhà, Hoàng Thiếu Thiên thất vọng khi biết Ngụy Sâm không ở đây, liền trực tiếp cầm điện thoại di động ra ngoài gọi điện. Phần lớn các tuyển thủ chuyên nghiệp đều trễ mấy ngày nữa mới đến, người trong phòng không nhiều, hắn ta vừa đi phát toàn bộ bầu không khí đều lạnh đi.
Chị em họ Thư e ngại đội trường ở đây nên không tiện nói chuyện, không nói câu nào, chỉ vùi đầu dùng bữa. Trần Quả là nơm nớp lo sợ không dám nói, Diệp Tu lười biếng không có sức lực nói, Chu Trạch Khải. . . Lúc đầu cũng không có ai hy vọng hắn nói. = =
Hoàng Thiếu Thiên gọi điện thoại xong, trở về liền gặp một đám người trên bàn đều vùi đầu ăn cơm, lập tức kháng nghị: "Có ý gì có ý gì, tui vừa đi mấy người đã vội vàng tranh thủ thời gian ăn là thế nào, hơi quá đáng a Diệp Tu, Hưng Hân nghèo đến vậy sao thêm một người ăn nữa cũng không nổi. "
Số lượng lời rác rưởi của tên này cơ bản có thể bù được hết cho tất cả mọi người ngồi đây cộng lại, hơn nữa vừa mở miệng thì không dừng được: "Nhớ hồi trước tui đi đánh phó bản hộ anh, suốt cả đêm mà chẳng mở miệng cảm ơn, còn đòi tui phải trả tiền internet! Một buổi tối hai giờ mười đồng, quá xui. "
"Sao có thể như thế!" Trần Quả lập tức quên mất cái thấp thỏm lo sợ trong lòng mình, "Giai đoạn hoàng kim của quán net chúng tôi chỉ có 4 đồng một giờ, làm thẻ hội viên còn mua 100 tặng 100, càng chưa nói còn có gói bao trọn đêm giá ưu đãi! Hai giờ mười đồng là đứa nào nói?!"
". . ."
Bà chủ hùng hổ, khiến tất cả mọi người chấn động nói không ra lời. Vẫn là Hoàng Thiếu Thiên phản ứng nhanh nhất, lúc này đập bàn:
"Diệp Tu anh có xấu hổ hay không! Có xấu hổ hay không! Có xấu hổ hay không!"
"Đừng ồn, " Diệp Tu bình tĩnh vươn đũa, chọc chọc đĩa rau chân vịt trước mặt, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, "Tên nào gọi nhiều thức ăn chay thế. . . Thiếu Thiên đừng đập bàn, bát đĩa đều bị chú làm lệch hết cả rồi. Có chuyện này hay lắm, nghe hơm?"
"Chuyện gì?" Hoàng Thiếu Thiên gắp cho mình một miếng thịt, "Nghe cái đã rồi tui sẽ xem xét xem có nên tha thứ cho anh không. "
Diệp Tu lười nhác mà chỉ chỉ Tô Mộc Tranh, Tô Mộc Tranh đầu tiên trừng mắt nhìn hắn một cái, đặt đũa xuống, nâng chén trà lên, khoan thai nói: "Thực ra. . . Đoàn làm phim đã tìm em và Tú Tú trước rồi, cơ mà không phải quay phim. Lúc này mời một vị biên kịch. . . Ai nha mấy người có thể không biết đâu, nhưng em với Tú Tú rất thích ổng. "
Sở Vân Tú gắp cho nàng một miếng trứng, tiếp lời: "Nội dung kịch bản của ổng cũng thuộc vào loại tàm tạm, nhưng phần tình cảm viết rất hay, bộ < Cô Tô đài > lần trước, cuối cùng đoạn nhân vật nam chính chết tôi còn suýt khóc cơ." nàng nói lên tên của vài bộ phim truyền hình, Tô Mộc Tranh rất dạt dào cảm xúc gật đầu, Trần Quả cùng hai chị em họ Thư cũng líu ra líu ríu tham gia thảo luận.
Mấy cô gái hàn huyên một lúc lâu về vấn đề nam chính yêu nữ chính nữ chính yêu nam phụ nam phụ yêu nam chính các loại. . ., Hoàng Thiếu Thiên rốt cục nhịn không nổi nữa: "Nè nè nè, mấy người đừng lạc đề nữa, chuyện hay đâu?"
Tô Mộc Tranh chưa muốn dừng thảo luận, vẫn tiếp tục nói: "Thực ra là biên kịch đại nhân còn rất nghiêm túc nha, ổng đầu tiên chỉ dám viết nội dung đại khái thôi, tình tiết liên quan tới game online, kiểu như chức nghiệp của nhân vật chính gì gì đó, đều để trống chờ định đoạt. Lúc đó ổng đi tới công ty game liên hệ với Liên Minh, nói muốn tìm một tuyển thủ chuyên nghiệp làm cố vấn, em và Tú Tú đương nhiên làm việc nghĩa mà không tiếc hy sinh rồi. "
Sở Vân Tú liếc nàng liếc mắt, mỉm cười, bắt đầu nói: "Mọi người biết không, thực ra hồi đầu biên kịch thiết lập nhân vật, nam chính mới là Tay Súng Thiện Xạ, nữ chính là Bậc Thầy Pháo Súng. "
Hoàng Thiếu Thiên suýt chút nữa lại muốn lật bàn, "Vì cái gì a!"
"Ổng tới công ty game, trong thang máy treo áp-phích Nhất Thương Xuyên Vân cùng Mộc Vũ Tranh Phong, "
Sở Vân Tú nhìn Chu Trạch Khải một chút , người đột nhiên nghe được ID của mình, sửng sốt ngẩng đầu lên, thần sắc vô cùng mê man, Sở Vân Tú có chút buồn cười, "Cậu biết đó, áp phích của tiểu Chu cùng Mộc Mộc vẫn luôn bán chạy nhất, Vinh Quang đệ nhất soái ca cùng Vinh Quang đệ nhất mỹ nữ nha, đệ nhất luôn có khả năng dọa người nhất. "
Diệp Tu khinh thường hừ một tiếng.
Hoàng Thiếu Thiên không phục: "Không được, nam chính nữ chính một Tay Súng Thiện Xạ một Bậc Thầy Pháo Súng, sao có thể ưu tiên hệ xạ thủ như thế. "
"Sao lại không thể?" Trần Quả không vui. Nếu như nàng có quyền quyết định, nữ chính không những phải là Bậc Thầy Pháo Súng, tốt hơn hết vẫn là Tô Mộc Tranh tự mình ra trận đi đóng phim thì hơn.
"Hệ xạ thủ làm sao?" Thư Khả Hân cùng Thư Khả Di vốn dĩ không vui, chờ có cơ hội sẽ bùng phát.
Tô Mộc Tranh cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Hoàng Thiếu Thiên.
Chu Trạch Khải lặng lẽ liếc mắt nhìn Hoàng Thiếu Thiên.
Sở Vân Tú khoát tay áo: "Tôi không có ý kiến gì a. " Tô Mộc Tranh gắp một con tôm đặt lên đĩa của nàng.
Diệp Tu đem đĩa thịt vừa mới mang lên đặt tới trước mặt mình, vừa nói: "Nông cạn. "
Hoàng Thiếu Thiên lặng lẽ đếm một cái, trong phòng tám người, năm người hệ xạ thủ, còn lại một phẩy năm là thân hữu của hệ xạ thủ, thế đơn lực bạc Hoàng Thiếu Thiên thua trận: "Được rồi. . . Em nói em nói, em nói tiếp đi. "
"Sau lại nghĩ nhân vật chính đều là hệ xạ thủ thì không công bằng nha, khẳng định rất nhiều chức nghiệp khác nhảy ra phản đối, " Tô Mộc Tranh tiếc rẻ lắc đầu, "Lúc đó công ty game cho ra số liệu thống kê mới, hiện tại người chơi nhiều nhất trong game vẫn là Kiếm Khách và Tay Súng Thiện Xạ, biên kịch đại nhân rất nghiêm túc, sau khi nhìn số liệu liền đem nữ chủ từ Bậc Thầy Pháo Súng sửa thành Kiếm Khách. "
"Như vậy sao được, " Hoàng Thiếu Thiên lại kháng nghị, lúc này giọng nói mang theo điểm đắc ý, "Nhân vật nam chính phải đẹp trai a, điểm ấy kiếm khách chúng tui có ưu thế. "
Tô Mộc Tranh thần sắc có điểm vi diệu: "Quả thực cũng có nguyên nhân này. . . Bất quá không phải yếu tố quyết định. Ôi chao, Hoàng Thiếu, anh không đọc qua kịch bản hả!?"
"Không có, " Hoàng Thiếu Thiên thẳng thắn đáp, "Tui hai giờ chiều mới đến, vừa vào đoàn phim cái đã bị vứt cho thẻ tài khoản đi tập luyện, mới nghe người ta nói hai câu. "
"Ầy, như vậy a. . ." Tô Mộc Tranh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Vậy mấy bộ phim truyền hình chúng em vừa nói tới anh cũng chưa xem bao giờ?"
"Em rốt cuộc muốn nói cái gì?" Hoàng Thiếu Thiên nghi hoặc.
Tô Mộc Tranh nhìn lên trần nhà: "Ân, là như vậy, nhân vật nữ chính của vị biên kịch này, từ trước tới nay vẫn luôn thuộc hệ lãnh diễm. Lúc này. . .Anh đã không đọc thì em nói luôn a! Lúc này nữ chủ mặc dù là một người chơi nữ, nhưng lại dùng acc nam, sau đó bởi vì kỹ thuật PK cực kỳ tốt chưa bao giờ thả thính cũng không làm nũng cướp trang bị gì gì đó. . . Tất cả mọi người đều mặc định nàng là nam nhân, nam chính lúc đầu cũng vẫn cho rằng nàng là nam nhân, phải đến quá nửa phim mới biết được nàng thật ra là con gái. "
"Quá ngu rồi, " Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Lẽ nào cô ta chơi Vinh Quang chưa bao giờ mở voice chat sao?"
Tô Mộc Tranh vi diệu dừng lại mấy giây, nói: "Chính là nguyên nhân này á. . . Ống nói của nữ chủ bị hư, chỉ có thể nghe không thể nói, đều là đánh chữ nói chuyện cùng người khác , hơn nữa nữ chủ là thuộc hệ lãnh diễm nha, lời thoại cũng khá ít. "
Sở Vân Tú bổ sung: "Cho nên tôi và Mộc Mộc đọc kịch bản cảm thấy khó thở kinh khủng. . . Một kiếm khách, trầm mặc, không nói lời nào, gần như không có bong bóng thoại. "
Hai chị em họ Thư rất cho đội trưởng mặt mũi, lập tức cười ra tiếng. Trần Quả bật cười một tiếng, lại cảm thấy không lễ phép, vội vã nghiêng đầu sang chỗ khác. Ngay cả Diệp Tu cũng không nhịn được nở nụ cười, Hoàng Thiếu Thiên sừng sộ lên hung hăng trừng mắt một vòng, còn chưa trừng hết thì chính hắn đã không thể kiềm chế phì cười.
Hắn liếc xéo bên cạnh, Chu Trạch Khải hơi cúi đầu, cũng không nhịn được cong cong khóe môi.
"Cười cái gì mà cười, " Hoàng Thiếu Thiên nói, bất thình lình lấy tay vò vò xoa xoa tóc của Chu Trạch Khải, "Cho nên là. . . Ha ha ha ha ha thôi tùy mấy người a! Tui cũng cười trước một cái. . ."
Chu Trạch Khải chật vật tránh sang bên cạnh, Tô Mộc Tranh phê bình Hoàng Thiếu Thiên: "Không tử tế!" Từ trong túi lấy ra một cái lược hỏi Chu Trạch Khải, "Tiểu Chu có muốn không?"
Chu Trạch Khải vội vàng lắc đầu. Tô Mộc Tranh cũng không để ý, đem lược cất đi, tràn ngập ý cười nói tiếp: "Cho nên. . . Ha ha mọi người hiểu đó, OOC rồi. "
"Cho nên chúng tôi liền đề nghị với biên kịch, trao đổi nghề nghiệp của nam nữ chính một cái, " Sở Vân Tú nói, "Ổng mới đầu vẫn không hiểu cái gì. . . Kỳ thực tôi thấy cho đến tận giờ ổng vẫn chưa rõ tại sao phải đổi cơ, nhữngchuyện này thực sự rất khó giải thích. . . Ha ha, chúng tôi cũng không thể nói rõ ràng, liền trực tiếp lôi một đống người ở công ty game đi bình bầu bỏ phiếu, không cần nói nữa đương nhiên là toàn bộ đều đồng ý, biên kịch mới chấp nhận, bỏ kịch bản đi. "
"Đổi thì quá tốt!" Hoàng Thiếu Thiên vỗ tay, "Tui còn đang nghĩ chỉ có mỗi đi đánh thay thôi mà cũng phải mời Thương Vương, đúng là chuyện bé xé ra to, cơ mà nhìn lại đúng là đo ni đóng giày luôn nè, Tay Súng Thiện Xạ không hay nói cũng không gõ chữ, ngoài Chu Trạch Khải thì còn ai khác nữa. "
Chu Trạch Khải dừng một chút, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không mở miệng, cúi đầu yên lặng dùng bữa.
"Thực ra không phải đâu," Sở Vân Tú nói, "Tuy là chức nghiệp có thay đổi, nhưng ban đầu Mộc Mộc vẫn là người thay mặt nữ chủ đi đánh hộ. Dù sao vai diễn của nữ chủ nhiều, đoàn làm phim lại ở thành phố H, ngay bên cạnh tìm người nhà Hưng Hân tương đối dễ dàng. "
Chu Trạch Khải từ nãy tới giờ vẫn không có phản ứng nghe đến đó liền ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Tô Mộc Tranh.
". . . Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn tôi được không, tôi cũng chơi Tay Súng Thiện Xạ mà, " Tô Mộc Tranh bất mãn, "Mãi cho đến cấp 55 vẫn chơi Tay Súng Thiện Xạ, về sau mới chuyển nghề Bậc Thầy Pháo Súng. Với lại, " nàng kéo kéo Diệp Tu, "Không đánh được tôi vẫn có thể tìm bồi luyện nha. "
"Diệp thần đúng là cái gì cũng làm được. " Hoàng Thiếu Thiên cảm khái.
"Thôi đi, đây mới là nghề chính của anh, " Diệp Tu khinh bỉ hắn, "Hồi anh đây vất vả đi làm bồi luyện kiếm tiền nuôi gia đình chú còn chạy hết chỗ này tới chỗ khác tìm quán net đen không cần dùng CMND đấy. "
"Sao lại. . ." Chu Trạch Khải nói, "Vì sao lại đổi?"
Trong phòng an tĩnh mười giây đồng hồ, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn sang, ngay cả đang Diệp Tu cùng Hoàng Thiếu Thiên chuẩn bị khai chiến cũng đều yên lặng. Chu Trạch Khải bị nhìn chằm chằm có điểm mất tự nhiên.
"Vì sao đổi hả. . ." Tô Mộc Tranh ai oán nói, "Bởi vì Hoàng Thiếu muốn tới á. "
"Đâu có liên quan tới tui, " Hoàng Thiếu Thiên nói, "Lão Phùng lôi kéo đội trưởng tay tàn nhà chúng tui hơn nữa ngày, ta rất sợ ổng khóc sẽ có chuyện không hay xảy ra, lệ phí di chuyển còn chưa dám đòi. Tui cũng chưa phát biểu ý kiến gì với nữ chủ, nữ chủ làm gì tui cũng không biết nữa cơ. "
"Anh không biết thật hay giả vờ không biết đấy, " Tô Mộc Tranh hoài nghi, "Người lão Phùng chọn đánh thay nam chính là Lưu Tiểu Biệt. "
". . . Hả?" Hoàng Thiếu Thiên đúng thật không biết, "Có ý gì? Tên Vi Thảo kia có cái gì tốt, hơn được tui đường đường là Kiếm Thánh sao?"
"Đúng đó, ngài đường đường là Kiếm Thánh, chỉ mỗi thay mặt đánh hộ mà cũng phải bắt ngài đại giá quang lâm, đúng là chuyện bé xé ra to."
Tô Mộc Tranh nhún vai, "Lão Phùng tìm anh chỉ là khách sáo một chút thôi, chứ không nghĩ anh đồng ý thật. Anh tới nói em mấy lần sẽ không đáng chú ý nha, vai diễn của nữ chủ rất nhiều, Diệp Tu phải làm hướng dẫn kỹ thuật không rảnh, cuối cùng tìm tới Tiểu Chu, dù sao thành phố S cách đây khá gần. "
Nàng ưu buồn nếm hớp trà, "Cho nên là, anh rốt cuộc tại sao lại muốn chạy tới đánh thay hả?"
"Ấy?"
Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt một chút, miếng thịt cuối cùng đã bị Diệp Tu đoạt đi rồi, hắn do dự có nên xù lông hay không, Diệp Tu nhai nhai miếng thịt dùng chiếc đũa chỉ Tô Mộc Tranh, ý bảo hắn cứ trả lời trước đã.
Tô Mộc Tranh nhìn hắn, vẻ mặt đau thương.
Chu Trạch Khải cũng nhìn hắn, ánh mắt đơn thuần lại vô tội.
Cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên nói: "Tui chán, tới tham gia náo nhiệt. "