Hoàn [Lâm Phương] Một Người Một Bóng, Đi Đâu Về Đâu

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
Người viết:
Lá Mùa Thu

—— Trăng đã lên cao, ai hộ chủ nấy, một người cất bước, dưới trời tối tăm. (Chiến binh thiếc kiên định)

Dĩ Phụ chi Danh chi Lâm Phương, một mối nợ chưa tan.

Hô Khiếu sơn trang đi về phía Đông mười dặm, lên một ngọn đồi nho nhỏ có một ngôi mộ. Mộ xây cẩn thận, lưng dựa núi, mặt hướng một dòng suối nhỏ bắc cầu. Bước trên cầu gỗ, quanh năm sẽ nghe tiếng lá trên cao rì rào. Đã gọi Hô Khiếu, khó không có gió thét gào, bất quá tiếng gió nơi này nghe không ra là bi hay ai, là tiếc hay hận.

Lâm Kính Ngôn thường xách rượu ngon một mình đến mộ. Hắn là nhất phái tông chủ, công phu liệt vào nhất nhì giang hồ, mười dặm đường hai vò rượu, chân hắn lướt nhẹ như bay, lộ số tu tập dương cương, chút thở gấp đều không có.

Trên mộ khắc hai chữ Phương Duệ, ngoài ra không thêm gì khác. Lúc đó cương trảo chạm gỗ, hắn kỳ thực muốn viết rất nhiều, nhưng một chữ cũng không khắc được. Tỷ như luyến nhân, tỷ như cố nhân, tỷ như huynh đệ, tỷ như ái đồ, lại tỷ như…

Tỷ như vong thê, tỷ như Lâm Phương thị. Giữa hắn và Phương Duệ từng có quá nhiều xưng hô, hắn không biết Phương Duệ thích cái nào, hoặc ghét cái nào. Sau nghĩ người chết liền hết, tiền trần như mộng, lên trời xuống đất còn lại có chăng chỉ là mình. Bèn thôi.

Mộ vì thế không khắc cái gì suốt một thời gian, Nguyễn Vĩnh Bân nhìn không nổi, khuyên lại không xong, cũng không muốn qua loa, bèn tìm cặp vuốt cũ Phương Duệ từng sử dụng, xiêu xiêu vẹo vẹo cuối cùng được hai chữ. Một gã y sư, tuy trải đông chinh bắc chiến, sức lực hơn võ phu bình thường, nhưng không rõ Lâm Kính Ngôn tìm thanh gỗ kia từ đâu, cứng như sắt đá, lực khắc rất cạn lại không tròn, trông không ra chữ viết của một kẻ lấy bân bân văn chất làm tên. Hắn thở dài, nói Phương Duệ a, ta sức không bằng người kia, nhã cũng không bằng, ngươi nhưng chớ trách.

Phương Duệ tuy là phó trang chủ, trong cả môn phái chỉ xếp dưới Lâm Kính Ngôn, nhưng hắn trẻ tuổi lại nghịch ngợm, Lâm Kính Ngôn cũng không quản, thuộc hạ đệ tử không bao nhiêu người thường đem địa vị hắn ra gọi, càng khỏi nói đám huynh đệ sinh tử có nhau nhất kia. Cho nên Nguyễn Vĩnh Bân không cần nghĩ nhiều như Lâm Kính Ngôn, hai chữ Phương Duệ liền đủ.

Gần trưa quanh mộ dễ thường có tiếng sáo vang, cũng không phải định kỳ ngày ngày như một, âu tiếng sáo này đến từ dưới đồi, người thổi sáo dù công lực là có, cuộc đời bề bộn chẳng phải lúc nào cũng chiều theo ý, có lúc vướng tay, liền không thể vì Lâm Kính Ngôn hay Phương Duệ mà thổi một khúc bồi bằng.

Mạnh Mẫu ba lần dời nhà vì học nghiệp nhi tử, người giang hồ tu tập cũng chọn chốn đào nguyên, thế nhưng Hô Khiếu sơn trang có những Vĩnh Bân tiên sinh, Kính Ngôn công tử, lại không ngại dựng gần một thôn làng nhỏ, một khoảnh chợ phiên, bên sông thuyền thưa người đậu. Nếu nói điều này với Lâm Kính Ngôn, hắn sẽ chỉ cười, nhân sĩ Hô Khiếu ta vốn không phải cao nhân thế ngoại, xuất thân thôn thị có gì là lạ. Tính danh thừa phụ mẫu ban, công phu tự mình tu tập, bước đi trên con đường nào là mệnh. Ta cũng được Phương Duệ cũng được, đều theo lộ số mãng phu đầu đường xó chợ, mang cái tên văn nhã thì sao, cũng che giấu không xong bản chất con người. Thôi thì, học theo hắn rất tốt, chân thật đi, thành khẩn đi, lão thiên gia thương kẻ chân thành, sẽ không bạc đãi.

Mỗi lần nhớ tới lời này Lâm Kính Ngôn nói, lại nghĩ Phương Duệ nay đã ngủ yên trên ngọn đồi kia, lão Lộ đều sẽ thở dài. Hắn nhìn Lâm Kính Ngôn đi về phía mình, kín đáo cất lại ưu niệm nội tâm, khom lưng một vái, cúi đầu không ngẩng, gọi tiếng Tam gia, không ngoài dự liệu liền có bàn tay hữu lực nâng dậy. Lâm Kính Ngôn làm người khiêm tốn ôn hòa, lấy tình đãi hạ, lễ số tuy chẳng quản mảy may, nhân tâm nhưng thu về một mối.

Lão Lộ chắp tay đứng một bên hầu, chờ chủ tử gạt lá trà xanh trong chén, chầm chậm bên uống bên nhìn ngoài sân. Cháu trai lão Lộ tròn mắt dưới hiên ngóng xem tạp kỹ, hí nhi cũng là đứa nhỏ không tới mười lăm, miệng ngậm que dài, trên que chồng chồng chén cao, hắn nhớ ngày trước nhặt được Phương Duệ cũng trong một nơi hỗn tạp long xà, đứa nhỏ trộm vặt người nhà không có, chỉ e cũng từng nhìn hí nhi kia ngưỡng mộ, chỉ cầu có một sư phụ thu nuôi, ba bữa không lo đói kém. Nếu không gặp Lâm Kính Ngôn, đệ nhất đạo tặc đã chẳng họ Phương, mà nếu không gặp tiểu trộm vặt họ Phương, Đường Tam Đả hắn cũng hoài độc lai độc vãng.

Ba năm phong quang, tro tàn dưới mộ, nhược hỏi tiền trần tiếc nuối gì, thán đáp thời gian sao quá vội.

Lão Lộ bên cạnh lại cúi đầu gọi Tam gia.

Tam gia, Bách Hoa Đường Hạo đã trên đường tới.

Hắn nói, trong mắt nhuốm tia ưu tư ít thấy. Tính ra, Lâm Kính Ngôn nhỏ tuổi hơn lão Lộ nhiều lắm. Trưởng lão Hô Khiếu câu nệ lễ nghi, Lâm Kính Ngôn lại không dùng lễ nghi trị hạ, nghị sự dùng bữa đều để huynh đệ thuộc hạ cùng bàn, mấy lần bị quở trách, hắn vẫn không lưu tâm. Người bên cạnh cũng là hiểu tính, cũng là hiểu sự, cười xòa cho qua, trang chủ nói năng hành xử thế nào, bọn ta chính là thế ấy, trước mặt trưởng lão cung cung kính kính, sau lưng trưởng lão hi hi ha ha, có Phương Duệ càng không ra hình thù. Chỉ duy lão Lộ, công khai tư mật đều là kính chủ như quân, nơi nào có Lâm Kính Ngôn Phương Duệ, hắn liền chỉ đứng không ngồi, kêu đi không chạy. Đó nhưng không phải xảo tâm nịnh bợ, Lâm Kính Ngôn biết hắn lâu, người này nếu có thể, đao kiếm tên thương đều là dám đỡ cho hắn, cho Phương Duệ Nguyễn Vĩnh Bân, kể cả hôm nay xuất môn sống thành người thường, lòng trung thành kia chỉ e có tăng không giảm.

Nhìn hắn không có phản ứng, lão Lộ khó nén đa sự một lần.

Ngài a, sắp tới có dự định gì.

Ta có dự định gì. Ta có thể có dự định gì. Lâm Kính Ngôn không đáp chỉ hỏi, nếu ta đi, ngươi có nguyện theo bồi?

Lão Lộ cả kinh thất ngữ một hồi, mới điềm tĩnh gập mình, dụng đủ lễ số thuộc hạ đối chủ tử, nói một câu: Tam gia, ta là người Hô Khiếu.

Sau đó Lâm Kính Ngôn nâng thế nào, cũng không chịu dậy.

Kỳ thực Lâm Kính Ngôn cũng không rõ, nói ra khỏi miệng chữ đi, trong đầu tự nghĩ chính là đi đâu. Đem cùng một câu đến gặp Nguyễn Vĩnh Bân, chắc chắn nhận được gật đầu không cần do dự, không cần hỏi quân trạm tới trạm nào, chuyến sau liệu cơm đủ ăn, liệu áo đủ mặc. Mà lão Lộ, cũng không cần biết rồi đây liệu có gấp bội phong quang, không nói hai lời vẫn chọn Hô Khiếu. Chính vì hiểu thấu mỗi một huynh đệ thuộc hạ như lòng bàn tay, hắn mới sẽ không cùng ai thương thảo.

Cũng tốt, như vậy ra đi chỉ có mình. Mộng xưa dắt theo Phương Duệ lang bạt kỳ hồ, nay đã như khói, hà tất tội hại thêm bất kỳ ai.

Thế nhưng Lâm Kính Ngôn ta, há không phải người Hô Khiếu?

Nhân sinh muộn phiền, sợ nhất lòng người khó trách.

Hắn ngồi bên mộ, ngửa đầu một vò trúc ảnh dốc cạn, có núi xanh làm bạn, có rượu cay rót hầu, tiếng sáo thoảng đưa, người trong lòng đất ngủ yên, ngày đã qua sẽ không về.

Sáo cất len lỏi xuyên qua kẽ lá vào tai, mấy âm mấy tiết liền cho hắn biết có dị. Sáo này tự chứa hào khí can vân, tuy nhu hòa tĩnh đạm, nhưng chí rộng khoát trời cao ẩn trong thanh điệu không phải lão Lộ một kẻ võ phu thủ hạ có thể thổi ra. Phóng khách phương nào tuy chưa rõ, địch ý trong sáo nghe không có, nhưng kẻ dưới gầm trời này muốn vào trăm bước quanh Đường Tam Đả mà hắn không hề hay biết, sợ rằng đếm trên đầu ngón tay.

Đấu chí thu phóng tự nhiên, một thân hắc bào mà khí phái lỗi lạc, càng chỉ có một.

Đệ nhất hùng binh Bá Khí Hùng Đồ, đệ nhất y giả Trương Tân Kiệt, cư nhiên bình bình hòa hòa lộ diện cách hắn trượng xa, hai tay chắp trước trán: Lâm trang chủ, hoặc nên nói Đường tam gia, không biết các hạ muốn ta xưng hô thế nào?

Ngày đó Lâm Kính Ngôn lại ngồi cạnh Phương Duệ suy nghĩ rất lâu. Rượu một vò lại một vò tưới nóng lòng người bên mộ, tiếc công phu quá cao, rượu không say nổi hắn. So với bình thản luận đàm, hắn càng muốn thống thống khoái khoái đánh một trận, dẫu sao tháng ngày vùng vẫy đã xa, chiều nay u uất trong tâm, thích hợp chuốt trảo.

Dù đi Bá Đồ hay ẩn thế, Huyết Tế Tuyệt Hồn hắn cũng không định mang theo, trời lại không cho cơ hội cùng nó tắm máu lần cuối. Tuyệt hồn tuyệt hồn, tuyệt chính là hồn ai?

Bá Đồ đâu chỉ xa, phương kia gọi là trời Nam đất Bắc. Cỏ bồng rời ải Hán, nhạn mỏi cánh Hồ bay, một đi liền là hùng tâm tráng chí, xa rồi Hô Khiếu cũng xa rồi Phương Duệ, dứt áo lìa tay, một đời đoạn tuyệt.

Nhưng Lâm Kính Ngôn a Lâm Kính Ngôn, Hô Khiếu kỳ thực can hệ gì ngươi, mà nay Phương Duệ, cũng can hệ gì ngươi nữa. Xa hay gần, có còn quan trọng sao?

Hắn sờ tay lên bia gỗ, nghĩ trước khi đi có phải nên dụng tâm khắc lại cái tên cho Phương Duệ. Tỷ như ái nhân, tỷ như vong thê… Quả nhiên hắn vẫn là say rồi. Hai chữ kia của Nguyễn Vĩnh Bân, hắn không dám chắc mình viết đẹp bằng.

Giá như có thể cùng đi cùng về, hai ta đi bao xa, có còn quan trọng sao?

Người nói tiền đồ cao xa, hai ta cùng đường mạt lộ, người giảng nhân nghĩa quang minh, hai ta tung hoành ám đạo. Chỉ cần có ngươi lại có ta, nhân thế có gì là quan trọng. Nay không còn ngươi chỉ còn ta, nhân thế… càng có gì là quan trọng.

Một đời vô Phương, một đời vô phương.

Bóng nhạn chiều rơi, người say men sầu gối đầu ngủ cỏ. Qua rồi đêm nay, ngày mai không nữa. Mênh mang u minh, hắn thấy cố nhân tự đem tương tư cởi bỏ.

Đói khát đêm đông, không người bầu bạn, một thành đá xanh đội tuyết trăm năm, một thân côi cút giữa đời đơn bạc. Không trăng không sao, trời tăm đất tối, thế gian rộng lớn hai người đủ ấm, một người đủ lạnh. Ngó sen đứt đoạn còn vương tơ, hồng trần không gặp là không gặp. Từ nay gió táp mưa lay, mắt nhìn không thấy.

Ta bất luận vì cái gì đi tiếp, nơi đó cũng không còn ngươi. Ngươi đăng đỉnh phong thần, hay sa chân đáy vực, nơi đó cũng không còn ta.

Không còn Hô Khiếu, không còn tội phạm, hai ngả quay lưng, giật mình gọi không người đáp. Ngươi đi đường ngươi, ta dừng cánh mỏi, núi cũ sáo thưa vắng bóng người. Ngẩng đầu thinh không chưa từng đổi, nắng tắt đi, đêm xuống rồi, có trông mấy cũng không cười.

Khách giang hồ mộng tỉnh, dứt một kiếp hoang say, vò rượu lăn bên mộ, cỏ xơ xác từ đây.

Nam phương gió nổi.

Bắc tái cờ bay.

Không ngày gặp lại.



- Hoàn –



1. Một người một bóng, đi đâu về đâu —— Thiên sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng thùy khứ (Nhạn khâu)
2. Cỏ bồng rời ải Hán, nhạn mỏi cánh về Hồ —— Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên. (Sứ chí tái thượng – Vương Duy)
3. Mộng xưa như khói, nắm được hay chăng —— Tán Ô Nhỏ.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
"Tỷ như luyến nhân, tỷ như cố nhân, tỷ như huynh đệ, tỷ như ái đồ, lại tỷ như…

Tỷ như vong thê, tỷ như Lâm Phương thị. Giữa hắn và Phương Duệ từng có quá nhiều xưng hô, hắn không biết Phương Duệ thích cái nào, hoặc ghét cái nào. Sau nghĩ người chết liền hết, tiền trần như mộng, lên trời xuống đất còn lại có chăng chỉ là mình. Bèn thôi."

Đời người gặp được một tri kỷ, cùng nhau song hành thật sự may mắn. Gặp được một người lưỡng tình tương duyệt càng may mắn hơn. Những cái đó Lâm Kính Ngôn đều đã gặp, ở một Phương Duệ. Chỉ tiếc là sự may mắn ấy thực ra không phải may mắn hoàn toàn. Người hắn yêu, người hắn xem như nửa sinh mạng nay đã nằm dưới ba tấc đất, để lại cho hắn một quãng đời sau vắng mãi tiếng cười của người kia.


"Giá như có thể cùng đi cùng về, hai ta đi bao xa, có còn quan trọng sao?

Người nói tiền đồ cao xa, hai ta cùng đường mạt lộ, người giảng nhân nghĩa quang minh, hai ta tung hoành ám đạo. Chỉ cần có ngươi lại có ta, nhân thế có gì là quan trọng. Nay không còn ngươi chỉ còn ta, nhân thế… càng có gì là quan trọng.

Một đời vô Phương, một đời vô phương."

Nhân sinh một đời của Lâm Kính Ngôn khi Phương Duệ không còn cũng chả còn gì quan trọng, ước mơ năm xưa chỉ còn là một mảng dở dang, cả đời này Lâm Kính Ngôn sẽ không bao giờ tìm lại được cảm giác của những ngày xưa cũ, càng không thể tìm được một Phương Duệ nữa. Bởi lẽ lần này, y sẽ rời Hô Khiếu rời mái nhà ngày xưa của hai người. Chỉ trách cả hai hữu duyên vô phận, âm dương cách biệt cả một đời. Mộng khách giang hồ năm xưa của hai người vẫn chỉ là một trận rượu say, một giấc mộng xa vời, tỉnh mộng chỉ còn hụt hẫn cùng trống trải. Lâm Kính Ngôn sẽ sống tiếp, sống vì người nằm lại, sống vì giấc mộng của hai người. Say cả một kiếp người, cũng là cô độc cả kiếp người.

"Không còn Hô Khiếu, không còn tội phạm, hai ngả quay lưng, giật mình gọi không người đáp. Ngươi đi đường ngươi, ta dừng cánh mỏi, núi cũ sáo thưa vắng bóng người. Ngẩng đầu thinh không chưa từng đổi, nắng tắt đi, đêm xuống rồi, có trông mấy cũng không cười.

Khách giang hồ mộng tỉnh, dứt một kiếp hoang say, vò rượu lăn bên mộ, cỏ xơ xác từ đây.

Nam phương gió nổi.

Bắc tái cờ bay.

Không ngày gặp lại."
 

Bình luận bằng Facebook