Hoàn [Diệp Lam] Diệp thần rốt cuộc có sợ vợ hay không?

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Tên tác phẩm: Diệp thần rốt cuộc có sợ vợ hay không?
Tác giả: Đỗ Tiểu Bạch
Beta: Đồng Đồng (ông nội của chủ nhà)
Bản quyền nhân vật thuộc về Toàn chức cao thủ của Hồ Điệp Lam.

Văn án: Những mẩu chuyện thú vị về cuộc sống giữa hai bạn trẻ và một không-được-trẻ-lắm. Hy vọng đọc xong các bạn có thể trả lời được câu hỏi "Rốt cuộc Diệp thần có sợ vợ không?"

Chúc mừng sinh nhật Lam Hà, Lam Kiều Xuân Tuyết, người cũng như tên, thánh khiết như tuyết trắng, ôn nhuận như ngọc, ra đời vào mùa đông lạnh lẽo, lại như ánh dương ấm áp chiếu vào cuộc đời của chúng ta (và Diệp Tu) vậy.

Tâm sự của tác giả: Tui chính là bị sự thiện lương của em cảm động rồi Tiểu Lam. Trúng tiếng sét ái tình, yêu em từ cái nhìn đầu tiên đó! :cry::cry::cry: Dằn vặt rất lâu rốt cuộc nên giữ cho mình hay gả cho ông Tu đây. Aizz cuối cùng gả rồi vẫn cảm thấy ông Tu có lời quá, lão già mất nết hừ hừ!!!
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
1.
Có người chạy lên kênh thế giới tỏ tình với Diệp Tu.

Diệp Tu ép hỏi Lam Hà coi có phải là cậu không.

Lam Hà nói không phải.

Diệp Tu truy hỏi đến cùng.

Lam Hà tức giận trả lời, nếu phải thì sao chứ!

Một lát sau, kênh thế giới bùng nổ.

Quân Mạc Tiếu: “Tôi có vợ rồi?”

Mọi người: “Ôi đệt! Sao tuỳ tiện lên kênh thế giới tỏ tình mà cũng thành đôi được vậy hả”, “Diệp thần cũng thật sảng khoái, mới đó đã nhận lời rồi, còn gấp gáp muốn cưới nữa kìa”, “Không phải tôi nghe giọng điệu không khẳng định này của đại thần, chính là đang từ chối mà? Mấy thím fan não tàn đừng loạn ship nữa!”,... Cực kỳ nhộn nhịp!

Lam Hà đầu kêu ong ong, nói Diệp Tu đó thật sự không phải tui, anh nhầm rồi giờ mọi người đều hiểu lầm là anh đồng ý người ta đó.

Diệp Tu bảo, không được sao, vậy ý cậu thế nào, anh đều nghe cậu. Giọng điệu phi thường cưng chiều và sủng ái.

Đáng tiếc Lam Hà đang gấp nên cũng không nghe ra được, nhắn lại, đương nhiên không được, đừng náo, mọi người hiểu lầm đó, mau lên nói rõ đi.

Nửa phút sau Quân Mạc Tiếu lên kênh thế giới lần nữa: “Đừng náo, làm mọi người hiểu lầm, tui lên nói rõ. Đương nhiên không được, vợ tui không đồng ý. @Lam Kiều” Một chữ không sai những gì Lam Hà nói! Thậm chí Lam Hà còn nghi ngờ hắn có phải lười đánh chữ nên copy nguyên văn cậu qua không.

Diệp Tu còn không biết xấu hổ chạy lại kể công khoe, thế nào, thấy anh đều nghe cậu chưa, không để cậu chịu uỷ khuất một chút nào, tên cậu cũng không quên thêm vào, đi đâu cũng nhớ đó!

Lam Hà lười để ý hắn, cậu đang bận đối phó với đống tin nhắn tới tấp của người trong công hội gửi tới, cũng sắp chết chìm rồi, không rảnh đâu mà liếc Diệp Tu.

Thế là Diệp Thần lại sấm rung chớp giật chạy lên kênh thế giới lần nữa: “@Lam Kiều, @Lam Kiều, @Lam Kiều, @Lam Kiều (giản lược n lần)”…. Cực kỳ phô trương tốc độ tay của mình!

Kênh thế giới bất chợt im lặng.

Bởi vì chính chủ lên rồi!

Lam Kiều Xuân Tuyết: “Im miệng. Chúng ta nhắn riêng.”

Quân Mạc Tiếu: “Ừ.” Còn thả thêm mấy cái mặt cười nhìn vô cùng ti bỉ.

Kênh thế giới lại trực tiếp bùng nổ. Gian tình mù mắt tụi tui rồi, cẩu lương nói ném là ném sao? Ném xong rồi còn dắt nhau đi trốn nữa kìa?! Cũng không cho con dân hóng hớt gì hết! Đại thần anh có được vợ đẹp rồi thì quên luôn quần chúng nhân dân bên hồ Đại Minh năm ấy nữa sao? Phúc lợi đã hứa đâu rồi???

Trong chốc lát, tiếng oán thán vang khắp kênh thế giới, tốc độ lưu lượng nhanh đến chóng mặt, mà Diệp Tu và Lam Hà thì không ai còn tâm sức đâu mà đi quản chuyện đó làm gì~

2.
Diệp Tu nghĩ cách dụ Lam Hà đến Hàng Châu ở chung với mình.

Quân Mạc Tiếu: “Tiểu Lam, anh bệnh rồi, rất nặng.”

Lam Hà: “Đã đi bác sĩ chưa?”

Quân Mạc Tiếu: “Đi rồi, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng hai tháng.”

Lam Hà: “Ừm vậy anh nhớ chú ý sức khoẻ.”

Quân Mạc Tiếu: “Cậu không đến thăm anh chút sao? Anh ở nhà một mình không ai quan tâm chăm sóc, cậu sẽ yên lòng sao?”

Lam Hà: “Đồng đội không phải mỗi ngày đều gặp anh sao? Luôn có người trông chừng anh mà?”

Quân Mạc Tiếu: “Nhưng về nhà rồi thì rất cô đơn đó. Cậu không sợ anh nghĩ quẩn sao? Người bệnh mà, lúc yếu đuối hay suy nghĩ lung tung.”

Lam Hà: “Diệp thần, tui phát hiện anh bị bệnh rồi nói vô cùng nhiều, y như Hoàng thiếu nhà tụi tui vậy.”

Quân Mạc Tiếu: “Cái gì gọi là Hoàng thiếu nhà tụi tui hả?”

Quân Mạc Tiếu: “Hắn là nói lời rác rưởi, còn anh là nói lời thật lòng.”

Quân Mạc Tiếu: “Lam Hà, cậu thực sự không qua sao, tiền ăn ở anh trả, cậu thích ở bao lâu liền ở bấy lâu, thích gì anh đều mua, anh chỉ muốn cậu ở cùng anh thôi.”

Quân Mạc Tiếu: “Thật sự rất cô đơn đó....”

Quân Mạc Tiếu: “Tiểu Lam cậu không thương anh nữa sao?”

Bạn tốt Quân Mạc Tiếu của bạn đã offline.

Lam Hà đơ người nhìn thông báo trên màn hình mất 5 phút, rồi nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng đứng dậy xếp một túi hành lý gọn nhẹ, xử lý đồ ăn thừa trong tủ lạnh, gọi một cú điện thoại xin phép Xuân Dịch Lão, rồi quyết đoán khoá cửa rời nhà.

Không lâu sau, Diệp Tu nhận được một tấm hình chụp cuống vé tàu hoả đi xuyên đêm đến Hàng Châu, khoé miệng khẽ cong lên, cân nhắc có nên đi dội nước lạnh nguỵ tạo hiện trường không.

Bé con của anh rốt kỳ thực rất dễ mềm lòng a.

3.
“Lam đoàn trưởng, chúng ta mất boss rồi.”

“Không thể nào. Đã giao hẹn trước với mấy công hội khác rồi mà. Là nhà nào?”

“Hưng Hân”

“.....”

“Lam đoàn trưởng, chúng ta làm gì tiếp theo đây?”

“Diệp! Tu! Anh lăn ra đây cho tui!!! Không phải đã nói đợi tui giết boss xong sao!?”

“Tiểu Lam~ anh đói bụng. Cậu đi nấu cơm đi, rồi anh bảo Hưng Hân trả boss cho Lam Khê Các.”

“....”

Nghiến răng, xột xoạt lục đục, tiếng kéo ghế.

“....Lam đoàn trưởng?! Lam đoàn trưởng?! Anh đâu rồi?”

Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi công hội Lam Khê Các thành công giết được boss XXX”

4.
Lam Hà muốn PK với Diệp Tu.

Diệp thần thấp thỏm lo sợ nếu mình thắng rồi, có khi nào hôm nay ra phòng khách ngủ không.

Thế là trận PK huyền thoại nhất trong lịch sử khu 10 đã xảy ra như sau.

Diệp Tu và Lam Hà đăng nhập vào đấu trường.

Thời gian đếm ngược kết thúc.

Lam Hà nhấc vũ khí lên.

Diệp Tu hít sâu một hơi, cực kỳ dứt khoát, trực tiếp, phóng khoáng, bị KO thẳng cẳng!

Người thắng trận lại cư nhiên không vui, nổi giận đùng đùng chất vấn xem hắn có phải đang nhường mình.

Diệp Tu vô tội, không có nhường, thực sự là bàn phím hư rồi!

Mà sao thắng rồi vẫn tức giận vậy nhỉ? Không lẽ ban nãy mình nên đánh thật sao? Cơ mà không được, sao mình nỡ ra tay với cậu ấy được chứ, vậy chẳng phải sẽ đánh vào tâm sao~

Quần chúng xem live biểu thị, đầu năm nay đến cả bàn phím cũng trúng mỹ nhân kế rồi, huống hồ là người a, xem ra Diệp thần trúng phải cũng vô cùng hợp lý!

Các tuyển thủ chuyên nghiệp xem live biểu thị, Ahahahahaha, Diệp Tu cậu cũng có ngày này, đáng lắm, đánh đấm như vậy thì dẹp mịa đi, bị vợ bỏ là đúng rồi, cuối cùng cũng có người trị được ổng! Ây da Dụ đội sao tui không biết Lam Vũ của mấy ông nuôi ra toàn nhân tài thế này chứ tuy tốc độ tay không cao nhưng mà.... A A A Hoàng Thiếu Thiên xuất trận rồi, giải tán!!!!!

5.
Lam Khê Các mất boss hoang dã.

Lam Hà sứt đầu mẻ trán tăng ca dẫn đội tranh giành vật liệu, vội vội vàng vàng đến cả nước cũng không uống kịp, quên cả gửi tin nhắn cho ai kia.

Diệp Tu nhìn đồng hồ, lại nhìn giường bên cạnh lạnh lẽo trống vắng tiêu điều, trái tim cũng lạnh lẽo trống vắng một mảnh tiêu điều.

Diệp thần tức giận!

Không thế tha thứ!

Thần Chi Lĩnh Vực hôm đó, Hưng Hân đại sát tứ phương, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Quân Mạc Tiếu chém giết đến đỏ mắt, nhanh chóng hạ gục được boss, thấy Lam Kiều Xuân Tuyết từ xa chạy tới, hất cằm hừ một tiếng.

Lam Hà: ”...”

Lam Hà: “Lam Khê Các thật sự cần gấp vật liệu XX đó, Hưng Hân anh... có thể trao đổi được không?”

Diệp Tu ngạo kiều: “Giá tui ra, chỉ sợ các cậu không trả nổi!”

Lam Hà đầu đau muốn nứt ra, siết nắm đấm, vẫn phải liều chết cắn răng nói tiếp: “Anh cứ nói thử đi, tụi tui sẽ cố hết sức thoả mãn anh.”

Diệp Tu: “Lam Khê Các nợ tui một người vợ, các cậu xem có trả nổi không?”

Tập thể công hội có mặt ở đó lệ rơi đầy mặt: “Đại thần anh không nói sớm hại bọn tui dằn vặt ở đây cả đêm??? Trả nổi! Đương nhiên nổi! Chết sống gì cũng phải nổi! Lam Khê Các dám không giao người tụi tui tiền dâm hậu sát Xuân Dịch Lão! Không phải chỉ là một người thôi sao, cần tụi tui lột sạch đóng hộp thắt nơ gửi đến tận giường anh luôn không!!!”

6.
Lam Hà sợ lạnh.

Cậu sống cả đời ở Quảng Châu khí hậu ấm áp, nay chuyển về Hàng Châu có điểm chịu không nổi khi đông đến.

Diệp Tu hay ôm cậu vào lòng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn lạnh đến đỏ bừng, vừa khả ái lại vừa buồn cười, đau lòng hôn lên chóp mũi đỏ ửng.

Ngày mai nhất quyết không cho cậu ra đường chạy loạn nữa. Đi chợ cũng không được!

Chết tiệt, hình như bệnh không ăn mì gói được….

Không lẽ....lẽ nào....thật sự....mình phải nấu cháo sao?!

Trong nháy mắt đó, Diệp Tu váng đầu run rẩy cảm thấy hình như mình cũng cảm lạnh rồi!
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
7.

Diệp Tu mắt to trừng mắt nhỏ với Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng ngước đôi mắt long lanh ướt át lên nhìn hắn, lại dụi dụi vào lồng ngực Lam Hà mấy cái, tìm một vị trí thoải mái nằm, nhắm mắt lại rên hừ hừ, thiệt mềm~

Diệp Tu nghiến răng: “Không cho đem mèo lên giường!” Vị trí trong ngực Lam Hà là của tao!

Lam Hà hài lòng vuốt lông mèo, chơi vui đến bất diệc nhạc hồ: “Một đêm nay thôi, mai tui sẽ tìm nhà mới cho Tiểu Hoàng.”

Diệp Tu bất mãn: “Đặt tên khác đi, Tiểu Hoàng nghe cứ như tên gia hoả Hoàng Phiền Phiền kia ấy.” Mà quả thật xem ra chính là rất phiền.

Lam Hà mắt sáng rỡ: “Anh không thấy tên đó rất hay sao?” Hoàn toàn là fanboy cho Kiếm thánh đại đại nhà mình!

Diệp Tu mặt lạnh như tiền, bình tĩnh súc tích: “Gọi là Mạc Tiếu đi, nghe rất có văn hoá.”

Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên, meo meo hai tiếng.

Lam Hà thấy vậy vui vẻ, hôn lên mặt Diệp Tu một cái, cười nói: “Được, vậy đặt Tiếu Tiếu đi.” Thật muốn nuôi a~

Có điều nhà mình nuôi một tên vô tích sự là đủ rồi, đến chăm một mình Diệp Tu còn không xong, nuôi thêm tiểu động vật nữa thì sẽ không thể chăm sóc tốt cho hắn mất, mà hình như Diệp Tu không thích mèo lắm thì phải….

Diệp Tu híp mắt hưởng thụ Lam Hà hôn tới, nghĩ thầm, ngày mai nhất quyết sống chết phải đem nó cho tới Hưng Hân ném cho bọn Trần Quả Mộc Tranh nuôi.

….Ghét bỏ rõ ràng như vậy, đây nào phải không thích bình thường chứ Lam Hà đại đại, rõ ràng là thành kẻ thù không đội trời chung với Diệp thần rồi!

Kiếp làm mèo nghĩ tới thật u ám một mảnh a.

8.

Lam Hà đến Hưng Hân thăm Tiếu Tiếu.

Tiếu Tiếu ngoan ngoãn dụi cái đầu mềm vào lòng bàn tay cậu, còn liếm liếm hai cái.

Trái tim Lam Hà tức khắc tan chảy!

Diệp Tu đứng dựa cửa, nhìn một người một mèo chơi đùa cuộn thành một đoàn, tiếng cười khanh khách như chuông bạc vang khắp phòng nghỉ của đội trưởng, nghiến răng nghiến lợi nhìn sang hộp cơm trưa Lam Hà đặc biệt làm mang đến cho mình bị cậu tiện tay đặt một bên, thầm nghĩ lần sau cậu ấy tới thăm nhất định phải đem Tiểu Phiền Phiền nhốt ở phòng huấn luyện không cho ra!

Tội nghiệp đồng chí Tiếu Tiếu, vì sự quá moe không biết kiềm chế mà đã chọc giận Diệp đại boss từ nhà ra tới trụ sở Hưng Hân rồi, xem ra từ đây chỉ có thể ngày ngày chạy loạn quanh quanh trong phòng huấn luyện nhớ Lam Hà thôi~

9.
Lam Hà có việc phải quay về Quảng Châu một thời gian.

Diệp Tu ở nhà sống không bằng chết, quay qua quay lại không có ai trêu chọc, nhân sinh thật vô vị, đành phải ngậm ngùi vào game ngược gà mờ. Diệp thần vừa ngược vừa thở dài, đau thương ngửa đầu 45 độ nhìn trời, giết một người thở một lần, hôm đó hình như... thở dài rất nhiều lần...

Tiếng oán thán vang dậy Thần Chi Lĩnh Vực.

Xuân Dịch Lão chảy mồ hôi, lần này không phải do tui kêu Lam Kiều tăng ca mà! Mấy người nhìn tui với ánh mắt tố cáo chia uyên rẽ thuý là ý gì chứ T.T Lam Khê Các không chết sao, tui không chết sao, tụi tui còn là chết nhiều chết thảm chết đều chết nhanh nhất đó!

Trong đó bỗng có một vị hội trưởng phát hiện, í í đại thần đứng bất động ngừng rồi kìa?

Người của Lam Khê Các nhanh chóng kiểm tra lại, à thì ra Lam Kiều on QQ chat rồi.

Một đám hội trưởng quay sang lườm Xuân Dịch Lão, ý bảo thấy chưa ông giao người sớm thì tụi mình có khổ vậy không?!

Xuân Dịch Lão: “...”

Diệp Tu mỉm cười hài lòng, tay dập tắt điếu thuốc không cho Lam Hà thấy ngồi thẳng ngay ngắn lại, nhìn người ngoan ngoãn ngồi trước màn hình, tiện tay thoát game, tập trung tinh lực phụng bồi tiểu bảo bối.

Mới xa nhau một ngày đã sắp chịu không nổi nhớ cậu ấy đến điên rồi, làm sao trước giờ mình một mình vượt qua nhiều năm như vậy nhỉ.

10.

Quân Mạc Tiếu gửi lời thách đấu Dạ Vũ Thành Phiền.

Dạ Vũ Thanh Phiền chấp nhận thách đấu.

Con dân Thần Chi Lĩnh Vực hưng phấn đổ xô chen lấn nhau vào đấu trường hóng hớt, đây là nằm mơ sao, trận đấu đỉnh cao cấp đại thần này bình thường chỉ có trong giải đấu chuyên nghiệp mới được chứng kiến thôi!

Khi Lam Hà biết tin chạy tới, trận đấu đã qua được hơn một nửa rồi, trận đấu cũng tới phần kịch liệt nhất.

Lam Hà hốt hoảng hỏi bọn Bút Ngôn Phi túc trực nãy giờ sao tự nhiên đang yên đang lành lại đánh nhau.

Bút Ngôn Phi ý vị thâm trường nhìn hắn, nhướng mày, cười hắc hắc.

Lam Hà >.< Cậu có thì cứ nói đi, làm ra vẻ mặt hồng nhan hoạ thuỷ như vậy là có ý gì....

Cuối cùng do trạng thái Quân Mạc Tiếu hôm nay bùng nổ quá tốt, Dạ Vũ Thanh Phiền phun ra một đống bong bóng thoại, không cam lòng anh dũng ngã xuống.

Hoàng Thiếu Thiên inbox cho Diệp Tu, ông anh là đồ vong ân bội nghĩa, hôm qua đội trưởng mới gửi qua nhà ông anh figure Dạ Vũ Thanh Phiền bản giới hạn tặng lấy lòng Tiểu Lam nhà anh rồi, sao hôm nay ra tay ác độc vậy chứ ông anh có biết liêm sĩ không hả không hả không hả??? Đó là bản giới hạn đó hiểu không hả, là giới hạn giới hạn đó, ông anh đi kiếm mỏi mắt ngoài thị trường không có đâu Quân Mạc Tiểu có giỏi hơn nữa cũng không thể có được figure giống tui đâu đó biết chưa biết chưa vậy mà còn không biết điều vậy!!!!

Diệp Tu cười lạnh, tắt máy tính đứng lên, cân nhắc có nên tranh thủ Tiểu Lam đang đi làm mà giấu figure Dạ Vũ Thanh Phiền đi không. Tối qua cậu ấy còn ôm nó cười ngốc lâu như vậy, thiếu điều ôm hôn nữa thôi, giờ ngủ mà còn ôm khư khư như đứa trẻ ba tuổi được đồ chơi vậy...

Hừ, nên ném!

Diệp Tu cầm lên, sau đó nghĩ tới nụ cười của ngốc ngốc nhà mình, lại bĩu môi đặt xuống lại.

Aizz cũng không muốn lại ngủ phòng khách, thôi ngày mai lại đem về figure Quân Mạc Tiếu dụ dỗ cưỡng bức cậu dùng vậy!
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Máu Yandere của Diệp ma đầu có vẻ đi hơi xa thì phải :V
Đó là Diệp ma đầu mà, ca không giỏi toán nên mấy chú đừng nói cái gì giới hạn xa gần với ca :cool::cool::cool: Người của ca, ca muốn xa thế nào chính là xa thế đấy~
(Cũng có thể không phải lỗi do Diệp thần mà do chủ nhà đã uống Fristi hơi nhiều...)
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#6
Đó là Diệp ma đầu mà, ca không giỏi toán nên mấy chú đừng nói cái gì giới hạn xa gần với ca :cool::cool::cool: Người của ca, ca muốn xa thế nào chính là xa thế đấy~
(Cũng có thể không phải lỗi do Diệp thần mà do chủ nhà đã uống Fristi hơi nhiều...)
Ck Hưng Hân vk Lam Khê, tiểu Kiều có thể đồng cảm a
Cơ mà kiểu này giang hồ có biến là Xuân Dịch Lão méo mặt liền kkk
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#7
11.

Cả hội Hưng Hân rủ nhau đi ăn mừng thắng lợi.

Diệp Tu hỏi Lam Hà có muốn đi không, đám Nguỵ Sâm Phương Duệ thấy vậy mặt dày sáp tới lôi kéo cậu cùng đi, chẳng qua là muốn trêu chọc Diệp Bất Tu thôi.

Lam Hà thấy mọi người nhiệt tình vậy không tiện từ chối, bèn đi ăn cùng mọi người. Dù sao đến đội trưởng Hưng Hân cũng là người của mình rồi, đi ăn một bữa với đội viên chắc không tính là phản bội đâu, tiểu thiên sứ Lam Hà trong lòng hướng về quê nhà Lam Vũ hô to ba tiếng tận trung báo quốc, là một đứa nhỏ cực kỳ thành thật!

Cậu cùng Diệp Tu vô tình hữu ý đi sau cùng của đoàn người, đám Hưng Hân cười đen tối với nhau, ra vẻ Diệp tâm bẩn quả nhiên là kẻ nắm bắt cơ hội a, bị Trần Quả đập một cái tắt đài.

Lam Hà nghe vậy đỏ mặt, cố bước nhanh hơn bắt kịp mọi người.

Diệp Tu thấy vậy cười thầm, thật dễ thương, càng nhìn càng thấy thích. Sau đó Diệp Tu chợt biến sắc, nhanh chân chạy lên nắm chặt tay Lam Hà giữ lại.

Diệp Tu trầm giọng: “Chân bị thương khi nào?” Giọng điệu khẳng định, ánh mắt sắc bén bức người.

Bánh Bao rụt cổ lại, thì thầm: “Lão đại tức giận thật đáng sợ. Tui sợ quá à. Nhìn như muốn chém người vậy, còn ghê hơn cả Bá Đồ Hàn Văn Thanh nữa. Cung Song Tử cũng có lúc hung dữ vậy sao”

Lam Hà thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, mặt đều nóng lên, ra vẻ bình tĩnh nói: “Không sao, vài ngày trước bị bong gân một chút, chuyện nhỏ thôi, không muốn làm phiền mọi người huấn luyện, một lát liền khỏi thôi.”

Đám Hưng Hân hít một hơi lạnh, không xong rồi, bị thương lâu như vậy mà đội trưởng không phát hiện, hôm qua Tiểu Lam còn chạy tới Hưng Hân một chuyến đưa điểm tâm cho mọi người. Phải biết là thang máy Hưng Hân hư rồi, Lam Hà thân thể không khoẻ vác theo thương tích vậy mà một mình leo hết mấy tầng thang bộ, nghĩ tới đây trái tim thuỷ tinh của mọi người đều đồng loạt vỡ tan, bất chấp sợ hãi uy quyền gì đó đều đồng loạt quay sang nhìn đội trưởng nhà mình với ánh mắt trách cứ.

Diệp Tu quỳ một gối xuống, Bánh Bao hoảng hồn hét lên: “Phu nhân, nhận lời đi!”

Nguỵ Sâm hết hồn đổ mồ hôi lạnh: “Mày gọi loạn gì vậy?! Gọi phu nhân coi chừng nó đánh mày, là chị dâu mới đúng.”

Bánh Bao ngoan ngoãn sửa lại: “Chị dâu, nhận lời đi! Tân hôn vui vẻ. Mấy tháng rồi?” Bị Trần Quả đá một cái.

Diệp Tu mặc kệ bọn họ, vén ống quần thấy cổ chân Lam Hà sưng đỏ lên, đau lòng hết sức: “Anh đưa cậu về. Mọi người đi trước đi.” Cực kỳ chu đáo!

Không đợi Lam Hà phản đối đã cưỡng chế ôm người vào lòng, dìu cậu đi đón xe, cẩn thận tập trung lực tay khống chế phương hướng để không đè lên chân cậu.

Đám người Hưng Hân tiếc nuối vô cùng, không phải lúc này đều nên ôm công chúa trong lòng sao, nói thêm mấy câu bá đạo ai cho em làm bị thương Tiểu Lam của tôi, dù sao trong sách đều viết như vậy. Đúng là không có văn hóa mà, lão đại anh không đọc sách đúng không, thiệt thất vọng. Mà lão đại bây giờ anh bế không nổi thì làm sao sau này hôn lễ bế nổi chứ?!

Trần Quả mệt mỏi, hình như nãy giờ việc duy nhất mình làm là đánh bọn này thì phải.

12.

Diệp Tu dõi theo bóng lưng cậu thanh niên trong trang phục nhân viên công tác Lam Vũ tất bật chạy qua chạy lại như thoi đưa bên kia sân đấu, âm thầm nhíu mày, đứng lên.

Trần Quả: “Cái gì? Dụ Văn Châu? Hình như hồi này chị thấy hắn bên phòng thảo luận chiến đội Lam Vũ.”

Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ một chút: “Là cậu Tiểu Lam fan của Thiếu Thiên sao? Được rồi, tôi sẽ đi hỏi thử cho anh.”

Hoàng Thiếu Thiên sáp lại gần, níu tay áo Dụ Văn Châu: “Đội trưởng anh đừng tin hắn tên Diệp Bất Tu này nói dối không chớp mắt không chừng hắn ý đồ phá rối trật tự sân Lam Vũ chúng ta đó. Em nói anh nghe lần trước anh tặng Tiểu Lam quà hắn đã không biết ơn thì thôi còn nổi điên lên đi cướp hết boss của Lam Khê Các chúng ta còn đánh em một trận, không phải em đánh không lại mà tại hắn còn giở thủ đoạn ra tay tàn nhẫn với em nữa, anh nói coi tụi mình có oan hay không hả em thấy hay mình đừng giúp hắn....”

Diệp Tu không còn nghe gì nữa, bởi hắn thấy bóng áo xanh quen thuộc lướt qua khúc cua, không kịp nói lời tạm biệt với Dụ Văn Châu Hoàng Thiếu Thiên mà đã vội vội vàng vàng đuổi theo.

Hoàng Thiếu Thiên: “Đội trưởng anh nói xem, nếu tụi mình không để Lam Kiều nghỉ ngơi bắt cậu ấy bày sân mệt chết luôn, có khi nào lát nữa vào trận tên kia tâm loạn bất cẩn mà thua luôn không?”

Dụ Văn Châu lắc đầu cười: “Em đó, tâm cũng bẩn vậy rồi. Lỡ như tiền bối không những không mất tập trung mà còn điên lên bùng nổ đập chúng ta một trận thì sao.”

Hoàng thiếu, xem anh kìa, có học cỡ nào thì một tiểu tâm bẩn như anh sao bằng hai tên đại tâm bẩn kia được chứ, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi thôi~

13.

Diệp Tu kéo Lam Hà vào một góc, đau lòng nhìn quầng mắt thâm đen của cậu. Đêm qua cậu phải thức khuya bàn bạc tổ chức cùng bọn Xuân Dịch Lão Bút Ngôn Phi, sáng nay lại phải dậy sớm cùng mọi người trong Hưng Hân bắt chuyến bay sáng đến Quảng Châu. Xuống máy bay rồi cũng không được về khách sạn nghỉ ngơi cùng mọi người mà phải chạy ngay đến sân thi đấu Lam Vũ để làm công tác chuẩn bị.

Diệp Tu siết chặt nắm tay, dùng hết hồng hoang chi lực để kiềm chế bản thân không kéo người về nhà nhét cậu vào giường bắt cậu đi ngủ ngay lập tức!

Lam Hà cảm nhận được ánh mắt của hắn, kiên quyết: “Không được, tui không về!”

Diệp Tu: “...” Hiểu anh như vậy, anh cái gì cũng chưa nói. Mà có nói thì biết tính cậu cứng đầu như vậy, quả nhiên sẽ không chịu mà.

Họ Diệp nào đó rất có cảm giác thất bại, bất đắc dĩ xoa đầu cậu, ôm chặt người vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ cậu, hít một hơi thật sâu, trái tim bé nhỏ suy sụp rầu rầu không lên tiếng, nhìn vào cứ như người mệt mỏi chạy vạy là hắn vậy.

Lam Hà mềm lòng dịu giọng: “Tui không sao. Hồi trước còn mệt hơn nhiều. Hôm nay tui không phải ở lại làm công tác dọn dẹp, thi đấu xong sẽ cùng mọi người về khách sạn nghỉ ngay lập tức.”

Tiếng Diệp Tu khàn khàn “ừm” vọng ra từ cổ cậu, căn bản là không muốn dậy a, thật thoải mái~

Quả nhiên không hổ là Diệp Tu, việc chiếm tiện nghi này làm hoài quen rồi, trở mặt như lật sách gì đó càng miễn bàn, căn bản là bản năng a.

Lam Hà dở khóc dở cười, xoa xoa vai hắn: “Được rồi sao anh cứ như Tiếu Tiếu vậy, cứ thích dụi dụi lung tung. Sắp tới giờ thi đấu rồi, mau đi gặp Trần Quả mọi người đi.”

Diệp Tu cuối cùng cũng chịu ngửa đầu lên, cười vô sỉ kề mặt lại gần: “Hôn một cái chúc thắng lợi nào.” Phải tranh thủ phân rõ chiến tuyến với Hoàng Thiếu Thiên mọi lúc mọi nơi mới được!

Trình độ tranh thủ cơ hội kiểu này, đến bản thân Kiếm Thánh đại nhân cũng cam bái hạ phong, xứng đáng hôn một cái đúng không Tiểu Lam!

14.

Lam Hà nhìn theo bóng lưng Diệp Tu đi xa, ngáp một cái, bản thân quả thật bình thường được ai kia nuông chiều quen rồi, lâu rồi chưa tiếp xúc với công việc cường độ cao như vậy, nay khó tránh khỏi hơi mệt mỏi. Mà hắn thì cũng có khá gì hơn mình đâu, tối qua bồi mình thức, mình đi chuẩn bị sân đấu thì Diệp Tu thân là đội trưởng cũng phải làm công tác xác nhận và điều chỉnh lần cuối, cũng không được rảnh rỗi gì, huồng hồ trên máy bay mình còn dựa vào tay hắn chợp mắt được một lúc, còn bản thân Diệp Tu thì duy trì tỉnh táo ngồi yên bất động cho mình dựa, còn bị bọn Nguỵ Sâm trêu chọc một hồi.

Nguỵ cáo già giở giọng điệu buồn nôn: “Tiểu đội trưởng, cậu ngồi lâu vậy không thấy tê tay sao?”

Phương Duệ chớp mắt ôm ngực khoa trương: “Không đâu~ sức mạnh của tình yêu sẽ chữa lành mọi vết thương~”

Diệp Tu mặt không đổi sắc bước tới đá văng hai tên lưu manh kia sang một bên, quay ra an ủi Lam Hà: “Anh không sao, cậu đừng nghe bọn họ nói lời rác rưởi.”

Xa xa có tiếng Nguỵ lão đại vọng lại, cái gì mà khổ nhục kế, mỹ nhân kế loạn thành một đoàn, rồi lại bị Trần Quả đập một trận im bặt.

Tiểu thiên sứ Lam Hà lương tâm cắn rứt, quyết tâm bước lên trước giành kéo hành lý cho Diệp Tu. Diệp Tu định nói gì đó, thấy ánh mắt uy hiếp của Lam Hà, cũng cười cười im lặng cho cậu kéo.

Dù sao quần áo hắn cũng không nặng gì nhiều, mấy dụng cụ nặng đều đã giao cho bọn trẻ Bánh Bao Phương Duệ xách hết.

Phương Duệ Bánh Bao khóc ròng: “Lão đại anh đến cả tán tỉnh chị dâu mà cũng làm ít được nhiều, vô sỉ như vậy....”

15.

Vết thương ở chân Lam Hà ngày càng nặng, đi đường dù cố hết sức cũng giấu không được, khập khà khập khiễng mà đi thật chậm, lâu lâu chân mày cậu cũng không kiềm được nhíu lại.

Diệp Tu nhìn mà lòng đau như cắt, dẫn cậu đi bệnh viện, bác sĩ nói phải chú ý điều dưỡng, nếu không sẽ để lại di chứng sau này.

Lam Hà hốt hoảng, không nặng vậy chứ, ban đầu chỉ bị bong gân trật khớp nhẹ thôi mà.

Diệp Tu nhìn ngốc ngốc nhà mình mê mang đầy mặt mà đau lòng khôn xiết, nhìn cậu trách cứ, thấy chưa cậu chưa cứ cậy mạnh làm gì, không biết tự chăm sóc bản thân gì hết, cứ để anh lo hoài không thôi!

Lam Hà đen mặt kháng nghị, ai để anh lo chứ, câu đó là tui nói mới đúng, Diệp Tu anh mới là đồ kỹ năng sinh hoạt cuộc sống bằng âm đó! Ít nhất tui bệnh còn có thể tự nấu cháo! Không bị trên sống dưới khét như ai kia!

Diệp Tu nắm tay cậu, kéo vào lòng ôm thật chặt, giọng buồn buồn: “Ừ vậy cậu phải mau mau khoẻ lại nấu cháo cho anh đó. Anh thèm cháo Tiểu Lam làm quá.”

Lam Hà buồn cười: “Nếu vậy tối nay tụi mình ăn cháo thế cơm nha.”

Diệp Tu đanh mặt lại: “Hôm nay không cho cậu đứng bếp nữa. Về nhà rồi ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho anh! Anh thấy cậu nấu một lần, Hưng Hân cướp boss của Lam Khê Các một lần. Thấy cậu nấu hai lần, anh dẫn nguyên chiến đội sang đập Lam Khê Các luôn!”

“Diệp Bất Tu anh thần kinh bệnh hả? Chúng ta ăn cơm liên quan gì đến Lam Khê Các? Tui không nấu thì anh nấu chắc?!” Lam Hà gào lên, thật không có công bằng!

Diệp Tu: “Ai quản Lam Khê Các có công bằng hay không chứ, anh chỉ quản đối với cậu công bằng hay không thôi. Cậu đang bị thương, đồ ăn ở ngoài không tốt cho sức khoẻ, tối nay chúng ta sang nhà ký túc tiểu Kiều tiểu An ăn ké, nghe nói bọn nhỏ tay nghề khá lắm, ngày nào lão Nguỵ với Phương Duệ cũng qua ăn.”

Lam Hà do dự: “Vậy...không sao chứ?”

Diệp Tu trấn an: ”Đương nhiên không sao. Dù sao trước giờ cậu cũng nấu đồ ăn mang đến Hưng Hân bao nhiêu lần rồi. Giờ có qua ăn một lần cũng không sao.”

Lam Hà cuối cùng cũng đồng ý: “Được, vậy anh nhớ nhắn bọn họ trước một tiếng.” Phi thường dễ dụ!

Chiều hôm đó, bọn Kiều Nhất Phàm ở ký túc nhận được một danh sách thức ăn dài loằng ngoằng từ đội trưởng nhà mình, nói là chị dâu bị thương cần tẩm bổ. Gọi toàn đội đến giúp, tụi anh đến mà không có thì ngày mai toàn đội gia tăng huấn luyện gấp đôi! Cực kỳ vô nhân đạo!

Hưng Hân ngày hôm đó, phải nói là hỗn loạn khôn tả, tiếng oán thán vang tận trời xanh!

Đội viên Hưng Hân biểu thị, đội trưởng, vì rước chị dâu về nhà mà đến tụi em anh cũng đem bán sao?! Tay của tụi em kiếm ra tiền đó, anh nỡ nào bắt tụi em đi rửa rau băm thịt? Suỵt đội trưởng anh có nghe gì không, lương tâm anh đang gào thét đó!!!
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#8
Best luôn rồi hahahahaha
Chẹp, ai bảo anh là đội trưởng chi...
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#10
Có thông báo Gmail là xem luôn thôi mà :V
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#11
16.

“Diệp Tu, nhà hết nước tương rồi, anh ra ngoài mua đi.”

Diệp Tu hớn hở chạy lại: “Đi một lần hôn một cái~”

“....Thôi vậy, để tui tự đi cũng được.”

“Oa~ Tiểu Lam cậu thật giỏi! Đi một lần thưởng hôn một cái nè!” Cực kỳ hớn hở!

17.

Xuân về hoa nở, Diệp Tu ngày càng lười, bệnh dính người cũng ngày càng nặng.

Lam Hà tập mãi cũng thành quen. Sáng sớm ngủ dậy mơ màng nhìn đồng hồ một chút, rồi cũng quyết đoán nhắm mắt vùi mình vào lòng ai kia ngủ tiếp, tập thành thói quen ngủ nướng cực kỳ không lành mạnh!

Dù sao hai tay ai kia dính như bạch tuộc gỡ cũng gỡ không ra, đánh thức ổng rồi có khi còn bị đè ra giở trò lưu manh một hồi, vậy chẳng bằng hảo hảo ngủ thêm một chút tiết kiệm sức lực.

Diệp Tu nhìn gương mặt của người thanh niên tự giác an tĩnh ngủ trong lòng mình, hài lòng ngủ nướng tiếp.

18.

Ngược lại, đông đến, Lam Hà lây bệnh dính người của Diệp Tu.

Sáng ra thì ôm chăn không buông, đến giường còn không muốn xuống, cứ như hận mình không thể biến thành động vật ngủ đông có một thêm một lớp lông thật dày vậy.

Diệp Tu buồn cười, chơi xấu buông Lam Hà ra không ôm nữa, đứng dậy khỏi giường, dùng lực giật mạnh chăn khỏi người Lam Hà!

Lam Hà lập tức khóc ròng, hít hít mũi: “Lạnh! Mau trả chăn cho tui!”

Đến hốc mắt cũng hồng hồng như con thỏ nhỏ bị người ức hiếp vậy.

Diệp Tu tâm ma nổi lên, đè lên người Lam Hà, lấy chăn phủ lên cả hai: “Ừ. Anh trả cho cậu thứ còn tốt hơn, rất nhanh sẽ liền ấm lên thôi!”

19.

“Anh nghĩ quan hệ của tụi mình là gì?”

“Quan hệ chủ nợ và con nợ”

Lam Hà nổi giận lấy gối đánh hắn “Diệp Bất Tu, anh đừng quá đáng! Quan hệ chủ nợ con con nợ là cái quỷ gì?!”

Diệp Tu hài lòng hôn trộm lên mặt cậu một cái, ôm cả người lẫn gối vào lòng:

“Ừ. Nợ tình”

20.

Lam Hà thích nghe nhạc nước ngoài.

Diệp-trình độ văn hoá bằng không-Tu: “Tiểu Lam, đang hát gì vậy?”

Lam Hà khinh bỉ Diệp Tu.

Bỗng dưng Diệp Tu có xúc động muốn quay lại năm xưa thời trai trẻ học hành đàng hoàng lại.

21.

Lam Hà nhăn mặt cầm hai tay Diệp Tu lên ủ lại: “Tay lạnh vậy?”

“Không sao đâu, chỉ xuống nhà đi dạo quanh tiểu khu đi chút thôi.”

“Mua thuốc chứ gì?”

“...”

“Lần sau có đi phải nhớ mang găng, anh già rồi phải chú ý bảo dưỡ....”

Diệp Tu bùng nổ tốc độ tay nhanh chóng luồn hai tay xuống dưới áo Lam Hà, áp vào bụng cậu.

“A” Lạnh, Lam Hà bị tập kích bất ngờ giật lùi mấy bước.

Diệp Tu từng bước áp sát, dứt khoát chôn tay trong bụng Lam Hà, trắng trắng, mềm mềm, ấm ấm~

Diệp Tu thử bắt chước giọng điệu buồn nôn của mấy nữ chính trong phim truyền hình 8 giờ tối:

“Lam Hà đại ca, tay người ta đông cứng hết rồi, lạnh quá hà~ mau mau đến ôm người ta một cái~”

Lam Hà cứng người ba giây, da gà da vịt thay nhau nổi lên xẹp xuống, hốt hoảng hết toáng lên: “Đệt Diệp Tu anh biến thái!!! Mau cút xuống khỏi người tui! Tránh ra tránh ra mau tránh ra a a a a a a a a!”
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#13
22.

Diệp Tu ngồi ngoài mái hiên đã hai tiếng, bên chân rơi đầy tàn thuốc.

Diệp Tu sờ nửa hộp thuốc còn lại trong túi áo, hà hơi xoa xoa đôi tay đông cứng quyết định làm thêm một điếu nữa cho ấm người.

Bên trong cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Lam Hà mở cửa ban công bước ra, ánh sáng bất ngờ chiếu vào mắt khiến Diệp Tu nheo mắt lại, nhanh tay dập tắt thuốc, lảo đảo đứng lên đón cậu.

Lam Hà vươn tay đỡ hắn vào, giọng khàn khàn:

“Sao tự dưng lại ra đây ngồi?”

Bây giờ Diệp Tu mới thấy rõ khoé mắt Lam Hà hồng hồng, đau lòng vuốt má cậu:

“Xong rồi sao?”

Lam Hà ôm Diệp Tu thật chặt, vùi mặt thật sâu vào cổ hắn, cảm nhận được hơi ấm và mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, bỗng dưng thấy sống mũi cay cay, đánh nhẹ lên lưng Diệp Tu:

“Hút mấy bao rồi?”

Trị số vũ lực của Lam Hà gần như bằng không, Diệp Tu căn bản coi như bị mèo cào:

“Mẹ cậu nói gì?”

“Không được đánh trống lảng.”

“Ai mới là người đánh trống lảng chứ?” Diệp Tu dở khóc dở cười, “Sao rồi, không được lừa anh.”

Lam Hà im lặng một lúc lâu, Diệp Tu cũng không hối thúc cậu, chỉ im lặng vỗ vỗ lưng Lam Hà.

“Diệp Tu.”

“Ừ.”

“Tết này về nhà với tui một chuyến.”

“....Được.”

Lại im lặng qua một hồi.

“Diệp Tu.”

“Ừ?”

“Tui sợ....”

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhóc con, tin tưởng anh. Anh vẫn ngồi đây với cậu, không đi đâu hết cả được không.”

Có anh ở đây, anh sẽ luôn ở bên cậu, không bao giờ để cậu cô đơn thêm nữa, một mình đối mặt với bất kỳ chuyện gì. Nếu đến che chở cậu một khoảng bình an cũng không làm được, thì anh còn đáng mặt nói yêu cậu không chứ.

23.

“Diệp Tu”

“Tui tin tưởng anh.”

“Biết là anh cũng rất sợ.”

“Giỡn anh thôi, về nhà tui mà, tui còn sợ thì thật mất mặt, có gì đáng sợ chứ, nhà tui sống mấy chục năm rồi mà.”

“Ba mẹ tui rất tốt, rất thương tui, sẽ không làm khó anh đâu.”

“Anh đừng sợ, có việc gì chúng ta sẽ cùng trải qua.”

“Haha, trong mấy cái phim truyền hình rác rưởi 8 giờ tối gì gì đó của anh, chẳng phải lúc này đều là một bên bất đắc dĩ buông tay sao rồi sau này hối hận không thôi cả đời sao.”

“Sẽ không.”

“Chúng ta sẽ không như vậy”

“Tui sẽ không như vậy”

“Đừng lo nhé”

“….Tiểu Lam, tối rồi không ngủ, ôm mèo chui vào góc phát ngốc gì đó hả, mai còn phải dậy sớm đó?”

“….”

“Tới đây!!”

24.

Diệp Tu cố sống cố chết bám dính cột nhà: “Lam, anh không đi đâu. Tết năm nay đã hứa với tiểu tử Diệp Thu sẽ về nhà.”

Lam Hà đau đầu, thử gỡ hắn xuống: “Diệp Tổng vừa nhắn tin cho tui, nói chúc hai đứa mình ăn Tết ở nhà tui vui vẻ, ở lại lâu chút, năm nay để mình ẻm bồi ba mẹ đầu này cũng được.”

Nghĩ nghĩ còn tốt bụng bổ sung: “Còn dặn anh ăn mặc tử tế, thiếu tiền mua quà nhớ báo, đừng làm ẻm mất mặt”

Diệp-bị em trai bán-Tu tuyệt vọng, thử thương lượng: “Anh hôn cậu một cái, chúng ta không đi nữa?”

Lam Hà nhanh trí xáp lại gần, nhanh chóng hôn lên mặt Diệp Tu một cái: “Tui hôn anh một cái, bây giờ thì mọi thứ phải nghe tui.”

Diệp Tu cười cười, nhảy phóc xuống, hít sâu một hơi, dắt tay Lam Hà: “Ừ, nghe cậu, đi thôi.”

Đứa ngốc, gặp mặt ba mẹ vợ, chuyện quan trọng như vậy, cầu còn không được, anh sao có thể không muốn đi. Sợ thì sợ, nhưng không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con. Huống chi “cọp con” của anh còn là một con mèo khả ái khiến người luyến tiếc như vậy. Đã muốn rước đứa ngốc em về nhà lâu vậy rồi, cuối cùng cũng có cơ hội đường đường chính chính đạt thành tâm nguyện, sau này cậu cũng không phải ủy khuất giấu diếm lén lút ở bên anh nữa đâu.

25.

Diệp Tu bị bệnh, ngộ độc thức ăn mức độ nhẹ.

Sau khi đi bác sĩ, kê vài toa thuốc, ngược lại cũng không có gì đáng ngại.

Tất nhiên đó là trong mắt bác sĩ.

Lam Hà lo lắng nhìn Diệp Tu nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, ân cần hỏi:

“Có khó chịu chỗ nào không?”

Diệp Tu kỳ thực chỉ hơi buồn ngủ, do tối qua phải thức khuya đánh boss.

Đường đường là Đại thần, lại thức khuya giành boss, thức rồi sáng hôm sau lại ngả bệnh, quả thật mất mặt, nên Diệp Tu giấu tịt Lam Hà vụ đó.

Cái gì, bạn hỏi ổng cướp boss làm gì hả? Tất nhiên là vào túi Lam Khê Các rồi.

Diệp Tu bỗng nhiên muốn đòi chút phúc lợi.

Thế là Diệp vô sỉ bắt đầu giở trò vô sỉ:

“Chóng mặt. Muốn ngủ.”

“Được được vậy anh ngủ đi. Tui đi nấu chút cháo.”

Diệp Tu nhanh tay nhanh mắt như sói đói vồ mồi bắt lấy Lam Hà ném lên giường, lại nhanh chóng cuốn chặt lại như bạch tuộc, nào có chỗ giống người bệnh chứ?!

“Tiểu Lam, cậu nằm đây bồi anh ngủ một lát.”

Lam Hà thử nhúc nhích giãy ra, lại rước lấy mấy tiếng rên rỉ của Diệp Tu, lập tức nằm im lại, động cũng không dám động.

Lam Hà thử thăm dò:

“Đại thần, anh lấy tay ra được không? Thế này không ổn lắm...”

Thật ra đôi tay vàng ngọc của Diệp Đại thiếu chỉ đặt trên bụng Lam Hà thôi!

Mấy người nghĩ đi đâu vậy hả? Diệp Tu dù không phải người Trái Đất nhưng ít nhất hắn cũng đang bệnh đó, có cần khẩu vị nặng thế không?!

Diệp Tu nhếch khoé miệng, giọng điệu lưu manh:

“Cậu cho anh ôm chút đi, anh hứa sẽ không làm gì đâu.”

Lam Hà:”...” Vốn chúng ta cũng không định làm gì mà, cái giọng điệu mờ ám đó là gì.

Lam Hà định mở miệng phản bác, lại thấy quầng thâm dưới mặt hắn, cuối cùng vẫn là mềm lòng, ủ rũ nằm trong vòng tay của Diệp Tu tiêu phí ngày cuối tuần.

Đây thiệt sự là sa đoạ đối với thanh niên sinh hoạt lành mạnh tiểu đồng chí Hứa nha.

Cuối tuần đó, Diệp Tu được như ý nguyện mà ôm Lam Hà, sờ bụng nhỏ trắng mềm mà thoả mãn hít vào mùi hương của cậu, tủm tỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Sáng thứ hai đi làm, bọn Bút Ngôn Phi hỏi cuối tuần này Lam Hà cậu làm gì, nhận được câu trả lời kinh thiên động địa “Tui và Diệp Tu dành nguyên cuối tuần trên giường ngủ”, trực tiếp đóng băng tập thể.

Lam Hà thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt kiểu, Lam Kiều tui không ngờ cậu là con người như vậy cuộc sống lành mạnh đâu sao lại có thú vui bất lương này chứ túng dục quá độ không tốt cho sức khoẻ bị choáng ngộp trong hương thơm mỹ nhân không cự tuyệt nỗi sao Diệp thần không hổ là Diệp thần trên phương diện nào đó cũng thần như vậy...abcxyz... đủ màu đủ kiểu.

Lam Hà cảm giác như có một đàn quạ đen bay qua đầy đầu, đang định giải thích thì thấy mọi người đều cố ý vô tình nhìn vào eo mình.

Thỏ con cũng có lúc cắn người, Lam Hà nổi bão:

“Đệt, mấy người cút hết ra cho tui!!!”

Mọi người đều thông cảm nhìn cậu, không sao tụi tui hiểu mà, dù sao ai mà dành cả cuối tuần để làm chuyện đó thân thể sẽ không thoải mái, Lam Kiều cậu vất vả rồi, hôm nay nhất định phải kêu Xuân Dịch Lão cho cậu nghỉ sớm.

Còn nữa lát nữa phải mặt dày qua Hưng Hân đòi phúc lợi mới được, dù sao Lam Kiều cậu cũng đã đi bán sắc như thế rồi, chúng ta phải được chút lợi ích chứ, nếu không chẳng phải phí công sao.

Lam Kiều không cần cảm ơn, tụi tui tự giác mà!

Ôi chao hôm qua Hưng Hân mới cống vài con boss cho Lam Khê Các, vì nghe đồn Diệp thần sợ Lam Kiều tăng ca vất vả không có thời gian nghỉ ngơi nên tự mình xuất trận.

Nay Lam Kiều “nghỉ ngơi” đầy đủ rồi chúng ta vẫn có boss về tay. Quả thực chính là ngồi mát ăn bát vàng.

Năm xưa Diệp Tu bắt Lam Khê Các chúng ta quay vòng vòng, cuối cùng bây giờ thời thế đảo điên, đến lượt Hưng Hân quỳ mọp dưới gấu quần của Lam Kiều đại đại ahahahahaha!

Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, con trai gả ra ngoài lại như núi vàng dâng tậng miệng nha.

26.

Lam Hà hào hứng xách bịch quà trong tay về tặng Diệp Tu:

“Nè của anh nè. Áo khoác mới đó. Cái kia của anh cũ rồi thay đi, không thôi đường đường là đại thần người ta còn tưởng anh nghèo rớt mồng tơi quanh năm không đổi được bộ đồ.”

Diệp Tu: “....” Giọng điệu ghét bỏ đó của cậu là gì vậy.

Diệp Tu: “Sao tự dưng tốt với anh thế? Cuối cùng cũng nhận ra anh là nhân tài quốc gia cần bảo vệ à” Sáng nay còn hung dữ mắng mình ngủ dậy không xếp chăn cơ mà...

Lam Hà sửng sốt: “Ngày mai là Giáng sinh đó.”

Diệp Tu bình tĩnh nói: “Anh biết mà. Ngày mai anh sẽ dẫn Hưng Hân tham gia hoạt động Giáng sinh.”

Nghĩ nghĩ một chút rồi bổ sung thêm:

“Sẽ chia cho Lam Khê Các một bát canh.”

Lam Hà trông có hơi thất vọng: “Anh... không có quà cho tui sao?”

Uổng công mình xếp hàng từ sáng sớm để canh mua áo quà cho hắn. Thật ra mình cũng không cần quà tặng quý giá gì, chỉ cần là quà của hắn tặng, thì mình đều sẽ quý trọng mà.

Diệp Tu chột dạ nhận áo bọc quà trong tay Lam Hà, mở giấy gói ra xem.

Là một chiếc áo khoác len màu vàng kem, trông rất mềm mại.

Diệp Tu mặc vào, xoay ra cho Lam Hà xem.

Lam Hà: “Rất đẹp, ấm không?”

Diệp Tu choàng người ôm chầm lấy Lam Hà từ phía sau, vùi đầu vào tóc Lam Hà, cất giọng trầm trầm:

“Ấm lắm, ấm tới tận đáy lòng luôn.”

“Tiểu Lam, xin lỗi, anh... quên mất.”

“Cậu tốt quá. Anh có được cậu đúng là dùng hết may mắn cả đời rồi.”

“Cậu đừng chê anh, anh trước giờ một thân một mình quen rồi, không nghĩ tới việc phải tặng quà Giáng sinh cho ai.”

“Ngày mai anh không tham gia hoạt động nữa, cậu muốn làm gì anh đều bồi cậu làm. Cậu muốn giúp Lam Khê Các, anh cũng giúp cậu.”

Lam Hà sắp cảm động tới hôn hắn rồi, Diệp Tu lại vô sỉ bồi thêm một câu:

“Cậu xem màu chiếc áo này cứ như màu giấy gói quà vậy. Anh đây là gói bản thân lại tặng cậu đó. Con người anh giá trị thị trường rất cao nha, cao hơn Hoàng Thiếu Thiên nhiều đó.”

Lam Hà nghiến răng:

“Màu-giấy-gói-quà!!! Diệp Tu anh muốn chết sao, tui đứng cả buổi mới chọn được cái này cho anh đó!Nói thêm một câu về Hoàng thiếu nữa lần sau anh trực tiếp mặc áo hồng phấn quần xanh nõn chuối ra đường!!!” Tiểu Lam đồng chí rất có nguyên tắc bảo vệ thần tượng yêu dấu của mình.

Diệp Tu lập tức ăn giấm, nheo mày nói:

“Tiểu Lam à, cậu có nghe qua một câu nói, khi một người đàn ông tặng quần áo cho người yêu, chính là muốn tự tay cởi nó ra không?”

Vừa nói tay vừa cởi quần áo của Lam Hà.

Tiểu thanh niên Lam Hà cảm thấy mình bị thế giới lừa gạt:

“Tui tặng là áo khoác đó??? Cởi áo khoác thì có gì đâu chứ?!! Còn nữa, có cởi cũng phải là tui cởi của anh, anh động tay động chân làm gì hả a a a a a???”

Diệp Tu dụ dỗ: “Tiểu Lam tặng ca quà tặng, ca lại không có gì để trả, vậy đành lấy thân báo đáp thôi.”

Lam Hà kiên trì đấu tranh: “Tối nay tui có hẹn với bọn Xuân Dịch Lão cướp boss rồi.”

“Cậu ở đây bồi anh, bảo đảm Lam Khê Các còn thu được nhiều boss hơn”

Tui cũng đâu phải là bán sắc chứ, tui chính là muốn tự tay lao động nha, “Nhưng...”

Sau đó,...

Không có sau đó.

Vì tiểu cừu non Lam Hà đã rơi vào miệng đại sói xám Diệp Tu mất rồi.

27.

Lam Hà bị cảm.

Trời lạnh, quên đóng cửa sổ, ngủ loã thể.

Cái gì, sao lại có hai vế sau á?

Chính là lão già mất nết nào đó tối qua quá đói khát mà nhào tới tha ngay Lam Hà lên giường, không chờ nổi cho cậu đứng dậy đóng cửa sổ đàng hoàng.

Tối đó Diệp Tu cứ như ăn phải nhầm thuốc nổ mà cực kỳ hăng hái, chủ động dụ dỗ cướng bức cậu hết lần này đến lần khác, cuối cùng Lam Hà sức cùng lực kiệt ngủ mất.

Sau khi xong việc thì Diệp Tu bình thường sẽ là người tự giác chủ động thu dọn hiện trường tắm rửa sạch sẽ cho cả hai, mà tối đó chính Diệp Tu cũng mệt mỏi ôm cậu ngủ mất.

Hôm sau, hậu quả của việc túng dục vô độ vô cùng thê thảm: ngã bệnh.

Thật ra Lam Hà cảm thấy không tệ lắm, đầu óc tỉnh táo, sốt cũng không cao, chỉ là cả người vô lực, ngồi thì eo đau, giọng cũng khàn.

Lam Hà lết thân tàn sang máy tính chỉ huy Lam Khê Các đánh phó bản.

Diệp Tu đi mua thuốc từ ngoài về thấy cảnh tượng này, không chút chần chờ giật tai nghe ra khỏi đầu cậu, con chuột cũng bị cướp mất.

Lam Hà kiên quyết.

Diệp Tu càng kiên quyết hơn, một bước cũng không nhường. Hừ, bình thường anh cưng chiều cậu quen rồi đúng không, đến cả lời anh cũng không muốn nghe nữa.

Hai người trừng nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lam Hà thở dài thoả hiệp, gõ hai chữ “Đợi chút” trong nhóm rồi đứng lên nấu nước uống thuốc.

Diệp Tu cau mày nhìn máy tính.

Diệp Tu ngồi vào máy tính.

Diệp Tu gõ hai chữ “Bắt đầu” vào khung đối thoại.

Đợi Lam Hà quay trở lại, boss cũng vừa ngã xuống, thông báo hệ thống kỷ lục đã bị phá cũng hiện ra.

Lam Hà há hốc mồm, đoàn này của cậu vốn chỉ chú trọng nguyên liệu không chú trọng hiệu suất tốc độ như các đoàn tinh anh, sao rơi vào tay Diệp Tu cũng tuỳ tuỳ tiện tiện phá kỷ lục được vậy.

Diệp Tu nhanh chóng tháo tai nghe đứng lên tha cậu về phòng:

“Xong việc rồi, mau về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay đừng ngồi nhiều, nhìn cậu ngồi đến chân mày cũng nhăn tít lại mà anh đau lòng.”

Lam Hà nhìn lướt qua màn hình “Hồi giờ tui không biết tốc độ tay của Lam đoàn trưởng cao vậy, vừa đánh vừa chỉ huy cũng không vấn đề” “Lam đoàn trưởng anh chuyển qua tank khi nào vậy sao không nghe nói gì hết?” “Nào chỉ tank, Lam đoàn trưởng hôm nay anh cứ như Chu Trạch Khải vậy ngoài thêm máu không gì không thể nha!” “Chiến thuật, chiến thuật, là chiến thuật đó tụi bây hiểu không???? Dụ đội tự hào về anh!” “Lật đổ Xuân Dịch Lão! Lật đổ Xuân Dịch Lão! Để Lam đoàn trưởng làm hội trưởng!”...

Lam Hà còn chưa nhìn rõ thêm thì người đã bị mang đi phòng ngủ nhét vào giường nghỉ ngơi mất rồi.

28.

Lam Hà có thói quen khi gấp quần áo sẽ gấp các cạnh thành hình vuông hoàn chỉnh.

Bỗng dưng có một ngày cậu phát hiện ra, hình như trong chồng quần áo vuông vức hoàn hảo của mình có vài bộ không-được-hoàn-hảo-lắm, ừm... có hơi méo thì phải.

Lam Hà lôi hết bọn chúng ra ngồi gấp lại.

Diệp Tu bưng ly nước đi ngang qua, khi nhìn đến mấy bộ quần áo trên tay cậu thì rõ ràng khựng lại một chút. Lại nhìn đến vẻ mặt ghét bỏ của Lam Hà, Diệp Tu lập tức xoay người bình tĩnh nói:

“Anh chợt nhớ ra, anh để quên áo khoác ở phòng huấn luyện rồi. Anh ra ngoài một lát rồi về.”

Bĩnh tĩnh, đẹp trai, xoay người, chạy trối chết.

Lam Hà gọi với phía sau:

“Bên ngoài lạnh, nhớ mang áo khoác theo, tui mới giặt treo trên giá ấy.”

Tiếng Diệp Tu từ xa vọng lại: “Ừ anh lấy rồi.”

Không gian sột soạt một chút.

Tiếng đóng cửa cái ầm.

Lam Hà bật cười, đồ ngốc, anh tưởng mình có bao nhiêu cái áo khoác chứ, chạy đi đâu lấy mà gấp vậy.

Đại thần không hổ là Đại thần, lúc ngại ngùng cũng gấp mấy lần người thường.

Thiệt khiến người ta yêu thương mà.

29.

Mấy ngày nay công hội hơi bận, Lam Hà đi sớm về khuya. Về rồi thì vệ sinh ăn uống qua loa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay tức khắc. Đến Diệp Tu ngồi xổm một bên vẫy đuôi cầu yêu thương cũng không để ý, huống chi là nấu ăn làm việc nhà!

Diệp Tu tự lực cánh sinh được vài ngày, một bên vừa cặm cụi dọn nhà ăn cơm hộp một bên vừa đếm cừu, tự kiềm chế bản thân bình tĩnh không dẫn người sang đập bảng hiệu Lam Khê Các.

Một con cừu, thật nhớ Tiểu Lam, hai con cừu, Tiểu Lam thật ra cũng rất mềm, ba con cừu, rất trắng nữa, bốn con cừu, cũng rất ngoan nữa... một ngàn bốn trăm mười một con cừu, tiêu rồi, một ngàn bốn trăm mười hai con cừu, không thể nhịn được nữa!!!

Diệp thần ném chổi đập bàn, nam tử hán đại trượng phu, có những việc không thể không làm, thù này không thể không báo!

Diệp Tu trưa đó đang giờ làm, sấm rung chớp giật lao vào trụ sở Lam Hà làm việc, bất chấp kháng nghị của Lam Hà mà cứng rắn xin nghỉ cho cậu, vác người đem về, rất có phong thái “cậu không nghe anh anh lập tức trùm bao bố cậu đánh ngất dắt mang về”.

Hả, cái gì, các bạn hỏi sếp Lam Hà đâu, Diệp Tu sao mà xin nghỉ được hay vậy. Chính là lão sếp cũng đã bị Diệp Tu doạ sợ rồi, nhìn vào ánh mắt âm trầm của hắn mà run run ký giấy cho Lam Hà nghỉ.

Đợi người đi được một lúc lâu vị sếp đáng thương này mới hồi thần, ôm trái tim nhỏ bé mà nghĩ, không phải Diệp thần trong lời đồn đều là dáng vẻ lười biếng tỉnh ruội phởn đời sao, báo chí quả nhiên không đáng tin mà TT

À các bạn hỏi tiếp đồng nghiệp của Lam Hà sao không cản lại à? Tất nhiên là đều bị hiện thực “Diệp thần không nói không rằng xông vào ngầu lòi cướp vợ” doạ há hốc mồm rồi, ai nấy nhao nhao biểu thị chính mình một chút cũng không hâm mộ gia đình kiểu mẫu hạnh phúc này đâu, đồng thời bày tỏ thương cảm với eo của tiểu đồng chí Lam Hà.

30.

Diệp Tu thoả mãn buông đũa xuống, tự giác đem chén bát xuống rửa, thuận miệng hỏi tối nay có muốn đi ra ngoài dạo ở đâu không.

Lam Hà buồn cười nhìn hắn, phải biết là để ông tướng này mở miệng chủ động muốn ra khỏi nhà còn hiếm hơn cơ hội Hoàng Thiếu Thiên nói một câu dưới 20 từ đó nha:

“Ăn một bữa cơm thôi mà cũng vui như vậy?”

Tiếng Diệp oán phụ vọng ra từ bếp:

“Tiểu Lam cậu còn không có lương tâm nói câu đó, là ai bỏ nhà đi liền mấy ngày hả để anh đây ăn cơm đầu đường xó chợ đến ngán tận cổ rồi?”

“Cũng có thể qua bên mấy người Hưng Hân ăn ké mà.”

Diệp Tu ra chiều lơ đãng nói:

“Vậy không được, nếu cậu bất ngờ về nhà không có anh lại lo lắng thì làm sao”

“.....“

Nghĩ nghĩ còn bổ sung thêm: “Ca đã là nhân sĩ có gia đình, không thể hở chút là chạy loạn ra ngoài được. Phải ở lại trông coi nhà cửa, mới có trách nhiệm với gia đình nhỏ của chúng ta.”

“.....”

Lam Hà bị giọng điệu gương mẫu của hắn đả kích, cảm giác tội lỗi mãnh liệt trào dâng, oanh oanh liệt liệt bị lừa vào tròng:

“....Mai... anh thích ăn gì, tui làm cho.” Tiểu thiên sứ Lam Hà lúc này đang chui vào góc tường tự kiểm điểm, đến đôi cánh nhỏ cũng ỉu xìu rũ xuống.

“Gì cũng được. Miễn là cậu nấu thì cháo trắng anh cũng ăn được.”

Thật ra hắn muốn nói là ăn cơm nát*, nhưng nói thế thì hiệu quả không tốt bằng.

*ăn cơm nhà vợ, ở rễ, để nhà vợ nuôi

Sự thật chứng minh không ai hiểu Lam Hà hơn Diệp Tu, Lam Hà nghe hắn đáng thương trả lời mà đau lòng hắn hết sức, lại sau lưng ôm hắn một cái, dụi dụi, giả vờ than thở:

“Sao lại dễ nuôi như vậy...”

Diệp Tu nhân cơ hội quay đầu hôn trộm một cái, được nước mặt dày lấn tới: “Ừ, nếu vậy cậu nuôi anh cả đời đi”

Lam Hà bật cười:

“Được, tui nuôi anh cả đời.”

Diệp Tu thoả mãn tiếp tục rửa chén. Thật ra Diệp Tu nghi ngờ có khi nào mấy ngày nay hắn ăn cơm hộp đến ngu người rồi không. Trăm phương ngàn kế lừa được một câu hứa hẹn cả đời của đối phương, nhận được rồi chẳng phải vẫn là hắn ngoan ngoãn rửa chén sao, cũng không được ngồi hưởng thụ cảm giác “được nuôi” gì hết.

Lại cảm giác như chính mình mới là người vừa hạ xuống lời hứa đó vậy. Sẽ nuôi cậu ấy cả đời.

Bảo vệ cậu, quyến luyến cậu, chăm sóc cậu, bầu bạn với cậu, chọc cậu cười, nhớ nhung cậu, yêu thương cậu, mấy thứ này, chẳng phải hắn đã sớm tập thành quen rồi sao?

Tiểu Lam, chén anh rửa, cơm cậu nấu, nhớ đó, chúng ta cứ như vậy cả đời, cậu đã hứa rồi đó, ca đọc ít sách cậu đừng có mà tiện cơ hội lừa ca.

31.

Diệp Tu cảm thấy tình yêu của mình dành cho Lam Hà rất lớn.

Diệp Tu cảm thấy trái tim của Lam Hà còn lớn hơn.

Nếu không đã nhận tình yêu rất lớn của anh rồi, sao tim còn có chỗ để chứa Hoàng Thiếu Thiên Lam Vũ Lam Khê Các chứ?

32.

Đôi giày Lam Hà mua cho hắn mang rất khó chịu.

Cơ mà nhìn người vui vui vẻ vẻ xoay tới xoay lui hai ba vòng quanh mình, Diệp Tu liền nhận mệnh mang ra đường, rên cũng không dám rên một tiếng, điềm tĩnh giẫm mạnh xuống ba tầng cầu thang trong ánh mắt tiễn đưa của Lam Hà.

Hậu quả là mấy ngày sau Diệp Tu phải nhận lấy sự trêu chọc không ngừng từ đám Nguỵ Sâm Phương Duệ về cái tướng đi cà thọt của hắn.

Bỗng dưng hắn có thôi thúc muốn cầm giày chọi vào mặt bọn hắn, ừm, vừa lúc có lý do bảo Tiểu Lam đi mua giày mới, vì giày cũ đã “anh dũng hy sinh trong sự nghiệp vĩ đại xây dựng một Hưng Hân tốt đẹp hơn” rồi.

33.

“Diệp Tu, anh nhìn tui cười tởm lợm vậy có ý gì?”

“Vợ anh vừa đẹp vừa tốt vừa yêu anh, anh sẽ hạnh phúc chết mất.” Diệp Tu tủm tỉm, vờ vịt đưa hai tay ôm ngực.

“Cút cút, vừa hết anh là cái quỷ gì vậy?! Anh lại chạy đi xem mấy cái phim truyền hình tám giờ à???” Cười nhạo cực kỳ không nể mặt Đại thần nhà mình.

“….”

“Tiểu Lam, hình như anh có hơi chóng mặt, cậu coi thử anh có phải bệnh rồi không?”

Lam Hà lập tức xáp lại gần kề mặt mình lại: “Đâu để tui coi, có phải sốt rồi không, đã bảo không cho thức khuya rồi mà.”

Diệp Tu cười gục đầu xuống vai Lam Hà: “Ừ, vậy giờ chúng ta đi ngủ thôi. Hồi sức, trị bách bệnh.”

Đã bảo là vừa tốt vừa yêu anh mà, vật nhỏ khẩu thị tâm phi! Mà chết tiệt, sao anh lại yêu cậu thế này! Yêu đến vô pháp vô thiên, một chút phu cương uy quyền gì cũng không có, đúng là tự tay đặt cậu ngồi lên đầu mình mà, còn lo cậu ngồi không vững sẽ té nữa!

Diệp thần nằm trên giường suy nghĩ nhân sinh, thở dài nhắm mắt lại, trước mắt một màu đen. Đen như tương lai của mình vậy. Nghĩ đến sau này ngày ngày đều phải giả bộ đáng thương qua ngày, thật sự là nhân sinh một mảnh đen thùi a!

34.

Dạ Vũ Thanh Phiền: “Diệp Bất Tu anh chạy trời không khỏi nắng đâu anh bắt Lam Kiều đi đâu rồi hả hả hả???? Bên tổ đội Lam Khê Các mất đoàn trưởng rồi anh bảo coi tụi tui đánh thì đánh thế quái nào đây anh cố tình đúng không khẳng định chắc là cố tình luôn anh khỏi cãi chày cãi chối nữa. Đệt Hưng Hân mấy người ai ai cũng gian xảo nham hiểm hết đặc biệt là đội trưởng cáo già của mấy người có phải muốn rút củi đáy nồi bên tui đúng không. Nè nè nè tui nói nè Diệp Tu rốt cuộc anh bắt người của Lam Khê Các đi đâu rồi hả giấu người ở đâu mau mau giao ra lão già kia kia kia đừng trốn mau giao người mau giao người!!!”

Vương Bất Lưu Hành: “Ha ha, Lam Vũ loại sớm nha. Hưng Hân hảo thủ đoạn.”

Thạch Bất Chuyển: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +1”

Vô Lãng: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +2”

Phong Thành Yên Vũ: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +3”

Đường Tam Đả: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +4”

Diệt Sinh Linh “Hưng Hân hảo thủ đoạn +5”

Sách Khắc Tát Nhĩ: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +3”

Đường Tam Đả: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +6. Dụ đội một ngọn nến.”

Bách Hoa Liễu Loạn: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +7. Dụ đội một ngọn nến +2”

Độc Hoạt: “Hưng Hân hảo thủ đoạn +8. Dụ đội một ngọn nến +3”

Nhất Thương Xuyên Vân: “Nến +4”

Mọi người: “…”

Hải Vô Lượng: “Đệt Lam Vũ mấy người đừng có vừa ăn cướp vừa la làng. Hoàng Thiếu Thiên cậu ngậm máu phun người vừa phải thôi, rõ ràng Lam Vũ mới trộm đội trưởng của tụi tui đi rồi!!! Nãy giờ mấy lượt tranh boss rồi còn chưa thấy mặt ổng trò ra!”

Bánh Bao Xâm Lấn: “Ngậm máu phun người +1”

Nghênh Phong Bố Trận: “Ngậm máu phun người +2”

Tay Nhỏ Lạnh Giá: “Ngậm máu phun người +3”

Muội Quang: “Ngậm máu phun người +4”

Dạ Vũ Thanh Phiền: “Đệt đệt đệt bên tui sáng giờ cũng có thấy ổng đâu??? Hưng Hân mấy người đòi cái gì mà đòi vốn là bên tui tụi đòi người mới đúng chứ mặt ổng sáng giờ có gặp đâu mà đòi nếu gặp tui đã trực tiếp đòi ổng rồi cần gì chạy lên đây chi cho mệt hả hả hả!!”

Đại Mạc Cô Yên: “Sáng giờ không thấy Diệp Tu đâu.”

Sách Khắc Tát Nhĩ: “Có trá.”

Bách Hoa Liễu Loạn: “Chết tiệt, không lẽ lão già này căn bản không cướp boss.”

Vương Bất Lưu Hành: “Ổng và vị đoàn trưởng kia của Lam Khê Các cùng biến mất...”

Nhất Thương Xuyên Vân: “Hú hí.”

Vô Lãng: “<icon đổ mồ hôi> Ý của đội trưởng nhà tui là Diệp tiền bối hẳn là đi riêng rồi.”

Dạ Vũ Thanh Phiền: “Đệt đệt đệt, sao tui lại không nghĩ ra vậy chứ cơ mà cũng đúng ai ngờ lão này vô sỉ tới mức vậy chứ ổng có còn nhớ hôm nay cướp boss không vậy trời làm đội trưởng kiểu gì vậy??? Diệp Tu anh đem người của Lam Khê Các đi đâu rồi hả hả hả, mau trả người mau trả người mau trả người cho tui nhanh lên!!!”

Ở một góc nào đó trong phó bản hai người, Quân Mạc Tiếu:

“Tiểu Lam cậu nói coi, tụi mình thế này có phải rất lãng mạn không hử? Cậu mau mau trốn ra sau lưng anh, chim nhỏ nép người đi nào.”

Lam Hà đen mặt tiện tay chém chết một con quái: “Nép người cái đầu anh ấy! Mà tui nói nè, chúng ta đi thế này có ổn không? Hôm nay không phải có sự kiện giành boss sao?”

Quân Mạc Tiểu không vui te te chạy lại kéo Lam Kiều Xuân Tuyết ra sau lưng mình: “Tiểu Lam, cậu đừng suốt ngày nói chuyện người khác nữa, nói chuyện chúng ta nè!”

Lam Hà run rẩy: “Nói chuyện chúng ta... gì?”

Diệp Tu cười dài: “Nói chuyện yêu đương a.”

Trong game, Lam Kiều Xuân Tuyết run tay chém trật, bị quái cào mất một đường máu dài.

Diệp Tu tặc lưỡi: “Chậc, đã bảo cậu chim nhỏ nép người sau lưng anh đi mà không nghe.”

Lam Hà dứt khoát quay người, chém một kiếm chuẩn xác vào người Quân Mạc Tiếu.

“A a a, Tiểu Lam cậu, đây là mưu sát chồng á!”

“Diệp Tu! Anh có phải lừa tui chuyện giành boss hôm nay không?! Có giỏi thì anh đứng lại chúng ta nói chuyện. Tui bảo đảm không đánh chết anh!!!”

35.

Lam Hà là bị lạnh tỉnh.

Cậu cất giọng khàn khàn: “Tiếu Tiếu.”

Một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, cậu chống người dậy thử gọi thêm lần nữa: “Tiếu Tiếu.”

Tiếu Tiếu đứng bất động ở chân giường nãy giờ cuối cùng cũng gom đủ can đảm chống lại ánh lườm sắc lẹm của mỗ họ Diệp nào đó, bất chấp dâm uy mà nhào vào trong lòng Lam Hà.

Lam Hà thoả mãn ôm cục bông ấm áp mềm mại “Ừm~” một tiếng hài lòng cuộn người.

Diệp Tu ghen tỵ từ sau lưng ôm choàng lấy Lam Hà dúi vào lồng ngực mình, đắp lại chăn cho cả hai.

“Tiểu Lam, lạnh sao không ôm anh? Lại đi ôm mèo làm gì?”

Lam Hà vừa nhắm mắt cục cựa tìm chỗ thoải mái nhất vừa mơ mơ hồ hồ cười: “Ôm anh thì chỉ ấm một bên thôi. Ôm Tiếu Tiếu rồi thì cả hai bên người đều ấm.” Đồng chí Tiểu Lam nào đó rất không có tiền đồ mà vui vẻ cam nguyện làm bánh kẹp thịt ấm áp.

Diệp Tu sửng sốt, cười bất đắc dĩ ôm người vào lòng chặt hơn, chèn góc chăn lại cho cậu.

Nhóc con, hiểu anh quá nhỉ. Ừ, quả thật đằng nào trước sau gì anh cũng sẽ ôm cậu thôi.


Toàn văn hoàn.



~~~
Tâm sự nhỏ của tác giả: Một ngày đẹp trời nào đó (khụ, cụ thể là ngày hôm nay) tui bỗng nhiên nhớ ra trong lap mình còn một đứa con Vương Nhị Cẩu của tui bên hồ Đại Minh năm xưa đã phủi bụi một lớp dày~ Thế là mới lạch bạch chạy đi đăng nốt cho xong. Sẵn tiện chào đón bạn beta cho chủ nhà, cũng chính là ông nội tui~ Không có ông thì cháu cũng quá lười để lục lại cái này, nên ghi công đầu cho ông nội a~ Chúc ông nội nhân sinh thuận lợi, mất ngủ liền đi beta fic với cháu, buồn bã đi đọc fic, vui vẻ càng phải đi đọc fic, miễn sao đừng lôi cháu đi edit fic là được.
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#15
Aizzz sao tui có cảm giac Lam Khê Các mới có phi vụ rất là lời nhỉ?
Cơ mà chắc cũng khỏi cần lão Diệp đi Ngụy -vô sỉ- Sâm còn đó là đủ rồi hahahahahaha!!!!!!!!!
Có khi nào công hội HH với LKC cướp sạch boss trên bản đồ rồi chia nhau k ta? Ờ mà liên minh 5 nhà thêm hà kia nữa thì có hơi chật k nhỉ?
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#16
Lam Hà tiểu thiên sứ dễ thương quá đi~~~! Tội nghiệp tiểu thiên sứ, bị ác ma quay như chong chóng mà cứ mềm lòng hoài. Vậy nen mới bị ác ma ăn hiếp hoài a...
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#17
Aizzz sao tui có cảm giac Lam Khê Các mới có phi vụ rất là lời nhỉ?
Cơ mà chắc cũng khỏi cần lão Diệp đi Ngụy -vô sỉ- Sâm còn đó là đủ rồi hahahahahaha!!!!!!!!!
Có khi nào công hội HH với LKC cướp sạch boss trên bản đồ rồi chia nhau k ta? Ờ mà liên minh 5 nhà thêm hà kia nữa thì có hơi chật k nhỉ?
Rốt cuộc là Lam Hà gả qua Hưng Hân hay Diệp Tu gả qua Lam Vũ, hí hí hí, nhìn vào bên nào có lợi hơn liền biết nha~ Tui đã nhìn thấy tươg lai viễn cảnh đám Xuân Dịch Lão Bút Ngôn Phi ngồi bấm tay cười cáo già mà hành Diệp rồi~ (Hãy tin tui, tui không lật thuyền, tui theo Diệp Lam! Diệp chỉ là bán cả Hưng Hân để theo chân Tiểu Lam thôi....)
Aww cảm ơn đồng chí đã theo truyện tới cuối ha~ Tui còn tưởng truyện nó vô xó đóng bụi luôn rồi~ Yêu thương đồng chí~

Lam Hà tiểu thiên sứ dễ thương quá đi~~~! Tội nghiệp tiểu thiên sứ, bị ác ma quay như chong chóng mà cứ mềm lòng hoài. Vậy nen mới bị ác ma ăn hiếp hoài a...
Tiểu Lam sinh ra là để yêu thương! Cái thuyền này là điển hình ngốc bạch ngọt a, một người bắt nạt với một người bị bắt nạt~ Sinh hoạt hàng ngày trải qua đều náo náo nhiệt nhiệt á~


Trời ơi thuyền Diệp Lam cần những người như hai đồng chí! Hí hí hí, tui yêu mọi người, cảm ơn hai người đã đọc truyện, tui thật vui a~
 

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#18
Lam Hà bật cười, đồ ngốc, anh tưởng mình có bao nhiêu cái áo khoác chứ, chạy đi đâu lấy mà gấp vậy.

Đại thần không hổ là Đại thần, lúc ngại ngùng cũng gấp mấy lần người thường.

Thiệt khiến người ta yêu thương mà.
uy uy :love:
đọc ngọt mà không ngấy , đọc thích lắm
thuyền mình đứng có phải hơi chật không \(^_^|||)/ mình không theo Diệp Lam mà đọc xong lại lạc hồn bỏ thuyền mình
trèo lên thuyền ngọt ngọt này rùi:whistle::giggle:
Tiểu Lam thật tuyệt nha, hiền lành tận tâm thành thật dễ dụ, theo Diệp Ca 100% lời đầy đường ngại nhặt *mưa xuân phơi phới*, ôm nhau về nhà hạnh phúc cả đời *tung bông*
(cười dịu dàng nẹ nàng :) chúc phúc cho 2 phu)
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#19
uy uy :love:
đọc ngọt mà không ngấy , đọc thích lắm
thuyền mình đứng có phải hơi chật không \(^_^|||)/ mình không theo Diệp Lam mà đọc xong lại lạc hồn bỏ thuyền mình
trèo lên thuyền ngọt ngọt này rùi:whistle::giggle:
Tiểu Lam thật tuyệt nha, hiền lành tận tâm thành thật dễ dụ, theo Diệp Ca 100% lời đầy đường ngại nhặt *mưa xuân phơi phới*, ôm nhau về nhà hạnh phúc cả đời *tung bông*
(cười dịu dàng nẹ nàng :) chúc phúc cho 2 phu)
Thuyền không chật đâu bạn, nhảy chung nhảy chung! Có gì chật quá tui với bạn tay nắm tay tung tăng chạy tới đạp ông Tu xuống biển rồi tay nắm tay tung tăng chạy ù tới chen chân đứng kế Tiểu Lam nha!

Nào nào, tui mấy ngày nay thấy bạn đu Diệp Lam nhiều lắm nha, like mấy bình luận cũ của tui bên khu Diệp Lam nhiều lắm, xới tung cả mấy fic hồi sinh nhật Lam Hà, giờ còn đọc hết fic này cho tui nữa, tui cảm động quá đi mất a a a a a!

Tui đu Diệp Lam cũng vì nó dễ thương manh manh ngọt ngọt á hí hí. Kiểu đọc thì ngồi cười tủm tỉm, cảm thấy cả người ngọt ngào thoải mái á, vui vẻ bật cười vì mấy cảnh Tu cứ gài Lam của tui vào tròng =))))) Một chân nhiều thuyền vui mà nha cứ đạp đi đừng ngại, bởi nếu có lỡ lọt hố thì tui khẳng định riêng hố Diệp Lam luôn có một biển đường chào đón bạn~

Ây da trùng hợp thật, kể cho bạn một câu chuyện vui nhỏ. Nghe xong nhớ cười, cười vì nó xàm quá đó =))))

Tui là một đứa thích ăn đường ngọt, mấy cái đoản này cũng sặc mùi đường theo, mà thật ra khi tui viết cái này là đang trong mùa thi căng thẳng a, kiểu viết ngọt cho đời thêm đẹp ấy =))) Sau này nó lạc trôi cái tui cũng quên béng nó mất, dạo này có mấy lầu trên vào đọc lại tui mới nhớ ra.

Giờ thế sự xoay vần, mùa thi lại sắp tới, tui cứ mỗi lần căng thẳng lại quần ngược vào đây đọc lại mấy cái đoàn ciu ciu này giảm áp lực. Vừa đọc vừa cười như hâm dở, kiểu “Ôi mẹ ơi sao hồi đó mình viết được cái đống hường hoè này? Mình đúng là thiên tài! Thiên tài a!” Ngồi ảo tưởng sức mạnh được tự buff lên tinh thần ghê lắm =)))

Khụ, bạn cười chưa? Ha ha xin lỗi, hôm nay tâm trạng tui tốt, với cả tui nói nhiều cũng là một cách để tui giải toả tâm trạng ấy, nên đừng để sụ bị điên của tui doạ sợ <3 Cảm ơn bạn đã đọc a.
 

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#20
Thuyền không chật đâu bạn, nhảy chung nhảy chung! Có gì chật quá tui với bạn tay nắm tay tung tăng chạy tới đạp ông Tu xuống biển rồi tay nắm tay tung tăng chạy ù tới chen chân đứng kế Tiểu Lam nha!

Nào nào, tui mấy ngày nay thấy bạn đu Diệp Lam nhiều lắm nha, like mấy bình luận cũ của tui bên khu Diệp Lam nhiều lắm, xới tung cả mấy fic hồi sinh nhật Lam Hà, giờ còn đọc hết fic này cho tui nữa, tui cảm động quá đi mất a a a a a!

Tui đu Diệp Lam cũng vì nó dễ thương manh manh ngọt ngọt á hí hí. Kiểu đọc thì ngồi cười tủm tỉm, cảm thấy cả người ngọt ngào thoải mái á, vui vẻ bật cười vì mấy cảnh Tu cứ gài Lam của tui vào tròng =))))) Một chân nhiều thuyền vui mà nha cứ đạp đi đừng ngại, bởi nếu có lỡ lọt hố thì tui khẳng định riêng hố Diệp Lam luôn có một biển đường chào đón bạn~

Ây da trùng hợp thật, kể cho bạn một câu chuyện vui nhỏ. Nghe xong nhớ cười, cười vì nó xàm quá đó =))))

Tui là một đứa thích ăn đường ngọt, mấy cái đoản này cũng sặc mùi đường theo, mà thật ra khi tui viết cái này là đang trong mùa thi căng thẳng a, kiểu viết ngọt cho đời thêm đẹp ấy =))) Sau này nó lạc trôi cái tui cũng quên béng nó mất, dạo này có mấy lầu trên vào đọc lại tui mới nhớ ra.

Giờ thế sự xoay vần, mùa thi lại sắp tới, tui cứ mỗi lần căng thẳng lại quần ngược vào đây đọc lại mấy cái đoàn ciu ciu này giảm áp lực. Vừa đọc vừa cười như hâm dở, kiểu “Ôi mẹ ơi sao hồi đó mình viết được cái đống hường hoè này? Mình đúng là thiên tài! Thiên tài a!” Ngồi ảo tưởng sức mạnh được tự buff lên tinh thần ghê lắm =)))

Khụ, bạn cười chưa? Ha ha xin lỗi, hôm nay tâm trạng tui tốt, với cả tui nói nhiều cũng là một cách để tui giải toả tâm trạng ấy, nên đừng để sụ bị điên của tui doạ sợ <3 Cảm ơn bạn đã đọc a.
Ưa hưa hưa...:LOL:, ôn thi mà đọc truyện là lạc trôi khỏi dòng đời lun đó, không tốt không tốt (^_^), cẩn thận nằm trên giường đọc truyện cười lăn xuống giường đó :LOL::LOL:

aiyoyo :giggle:, tui mới biết diễn đàn này không lâu đâu nha, làm gà chích chòe nhảy khắp đại lục té nhầm bao nhiêu thuyền không đếm nổi nữa \(-_-|||)/. Sau có chị bắn ám khí ( chị Ú a~(lỡ bán chị rùi o_O)) đưa tui nhảy thuyền Diệp Lam, ôi trời ơi thuyền trôi ra giữa biển(!) kẹo ngọt sớt!!! , tui lọt rồi ngại ra, trộm điện thoại của mama rõ ràng trước đó hứa với lòng mình đọc đến 10h, lúc ngẩng đầu lên xem giờ chúa ơi gần 2h, vội vàng bỏ điện thoại đi ngủ vì sợ ma( tui nghe nói 3h ma hiện hình) , sáng gần 6h dậy lại nghĩ hôm qua chưa đọc xong bò dậy đọc tiếp:LOL::LOL:

trèo thuyền này cũng phiêu lả lướt.Tui thích:love:. Bạn có tâm trạng một chút không, trước khi nhảy thuyền này tui theo thuyền Diệp Kiều:oops:

Nhảm chút chút cho rộn rã, thuyền này tui đạp tui theo theo theo theo....Tui xem mấy fic và bình luận của bạn rất vui vui vui phiêu phiêu phiêu...kéo lên tâm trạng tui bay bổng lun;);)

*\(^U^)/* cố lên cố lên tui ủng hộ (^U^)oP
 

Bình luận bằng Facebook