Hoàn [Mừng SN Tô Mộc Tranh 2019] [Diệp Tranh] Không Thúy Yên Phi

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#1

[Mừng SN Tô Mộc Tranh 2019] [Diệp Tranh] Không Thúy Yên Phi

Không Thúy Yên Phi

(空翠烟霏 - Chim phỉ thúy giữa trời mờ khói)

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: 钦袖 / evelyn-qx.lofter

Editor: @Bánh bao hâm hấp aka Mun

Thể loại: Truyện ngắn, hướng nguyên, có CP, hiện đại

Nhân vật chính: Diệp Tu x Tô Mộc Tranh

Tình trạng: Hoàn

Link convert: Click here

Mun muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới mọi người trong Phòng Tự Sát trên Discord vì đã và đang giúp m hoàn thành những fanfic này.

------------------- Đây là dòng ngăn cách chuẩn bị vào chính văn --------------------

Tô Mộc Tranh tỉnh dậy sau giấc ngủ, một mùi hương nồng đậm quét qua mũi cô mang theo thoang thoảng mùi vị cần tây, làm cô có chút bừng tỉnh.

Cô cầm lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường xem giờ một chút, hôm nay ngày 4 tháng 2 năm 2016, là thứ năm, ngày làm việc, Diệp Tu lẽ ra không xuất hiện ở đây.

Cô từ ổ chăn chui ra, mặc một bộ quần áo rộng rãi, sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô liền đẩy cửa đi ra, Diệp Tu dường như biết cô sẽ ra ngoài vào lúc này, gật đầu với cô: “Anh làm nem rán, lại đây nếm thử?”

Tô Mộc Tranh ngẩn người, ngay sau đó mới phản ứng lại, bây giờ hẳn là bắt đầu tiết Lập xuân.

Hai anh em bọn họ tương đối bảo thủ, vì khi ở cô nhi viện họ được dạy rất kỹ về tiết khí, nên mỗi năm cứ đến tiết Lập xuân Tô Mộc Thu đều sẽ làm nem rán, sau này Diệp Tu đến, hắn cũng được hưởng phúc lợi này.

Mãi đến năm nay, quy định thường niên này đã chấm dứt, cô thậm chí cũng không nhớ rõ là hôm nay.

Ngay lúc đó, một đĩa nem mới rán xong được đặt trước mặt cô.

Lúc ấy, mũi Tô Mộc Tranh có chút chua xót. Cô mở miệng, muốn nói rằng anh không cần phải như thế… Nhưng trước khi nói thế, cơn đói bụng buổi sáng đã khiến cơ thể cô hành động trước, gắp lên một miếng nem rán, thổi nhẹ rồi đưa nó vào miệng.

Sau đó lông mày cô khẽ nhếch lên, cô không thể nhịn được cười.

Đối với cô, tài nấu nướng của Diệp Tu đã khá hơn một chút, nhưng phải sau hai hoặc ba lần luyện tập nếu như hắn sử dụng công thức từ sách dạy nấu ăn, nhưng có lẽ vẫn hơi khó khăn trong việc điều chỉnh ngọn lửa.

Cô còn muốn gắp thêm một miếng, nhưng Diệp Tu cầm lấy cái đĩa và đổ hết những chiếc nem còn lại vào thùng rác mà không chút thương xót. Sau đó, hắn vỗ vỗ tay, còn thật vô tội mà chớp chớp mắt: “Em dậy sớm quá. Anh không có thời gian để tự mình nếm thử.”

“Thật lãng phí.” Tô Mộc Tranh cười và phàn nàn.

Sau đó cô thấy Diệp Tu đang nhìn mình chằm chằm, cái nhìn khiến da đầu cô tê dại, khi cô mở miệng định dò hỏi, cô chợt nhận ra, có lẽ chính mình thật lâu không lộ ra nụ cười chân thật như vậy.

Tô Mộc Tranh luôn nhạy cảm, qua một lúc cô bắt đầu cố gắng kìm nén biểu cảm buồn bã của mình. Nụ cười đã biến mất trong một thời gian dài, dù chính cô không phát hiện, kỳ thực đang dần dần sống lại”.

Diệp Tu đứng bên cái nồi, cẩn thận nhìn vào nguyên liệu và chỗ dầu còn lại. Tô Mộc Tranh đứng lên và đi đến bên cạnh, đeo tạp dề và nở một nụ cười với hắn: “Em đến đây.”

Rốt cuộc, cô đã giúp hắn làm nem rán, thứ cô đã quen làm từ khi còn nhỏ. Cô tự mình làm hết, vô cùng khéo léo. Chẳng mấy chốc, những chiếc nem rán đầy màu sắc khác được vớt ra. Lớp bột màu vàng bao lấy thịt viên và cần tây thấm đầy gia vị, hương thơm nóng hổi tràn ngập bốn phía.

Diệp Tu không nhịn được mà gắp lấy một đũa, vừa đủ lấp đầy vị giác, khiến hắn biểu lộ sự hài lòng cùng một chút tự hào, như là chính hắn làm ra vậy.

Sau khi kết thúc bữa sáng có chút rườm rà, hai người ở trước cửa chào tạm biệt rồi đi về hai hướng khác nhau.

Không khí vào đầu xuân vẫn còn hơi giá buốt, những cơn gió mang hơi lạnh thổi qua những khe nứt trên cây. Dù vậy, Tô Mộc Tranh cảm thấy nhiệt độ của những chiếc nem đang dần tan chảy trong bụng và sưởi ấm cơ thể cô, làm bước chân theo đó cũng trở nên nhẹ nhàng.


“Ah?”

“Mộc Tranh, có chuyện gì vậy?” Bạn học bên cạnh hỏi.

Tô Mộc Tranh chăm chú nhìn qua bên kia, đáp lời: “Có người tới tìm tớ, mọi người đi trước đi.”

Bạn học gật đầu, vì vậy cô đi về phía thân ảnh đang đứng ở cổng trường: “Sao anh lại đến đây, trận đấu hôm nay kết thúc sớm ạ?”

“Ừ, lần này đối thủ rất giỏi chơi câu giờ. Sau khi hủy được ý định đó, anh đã tìm cơ hội phản kích. Bọn anh lựa chọn không dùng điều trị để tấn công mạnh hơn và không cho đối thủ có cơ hội tổ chức lại chiến thuật. Trận đấu kết thúc sau hơn mười phút.” Diệp Tu dừng lại và cười, “Bọn họ đi mở tiệc ăn mừng rồi. Anh không có hứng thú nên trốn ra ngoài.”

“Quay lại thế nào cũng bị Đào ca nói.” Tô Mộc Tranh tức giận mà nói.

Sau khi bước được vài bước, Tô Mộc Tranh nhận thấy có điểm gì đó không ổn. Thông thường, nếu Diệp Tu không dự tiệc ăn mừng, cũng nên quay về phòng huấn luyện, hôm nay nghĩ thế nào lại tới đón mình?

Giống như trả lời những nghi ngờ của cô, Diệp Tu nói rất lưu loát: “Thời tiết đẹp, chúng ta đi ra hồ chơi thôi.”

Cô chớp mắt, có chút nghi hoặc mà nhìn vào đôi mắt chân thành kia.


Họ bắt xe bus và đi đến trạm cuối cùng.

Tô Mộc Tranh đã mệt mỏi sau một ngày học tập. Được một lúc, cô tựa đầu lên vai Diệp Tu, nhìn bóng cây liên tục lướt qua tầm nhìn. Chiếc bóng của mùa xuân vẫn còn rất mỏng manh, khó khăn và kiên cường vượt qua con dốc của mình.

Khi cô nhìn thấy hàng ngô đồng Pháp đứng ngay ngắn trong tầm mắt, cô biết rằng mình đã đến nơi.

Cô ngẩng đầu lên và đợi đến khi chiếc xe bus dừng lại. Diệp Tu đưa cho cô một chiếc mũ len và họ ăn ý mà cùng đứng dậy và bước xuống xe.

Vào mùa xuân, mặt trời buổi hoàng hôn không mang theo nhiệt độ mà hơi lạnh, nó chẳng cảm thấy khó chịu mà xuyên qua những ngọn cây, chìm vào trong nước, rồi bị từng lớp gợn sóng mang đi, ánh vàng trên mặt hồ trống trải.

Có tiếng chim hót ở đâu đây, ríu rít, có chút không theo nhịp điệu. Dường như ban ngày mới có một trận mưa, tán cây còn sót lại những giọt nước, như khúc ca đầu tiên mừng xuân, hòa cùng mặt hồ xanh loang loáng.

<<Thủy quang liễm diễm tình phương hảo, sơn sắc không mông vũ diệc kỳ. >>

Đoạn thơ được trích trong bài thơ <<Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ kỳ 2>> của nhà thơ Tô Thức.

“Thủy quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.
Dục bả Tây hồ tỷ Tân Tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.”


Bản dịch của Vũ Minh Tân:

“Khi tạnh, long lanh sao ánh nước,
Trong mưa, kỳ ảo mấy non xa.
Tây Hồ đem sánh cùng Tây Tử,
Nhạt phấn, nồng son, thảy mặn mà.”

Vì luôn bận rộn, Tô Mộc Tranh đã rất lâu không đến đây, ánh nước xanh nhạt quen thuộc của hồ làm cho tâm tình trong lòng cô dịu bớt.

Cả hai song song đi trên con đường rải sỏi, con đường rộng rãi, được mặt hồ rộng lớn và hai hàng cây xung quanh bao lấy, mở ra rồi đóng lại, chỉ đi dạo cũng đủ để tâm trạng thư thái hơn.

Giống như linh hồn bị đày xuống thế giới rộng lớn này, tự do bay lượn.

Một chú bướm không biết sợ hãi mà đuổi theo Tô Mộc Tranh, cô dừng lại, vươn tay ra, muốn chạm vào hình dáng mỹ lệ đó. Sinh vật nhỏ đáng thương dường như có chút miễn cưỡng với nhiệt độ này, nó run rẩy và bay chập chờn. Cuối cùng, nó đậu trên đầu ngón tay cô để nghỉ ngơi một lúc. Sau khi ở lại vài giây, lại lần nữa giương cánh mà bay đi.

Quỹ đạo dần dần trở nên ổn định, lưu loát, sau đó càng bay càng cao.

Tô Mộc Tranh nhìn đến thất thần, không cẩn thận mà trượt chân, nửa bàn chân dẫm vào rìa của con đường, nước mưa lẫn lộn cùng bùn đất bắn lên, dính vào bắp chân.

“A.” Cô rất bất ngờ và kinh ngạc mà cảm thán.

Diệp Tu cười như không cười mà nhìn cô: “Đi đến bên hồ rửa thôi.”

Bọn họ tới hồ từ tuyến đường chính, Tô Mộc Tranh ngồi xuống một tảng đá ở ven hồ, khẽ rùng mình khi đặt chân vào trong nước.

Mặt hồ dường như mới tan băng, nhiệt độ khi vừa mới chạm vào khiến người ta muốn xù lông, nhưng cô nhanh chóng quen với xúc cảm này, đôi chân trắng ở trong nước khẽ đung đưa.

Hai tay cô đưa về sau tì vào tảng đá, nhìn mặt hồ rộng lớn trước mắt. Lúc này tầm nhìn hoàn toàn trống trải, có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng, thậm chí cả bụi cây ở phía đối diện, vỉa hè và đá lót theo phong cách cổ xưa, những người đi bộ di chuyển xung quanh. Ngồi quan sát mọi người qua lại, khóe miệng cô không khỏi cong lên.

Nhìn khung cảnh trống trải và hình dạng của bờ hồ, còn có cây cối rủ xuống trên đầu, Tô Mộc Tranh nheo mắt và khẽ nói: “Nơi này hơi giống…”

“Giống Hồ Thiên Ba phải không?” Diệp Tu ngồi ở bên cạnh tiếp lời.

“Vâng, là Hồ Thiên Ba.” Tô Mộc Tranh gật đầu.

“Em sẽ làm gì nếu đối thủ là Kiếm khách từ cái đình đối diện kia tấn công tới?

Tô Mộc Tranh tự hỏi: “Em là Bậc thầy pháo súng, ở địa hình không dễ tiếp cận thế này em có lợi thế, chắc là sẽ công kích từ xa để đảm bảo ưu thế về lượng HP…”

“Em sẽ dùng kỹ năng công kích nào để mở màn?” Diệp Tu ngắt lời hỏi.

Cô nghĩ nghĩ, ngữ khí không chắc chắn mà nói: “Pháo Lượng Tử?”

“Sát thương cao, có thể xem đây là một lựa chọn tốt.” Diệp Tu gật gật đầu, “Nhưng thường thì phát súng đầu tiên là khó bắn nhất. Đối thủ biết được nghề nghiệp của em, sẽ hết sức cảnh giác lúc bắt đầu. Tốt hơn là chọn một khẩu súng dễ bắn hơn và làm gián đoạn tiết tấu né tránh của đối phương.”

Tô Mộc Tranh gật gật đầu, Diệp Tu để cô tiếp tục: “Em nói tiếp đi.”

“Sau đó, sử dụng Khống Chế Hỏa Lực Nặng để tăng cường phạm vi sát thương, có thể sử dụng càng nhiều kỹ năng hơn, kết nối liên tục và sử dụng Pháo Chống Tăng ở những khoảng trống để giảm tốc độ tiếp cận của đối phương…”

Cô thật nghiêm túc mà phân tích toàn bộ đấu pháp từ bắt đầu đến lúc chạm trán, thậm chí bao gồm cả phương pháp đối phó khi đối phương lợi dụng cây cối để che đậy tầm nhìn, độ cẩn trọng vượt xa người chơi bình thường. Nghe xong Diệp Tu tỏ ý khen ngợi cô, cũng đưa ra điều chỉnh ở một số chỗ, còn bổ sung vài điểm cô không nghĩ tới, ví dụ như sự khác biệt giữa các kỹ năng của Kiếm khách.

“…Nhưng thực ra, vẫn còn một phương án khác.” Nói một nửa, hắn đột nhiên quay đầu lại: “Thủy chiến.”

“Thủy chiến?” Tô Mộc Tranh có chút do dự mà xác nhận lại.

“Đúng vậy, rất nhiều người không thể tưởng tượng được điều này, hoặc không giỏi về thủy chiến.” Diệp Tu nói, “Nhưng nếu đối phương là người chơi có kinh nghiệm và kỹ thuật tương ứng, hẳn là người đó sẽ nghĩ cách đem đối thủ kéo vào thủy chiến, bởi vì đa số tốc độ và độ sát thương của hệ kỹ năng súng ở trong nước sẽ bị suy giảm.”

“Em có thể cố gắng tránh tình huống này, ví dụ như di chuyển chiến trường ra xa khỏi mặt nước khi đối thủ tiếp cận, hoặc là ở trên bờ tiến hành dùng pháo oanh tạc bao trùm toàn bộ. Hoặc là, có thể chủ động một chút, ngay từ đầu đã tiến vào thủy chiến, như vậy em có thể che dấu vị trí của mình, như vậy em rất có khả năng cướp được một đợt đánh lén với độ sát thương lớn, và sau đó lên bờ tiếp tục…”

Diệp Tu nói chuyện rất nhập tâm, Tô Mộc Tranh càng nghe đến nhập thần.

Chỉ là trong quá trình này, cô cũng dần dần cảm thấy có chút gì đó khác với bình thường.

Ví dụ như, nếu chỉ là một người bình thường giải trí trong lúc rảnh rỗi, thủy chiến là một kỹ thuật không khỏi quá mức cao cấp và không thực tế.

Cô có chơi game online, quả thật thấy mình ở phương diện này có thiên phú nhất định, tuy rằng không đủ để so sánh với anh trai cô, nhưng đây có thể là ưu thế hỗ trợ cô tham gia vào giới nghề nghiệp.

Diệp Tu chưa bao giờ đề cập những thứ liên quan đến việc này, cũng chưa bao giờ bắt cô lựa chọn tương lai, hắn chỉ là thấy cô có hứng thú, liền đưa ra những hướng dẫn mà cô có thể thực hiện, để cho cô một đường lui, để cô tự mình đưa ra quyết định vào một ngày nào đó trong tương lai.

Mặt trời dần dần khuất sau đỉnh núi, Diệp Tu tinh tế giảng giải về phương pháp thủy chiến, cô ở một bên khẽ đung đưa chân, một bên gật đầu lắng nghe chuyên chú, đến khi câu chuyện rốt cuộc kết thúc, Tô Mộc Tranh đột nhiên giật mình kêu: “Ah”

“Làm sao vậy?” Diệp Tu hỏi.

“Vừa mới có gì cái gì đó lướt qua…” Cô nghi hoặc mà nâng lòng bàn chân lên.

“…Cá?”

Cô ngẩng đầu và thấy những cành liễu treo lơ lửng khẽ đung đưa chạm vào ánh sáng đang lay động nơi mặt hồ, cành liễu ở trên mặt nước kia như có điểm gì đó, cô cố gắng nhìn gần hơn, dường như những chiếc lá non đang bắt đầu nhú ra.

Diệp Tu giữ lấy cánh tay cô kéo lại gần: “Cẩn thận kẻo ngã.”



Bọn họ rời khỏi tuyến đường chính, rẽ trái rẽ phải đi tới một gian hàng nhỏ ven hồ, Tô Mộc Tranh cảm thấy có chút khát, trong đình có người bán bột củ sen, bột củ sen nóng hổi toát lên sự ấm áp trong cái lạnh mùa xuân, làm cô nhìn có chút muốn ăn.

“Bột củ sen mười đồng một chén!” Dì bán bột củ sen ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Diệp Tu lấy ví tiền ra, lại bị Tô Mộc Tranh ngăn lại: “Đừng, bên ngoài mười đồng có thể mua được một túi bột lớn, không đáng đâu.”

“Chúng ta bây giờ cũng không thể mua bột từ bên ngoài, sau đó mang một nồi nước sôi và một cái chén đến đây.” Diệp Tu cười cười, “Người ta ở chỗ này mở cửa hàng, chủ yếu vẫn là bán theo tâm trạng, có đáng giá hay không chủ yếu dựa vào tâm tình người mua quyết định.”

Tô Mộc Tranh lắc lắc đầu, Diệp Tu lại tiếp tục kiên trì: “Mười đồng mà thôi, cũng không phải vấn đề gì lớn, anh đã nói với em rồi, anh đã có tiền lương, không sợ chút tiền này, thích ăn liền ăn thôi.”

Hắn lấy ra mười tờ tiền giá trị lớn mua một chén. Nhìn bột củ sen trong nước sôi dần dần kết thành hình, lại mang theo độ ấm nóng truyền đến tay, Tô Mộc Tranh có chút bất đắc dĩ mà nhìn vào chén bột củ sen mười đồng, cùng Diệp Tu đến ghế dài bên hồ ngồi xuống.

“Tô Mộc Tranh chính là người muốn làm những việc lớn lao, sao em lại đối xử tệ với cô ấy như vậy?” Diệp Tu nói rất nhỏ bằng giọng mũi, “Chờ em về sau kiếm được nhiều tiền, liền đến lượt em nuôi anh.”

Cô có chút oán giận mà nhìn hắn một cái, cái chén trong tay chỉ có mười miếng bột củ sen, cô cảm thấy như là đang phạm phải tội lỗi gì rất lớn, thật lâu sau, chờ tới lúc chén bột củ sen trong tay có chút lạnh, cô mới múc một muỗng cẩn thận đưa lên miệng.

Vị thanh ngọt chạm nơi đầu lưỡi rồi lan tỏa.

“…Ăn rất ngon.” Cô vẫn là không nhịn được mà nở một nụ cười, vài lần hạ xuống mà xử lí hết một chén bột củ sen kia, hào sảng mà lau khóe miệng.

“Ăn ngon là được.” Diệp Tu gật gật đầu.

Trước đây, Tô Mộc Thu hẳn là sẽ không làm như vậy.

Cô bắt đầu dần dần hiểu, Diệp Tu chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn thay thế vị trí của Tô Mộc Thu.

Chỉ là trách nhiệm chung của hai người, giờ đã mất đi một người gánh vác, vì thế Diệp Tu đem một nửa của người bạn thân nhất kia nhận lấy, dùng cách của chính mình gánh lên vai, dùng cách của chính mình thực hiện.

Chính là, cái này sao được a. Tô Mộc Tranh nghĩ như vậy. Bởi vì cô chính là em gái của người ấy.

Một nửa trách nhiệm đó thuộc về hắn, nhưng hắn có thể lựa chọn nhận hoặc không. Hẳn là nên để cho cô tự mình gánh lấy.

Ở một khắc này, cô đem tay phải đặt lên ngực, cảm nhận một cỗ kích động ấm áp, sau đó đưa ra quyết định.

Phải lớn lên thật nhanh, thoát khỏi vị trí của một người cần được bảo vệ, tự gánh vác trách nhiệm vốn thuộc về chính mình.

Bằng cách ấy, cô mới có thể bước đi bên cạnh hắn.

Diệp Tu phát hiện ra cô bé đi đằng sau lưng mình đã sải những bước dài về trước, tới khi cùng hắn sóng vai mà bước đi.

Từ thời khắc này, cô bắt đầu tiến về phía trước một cách nhanh chóng. Cô sắp sửa từ một bóng dáng nho nhỏ đi theo sau lưng hắn trong quá khứ, từng bước từng bước hướng tới tương lai kia, trở thành một nữ thần khiêng trọng pháo trên vai.


Bọn họ trở lại tuyến đường chính và đi về phía bên kia của hồ, Tô Mộc Tranh đột nhiên mắt sáng lên, chậm rãi tiến đến gần một cái cây ở bên đường.

Trên một nhánh cây mảnh dẻ và khô khốc, một đóa hồng mai lặng lẽ hé nụ.

Cô dùng đầu ngón tay khẽ khàng chạm vào những nụ hoa kia, như thể cô đang chạm vào những ngón tay mềm mại đang vươn tới của em bé, cả người bị bao trùm bởi cái chạm nhẹ ấy, trái tim như trở nên mềm hơn, con người tựa hồ cũng muốn tan chảy theo.

Trong làn gió mùa xuân, dường như mang theo cả mùi hương, hương thơm thanh ngọt thấm vào tận tâm can.

Ở thành phố H, mai xuân thường nở vào tháng Hai tháng Ba, đây tựa hồ cũng được xem như đóa mai tiên phong, ở ven đường lặng yên bắt đầu hé nở, rồi sau đó, rất nhiều những đóa hoa khác sẽ tiếp bước mà nở rộ.

“Mộc Tranh, mùa xuân đến rồi.”

Có ai đó đang gọi tên cô, cô nhẹ nhàng khép mi mắt, đôi môi khẽ cong lên: “Vâng, mùa xuân đang đến rồi.”

Bọn họ đã trải qua một mùa đông khắc nghiệt, quá dài và lạnh, bọn họ từng dựa sát vào nhau để sưởi ấm trong những cơn gió rét buốt, bọn họ cũng từng chơi trò kéo nhau trượt ở trên nền tuyết.

Nhưng cuối cùng, mùa xuân cũng đến rồi.

Những con côn trùng nhỏ bắt đầu nhảy múa, chim chóc bắt đầu ca hát, cây con bắt đầu ra lá, những con cá bắt đầu bơi, những nụ hoa cũng bắt đầu hé nở.

Vạn vật sinh trưởng, trời ấm gió mát, hoa thơm chim hót.

Mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn, từ nay về sau mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Bọn họ thậm chí còn có tâm tư nhàn rỗi, muốn bơi quanh hồ vào thời điểm hoàng hôn này, hưởng thụ từng khoảnh khắc của mùa xuân.

Tô Mộc Tranh nắm chặt bàn tay Diệp Tu mà bước về phía trước, khi gió xuân thổi qua, cô bắt đầu cảm nhận những cơn gió này còn đem theo một chút ấm áp.

Cô mỉm cười, bước chân càng thêm nhẹ nhàng.


“Chà, cuối cùng thì cũng có thể đứng lên được rồi.” Cô gái một tay lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi, một tay cô chống bên hông mà nói: “Mọi người đã làm việc vất vả rồi, uống một chút nước đi.”

Mặc dù vẫn còn mang theo những cơn gió lạnh đầu xuân, nhưng vài người nép mình trong con hẻm chật hẹp để làm việc, thật sự rất dễ đổ mồ hôi, có vẻ như điều này làm cho tiến độ chậm lại, nhưng... Cô gái xác nhận lại thời gian, ngày 4 tháng 2 năm 2023, cách “ngày đó” mười bốn ngày nữa, chắc chắn kịp.

“Các người ở đây là, chuẩn bị sinh nhật cho Tô Mộc Tranh sao?” Phía sau bỗng dưng truyền đến một giọng nam.

Cô gái trong nháy mắt dựng đứng tóc gáy, cảnh giác mà quay đầu lại: “Anh là ai, đến chỗ này làm gì?”

Hắn dừng lại nhìn vào sản phẩm còn đang dang dở, vẻ mặt hắn trông rất vô tội nhưng lại có vài phần không thích hợp. Hắn lắc hộp thuốc lá: “Tôi ở gần đây, bình thường đi qua đường này đến đối diện để mua thuốc lá.”

Cô gái thở phào nhẹ nhõm: “Không phải là gián điệp thương mại là được, xem ra anh cũng là fan của Gia Thế, vậy anh hiểu được thì đừng có ra ngoài nhiều chuyện.”

Hắn gật gật đầu, lại nhiều chuyện nói: “Mọi người sao lại ở chỗ này mà làm, có vẻ bất tiện.”

Cô gái vươn ngón tay, chỉ một chỗ trống trải ở phía đối diện: “Thấy không, nếu đứng ở kia, từ trên lầu Gia Thế liếc mắt liền có thể thấy, lợi hại chưa?”

“Lợi hại, lợi hại.” Hắn rất biết nghe lời mà tán dương, ngữ khí mang theo nửa phần có lệ, nửa phần thực lòng, làm người ta không phân rõ được thật giả, “Vậy mọi người vì sao lại tập hợp ở trong con hẻm nhỏ như vậy?”

“Cho nên mới kêu anh không cần nhiều chuyện, bọn tôi là bí mật hành động!” Cô gái thần bí mà nói, “Đây là bọn tôi cùng bạn bè ngoại tuyến tự mình làm, cũng không lên Weibo kêu gọi, muốn tạo bất ngờ cho nữ thần.”

“Rất hay, tôi ủng hộ mọi người.” Hắn gật gật đầu, “Bất quá con hẻm này vốn dĩ hơi hẹp, mọi người lại ở đây chiếm diện tích như vậy, có thể xích sang bên một chút, để cho tôi đi qua.”

Thấy hắn mất hứng, cô gái cũng không nói thêm điều gì, cùng vài người bên cạnh dựa sát vào, để người kia có thể đi qua, còn không quên gào với theo dặn dò: “Anh ngàn vạn lần đừng có nói ra ngoài đó.”

“Được, được. Mọi người cố lên.” Hắn cười nói.


Khi Diệp Tu vừa từ con hẻm đi ra, liền nhìn thấy một người phủ toàn lông xù, mặt che kín mít đột nhiên nhảy tới, dùng đôi tay đem nửa người người trên chống ở lan can, dùng sức đưa tay về phía hắn.

Hắn bị giật mình, lúc sau mới cười khổ, cẩn thận di chuyển qua: “Em vì sao lại chạy tới đây?”

“Đoán là anh sẽ đi qua chỗ này mua thuốc, tuyến đường đều giống với trước đây, bất quá nhiều hơn một con phố.” Tô Mộc Tranh đem khăn quàng cổ kéo xuống một chút, lộ ra miệng để nói.

“Này, em đừng có đi vào chỗ đó.” Diệp Tu rút ra một điếu thuốc.

Tô Mộc Tranh nghiêng đầu, chớp mắt nghi hoặc: “Vì sao ạ?”

Diệp Tu không có trả lời, Tô Mộc Tranh lùi lại vài bước phía sau hắn, bắt đầu nhìn trời một cách nhàm chán, lúc này bầu trời đã rửa sạch sương mù ngày đông, lộ ra một vài màu sắc rõ ràng, mây trắng bắt đầu nhìn rõ được hình dạng, cô đột nhiên chỉ vào một đám mây mà kêu lên: “Ah, anh xem, đám mây lớn kia trông giống như ác ma a!”

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cả người đều ngây ra: “Có chỗ nào giống chứ?”

“Chính là anh, trước đây ... Hồi trước, anh trai em hỏi anh muốn có bộ dáng gì, anh ở trên giấy, vẽ cái kia...” Tô Mộc Tranh thở hổn hển và nói ngắt quãng, nhớ tới Diệp Tu, một bậc thầy về trừu tượng, rốt cuộc không nhịn được mà hết tức giận, ôm bụng cười ha ha.

Vẻ mặt Diệp Tu hơi cau lại, hắn thật sự một chút cũng không nhớ nổi.

Đi được vài bước, Tô Mộc Tranh ho khẽ hai tiếng, kéo cánh tay hắn lại: “Anh có muốn làm nem rán không?”

“Bà nội của anh ơi, anh biết kiếm đâu ra một chỗ để cho em phát huy trù nghệ bây giờ?” Tầm mắt Diệp Tu đánh giá một vòng, phòng bếp của Gia Thế không thuộc sở hữu của Tô Mộc Tranh, mà Hưng Hân lại rất ưa thích các quán cơm hộp xung quanh, tất nhiên cũng không có.

Tô Mộc Tranh cũng ý thức được sự thật này, tựa hồ có chút không cam lòng mà than một tiếng, mím môi, bắt đầu thử thăm dò: “Chúng ta đi đâu chơi vào cuối tuần này?”

“Ca đang bận rộn kiếm nguyên liệu để thành lập một chiến đội.” Diệp Tu nheo mắt nhìn cô, “Trở về nhớ hỗ trợ mọi người đó.”

“Dạ...” Tô Mộc Tranh lần này có vẻ hơi cáu kỉnh mà kéo dài âm điệu, nhưng cũng không phản ứng thêm nữa, chỉ là ở trong lòng lặng lẽ mà thở dài một hơi.

Cô đã rất lâu rồi không trải qua một mùa đông khó khăn như vậy.

Vào đầu thu tám năm trước, thiếu niên quan trọng nhất đối với họ đã qua đời, họ đã có một mùa đông rất khó khăn.

Sau khi Diệp Tu ký hợp đồng cùng Gia Thế, cô cũng được chuyển đến một trường trung học tốt, cuộc sống cứ thế tiếp tục, nhưng cô vẫn bị mắc kẹt trong bóng tối của mùa đông lạnh giá.

Vào ngày Lập xuân năm ấy, Diệp Tu đã đặc biệt đem một khái niệm mùa xuân mới gieo vào lòng cô, vì thế cô liền như bông hoa mà nở rộ. Khi băng tuyết bao trùm lâu ngày trong lòng kia tan đi, những bông hoa rực rỡ ở một thế giới mới mà đua nhau nở rộ, khoe sắc.

Bàn nem rán kia, khung cảnh xuân kia, làm băng giá trong lòng cô bắt đầu tan, băng tuyết tan hóa thành dòng suối ấm nuôi dưỡng thảm hoa kia, giúp cô vượt qua mùa đông dài đằng đẵng, trở thành một phần mùa xuân.

Mùa đông này là mùa đông khắc nghiệt nhất kể từ đó.

Diệp Tu rời khỏi Gia Thế trong đêm tuyết rơi ngày ấy, cô mất đi cộng sự tốt nhất và đáng tin cậy nhất mà cô vẫn luôn dựa vào, cô cần phải tự mình tiến về phía trước, cần phải tự mình trưởng thành.

Rất nhiều những đêm lạnh, cô chỉ có thể nắm lấy góc chăn để che phủ chính mình, học cách trở lên mạnh mẽ hơn, học cách trưởng thành để không sợ giá lạnh và vượt qua cảm giác cô đơn này.

Mà hiện tại, ở chiến đội mới thành lập Hưng Hân, Diệp Tu đã tìm được cho mình một vị trí mới, ở sự kiện All-Star để lại dấu ấn Rồng Ngẩng Đầu như một tuyên bố trở về, dường như mọi thứ cuối cùng đều trở nên tốt hơn, và mùa xuân cũng từ hôm nay đến với thế giới.

Cô chỉ muốn làm theo cách của Diệp Tu bảy năm trước, bằng cách nào đó, làm chính mình cảm nhận được mùa đông sẽ rời đi, nói với bản thân rằng mùa xuân hôm nay đã tới, không hơn.

Mong ước nho nhỏ này lại bởi vì thế sự biến đổi lại không thể lặp lại.

Tuy nhiên, cô đã sớm mạnh mẽ hơn rất nhiều so với lúc ban đầu, mong ước này chẳng qua giống như một đứa trẻ mong muốn được thêm phần thưởng. Cô cũng không hoàn toàn vì vậy mà cảm thấy chán nản, cô chỉ muốn tiếp tục làm tốt những gì cần phải làm ở hiện tại là đủ rồi, hơn cả việc thoát khỏi huấn luyện cuối tuần, là trợ giúp Diệp Tu ở trong game... A?

Có một cơn gió thổi qua, cô cảm thấy một bàn tay lướt ra sau gáy, giúp cô kéo lại cổ áo để gió khỏi tràn vào, sau đó cái tay kia đặt lên lưng cô, cực kỳ tự nhiên mà đem người cô kéo vào trong ngực, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt và cảm xúc mềm mại, một cái chạm nhé cứ như vậy lặng yên đặt ở trên trán cô.

Trong nháy mắt kia, gió nhẹ mang hương hoa mai thổi tới, Tô Mộc Tranh cảm thấy má mình hơi nóng.

Cô thực sự đã ở trong mùa xuân.


Tác giả lải nhải:

Có một mục đích nho nhỏ khi viết về tiết Lập xuân, một chút, trong lúc lơ đãng cảm nhận được dấu hiệu mùa xuân xuất hiện, nói cho chúng ta biết một tin tức bí ẩn “Mùa xuân tới”, nếu cảm thấy mùa xuân quá rõ ràng, đại khái ngược lại biến khéo thành vụng đi... A a a, này thật là ta viết quá thân mật, viết xong dùng sức che mặt.
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Tác giả đại đại, mùa xuân này hem phải chỉ là hơi hướm đâu, hoa nở nét rồi, ấm từ tim đến từng đầu ngón chân.

Truyện kể về mùa xuân đầu tiên sau khi Tô Mộc Thu mất, cũng là lúc Liên Minh mùa giải đầu tiên; kết thúc truyện dừng ở mùa xuân mùa giải thứ tám, Diệp Tu rời Gia Thế. 2 quãng thời gian khác nhau, nhưng với Tô Mộc Tranh, là hai lần người cô yêu nhất rời khỏi cô. 2 lần Mộc Mộc phải học cách thoát khỏi đau thương, một lần nữa tìm lại sự ấm áp của mình. Văn phong của tác giả thật đẹp, thật ấm, miêu tả tâm lý của Mộc Tranh như ngày đông dần rời đi, nhường chỗ cho xuân tới. Cả 2 lần, Diệp Thu đều là động lực để Mộc Tranh tìm được mùa xuân của mình. Tác giả khiến người tin tưởng: vào cuối ngày, dù chuyện gì xảy ra, hai người họ vẫn sẽ ở bên nhau
 

Bình luận bằng Facebook