[11/1/2019]
Sinh thần khoái lạc , Trương Tân Kiệt !
Nhân dịp sinh nhật của anh, mời hội những người tâm bẩn lên sàn =v=b ~
(2)
Trương Tân Kiệt thật ra là một người thành thật.
Lời này nói ra mọi người đều không tin. Trong bốn bậc thầy chiến thuật bóc đại ai ra so, tâm không phải cục than thì cũng là một cục đen. Lấy Diệp Tu làm ví dụ, không chỉ có tâm là đen, phổi nhất định cũng đen, bỏ đi một số thứ không cần thiết thì đến lục phũ ngũ tạng gì cũng thuần sắc đen. Còn Tiêu Thời Khâm và Dụ Văn Châu, hai người này về mảng ngoại giao vô cùng tốt, giao lưu vô cùng thoải mái, chỉ khi nào trên sân đấu mới cảm nhận được sự tính toán sâu xa không có một khẽ hở của họ, sau khi xuống sàn đấu nhìn thấy nụ cười hoà ái của đối phương đều sẽ cảm thấy không đúng…Tóm lại đã chơi chiến thuật thì làm sao là người thành thật được.
Nền tảng chiến thuật của Trương Tân Kiệt là không có gì bàn cãi, nhưng thật ra cậu cũng là người thành thật nhất trong bốn người. Do một phần tính cách cậu có độ tự hạn chế cao, không cho phép bản thân thay đổi nguyên tắc. Khiến cho mọi người rất hay phóng đại tính cách cậu không như người bình thường, thích duy trì gương mặt lạnh lùng tạo cảm giác thần bí. Vậy thì còn ai nghĩ cậu là người thành thật nữa?
Thật ra bậc thầy chiến thuật cũng là người, căn bản đều là người thành thật, ngoài trừ Diệp Tu là trường hợp đặc biệt, khi nào rảnh thì sẽ đề cập sau.
Hôm nay chúng ta nói một chút về Tân Kiệt. Bản thân Trương Tân Kiệt trên thực tế là một người sống lạc quan và thành thật.
Phía dưới chúng ta có một ví dụ.
Sở Vân Tú đối với Trương Tân Kiệt có tới mười chuyện canh cánh trong lòng, vào một buổi tối mây đen gió lớn, tóm lấy Trương Tân Kiệt vào lúc 10:55 phút cuối cùng trước khi ngủ để kiểm tra tin tức mình nghe được từ người khác, nhanh chóng chứng thực một tin:
“Trương Giai Lạc nói với tui là cha ổng quê ở thành phố X, cùng quê với ông. Vậy hai người có quan hệ thân thích không?”
Người bình thường đều biết đây là câu chuyện dùng để chọc cười. Nếu như xét về quan hệ trong Liên Minh, chúng ta có Phương Duệ chính là cháu của Phương Thế Kính, Phương Minh Hoa có thể cùng Phương Sĩ Khiêm mặc chung một cái quần lớn lên. Lý Tấn chính là em ruột của Lý Hiên, Lý Hoa là bà con xa của hai người họ, Lý Nghệ Bác đã giải nghệ là anh cả, quay lại làm bình luận viên chỉ vì mục tiêu muốn Lý gia tiến thêm một bước, chiếm lĩnh toàn bộ Liên Minh.
Còn một câu chuyện cười như thế này: Tôn Triết Bình đã phải tốn bao nhiêu năm để biết được Tôn Tường là cháu của mình? —— việc này đã sớm không còn thuộc về phương diện luật pháp mà đã tăng lên thành vấn đề của phương diện khoa học kỹ thuật.
Nhưng Trương Tân Kiệt nếu không tra rõ sự thật liền cảm thấy rất khó chịu. Cậu nghĩ rằng Sở Vân Tú khi đã hỏi cậu vấn đề này, thì chắc hẳn phải có chứng cứ gì đó để nghi ngờ.
Cậu không biết rằng ngay ngày hôm sau, Sở Vân Tú đã đặc biệt đem cậu và vấn đề đã hỏi quăng lên chín tầng mây, sau đó ôm điện thoạt bàn luận về phim truyền hình mới với Tô Mộc Tranh.
Trương Tân Kiệt cảm thấy nếu cứ tuỳ tiện đến hỏi Trương Giai Lạc thì cũng không phải là ý kiến hay. Việc này dù sao cũng là việc riêng tư của người khác, tìm thẳng tới người trong cuộc hình như có hơi không lễ phép. Vì thế cậu lên mạng tìm hết một loạt những tin nhắn của nhừng người bạn trên mạng xã hội của Trương Giai Lạc. Tổng hợp thành một văn bản dài, tỉ mỉ vẻ sơ đồ quan hệ, lưu vào USB.
Cậu tổng hợp nhân lúc nghỉ trưa, nói khéo cũng thật không khéo, đang làm thì bị Trương Giai Lạc đi ngang nhìn thấy được toàn bộ văn bản đều là tin tức liên quan đến mình, có chút ngạc nhiên. Trương Giai Lạc thấy Trương Tân Kiệt đóng tab văn bản lại không tiếp tục thu thập tin tức của những người khác trong lòng lập tức ngứa ngứa khó chịu chỉ còn thiếu nước đến gần hỏi rốt cuộc có chuyện gì?
Trương Tân Kiệt vừa quay đầu lại bắt gặp ngay ánh mắt đầy mong chờ của Trương Giải Lạc, rõ ràng là sợ hết hồn: “Trương Giai Lạc tiền bối?”
Trương Giai Lạc cười ha ha một tiếng: “Đội phó, cậu đang làm gì đó? Tui hình như vừa thấy tên của tui.”
Trương Tân Kiệt không lường trước được Trương Giai Lạc hôm nay về sớm thế, bất ngờ bị bắt gặp ngay tại hiện trường, cậu đưa tay lên nâng mắt kính mình lên để che giấu ánh nhìn: “Không có gì, theo lệ làm bảng phân tích mà thôi, trạng thái của anh gần đây rất tốt.”
Trương Tân Kiệt ngoài mặt biểu hiện bình tĩnh không một lỗ hổng nhưng cũng không lừa được Trương Giai Lạc tâm tư tinh tế. Trương Giai Lạc đã ở Bá Đồ lâu như vậy, cùng với mấy người đồng đội này đã quen thuộc đến cực điểm. Chưa kể còn nhạy cảm như cậu ta thì sao không nhận ra Trương Tân Kiệt đang lừa người.
Trương Giai Lạc nội tâm ngứa ngáy, như có ngàn cái móng mèo cào cào trong lòng.
Đến giờ cơm tối thì rốt cuộc Trương Giai Lạc cũng không thể nhịn được nữa, lôi kéo Lâm Kính Ngôn lại nói rõ mọi chuyện.
“Tân Kiệt sẽ không phí thời gian để đi phân tích từng đội viên như vậy, còn chưa nói là chỉ phân tích có mỗi mình ông? Ông trong tuần chỉ lên sân một lần.” Lâm Kính Ngôn bình tĩnh nói, “Chắc chắn là có vấn đề.”
Trương Giai Lạc vỗ bàn một cái, nâng tay lên trời mà vung mạnh một cái: “Ông cũng cảm thấy vậy đúng không? Tân Kiệt, cậu ta sao lại làm vậy…?”
“Có khả năng cậu ta thích ông.” Lâm Kính Ngôn nói với vẻ mặt đầy chân thành.
Trương Giai Lạc rối rắm, tay vẫn giữ nguyên trên không trung: “Hả?”
Giấu xong miếng kính phẳng kia là đôi mắt cười như có như không của Lâm Kính Ngôn, một giây sau anh lại dùng một đôi mắt vô cùng chân thành mà nhìn Trương GIai Lạc, nắm chặt cánh tay đang lơ lửng ở không trung của cậu ta: “Tui là đang nói thật lòng, mấy cái chuyện này cần nghiêm túc giải quyết. Đừng sợ, anh em mãi mãi ở bên cạnh ông.”
Đại não Trương Giai Lạc kêu ong ong, cậu tin tưởng trực giác của mình là việc này không phải vậy, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt chân thành của Lâm Kính Ngôn chính là ánh mắt của Phương Duệ làm dao động cả phóng viên: “Không phải….Có khả năng cậu ta chỉ….”
“Đừng tự lừa dối bản thân mình nữa, đối mặt với hiện thực đi.” Lâm Kinh Ngôn thành khẩn nói.
Đêm đó Trương Giai Lạc trằn trọc trở mình, không ngủ được, bị ngay Trương Tân Kiệt kiểm phòng tóm gọn. Trương Giai Lạc không khỏi chột dạ, Trương Tân Kiệt sợ cậu ta sẽ phát hiện nên chỉ đến xem, căn dặn vài điều sau đó đóng cửa rời khỏi.
Trường Giai Lạc nhìn cửa phòng đóng chặt, nhớ lại ngày thường Trương Tân Kiệt rất cẩn thận, càng nghĩ càng không đúng. Tuy Trương Tân Kiệt đối xử với mọi người đều giống nhau, nhưng lỡ như….chỉ là lỡ như vì muốn che giấu tình yêu đối với mình mà cậu ta như vậy thì sao????
Nội tâm của cậu chật vật nửa ngày sau đó liền lấy điện thoại mở lên, nhắm chặt hai mắt, ấn một dãy số.
Chờ một hồi lâu bên kia mới có tiếng trả lời: “Trương Giai Lạc? Trễ thế này rồi cậu còn có chuyện gì sao?”
“Đại Tôn.” Trương Giai Lạc nói bằng giọng nặng nề,”Tui đụng phải vấn đề khó giải quyết trong cuộc sống rồi, nhưng tui không biết phải giải quyết như thế nào mới phải…khiến cho mọi người đều thoả mãn. Tui biết tui không tốt, luôn do dự, thiếu quyết đoán, nhưng mà lần này thật sự….”
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh nghe.
Sau một hồi chờ Trương Giai Lạc tâm sự xong xuôi, Tôn Triết Bình cuối cùng cũng lên tiếng: “Đụng phải vấn đề phiền toái gì?”
Giọng nói trầm thấp, ôn hoà, không có lấy một tia mất kiên nhẫn.
Trương Giai Lạc hít sâu một hơi: “Tui cảm thấy Trương Tân Kiệt thầm thích tui.”
Đối phương im lặng ba giây, sau đó cúp điện thoại.
Gọi lại, thông báo máy bận.
“Tôn Triết Bình, con mẹ anh!!!”
“Chuyện là như vậy.” Tôn Triết Bình bọng mắt đen thùi, sầm mặt, “Cậu cười đủ chưa vậy?”
“Ha ha ha ha ha ha ha cậu làm tui…từ từ cái…..” Diệp Tu đã cười như được mùa, “Thật may cho chúng ta là chị chủ mua vé máy bay đi vào buổi chiều hôm nay, bằng không thì còn lâu mới có thể nghe được chuyện gì từ miệng ông.”
Tôn Triết Bình phiền muộn mở điện thoại lên, một dãy cuộc gọi nhỡ của Trương Giai Lạc, đỏ lè, nhìn đến phiền lòng.
“Ta nói ai cũng tưởng rằng Tôn đại gia có đời sống về đêm phong phú, đi phong lưu cả đêm.” Diệp Tu đùa cợt nói, “Hoá ra là bị Trương Giai Lạc làm phiền.”
Nguỵ Sâm bên cạnh vừa vặn sáp tới, nhất thời không nghe rõ, chấn kinh: “Cái gì? Trương Giai Lạc cùng Tôn Triết Bình sinh hoạt phong lưu, cả đêm với nhau?”
Giọng nói của hắn to đến mức mọi người ở Nghĩa Trảm và Hưng Hân đều quay lại nhìn.
Ánh mắt của Tôn Triết Bình giống như muốn giết người.
Lời đồn cứ thế mà được sinh thêm.
Tóm lại cho đến khi lời đồn được truyền tới tai của Trương Giai Lạc, phiên bản của câu chuyện đã trở thành một câu chuyện mưa buồn mù mịt, cậu và Tôn Triết Bình không thể ở cạnh nhưng lại yêu nhau sâu sắc. Người nghe được đều thương tâm rơi nước mắt.
Sự thật là Tôn Triết Bình đã gửi cho cậu 3 cái tin nhắn mắng cậu ngu ngốc, nhưng may thay vẫn không kéo cậu vào danh sách đen.
Ba tin nhắn của Tôn Triết Bình gửi đến rõ ràng mang ý nghĩa mắng người. Sắc mặt Trương Giai Lạc có chút thay đổi, nhưng lại không hề để ý tới đãi ngộ đặc biệt khốn nạn này.
Tuy nhiên khởi đầu của tất cả chuyện này, tuyển thủ Trương Tân Kiệt lại không có tí cảm giác nào. Ngày tháng trôi qua hoàn toàn không chút ảnh hưởng.
Trương Giai Lạc nổi giận nha, cậu cảm thấy việc này tuyệt đối là do Trương Tân Kiệt cố ý gài cậu.
Cậu không nghi ngờ Lâm Kính Ngôn, cũng không có nghĩ Tôn Triết Bình bên kia đã làm gì sai, cậu đem toàn bộ vấn đề xảy ra chủ quan quy hết về đều là ý đồ của Trương Tân Kiệt, việc này đã thể hiện đầy đủ được sự tin nhiệm của cậu với năng lực chiến thuật của Trương Tân Kiệt
Chung quy thì cậu cũng đã bị Diệp Tu lừa quá nhiều lần, quá quen thuộc với đám tuyển thủ tâm bẩn chuyên đi chỉnh người đó. Bọn họ chính là đào hố cho người khác nhảy, toàn bộ quá trình đều mang gương mặt vô tội, trước khi người ta nhảy sẽ cố ý ngăn cản, nhưng ngay sau khi nhảy xuống lập tức nuốt nước mắt ngược vào trong, thậm chí còn chặn cả cứu viện, tất cả mọi việc đều làm bộ làm tịch khiến người khác buồn nôn, mục đích không phải chỉ là dụ người ta vào hố mà còn thêm là khiến người khác buồn nôn đến chết.
Nhìn đồng chí Diệp Tu đã lưu lại bóng ma tâm lý trong lòng của biết bao nhiêu tuyển thủ chuyên nghiệp ở Liên minh này.
Trương Giai Lạc chỉ không hiểu nổi duy nhất một điều, chính là cậu đã làm gì đắc tội Trương Tân Kiệt.
“Đùng!”
Trương Giai Lạc đập hộp cơm mình xuống bàn chỗ đối diện với Trương Tân Kiệt, hùng hổ đầy khí thế mà ngồi xuống.
Trương Tân Kiệt đang ăn quai hàm tròn ra, sững sờ hiếm thấy, gương mặt mờ mịt nhìn cậu ta một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
"Trương Tân Kiệt!" Trương Giai Lạc thề với trời rằng cậu chỉ muốn đánh vỡ cái quy củ chết tiệt của Trương Tân Kiệt, như cái vụ không nói chuyện lúc ăn cơm.
Trương Tân Kiệt không để ý đến cậu, tiếp tục nhai kỹ nuốt chậm, sau cùng là uống một ngụm canh.
"Trương Tân Kiệt! Tui tìm cậu có việc!"
Trương Tân Kiệt gặp cậu ta vào lúc này có chút bất đắc dĩ, ngoại lệ mở miệng một câu: "Ăn xong rồi nói. Nếu anh gấp, cho tôi 5 phút."
Trương Giai Lạc miễn cưỡng đồng ý.
Sau mười phút.
Trương Giai Lạc hồn bay phách lạc ngồi một mình ăn cơm.
Lâm Kính Ngôn tiến tới: “Sao rồi? Hai ngươi tiến triển như thế nào?"
Trương Giai Lạc quên cả việc phải phản bác, sững sờ nhìn bát cơm.
"Lão Lâm."
Lâm Kính Ngôn đặt tay lên vai Trương Giai Lạc ý như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
“Mới nãy, Trương Tân Kiệt cậu ta mới hỏi thông cá nhân của tui, hỏi tình hình quê tui ra sao, hỏi đến cực kì cặn kẽ.”
Lâm Kính Ngôn không ngờ tới mối quan hệ của bọn họ đã đi tới bước này.
“Cậu ta còn hỏi nơi sinh của cha tui, thói quen, ngôn ngữ địa phương là gì.” Trương Giai Lạc ánh mắt đờ đẫn, “Trước đây tui chỉ cho rằng cậu ta chỉ là thích tui bình thường thôi, không hề nghĩ tới việc cậu ta đã bắt đầu lên kế hoạch lâu dài như vậy…”
Lâm Kính Ngôn bối rối.
Nói một câu liền thành sự thật? Liệu anh có cần phải chịu trách nhiệm cho việc của hai bọn họ?
“Quê của Trương Giai Lạc là một cái làng ở chỗ kia, quê của tôi là ở một cái thôn ở chỗ này, mặc dù khá gần nhau, nhưng vẫn có khoảng cách, cũng không nghe người già trong làng nói có giao du gì với nhau, cậu ta với tôi không có quan hệ thân thích.”
Trương Tân Kiệt viết xong phân tích, nhấn gửi đi, tâm tình cảm thấy thật sung sướng.
Loại cảm giác sau khi đã giải quyết xong một vấn đề thật sự quá sướng.
Tâm tình của cậu rất tốt, đi tới phòng tập thể hình, cười với Hàn Văn Thanh một cái, sau đó lên tiếng chào hỏi: "Hàn đội."
Hàn Văn Thanh đang bận chạy bộ, không để ý cậu lắm, nên cũng bỏ qua sự bất bình thường của Trương Tân Kiệt.
Sở Vân Tú nhìn thấy tin nhắn của Trương Tân Kiệt, cau mày kéo khung chat tìm lịch sử trò chuyện, chậc một tiếng, trong lòng thổn thức thì ra dưới gầm trời này thật sự có một người vô vị như vậy.
(3)
Trương Tân Kiệt đúng giờ đi ngủ, đúng giờ rời giường, mỗi ngày đều có giờ giấc ăn uống và tập thể hình. Có thể nói trong giới thể thao điện tử, Trương Tân Kiệt là đại diện cho tuyển thủ gương mẫu nhất. Mỗi ngày Phùng Hiến Quân đều muốn đem cậu đi quảng bá trên mọi mặt trận, dùng hình ảnh của cậu để nâng cao hình tượng của toàn thể Liên Minh.
Cậu không hề bị ám ảnh cưỡng chế, cũng không phải thuộc cái gì hệ cấm dục, lại càng không phải biến thái.
Trương Tân Kiệt chỉ là một người thành thật biết kiểm soát.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hoàn.
Reminder:
Hôm nay (11/1) cũng là Sinh nhật Trương Tân Kiệt - Trương phó
Tụi mình đã bí mật xây dựng 1
Special Event nho nhỏ thiệt độc đáo để chúng ta cùng high \ = V = /
Special Event chỉ được Live trực tiếp tại
Discord của TCCT vào đúng
10:01 tối GMT+7 ngày 11/1 !!!
Nội dung:
Đó là một buổi Role trực tiếp mô phỏng lại cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cặp đôi song chỉ huy đã làm nên chiến thắng của Bá Đồ: Trương Tân Kiệt và Hàn Văn Thanh *hò hét tung hoaaa* !!!
Được thực hiện bởi đại thần @Hàn Văn Thanh và
@Túc Liên - những đại thần sẽ khiến bạn bất ngờ và tại nên một ngày thật thú vị mừng sinh nhật Trương phó !!!
Hãy mau mau ghé thăm Discord và cùng high nàooo <3
Các bạn nhớ tới tham gia cùng tụi mình nhé =3= / <3 ~