Hoàn [SMQ's birthday 2018] [Tán Tu] Nam Sơn Nam

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#1
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: 【伞修】(空间转载)-鱼忌余忌我的虞姬
Thể loại:
Hướng nguyên tác, SE, ngược, hồi tưởng quá khứ.
CP: Tán Tu
Edit: Tô Mộc Tu
Beta: Tô Mộc Tu
Tình trạng: End
Summary: Nam Sơn Nam - một bài ca dao ngẫu nhiên được phát nơi đường lớn, lại tựa như một chiếc chìa khóa, mở ra chiếc hộp mang tên ký ức về một gia đình nhỏ ba người, về một chàng trai có đôi mắt biết cười, nhưng mãi mãi không thể mở ra lần nữa...
Đôi lời của editor: Vốn định làm một fic ngọt để mừng sinh nhật Tán ca, thế nhưng cuối cùng chỉ tìm được một đoản 800 chữ này, lại còn là ngược. Lúc post cái này tui cũng hơi phân vân, nhưng mà vì có người nói rằng quà quan trọng ở tấm lòng, cuối cùng vẫn là up lên cho mọi người đọc.
Tô Mộc Thu, chúc mừng sinh nhật ^^
.

(Tán Tu) (Không gian hồi tưởng)

Lần đầu tiên Diệp Tu nghe bài hát ấy là ở trên đường lớn, cửa hàng băng đĩa ven đường bày hai cái loa lớn chiếm đường.

Lúc Diệp Tu nghe rõ ca từ của câu hát đầu tiên, bước chân liền dừng một chút, sau đó miệng ngậm một điếu thuốc ngồi xổm ở lề đường nghe hết bài mới rời đi, khiến cho người qua đường đều liếc mắt nhìn.

"Người đứng dưới ánh nắng phương Nam, hoa tuyết tung bay. Tôi đứng trong đêm lạnh phương Bắc, bốn mùa như xuân."

Ngày ấy, hắn còn chưa quen biết hai anh em Tô Mộc Thu, lúc sau Tô Mộc Tranh mới kể khi ấy bọn họ đang ở tại một căn phòng nhỏ, chỉ cần phát ra tiếng động hơi lớn một chút liền có vô số bụi bặm ào ào rơi từ trên trần xuống. Thành phố H ở phía Nam, mùa hè ở trong phòng mà tưởng như đang đứng dưới một trận tuyết lớn. Đêm đông phương Bắc cực kỳ lạnh giá, nhà Diệp Tu ở thành phố B, trong căn phòng lớn hệ thống sưởi hoạt động rất tốt, ấm áp như xuân.

"Nếu còn kịp, trước khi trời tối tôi muốn quên đi ánh mắt người."

Đôi mắt của Tô Mộc Thu rất dễ nhìn, đuôi mắt dịu dàng khẽ nhếch lên, ánh mắt rực sáng tựa sao trời, luôn luôn hàm chứa ý cười ôn hòa mà giảo hoạt.

Diệp Tu nghĩ cả đời mình e rằng sẽ không bao giờ quên được đôi mắt ấy.

Thế nào vừa nhắm lại, liền cũng không mở ra nữa đây.

"Hắn không còn cùng ai bàn chuyện hòn đảo cô độc nữa, bởi trong lòng đã sớm hoang tàn quạnh quẽ."

Sau đó, Diệp Tu rất ít nói chuyện với người khác về Tô Mộc Thu, câu chuyện về một người bạn cực kỳ thân thiết cùng chơi Vinh Quang với hắn, đã chấm dứt từ khi người ấy ra đi.

"Trong lòng hắn chẳng còn hai chữ gia đình nữa."

Trong lòng Diệp Tu, chỉ có căn phòng nhỏ nơi hắn sống cùng với hai anh em Tô Mộc Thu mới thực sự là "nhà", rất nghèo khổ, rất lụp xụp nhưng có dấu ấn của người nhà.

Lúc sau, ở qua tiệm net Gia Thế, ký túc xá chiến đội Gia Thế, tiệm net Hưng Hân, ký túc xá chiến đội Hưng Hân, thế nhưng hắn thủy chung chỉ nghĩ về căn phòng cho thuê giá rẻ nho nhỏ ấy.

"Trở thành kẻ câm điếc chỉ biết tự dối lừa bản thân."

Diệp Tu kỳ thực rất muốn lừa gạt mình, Tô Mộc Thu không chết.

Vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười tám tươi đẹp.

"Hắn nói mọi lời khen tốt đẹp dành cho người, đều chẳng bằng lần đầu hai người gặp mặt."

Lần đầu tiên gặp Tô Mộc Thu, khi ấy Diệp Tu còn là một thiếu niên ngây thơ thuần khiết, gặp được anh em Tô Mộc Thu cũng đồng dạng hồn nhiên trong trẻo.

Khi ấy Tô Mộc Thu nhìn còn trẻ hơn bức hình trên bia mộ, từ lông mày đến ánh mắt, cả khuôn mặt đều toát lên nét ngây ngô phấn chấn của thiếu niên, còn có nụ cười ấm áp đặc trưng của anh.

"Thời gian cứ dần trôi xa khiến ta chẳng biết làm sao."

Thời gian trôi qua đầy bất đắc dĩ, Tô Mộc Thu lại vĩnh viễn dừng chân ở tuổi mười tám.

"Nếu như tất cả mặt đất nối liền, nguyện đi hết cả đời chỉ để ôm lấy người."

Từ Gia Thế đến Hưng Hân lại tới Nam Sơn, đường không dài, Diệp Tu lại đi rất lâu.

Đi cả đời, sau đó ở trong phần mộ ấm áp ôm lấy Tô Mộc Thu.

"Uống say rồi, giấc mộng của người, ngủ ngon."

Ngủ ngon, Tô Mộc Thu.

Ngủ ngon, giấc mộng của Tô Mộc Thu.

Diệp Tu sẽ giúp Tô Mộc Thu hoàn thành giấc mộng ấy.

"Suốt cả đời chìm trong một giấc mộng."

"Vừa tỉnh dậy đã hoang phí cả một đời."

Diệp Tu từng mơ một giấc mơ, nhưng năm mười bảy tuổi ấy tỉnh giấc, chỉ còn dư lại tiếng xe chói tai nặng nề cùng một vũng máu đỏ tươi lênh láng.

Diệp Tu hát đến đây đột nhiên ngừng lại, chỉ trầm mặc hút thuốc. Khói thuốc lượn lờ bay lên, mơ hồ có thể nhìn thấy sau làn khói trắng một gương mặt trẻ tuổi trên bia mộ.

Hắn cứ thế đứng dậy đi ra ngoài, đi rất chậm, rất mệt mỏi, như thể hát một bài hát phải dùng hết sức lực toàn thân.

Có tiếng hát mơ hồ khó phân biệt từ xa xa truyền tới.

"Nam Sơn có bia mộ."
 
Last edited:

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#2
Quyết tâm vào các fic Tán Tu Tán đào mộ để chúc mừng sinh nhật Tán ca, nhưng đọc đến truyện này cảm xúc bỗng mơ hồ, đột nhiên không biết phải viết gì cả. . .

Đôi mắt của Tô Mộc Thu rất dễ nhìn, đuôi mắt dịu dàng khẽ nhếch lên, ánh mắt rực sáng tựa sao trời, luôn luôn hàm chứa ý cười ôn hòa mà giảo hoạt.

Diệp Tu nghĩ cả đời mình e rằng sẽ không bao giờ quên được đôi mắt ấy.
Hệt như, uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời.
 

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#3
Đôi lời về bài ca dao Nam Sơn Nam:

Bài hát: Nam sơn Nam (南山南 - Núi Nam ở phương Nam)

Sáng tác và thể hiện: Mã Địch (马頔)

Đây là một ca khúc thuộc dòng ca dao rất được yêu thích ở Trung Quốc và đã đoạt giải ca khúc dân ca năm 2014 của douban.

Lúc đầu, mình biết bài hát này vì Bài Cốt giáo chủ - idol của mình đã cover lại, nhưng vì nó quá bi thương nên mình luôn tránh nghe lại. Thế nhưng khi edit fic Nam Sơn Nam này, mình lại lon ton chạy đi nghe, và khi ấy, đọc lại lời bài hát mới thực sự thấm đượm cái hồn, cái hay của bài.

Ngay câu hát đầu, hai hình ảnh tương phản lại được đặt cạnh nhau đầy ẩn ý:

"Người đứng dưới ánh nắng phương Nam, hoa tuyết tung bay. Tôi đứng trong đêm lạnh phương Bắc, bốn mùa như xuân."

Nơi phương Nam chan hòa ánh nắng lại có hoa tuyết bay, phương Bắc tuyết rơi thì bốn mùa như xuân, nghe có vẻ vô lý nhưng thực ra rất dễ hiểu: người ở phương Nam nhớ người phương Bắc, nhớ về khung cảnh tuyết rơi nơi người kia ở, kẻ nơi phương Bắc giá rét gửi tương tư về phương Nam, nơi bốn mùa như xuân. Tác giả fic Nam Sơn Nam đặt câu hát trong hoàn cảnh Tán Tu chưa quen biết nhau, lại khiến câu hát được hiểu theo nghĩa khác, hoa tuyết chỉ những bụi bặm rơi xuống từ trần nhà trong căn phòng của hai anh em Mộc Thu, bốn mùa như xuân lại dùng để miêu tả căn phòng ấm áp rời xa giá lạnh mà Diệp Tu ở khi còn là tiểu thiếu gia Diệp gia.

"Nếu còn kịp, trước khi trời tối tôi muốn quên đi ánh mắt người."

Đôi mắt - cửa sổ tâm hồn.

Ánh mắt của Tô Mộc Thu năm ấy tràn đầy hoài bão và mơ ước, có nhiệt huyết khinh cuồng của tuổi trẻ, có sự giảo hoạt ranh mãnh nhưng cũng hàm chứa vô tận ôn nhu dịu dàng. Ấy vậy mà...

Thế nào vừa nhắm lại, liền cũng không mở ra nữa đây.

Một câu văn, không hề có một chữ "chết", không có "tai nạn giao thông", không một từ ngữ bi thương ai oán, chỉ một hình ảnh đôi mắt vĩnh viễn không mở ra, lại khiến ta cảm thấy sự thẫn thờ, chết lặng, một câu hỏi không lời hồi đáp. Một game thủ xuất sắc, Thần Thương chân chính, một người anh trai dịu dàng, một người bạn thân thiết, người yêu tri âm tri kỉ, cứ như vậy, đột ngột ra đi không báo trước.

Càng yêu, càng thương, để rồi càng đau, càng nhớ, để rồi không thể nào quên...

"Hắn không còn cùng ai bàn chuyện hòn đảo cô độc nữa, bởi trong lòng đã sớm hoang tàn quạnh quẽ."

"Trong lòng hắn chẳng còn hai chữ gia đình nữa."

"Trở thành kẻ câm điếc chỉ biết tự dối lừa bản thân."

"Hắn nói mọi lời khen tốt đẹp dành cho người, đều chẳng bằng lần đầu hai người gặp mặt."

"Thời gian cứ dần trôi xa khiến ta chẳng biết làm sao."

Diệp Tu mười bảy tuổi, Tô Mộc Thu mười tám tuổi.

Diệp Tu mười tám tuổi, Tô Mộc Thu mười tám tuổi.

...

Diệp Tu hai mươi bảy tuổi, Tô Mộc Thu mười tám tuổi.

Thời gian trôi đi như một quy luật tất yếu của vũ trụ, nhưng chính cái sự tất yếu ấy lại khiến người ta chẳng biết phải làm sao. Diệp Tu từ thiếu niên mười bảy tuổi trở thành chàng trai hai mươi bảy tuổi, Tô Mộc Thu lại mãi mãi dừng chân ở ngưỡng cửa tuổi mười tám.

"Nếu như tất cả mặt đất nối liền, nguyện đi hết cả đời chỉ để ôm lấy người."

Tô Mộc Thu được chôn cất ở nghĩa trang Nam Sơn.

Anh ở đó, dõi theo bước chân Diệp Tu đi từ Gia Thế đến Hưng Hân, đi hết cả đời, để rồi lại quay về Nam Sơn.

Trong phần mộ ấm áp, Diệp Tu dang tay ôm lấy Tô Mộc Thu.

Hai linh hồn quấn quýt vấn vương, không còn thực thể, không có những vòng tay siết chặt, không có nước mắt ấm nóng trào ra, nhưng cũng đã không còn âm dương cách biệt, với hai người họ đây lại là kết cục tốt nhất.

"Uống say rồi, giấc mộng của người, ngủ ngon."

Sự ra đi của Mộc Thu là nỗi mất mát lớn lao với Diệp Tu. Hắn đau khổ, cô đơn, nhưng không có suy nghĩ tìm đến cái chết. Một câu "ngủ ngon" tựa như lời tạm biệt với người ra đi, với giấc mộng còn dang dở của người ấy. Trong lòng người ở lại chậm rãi hình thành một hứa hẹn:

'Hãy an tâm nhắm mắt, bởi tôi sẽ giúp anh hoàn thành giấc mơ ấy.

Tôi sẽ làm những việc mà anh chưa kịp làm, đạt được vinh quang vô hạn mà anh chưa kịp đạt được.

Tôi sẽ sống cho cả phần của anh nữa.

Rồi sau đó, tôi có thể đến chỗ anh chứ?'

"Suốt cả đời chìm trong một giấc mộng."

"Vừa tỉnh dậy đã hoang phí cả một đời."

Mộng dẫu ngắn hay dài cũng sẽ đến lúc phải tỉnh giấc. Nhưng năm mười bảy tuổi ấy tỉnh mộng, thứ Diệp Tu thấy là tiếng xe chói tai và một vũng máu đỏ tươi, Tô Mộc Thu nằm dưới đất, mắt nhắm nghiền...

'Thà hoang phí một đời chìm trong mộng tưởng đẹp đẽ, còn hơn tỉnh lại mà trước mắt là sự thật tàn khốc chẳng khác nào lưỡi dao găm vào trái tim.'

"Nam Sơn có bia mộ."

Lúc đầu mình vốn để là núi Nam, nhưng sau khi đi tra lại thì mới biết được nghĩa trang chôn cất Tô Mộc Thu tên Nam Sơn, nên để nguyên Hán Việt để hợp với hoàn cảnh.

Đây là câu hát khép lại đoản văn này. Nhưng thực ra, bản gốc bài hát Nam Sơn Nam phải là:

Nam có núi Nam, Bắc có thu buồn

Núi Nam có gò đất

Nam có gió Nam, Bắc có biển Bắc

Biển Bắc có bia mộ


(Bản Hán Việt)

(Nam sơn Nam, Bắc thu bi

Nam sơn hữu cốc đôi

Nam phong nam, Bắc hải Bắc

Bắc hải hữu mộ bi)


Mình không biết một chữ tiếng Trung nào cả, nên cũng không hiểu chút gì về nghệ thuật chơi chữ ở đoạn này, chỉ cảm thấy đọc lên nghe rất vần. Nhưng chị Lá đã giải đáp thắc mắc cho mình, mình xin copy lại nguyên văn lời chị ấy:

"Bi" hát đồng âm với Bắc, nên 2 câu 1 và 3 đều có Nam Nam, Bắc Bắc. Nhưng "Nam" của câu 1 là Nam, "Bắc" của câu 3 là Bắc, mà "nam" của câu 3 lại không phải Nam, "bắc" của câu 1 cũng không phải Bắc. "nam" của câu 3 là "rầm rì" (tiếng gió rầm rì), "bắc" của câu 1 (tức chữ "bi") lại là "bi ai". Đó là chưa kể màn thời tiết tuyệt hay đầu bài.

"Thu bi" của câu 1, ngoài ý nghĩa chân thực là "mùa thu buồn" ra, âm đọc còn cho nó một nghĩa khác "mộ của Thu" nữa, nên từ lần đầu tiên nghe thấy, chị đã cảm thấy nó chính là dành cho Tán Tu rồi.

Trong bài hát gốc, chẳng có cụm từ nào là "Nam Sơn có bia mộ" cả, thế nhưng âm thanh trong truyện được miêu tả là ngắt quãng, mơ hồ, thành ra Nam Sơn ở câu đầu, mất đi âm thanh đoạn giữa, lại nối với "hữu mộ bi" ở câu cuối thành "Nam Sơn hữu mộ bi" (Nam Sơn có bia mộ).

Mà Nam Sơn, là nơi yên nghỉ của Tô Mộc Thu.

Một câu hát ngắt quãng, nhưng cũng đủ khiến người ta nghẹn ngào...

~

Lảm nhảm một tí: Lúc đầu viết cái này, chỉ là định cảm thán một chút về bài hát, về nghệ thuật chơi chữ tinh tế, nhưng lan man một hồi lại quay sang Tán Tu rồi =)) Tất cả những câu trên đều là suy nghĩ cá nhân, nếu có sai sót gì so với nguyên tác, xin mọi người cmt để mình sửa. Vốn dĩ Nam Sơn Nam chỉ là một đoản văn vẻn vẹn 834 từ, một con số nhỏ bé so với các bộ trung thiên, trường thiên khác, nhưng chẳng hiểu sao nó lại khiến mình ấn tượng sâu sắc như vậy, nên cũng có vài (chục) dòng muốn nói.

Lời cuối, xin cảm ơn chị Lá Mùa Thu vì đã giúp em chỉ ra cách chơi chữ và dùng từ đồng âm trong bài <3
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#4
Còn chị nghe Nam Sơn Nam của nguyên xướng Mã Địch và Assen Tiệp, một bản tiết giảm nhạc cụ tối đa và một bản có nhạc nền 50% ngang với vocal, thích cả hai bản và đều lưu về trong máy dưới cái tên [Tán Tu] Nam Sơn Nam.

Nam sơn nam, bắc Thu bi, đó chính là Tô Mộc Thu.

Không còn bi thương, cũng chẳng còn niềm vui, đó chính là Diệp Tu.

Người sống ở phương Nam, tôi đến từ đất Bắc, đó chính là Tán Tu.
 

Jellyfish

Farm exp kiếm sống
Thần Lĩnh
Bình luận
45
Số lượt thích
174
#5
Tuổi 18 rất đẹp phải không, có nhiều người muốn mình mãi ở lứa tuổi 18 tươi đẹp ấy mà vùng vẫy... nhưng có những người lại phải mãi mãi dừng chân ở lứa tuổi 18 ấy mất rồi, chính là anh ấy đấy, anh ấy có một cái tên rất đẹp nha, anh ấy tên là Tô Mộc Thu. Anh ấy... rất đẹp đấy, ánh mắt anh ấy cũng rất đẹp nữa. Tôi thật sự... rất thích anh ấy...

Bạn của anh ấy Diệp Tu đấy, tôi biết là lão ấy dùng gương mặt bất cần đời và bộ dạng cà lơ phất phơ của mình để che đi nội tâm xơ xác, khô héo cuat mình đấy. Mất một người quan trọng hỏi tâm ai không đau, không xót... nhưng lại không thể chia sẻ thổ lộ cùng ai, nên lão chọn cách im lặng, im lặng để trái tim và nội tâm đang đau thắt của mình dần bình tĩnh và hồi phục lại.... Bởi vì còn rất nhiều việc lão phải làm, Tán ca ra đi trong ngày mưa trước khi diễn ra giải đấu chuyên nghiệp, mọi chuyện tới quá bất ngờ nên lão ấy phải nén lại nỗi đau và bước chân vào giải đấu, cố gắng hết sức để đoạt cúp quán quân mang về hoàn thành mong ước của Tán ca và sau đó thay anh ấy sống tiếp phần đời còn lại, nhìn vào rất tốt đúng không, nhưng mà phải ép bản thân đến mức nào mới có thể làm được như Diệp Tu chứ.

Nam Sơn có bia mộ, mộ bia nằm đó đã khắc tên chàng trai và trên bia mộ ấy cũng có ảnh của anh ta. Nụ cười ấy thật đẹp, ánh mắt ấy cũng thật đẹp nhưng tiếc thay... Mỗi dịp thanh minh là lão Diệp cùng Mộc Tranh lại đến thăm anh ấy, tôi tự hỏi 1 2 năm đầu như vậy lão Diệp có cảm giác như thế nào chứ, dù biết thời gian sẽ làm nguôi ngoai tất cả nhưng thời gian đầu đó làm sao để vượt qua đây...

Tán ca à... hôm nay trời đổ mưa, lão Diệp nhớ anh, Mộc Tranh nhớ anh, em cũng...nhớ anh.
 

Bình luận bằng Facebook