Hoàn [SMQ's birthday 2018] [Tu Tán] Hoàng Lương - Mạc Hoa

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#1
Tên truyện: Hoàng Lương


Tác giả: sakuraori


Biên tập: Dương Ly (cảm ơn chị oomi đã giúp em beta ạ ^^)


Thể loại: đồng nhân Toàn chức cao thủ, BL (nam x nam/đam mỹ), ngắn


CP: Diệp Tu x Tô Mộc Thu (Tu Tán)


Tình trạng bản gốc: hoàn thành


Tình trạng bản dịch: hoàn thành


Lời tác giả: Mọi người năm mới vui vẻ


*Chúc mừng sinh nhật Tán ca ! Chúc mừng sinh nhật chị Tán Ô Nhỏ!


===============​

Tô Mộc Thu quen Diệp Tu ở trong tiệm net.

Dĩ nhiên, với một kẻ sống dựa vào máy tính, mỗi ngày dành ra tầm mười sáu trên hai tư tiếng ở trong tiệm net cày game, thì những mối quan hệ xã giao của hắn phải tầm 80% đều là quen trong tiệm net, Diệp Tu chỉ là một trong số đó, hơn nữa ấn tượng đầu tiên người kia để lại cho hắn cũng không có gì khác biệt so với những thiếu niên nghiện game bỏ nhà cho lắm.

Còn về lý do vì sao đối phương chắc chắn đã bỏ nhà ra đi, là bởi vì gần đến mùa xuân rồi mà hắn đến tiệm net vẫn gặp đối phương liên tục mấy ngày, hơn nữa khi đến khuya, lúc hắn ngáp một cái định rời đi, thì tên đó hãy còn đang ngồi sừng sững như núi tại chỗ.

Tô Mộc Thu đối với người nọ vốn chỉ "chậc chậc" thể hiện cảm xúc khinh bỉ sâu sắc. Dưới cái nhìn của hắn, những thằng nhóc bỏ nhà đi bụi là đang lãng phí đi những thứ quý giá mà hắn có cầu cũng không được, đặc biệt là những đứa nghiện game đến mức oán trời trách đất, cho rằng cả thế giới có lỗi với mình, quả thật chính là không thể cứu chữa nổi rồi -- nhưng thiếu niên này nhìn qua vẫn có chút khác biệt.

Tuy không biết là khác ở chỗ nào, nhưng người tốt Tô Mộc Thu sau ba ngày rốt cục vẫn không chịu được mà đi tới, vỗ vỗ bả vai thiếu niên.

"?" Thiếu niên bị vỗ gỡ tai nghe xuống mà nhìn hắn.

"Kia cái gì, mày có phải là ... không còn nơi nào để đi nữa đúng không?" Hắn xoa mũi, hai mắt vẫn liếc qua nhìn màn hình máy vi tính, quả nhiên là chơi game.

Đối phương tựa hồ không ngờ hắn sẽ nói câu này, hơi trố mắt một phen rồi lại cười.

"Không phải là vẫn còn tiệm net này sao?"

"..." Tô Mộc Thu lập tức liền không muốn quản tên nhóc này nữa, nhưng rốt cuộc lương tâm vẫn cứ giãy dụa không thôi. "Mày không biết sang tuần thì tiệm net sẽ đóng cửa à, tao khuyên mày nên về nhà sớm một chút, tránh để bản thân một ngày nào đó phải lang bạt ngoài đầu đường xó chợ, mày còn chưa thành niên đi?"

"Mày bao nhiêu tuổi?" Trọng điểm gây bất ngờ của đối phương chính là đây.

"Mười sáu ... liên quan gì đến mày!"

"Kia không phải cũng xấp xỉ tuổi tao à?" Đối phương cười cười. "Mày đang định giúp đỡ tao?"

"Này này, tao chưa từng nói vậy nhé." Tô Mộc Thu cảm thấy đối phương chính là một đứa nhóc không thể dạy dỗ, dự định lùi đi.

"Ai ai, này chờ đã." Lần này tên kia lại chủ động gọi hắn lại.

"Làm gì?" Hắn có chút cảnh giác, thầm nghĩ sẽ không vì lỡ một bước chân mà phải ân hận cả đời đâu.

"Tao có chú ý đến mày một khoảng thời gian rồi, mày kiếm tiền qua game đúng không?" Người nọ ngả thân về phía sau, cười nhìn hắn.

Việc kiếm tiền bằng cách chơi game đối với Tô Mộc Thu cũng chẳng phải việc gì đáng xấu hổ hay vẻ vang cả, nên hắn cũng không phủ nhận. "Vậy thì sao?"

"Muốn hợp tác không?"

"A?" Lần này đến lượt Tô Mộc Thu sửng sốt.

"Không đùa đâu, không quản là cày thuê hay bán trang bị, hiệu suất một người làm cũng quá chậm đi, tao cũng đang dự định tham gia vào công việc này." Người kia đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Đại hiệp, thử cân nhắc một chút?"

Tô Mộc Thu nhíu nhíu mày, điều ấy hắn biết rất rõ, nhưng cũng chưa đến nỗi phải hợp tác cùng một thằng cu vắt mũi chưa sạch tùy tiện gặp trong tiệm net đâu.

"Cảm ơn nhé." Hắn khoát tay một cái, xoay người rời đi, không muốn cùng thằng này tiếp tục giằng co nữa.

"Thử solo một ván coi?" Người kia lại một lần nữa gọi hắn lại.

Quay đầu nhìn, hắn thấy đối phương đang tựa người bên cửa tiệm net, tay vỗ vỗ chiếc máy.

"Trò nào cũng được tuốt, tùy mày chọn đấy."

"... rất có chí khí a, thiếu niên."

.

Tô Mộc Thu cứ sống như vậy mười mấy năm, lần đầu tiên gặp được một kẻ như Diệp Tu -- hoặc nói cách khác, là lần đầu tiên gặp người biết cách chơi như Diệp Tu. Sau khi đổi sang tựa game thứ ba, đánh được xong hai mươi trận, Tô Mộc Thu liền đứng dậy, hai bước đi đến đối diện bàn máy của người nọ.

Không có sơ hở, không có chút thừa thãi nào, thằng cha này ghê gớm thật sự.

"Ai, anh mày sống mười mấy năm trên đời, đây là lần đầu tiên gặp được loại cao thủ đạt tiêu chuẩn như mày đấy, quả nhiên không có nhìn nhầm." Người kia xem ra còn có phần cao hứng. "Mày thắng năm ván? Hay sáu?"

"Bảy ván!" Tô Mộc Thu trừng hắn, cảm giác thằng này còn muốn làm Độc Cô Cầu Bại.

"Ô nga," Người nọ cười. "Thấy sao, sau khi chứng kiến qua thực lực của tao thì mày có định nghiêm túc cân nhắc một chút không?"

" ... Mày tên là gì?" Tô Mộc Thu trầm ngâm một lúc, hỏi.

"Diệp ... Thu." Đối phương đáp.

Tô Mộc Thu liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu. "Còn phải xem đã, tao không muốn phải hợp tác với cái thằng đến cả tên cũng muốn giấu đồng nghiệp đâu."

Lần này đối phương thật sự lộ ra một tia kinh ngạc. "Mày nhận ra được sao?"

"Cái chữ mày định nói ra ngoài lúc đầu không phải cũng gần thành hình trên miệng rồi sao?"

"Thật tinh tường a, ai anh đâu không phải cũng vì nỗi khổ tâm riêng trong lòng sao, được rồi được rồi." Đối phương có chút bất đắc dĩ mà vươn tay ra với hắn. "Diệp Tu, tao tên là Diệp Tu."

.

Tô Mộc Thu cảm thấy mình đúng là đã lỡ một bước chân hối hận cả đời thật rồi, bởi vì sau chưa tới nửa tiếng từ lúc hai người bắt đầu hợp tác, hắn đã chẳng biết vì lý do gì mà đưa Diệp Tu về nhà mình.

Hơn nữa còn là do chính hắn mời về.

"Mày nếu không có chỗ nào để ở, thì có muốn về nhà tao không?" Hắn đã nói như vậy với Diệp Tu đấy, sau đó lại tiếp tục nói một câu trước con mắt kinh ngạc của Tô Mộc Thu. "Bất quá phải nói trước với mày là, nhà tao chả giống với cái mà mày đang tưởng tượng đâu."

Nhưng Diệp Tu vẫn cười, cặp mắt đen như mực kia cũng lộ ra chút cảm xúc không giống với tâm trạng hớn hở khi nãy.

"Được a."

Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi bộ về nhà trong đêm tối, đề tài nếu không phải game thì cũng là game, nhưng đều hợp đến bất ngờ. Cả hai đều có cảm giác chính mình rất lâu rồi chưa lắm mồm như vậy, lúc về đến nhà đều cảm thấy miệng khô lưỡi khô, Tô Mộc Thu lấy chìa khóa mở cửa, thuận tay bật đèn sáng lên.

"Vào đi, cơ mà tao có lời phải dặn mày trước, tuy nhà tao có hai cái giường, nhưng một cái trong số đó là của em gái tao, không cho phép mày động vào a."

Căn nhà tập thể này vô cùng cũ kỹ, nên hành lang không có đèn điện, Diệp Tu híp híp mắt mới có thể thích ứng được với ánh sáng bất ngờ. Đây là kiểu nhà một gian phòng ngủ, nhưng sàn phòng khách lại được kê một cái giường bé, muốn làm thành phòng ngủ nhưng lại bày biện thêm bàn ghế ngăn tủ, khiến cho không gian vốn không quá rộng lại càng trở nên chật chội, dẫu vậy lại vẫn có thể tạo cho người khác cảm giác ấm áp dễ chịu, chưa kể là cái rèm cửa sổ mềm mại hay màu sắc tương tự với khăn trải bàn của nó, hay chiếc đồng hồ báo thức dáng vẻ cổ quái được đặt trên đầu giường kia, hoặc những chiếc dép đi vô cùng thoải mái, còn có cái máy sưởi ấm nhỏ nhỏ bày bên kia ....

A, khó trách lại thấy ấm áp dễ chịu như vậy. Diệp Tu nghĩ.

"Đờ mờ tao lại quên ngắt công tắc!" Tô Mộc Thu sải hai bước về phía cái máy đang lắc lư gật gù quay khắp phòng rồi ngắt. Sau đó lại quay qua chỉ về phía căn phòng duy nhất đóng cửa. "Đó là phòng ngủ của em gái tao, bình thường nó học ở trường suốt, chỉ về mỗi cuối tuần thôi.

"Vậy tao ngủ chỗ nào?" Diệp Tu không sợ người lạ, trực tiếp ịn mông ngồi lên giường Tô Mộc Thu mà vỗ vỗ. "Ừ, thật mềm."

"Cút! Mày ngủ dưới sàn nhà đi!" Tô Mộc Thu làm bộ hung dữ, quay đầu quơ quơ nắm đấm trước mặt hắn.

"Được a." Diệp Tu nói. "Tao không nặng nề gì chuyện chỗ ở cả."

"Ai? Tao còn tưởng mày là thằng thiếu gia không biết chịu đựng những khó khăn của người bình thường cơ." Tô Mộc Thu đem nước đun sôi lại đi ra lục ngăn tủ. "Mày có ăn mì không đây?"

"Có vị thịt bò kho không?"

"Khẩu vị của mày giống người già thế." Tô Mộc Thu cầm cốc mì lên và ném về phía hắn.

Sau đó hai người cùng ngồi song song nhau mà "sột sột soạt soạt" ăn mì, nhất thời cả hai đều giữ im lặng. Cả căn phòng ngập tràn mùi mì tôm, đến khi ngửa đầu húp cạn nước mì xong, Tô Mộc Thu mới thở dài.

"?" Diệp Tu bận dùng miệng húp canh, bèn dùng ánh mắt bày tỏ ý kiến nghi vấn.

"Mày là khách đầu tiên ta mời đến nhà đấy." Tô Mộc Thu đem cốc mì ném vào thùng rác. "Còn được ngủ trên sàn nhà tao nữa."

"Bình thường chỉ có mình mày ở nhà thôi à?" Diệp Tu cũng đã húp canh xong.

"Mày cũng thấy đấy, quá nửa thời gian tao ở trong tiệm net mà."

"Ừ cũng đúng." Diệp Tu cũng không muốn truy hỏi chuyện riêng của đối phương, tuy rằng quang cảnh trước mắt cũng đủ để giải thích cho ý tứ "nhà tao không như mày nghĩ" lúc nãy là sao.

"Mày thì sao? Làm sao lại bỏ nhà ra đi? Cãi nhau với bố mẹ à?" Tô Mộc Thu đi vào phòng em gái hắn, ôm ra một đống đệm chăn.

Diệp Tu ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn đối phương đang bận tíu tít, sau cùng nở nụ cười. "Vì đam mê."

"Phụt ha ha ha ha ..." Tô Mộc Thu không chút lưu tình nào mà phụt cười lên, nhưng cười nửa ngày lại nhận ra Diệp Tu đang không nói đùa liền dừng lại, tựa hồ vẫn có chút ngượng ngùng, hắng giọng một cái nói, "khụ khụ, rất tốt, so với mấy thằng nhóc cứ suốt ngày nghĩ xã hội có lỗi với tao thế giới không yêu thương tao thì còn tốt hơn nhiều, thiếu niên tao có thiện cảm với mày ... chờ tí, đam mê của mày là gì đấy? Nếu muốn đi cứu thế giới thì tao khuyên mày mau về trường ngay và luôn đi,"

"Chơi game." Diệp Tu cười cười.

Nhưng ngoài ý muốn chính là Tô Mộc Thu lần này không cười nữa, ngược lại có chút hoảng hồn mà nhìn hắn.

"Thấy thế nào?"

"Không, tao cảm thấy ước mơ này của mày cực kỳ khả thi và đáng tin, trình độ của mày, là định theo con đường của tuyển thủ chuyên nghiệp à?" Vẻ mặt Tô Mộc Thu rất bình thản, một bên vừa bày nệm chăn vừa nói. "Thế nhưng bây giờ đã tham gia liên minh thể thao chuyên nghiệp thì bảo đẩm vẫn không được đâu, mà nếu có thì cũng sẽ vi phạm quy chế ..."

"Mày có nghiên cứu qua?" Diệp Tu hỏi câu này xong liền biết mình đoán đúng, bởi vì gương mặt đối phương thoáng hiện lên chút ửng hồng, cái kia "cực kỳ khả thi và đáng tin" xem ra không chỉ nhằm vào hắn.

"Được rồi!" Tô Mộc Thu cuối cùng cũng coi như đống nệm chăn dưới đất là một nơi có thể ngủ được, đứng dậy vỗ tay một cái.

"Mày thì sao? Mày muốn làm gì?" Diệp Tu quyết định hỏi lại.

"Tao tiết lộ cho mày một chuyện." Tô Mộc Thu ngồi xếp bằng trên cái ổ mới trải ra dưới sàn. "Biết Vinh Quang không?"

"Biết, sang năm mở closed-beta đúng không?" Diệp Tu gật đầu, tuy rằng cái tựa game Vinh Quang kia còn chưa có ra mắt nhưng công tác tuyên truyền đã vô cùng hùng hậu rồi, dẫu vẫn còn khá hạn chế thông tin, nhưng chỉ nội những thông tin ít ỏi ấy cũng đủ làm hắn cảm thấy rất hứng thú rồi.

"Tao muốn trước khi Vinh Quang mở dành dụm đủ tiền mua một cái máy xịn, sau này có thể ở nhà chơi." Tô Mộc Thu chống đầu, hất hất cằm về phía một góc phòng. "Chỗ ấy vẫn kê được một cái bàn máy."

Diệp Tu cũng quay đầu nhìn một lúc, rồi gật đầu. "Tao nghĩ có thể kê được hẳn hai cái đấy."

". . . Này." Tô Mộc Thu cảm thấy có chút không ổn.

"Tao cũng nói với mày một chuyện khả thi hơn đi." Diệp Tu nói. "Tao vừa đề ra mục tiêu mới, là mua thêm một cái giường."

.

Cái mục tiêu này đúng là rất khả thi, hơn nữa còn không hề xa xôi.

Sau khi hai người lập nhóm cày game liền khiến tiền lời tăng lên rất nhiều. Diệp Tu không chỉ chơi giỏi mà còn chơi được mọi tựa game ở tầm chuyên nghiệp, tốc độ luyện cấp nhanh, lại giỏi nghiên cứu phương pháp phá phó bản, mà Tô Mộc Thu liền phát huy sở trường sử dụng vật liệu, vẫn thường xuyên nhắc tới hệ thống chế đồ của Vinh Quang, đối với tiền cảnh ấy vô cùng trông chờ.

Mà hai người thay nhau một ngủ sàn một ngủ giường chưa dến một tháng đã tìm ra giải pháp, bởi vì phòng ở quá nhỏ nên việc kê hai cái giường là hoàn toàn không khả thi, cho nên bọn họ tìm cách xử lý khác, đem chiếc giường con kia bán đi để mua về một cái khác lớn hơn chút, có thể miễn cưỡng đủ cho hai người cùng ngủ chung.

"Mùa đông còn được, chứ sang hè nhất định sẽ nóng chết." Đó là lời bình luận của Tô Mộc Thu về vấn đề này.

"Quên chưa nói với mày, mục tiêu gần nhất tao mới đặt ra, là trước khi hè tới thì tiết kiệm đủ tiền để lắp điều hòa." Diệp Tu thản nhiên nói.

Tô Mộc Thu cười ha ha ha, bởi vì giường là Diệp Tu mua, cho nên hắn đã hào phóng bỏ tiền ra mua ga trải giường hình chữ nhật mới, sau đó giúp trải lên.

"Không tồi không tồi." Diệp Tu vỗ tay.

"Đương nhiên, mắt thưởng thức của anh mày cùng vài người không giống nhau mà."

Tô Mộc Thu vỗ vỗ ga trải giường, mới mượn cơ hội mà trào phúng một câu đã thấy Diệp Tu thuần thục chui vào cuộn thành ổ.

"... Tốc độ thật là nhanh, thật là xấu hổ khi đã lỡ chậm chạp mà." Hắn khó tránh lại cảm thán một câu.

"Tao nghĩ còn thiếu một cái thảm điện nữa." Diệp Tu nằm trong chăn run lên mấy cái.

"Vậy mục tiêu gần nhất của tao chính là trước khi mùa đông kết thúc liền mua một tấm thảm điện trải trên giường a, ai ai, vào nằm chút." Tô Mộc Thu cũng chui vào ổ chăn, ga trải giường hình chữ nhật mới mà còn không mềm thì sẽ khiến người khác cảm thấy hơi lạnh thật. "Mục tiêu này của tao quá khả thi, phỏng chừng ngày mai đã đạt được.

"Có tiền đồ." Diệp Tu biểu dương mà nói.

Sau đó hai người liền rơi vào trầm mặc, một lúc rất lâu sau Tô Mộc Thu mới phát hiện Diệp Tu đã ngủ rồi.

"Đây cũng quá nhanh đi?" Hắn "chậc chậc" hai tiếng, nhưng ngẫm lại mấy hôm trước đối phương cũng đã thức suốt cả đêm.

Hắn đem chăn kéo về phía mình, đem bản thân bọc lại, mơ mơ màng màng nghĩ một giường một chăn vẫn chưa đủ, lúc nào đó vẫn nên mua một cái giường khác lớn hơn.

Nhưng Diệp Tu bị hắn kéo một phát liền mở to mắt, lại nhìn thấy người nằm bên cạnh co thành một đoàn, hắn nhìn và nhìn, bất tri bất giác lại thiếp đi.

Một giấc mộng đẹp, một giấc ngủ ngon.

.

.

.

END
(*) bonus tranh Tu Tán vẽ mừng sinh nhật Tán ca:

 
Last edited:

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ

Bình luận bằng Facebook