“Hey, trình không tệ đấy, có muốn cùng lập cái tổ hợp không?”
Niên thiếu hắn vươn tay ra với hắn, để rồi suốt mười năm sau, hắn cố chấp đi mãi trên con đường Vinh Quang nhấp nhô, truy cầu một thứ vĩnh viễn chỉ cách một bước.
Nhưng nhiều năm sau, Trương Giai Lạc lại gánh lên Bách Hoa, thay người điên cuồng, thay người tìm mộng.
Hoa vì người mà sinh, hoa do ta mà nở.
Có hai người, liền cùng nhau quét ngang Vinh Quang, sáng tạo truyền kỳ, đăng đỉnh khiêu thần.
Có một người, liền đánh luôn phần cả hai người, nào sợ huyết cảnh không còn, phồn hoa vẫn như trước rực rỡ.
Chỉ vì từng cùng chia sẻ một giấc mơ.
Cách biệt hơn ba năm, đến hồi gặp lại vẫn ăn ý vô khuyết, đánh ra một Phồn Hoa Huyết Cảnh còn rực rỡ hơn cả ngày xưa.
Như chưa từng có quay lưng ra đi, như chưa từng có điên cuồng gánh vác, như giữa hai người vẫn đang chung vai kề máy, chẳng qua buông chuột đi rót cốc nước, vươn vai mà thôi.
Cách biệt hơn ba năm, một người đổi đấu pháp, người kia chỉ trong một trận liền hiểu đến tận ngọn nguồn.
Khác nào niên thiếu.
Năm 2017, năm Phồn Hoa Huyết Cảnh,
Là may mắn của ta, vì hai ngươi mà tạo nên trời hoa này, biển hoa này.
Nơi đây hoa vĩnh viễn không tàn.
Là Bách Hoa hay Bá Đồ Nghĩa Trảm,
Là thiếu niên hay đại thần,
Riêng ở nơi này, Song Hoa tịnh đế.
Là may mắn của ta, vì hai ngươi mà tạo nên trời hoa này, biển hoa này.
Nơi đây hoa vĩnh viễn không tàn.
Là Bách Hoa hay Bá Đồ Nghĩa Trảm,
Là thiếu niên hay đại thần,
Riêng ở nơi này, Song Hoa tịnh đế.
❀❀❀
Súng vang, đạn rền, kiếm dậy
Phồn Hoa Huyết Cảnh.
❀❀❀
.
Last edited: