Hoàn [Song Hoa] SEED

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
55,992
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
Tác giả:
Mạc Hoa
Edit & beta: Lá Mùa Thu
Thể loại: Song Hoa, AU, ngọt lịm.

Giới thiệu của editor: Tận thế nên là thế này. Mạc Hoa viết đồng nhân về game, cái tên đã đủ bảo chứng.

Một truyện trong project Mừng Hoa Nở 2018, dịch tặng sinh nhật Trương Giai Lạc 24/02.

.

Một số setting trong truyện đến từ game BIOSHOCK, một game cực nổi tiếng hồi đó. Truyện này là cảm hứng cho Lá viết L2 AU, nhưng của Lá không đủ tuổi so sánh.





SEED

Trương Giai Lạc dừng xe, kiểm tra lượng nước sạch và pin năng lượng còn lại, không nhiều, nhưng lúc này cách thị trấn kế tiếp trên bản đồ còn đến hai ngày đường. Khá tệ, nên hai ngày qua hắn vẫn chạy dọc theo đường cái, đây là việc vô cùng nguy hiểm đối với phần đông dân lữ hành đơn độc, đặc biệt là hắn, nhưng nếu may mắn sẽ gặp được lái buôn lang thang, những thương nhân có dắt lạc đà và lính đánh thuê du đãng trên Lục Địa Bỏ Hoang ngẫu nhiên có thể cung cấp vài thứ bất ngờ cho dân lữ hành, tỷ như châm trị liệu hoặc lựu đạn mảnh, quan trọng nhất là họ chắc chắn sẽ có nước sạch và nguồn năng lượng.

Còn nguy hiểm —— đối với Trương Giai Lạc mà nói, hắn thà gặp phải người biến dị có vũ trang trên đường cái, cũng không muốn tiếp tục uống thứ nước thải xanh lè trong sa mạc, càng không muốn vứt bỏ chiếc xe yêu quý của hắn —— một chiếc Jeep chiến đã qua cải tạo, không biết model gì, nhưng cái hồi đem nó ra khỏi Bãi Xe Phế Tích khổng lồ trong thành phố Tammy đã tốn của hắn không ít tâm huyết, dù hắn có lớn gan vứt xe ven đường, đến lúc tìm về được cục pin to to chắc chắn chỉ còn thấy một đống sắt lá, mà, có khi sắt lá cũng chẳng còn.

Hắn mắng thầm một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời, cuối vòm trời một tia nắng cuối cùng của ngày cũng rất nhanh sẽ bị màn đêm nuốt chửng, thay vì lo lắng về một tương lai không rõ, việc gấp trước mắt là tìm một chỗ ngủ đêm.

Tốt nhất là cái nhà nào đó có mái che, hoặc một khe núi chắn gió, tệ nhất cũng phải kiếm được một tảng đá lớn. Hắn móc ống nhòm ra, gạt cần số, đứng thẳng người dậy, nhờ tia sáng le lói cuối cùng kia nhìn khắp bốn phía, khi nhìn thấy một bầy bò cạp, ba con kỳ đà, một bảng chỉ đường gãy đổ, thì không khỏi huýt sáo.

"Vận may không tệ."

.

Hắn tìm thấy một trạm xăng bỏ hoang, thậm chí vẫn còn lập lòe ánh đèn neon tăm tối, ngoài việc chứng tỏ rằng trạm xăng có máy phát điện, khả năng lớn nhất nó còn là cứ điểm của một băng đảng nho nhỏ nào đó trên đường.

Ba trăm năm sau chiến tranh, hầm lánh nạn dưới lòng đất hầu như đều hết đạn hết lương, nhân loại buộc phải ngoi lên mặt đất, đối diện với một thế giới tràn đầy các chủng biến dị và phóng xạ. Họ ở các phế tích xây nên từng thị trấn nhỏ, học cách trồng ra những cây xương rồng biết kết quả mọng, nuôi những con bò hai đầu, dĩ nhiên cũng có người nắm trong tay nhiều vật tư trước chiến tranh sẽ xây nên được thành thị phồn hoa vách sắt tường đồng, nhưng phần lớn những kẻ du đãng trên lục địa đều là dân outlaw.

Đó là những kẻ không có khả năng sinh tồn một mình lại tự nhận hung hãn, nhờ vào ít hỏa lực kém chất, kết bè kết đảng lang thang trên đường cái, sống qua ngày bằng cách cướp đoạt của dân lữ hành và các thị trấn, cho rằng tự mình đặt mình cái tên nhạt nhẽo lại tưởng ghê gớm thì lập tức có thể không cái ác nào không làm.

Tuy rằng, lúc này chỗ đó trong mắt Trương Giai Lạc, đã biến thành một nơi qua đêm tuyệt hảo có thể tiếp tế đạn dược, nước sạch và nguồn năng lượng, bếp lửa và radio.

"Vận may không tệ."

Hắn huýt sáo lẩm bẩm lần nữa, kiểm tra ba mảnh lựu đạn và một vốc đạn 10mm còn lại trong túi, chầm chậm tiếp cận trạm xăng kia.

Thế nhưng vận may còn tốt hơn hắn tưởng tượng, hắn không hề gặp phải kẻ địch —— nếu không tính những cái xác đang phơi trước mắt.

.

Trạm xăng sừng sững ven đường 238 xác thực là một cứ điểm băng đảng, là một nhóm chừng bảy tám người, vũ khí có hai khẩu súng săn, súng lục loại 20mm, dao bầu và chùy sắt.

Lúc này đây, mớ vũ khí đó và chủ nhân của chúng cùng nằm la liệt trên bãi đất ngoài trạm xăng, máu chảy loang đến mặt đất nhơm nhớp, dấu đạn bắn và mảnh lựu đạn liếc sơ là thấy, nhìn sao cũng biết đây là hiện trường một trận chém giết chưa kết thúc bao lâu.

Trương Giai Lạc ẩn mình phía sau một công sự đắp vội, rất nhanh liền thấy kẻ đã nhanh chân đến trước chiếm chỗ của mình. Hắn đã ngầm xem nơi này như một điểm tiếp viện ấy mà.

Nam nhân kia mặc một chiếc áo giáp da thường thấy ở dân lữ hành, không phải đồng phục bất kỳ băng đảng hoặc tập đoàn lính đánh thuê nào lớn, trên cổ cũng không đeo trang sức của đám tông giáo mới nổi, vai và cánh tay trần càng không có hình xăm con buôn nô lệ hay ma túy.

Hắn đang băng bó vết thương.

"Yo, cần giúp một tay không?" Trương Giai Lạc thò đầu ra, để lộ một nụ cười tự cho là vô cùng thiện ý.

Nam nhân kia ngẩng đầu nhìn hắn, không vào tư thế đề phòng hay có ý định tấn công, chỉ nhún nhún vai.

"Có thuốc giảm nhiệt không?"

"3 bình nước sạch." Hắn lập tức định giá.

Đối phương lại cười, nhìn hắn nửa buổi như thể rất thú vị.

"Tôi biết cậu, cậu trị giá 50 tờ tiền giấy Tây Bộ Kị Binh Đoàn phát hành, khá nhiều."

"Anh là bounty hunter?" Trương Giai Lạc bắt đầu cảnh giác, một tay đè lên vỏ súng bên hông.

"Tôi tên Tôn Triết Bình," Đối phương hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Tôi trước nay không đến Tây Bộ."

.

Đó là lần đầu tiên hắn gặp Tôn Triết Bình, trong một trạm xăng hoang tàn, đương nhiên đã không còn xăng để tiếp, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đổ mất hai cây cột, trần nhà liêu xiêu muốn sụp, nhưng bên trong thật có bếp, radio, máy bán nước tự động vẫn sót lại mấy lon coca hạt nhân, và cả một nồi súp thịt không biết thịt gì còn dư phân nửa.

Tôn Triết Bình đem cả nồi súp lẫn thịt hất ra ngoài, sau đó đóng cửa.

"Thuốc giảm nhiệt đâu?" Lúc quay đầu không quên hỏi một tiếng.

Trương Giai Lạc hơi do dự, sau vẫn móc ra một hộp nhỏ trong túi trang bị, đổ xuống một vốc thuốc viên ném qua.

Tôn Triết Bình chụp lấy, nhìn cũng không nhìn liền quăng vào miệng nhai.

"Nếu lỡ tôi ném ma túy cho anh thì sao?" Trương Giai Lạc hiếu kỳ nói.

"Cậu có à?" Tôn Triết Bình liếc hắn.

Hắn đương nhiên không có, nhưng bất bình vì vô cớ bị khinh thường, nên không nói chuyện với Tôn Triết Bình nữa, tự mình lục tung khắp nơi, như ý nguyện tìm thấy nước sạch và pin, thậm chí có cả ít thức ăn nén và dược liệu, ngoại trừ không có đạn 10mm hắn quen dùng thì gần như không thiếu gì cả.

Hắn cũng không lo lấp đầy túi mình, mà đẩy hết đồ đến trước mặt Tôn Triết Bình, đối phương đang ngồi cạnh bếp nướng một xâu thịt kỳ đà.

"Theo quy tắc đều là của anh, nước sạch tôi lấy 3 bình, đổi thuốc giảm nhiệt lúc nãy cho anh, với lại tôi muốn mớ pin năng lượng này, anh ra giá đi."

Tôn Triết Bình ngước mắt nhìn hắn.

"Nấu gì đó ăn."

"A?" Trương Giai Lạc ngẩn người.

"Cậu không phải kêu tôi ra giá? Nấu cái gì đó húp, nóng chút, mớ pin năng lượng này thuộc về cậu."

"Fuck!" Trương Giai Lạc mắng một câu.

Việc này nói dễ làm mới khó, quan trọng chính là điều kiện có hạn, hắn đào bới nửa buổi trong đống chiến lợi phẩm kia, sau cùng tìm được hai gói gia vị cay, thêm muối và thịt bò hai đầu khô, nấu được một nồi canh lớn.

"Anh nên mừng là bọn chúng còn cái nồi thứ hai." Trương Giai Lạc nói xong, lại tìm thêm được cả hai cái bát.

Tôn Triết Bình cười rộ, lật qua lật lại xâu đồ nướng trong tay.

"Cậu thích hơi khét hay vừa ăn?"

"Hơi khét."

Trương Giai Lạc ngồi xếp bằng xuống cạnh bếp, bưng bát canh húp một ngụm, bột cay bỏ hơi nhiều, nước canh sôi nóng rót vào lưỡi có chút phỏng, nhưng cả người cũng ấm hẳn lên.

Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm trên sa mạc rất lớn, hơi lạnh từ khe hở lỗ chỗ khắp tường thấm nhập vào nhà, dù dân lữ hành quanh năm suốt tháng quen ngủ ngoài trời, lạnh giá đã không tính là gì, nhưng có thể trùm chăn ngồi bên bếp lửa, từng ngụm từng ngụm húp canh thịt vẫn thật thích ý, cảm giác an nhàn từ xương tỏa ra có thể khiến người buông lỏng toàn thân, thậm chí ở đất hoang nguy hiểm này mà muốn ngủ gật tại chỗ.

.

Bầu không khí xung quanh đầy mùi thịt bò và kỳ đà nướng, át đi mùi ẩm mốc trên vách tường và máu tanh bên ngoài, để không hấp dẫn thứ gì khác đến, Tôn Triết Bình tắt đèn, nguồn sáng cả phòng chỉ còn sót lại đốm lửa tí tách trên bếp, chiếu lên mặt hai người đều có vẻ thâm trầm.

Tiếng radio mở rất nhỏ, nhưng thỉnh thoảng vẫn rà phải vài tần số quái gở, tiếng tạp âm điện thoại, rè rè tiếng khẩu ngữ ai đó truyền giảng giáo lý mới, quảng cáo của lái buôn vũ khí vùng Trung Thổ, cả tiếng đĩa nhạc mở tới mở lui hoài niệm nền văn minh trước chiến tranh, giọng hát một người phụ nữ nào đó khàn khàn như gãi vào tai bọn hắn.

Trương Giai Lạc ngáp, mơ màng muốn ngủ.

Quái thật, rõ ràng chỉ là hai kẻ bèo nước gặp nhau, lại như thể đã quen từ lâu, vui vẻ cùng nhau nướng kỳ đà, đã vậy tay nghề Tôn Triết Bình còn không tệ, trời biết hắn trước giờ chưa bao giờ thích ăn thứ này, hôm nay lại ăn một lần ba xâu, tuy đây là loại thức ăn dân lữ hành dễ tìm thấy nhất.

"Anh thấy tôi bị treo giải ở đâu?" Để lên tinh thần cảnh giác, hắn quyết định tán gẫu với Tôn Triết Bình.

"Con buôn tình báo." Tôn Triết Bình rốt cuộc cũng ngừng nướng kỳ đà, đổi thành lấy kìm sắt đâm đâm đống củi.

"Ô, vậy anh thật sự là một bounty hunter?"

"Cậu nói thế nào thì thế ấy đi."

Trương Giai Lạc chậc một tiếng, cảm thấy người này thật khó giao lưu, nhưng hắn vẫn thử vượt khó.

"Trong tình báo nói sao."

"Nói cậu trộm đồ người ta, chỉ cần bắt về sẽ được 50 tờ tiền giấy."

"Fuck! Phỉ báng!" Trương Giai Lạc giận dữ.

"Tôi cũng thấy vậy."

"Sao anh biết? Lỡ tôi thật sự là gì đó thì sao?" Trương Giai Lạc lại ngờ vực.

"Vậy rốt cuộc cậu muốn tôi cho là cậu bị vu oan, hay muốn tôi ngay lập tức cho cậu một viên đạn vào đầu rồi xách đồ về đổi tiền?" Tôn Triết Bình cầm kìm sắt gõ gõ lên lò.

Trương Giai Lạc trầm mặc một hồi, mới đáp: "Tôi là treasure hunter."

"Săn được đồ ngon?" Tôn Triết Bình cũng biết có nghề này, Lục Địa Bỏ Hoang hiện nay tuy một mảnh hoang vu, nhưng các di tích còn lại sau chiến tranh kỳ thực chính là mỏ tài nguyên bảo vật cực lớn, tuy không ít nơi đã bị các thế lực chiếm lĩnh, nhưng vẫn còn sót rất nhiều phế tích nhà xưởng hay thành thị nhỏ, không ít người muốn khai quật nền văn minh và vật tư trước chiến tranh mà bôn ba trong những nơi này, gọi chung là treasure hunter.

"Tạm tính là đồ ngon đi," Trương Giai Lạc xem ra cũng không xác định lắm, "Nếu không cũng sẽ chẳng có người nhăm nhe tôi."

"Ô," Tôn Triết Bình nhíu mắt nhìn hắn, "Cậu thiếu vệ sĩ không?"

"A?" Trương Giai Lạc ngu ngơ vì bị đổi đề tài bất ngờ.

"Khỏi thù lao, để tôi theo cậu là được, cho đến khi cậu bán được đồ." Tôn Triết Bình nở nụ cười, "Sao?"

"Tôi không định..." Trương Giai Lạc tính nói gì đó, nhưng lại ngừng, sửa lời, "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

"Không gì cả, tôi chỉ thấy cậu đã giấu đồ ngon lại bị treo thưởng, sau này người tìm đến cậu chắc chắn mỗi ngày mỗi nhiều," Tôn Triết Bình đổi tư thế ngồi, duỗi thẳng hai chân, thả lỏng đốt ngón tay, "Đó đều là vũ khí đạn dược, nước, đồ ăn và tiền tự dâng tới miệng."

Lối suy nghĩ này quả thật quá logic lại quá ngông cuồng, khóe môi Trương Giai Lạc hơi giật giật.

"Mình tôi cũng có thể giải quyết."

"Thế à?" Tôn Triết Bình nhìn hắn, đột nhiên nói: "Cậu giải quyết không được tôi."

"Anh ——!"

Trương Giai Lạc vốn muốn tán gẫu để lên tinh thần cảnh giác, nhưng trên thực tế nói được vài câu thì càng buông lơi, không ngờ đến Tôn Triết Bình thình lình ra tay, súng bên hông chưa kịp rút ra đã bị đè xuống đất.

Thế nên hắn mới phát hiện đối phương là dân cận chiến chuyên nghiệp, ít nhất cũng phải từng làm lính đánh thuê, lực cánh tay trói hắn rất mạnh, mà còn kẹp đúng thế ngăn hắn rút súng.

"Sao hả?"

Mặt Tôn Triết Bình sáp đến trước mặt hắn, nếu không phải cổ cũng bị nhấn chặt, hắn nhất định sẽ lấy trán cụng gãy sống mũi đối phương.

"Sao hả cái shit! Sau lưng anh sắp cháy đến nơi rồi kìa!"

Lúc Tôn Triết Bình nhào tới đã đá trúng cái bếp, đốm lửa văng vào chăn lông trên đất, bừng lên thành một ngọn lửa nho nhỏ.

"Ừ, cậu gật đầu tôi liền thả cậu." Tôn Triết Bình vẫn rất thản nhiên.

Trương Giai Lạc bực tức, thầm nghĩ hóa ra mình đã chọc nhầm một kẻ điên, lỡ như hắn lên cơn không biết đến mức nào nữa, mình tội gì học theo đám kỳ đà mới vào bụng kia, vì thế miễn cưỡng gật đầu, hai người cùng nhảy dậy, luống cuống đạp tắt lửa.

Khi Tôn Triết Bình vừa dừng chân quay đầu lại, đã bị Trương Giai Lạc một quyền nện trúng vai, ra tay không nhẹ.

"Trả anh đấy," Trương Giai Lạc hất cằm, cảm thấy thần thái của mình mười phần hợp cảnh, "Tôi không thiếu vệ sĩ, nhưng thiếu một partner tạm thời, thấy sao?"

.

Trên lữ trình săn đồ dài dằng dẵng của Trương Giai Lạc, đã từng hốt được rất nhiều thứ đủ loại đủ trò, tỷ như trang phục của tiểu thư quý tộc trước chiến tranh, được một kẻ kinh doanh súng đạn ra giá cao mua, tỷ như một quyển họa văn cổ điển hoàn chỉnh không rách bìa ngoài, hại hắn bị truy đuổi hết hai tháng, cuối cùng bán được cho một nhà sưu tập, ngoài ra còn có mô hình máy bay, cờ nhảy, thẻ tặng tạp chí vân vân linh ta linh tinh, loạn thất bát tao.

Nhưng tìm được một partner sống sờ sờ thế này là lần đầu tiên.

Đến khi bọn hắn bước lên lữ đồ, Trương Giai Lạc vẫn chưa hoàn hồn cho lắm.

Partner của hắn ngồi ghế phụ lái cầm bản đồ nghiên cứu, tấm bản đồ nọ vẽ trên giấy da bò, nhàu nhĩ rách rưới, các địa điểm đều đã mờ căm, rất đáng nghi ngại.

"Đây là chỗ chúng ta cần tới?" Tôn Triết Bình chỉ lên một vị trí có dấu X đỏ trên bản đồ.

"Cứ coi là vậy đi." Trương Giai Lạc nhìn đường cái trước mắt, thật ra cũng chẳng có gì hay để nhìn, trước mắt vĩnh viễn là một con đường thẳng tắp bụi bay, hoang vu không người, đồi trọc không cây, bầu trời xanh đến chói mắt, lùm cỏ thấp lè tè.

"OK," Tôn Triết Bình lại chẳng hề ý kiến gì với điểm đến không rõ ràng kia, "Thích đi đâu đi."

"Nếu lỡ tôi bán món đồ này không được thì sao?" Trương Giai Lạc liếc mắt nhìn hắn.

"Vậy có vé cơm dài hạn." Tôn Triết Bình hờ hững đáp.

"Tâm thật đủ rộng." Trương Giai Lạc lầu bầu một câu, đạp chân ga.

Tôn Triết Bình cười rộ giữa gió ngược thình lình thổi mạnh, bụi đất bay đầy miệng, hắn không thể không kéo cổ áo lên.

"Tôi không có dư kính bảo hộ, đợi đến thị trấn kế tiếp nhớ mua một cái." Trương Giai Lạc nhắc nhở.

"Ừ." Tôn Triết Bình híp mắt, nhìn qua nam nhân cầm lái ngồi bên cạnh mình, kính bảo hộ trên trán đã kéo xuống che khuất đôi mắt màu hổ phách khiến hắn khắc sâu ấn tượng dưới ánh lửa lập lòe đêm qua, cùng sống mũi cao và lúm đồng tiền xinh đẹp trên má đang vùi trong khăn choàng cổ.

Khi Tôn Triết Bình nhận ra, hắn phát hiện đầu mình chưa bao giờ ngừng nghĩ đến dáng dấp đối phương.

.

Bọn hắn bỏ thời gian ba ngày, đến được thị trấn 3', ở ngay lối vào trấn đã được hoan nghênh nhiệt liệt, năm phần tử băng đảng súng ống đầy đủ chờ sẵn, đúng lúc bọn hắn xuống xe đột ngột xông ra từ sau tiệm tạp hóa đầu ngõ, đồng loạt bắn tấn công.

"Cậu nói chúng nhắm vào cậu mà đến, hay là đồng bọn của lũ ở trạm xăng?" Tôn Triết Bình lôi Trương Giai Lạc ngồi xổm sau xe, còn nhàn hạ hỏi một câu.

Trương Giai Lạc đang xót hai lỗ đạn mới thêm trên kính chắn gió, không rảnh bận tâm.

"Chúng ta có thể chuyển chỗ khác trốn không?" Hắn nghe tiếng đạn sượt qua thép khung xe, nóng máu hỏi Tôn Triết Bình.

"Sao phải trốn?" Tôn Triết Bình hỏi ngược.

"A?" Trương Giai Lạc trố mắt, đang định nói không trốn chúng ta ngồi đây sau xe làm gì, đã thấy Tôn Triết Bình từ trong giày rút ra một cây dao găm điện, lắp một cục pin năng lượng vào.

"Cậu bắn súng thế nào?" Tôn Triết Bình lắc lắc cổ tay.

"Cực tốt." Trương Giai Lạc cũng không khiêm tốn.

"Vậy được, cover tôi, tôi hốt thằng lead của chúng nó trước."

"Fuck!" Hắn trợn mắt nhìn Tôn Triết Bình cứ thế vọt ra từ sau xe, không kịp nghĩ nhiều, lập tức giơ súng đứng dậy.

Tôn Triết Bình như rất quen với tình cảnh này, giữa làn đạn không hề có ý định lùi bước, cả người hệt như mãnh thú được thả khỏi cũi, thế đến hung hãn, sau vài pha lắc mình ziczac đã sắp tiếp cận đối thủ, tuy cũng có mấy viên đạn sượt sát đầu hắn, nhưng hắn xem như không thấy.

Trương Giai Lạc chóng mặt, trước nay hắn luôn là một người ăn no cả nhà không đói, chưa bao giờ đảm nhiệm vai trò cover cho ai, nhưng lúc này bắt nhịp rất nhanh, không vội nhắm chuẩn mà chỉ bắn vài phát vào mấy vị trí có địch, hắn thị lực rất tốt, tốc độ bắn lại nhanh, buộc ba người trong đó đều phải rụt về công sự, có một tên ăn đạn trúng ống chân, loạng choạng quỳ sụp xuống đất.

Tôn Triết Bình vẫn tiếp tục lao thẳng về tên đầu lĩnh đang ôm súng cố bắn trả, người nọ có lẽ chưa từng nhìn thấy thể loại chỉ cầm trong tay một cây dao găm liền có thái độ liều mạng thế này, bắn không trúng nổi, lửa lóe khắp nơi, bị Tôn Triết Bình dễ dàng chụp được sơ hở, găm dao thẳng vào cổ họng, nhẹ nhàng rạch một đường, dao điện cắt da thịt không chút trở ngại, dòng máu nóng lập tức đổ ra cánh tay hắn.

Trương Giai Lạc nhìn thấy cột máu phun lên liền biết Tôn Triết Bình đã xong việc, xoay nòng súng giải quyết luôn tên bị thương.

Khởi đầu không tệ, thế nên sau đó cũng thuận lý thành văn, Tôn Triết Bình phía trước, Trương Giai Lạc phía sau, hai người phối hợp sơ sài diệt sạch mấy tên còn lại, xác người la liệt đầy đất.

.

"Cách đánh của anh điên quá." Trương Giai Lạc nghiêm túc phê bình Tôn Triết Bình.

"Ổn mà," Tôn Triết Bình lấy từ xác tên đầu lĩnh khẩu súng lục 10mm, vẩy vẩy hết thịt nát trên đó rồi ném cho Trương Giai Lạc, "Giống thứ cậu dùng."

"Đúng thật, có thể tháo ra đổi linh kiện cho khẩu của tôi," Trương Giai Lạc chụp lấy ngắm nghía, lại nhìn xung quanh hiện trường, "Làm bấy bá hết khu này rồi, mớ súng còn lại đem cho người trong trấn đi."

"Cho cậu quyết định." Tôn Triết Bình lau hai tay đầy máu lên quần, liếc nhìn mấy cánh cửa và cửa sổ đang lục tục mở ra.

Thời buổi nguy hiểm, dân trấn đã sớm quen với các vụ bắn chém tanh tưởi, chỉ cần chia chác chiến lợi phẩm cho họ, họ tự động sẽ cho người có đủ tiếng nói ra sắp xếp thu dọn tàn cục, vũ khí là thứ họ thích nhất, có vũ trang mới có thể kháng cự xâm lược đến từ ngoài trấn.

Cho nên Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc vào trấn rồi cũng không bị ai để ý quá mức, người người hoặc đờ đẫn hoặc bình thản đi lướt qua bọn hắn, trong đó có một người thợ sửa máy, bảo chỗ hắn có thể thay kính chắn gió cho chiếc Jeep thủng lỗ của Trương Giai Lạc.

Vì thế hai người chia nhau hành động, một tên đi vá xe, tên còn lại đi bổ sung vật tư, đến lúc tập trung ở quán trọ duy nhất trong trấn, Trương Giai Lạc nhìn thấy Tôn Triết Bình đang tung hứng trong tay một cặp kính bảo hộ mắt.

"Sao rồi?"Tôn Triết Bình hỏi hắn.

"Tàm tạm, tấm kính mới không tốt lắm."

Sau đó bọn hắn góp nhặt vào ở một phòng hai người trong quán trọ, ván giường gỗ Trương Giai Lạc vừa đặt mông ngồi xuống liền phát sinh âm thanh nguy hiểm, trên ga trải giường và vách tường đều có đầy những vết bẩn không rõ lai lịch, góc sàn nhà còn cả một vệt máu lớn chùi rửa không trôi.

"Hình như cả tháng rồi tôi không được ngủ giường." Trương Giai Lạc than thở, vỗ vỗ ga trải giường.

"Vậy thì ở thêm mấy hôm." Tôn Triết Bình vẫn tỏ ý mình không chút nào để tâm.

.

Bọn hắn dùng nước ngầm dẫn thẳng từ trấn ra xối người tắm đại một phen, nước này không qua xử lý không thể uống, cũng không nên tiếp xúc với da quá lâu, nhưng tốt xấu cũng đủ để cả hai nhìn cho ra người ra ngợm được chút.

"Trông cậu không giống một treasure hunter lắm, giống chuyên gia đạn dược hơn." Tôn Triết Bình huýt sáo.

Khi hắn từ phòng tắm đi ra, Trương Giai Lạc đang ngồi trên giường tháo lắp hai khẩu súng lục, linh kiện xếp đầy giường, lấp lóe dưới ánh đèn lờ mờ.

"Lúc đầu tôi làm treasure hunter vốn là để săn linh kiện vũ khí." Trương Giai Lạc đầu cũng không ngẩng, đáp.

"Ô." Tôn Triết Bình không hỏi sâu thêm vấn đề này, ngồi xuống giường đối diện.

Đây là lần thứ hai hắn quan sát đối phương trong tình huống an toàn lại dễ chịu thế này, tóc Trương Giai Lạc chưa khô, để nước không rơi trúng linh kiện, hắn cột một chỏm tóc trên đỉnh đầu, nhìn tạo hình có chút hài hước, nhưng Tôn Triết Bình lại cảm thấy hắn như một loài thực vật nào đó nâng giọt sương sớm, tươi tắn mà tràn đầy sức sống, quả là một cách liên tưởng kỳ dị, nhưng lại dường như rất hợp lý.

Trên trán Trương Giai Lạc cũng dính vệt nước, sáng lấp lánh dưới đèn hệt như ánh mắt hắn, nhưng mặt hắn đang dần có vẻ không dễ chịu.

"Anh có thể đừng cứ nhìn chằm chằm vào tôi không?" Cuối cùng hắn bất đắc dĩ ngẩng đầu.

"Ảnh hưởng cậu làm việc?" Tôn Triết Bình chống cằm hỏi.

"Vô cùng ảnh hưởng."

"Vậy cậu cố lên, đừng bị tôi ảnh hưởng."

"Fuck," Trương Giai Lạc không khỏi mắng một câu, rất khó hiểu: "Rốt cuộc anh đang nhìn cái gì? Anh có hứng thú với súng ống? Nhìn không ra đó!"

"Đẹp." Tôn Triết Bình vui vẻ trả lời.

Trương Giai Lạc như mắc nghẹn, há miệng không nói nên lời, hai người im lặng một cách quái gở suốt một hồi lâu, Trương Giai Lạc lại cúi đầu tiếp tục việc đang làm.

Tôn Triết Bình nhìn vành tai có chút ửng hồng của hắn, không khỏi cười cười.

.

Bọn hắn dừng chân trên trấn ba ngày, ngủ giường cho đã nghiện, sau đó bắt đầu một đường hướng Nam. Đoạn lộ trình này không hề dễ đi như trên bản đồ, đường lớn số 238 đi đến ngày thứ năm thì bị một hố bom lớn chặn mất, bọn hắn chỉ đành lái qua đường đất gồ ghề nhấp nhô. Tuy ít gặp băng đảng đường cái quấy phá, nhưng mấy ngày ngắn ngủi bọn hắn cũng đuổi cổ hết hai ba tốp bounty hunter và dân lưu vong, sói hoang với kỳ đà vàng thì vô số.

"Ngoài sau sắp chất hết nổi rồi," Trương Giai Lạc lún trong một chồng da kỳ đà, "Mà tui cũng không muốn ăn kỳ đà anh nướng nữa đâu."

"Hai ngày trước cậu còn khen tay nghề của tôi," Tôn Triết Bình lái xe, liếc mắt nhìn ra sau, "Không thì vứt đám da đó đi."

"Đừng, đi ngang mấy cái trại lưu dân có thể đổi vài thứ khác ăn." Trương Giai Lạc ra sức kéo chân mình khỏi đống da kỳ đà, lộn đầu về chỗ phụ lái ngồi.

Đây là lần đầu tiên hắn để người khác lái xe mình, thật ra Trương Giai Lạc cũng tự thấy rất quái, lúc mới gặp hắn và Tôn Triết Bình đã có vẻ như quá thân mật quá tùy ý, mà hiện giờ rõ ràng chỉ mới quen hơn mười ngày, đối nhau đã như bạn cũ lâu năm —— dĩ nhiên cũng không đúng lắm, vì hắn nào có quá nhiều đối tượng để so sánh.

Hắn sinh ra trên Lục Địa Bỏ Hoang, không giống những người sinh ra trong hầm lánh nạn dưới lòng đất suốt thời gian dài cơm áo không lo. Hắn từ nhỏ đã phải bôn ba để sinh tồn, trước nay đều một mình đối mặt với thế giới tự do mà hiểm ác này, điểm tốt duy nhất là từ khi ra đời đã có thể nhìn thấy bầu trời xanh ánh nắng vàng —— hắn nhất quyết cho rằng đó là điểm tốt.

"Anh có bạn không?" Hắn đột nhiên hỏi Tôn Triết Bình.

Đối phương tựa hồ vì câu hỏi khá đường đột của hắn mà ngẩn người, liếc mắt nhìn sang.

"Không."

Đáp án trong dự đoán của Trương Giai Lạc, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi khó chịu, nhất thời không nhịn được hỏi thêm một câu.

"Tui đâu?"

Lần này Tôn Triết Bình xoay cả người qua, một tay cầm lái, một bên đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Hắn bị ánh mắt này nhìn đến nổi da gà, lại cảm thấy mình muốn tỏ ý thân thiện nhưng đụng phải bức tường, định nói vui mấy câu cho qua chuyện, dễ bề xuống nước, xe bỗng nhiên thắng gấp, quán tính quá lớn khiến Trương Giai Lạc cả người nhào tới trước.

"Có rồi." Tôn Triết Bình chỉ chỉ ven đường.

"Cái gì??" Trương Giai Lạc chống tay lên phía trước xe, hoảng hồn vì mình suýt va vào tấm kính chắn gió mới đổi.

"Trại lưu dân."

.

Cuộc đối thoại cứ thế kết thúc không vướng mắc. Trương Giai Lạc cũng quên so đo thêm, vô cùng vui vẻ nhảy xuống xe, ôm một mớ thịt da kỳ đà đi tìm người chào bán, Tôn Triết Bình theo sau hắn, trong tay cầm vũ khí thu được mấy ngày qua. Ở trại lưu dân, vũ khí không được hoan nghênh bằng da và thịt động vật, vì họ không dựng phòng ốc, không có nhà, gặp phải tập kích liền chạy tứ tán, chạy thoát thì tìm đến trại lưu dân kế tiếp, chạy không thoát thì ngồi tại chỗ chờ chết, không biết mảy may phản kháng.

Đó là loại người ngơ ngơ ngác ngác, thiếu khuyết tinh thần nhất trên lục địa, họ hi vọng tận thế sẽ giáng lâm lần nữa, nhưng lại lười tự mình đi hủy diệt bất cứ thứ gì.

Trương Giai Lạc nửa bán nửa tặng, cuối cùng giải quyết xong mớ da kỳ đà, đổi về ít nước và thức ăn, cũng tìm được một lều vải trống người ở rìa trại.

"Lều vô chủ nhỉ?" Trương Giai Lạc vén lều lên nhìn, bên trong có cả đệm chăn trải trên mặt đất, "Tối nay ở đây qua đêm?"

"Được," Tôn Triết Bình bán sạch dao kiếm, súng thì đem cho đứa con trai mới lớn của một bà mẹ trẻ. Hắn nhìn lều vải, "Thằng nhóc lúc nãy nói với tôi, người sống trong lều này hai ngày trước bị sói hoang ăn thịt rồi."

Trương Giai Lạc gật đầu, quay về lái xe từ trong trại ra, đậu cạnh lều.

Đêm đã sắp xuống, cho nên hai người ăn ý ngồi trong lều bắt đầu nhóm lửa, kiểm kê đồ đạc. Dường như bị bầu không khí nặng nề trong trại lưu dân ảnh hưởng, hai người ngồi suốt hồi lâu không nói gì, thật ra thường ngày bọn hắn nói rất nhiều, tuy toàn là cãi nhau vặt vãnh vô nghĩa hoặc chuyện nhảm thiếu muối, nhưng bọn hắn đều rất thích trò chuyện với đối phương.

Đối với người lữ hành cô độc trường kỳ mà nói, đó là một trải nghiệm mới mẻ lại dễ nghiện, muốn ngừng không được.

"Hôm nay không nướng kỳ đà nữa." Khi đống lửa bừng bừng cháy lên, Tôn Triết Bình rốt cuộc mở miệng.

Trương Giai Lạc cười, cũng vỗ vai Tôn Triết Bình tỏ ý tán đồng, hắn hôm nay đổi được ít rau dại lạ miệng, vừa khéo có thể ăn chay rửa ruột.

Chén xong một bữa canh rau Tôn Triết Bình tựa hồ có chút bất mãn với loại thức ăn này, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ dọn dẹp nồi bát, lại ngồi về trước đống lửa.

Bởi vì chỉ có một bộ đệm chăn trải sẵn, nên bọn hắn không mặt đối mặt ngồi trên đất như mọi ngày, mà là vai sóng vai chen chúc một chỗ.

Nhiệt độ cơ thể người khác đem đến cảm giác lạ hơn nhiều so với ngôn ngữ, thân mật không kẽ hở thế này ngồi dựa vào nhau, ban đầu hai người đều có hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã tĩnh, thiếp vào cánh tay ấm áp của nhau, bắt đầu câu được câu không nhìn về tương lai, hồi tưởng quá khứ.

Trương Giai Lạc hưng trí bừng bừng kể lại lai lịch chiếc xe Jeep của hắn, kể hắn làm cách nào vòng qua phòng tuyến của người biến dị, lẻn vào Bãi Xe Phế Tích thành Tammy lấy được nó ra, tẩu thoát giữa vô vàn mưa bom bão đạn.

"Cho nên tui tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chiếc xe này." Hắn son sắt khẳng định.

Tôn Triết Bình lại có vẻ mất tập trung, ừ ồ vài tiếng không còn nói thêm, cuối cùng Trương Giai Lạc kể mệt, cũng ngồi đờ ra nhìn chằm chằm đống lửa.

.

Bóng đêm dần sâu, đất hoang xa xa truyền đến sói tru từng tiếng vang vọng, mà trong lều chỉ còn dư lại âm thanh lách tách của củi đốt, Trương Giai Lạc dụi dụi mắt, có chút buồn ngủ, chẳng biết vì sao đã nghiêng đầu dựa hẳn lên vai Tôn Triết Bình.

"Buồn ngủ?" Lần này Tôn Triết Bình phản ứng rất nhạy.

"Ừ." Trương Giai Lạc hợp thời hợp thế ngáp một cái, vừa thầm oán trách vai Tôn Triết Bình quá cứng dựa vào không thoải mái, vừa lười nhúc nhích thêm. Hắn bị bao phủ bởi một cảm giác an toàn tự nhiên mà có, tựa hồ trừ khi còn trong tã lót, đã rất lâu không buông lỏng mặc cho đầu óc lơ đãng hoàn toàn thế này.

Bất luận bầy sói đang ở nơi xa đe dọa bọn hắn, hay những kẻ truy đuổi lúc nào cũng có khả năng xuất hiện, bọn outlaw hoặc cái khác... đều không có gì để lo lắng.

Hắn híp mắt, nhìn bóng lửa nhảy nhót trên vách lều, đến khi tầm mắt có chút mơ hồ, Tôn Triết Bình giũ ra một tấm chăn lông, quấn cả hai vào cùng nhau, còn duỗi tay ôm lấy hông hắn, để hai người dựa vào nhau càng thêm gần.

Trương Giai Lạc vô thức khẽ nhúc nhích muốn tránh, nhưng phát hiện cánh tay đang giam hắn không có ý nhượng bộ, liền không động đậy nữa, nhưng ở vào lúc hắn sắp thiếp đi, bỗng nghe Tôn Triết Bình đột nhiên nói đến một câu chuyện cũ thời còn làm lính đánh thuê.

Giọng kể của Tôn Triết Bình không lớn, chỉ như thầm thì, kể lại chuyện một tiểu đội bọn hắn ở nơi phương Bắc cực hàn tìm kiếm một chiếc máy bay rơi trước chiến tranh, sau phát hiện năm xưa máy bay rơi xuống hồ, mà hồ nọ đã sớm đóng băng, máy bay biến thành một khối băng khổng lồ.

"Rồi sao nữa?" Trương Giai Lạc mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu.

Tôn Triết Bình không trả lời ngay, chỉ cúi đầu nhìn, Trương Giai Lạc đã nhắm mắt, lông mi dưới ánh lửa chiếu rọi khẽ rung, ánh xuống gò má một hàng bóng tối. Hắn cứ thế mà nhìn một hồi, đột nhiên bàn tay còn lại đè lên cổ Trương Giai Lạc, dưới lòng bàn tay cảm giác rất ấm, là nhiệt độ của mạch máu đang chảy.

Trương Giai Lạc bị giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào khác nên có.

Tôn Triết Bình cười, nói: "Nếu bây giờ tôi mạnh tay chút, cậu sẽ bị tôi bẻ cổ chết."

"Ô," Trương Giai Lạc đáp một tiếng, "Anh muốn bẻ cổ tui à?"

"Không." Ngón tay Tôn Triết Bình vuốt ve hầu kết đối phương, cảm thấy nó lăn lên lăn xuống vài cái, lại đưa ngón tay trượt xuống xương quai xanh, chợt chạm phải một sợi dây chuyền kim loại, lần này tay hắn bị gạt ra.

"Nhột." Trương Giai Lạc nói.

Tôn Triết Bình có chút buồn cười, nhưng vẫn thu tay về, tiếp tục kể lại câu chuyện cũ lúc nãy.

"Nhưng cấp trên ra lệnh bọn tôi phải quật băng lên, không cho rút quân, ai dám chạy, đội trưởng liền bắn vỡ đầu hắn, mà xung quanh có núi tuyết, không thể dùng thuốc nổ, chỉ đành dựa vào nhân lực, về sau tiếp tế càng ngày càng ít, một ngày nọ trời vừa sáng, mọi người phát hiện đội trưởng bị bẻ cổ chết."

"Anh làm à?" Trương Giai Lạc hỏi.

"Không phải, không biết ai làm," Ngữ điệu Tôn Triết Bình nghe vào như cũng không quá để tâm việc này, "Chính vì không biết ai làm, mọi người đều thành nghi phạm và đồng phạm, quay về chỉ có cùng nhau ăn đạn, thế là chạy trốn."

"Cuối cùng anh chạy đến đây." Trương Giai Lạc kết thúc câu chuyện.

"Đó là chuyện đã nhiều năm trước," Tôn Triết Bình nghĩ nghĩ, "Con người tôi không quá nhớ chuyện cũ, đã qua rồi thì qua thôi, nhớ tới nhớ lui không có gì hay."

Vậy anh kể tui nghe làm gì? Trương Giai Lạc thầm nghĩ, ngẩng đầu nhìn Tôn Triết Bình. Lúc này bọn hắn vẫn dựa vào nhau, như hai sinh mạng nương tựa vì nhau mà sống, Tôn Triết Bình nhìn qua, hai người bốn mắt đối diện, Trương Giai Lạc mới sực hiểu.

Tuy Tôn Triết Bình nói không để tâm, nhưng đó có lẽ là một việc khá quan trọng, ảnh hưởng sống còn, ảnh hưởng con đường hắn đi trong đời, hiện giờ kể cho hắn nghe, đại khái là tâm ý muốn cố gắng móc tim móc phổi.

Nghĩ vậy Trương Giai Lạc ngẩn người, lại có chút vui vẻ, do dự nửa buổi bèn đẩy Tôn Triết Bình, tự mình ngồi thẳng dậy.

"Cho anh coi một thứ coi được." Trương Giai Lạc từ trong áo kéo ra sợi dây chuyền vừa nãy Tôn Triết Bình chạm phải.

.

Đó là một sợi dây chuyền kim loại hết sức bình thường, nhưng hình dạng mặt dây rất kỳ lạ, là một hộp chữ nhật tí hon.

Tôn Triết Bình nhìn nhìn mặt dây chuyền kia, ánh mắt lại dời về phía Trương Giai Lạc, có vẻ hứng thú với gương mặt Trương Giai Lạc hơn.

"Cái này là một zombie cho tui." Trương Giai Lạc ấn vào nút rút, mặt dây chuyền răng rắc một tiếng mở ra, bên trong là một hộp kín bé nhỏ mà trong suốt, chứa một vật còn nhỏ hơn nữa, không nhìn kỹ cũng sẽ không thấy.

"Cái gì vậy?"

"Hạt giống," Trương Giai Lạc lúc nói lời này có vẻ vô cùng trịnh trọng, "Hạt giống hoa."

"A?" Tôn Triết Bình vẫn chưa hiểu, "Ý cậu là cái thứ cây xương rồng nở ra trước khi kết trái?"

"Không phải nó, cái này không kết trái."

"Vậy có ích gì??" Tôn Triết Bình lại càng không hiểu.

"... không có ích gì cả." Trương Giai Lạc hơi nhếch môi, nói tiếp, "Nhưng nó được giữ từ trước chiến tranh đến nay, không dính phóng xạ, không bị biến dị, một hạt giống có thể trồng ra hoa thật."

Tôn Triết Bình không hỏi tiếp, hắn biết Trương Giai Lạc vẫn chưa nói xong.

"Nghe nói có thể nở ra hoa màu đỏ, to bằng bàn tay," Trương Giai Lạc đóng mặt dây chuyền lại, nhét về trong áo, "Anh từng thấy qua cái gì đỏ nhất?"

"Máu?"

"Ông zombie già đó cũng hỏi tui y hệt, tui cũng nói là máu," Trương Giai Lạc chống đầu, "Nhưng ông ta nói hoa này nở ra còn đỏ hơn cả máu, xinh đẹp hơn bất cứ thứ gì chúng ta từng thấy."

"Cậu tìm được nó ở đâu?" Tôn Triết Bình mặc dù không quá hứng thú với lời miêu tả, nhưng cũng biết vật này có thể là bảo vật vô giá trong mắt một số người.

"Hầm lánh nạn số 48."

"Cái chỗ rò rỉ phóng xạ?" Tôn Triết Bình lần này hơi giật mình, hắn biết hầm lánh nạn số 48, đó là một trong số ít những hầm lánh nạn dưới lòng đất không phải vì hết đạn hết lương mà bị tàn phá, sự cố trạm phát điện hạt nhân rò rỉ mang đến tai họa hủy diệt, người lánh nạn trong đó không một ai sống sót.

"Vẫn còn một người sống sót, nhưng bị biến thành zombie."

Zombie và người biến dị là hai chủng loài biến dị lớn nhất từ nhân loại, loài thứ nhất phần lớn đều đánh mất khả năng suy nghĩ, chỉ là những xác chết di động có tính công kích nhất định, mà loài thứ hai không chỉ nắm giữ trí lực, còn có khả năng sinh sôi và sức tấn công mạnh mẽ.

"Ông ta là loài đặc dị?" Tôn Triết Bình hỏi.

"Ừ, tui đến số 48 để săn máy lọc nước, vì phóng xạ nên chỗ đó chưa bị đám cùng nghề với tui chen chân vào, mà khi ấy tui trùng hợp đang có một bộ đồ phòng hộ dày và thuốc kháng phóng xạ," Trương Giai Lạc dừng một chút, "Nhưng không tìm thấy máy lọc nước, lại gặp được một con... một ông già zombie, tui suýt nữa đã bắn ông ta một phát."

Nhưng zombie kia cất tiếng kêu về phía hắn, xin đầu hàng, vì thế hắn buông súng xuống, lại còn trò chuyện với đối phương, sau cùng zombie đem hạt giống hoa này gửi gắm cho hắn.

"Ông ta nói đã chờ suốt mấy chục năm cũng không chờ được bất kỳ ai đến, mãi đến khi gặp được tui," Sắc mặt Trương Giai Lạc có chút u buồn, "Ông ta từng xem rất nhiều phim ảnh trước chiến tranh, kể lại rất nhiều cho tui nghe về thế giới ấy, tuy tui không hiểu cho lắm, nhưng..."

Trương Giai Lạc ngừng lời, hắn không biết nên làm thế nào thuật lại cho Tôn Triết Bình những gì nghe được, dù những thứ ấy với hắn mà nói, thật ra cũng quá mơ hồ, không cách nào tưởng tượng.

"Sao ông ta không rời hầm lánh nạn đó?" Tôn Triết Bình lại nghĩ đến phương diện khác.

Trương Giai Lạc liếc nhìn hắn, nói: "Ông ta không muốn làm zombie, không muốn rời khỏi hầm lánh nạn, không muốn ra ngoài đối mặt với thế giới, sau khi tui đi... thì hầm lánh nạn số 48 nổ."

"Khó trách cậu bị người ta theo mãi không dứt," Tôn Triết Bình gật đầu, "Chưa chắc bọn chúng biết cậu săn được cái gì, chỉ biết sau khi cậu đi thì hầm lánh nạn nổ, nhất định sẽ nghĩ cậu đã tìm thấy đồ ngon, muốn xóa dấu vết nên cho nổ cả hầm."

"Chắc vậy." Trương Giai Lạc cười gượng.

"Rồi sao nữa?" Tôn Triết Bình nhìn hắn, nói từng chữ, "Cậu định làm gì kế tiếp?"

Trương Giai Lạc cắn góc môi, trầm mặc một lúc lâu mới đáp: "Theo ủy thác của ông ta, tìm một chỗ không bị ô nhiễm hay phóng xạ, một mảnh đất thuần khiết, đem hạt giống này trồng xuống."

Tuy nói vậy, nhưng hắn tự biết ý nghĩ của mình quá hão huyền, dù Tôn Triết Bình có lập tức ha ha cười rộ, hắn cũng có thể hiểu được.

"Chính là địa điểm cậu đánh dấu trên bản đồ?"

"Phải," Trương Giai Lạc ngạc nhiên nhìn Tôn Triết Bình, nhưng vẫn nói tiếp, "Cũng là nơi mà zombie kia nói với tui, chỗ lánh nạn khổng lồ trong truyền thuyết có người đã từng lập nên trước chiến tranh, khác hẳn với hầm lánh nạn dưới lòng đất rải rác khắp thế giới, nơi đó có đất, có nguồn nước, động vật và thực vật... Utopia cuối cùng của nhân loại."

Nói xong hắn có chút tự giễu nghĩ, lời lẽ của mình nghe vào thật giống đám người truyền giáo của các tông giáo mới nổi.

"Ô," Tôn Triết Bình lại thờ ơ đáp, "Hiểu."

"A?" Trương Giai Lạc ngờ rằng mình nghe lầm, "Anh không muốn nói gì khác?"

"Nói cái gì?" Tôn Triết Bình nhìn hắn.

"Ban đầu không phải anh nói sẽ theo tui đến khi tui bán được đồ sao?" Ngữ khí Trương Giai Lạc phức tạp, "Giờ tui nói cho anh biết... tui từ đầu đến cuối đều không định bán nó đi."

"Vậy tức là vé cơm dài hạn," Tôn Triết Bình vỗ vỗ đệm chăn, "Ngủ thôi."

Trương Giai Lạc lại ngẩn ra nửa buổi, sau cùng thở phào một hơi.

"Ừ, ngủ thôi."

.

Bọn hắn chen nhau trên một tấm đệm ngủ một đêm, Trương Giai Lạc đầu đêm có chút bất an trong lòng, trằn trọc lăn qua lăn lại như nướng bánh, sau đó bị Tôn Triết Bình mất kiên nhẫn ôm chặt, nhiệt độ cơ thể Tôn Triết Bình rất cao, áp vào người hắn ấm hơn hẳn mấy lớp chăn lông, hắn vô thức ủi ủi thêm sâu vào ngực đối phương, rất nhanh say ngủ.

Đến bình minh hắn phát hiện mình và Tôn Triết Bình đang hôn nhau, đôi môi vốn cực nóng thiếp sát lẫn nhau ve vuốt, Tôn Triết Bình nhận thấy hắn đã tỉnh thì dò cả lưỡi tới, cạy mở hai môi, sau đó là răng hắn, đánh thẳng mà vào.

Hắn nghĩ mình nên kinh sợ, nhưng đại não mới giãy dụa khỏi giấc ngủ quá sâu không có quá nhiều khả năng suy nghĩ, hắn cũng phát hiện từ đáy lòng mình không hề có ý chống cự, vì thế lơ đãng buông trôi, để mặc nụ hôn này càng lúc càng sâu, đến khi hô hấp của cả hai đều gấp, phảng phất như thở không muốn nổi.

"Tỉnh rồi?" Tôn Triết Bình thả hắn ra.

"Có thể không tỉnh sao?" Hắn quệt môi, phát hiện mặt mình nóng đến đáng sợ.

Tôn Triết Bình cười không tiếp lời, nhổm dậy dọn đồ, mà Trương Giai Lạc ngồi đó ngốc suốt một hồi, mới vỗ vỗ mặt làm việc theo hắn.

Ai cũng không nhắc đến nụ hôn không rõ nghĩa kia nữa, lúc đi Tôn Triết Bình chủ động ngồi lên ghế lái, Trương Giai Lạc không ngăn cản, chỉ ngồi vào ghế phụ lái ngái ngủ.

.

Bọn hắn liền cứ thế tiếp tục hướng Nam, băng qua đất hoang mênh mông, khe núi hẹp dài, thôn trang và thành trấn đủ kiểu trên đường, thường xuyên chỉ có thể ngủ bờ ngủ bụi, giữa thế giới hoang vu vô tận, nguy hiểm trùng trùng, dưới màn trời khảm đầy sao và trăng sáng ôm nhau ngủ, như thể đất trời này chỉ còn sót lại hai người.

Có lẽ vì dần rời xa phạm vi treo thưởng, người truy đuổi càng ngày càng ít, nhưng những kẻ ít ỏi truy đến tận đây đều không tầm thường, trong một lần giao thủ Tôn Triết Bình giơ tay cản lưỡi dao đối phương, bị rạch từ vai thẳng xuống khuỷu tay, da tróc thịt bong, máu me be bét.

"Đã bảo anh đánh kiểu này sớm muộn xong đời," Trương Giai Lạc lạnh mặt đổi băng vải cho hắn, sau đó thoáng dừng, đổi giọng, "Anh nghĩ kỹ rồi chứ, nói không chừng còn theo tui nữa, anh đánh kiểu khác cũng cứ xong đời."

Tôn Triết Bình nghe thấy lời này lại bật cười ha hả, còn chống người dậy hôn lên đầu mày Trương Giai Lạc.

"Nằm yên đừng nhúc nhích!" Trương Giai Lạc đè Tôn Triết Bình về giường, "Tui ra ngoài hỏi thăm thử."

Bọn hắn vừa đến được thành Reno, khác với những thị trấn trên đường cái, nơi này trước chiến tranh từng là một thành phố phồn hoa, mà nay là một địa bàn giao thương vũ khí, tường bao xây cao, lính đánh thuê súng ống đầy đủ phòng thủ ngày đêm, trong thành thậm chí có quán bar, sòng bạc, bệnh viện, máy lọc nước và trạm phát điện làm việc liên tục, đèn đường và đèn neon chiếu sáng lẫn nhau, đầu đường cuối ngõ qua qua lại lại tú bà và con buôn ma túy, tự thành một vương quốc xa mỹ mà đọa lạc.

Nơi này, cũng là địa điểm rõ ràng cuối cùng trên tấm bản đồ trong tay hắn, tuyến đường về sau đều sẽ mịt mù, Trương Giai Lạc tìm một quán bar trò chuyện với bartender, bỏ ra vài đồng tiền thông dụng đổi một tấm bản đồ từ thành Reno đi về phía Nam, một đường tránh né lũ nghiện và dân cờ bạc về đến quán trọ, vừa khéo va phải một người phụ nữ trang điểm đậm đang nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng.

"Nhịn hết nổi?" Hắn đẩy cửa định chế giễu vài câu, nhưng thấy Tôn Triết Bình vẫn nằm giống hệt lúc hắn rời đi, vắt chân dựa vào đầu giường.

"Tôi không hỏi cậu thì thôi," Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn hắn, "Lúc cậu đi không khóa cửa."

Hình như có chuyện đó thật, Trương Giai Lạc nghẹn họng nửa buổi mới nói: "Anh không biết tự xuống giường khóa tạm?"

"Cậu kêu tôi nằm yên đừng nhúc nhích."

"... có giỏi suốt đêm nay anh đừng động đậy."

"Sắp rỉ sét rồi," Tôn Triết Bình lắc lắc cổ ngồi dậy, khịt mũi, "Cậu uống rượu?"

"Đến quán bar hỏi thăm tin tức," Nói đến chính sự Trương Giai Lạc không tiếp tục tranh cãi với Tôn Triết Bình nữa, dựa vào mép giường ngồi xuống, lấy ra hai tấm bản đồ so sánh, "Ra khỏi Reno đi về phía chúng ta muốn đi sẽ không còn thành trấn nào nữa, chỉ còn một trạm gác, ra khỏi trạm gác đó..."

Trương Giai Lạc ngẩng đầu nhìn Tôn Triết Bình, ánh mắt đối phương đang dán lên người mình, có lẽ bởi vì chút rượu vừa uống, hắn cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, nhưng nghĩ tới những gì sắp phải nói, cổ họng lại trầm thấp đi.

"Ra khỏi trạm gác đó, là Khu Không Người."

.

Khu Không Người nghĩa là gì, Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc đều hiểu. Tuy xưa kia cả lục địa đều từng là lãnh thổ của nhân loại, nhưng đó đã là quá khứ chỉ còn tồn tại trong chuyện kể, nay địa bàn nhân loại sở hữu, là bắt đầu từ người đầu tiên đi khỏi hầm lánh nạn dưới lòng đất, như những kẻ khai hoang từng chút từng chút mở rộng ra bên ngoài, tài nguyên và vật lực có hạn khiến quá trình này trở nên rất chậm, mấy trăm năm qua đi, họ có thể khai khẩn đến e rằng chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm, còn Khu Không Người chính là vùng đất chưa từng có ai mở mang đến được.

Không một ai biết đi sâu vào Khu Không Người sẽ gặp phải cái gì, phải chăng vẫn là hoang mạc hay vùng băng giá, phải chăng sẽ phát hiện thấy những nhân loại khác, hoặc chủng loài biến dị khác —— thậm chí cũng có thể là Thế Giới Mới, chốn vực sâu thăm thẳm được miêu tả trong mớ giáo lý khó thể tin cậy của các tông giáo mới nổi.

"Hết giỡn được nữa đâu," Trương Giai Lạc xếp bản đồ, hít sâu một hơi mới quay lại nhìn Tôn Triết Bình, "Anh..."

"Ừ," Tôn Triết Bình ngắt lời Trương Giai Lạc trước khi hắn kịp nói hết, "Tôi biết rồi."

"Anh lại biết cái gì nữa?" Trương Giai Lạc ngẩn ra, hắn cảm thấy mình nghe câu này sao thường xuyên quá.

"Biết cậu muốn nói gì."

Câu trả lời khiến Trương Giai Lạc câm nín, định mở miệng lại tiếp tục bị ngắt ngang.

"Đến lúc đó tính." Tôn Triết Bình đưa tay vỗ vỗ mặt đối phương, không biết có phải vì cồn, làn da dưới bàn tay có hơi nóng bỏng.

"Đến lúc nào tính?" Trương Giai Lạc bắt đầu tức giận, không muốn cứ thế bị Tôn Triết Bình lừa cho qua chuyện.

"Đến lúc chúng ta chia cách." Tôn Triết Bình hờ hững đáp.

Nghe vậy Trương Giai Lạc ngơ ngẩn, con ngươi trong mắt bỗng co rụt thoáng chốc, môi cũng khe khẽ run rất khó thấy, cuối cùng thở ra thật dài, nở nụ cười.

"Được a, vậy chúng ta cứ ở đây lâu thêm mấy ngày," Hắn duỗi hai chân, ngồi sát vào giường, gập chân như thường ngày dựa lên người Tôn Triết Bình, "Trong thành này có nhiều thứ hay ho, chờ anh dưỡng thương khỏe rồi có thể ra ngoài chơi thử."

"Ô, có thứ gì?" Tôn Triết Bình dùng bàn tay không bị thương kéo đuôi tóc dài sau lưng Trương Giai Lạc nghịch, vừa nghịch vừa hỏi không chút để tâm.

Trương Giai Lạc hứng lên, kể lại đủ chuyện trong thành, lúc bọn hắn vào thành có súng nên không tiện đi vòng vòng khắp nơi.

"Nghe có vẻ cuộc sống ở đây không tệ."

"Không thì anh ở lại đây đi vậy, với bản lĩnh của anh ở đâu cũng không khác nhau cho lắm." Trương Giai Lạc nhìn lên vách tường, nói không suy nghĩ.

"Cuộc sống kiểu đó chừng mười bữa nửa tháng, ở đâu cũng không sống nổi," Tôn Triết Bình hiếm thấy trào phúng một câu, "Nếu đều thế này, nhân loại sớm muộn đi đời."

Trương Giai Lạc ha ha cười, "Ai nói, nhân loại chỉ cần còn dục tính, thì sẽ không đi đời được."

"Thế à?" Tôn Triết Bình hơi mạnh tay chút, giật đuôi tóc Trương Giai Lạc bắt hắn ngẩng đầu lên nhìn mình, "Tỷ như tôi muốn thượng cậu, cũng đâu thể sinh ra đứa nhỏ nào."

"Anh muốn thượng tui?" Trương Giai Lạc chớp chớp hai mắt, vẻ mặt không hề thay đổi.

"Muốn chứ." Tôn Triết Bình thản nhiên nói.

"Vết thương trên tay anh không vấn đề đâu nhỉ?" Trương Giai Lạc gạt bỏ tay Tôn Triết Bình, bò lên giường tra xét cánh tay hắn.

Có lẽ không ngờ Trương Giai Lạc sẽ đáp như vậy, Tôn Triết Bình ngây ra mấy giây, mới lập tức tóm cánh tay Trương Giai Lạc, rướn sát đến hắn nói: "Cậu nghĩ sao?"

"Tui nghĩ a..." Trương Giai Lạc dán chóp mũi vào gò má đối phương, chậm rãi nói, "Nếu đều thế này, nhân loại mới sớm muộn đi đời."

"Lúc nãy tôi đã định nói," Tôn Triết Bình giữ chặt gáy hắn, cười một tiếng, "Có liên quan shit gì đến tôi hả."

.

Trương Giai Lạc nghĩ, nếu là một tháng trước, mình chắc chắn không ngờ sẽ có ngày lên giường với Tôn Triết Bình —— không đúng, hắn mơ mơ màng màng nhìn trần nhà, lại cảm thấy mình đã sớm biết sẽ có ngày này, ở vào thời điểm hắn còn chưa phát hiện —— bọn hắn gần như đã trở thành người thân nhất của nhau trên thế giới này, cũng như biết rõ, bọn hắn nhất định sẽ chia cách.

Hệt như một hạt giống từ da dẻ vùi vào mạch máu, theo dòng máu trôi qua ngũ tạng và tứ chi, cuối cùng ngưng lại nảy mầm trong tim, vươn rễ đâm vào cốt tủy, nở ra đóa hoa diễm lệ chưa người nào từng thấy, rồi mãnh nhiên héo tàn.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy mình rất may mắn, ở thế giới tàn khốc mà tự do này, một mình hắn sống bấy nhiêu năm không chết, còn sở hữu một hạt giống hoa có lẽ là cuối cùng trên thế giới, nhặt được một partner xịn, về sau nói không chừng còn có thể nhìn thấy cảnh sắc mà rất nhiều người chưa từng thấy qua, trước lúc đó, hắn còn có một nam nhân hắn cảm thấy rất tuyệt ——

"Cậu có thể tập trung một chút không?" Nam nhân kia cắn một cái lên mũi hắn.

"Fuck, anh suýt làm chết tui rồi," Trương Giai Lạc tức giận nói, "Con mẹ nó, tui còn ý thức đã là kỳ tích!"

"Còn tỉnh táo lắm," Tôn Triết Bình vén lọn tóc ướt mồ hôi trên trán hắn, "Mình đổi tư thế khác?"

Trương Giai Lạc mắng một câu, thậm chí định giơ ngón giữa vào mặt hắn, nhưng khi khó nhọc giơ được tay lên, lại vòng qua cổ đối phương như cũ.

"Anh đừng ra sức quá được không, thật uổng công băng bó."

Băng vải trên tay Tôn Triết Bình thấm máu, hiển nhiên vết thương đã nứt ra.

"Tôi dùng ít sức lắm rồi." Tôn Triết Bình cúi xuống bên tai hắn thấp giọng nói một câu, sau đó một lần nữa đâm mạnh vào thân thể hắn.

Trương Giai Lạc cắn răng, căng cả người, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nỗ lực thả lỏng bản thân, dốc lòng ôm chặt đối phương. Máu Tôn Triết Bình cọ lên người hắn, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và dục vọng, hắn chôn mặt vào ngực đối phương, nghe tiếng tim đập kịch liệt.

Hắn nghĩ Tôn Triết Bình có lẽ cũng như mình, biết đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối, mới xuống tay ác độc với mình thế này.

Về sau nhất định phải học cách nướng kỳ đà một mình.

Trước khi mất ý thức, Trương Giai Lạc nghĩ.

.

Bọn hắn không ai nhắc đến việc này nữa, ở thành Reno bảo dưỡng hết mấy ngày thì xuất phát.

Cho tới mấy ngày sau hai người trước lúc mặt trời xuống núi đến được trạm gác trên bản đồ kia, mới phát hiện nơi này đã sớm bỏ hoang, chỉ còn sót lại mấy cái lều vải và công sự đắp bằng đá tảng, cùng lá cờ xí không biết của thế lực nào tung bay trong gió.

Sát trạm gác là lưới thép dài đến tựa hồ không thấy điểm cuối, và sa mạc vô tận đang lóe tàn quang dưới ánh tà dương.

Trương Giai Lạc từ trên xe nhảy xuống, ngồi xổm bên lưới thép.

"Xem ra đúng là một bóng người cũng không có, khó trách kêu Khu Không Người." Tôn Triết Bình đứng cạnh hắn nói.

Trương Giai Lạc cảm thấy chuyện cười này thật quá nhạt, bó tay, dứt khoát mặc kệ hắn.

"Cậu có từng nghĩ qua?" Tôn Triết Bình lại tiếp tục nói.

"Ừ?" Hắn từ những mắt lưới thép nhìn ra sa mạc, mọi vật ánh lên võng mạc hắn đều bị cắt thành từng mảnh từng mảnh rời rạc.

"Nếu thật sự có tồn tại nơi mà cậu muốn tìm, nói không chừng đâu đâu cũng có loài hoa cậu mong chờ, hạt giống cậu mang đến căn bản không có ý nghĩa nào."

"Ừ đúng." Trương Giai Lạc gật đầu.

"Cậu biết là được." Tôn Triết Bình gõ gõ lưới thép, "Cũng chắc lắm, muốn xe qua được phải cắt một lỗ không nhỏ."

"Ô," Trương Giai Lạc lại gật đầu, đứng thẳng người dậy, "Tui để xe lại cho anh đi."

Không chờ Tôn Triết Bình mở miệng, hắn nói tiếp.

"Hiện giờ pin năng lượng không biết có đủ cho tui chạy một chuyến khứ hồi không, nếu giữa đường hết sạch, tui chỉ có thể vứt nó giữa hoang mạc, không bằng tặng anh, coi như kỷ niệm."

"Chúng ta hẹn một nơi đi, nếu tui về được, sẽ đến đó tìm anh, anh trả xe lại cho tui."

"Anh thấy trạm xăng kia thế nào?"

"Nếu tui không về được thì khỏi tính."

Hắn lải nhải nửa ngày, Tôn Triết Bình một câu cũng không trả lời, hắn cuối cùng khó nhịn quay đầu nhìn.

"Nói xong rồi?" Tôn Triết Bình vẫn giữ tư thế hệt như khi nãy, hai tay cắm trong túi.

"Nói xong rồi."

"Vậy bắt đầu đi, tôi thấy dao găm điện có thể cắt cái này... À không được, phải tiết kiệm pin năng lượng." Tôn Triết Bình thoáng dừng, lại nói: "Tôi nhớ trên xe có cưa?"

"Có... Ê!" Trương Giai Lạc hoàn hồn, túm lấy cổ áo Tôn Triết Bình, "Anh có biết tui đang nói gì không?"

"Tôi biết, tôi nói rồi, đến lúc đó tính," Tôn Triết Bình nhìn hắn, "Không phải bây giờ."

Trương Giai Lạc ngây ra vài giây mới hiểu ý Tôn Triết Bình, đầu tiên căm tức, sau đó là tâm trạng gì không rõ, vị trí tim trong lồng ngực co rút thành một khối muốn vỡ ra, khiến cả người hắn như một quả bóng xì hơi ngồi sụp xuống đất.

"Đó là lúc nào?"

"Lúc cậu muốn chia cách." Tôn Triết Bình ngồi vào cạnh hắn, cũng nhìn về phía lưới thép.

Trương Giai Lạc chôn mặt trên đầu gối, cười một tiếng, nghe không ra là trào phúng hay vui sướng.

"Tui muốn chia tay ngay bây giờ."

"Cậu không muốn, cậu chỉ không muốn hại chết tôi."

"Anh có thể bớt tự cho là đúng!" Trương Giai Lạc cuối cùng nhịn không nổi gào lên, chỉ kém đấm một đấm vào mặt đối phương.

"Cận chiến cậu không phải đối thủ của tôi, tôi có thể ngay lập tức đánh ngất cậu ném ra sau xe cho ngủ chung với da kỳ đà."

Uy hiếp trắng trợn khiến Trương Giai Lạc ngây ra, hắn biết Tôn Triết Bình thật sự dám làm.

"Rốt cuộc anh muốn sao đây?" Hắn vô lực rũ tay xuống.

Tôn Triết Bình nở nụ cười, duỗi tay chạm đến cổ Trương Giai Lạc, như thường ngày vuốt nhẹ làn da bên gáy đối phương rồi sờ đến sợi dây chuyền kia kéo ra ngoài, dùng dây chuyền mạnh tay lôi Trương Giai Lạc đến với mình.

Bọn hắn ở trước lưới thép hôn nhau, rồi chia cách, trước mắt là bụi cát bị gió cuốn lên, đập vào lều vải rách vá, nắng hoàng hôn sắp hòa vào mặt đất, và một tương lai xa xăm không rõ.

"Mang hạt giống của cậu, chúng ta đi ngắm hoa."

.

END
 
Last edited by a moderator:

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
55,992
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#2
Các class gần như dịch ra hoàn toàn, trừ Bounty Hunter và Treasure Hunter. Riêng chữ Utopia cũng giữ, vì nó có ý nghĩa rất lớn lao, ít nhất là với Lá. Utopia = paradise. Các địa danh viết hoa xem như các map lớn. Dưới đây là chú thích cho các cụm từ trong game được dịch ra.

Lái buôn lang thang = Travelling merchant
Lính đánh thuê = Merc
Người lữ hành = Traveller (tức người chơi)
Người biến dị = Splicer
Kỳ đà = Lizard
Trại lưu dân = Refugee camp
Vật tư = Supply = Consumables
Cận chiến = Melee
Phế tích = Ruins = Relics
Hầm lánh nạn cũng là một dạng camp, như refugee camp và ruin, những nơi cho người chơi tiếp tế supply, có thể từ mob hoặc NPC.

... lại post nhầm acc rồi.
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,841
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#3
"Anh từng thấy qua cái gì đỏ nhất?"

"Máu?"
Trước khi gặp Trương Giai Lạc cả đời Tôn Triết Bình mở mắt ra chỉ thấy máu. Trương Giai Lạc, có chăng, chính là đóa hoa đầu tiên và duy nhất xuất hiện trong đời anh, cho anh một khái niệm mới về màu đỏ thuần khiết hơn, trong trẻo hơn thứ vẩn đục kia.

"Anh từng thấy qua cái gì đỏ nhất?"

"Là cậu."

Tại sao Trương Giai Lạc lại là đóa hoa đầu tiên mà Tôn Triết Bình thấy ấy hả? Tôn Triết Bình có thích soi gương đâu!
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#4
Đọc xong truyện không ngủ nổi phải lên viết vài câu.
SEED viết về thế giới sau tận thế. Theme bản thân nó đã là lực hút chí mạng. Cảm giác đã từng có một cuộc chiến với kết quả là vũ khí hạt nhân xoá sổ mọi thứ tồn tại trên mặt đất. Những tàn tích của những thành phố, tàn tích của thế giới văn minh loài người, còn con người ta sống trong thiếu thốn, lo sợ, đấu tranh từng ngày để sống. Điêu tàn, hoang vắng, con người chịu trách nhiệm cho hậu quả của chính mình, trở về thời kì sơ khai khốn khó. Không hiểu sao lại nhớ đến GGO. Màu sắc đầy u tối, rợn người.
Nhưng trên cái nền tăm tối ấy lại nở rộ những đoá hoa thuần khiết nhất, rực rỡ nhất. Hai người gặp nhau thật ngẫu nhiên, nhưng lại như định mệnh. Tại sao nói là định mệnh, bởi họ không hề cảnh giác lẫn nhau trong cái thế giới nguy hiểm ấy. Tôn Triết Bình, ừ thì coi như tính cách ngông cuồng chơi bạo sống tn cx đc đi, còn Trương Giai Lạc cũng cảm thấy người partner "xịn" ấy không hề xa lạ chút nào. Thích nhất chính là hai người cứ ở bên nhau thật thoải mái tới muốn buông lơi phòng bị, chỉ muốn ở mãi trong cái ấm áp giữa hai người mà thôi.
Một đồng nhân xuất sắc, cái cảm giác khi đọc truyện rất khó tả, đan xem giữa cái rợn người lại có cái nhẹ nhàng, dịu êm, giống như bông hoa nở rộ rực rỡ trong hoang tàn, đầy trong sáng và đẹp đẽ.
.
.
Đại khái là đọc truyện xong quắn ếu ngủ đc, các ce thứ lỗi cho đống hằm bà lằm ở trên.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#5
Trước khi gặp Trương Giai Lạc cả đời Tôn Triết Bình mở mắt ra chỉ thấy máu. Trương Giai Lạc, có chăng, chính là đóa hoa đầu tiên và duy nhất xuất hiện trong đời anh, cho anh một khái niệm mới về màu đỏ thuần khiết hơn, trong trẻo hơn thứ vẩn đục kia.

"Anh từng thấy qua cái gì đỏ nhất?"

"Là cậu."

Tại sao Trương Giai Lạc lại là đóa hoa đầu tiên mà Tôn Triết Bình thấy ấy hả? Tôn Triết Bình có thích soi gương đâu!
IQ chị quá thấp hôm nay mới hiểu câu cuối.

Hí hí hí, sướng ~ :love:

 

Bình luận bằng Facebook