[ Song Quỷ] Ta là cụ cố nhà ngươi!

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#1
Tên truyện: Ta là cụ cố nhà ngươi!

Tác giả: Kychiro (Ky_Hanon)

Thể loại: Đồng nhân, huyền huyễn, fic ngắn...

Tình trạng: Đang tiếp diễn

Pairing: Song Qủy

Lưu ý:

- Nhân vật không thuộc về tui, họ thuộc về Hồ Điệp baba

- Đăng ở đây trước, đăng ở trên Wattpad sau.

Lời tựa đề:

- Chúc mừng sinh nhật Ngô Vũ Sách, một trong hai nhân yêu duy nhất của Liên Minh, dù là có hơi trễ một chút:giggle:

- Như mọi Fan trên thế giới này, chúc anh luôn hạnh phúc bên người mình thương.

- Có lẽ hơi một chút OOC, nhưng mọi người đã sẵn sàng chưa?

Tóm tắt:

Ngô Vũ Sách, phó đội trưởng Hư Không, một trong hai nhân yêu duy nhất của Liên Minh, chưa một mảnh tình vắt vai, đang có tình cảm khó nói với đội trưởng nhà mình. Nguyện vọng duy nhất bây giờ là cống hiến hết mình cho Hư Không và Liên Minh Vinh Quang.

Mẹ đội phó, ngươi luôn mong có cháu bế nhưng thấy con trai vẫn chậm chạp, chưa có đối tượng gì nên đã hành động nhanh, hẹn sẵn đối tượng gặp mặt.

[ Con xem, người ta nhiệt tình như vậy, phải tiếp đón thật chu đáo vào. Mẹ cúp máy đây.]

Chỉ vài câu ngắn ngủi, Ngô Vũ Sách phải đi gặp mặt người mà mẹ mình cho là hiền thê lương mẫu.

-- Lúc gặp mặt:

" Ta là cụ cố của con!" Hồng Thiên Liên mỉm cười giới thiệu

" Hả."

-- Lúc đi chơi:

Ngô Vũ Sách quan ngại, mình có nên đi làm giấy đăng ký phá sản luôn không nhỉ.

-- Lúc đánh ghen (?)

Choang, hai thanh kiếm va chạm vào nhau

" Ê, Lý Hiên! Tỉnh lại mau!"

' Lý Hiên' cười khinh, vung kiếm, một vòng pháp xuất hiện dưới chân Ngô Vũ Sách.

Mắt Ngô Vũ Sách bỗng tối sầm lại, cả người thoát lực đổ xuống. Cánh tay của Lý Hiên đúng lúc đưa ra, vòng lấy hông cậu.

" Để cân bằng, chúng ta nên giải quyết một mệnh âm chứ nhỉ." Hắn cười ta, hơi thở phà vào lỗ tai, đè cả hai người xuống sàn.

....

" Cút!" Ngô Vũ Sách một cước đạp mạnh, Lý Hiên bay thẳng vào mặt tường.

-------------------------------------------

Chương 1:

0.


Song tinh.


Một tinh thuần âm, một tinh thuần dương


Song tinh hội tụ, là phúc hay họa, không ai lường trước được.


Họ sẽ cùng nhau nắm tay đi tới hạnh phúc, hay sẽ loại trừ, tiêu diệt lẫn nhau?


1.


Căn phòng u tối, những ngọn nến trở thành vật sáng duy nhất của căn phòng.


Một người đàn ông khoác trường bào được thêu hình cây cối cầu kì màu xanh trên nền trắng đang dơ tay bấm ngón, tính quẻ. Dưới chân là một pháp trận với hình thù phức tạp, bí ẩn.


Khuôn mặt nghiêm nghị, mái tóc cắt tém gọn gàng, đôi mắt nhíu lại, tay phải cầm chặt một thanh gỗ. Một giọt mồ hôi rịn trên chán.


Cạch


Thanh gỗ trong tay người đàn ông đó, gẫy.


“ ...Đây là điểm họa.” Người đàn ông nhíu mày.


Đột nhiên, một cơn gió xuất hiện thổi tắt tất cả các ngọn nến. Trận pháp dưới chân người đàn ông bỗng sáng lên.


“ Đây...Đây là!” Người nọ ngạc nhiên


Từ trong ánh sáng đó, một bóng người xuất hiện. Đó là một thiếu nữ có thân hình mảnh mai, khoác một bộ chiến bào vải màu tím, làm nổi bật làn da trắng mịn. Mái tóc màu bạc, đôi mắt nhắm lại, giữa trán xăm một ấn ký, tôn lên khuôn mặt thanh tú của người nọ. Trên đầu đội mặt nạ quỷ, bên hông dắt một thanh kiếm.


Một thiếu nữ đang ngủ say


“ ...Hồn?”


Người thiếu nữ đang nhắm mắt kia bừng tỉnh


Cửa sổ phòng đột ngột bật ra, ánh nắng chiếu vào, người thiếu nữ biến mất.


“ Biến mất rồi?”


2.


Ngô Vũ Sách, đội phó chiến đội Hư Không, một trong hai người của cặp đôi hợp tác Song Qủy chuyên dùng Qủy Kiếm Sĩ gần đây rất phiền não.


Nguyên nhân của cơn phiền não này bắt nguồn từ cuộc điện thoại sáng nay của mẹ anh.


[ Con trai, mẹ không cầu mong con làm nên nghiệp lớn, chỉ cầu mong con bình an.]


“ Dạ?”


[ Con xem, con của anh trai họ của ông nội bố vợ con đã kết hôn rồi. Mẹ mong mỏi con mau về nhà kết hôn đi, rồi sau đó quay lại Liên minh chuyên nghiệp cũng không muộn.]


“ Mẹ, con đã nói rồi, con vẫn còn trẻ, chưa muốn lập gia đình vội.”


[ Mẹ biết con sẽ nói vậy, nên mẹ đã sắp xếp cho con gặp mặt rồi.]


“ Mẹ đã hẹn người ta rồi?! Sao mẹ có thể…”


[ Hừm, biết thế nào là con sẽ tức giận nên mẹ mới không nói. Dù sao cô nương nhà người ta cũng đã đồng ý gặp mặt, con cũng nên sửa soạn đồ đi hẹn với người ta đi.]


“ Cái này… tuần này bọn con sắp phải thi đấu, không có thời gian rảnh được.”


[ Con đừng lừa mẹ làm gì, mẹ hỏi đội viên chiến đội nhà con rồi. Cậu ta bảo tuần này là tuần nghỉ xả hơi của Liên Minh, ai cũng lên kế hoạch đi chơi rồi, mỗi mình con ở lại chiến đội tiếp tục huấn luyện.]


[ Đó là một cô nương thanh tú, xinh đẹp, sẽ rất phù hợp với con.]


[ Cô nương đó đã đồng ý tự bay đến thành phố X để gặp mặt trực tiếp con.]


[ Con xem, người ta nhiệt tình như vậy, phải tiếp đón thật chu đáo vào. Mẹ cúp máy đây.]


“ Ơ, khoan…” Ngô Vũ Sách nôn nóng, anh phải làm gì đây. Rõ ràng là đã họp bàn về việc này rồi. Ít nhất cũng phải chờ khi anh giải nghệ thì mới tính chứ.


Mệt ghê.


3.


“ Mặc đẹp ghê, đi đâu vậy?” Đội trưởng Hư Không, Lý Hiên đầy cửa vào thì thấy đội phó nhà anh tóc tai chỉnh chủ, mặc bộ vest phẳng phiu.


Hôm nay, Ngô Vũ Sách chải đầu gọn gàng, vest kẻ sọc làm thân hình mảnh khảnh của anh càng rõ ràng hơn.


Rất đẹp.


Lý Hiên thầm nghĩ, tay phụ giúp Ngô Vũ Sách chỉnh lại cổ áo.


“ Đi gặp vị hôn phu.”


“ Hả” cánh tay hơi chững lại. “ Bác gái thúc dục à?” tiếp tục làm như không có chuyện gì.


“ Ừ, lần này có vẻ rất phiền phức. Nhân gia còn trực tiếp đặt vé máy bay đến đây.”


“ Thế thì vất vả rồi.” bàn tay của Lý Hiên từ cần cổ mỏng manh khẽ trượt xuống sống lưng thẳng tắp của Ngô Vũ Sách.


Ừm, chỗ này vẫn còn nhàu. Anh vuốt nhẹ, thân hình của Ngô Vũ Sách khẽ rung


“ Hừ, chẳng sao cả, dứt điểm với người ta lần nữa là được.” Tay Ngô Vũ Sách đập một cái trên cánh tay đang vuốt loạn bên hông.


Lý Hiên cười, dịch gần lại, vòng tay ôm lấy sau lưng của Ngô Vũ Sách, đầu đặt trên vai, miệng kề sát vành tai của cậu.


“ Cố lên.” hơi thở phả ra thẳng tắp tới màng nhĩ của Ngô Vũ Sách, khiến vành tai của cậu đỏ dần lên.


“ Tất nhiên.” bàn tay của hai người lồng chặt vào nhau.


4.


“ Đội trưởng, đội phó hôm nay đi gặp mặt rồi ạ?” Một thành viên hỏi.


Lý Hiên nhướng mày, quay ra hỏi Lý Tấn “ Chú nói cho cậu ta hả?”


Lý Tấn vội xua tay lắc đầu, liên tục phủ nhận việc mình đã làm.


Lý Hiên im lỉm không nói gì, chăm chú nhìn Lý Tấn khiến cậu úa mồ hôi lạnh ra liên tục.


“ Đội trưởng, em hứa là sẽ không đem đi nói với người nào đâu.” Lý Tấn giơ tay xin thề, làm hành động khóa miệng lại.


“ Cậu liệu hồn cho tôi.” Gật gật.


“ Những người còn lại rảnh quá phải không? Đi thêm huấn cho tôi!”


Nhóm tuyển thủ còn lại kêu oán trời đất, rõ ràng là ngày nghỉ sao lại đi huấn luyện làm gì.


Kêu thì kêu, mông thì vẫn phải lê, quyền uy của đội trưởng là không thể phản kháng được. Nhất là khi anh ấy đang cáu.


5.


Lý Tấn có chuyện hay mà không được đem kể thì uổng phí lắm


Nhất là điều càng cấm, thì càng muốn nói.


“ Đội trưởng, em không hề thất hứa với anh.”


Anh chỉ cấm nói, chứ không cấm chat, em không hề thất hứa.


Loa phát thanh thông tấn xã Lý Tấn của chiến Đội Hư Không ngày hôm nay vẫn tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ.


6.


Quét một vòng Liên Minh, cậu chỉ có thể tìm được hai người có thể sẵn sàng bát quái với cậu.


Một, Hoàng Thiếu Thiên, vị Kiếm Thánh lắm mồm.


Hai, Phương Duệ, Khí công sư theo tà.


Có điều….


“ Hai người này hôm nay rủ nhau đi nghỉ đấy à…?” Avatar một màu xám xịt. Cậu lăn con trỏ chuột nhìn danh sách bạn bè của mình.


“ Ý, cô em này cũng được này.”


Lý Tấn di con trỏ vào Avatar in hình pháp sư nguyên tố.


[ Em gái Đới Nghiên Kỳ à….]



7.


Một tiệm cafe cổ điển, một chàng trai đẹp tựa ánh trăng cao ngồi trầm ngâm. Chàng trai đó ngồi đọc sách, chân vắt chéo, ngón tay thon dài khẽ lật từng trang sách.


Tiệm Cafe mà Ngô Vũ Sách chọn hôm nay nằm ở góc khuất của quảng trường thành phố X. Nói hẻo lánh thì không hẳn, ngồi đây thì vẫn có thể nhìn bao quát được toàn thành phố. Có điều khu vực này không có nhiều thứ hấp dẫn nên chỉ có một bộ phận nhỏ người dân đi qua nơi này.


Mình có chọn nơi quá khó tìm không nhỉ?


Anh tự hỏi vì sắp đến giờ hẹn rồi mà không thấy người kia đâu.


Ring ring


Cửa chuông vang lên, một người phụ nữ tóc bạch kim, đôi mắt màu xanh đậm tiến vào, tô son đỏ, mặc chiếc đầm trắng ánh tím tiến vào.


Là cô gái này?


“ Anh là Ngô Vũ Sách?” Cô gái đó đi đến trước mặt cậu.


Nhìn lại gần, anh mới thấy rõ ràng hơn đôi mắt của cô gái này, màu tím, một màu sắc huyền bí. Anh cảm tưởng như có thể nhìn thấy được mình trong đôi mắt của đối phương.


Thấy Ngô Vũ Sách để ý tới đôi mắt của mình, cô khẽ mỉm cười gật đầu.


" Khụ." Không nên nhìn chằm chằm vào người ta quá lâu. " Xin chào, tôi là Ngô Vũ Sách." Anh mỉm cười, đối phương cũng gật đầu chào, tay khuấy ly nước đặt trên bàn, giới thiệu bản thân.


“ Tôi là Hồng Thiên Liên.”


Bỗng dưng anh cảm thấy lạnh toát người, sao cái tên này nghe quen quen thế nghỉ.


“ Cụ cố của cậu.”


8.


Hình như ban nãy vừa có gió lớn, cậu tự dưng không nghe thấy được gì cả.


“ Xin lỗi...cô nói gì cơ?”


“ Hồng Thiên Liên, cụ cố của cậu.”


‘ Rầm’ một tiếng, Ngô Vũ Sách tức giận.


“ Mong cô đừng đùa, cụ của tôi đã mất cách đây rất lâu.”


Cô gái đó, Hồng Thiên Liên nhướng mày


“ Cậu không thấy tôi rất giống cậu sao?”


“ Ngày nay, với công nghệ phẫu thuật khuôn mặt, nhìn cô giống tôi cũng không có gì lạ lẫm.”


Ngô Vũ Sách toát ra một câu chắc nịch như vậy, bởi đã từng có trường hợp một fan hâm mộ quá khích vì muốn giống thần tượng nên đã đi phẫu thuật lại toàn bộ khuôn mặt của mình.


“ Đây không phải là phẫu thuật. Là tự nhiên.” cô gái đó khẽ vuốt tóc mai của mình, mắt khẽ liếc Ngô Vũ Sách.


“ Với cả, làm sao tôi có thể biết được tên cụ cố của cậu chứ.”


Nghe người trước mắt nói như vậy, Ngô Vũ Sách cũng chẳng phản bác được điều gì.


Qủa thật, không ai lại rảnh đến nỗi đi tra ngược lại tên cụ cố mấy đời nhà anh cả. Hơn nữa, họ ‘ Hồng’ là họ bên ngoại của anh, người thường thì sẽ đi tra họ bên nội của anh, không phải ngoại.


“ Chúng ta đi chỗ khác.” Cậu đứng dậy.


“ Từ từ đã nào cháu trai~” Hồng Thiên Liên nhấn Ngô Vũ Sách ngồi xuống ghế trở lại, mặt cười gian nói


“ Chúng ta còn có rất nhiều thời gian.”


Từ trong túi áo, Hồng Thiên Liên lấy một lá bùa ra, một luồng sáng màu tím phát ra, bao trùm lấy cả hai người.


“ Ta sẽ nói cho con biết tại sao ta lại ở đây.”


9.


Đới Nghiên Kỳ: Vậy là hôm nay áp suất của đội trưởng anh thấp lắm hả?


Lý Tấn: Đúng vậy, cứ nhắc đến đội phó là áp suất từ anh ấy lại càng khiếp hơn. Cảm tưởng như cả thế giới bị đóng băng luôn.


Đới Nghiên Kỳ: đeo kính.img Vậy là anh không biết gì rồi, đây rõ ràng là hint tung tóe bắn ra mà.


Lý Tấn: Mời cô em chỉ điểm.


Đới Nghiên Kỳ: Này nhá, anh thử nhớ lại xem, bình thường đội trưởng và đội phó nhà anh có hành động gì không?


Lý Tấn: Ví dụ như?


Đới Nghiên Kỳ: Ôm chặt và lâu hơn bình thường.


Lý Tấn: Có, nhưng đấy chẳng phải là bình thường sao? Anh với đội phó cũng thường như vậy.


Đới Nghiên Kỳ: Thế phản ứng của đội trưởng anh như thế nào?


Lý Tấn nhớ lại thời điểm chiến thắng hiểm mùa 8, cậu đã chạy đến ôm chặt đồng đội mình. Khi ấy, không hiểu sao, lúc chạy đến chúc mừng với Ngô phó thì bỗng dưng cảm thấy lành lạnh.


Cứ tưởng là do điều hòa nhà thi đấu gặp vấn đề, giờ nghe cô em này nói thì thấy suy nghĩ của mình quá ngây thơ rồi.


Lý Tấn: Trời trở lạnh.


Đới Nghiên Kỳ: Rõ ràng mà đúng hông?


Lý Tấn: *Like*


Lý Tấn: Hôm nay cũng vậy, Ngô phó đi xem mắt.


Đới Nghiên Kỳ: *Shock emoji* Không thể nào! Cp Song Qủy của em sắp bị tan vỡ rồi sao!!!


Lý Tấn: Song Qủy? Giờ cuối cùng cũng hiểu sao fan đặt biệt danh thế rồi.


Đới Nghiên Kỳ: Trọng điểm không phải cái này * Đập bàn.img* anh mau nói rõ cho tui đi!


Lý Tấn: Là thế này….



10.


Trung Hoa đại lục xưa kia có rất nhiều nhà tu hành và trường phái, nổi bất nhất phải kể đến là Võ sư, Kiếm sư, Pháp sư và Y sư.


Một trường phái được phân ra rất nhiều nhánh nghề khác nhau.


Tuy nhiên, ngành nghề của chúng ta lại không hề nằm trong số đó.


Cầm trong tay thái đao ấn quỷ.


Dùng quỷ chém quỷ


Dùng trận ấn trận


Chúng ta là quỷ kiếm sĩ.


“ Nghe hiểu không?” Hồng Thiên Liên cười tươi hỏi, trên tay tuôn ra dòng khí vẽ hình minh họa.


Ngô Vũ Sách mắt tròn mắt dẹt, bình tĩnh nhâm nhi ngụm trà, nhưng bàn tay run rẩy đã hoàn toàn bán đứng tâm trạng của anh.


Rõ ràng là anh vừa nghe lại tiểu sử hình thành của Lục Địa Vinh Quang được giới thiệu đầu đề trong mỗi lần đăng nhập Vinh Quang.


Cái gì Võ sư, Pháp sư, Y sư hay Kiếm sư, trong lời giới thiệu của bà cô này rõ ràng thiếu hai hệ nữa là Xạ Thủ và Ám Dạ.


Lẽ nào đây là vừa trốn trại?


Chát


“ Vô lễ! Ta không có giới thiệu lại cái đầu đề nhảm nhí của cái game đó. Thời của ta còn chưa có súng đạn, sao lại có Xạ Thủ được. Còn ngành nghề Ám Dạ của chúng ta lại là kẻ thù chung của toàn nhân loại, cần bị dấu kĩ là tất nhiên.” Hồng Thiên Liên nói như thể hiểu được ý nghĩ của Ngô Vũ Sách.


Kẻ thù chung của toàn nhân loại đó.


Ngô Vũ Sách hắc tuyến, chúng ta nên tự hào vì điều này sao.


11.


“ Nhưng con vẫn chưa biết lí do vì sao cụ lại xuất hiện ở đây.”


( Ngô Vũ Sách đã hoàn toàn tin tưởng người trước mắt mình là cụ cố mấy đời của mình. Nhất là sau khi anh tận mắt chứng kiến cụ dùng bùa cách âm, bùa tĩnh lặng, bùa xua đuổi và bùa trừng phạt cho cái tên biến thái ngoài đường.


Đồng thời, anh cũng tỏ vẻ, cụ có chắc mình không phải là Thầy trừ tà chứ.)


“ Đương nhiên là diệt họa ngàn năm của gia tộc ta rồi.”


Vâng?


“ Họa ngàn năm...ý cụ có phải là con quỷ mà gia tộc đã phong ấn trong thái đao để ở nhà không?” Ngô Vũ Sách liền nhớ lại thanh đao cổ được trưng bày bên nhà họ ngoại anh.


“ Nhóc đừng có hiểu lầm, con quỷ đó đã kí kết khế ước với gia tộc ta. Nói dễ nghe là thú triệu hồi, nói khó nghe thì là pet của gia tộc.”


P-Pet?


“ Cụ lên dương gian được bao lâu rồi?” Ngô Vũ Sách thắc mắc, rõ ràng là cách dùng từ của cụ rất trẻ trung và mới mẻ.


“ À, cái này…” Hồng Thiên Liên ngập ngừng, sao cô có thể kể cho nó về đoạn thời gian đen tối khi cô vừa mới đến chứ.


( Ôi, bọn trẻ bây giờ, chẳng biết kính trọng thiếu nữ gì cả. Suốt ngày đi trêu gẹo người ta. Còn phí đồ ăn thế chứ.)


“ Nói chung là ta đã được một người tốt bụng giúp đỡ.”


Nhắc tới đây, Hồng Thiên Liên mới nhớ lại, cái người giúp đỡ mình trong có vẻ quen quen.


“ Còn một điều nữa con thắc mắc nãy giờ.” Ngô Vũ Sách hoài nghi “ Tại sao vị hôn phu của con lại là cụ? Nếu vậy vị hôn phu thật sự của con đâu rồi?”


Hồng Thiên Liên chột dạ, “ Ta đã thôi miên mẹ con. Tinh thần lực của mẹ con khá yếu, dễ bị mắc lừa.”


Chứ không phải của cụ quá bá sao.


“ Trở lại vấn đề chính, ta trở lại dương gian vì một phần là do có người triệu hồi, một phần là hiện tượng song tinh lại lần nữa tái diễn.”


Nói tới triệu hồi, nếu không phải cô đồng ý, thì đừng mong cô xuất hiện.


“ Song tinh? Có phải là hiện tượng khi người sinh ra vào đúng thời điểm thuần dương gặp đúng người sinh ra thuần âm không?”


“ Chính xác, xem ra con cũng có tìm hiểu điều này." Cô gật gù tự hào, may quá hậu nhân vẫn phổ cập cái này cho hậu bối. " Ngô Vũ Sách, con sinh ra đã là thể thuần âm.”


Ngô Vũ Sách nhíu mày, anh thực sự không ưa thích mấy cái thiên mệnh này chút nào.


“ Nhưng nếu con không phải là thuần âm hay thuần dương, thì cụ có xuất hiện không ạ.”


“ Ta vẫn sẽ, dù không phải là con đi chăng nữa. Trách nhiệm của gia tộc ta là bảo vệ người thuần âm.”


“ Thế người còn lại thì sao ạ?” Ngô Vũ Sách hỏi


“ Người đó có gia tộc khác bảo vệ.”


Bảo vệ trước cái gì?


Ác linh.


12.


Ác linh khác với quỷ.


Qủy là một giống loài, còn ác linh, thì lại là linh hồn đã chết trở nên đen tối.


Khi một ác linh bám vào một người, nó sẽ làm tăng cảm xúc tiêu cực của người nọ. May mắn là cơ thể suy nhược, còn tệ nhất, là chết.


Không chỉ chết một mình, còn kéo theo cái chết của những người xung quanh.


Bình thường thì ác linh chỉ ngụ trú ở một nơi, rất ít đi lung tung. Nhưng khi song tinh xuất hiện, chúng sẽ bám theo hai người nọ.


Nếu như họ không khống chế được cảm xúc của mình, thần khí sẽ đen lại, áp lực như băng tỏa ra bốn phía, gây hại cho những người xung quanh.


“ Vậy trên người con hiện giờ-” Ngô Vũ Sách giật mình


“ Đừng lo, người mang dòng máu họ Hồng không yếu đến vậy. Cảm xúc của con rất ổn định, vững vàng, không dễ bị giao động.”


Ngô Vũ Sách thở phào khi nghe những lời này.


“ Nhất là tinh thần hi sinh vì đồng đội của con.”


“ Dạ.” Đồng tử Ngô Vũ Sách mở lớn


“ Con đã lựa chọn con đường khác so với khả năng chân chính của mình, vì người kia, đúng không?” Hồng Thiên Liên cười ranh mãnh “ Ta có xem tất cả trận đấu của con với anh ta. Đẹp đấy.”


“ Khụ.” Tự dưng được cụ cố mấy đời của mình khen như vậy, Ngô Vũ Sách có chút xấu hổ.


“ Con cảm ơn cụ.”


“ Đừng gọi ta là cụ!” Hồng Thiên Liên vỗ đầu một cái.


“ …”


13.


“ Con mời cụ đi ăn trưa.” Ngô Vũ Sách chán nản, đánh lạc hướng sang chuyện khác.


Nghe tới đồ ăn, mắt Hồng Thiên Liên sáng rực.


“ Nhanh lên, ta đói chết rồi!” Ngô Vũ Sách còn chưa kịp trả tiền bánh, thì người đã mất dạng.


Thật đấy à, lắc đầu chán nản, thanh toán xong liền chạy vội ra cửa.


" Người đâu rồi...." Nhìn xung quanh, Ngô Vũ Sách mãi mới tìm được cái đầu trắng giữa biển người. Anh chạy lại gần, thấy đó là một cửa hàng đồ nướng. Chủ cửa hàng đang dùng quạt để làm lửa cháy lên, nướng những xiên thịt thơm ngon đặt trên khay. Những miếng thịt đỏ hồng được quét bởi một lớp dầu ăn, khi chín, thịt sẽ chuyển vàng, mỡ sẽ chảy xuống, rất tạo kích thích cho những cái bụng đói.


Hồng Thiên Liên thấy cháu mình đến rồi liền tay xách nách mang túi đồ ăn lại gần.


“ Thánh toán dùm ta!” Hồng Thiên Liên mặt hứng hở, chạy sang hàng khác.


Ngô Vũ Sách lại móc hầu bao ra lần nữa. Ông chủ liền chỉ chỉ sang gian các hàng khác kế bên. Anh quay đầu, thấy những người chủ gian bên cạnh mỉm cười, vẫy vẫy tay, tạo dấu hiệu thanh toán.


Ngô Vũ Sách: ...


“ Ta muốn cái này, nhóc mau lại đây.”


“ Cái này.”


“ Cái này, và cái này.”


Nhìn đống đồ trên tay cụ cố của mình, Ngô Vũ Sách không nhịn được buộc miệng


“ Cụ là heo à!”


“ Vô lễ! Ta là một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp hẳn hoi đấy nhá!”


Nói xong, mắt Hồng Thiên Liên liền sáng như sao. Ngô Vũ Sách bỗng cảm thấy không ổn, chậm rãi quay đầu lại…


=.=


Chợ ăn nhanh, nơi hiện diện của những món ăn siêu cấp phong phú và thơm ngon.


Giờ này mà cũng mở hả, Ngô Vũ Sách lặng thương cho hầu bao của mình. Bình thường cũng chẳng tiêu xài gì mấy đâu, mua mấy món ăn cũng chẳng hề hấn gì. Nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở cùng cái bụng không đáy của cụ, anh tự hỏi, giờ dăng ký làm giấy báo phá sản có kịp không nhỉ.


Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh ra hiệu cho Hồng Thiên Liên chờ một lúc, bật máy.


“ Ngô Vũ Sách xin nghe.”


“ Cứu em với!!!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ đầu bên kia.


“ Hả?”
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Căn phòng u tối, những ngọn nến trở thành vật sáng duy nhất của căn phòng.


Một người đàn ông khoác trường bào được thêu hình cây cối cầu kì màu xanh trên nền trắng đang dơ tay bấm ngón, tính quẻ. Dưới chân là một pháp trận với hình thù phức tạp, bí ẩn.


Khuôn mặt nghiêm nghị, mái tóc cắt tém gọn gàng, đôi mắt nhíu lại, tay phải cầm chặt một thanh gỗ. Một giọt mồ hôi rịn trên chán.


Cạch


Thanh gỗ trong tay người đàn ông đó, gẫy.


“ ...Đây là điểm họa.” Người đàn ông nhíu mày.


Đột nhiên, một cơn gió xuất hiện thổi tắt tất cả các ngọn nến. Trận pháp dưới chân người đàn ông bỗng sáng lên.


“ Đây...Đây là!” Người nọ ngạc nhiên


Từ trong ánh sáng đó, một bóng người xuất hiện. Đó là một thiếu nữ có thân hình mảnh mai, khoác một bộ chiến bào vải màu tím, làm nổi bật làn da trắng mịn. Mái tóc màu bạc, đôi mắt nhắm lại, giữa trán xăm một ấn ký, tôn lên khuôn mặt thanh tú của người nọ. Trên đầu đội mặt nạ quỷ, bên hông dắt một thanh kiếm.


Một thiếu nữ đang ngủ say


“ ...Hồn?”


Người thiếu nữ đang nhắm mắt kia bừng tỉnh



Cửa sổ phòng đột ngột bật ra, ánh nắng chiếu vào, người thiếu nữ biến mất.


“ Biến mất rồi?”
Ta thề với cô ta đọc cái này ta ko hiểu gì hết :v . Cảm giác như mình sáng nay mở lap sai cách rồi !
[ Em gái Đới Nghiên Kỳ à….]
Cảm giác Lý Tấn sắp gây họa !
“ Xin lỗi...cô nói gì cơ?”


“ Hồng Thiên Liên, cụ cố của cậu.”


‘ Rầm’ một tiếng, Ngô Vũ Sách tức giận.


“ Mong cô đừng đùa, cụ của tôi đã mất cách đây rất lâu.”


Cô gái đó, Hồng Thiên Liên nhướng mày


“ Cậu không thấy tôi rất giống cậu sao?”


“ Ngày nay, với công nghệ phẫu thuật khuôn mặt, nhìn cô giống tôi cũng không có gì lạ lẫm.”


Ngô Vũ Sách toát ra một câu chắc nịch như vậy, bởi đã từng có trường hợp một fan hâm mộ quá khích vì muốn giống thần tượng nên đã đi phẫu thuật lại toàn bộ khuôn mặt của mình.


“ Đây không phải là phẫu thuật. Là tự nhiên.” cô gái đó khẽ vuốt tóc mai của mình, mắt khẽ liếc Ngô Vũ Sách.


“ Với cả, làm sao tôi có thể biết được tên cụ cố của cậu chứ.”


Nghe người trước mắt nói như vậy, Ngô Vũ Sách cũng chẳng phản bác được điều gì.
Khoan khoan khoan cái nhân thiết gì đây??? Quát đờ heo sao có vụ cụ cố gì ở đây vậy??? Còn nữa sao lại còn mang tên như cái thanh vũ khí Hồng Liêm Thiên Vũ vậy :v ?????

Ngô Tuyết Phong mắt tròn mắt dẹt, bình tĩnh nhâm nhi ngụm trà, nhưng bàn tay run rẩy đã hoàn toàn bán đứng tâm trạng của anh.
Cô gái à, sao cô có thể nhầm lẫn Phong ca nhà tui vô đây vậy :V ???


Song tinh? Có phải là hiện tượng khi người sinh ra vào đúng thời điểm thuần dương gặp đúng người sinh ra thuần âm không?”


“ Chính xác, xem ra con cũng có tìm hiểu điều này." Cô gật gù tự hào, may quá hậu nhân vẫn phổ cập cái này cho hậu bối. " Ngô Vũ Sách, con sinh ra đã là thể thuần âm.”


Ngô Vũ Sách nhíu mày, anh thực sự không ưa thích mấy cái thiên mệnh này chút nào.


“ Nhưng nếu con không phải là thuần âm hay thuần dương, thì cụ có xuất hiện không ạ.”


“ Ta vẫn sẽ, dù không phải là con đi chăng nữa. Trách nhiệm của gia tộc ta là bảo vệ người thuần âm.”


“ Thế người còn lại thì sao ạ?” Ngô Vũ Sách hỏi


“ Người đó có gia tộc khác bảo vệ.”


Bảo vệ trước cái gì?


Ác linh.
Trời đậu rốt cục là cái drama gì mà ma quỷ tứ tán thế lày :v ????
Càng lúc càng có mùi kinh dị đô thị vậy :v !

“ Cụ là heo à!”


“ Vô lễ! Ta là một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp hẳn hoi đấy nhá!”


Nói xong, mắt Hồng Thiên Liên liền sáng như sao. Ngô Vũ Sách bỗng cảm thấy không ổn, chậm rãi quay đầu lại…


=.=


Chợ ăn nhanh, nơi hiện diện của những món ăn siêu cấp phong phú và thơm ngon.


Giờ này mà cũng mở hả, Ngô Vũ Sách lặng thương cho hầu bao của mình. Bình thường cũng chẳng tiêu xài gì mấy đâu, mua mấy món ăn cũng chẳng hề hấn gì. Nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở cùng cái bụng không đáy của cụ, anh tự hỏi, giờ dăng ký làm giấy báo phá sản có kịp không nhỉ.


Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh ra hiệu cho Hồng Thiên Liên chờ một lúc, bật máy.


“ Ngô Vũ Sách xin nghe.”


“ Cứu em với!!!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ đầu bên kia.


“ Hả?”
Ặc, ko phải cu Lý Tấn đó chứ :v ??? Thực sự đây là cụ của Sách hay là ai đây? tui vẫn nghi ngờ lắm v\"v
 

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#3
Ta thề với cô ta đọc cái này ta ko hiểu gì hết :v . Cảm giác như mình sáng nay mở lap sai cách rồi !


Cảm giác Lý Tấn sắp gây họa !


Khoan khoan khoan cái nhân thiết gì đây??? Quát đờ heo sao có vụ cụ cố gì ở đây vậy??? Còn nữa sao lại còn mang tên như cái thanh vũ khí Hồng Liêm Thiên Vũ vậy :v ?????



Cô gái à, sao cô có thể nhầm lẫn Phong ca nhà tui vô đây vậy :V ???




Trời đậu rốt cục là cái drama gì mà ma quỷ tứ tán thế lày :v ????
Càng lúc càng có mùi kinh dị đô thị vậy :v !



Ặc, ko phải cu Lý Tấn đó chứ :v ??? Thực sự đây là cụ của Sách hay là ai đây? tui vẫn nghi ngờ lắm v\"v
Bí mật sẽ được giải đáp trong chương sau.

Tui sửa lại lỗi rồi, cảm ơn nàng.
 

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#4
Chương 2

14.


Nghe tiếng hét thê thảm, Ngô Vũ Sách nhìn lại người gọi cho mình: Lý Tấn.


“ Cậu lại chọc đội trưởng đấy à. Lần này là làm sao?”


[ Đội phó, em thề làm em không có thất hứa với ảnh. Ảnh cấm em không đi nói chuyện anh đi xem mặt với người khác, em không nói! Em chỉ chat với tiểu Đới bên Lôi Đình thôi mà.]


“ Cậu đem chuyện tôi đi xem mặt kể lể với toàn Liên Minh?” Chán Ngô Vũ Sách giật giật.


[ Không có! Em chỉ kể với mỗi tiểu Đới thôi! Con bé đã hứa là sẽ không nói, không chat với ai rồi!]


“ Nhưng không cấm gửi màn hình chụp.”


[ …] Lý Tấn chết lặng, thôi rồi, đây là cái giá mà tui phải trả ư.


“ Tự lo thân mình đi, anh không giúp cậu đâu.”


[ Ngô Vũ Sách đại đại, hãy nhìn vào đôi mắt chân thành của em!]


“ Chiêu này ở trên tên họ Phương kia vốn đã vô dụng với anh. Cậu nghĩ sẽ có ích? Anh còn chưa tính sổ chuyện cậu đem việc của anh đi bát quái với toàn Liên Minh đâu.”


[ Ngô phó! Làm ơn rủ lòng thương! Đội trưởng đang toát ra luồn uy áp đáng sợ lắm! Lạnh lắm đội phó ơi!]

Ngô Vũ Sách trực tiếp cúp máy, anh không muốn nghe lời lảm nhảm của Lý Tấn thêm nữa.


Hồng Thiên Liên im lặng, vừa rồi cô nghe thấy gì? Không khí trở nên lạnh lẽo?


“ A Sách.” Mặt cô nghiêm túc lại, đôi mắt trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào Ngô Vũ Sách.


“ Cậu đội trưởng đó, sinh vào ngày nào vậy?”


“ 13/5”


“ Cậu ta hơn cháu một tuổi đúng không?”


Ngô Vũ Sách gật đầu, cậu vẫn chưa rõ ràng lắm, tự dưng cụ cố cậu trở nên nghiêm túc như vậy có chút không quen.


“ Ngô Vũ Sách, cháu có biết tại sao bây giờ ta mới đến tìm cháu không?”


Nhìn thấy vẻ mặt không rõ của cháu mình, Hồng Thiên Liên thở dài.


“ Ta đã đến dương gian một thời gian, cũng có xem bản đồ sao, bấm quẻ cho cháu rồi. Song tính đã hội tụ, ngay cả trước khi ta xuất hiện.”


Anh ngạc nhiên, tức là anh đã hội tụ với cả người thuần dương từ lâu rồi ư. Hơn nữa, ban nãy cụ cố khi không lại hỏi ngày sinh của Lý Hiên…


“ Đội trưởng?!”


Hồng Thiên Liên gật đầu.


“ Đúng, đội trưởng Hư Không, Đệ nhất trận quỷ Liên Minh, Lý Hiên là người thuần dương.”


15.


Khi người thuần dương/âm bất ổn cảm xúc, ác linh sẽ nhân lúc đó phóng đại cảm xúc tiêu cực lên, bước đầu trước khi tiến hành ăn lấy cơ thể.


Cậu Lý Hiên đó ba năm trước mới gặp cháu, ta cũng thật ngạc nhiên khi mà cậu ta vẫn giữ được cảm xúc của mình bình tĩnh.


Con cháu có dòng máu họ Hồng thường rất mạnh mẽ và ổn định về mặt cảm xúc, nên khi lần đầu hai đứa gặp nhau, cháu không hề hấn gì, còn cậu ta thì có.


Người ta thường nói trái dấu thì hút nhau, đồng dấu lại đẩy nhau. Chính vì thế, người có tinh thần lực yếu hơn, Lý Hiên, đã gặp đả kích lớn về mặt tinh thần khi gặp cháu.


Ghen ghét, tức giận.


Đó là cảm xúc dễ bị phóng đại nhất.


“ Nhưng tại sao đến lúc này mới bùng nổ chứ?!”


Hồng Thiên Liên cúi đầu, vẻ mặt bí hiểm


“ Vì sự xuất hiện của ta.”


Ngô Vũ Sách cứng người, anh cảm giác mình vừa bắt phải trọng điểm


“ Cụ cũng là người thuần âm?” Ngô Vũ Sách run rẩy “ Lẽ nào cảm xúc của đội trưởng dạo này xao động nhiều đến vậy là do…”


“ Do cùng lúc xuất hiện hai thể thuần âm, nên một thuần dương không thể chống đỡ được.”


Nói đến đây, nếu Ngô Vũ Sách vẫn chưa nhận ra thì thật là uổng phí công sức của cụ cố: Kích thích cảm xúc của Lý Hiên, nhân đó diệt trừ luôn ác linh đang bám lên cậu ta.


“ Cụ thật là….” Ngô Vũ Sách lắc đầu ngao ngán


“ Vậy bây giờ, mau dẫn ta đi gặp anh chàng đó đi nào.” Hồng Thiên Liên nháy mắt.


16.


Đã qua trưa rồi mà Ngô Vũ Sách vẫn chưa về, áp suất thấp tỏa ra từ Lý Hiên càng lúc càng nặng nề.


“ Tiểu Cái, em mau làm gì đi chứ. Cứ tiếp tục như thế này, Lý Tấn sẽ chết thật đấy.” Thành viên A thúc dục cậu thiếu niên bên cạnh


“ Đúng vậy, là tương lai của Hư Không, chuyện đầu tiên phải làm chính là ổn định hòa thuận lại tình bạn, tình đồng đội trong cùng chiến đội.” Thành viên B vỗ vai Cái Tài Tiệp, động viên cậu


Rõ ràng là các tiền bối đang trốn tránh trách nhiệm mà.


Trước sự cổ vũ của các tiền bối, Cái Tài Tiệp thở dài, lắc đầu ngao ngán mở cửa phòng. Chưa đặt nửa chân vào, cậu lập tức lùi về phía sau.


“ C-Cái gì…” Mặt Cái Tài Tiệp tái mét. Cậu vừa nhìn thấy cái gì? Một bóng ma? Không, chính xác hơn thì phải là một hàng ma đang vây quanh hai người. Hình như các tiền bối không nhận ra sự hiện diện của chúng thì phải.


Hai vị tiền bối bên ngoài thấy khuôn mặt cậu xanh ngắt, tưởng là cậu nhóc hoảng sợ trước cơn thịnh nộ của đội trưởng, cười xòa xoa đầu cậu nhóc


“ Nhìn bọn anh làm nè!” Rồi anh dũng bước vào giải cứu người đồng đội Lý Tấn.


Dù thế nào cũng không thể để họ high đến mức chấn thương được.


Cửa phòng đóng cạch một tiếng, cơn ớn lạnh chạy dọc người Cái Tài Tiệp biến mất.


Xoa mắt, cậu rụt rè bước vào.


“ K..không có.” Không có gì cả, chỉ có các tiền bối mà thôi. Hình như cơn ớn lạnh cũng không còn. Gãi đầu, cậu mạnh dạn tiến đến chỗ tiến bối.


“ Tiền bối…” Cậu vỗ vai người ngồi gần mình nhất


Không động đậy.


Cái Tài Tiệp giật mình, vội vỗ người ngồi kế bên.


Bịch.


Cơ thể người nọ ngã xuống


“ T-Tiền bối!” Cậu hoảng sợ, ban nãy rõ ràng là không có chuyện gì mà, sao vừa vào mấy bước liền nằm gục rồi?!


“ Đội trưởng! Lý tiền bối!” Cậu vội quay sang hai người còn lại, đồng tử giãn ra


Lý Tấn tiền bối mắt vô thần không ý thức, nhưng bàn tay thì không ngừng thao tác nhân vật trên máy.


Còn đội trưởng thì dù tỉnh táo, nhưng khuôn mắt thì lại đen đến đáng sợ, mắt sắc lại.


Và... không khí màu đen ban nãy lại xuất hiện, đám u linh đó.


Lần này ở gần hơn, cậu mới thấy rõ những u linh này đang tập trung lại quanh đội trưởng.


“ Chúng đang làm gì-! Không, trước hết phải rời khỏi đây đã.” Cái Tài Tiệp lập tức chạy ra khỏi phòng, may mắn tránh khỏi ma trảo của mấy con ác linh trong đấy.


Cái Tài Tiệp không phải loại tham sống sợ chết. Có điều, cậu không thể nào kéo theo các vị tiền bối khác được. Ba người họ bây giờ đều đang mất ý thức, nếu kéo theo cùng không những không sợ làm chậm lại, mà lỡ như ra khỏi phòng đó là các tiền bối sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.


“ Đội trưởng, tiền bối….cố gắng lên!” Cái Tài Tiệp vừa chạy, vừa bấm điện thoại.


[ Tiểu Tiệp?]


“ Anh họ! Mau đến trụ sở chiến đội em! Các tiền bối đang gặp nguy hiểm!”


17.


Anh họ của Cái Tài Tiệp là một người rất thần bí, nghe kể thì hình như là đứa cháu thất lạc lâu năm. Vậy nên, từ lúc anh ấy về nhà đến giờ, số lần cậu gặp mặt anh họ chỉ đếm trên đầu ngón tay.


Có điều, cậu từng nghe người lớn trong nhà nói, anh của cậu làm nghề đạo sĩ, thầy bói, chuyền trừ ma diệt quỷ cùng xem tướng, rất được lòng trong giới nhà giàu.


Cậu nghe xong không khinh thường cũng chẳng ngưỡng mộ bởi cậu tin vào khoa học, nhưng cũng không muốn làm phật lòng các vị trưởng bối.


Bây giờ, trực tiếp gặp chuyện như vậy, rốt cuộc cậu cũng phải tin vào chuyện ma quỷ rồi.


“ Anh Thiên Luân! Em nhìn thấy một hàng u linh màu đen bao quanh đội trưởng của em!”


[ Tiểu Tiệp, em còn giữ cái bùa anh đưa không? Nắm chặt nó và trốn đi. Chạy ra cửa bây giờ là em sẽ bị bọn chúng tóm ngay.]


[ Bây giờ anh đang trên đường, cố gắng chịu đựng. Anh có một người bạn gần đó, cô ấy sẽ đến giúp trước.]


“ Vâng.”


18.


“ Tác dụng tốt đấy.” Đứng trước cửa trụ sở chiến đội Hư Không, Hồng Thiên Liên chẹp miệng một tiếng. Dưới ánh nắng mặt trời, tòa nhà lấy màu tím làm chủ đạo này không những ấm áp mà càng lúc trở nên u ám.


“ Mọi ác linh đang tập hợp lại quanh người cậu ta.” Hồng Thiên Liên chắc nịch, trời nắng vậy mà tòa nhà này lại tỏa ra không khí u ám, chứng tỏ ác linh ngày càng lớn.


Ngô Vũ Sách thẳng thắn làm lơ lời nói nhảm của cụ cố. Anh nóng ruột lắm rồi. Chỉ vì muốn giải quyết dứt điểm chuyện này mà lại lôi nhiều người vô tội khác vào, lại còn để Lí Hiên làm vật dẫn nữa, không biết bây giờ mọi người sao rồi.


Chạy đến cửa tòa nhà, Ngô Vũ Sách định chạm vào cánh cửa thì bị Hồng Thiên Liên ngăn lại


“ Cửa là nơi tập trung khá nhiều quỷ. Con mà động vào là lập tức bị dịch chuyển đến boss luôn.”


Đúng ý anh.


Bộp


“ Đừng vội, con định tay không giáp địch sao?” Hồng Thiên Liên trừng mắt, cô cứ tưởng đứa cháu này thông minh thế nào, ai dè lại ngây thơ đến mức thế này.


Ngô Vũ Sách nhướng mày “ Chẳng phải con có cụ đi cùng rồi sao?”


“ Cái thằng này, đừng có bám váy ta! Mục tiêu của bọn chúng là con, ta chạm vào có khi bị bật ra ngoài!” Nói xong, Hồng Thiên Liên giơ tay. Từ trong không trung, một thanh kiếm dần xuất hiện.


Đây là một thanh kiếm dài và mảnh, được bao bọc bởi lớp vỏ màu đỏ, phần đầu và đuôi thì được trang trí bởi hình vẽ lửa màu đen cách điệu. Đuôi kiếm thì được gắn thêm một tấm bùa đỏ.


Thanh kiếm này khi được nằm gọn trong tay Hồng Thiên Liên thì ánh lên ngọn lửa đỏ.


“ Con hãy dùng cái này mà trảm con quỷ trong đó.”


Ngô Vũ Sách cầm lấy thanh kiếm, rất vừa tay, không quá nặng hay quá nhẹ, không quá ngắn hay quá dài, giống với kiếm gỗ hồi xưa anh từng luyện.


“ Thái đao Hồng Liên Thiên Vũ, báu vật gia truyền của gia tộc chúng ta.”


Ngay cả cái tên cũng giống thanh đao của Qủy Khắc.


“ Nhưng thưa cụ, con chỉ luyện kiếm, chứ không luyện pháp.”


“ Cũng đúng…” Hồng Thiên Liên có chút đau đầu, cô quên mất là quỷ kiếm sĩ đã bị thất truyền từ lâu. “ Con cứ tung hô giống như mấy chiêu trong cái game con chơi ý! Ta thấy trong đó cũng có mấy chiêu khá giống với những gì được miêu tả trong quyển bí tịch.”


“ Hơn nữa, đây là thanh kiếm có linh hồn, nó sẽ giúp con” Đuôi dây đỏ phất lên một cái.


Ngô Vũ Sách im lặng quan sát thanh kiếm. Một thanh kiếm có linh hồn, sẽ giúp ích cho bản thân rất nhiều.


Như cảm nhận được cảm xúc của Ngô Vũ Sách, thanh kiếm khẽ rung lên, đuôi dây cuốn lấy tay anh cọ cọ.


“ Rồi, mau mở cánh cửa đó ra. Ta đợi tin tức tốt từ con.” Cô vỗ vai đứa cháu của mình.


“ Vậy cụ?”


“ Ta bây giờ thì đi giải cứu đứa em họ của bạn ta đã. Nó đang ở trong này. Bọn tiểu tốt đó chỉ cần ăn mấy lá bùa của ta là sẽ tiêu biến, không cần cầm thanh kiếm đó.”


“ Nên nhớ, mục đích chính của chúng ta là làm con ác linh đó tách biệt hoàn toàn với đội trưởng của con. Nó đang dùng cậu ta làm tổ, chỉ cần con cắn đứt nơi điểm tiếp giữa nó và cậu ta là được.”


“ Làm cách nào ạ?”


“ Làm cậu ta tỉnh lại. Giờ đi mau!” Hồng Thiên Liên đẩy Ngô Vũ Sách tiến lên phía trước.


Ngô Vũ Sách chạm vào cánh cửa, một luồng khói đen xuất hiện, che phủ kín toàn thân Ngô Vũ Sách.


Chỉ còn lại Hồng Thiên Liên.


“ Chà, giờ tìm nhóc kia ở đâu bây giờ nhỉ.” Hồng Thiên Liên híp mắt xoa cằm, tay kẹp chặt lá bùa.


“ Dăm ba cái kết giới vớ vẩn, có thế mà đòi bật được ta.” Nói xong, cô niệm chú, phóng bùa.


Những lá bùa được xếp thành vòng tròn, dính chặt trên cánh cửa, tạo thành một cái lỗ xuyên vào bên trong.


Sải chân bước vào, hàng ngàn luồng khí đen nhanh chóng tiến đến bao vây cô.


“ Các người nên biết.” Hồng Thiên Liên lôi thêm một xấp bùa ra


“ Ta rất muốn chiến con boss cuối kia, nhưng lại phải để hậu duệ của ta diệt nó.” Những lá bùa phi mạnh thẳng lên đám khí đen nọ, Hồng Thiên Liên cười nguy hiểm


“ Nên, các ngươi chịu thay nhé!” Đoàng một tiếng, sấm sét xuất hiện, lá bùa bốc cháy.


“ Gyaa!!!”


19.


Luồng khói đen bao vây Ngô Vũ Sách đã dịch chuyển anh đến một hành lang u ám.


“ Khụ, khụ.” Đám khói này khó chịu thật. Ngô Vũ Sách vừa phủi bụi bám trên người mình, vừa quan sát lại nơi vừa hạ cánh.


Đây là hành lang dẫn tới phòng sinh hoạt chung, phòng huấn luyện của các tuyển thủ. Với tính cách của các tuyển thủ trong đội thì anh chắc là hỏ ở...


Phòng huấn luyện.


Một dàn máy tính được sắp xếp gọn gàng đôi một, cuối phòng có một bảng tin chuyên ghi chú tư liệu của thành viên, đầu còn lại được lắp một máy chiếu nơi các thành viên còn lại đang đứng với đôi mắt vô hồn và...Lý Hiên.


“ Lý Hiên!” Ngô Vũ Sách giật mình, anh chưa bao giờ thấy đội trưởng như vậy.


Lý Hiên nhếch mép “ A Sách về rồi đấy à.” Khuôn mặt của anh che khuất trong bóng tối, làm Ngô Vũ Sách không nhìn rõ được cảm xúc lúc này của Lý Hiên.


“ Đi chơi vui không?” Lý Hiên cười nhưng không khí càng lúc càng ngột ngạt.


Sẵn sàng chưa?


Tấm bùa ở đuôi kiếm cọ cọ tay anh, phe phẩy.


Siết chặt thanh kiếm, Ngô Vũ Sách lạnh lùng nhìn ‘ Lý Hiên’ trước mặt. “ Đội trưởng đâu?”


‘ Lý Hiên’ mỉm cười, “ Ở đây.” hắn chỉ vào vị trí trái tim.


Rẹt, kiếm rút ra khỏi vỏ, chĩa thẳng mũi đến mặt người phía trước.


“ Thả họ ra.” Giọng anh trầm xuống.


‘ Lý Hiên’ khinh bỉ “ Không dễ vậy đâu.” nói xong, một luồng sáng tím tiến thẳng đến trước mặt anh.


Ngô Vũ Sách lùi một bước né tránh. Cùng lúc này, dưới chân anh xuất hiện một vòng quỷ ảnh.


“ Tch.”


Qủy Trảm!


Từ lưỡi kiếm của Ngô Vũ Sách, một luồng khí xuất hiện, ánh kiếm màu tím đen như sấm sét giáng xuống, sát khí bùng lên, hất tung mọi thứ.


Qủy Bộ.


Ngô Vũ Sách tức tốc chạy đến bên các thành viên trong đội, kéo họ ra khỏi phạm vi quanh ‘ Lý Hiên’.


Lúc này, Lý Hiên cũng đồng thời ập đến, tay giơ cao thanh kiếm, bổ xuống trước mặt anh.


Choang, hai thanh kiếm va chạm vào nhau. Tiếng động đó như một hồi chuông bắt đầu dấu hiệu chiến đấu giữa Song Qủy.


Keeng, keeng, keeng


Thanh kiếm liên tục va chạm vào nhau, tốc độ của hai người nhanh đến mức không thể nào nhìn thấy được.


Mặt đối mặt, mắt đối mắt, tiếng kêu chói tai phát ra từ hai thanh đao đang chặn lấy nhau, gân xanh nổi rõ trên trán hai người.


Rầm, bóng tối ập đến.


“ Người có thể đi, nhưng ngươi phải ở lại.” Ngô Vũ Sách bỗng cảm thấy cả người mệt mỏi, thoát lực.


Khốn nạn, là Ôn trận.


Thân thể run rẩy, chống thân kiếm lên, Ngô Vũ Sách cố gắng gượng dậy.


“ Không ngờ trên thế gian này lại xuất hiện hai người mang mệnh âm.” Ác linh ‘ Lý Hiên’ cầm lấy cằm của Ngô Vũ Sách, dán mắt lại gần. Tròng mắt tím vô hồn bị che khuất bởi Ám trận khiến Ngô Vũ Sách không nhìn thấy được gì, chỉ có thể cảm nhận bằng các giác quan còn lại.


Trớ trêu thay, do không nhìn thấy gì, các giác quan của anh mẫn cảm hơn bình thường, Ngô Vũ Sách có thể cảm nhận được hơi thở của Lý Hiên đang phả vào mặt anh. Cánh tay rắc chắc vòng lấy hông anh, bàn tay có chút thô ráp của khẽ vuốt dọc sống lưng, miệng kề sát bên tai.


“ Để cân bằng, chúng ta nên giải quyết một mệnh âm chứ nhỉ.” Hắn cười tà, hơi thở phà vào lỗ tai, đè hai người xuống mặt đất.



Ngô Vũ Sách cảm thấy mặt có chút nóng, không rõ là do ngượng hay đang tức giận.


“ Cút!” Anh đạp bay cái cơ thể đang nằm trên người anh thẳng vào tường, tạo một cái hố to sau lưng.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#5
[ Không có! Em chỉ kể với mỗi tiểu Đới thôi! Con bé đã hứa là sẽ không nói, không chat với ai rồi!]
Tui nên dùng biểu cảm gì cho câu này của cu Lý nhỉ=~=. Cậu nói câu đó chả khác gì nói là : Tui ko nói vs ai, chỉ nói với bà tám thôi !

[ Ngô Vũ Sách đại đại, hãy nhìn vào đôi mắt chân thành của em!]


“ Chiêu này ở trên tên họ Phương kia vốn đã vô dụng với anh. Cậu nghĩ sẽ có ích? Anh còn chưa tính sổ chuyện cậu đem việc của anh đi bát quái với toàn Liên Minh đâu.”
Phương Duệ đại đại vô duyên vô cớ nằm yên cũng trúng đạn !

Rõ ràng là các tiền bối đang trốn tránh trách nhiệm mà.
Ụ óa Thầy Trừ Tà của tui bị toàn dân ép tới mức này sao hahaah

Cơ thể người nọ ngã xuống


“ T-Tiền bối!” Cậu hoảng sợ, ban nãy rõ ràng là không có chuyện gì mà, sao vừa vào mấy bước liền nằm gục rồi?!


“ Đội trưởng! Lý tiền bối!” Cậu vội quay sang hai người còn lại, đồng tử giãn ra


Lý Tấn tiền bối mắt vô thần không ý thức, nhưng bàn tay thì không ngừng thao tác nhân vật trên máy.


Còn đội trưởng thì dù tỉnh táo, nhưng khuôn mắt thì lại đen đến đáng sợ, mắt sắc lại.


Và... không khí màu đen ban nãy lại xuất hiện, đám u linh đó.


Lần này ở gần hơn, cậu mới thấy rõ những u linh này đang tập trung lại quanh đội trưởng.


“ Chúng đang làm gì-! Không, trước hết phải rời khỏi đây đã.” Cái Tài Tiệp lập tức chạy ra khỏi phòng, may mắn tránh khỏi ma trảo của mấy con ác linh trong đấy.
Má ơi cái mùi huyền huyễn sặc rồi ! =v= Lý đại đại, vợ còn chưa đem cụ vợ tới mà đã gục, quá kém !

“ Dăm ba cái kết giới vớ vẩn, có thế mà đòi bật được ta.” Nói xong, cô niệm chú, phóng bùa.
Cô gái cô chắc cô ko mượn lời lão Bảo trên Dis chứ :v

“ Cút!” Anh đạp bay cái cơ thể đang nằm trên người anh thẳng vào tường, tạo một cái hố to sau lưng.
Dù rằng đang chơi trò cứu người nhưng sau kỳ này cái cơ thể trạch nam của lão Lý cũng thảm lắm đây =v=
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,956
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#6
Đội phó đại nhân, anh rốt cuộc là từ nhỏ đến giờ được nuôi lớn ở một gia đình thế nào vậy, sao toàn truyền xuống mấy cái kỳ quái... Sau đó anh lại chọn chiến đội thế nào vậy, sao toàn mấy người kỳ quái...
Ban đầu còn tưởng chính phó của tui đang chơi trò mờ ám chứ, ai dè thấy đội trưởng ôm một cái là thôi xác định cả rồi... Chỉ có mình đồng chí Lý Tấn không biết mà thôi.
Chủ nhà mấy khúc đánh nhau hay quá! Cảm giác như đang đọc mấy cảnh cao thủ so chiêu huyễn huyễn cổ trang vậy đó.
Khúc cuối, sao đang đánh nhau vẫn cảm thấy mờ ám... Còn nữa, cảm giác người ta đường đường đường là đội trưởng đại nhân uy vũ, là ác linh hùng mạnh nghe tên đã sợ mất mật gì gì đó, chưa nói hai câu đã bị bẹp một cái đá dính lên tường...
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#7
Đội phó đại nhân, anh rốt cuộc là từ nhỏ đến giờ được nuôi lớn ở một gia đình thế nào vậy, sao toàn truyền xuống mấy cái kỳ quái... Sau đó anh lại chọn chiến đội thế nào vậy, sao toàn mấy người kỳ quái...
Ban đầu còn tưởng chính phó của tui đang chơi trò mờ ám chứ, ai dè thấy đội trưởng ôm một cái là thôi xác định cả rồi... Chỉ có mình đồng chí Lý Tấn không biết mà thôi.
Chủ nhà mấy khúc đánh nhau hay quá! Cảm giác như đang đọc mấy cảnh cao thủ so chiêu huyễn huyễn cổ trang vậy đó.
Khúc cuối, sao đang đánh nhau vẫn cảm thấy mờ ám... Còn nữa, cảm giác người ta đường đường đường là đội trưởng đại nhân uy vũ, là ác linh hùng mạnh nghe tên đã sợ mất mật gì gì đó, chưa nói hai câu đã bị bẹp một cái đá dính lên tường...
Vì sao? Vì fic Song Quỷ Lý toàn bị dìm =))).
Mười fic như 1, tui dc trc nay thật sự đau lòng thay thằng chả, mà kệ đi =))
 

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#8
Đội phó đại nhân, anh rốt cuộc là từ nhỏ đến giờ được nuôi lớn ở một gia đình thế nào vậy, sao toàn truyền xuống mấy cái kỳ quái... Sau đó anh lại chọn chiến đội thế nào vậy, sao toàn mấy người kỳ quái...
Ban đầu còn tưởng chính phó của tui đang chơi trò mờ ám chứ, ai dè thấy đội trưởng ôm một cái là thôi xác định cả rồi... Chỉ có mình đồng chí Lý Tấn không biết mà thôi.
Chủ nhà mấy khúc đánh nhau hay quá! Cảm giác như đang đọc mấy cảnh cao thủ so chiêu huyễn huyễn cổ trang vậy đó.
Khúc cuối, sao đang đánh nhau vẫn cảm thấy mờ ám... Còn nữa, cảm giác người ta đường đường đường là đội trưởng đại nhân uy vũ, là ác linh hùng mạnh nghe tên đã sợ mất mật gì gì đó, chưa nói hai câu đã bị bẹp một cái đá dính lên tường...

Vì sao? Vì fic Song Quỷ Lý toàn bị dìm =))).
Mười fic như 1, tui dc trc nay thật sự đau lòng thay thằng chả, mà kệ đi =))
Thật ra thì fic Đam, Yaoi nào tui mà viết ( nếu có thể) thì đa phần là sẽ dìm công, ít dìm thụ. Kiểu như ta có 10 phần, 8 phần cho công, 2 phần cho thụ :))))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#9
Thật ra thì fic Đam, Yaoi nào tui mà viết ( nếu có thể) thì đa phần là sẽ dìm công, ít dìm thụ. Kiểu như ta có 10 phần, 8 phần cho công, 2 phần cho thụ :))))
Há há cần lắm những người như cô =v= yao<3
 

Bình luận bằng Facebook