[TCCT_Tán Tu Tán] Tình đầu

Yamabuki Hakurone

Farm exp kiếm sống
Bình luận
77
Số lượt thích
186
#1
Tình đầu

Author: Bu

Genres: BL, drabbles

Fandom: Toàn chức cao thủ

Pairing: Tán Tu Tán (Tô Mộc Thu x Diệp Tu)

Disclaimer: Nhân vật và cốt truyện gốc thuộc về Hồ Điệp Lam.

1.

Khi Diệp Tu nhận ra mình thích Tô Mộc Thu đã là lâu lắm rồi kể từ ngày anh ra đi vĩnh viễn. Hắn cũng không biết vì sao mình lại ngộ ra được sự thật ấy. Hình như hôm ấy là cuối thu, lá phong đỏ rực bay trong gió, Hàng Châu chợt trở nên êm đềm và lãng mạn lạ lùng. Hắn dạo bước bên Tây Hồ, đi cùng là Tô Mộc Tranh đang ngâm nga một bản tình ca nào đó. Tô Mộc Tranh kể với hắn rằng cô được bạn học cũ từ cấp ba tỏ tình, vừa hay, cô cũng thích cậu chàng từ lâu lắm rồi. Diệp Tu làm bộ chăm chú nghe cô nói, rồi đột ngột hỏi cô, tình yêu là gì?

Tình yêu là gì ư, đột nhiên Tô Mộc Tranh rơi vào trầm mặc, nó khác nhau trong những hoàn cảnh khác nhau, không có công thức chung cho việc thích hoặc yêu ai trên cõi đời này.

Diệp Tu hỏi cô về một biểu hiện nào đó, bất cứ biểu hiện nào của chúng. Lúc đó hắn chỉ có ý định kéo dài cuộc nói chuyện giữa hai anh em. Hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ muốn nghe Mộc Tranh nói chút chuyện, mấy hôm nay lịch tập luyện quá gay gắt, hai người cũng không có thời gian tâm sự.

“Con gái hay mang nhiều nỗi niềm trong lòng lắm. Thi thoảng phải nói chuyện với Mộc Tranh để em ấy giải tỏa bớt.” Ai đó đã nói với hắn như vậy, trong những năm tháng thanh xuân dịu dàng nhất của cả ba.

Có lẽ là nỗi nhớ, nỗi nhớ da diết một người nào đó chăng, Tô Mộc Tranh cuối cùng cũng đáp lại lời hắn. Nỗi nhớ khiến chỉ cần anh nhắm mắt vào cũng có thể thấy gương mặt người đó, hoặc nghe thấy người ấy đang nói chuyện với mình.

Diệp Tu nhìn những chiếc lá phong đỏ rực cứ như thế lìa cành theo gió cuốn, cái se se lạnh của mùa thu làm hắn run rẩy, nhưng rồi hắn nhận ra đáy lòng hắn mới đang nhộn nhạo.

Hắn vừa nghe thấy tiếng người ấy nói. Nói cái gì cơ? Hắn cũng không rõ lắm, nó xa văng vẳng như đến từ một miền ký ức xưa lắc lơ nào đó của hắn. Và giờ đây, nó trở lại chỉ để đánh động một cảm xúc đã bị ngó lơ quá lâu trong tâm trí.

Khi hắn trở về ký túc xá của Gia Thế, hắn log in tài khoản của mình. Nhất Diệp Chi Thu vẫn hiên ngang oai phong như vậy, và chiến mâu Khước Tà dường như được bọc trong một vầng hào quang sáng chói lóa.

Chết tiệt, hắn lại nhớ về một ai đó, và điều này làm tim hắn nhoi nhói.

Muộn rồi. Biết là muộn mà bên cạnh đau còn có chút vui mừng. Ít ra cũng được nếm cái vị ngòn ngọt chan chát của tình đầu.

Hắn châm một điếu thuốc lá, trong làn khói trắng tự mường tượng lại nét mặt người xưa.

2.

Tô Mộc Thu biết mình thích Diệp Tu từ lâu lắm rồi.

Hôm ấy trời bất chợt đổ cơn mưa, anh đi đón Tô Mộc Tranh quên mang ô. Cả hai anh em đang đứng đợi trước cổng trường, chờ mưa ngớt còn về thì người kia xuất hiện. Tóc tai bết lại vì mồ hôi, và nước mưa tạt lên quần áo cậu trai ấy. Người kia thở dốc hồng hộc như vừa chạy việt dã về.

Diệp Tu dúi cái ô vào tay anh, bảo anh cầm lấy, sau đó cúi người xuống, bảo Tô Mộc Tranh trèo lên lưng mình.

“Tao cõng Mộc Tranh còn mày che ô cho cả ba đứa mình, đúng quá còn gì, dù sao mày cũng cao nhất.”

Sau đó cả ba chung đụng dưới một tán ô bé tí teo đi bộ một chặng dài về nhà. Tô Mộc Thu che ô chủ yếu cho hai người kia, bản thân mình lại chịu nước hắt vào có chút lành lạnh. Thế nhưng trong lòng anh lại có chút hạnh phúc khó nói thành lời. Hai người họ đi song song nhau, trên lưng người ấy cõng cả công chúa của anh, ba người một đường nói cười vui vẻ, nhìn sao cũng giống một gia đình hạnh phúc.

Mười bảy mười tám tuổi đầu, Tô Mộc Thu lần đầu nghĩ đến hình ảnh một gia đình nhỏ, lại còn là với một thằng con trai, trong lòng anh bỗng chốc rối bời, chớp mắt không dám nhìn người kia. Nhưng anh muốn nhìn em gái mình. Mộc Tranh nép sát vào người Diệp Tu, gò má cô đặt bên gáy hắn. Tô Mộc Thu từ góc nhìn em gái có thể liếc qua cả góc nghiêng khuôn mặt Diệp Tu, bỗng chốc muốn bẹo thử cái má kia.

Anh bị chính mình dọa sợ.

Tô Mộc Thu đêm đó nằm mơ thấy mình và thằng bạn thân hôn môi. Lúc tỉnh dậy anh thấy khắp người nhễ nhại mồ hôi. Diệp Tu lại nằm ngay sát anh, chỉ cần anh quay người là có thể thấy khuôn mặt say ngủ của hắn.

Tô Mộc Thu đêm đó cho là mình bị ấm đầu rồi, cho nên anh mới lén hôn Diệp Tu.

Anh thừa nhận mình thích người này. Nhưng anh đã giấu chuyện đó, giấu cả nụ hôn đầu đời của cả hai.

Diệp Tu không biết anh thích hắn, cũng không biết họ đã từng có nụ hôn đầu.

3.

Diệp Tu từ bỏ Nhất Diệp Chi Thu.

Hắn đã trao nó về tay Tôn Tường vì bị ép buộc. Khoảnh khắc ấy, bên cạnh nỗi nuối tiếc một tài khoản đã theo mình nhiều năm, hắn còn muốn níu giữ lại Khước Tà.

Món quà đầu tiên và cuối cùng hắn được người ấy tặng, hắn chỉ muốn níu giữ thêm một chút thôi.

Diệp Tu sử dụng lại Quân Mạc Tiếu.

Hắn đã có ý định hồi sinh acc này lâu rồi, từ khi có Thần Chi Lĩnh Vực, giờ thì ổn rồi, hắn sẽ nỗ lực cày tài khoản này, để coi như bù lại sơ suất đã để mất Nhất Diệp Chi Thu.

Thực ra, Quân Mạc Tiếu sẽ mang dấu ấn của cả hai người.

Hắn đem suy nghĩ ấy vào khu Mười, trở lại Vinh Quang, đem nó lập nên kỳ tích của chuỗi bàn thắng liên tiếp, hắn đem suy nghĩ ấy mà từ chối Nhất Diệp Chi Thu lần thứ hai.

Hắn có thể rũ bỏ quá khứ mà.

Hắn mang Mộc Vũ Tranh Phong về cho Tô Mộc Tranh. Tài khoản này có ký ức của cả ba người, có sự trưởng thành cùng nỗ lực của Tô Mộc Tranh, có cả tình yêu của Tô Mộc Thu, cái tình yêu dịu dàng mà mãnh liệt người ấy dành cho em gái.

Hắn níu kéo năm tháng thanh xuân như níu kéo bóng hình người ấy.

Đôi khi hắn thấy mình như đang đi trong sương mù loạn lạc, cái mong muốn mãnh liệt được giữ lại hình bóng ai đó trong lòng làm hắn như phát điên. May mắn thay, hắn chẳng có mấy thời gian để để tâm đến những cảm xúc ấy, ngày tháng của hắn dồn cả vào cho Vinh Quang, khi tâm trí đã bị lấp đầy bởi trò chơi ấy, hắn sẽ không phải bận tâm về nỗi đau trong lòng nữa.

Nhưng đâu đó, trong những đêm dài ở Hưng Hân, khi hắn nằm một mình trong căn buồng để đồ chật chội, hắn nhớ về căn nhà thuê ọp ẹp năm nào, nhớ lại cái mùi ẩm mốc ngai ngái, nhớ từng cơn gió lạnh thốc tháo, nhớ kẻ tranh chăn đắp với mình, nhớ những hơi thở đều đều bên tai.

Nỗi nhớ có thể ăn mòn hắn, rồi lại tái sinh hắn mạnh mẽ hơn, cường đại hơn trong cái thế giới một thời họ từng làm bá chủ.

Vinh Quang và Tô Mộc Tranh là những mối liên kết cuối cùng của họ.

4.

Tô Mộc Thu từng thấy Diệp Tu nói yêu mình rồi.

Tết Thanh Minh mùa giải thứ mười, người đó đến trước mộ anh, nói ra lời hứa hẹn sẽ giữ lấy kỷ lục của Quân Mạc Tiếu, nhưng lại giữ tặng anh một trận đánh cuối cùng. Những ngón tay thon dài đẹp đến liêu nhân ấy vuốt ve lấy bia mộ anh, giống như người ấy đã coi đó nhưng khuôn mặt anh mà nhung nhớ chạm vào. Tô Mộc Thu khi ấy muốn bật khóc. Nếu những ngón tay ấy đang chạm vào khuôn mặt anh thay vì bia đá kia, anh sẽ kéo người ấy lại rồi ôm lấy hắn thật lâu. Hoặc, anh có thể hôn lên từng ngón tay ấy, vì đó mới là điều anh khao khát được làm nhất.

“Tao yêu mày.” Tô Mộc Thu thì thào, nếu linh hồn có thể khóc, lệ đã nhòa gương mặt anh.

Nhưng khi hắn cùng Mộc Tranh trở về anh mới thật sự thấy hắn trải nỗi lòng mình.

Diệp Tu lẳng lặng về phòng, hắn lôi ra một xấp giấy trắng và bút. Sau đó trước mặt Tô Mộc Thu, Diệp Tu lao đầu vào viết. Hắn viết một dòng chữ thật to, giống như thay cho lời thét gào từ tận nội tâm của mình, giống như một sự giải thoát khỏi nỗi nhớ bủa vây suốt mười năm trời.

Tô Mộc Thu, tao nhớ mày. Yêu mày._Diệp Tu



“Tao yêu mày, thật đấy, mười năm rồi, mười năm kể từ khi tao phát hiện ra…” Diệp Tu thều thào câu nói ấy, rồi mệt mỏi châm một điếu thuốc, khói trắng chẳng mấy chốc nghi ngút khắp căn phòng, che bớt đi khuôn mặt mang sắc thái đau khổ của hắn.

“Nói ra thật nhẹ nhõm, mày có nghe thấy không?”

Tô Mộc Thu cảm thấy lồng ngực trống rỗng của mình đột nhiên đau nhói, đúng vậy, thật nhẹ nhõm khi thấy người mình thầm thương cũng yêu mình, thật may mắn vì thấy tình đầu của mình coi như không uổng.

“Mộc Tranh cũng biết chuyện này rồi, em ấy không có ý kiến gì với tao cả. Vậy nên, Tô Đại, nếu mày có trót nghe thấy lời tỏ tình này, làm ơn đừng ghét tao.”

Tô Mộc Thu run rẩy, anh không thể ghét hắn được, anh cũng yêu hắn nhiều tới vậy mà, anh cũng từng sợ hắn ghét mình mà, tại sao anh có thể ghét hắn? Tại sao anh không thể yêu hắn, như một người bình thường?

“Tô Đại, tao thích mày, nếu như mày có kỳ thị tao vì việc này, tao cảm thấy thật may mắn là tao đã không có cơ hội để bị mày từ chối.”

“Tao sẽ không từ chối mày!” Tô Mộc Thu gào lên trong tuyệt vọng. “Diệp Tu, tao cũng thích mày, mày hiểu chứ, mười năm, cũng là mười năm, tao còn phát hiện ra sớm hơn mày kia, đồ não úng, mày làm chậm cả một đời…”

Một đời của mày, một kiếp của tao, chậm cả rồi.



Và vì vậy, chúng ta đau khổ dành tình yêu cho hai con người đứng ở hai thế giới khác nhau, đau đớn nhìn người kia vì mình mà chịu khổ sở,



Tại sao anh không nói với Mộc Tranh là anh thích Diệp Tu cơ chứ? Anh sợ em gái sẽ kỳ thị mình sao? Hay là anh sợ hắn sẽ kỳ thị mình? Và giờ thì hay rồi, chẳng ai có thể chuyển lời đến hắn thay anh được nữa, chẳng ai nữa.

Tình đầu của anh chết rồi, chết ngay khi nó chớm nở, chết một cách không cam lòng chút nào.

Căn phòng ngập trong ánh nắng nhạt của tiêt Thanh Minh và màu khói trắng bàng bạc. Họ ngồi đối diện nhưng không thể trò chuyện hay nhìn vào mắt nhau. Cả hai bị bủa vây trong sự tuyệt vọng và đau đớn từ tận trái tim. Sau cùng, Tô Mộc Thu gượng dậy, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi hắn.

Vị thuốc lá trong khoang miệng hắn hẳn là còn đắng lắm, anh đoán. Cái vị đắng nhách ấy hao hao mối tình đầu đầy đau đớn họ đang cùng trải qua. Và dẫu có đắng, người ta vẫn bị nó làm cho say mê đến phát nghiện.

5.

Quán quân mùa Mười là Hưng Hân.

Đêm hôm đó Tô Mộc Tranh hạnh phúc đến độ không ngủ được. Cô đem tấm ảnh chụp cả ba người họ ra ngắm lấy trong hạnh phúc. Bức ảnh này được chụp sau khi Tô Mộc Thu và Diệp Tu ký hợp đồng với Gia Thế ít lâu, cũng là trước khi anh mất một thời gian ngắn.

Trông họ thật yên bình. Hai anh trai ở bên bao bọc một cô em gái, nụ cười của họ mới thật đẹp làm sao, đầy nhiệt huyết, đầy hy vọng vào một tương lai tươi sáng bình yên…

“Em và Diệp Tu đã giành được quán quân đầu tiên rồi. Với anh ấy thì đã là quán quân thứ tư rồi đó anh, thật đáng sợ làm sao. Thực ra, nếu anh còn ở đây, bốn quán quân đã là gì, nếu ba chúng ta cùng nhau đi trên con đường này, bốn quán quân đã là gì anh nhỉ?”

“Đúng rồi, Chu Trạch Khải là đối thủ của chúng em, cậu ta rất mạnh, lối đánh cũng rất giống anh năm ấy. Chỉ là, đã từng trải trăm trận với anh rồi, Diệp Tu nói anh ấy cũng không còn cảm thấy quá đặc sắc nữa. Anh ấy đúng là đồ kiêu ngạo anh nhỉ. Nhưng mà, kiêu ngạo như vậy, anh ấy vẫn khăng khăng rằng anh mới là người mạnh nhất Vinh Quang. Được kẻ tụng xưng là Đấu Thần đệ nhất Vinh Quang coi trọng như vậy, anh đừng vội tự kiêu nha.”

“Bởi vì, Diệp Tu có lẽ đã thần tượng hóa anh rồi đó, anh biết đấy, anh ấy nói rằng, anh ấy thích anh, từ rất lâu rồi.”

Tô Mộc Thu nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô. Khung ảnh cô đang cầm, nếu may mắn, có lẽ anh vẫn giữ câu trả lời của mình, chỉ là anh không biết, sau mười năm rồi, có lẽ nào Tô Mộc Tranh có thể tìm ra câu trả lời ấy được không.

Cô nhắm mắt lại, rồi mở ra, nhẹ nhàng mỉm cười tinh nghịch.

“Em luôn tin vào một suy đoán, em chỉ cần có thể chứng minh.”

Tô Mộc Tranh tháo khung ảnh ra thật nhanh như thể sợ một phép màu nào đó sẽ vụt tắt trong phút chốc, giống như nếu cô không bắt lấy cơ hội này, sẽ không còn cơ hội nào cho họ nữa.

Tô Mộc Thu hồi hộp nhìn theo cử động của em gái, giống như anh sắp để lộ bí mật một đời của mình cho cô thấy, để cô đi vào sâu tận cùng trái tim mình. Lo lắng và hạnh phúc cùng lúc làm anh muốn điên mất.

Đằng tấm ảnh chụp ba, khung ảnh còn có một tấm hình nhỏ. Chỉ là một bức tranh phong cảnh, là cảnh mùa thu với những chiếc lá phong đỏ rực như cháy, dữ dội như những ngọn lửa nhỏ…

Giống với hình đại diện nick QQ của Diệp Tu.

Cũng là “nhất diệp chi thu”, một chiếc lá, làm nên cả mùa thu.

Là Diệp Thu, là cái tên Diệp Tu dùng khi thi đấu chính thức, đi theo hắn suốt bảy năm trời.

Vậy là câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.

“Anh cứ nhìn về phía anh ấy khi chúng ta đi cùng nhau. Anh nổi điên khi anh ấy tập tành hút thuốc, anh giấu được anh ấy, chứ có giấu được em đâu.”

“Nhưng em nói với Diệp Tu làm gì khi không chắc anh ấy có cùng cảm xúc với anh?”

“Anh à, em rất hạnh phúc. Chí ít anh trai em cũng đã được nếm vị tình đầu rồi.”

Tô Mộc Thu run rẩy đưa tay ra chạm vào em gái mình, rồi từ từ ôm chặt lấy cô trong lòng. Thế nhưng Tô Mộc Tranh bước qua anh, cô đi thẳng về phía căn phòng của Diệp Tu.

Ngụy Sâm vẫn còn say mèm và hơi thở của hắn còn nguyên mùi bia, Diệp Tu xua hắn ra khỏi phòng, để hai người có thể nói chuyện với nhau.

Tô Mộc Tranh lặng lẽ đặt bức ảnh lên tay hắn, sau đó ôm lấy hắn.

“Em tìm thấy nó trong khung ảnh của ba chúng ta. Em tin nó sẽ khiến anh cảm thấy hạnh phúc.”

Diệp Tu ngắm bức ảnh qua vai cô, sau đó hắn cảm thấy bản thân mình tê cứng lại, sau cùng hắn chỉ biết vùi mặt vào hõm vai của cô gái.

“Cảm ơn em, Mộc Tranh.”

Diệp Tu và Tô Mộc Thu cùng nói câu ấy, Tô Mộc Tranh tin rằng mình đã nghe được giọng nói của cả hai người.

6.

Rất lâu sau đó, dường như đã qua đến mấy mùa giải quốc tế, Diệp Tu đến thăm Tô Mộc Thu, buổi đó đầu đông, hắn một mình che ô đến trước mộ anh.

Anh nhớ rất nhiều năm về trước, mình cũng gặp con người này vào một buổi đầu đông như thế, trời vừa mưa vừa lạnh, lạnh đến buốt xương tủy.

Diệp Tu mang mảnh giấy ghi lời tỏ tình của mình và bức ảnh của Tô Mộc Thu đến trước mộ, làm một mồi lửa đốt cả hai.

“Đây là lời tỏ tình của tao, và lời đồng ý của mày, nhớ mà giữ lấy.”

Sau đó hắn châm một điếu thuốc, hút thật lâu. Đợi đến khi thuốc đã tàn, hắn liền đưa tay lên xoa nhẹ bia mộ, áp trán vào khối đá lạnh lẽo.

“Có tình đầu là mày, cảm giác rất may mắn, Tô Đại, may mắn vô cùng.”

Tô Mộc Thu ôm lấy cơ thể của hắn từ đằng sau.

“Ừ tao cũng thấy vậy.”

Diệp Tu vuốt nhẹ dòng tên anh được khắc trên bia đá, nụ cười trên khuôn mặt hắn trở nên xa xăm hơn bao giờ hết.


End.
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#2
Đoạn gần cuối đọc lướt một chút do hơi hơi không hợp, xin lỗi em trước nhé. Nhưng dù sao, khi đọc hết đoản này, t nhớ tới Khu vườn ngôn từ cùng lời của đạo diễn bộ phim ấy. Rằng, định nghĩa nguyên thủy nhất về tình yêu vốn là nỗi buồn khi nhớ tới ai đó trong lúc cô đơn. Và trong câu chuyện này, nỗi nhớ ấy dài đặc, như thể đã khắc vào tận xương tận tủy, để thì đau, bỏ thì không nỡ.

Em nói đoản này bình thường, t nghĩ vẫn có vài nét khác. Dạng như, Tán Tu Tán t hay đọc vẫn là dạng đạm như nước mà sâu không thấy đáy, còn nồng nàn như này, có lẽ là số ít. Ăn thử món mới đúng có chút hơi chợn nhưng đầu bếp vốn rất khéo, thực khách dù e ngại cũng không thể phủ nhận ăn rất ngon. Đợi fic khác của em.
 

Yamabuki Hakurone

Farm exp kiếm sống
Bình luận
77
Số lượt thích
186
#3
Đoạn gần cuối đọc lướt một chút do hơi hơi không hợp, xin lỗi em trước nhé. Nhưng dù sao, khi đọc hết đoản này, t nhớ tới Khu vườn ngôn từ cùng lời của đạo diễn bộ phim ấy. Rằng, định nghĩa nguyên thủy nhất về tình yêu vốn là nỗi buồn khi nhớ tới ai đó trong lúc cô đơn. Và trong câu chuyện này, nỗi nhớ ấy dài đặc, như thể đã khắc vào tận xương tận tủy, để thì đau, bỏ thì không nỡ.

Em nói đoản này bình thường, t nghĩ vẫn có vài nét khác. Dạng như, Tán Tu Tán t hay đọc vẫn là dạng đạm như nước mà sâu không thấy đáy, còn nồng nàn như này, có lẽ là số ít. Ăn thử món mới đúng có chút hơi chợn nhưng đầu bếp vốn rất khéo, thực khách dù e ngại cũng không thể phủ nhận ăn rất ngon. Đợi fic khác của em.

Đoạn cuối em đoán em bị hụt hơi đó chị, cho nên lúc đọc lại em cũng không có ý định đăng fic này lên... Nhưng sau đó em thấy không thể khác được nên em đành nhắm mắt ấn up bừa... (em thấy tội lỗi dã man í chị).

Thực ra đoạn đầu em viết rất deep, lý do là hôm đó em học Chí Phèo của Nam Cao, cả bài giảng đáng ra chẳng có gì lan quyên đến ô tê pê nhà mình đâu, cơ mà đến đoạn Thị Nở bước vào đời Chí, cô giáo em lại giảng thêm rằng nhờ có tình yêu với Thị Nở, Chí mới được sống làm người, chết làm người, và cái tình yêu đấy hoàn thiện bức tranh đời Chí...

Thôi thế là 3000 chữ được đẻ ra.
 

Bình luận bằng Facebook