4.
Trên đại điện, Quốc chủ Đào Hiên mặt mày rạng rỡ, đang ra sức đọc nguyên bài diễn văn tung skill debuff ru ngủ hơn một nửa thần tử có mặt trên điện. Tiêu Thời Khâm đứng giữa đại điện, trên mặt từ đầu chí cuối vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hoà khiêm tốn, tuyệt nhiên không lộ ra một tia mất kiên nhẫn nào, chuẩn mực đến không thể chuẩn mực hơn. Ai không biết anh đang tham gia bữa tiệc tẩy trần chào đón mình còn tưởng chắc anh nghiêm túc cẩn thận vậy là đang ra mắt ý trung nhân của mình.
Và nhắc tới “ý trung nhân”*, thì quả thật người mà Tiêu Thời Khâm có ý gặp nhất hiện nay đang thở hồng hộc chạy tới cửa Đại điện, từ xa nhác thấy bóng lưng của một mình Tiêu Thời Khâm đơn độc đứng giữa đại điện rộng lớn, liền vô thức thả chậm bước chân, trong đầu còn đang nghĩ mình đã y phục chỉnh tề, áo mũ đàng hoàng, sáng nay còn chải đầu tận hai lần, chắc là sẽ không bị mắng nữa đâu...
*Chú thích: ý trung nhân nghĩa đen chỉ người trong ý nghĩ, trong đầu mình, nghĩa bóng chỉ người mình yêu thích.
Nghe tiếng động, mọi người cùng nhìn ra hướng cửa điện. Tiêu Thời Khâm cũng quay lưng lại, khoé miệng như có như không lại nhếch lên một chút, ánh mắt xanh thẳm như đại dương lúc này dường như lại sâu thêm một phần.
Đào Hiên nhanh chóng vẫy tay gọi Tôn Tường lại ra mắt Tiêu Thời Khâm:
“Tường nhi, con mau chào hỏi Tiêu Thời Khâm tiền bối nào, sau này tiền bối sẽ ở Gia Thế để trợ lực cho triều đình. Con đó, phải học hỏi tiền bối nhiều một chút, xem người ta kìa, ứng xử làm người, trị dân trị nước, binh thư yếu lược cái gì cũng tinh thông. Tiêu ái khanh ngươi cũng phải kiên nhẫn với đứa con này của ta một chút, chiếu cố tốt cho nó, tuy tính khí của nó có hơi... ừm, khó chiều đi nữa, nhưng thiên tư hơn người, thật sự là một viên ngọc thô cần mài dũa.”
Lưu Hạo vừa vào sau Tôn Tường, chen vào cuối hàng đứng thở dốc được chưa bao lâu, lại nghe thấy mấy câu này của Đào Hiên, mặt nhăn nhó như ăn phải khổ qua, không phải chứ, lại khen nữa sao, cái gien nhà này cấu tạo mắt đều khác người sao, điểm tốt Tiêu Thời Khâm đâu ra mà nhiều thế, khen, khen nữa, khen mãi vẫn chưa hết, thôi hay Quốc chủ người nhận người ta làm con nuôi luôn đi! Ngày ngày gặp đều có thể khen, thích thì lấy ra khoe với hàng xóm, còn được tới hai thằng con phụng dưỡng tuổi già nữa!
Tôn Tường hình như nghe được tiếng lòng Lưu Hạo, cũng cảm thấy trên địa bàn của mình mà Đào Hiên cứ tâng bốc một kể ngoại tộc như vậy cũng mất hết uy phong, kiêu ngạo hất cằm nói: “Hừ, tiền bối? Tôn trọng? Cũng chẳng lớn hơn nhi thần được bao nhiêu tuổi, cũng đánh không lại nhi thần. Huống hồ, nhi thần là Thái tử, hắn ngay cả một chức vị còn không có, muốn nhi thần học hỏi hắn? Cũng không biết học cái gì đây?”
Nói xong, còn đắc ý hướng Tiêu Thời Khâm liếc mắt khiêu khích một cái. Tiêu Thời Khâm không giận còn cười, một bộ dáng vân đạm phong khinh, im lặng nhìn lại Tôn Tường, ánh mắt trong trẻo lại không để người khác nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Đào Hiên thấy thế sợ y nổi giận, vội vàng bổ sung: “Quả thật là do ta sơ xuất, chưa kịp phong quan hàm cho ái khanh. Tiêu ái khanh muốn chức vị nào cứ nói, trừ chức Đại tướng quân của Tường nhi, thì cho khanh làm Nhất phẩm Thừa tướng cũng không vấn đề!” Hào phóng, cực kỳ hào phóng nhận con nuôi!
Tiêu Thời Khâm: “Tạ ơn Quốc chủ ưu ái. Có điều quả thật thần từ Lôi Đình đến đây, sao dám nhận chức vụ rường cột như Thừa tướng đại nhân chứ! Thần trước giờ chỉ có một tâm nguyện đơn giản, làm một mưu sĩ nhỏ nhoi bên người Thái tử... à ừm và cả Quốc chủ nữa, học hỏi thêm kiến thức góp chút sức mình, hy vọng có thể trợ giúp Thái tử chấn hưng xây dựng Gia Thế lớn mạnh thêm thì thần đã mãn nguyện lắm rồi. Là giúp sức cho Gia Thế, cũng là lợi cho bản thân thần.” Giọng điệu hết sức chân thành, vừa nghe là biết qua được bài kiểm tra nhận con nuôi của Đào Hiên rồi!
Lưu Hạo cùng các vị đại thần quay đầu nhìn lại, quả nhiên Đào Hiên nghe xong những lời này của hắn hết đỗi vui mừng, miệng cười không khép lại được, mặt mũi xem chừng còn "tươi cười khả cúc" hơn những hôm Tôn Tường không gây hoạ thêm mấy phần.
Đào Hiên nghĩ thầm, có người này giúp đỡ, tương lai của Tường nhi và Gia Thế có hy vọng rồi! Mình có nên nhân lúc rèn sắt khi còn nóng tìm một tiểu thư danh giá gả cho hắn ràng buộc với Gia Thế không ta? Quả thật Đào đại quốc chủ không những muốn nhận làm con nuôi, còn muốn nhận thẳng làm thông gia luôn, cực kỳ hiệu suất!
Đương nhiên tuy Tiêu Thời Khâm nói không cần vậy thôi, chứ Đào Hiên cũng không thể thật sự không ban cho anh chức vụ gì, nếu không một kẻ vô danh tiểu tốt không có thực quyền thì sao có quyền lên tiếng xử lý chính sự, hiệu lệnh vạn quân được.
Bây giờ phong cho anh một chức quan, không những để anh thuận tiện hành sự, nhân tiện cũng có thể thu mua được sự trung thành của anh cho mình. Mà hắn đâu ngờ rằng, lòng trung thành của Tiêu Thời Khâm, chỉ thuộc về hai nơi, sớm đã thâm căn cố đế vững như bàn thạch, không thể chuyển dời.
Hắn có cho anh bao nhiêu lợi ích đi chăng nữa, muốn thu mua tâm tư của anh, hừ, hắn không nghĩ lại xem mình có phải người Lôi Đình không, hoặc hắn có tóc vàng mắt vàng không?
Hôm đó, Vương triều Gia Thế ra chiếu thư thông cáo thiên hạ, một trong bốn bậc thầy chiến thuật Tiêu Thời Khâm đến từ Lôi Đình, bắt đầu từ ngày hôm nay, sẽ trở thành Tân nhậm Phó tướng của Gia Thế, trực thuộc cánh quân Nhất Diệp lừng danh, phò tá Đại tướng quân Thái tử Tôn Tường, tham vọng xưng bá Đại lục Vinh Quang!
5.
Tôn Tường phía trước bước đi nhanh như gió, như trốn lại như chạy. Sau đó nghĩ nghĩ, mình chạy gì chứ, cũng đã là Thái tử rồi, mới không thèm sợ hay chột dạ gì ai kia đâu~
Tiêu Thời Khâm đi phía sau, thấy cậu đi nhanh vậy sợ cậu ngã mất, vừa định mở miệng khuyên một tiếng, bỗng thấy Tôn Tường dứt khoát dừng lại cước bộ, thẳng lưng, quay lại khiêu khích liếc mình một cái, vểnh đuôi lên, “Hừ!”
Tiêu Thời Khâm: “...”
Đứa nhỏ này, lớn rồi mà đầu óc vẫn còn nghĩ loạn gì không biết. Giờ này rồi mà còn ngạo kiều với mình. Hôm nay trên Đại điện tên nhóc này không biết bị gì kích thích, ăn phải gan hùm mật gấu sao, vậy mà cư nhiên dám thách thức mình.
Phương thức thể hiện nhớ nhung này không được tự nhiên tí nào! Không ngoan, phải dạy dỗ một chút!
Tiêu Thời Khâm cười cười: “Nhớ ta không, Tiểu Tường~”
Tôn Tường nghe anh gọi liền mặt mày biến sắc, nhảy dựng lên, cứ như mèo con bị người ta dẫm phải đuôi vậy:
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi gọi loạn cái gì vậy?! Ai là Tiểu Tường hả, phải gọi Điện hạ hiểu không! Hiện tại ta chính là Thái tử rồi đó!”
Nghĩ một chút lại bổ sung thêm: “Ừm, chính là lớn hơn ngươi đó, sau này ngươi phải nghe lời ta biết chưa?” Cực kỳ có lập trường!
Tiêu Thời Khâm nhịn cười muốn nội thương, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, kéo dài giọng: ”Vâng, thần sai rồi, Thái tử Điện hạ~~~”
Lỗ tai Tôn Tường đỏ lên, cáu kỉnh đưa tay dắt người đến một góc vắng vẻ của Ngự hoa viên, càu nhàu:
“Ngươi không ở yên ở Lôi Đình, chạy loạn tới Gia Thế làm gì? Bình thường chẳng phải ngươi đều phê tấu chương đến khuya sao, đến thời gian chơi với ta còn không có! Lần này thì tốt rồi, rủ ngươi đi chơi hoài không đi, bây giờ đi một lần liền đi vèo mất một năm. Ngươi không sợ đến lúc về, Lôi Đình yêu quý của ngươi bị người ta đánh chiếm rồi sao! Tuy đầu này Diệp Thu đi rồi, phía Gia Thế ta có thể bảo đảm không gây bất lợi, nhưng dạo này Đại lục cũng không yên bình đâu, thế lực lớn thế lực nhỏ, tân binh lão tướng gì đều hỗn thành một đoàn, đặc biệt là phía Đông Luân Hồi bên kia thanh thế đặc biệt lớn...”
Cho nên ta lo lắng hiểu không đồ ngốc này, ngươi đột nhiên bỏ Lôi Đình yêu dấu chạy đi như vậy, lúc nghe tin ta choáng váng hết cả buổi trời, còn tưởng ngươi gặp nguy cần giúp đỡ, xém chút nữa xuất quân ra hải ngoại rồi!
Tiêu Thời Khâm cười híp cả mắt, im lặng nhìn Tôn Tường hăng say “giáo huấn” mình. Mặt trời chính ngọ đặc biệt sáng, ánh nắng rực rỡ nhảy nhót lọt vào đôi mắt hoàng kim của cậu, phản chiếu ra muôn vàn tia sáng lung linh sặc sỡ, chiếu thẳng vào tim anh. Hai viên bảo thạch trân quý nhất thế gian đó, phảng phất như khảm sâu vào tận linh hồn, dùng cả đời để bảo vệ.
Tiêu Thời Khâm bỗng mạc danh kỳ diệu nhớ đến một câu nói ”Người trước mắt chính là người trong lòng*." Tiêu Thời Khâm lẳng lặng giương khoé miệng, hưởng thụ cảm giác an toàn này, nhìn người mình tâm tâm niệm niệm cả nửa năm nay.
*Chú thích: "Trăng trên biển là trăng trên trời, người trước mặt là người trong lòng. Trước giờ ngỡ rằng chỉ là người lữ khách qua đường, hoá ra đã là người trong cuộc" - Trương Ái Linh. Đại ý nói có những thứ tưởng như chân thật lại không phải, nên hãy quý trọng cái trước mắt. Bản thân tưởng đã nhìn thấu hồng trần tình ái, khi gặp được người trong lòng thì vẫn như cũ dính vào phiền não thế gian (baidu)
Từ ngày cậu được đón tới Gia Thế nửa năm trước, mình ở Lôi Đình mỗi ngày đều thương thương nhớ nhớ, hối hận không thôi, biết vậy đã không thả người đi, dù cho cậu có cầu xin thế nào cũng nhất quyết không chịu! Cứ muốn nhốt cậu bên người, giống một cái đuôi nhỏ luôn đi theo sau mình như trước kia vậy, để giờ không phải chịu tương tư khổ giày vò như thế này, lại suốt ngày thấp thỏm lo được lo mất tâm trạng bất an, quả thật đến mức sắp thành oán phụ rồi!
Bây giờ thật tốt lắm, người đang đứng ngay trước mắt mình, quan tâm lo lắng cho mình, vươn tay ra là có thể ôm vào lòng, cảm giác hạnh phúc đến nghẹt thở này, muốn Tiêu Thời Khâm anh trả giá bao nhiêu đi nữa thì anh cũng thấy đáng giá!
Tiêu Thời Khâm sờ sờ cằm, hay là vẫn nên trùm bao bố, đánh ngất, vác người mang về Lôi Đình nhỉ? Chậc không ổn lắm, đánh ngất rồi thì mình sẽ đau lòng a....
Tôn Tường vốn đang thao thao bất tuyệt, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tiêu Thời Khâm, chợt im bặt.
Tiêu Thời Khâm: “...” Nghẹn nửa năm rồi, không cẩn thận nhìn lộ liễu quá chăng!
Tiêu Thời Khâm hỏi: “Ở Gia Thế có quen chưa?” Phải kiếm cớ đánh lạc hướng Tiểu Tường ngay, nếu không đứa nhỏ này lại không được tự nhiên mất!
Quả nhiên không ai hiểu rõ cậu như anh, Tôn Tường lập tức trúng chiêu, hùng hổ: “Có gì mà không quen chứ! Ấm hơn nhiều, không như Lôi Đình và Việt Vân, cái địa phương quỷ gì mà mùa đông lạnh đến nỗi có thể trực tiếp đông chết người ấy. Đến cả tay của ta cũng lạnh băng, còn nói gì đến đấm với đá nữa!” Vẻ mặt ai oán chán ghét!
Tiêu Thời Khâm thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, vậy thì tốt rồi. Hồi đó sống ở Lôi Đình đúng là cực khổ cho ngươi quá.” Anh nghĩ đến lại thấy đau lòng cho cậu, Tiểu Tường dù cho bên ngoài đánh nhau kỹ thuật siêu quần đến đâu đi nữa thì về nhà cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Mùa đông về, nhìn cậu co rúm vào một góc phòng, quần áo dày cộm, một lớp lại một lớp, cứ như hận không thể bọc chết bản thân ấy, anh lại dở khóc dở cười, bước nhanh lại gần cậu, ôm người lẫn chăn vào lòng, bưng đến cạnh lò sưởi, còn phải trăm phương ngàn kế dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ một Tôn-đang-lạnh-nên-xù-lông-Tường ngủ, quả thật xứng đáng với bốn chữ "dụng tâm lương khổ", còn tốn công phu hơn điều binh khiển tướng đánh một trận nữa!
Ngắm nhìn cậu cuộn tròn thành một đoàn trong lòng mình ngủ thiếp đi, lâu lâu còn nhúc nhích tìm tư thế thoải mái nhất vùi mặt vào lồng ngực mình tìm hơi ấm. Lúc đó, Tiêu Thời Khâm có cảm giác thoả mãn và hạnh phúc không nói nên lời, cứ như ngăn cách cả với bão tuyết bên ngoài, cả thế giới chỉ còn lại duy nhất mình và một chú mèo con lười biếng đang say ngủ mà thôi. Những ngày tháng yên bình như vậy ở Lôi Đình, đối với anh là ngàn vàn khó cầu, nằm mơ nghĩ đến cũng có thể cười tỉnh dậy.
Chú mèo con xinh đẹp đứng trước mặt anh dường như cũng nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt cậu thoáng mơ màng, bĩu môi:
“Thật ra cũng không có gì ghê gớm lắm. Ở đây không có ai chơi với ta cả. Ngược lại đám lão thần ở đây phiền hơn Lôi Đình nhiều, vừa đông vừa nhiều vừa cố chấp. Ở đó Tiêu Vương tử ngươi liếc một cái thôi là bọn họ chịu im rồi, ở đây ta đường đường là Thái tử mà cũng bị bọn họ nói đến độ trốn ở tẩm cung không dám ra.” Nên là vẫn ở Lôi Đình tốt hơn một chút, chỉ một chút thôi! Ít nhất mấy chuyện này có hắn quản quen rồi, mình căn bản động cũng lười động!
Tiêu Thời Khâm buồn cười nhìn cậu: “Chẳng phải ngươi mới vừa nói mình cũng là Thái tử rồi sao? Sao mới vừa mở miệng ra lại đòi đi chơi rồi thế. Nhớ hồi đó ta cũng không có nhiều thời gian chơi với ngươi lắm đâu mà?” Hiện nay mình mới tới, có nhiều việc cần chấn chỉnh xử lý, cũng không thể dung túng cùng Tiểu Tường xuất cung đi chơi nhiều được. Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, xem ra chỉ còn cách bồi cậu dỗ dành nhiều hơn một chút, đợi sau này ổn định rồi thì sẽ bù đắp dẫn cậu ra ngoài chơi thường xuyên hơn vậy!
Tôn Tường lầm bầm trong miệng câu gì đó, Tiêu Thời Khâm cũng chỉ nghe được loáng thoáng gì mà “....ươi.....khác.....bọn....” định bước lại gần hơn để nghe rõ, thì Thái tử Điện hạ lại bắt đầu nổi giận đánh người: “Ngươi bước lại gần ta làm gì vậy hả? Suốt ngày đi theo ta là sao, đúng là âm hồn bất tán mà!”
Nói rồi không đợi Tiêu Thời Khâm kịp kéo người lại thì cậu đã nhanh chân chuồn mất, lủi đi còn nhanh hơn tên nhặt mót trứ danh Hại Người Không Mệt tung hoành ở Thần Chi Lĩnh Vực, đến cả mục đích đến chất vấn Tiêu Thời Khâm ban đầu cũng bị Tôn Tường ném ra sau đầu, xem chừng phong thái gặp nguy không loạn, càng chiến càng hăng gì gì đó trong lời đồn gặp phải tâm bẩn Tiêu đại boss đều không chiến mà hàng, thua tan thua nát, binh bại như núi lở!
Đối với việc này, Thái tử Điện hạ uất ức không cam lòng biểu thị: “Cũng quen rồi....”, aizz chính là sinh không gặp thời, sinh không gặp thời mà!