Hoàn [Tiêu Tường] [Tường Trung tâm] Qua sáng mai hãy quên đi nước mắt của mình ngày hôm nay

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Tên tác phẩm: Qua sáng mai hãy quên đi nước mắt của mình ngày hôm nay
Tác giả: 易风帆_九晟
Nguồn: [全职]明早将忘记昨日哭泣着的自己-易风帆_九晟
WARNING: CÓ SPOIL quán quân mùa 10

Chuyển ngữ bởi Đỗ Tiểu Bạch, với sự giúp đỡ của QT ca ca và Google sama thần thánh.
Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.


--------
  • Tiêu đề phái ý thức, nội dung phái viết loạn
  • Vừa mới xem Hưng Hân đoạt quán quân, trong tim vô cùng kích động, kích động xong lại bắt đầu đau lòng Luân Hồi, hoặc là nói đau lòng Nhị Tường
  • Tôn Tiêu tâm tư riêng hehe
  • Sản phẩm kỳ quái
1.
6.5 giây có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Bao gồm việc đem một người từ chỗ mừng rỡ hung hăng ném xuống vực thẳm của tuyệt vọng.
Tôn Tường nhìn màn hình màu xám trước mặt mình, siết thật chặt con chuột mà hắn từ đầu đến giờ vẫn chưa từng buông lỏng, môi dưới bị cắn đến trắng bệch lại chẳng hề để ý tới.
Vốn tưởng rằng quán quân vốn thuận lý thành chương nên đến tay mình lại trong 6.5 giây biến mất.
Bản thân mình lại không hề có một chút sức lực chống trả nào.
Hắn ngửa đầu về phía sau dựa vào lưng ghế, tay phải vẫn có chút lưu luyến rà rà con chuột một chút, cuối cùng vẫn buông tay ra.

2.
“Ôi đệt Diệp Tu tên đó vẫn còn là người sao…”
“Trong nháy mắt hoàn thành một chọi ba…”
“Không hổ là Diệp Thần a, đây hẳn đã là cảnh giới siêu thần rồi đi, trị số APM này cao biết bao.”
“Diệp Tu tiền bối thật lợi hại! Tiêu đội anh nói coi có phải không có phải không… Ủa Tiêu đội đâu?”
Tuyển thủ chuyên nghiệp ồn ồn ào ào thảo luận, Đới Nghiên Kỳ quay người muốn nói gì đó với Tiêu Thời Khâm ngồi kế bên, mới phát hiện người bên cạnh không biết khi nào đã rời đi rồi.
“Vừa nãy hình như hắn gửi tin nhắn gì đó, lại vội vàng chạy ra ngoài rồi.” Dụ Văn Châu ở phía sau nhìn thấy rõ ràng, lúc Tiêu Thời Khâm chạy ra ngoài biểu tình đã không thể dùng từ lo lắng để miêu tả rồi.
Đó là một loại vẻ mặt trong lòng bận tâm, phảng phất như thứ quan trọng nhất trên đời này đã biến mất rồi vậy.

3.
Chu Trạch Khải là một người trầm mặc ít nói.
Mọi phóng viên đều biết điều này, nhưng bọn họ còn phát hiện một điều còn nát bét hơn.
Tôn Tường còn ít nói hơn cả Chu Trạch Khải.
Cho dù là đối diện với những câu hỏi sắc bén của một số phóng viên.
“Liên tục nhiều lần chuyển nhượng, nhiều lần bị Diệp Tu đánh bại, Tôn Tường, cậu có cảm thấy vận xui luôn bám lấy mình không?”
Ẩn ý trong lời nói chính là, dù cho cậu chuyển đến chiến đội nào, cuối cùng đều thất bại hết.
“…Không có.”
Tôn Tường không nói chuyện, ngược lại là Chu Trạch Khải lên tiếng trước.
“Bất kể là xảy ra chuyện gì, Tôn Tường vẫn luôn là đội viên của chúng tôi, cho dù thất bại một lần, chúng tôi vẫn còn trẻ, vẫn còn cơ hội lần thứ hai lần thứ ba.”
Giang Ba Đào giúp đỡ nói hết ý.

4.
“Giống như điều tôi vừa nói với phóng viên ban nãy, chúng ta vẫn còn cơ hội, năm sau cùng nhau trở lại, cướp lại quán quân. Mọi người nghỉ ngơi cho tốt, cho nghỉ hai ngày, các loại công tác giao lưu để tôi phụ trách.”
Trở về phòng nghỉ của tuyển thủ, Giang Ba Đào miễn cưỡng cong khóe miệng, lấy ngữ khí nhanh nhẹn an ủi các đội viên thần sắc chán chường.
“Không cam tâm…” Ngô Khải nắm chặt hai tay, trong giọng nói mang tia run rẩy.
Đỗ Minh bên cạnh hơi cúi người, mái tóc rủ xuống che khuất mặt, chỉ có thể nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống đọng lại trên quần dài màu đen của hắn.
“Chúng ta… vẫn còn quán quân.”
Chu Trạch Khải chậm rãi nói, trong giọng nói tràn đầy kiên định và tin tưởng.

5.
Tiêu Thời Khâm lần thứ tư gọi điện cho Tôn Tường, vẫn là không ai bắt máy.
Vốn là mọi người ai cũng kết luận rằng Luân Hồi đạt quán quân đã là việc không cách nào thay đổi, Diệp Tu vậy mà lại trong nháy mắt bất thình lình bùng nổ.
Ai cũng muốn đạt quán quân.
Chiếc nhẫn quán quân kia là thứ mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều mong muốn có được, là vinh dự cao nhất trong tim bọn họ.
Nhưng Tôn Tường một đường trắc trở, từ Việt Vân Gia Thế lại đến Luân Hồi, lại nếm đủ đau khổ của thất bại.
Làm đồng đội một năm, Tiêu Thời Khâm hiểu rõ không ít về Tôn Tường.
Cậu tự tin cao ngạo như vậy, cậu vốn nên giống như hùng ưng giương cánh cao bay, hiện tại lại giống như bị hung hăng bẻ gãy đôi cánh của mình.

6.
Tôn Tường vẫn luôn ngồi ở trên ghế trong phòng nghỉ ngơi, người xung quanh đều cùng nhau hoặc đơn lẻ rời đi, cuối cùng chỉ còn dư lại mình cậu.
Người của Hưng Hân đã sớm nhảy cẫng lên hoan hô đi ăn mừng, đoàn người Lữ Bạc Viễn la hét đòi lấy ngủ quên sầu cùng nhau về lại câu lạc bộ.
Điện thoại ở kế bên không ngừng có âm báo rung lên, Tôn Tường lại không muốn mở nó ra.
Tùy tay cầm bỏ lại trong túi áo, Tôn Tường đứng lên bước chầm chậm ra ngoài.
Phòng nghỉ ngơi hiện tại vô cùng yên ắng, mặt đất cùng ghế ngồi còn sót lại giấy bao băng lụa màu, chỉ còn vài người nhân viên công tác đang thu dọn tàn cục sau khi ăn mừng.
Cũng không phải là vì mình, vì chúng ta mà ăn mừng.
Tôn Tường đi ra khỏi cửa lớn phòng nghỉ, trời cũng đã rạng đông, trên phố cơ hồ không còn ai hết.
Duy nhất chỉ có một thân ảnh nọ đứng dưới ngọn đèn đường, ánh đèn đường màu cam ấm áp chiếu lên người hắn, khiến gương mặt anh cũng trở nên nhu hòa.
“Chuyện Nhỏ, ngươi sao lại ở đây…”
Tiêu Thời Khâm bước lại gần Tôn Tường, phát hiện người đối diện vốn luôn thần thái phi dương nay đã không còn nữa, muốn cười cười nhưng không thành công.
“Tôi đang đợi cậu.”
“Chờ tôi ư… Chuyện Nhỏ, anh nói xem tôi có phải rất kém cỏi rất thất bại không, những điều phóng viên nói, tôi có phải thực sự chuyển đến đâu thì ở đó mất ngôi quán quân…”
“Không phải.”
Tiêu Thời Khâm nhẹ nhàng ôm Tôn Tường vào lòng, ở bên tai cậu nhẹ nhàng nói,
“Trong tim tôi, cậu vĩnh viễn là một Đấu Thần bất bại kia.”

7.
Tôn Tường sẽ không thừa nhận ngày hôm đó cậu đã khóc.
Tiêu Thời Khâm cũng sẽ không vạch trần bờ vai ướt đẫm của anh.


Hahaha tôi viết cái gì thế này a [[
Toàn văn hoàn.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook