"Bởi vì tôi là đội trưởng Ba Lẻ Một." Dương Thông trả lời rất đơn giản.
Đội trưởng, là linh hồn, là lá cờ đầu của mỗi một chiến đội. Bất cứ lúc nào, đội trưởng cũng có trách nhiệm dẫn dắt cả đội. Hoặc dùng lời lẽ cổ vũ đội viên, hoặc dùng hành động tác động mọi người, bất kể tình cảnh ra sao, đội trưởng luôn phải là người có mặt.
Trong khi đó, Liều Mình Một Hit lại là đấu pháp hại người hại mình. Một thích khách chơi xong Liều Mình Một Hit, sẽ chỉ còn lại dây máu mỏng cho đối thủ tế thiên. Dương Thông là đội trưởng Ba Lẻ Một, nên anh buộc phải sống sót cuối cùng bằng mọi cách. Anh không thể chỉ đơn giản đâm chết một em đối thủ, rồi tạm biệt đồng đội về trời.
Liều Mình Một Hit, Dương Thông không phải không biết dùng, mà là không thể dùng.
Vì anh là đội trưởng, trên vai anh gánh những trách nhiệm, những nghĩa vụ nặng hơn người khác. Thích khách của anh nhất định không thể là một sát thủ cất bước lặng lẽ trong đêm, vì sự tồn tại của anh, trước tiên không phải đại diện cho bản thân, mà là cho cả một chiến đội.
Khi hiểu ra điều đó, người ta mới chợt phát hiện, hình như bao lâu qua ai cũng quên mất một việc.
Từ mùa giải thứ tư đến nay, mọi người đều ngợi khen Vương Kiệt Hi vì chiến đội Vi Thảo mà tự thay đổi lối đánh, dần dần từ bỏ đấu pháp Ma Thuật Sư hoa lệ, hào nhoáng, vốn có khả năng giúp anh tăng độ hot hơn hẳn bây giờ. Nhưng cùng thời điểm, đã có một tuyển thủ cùng thời với Vương Kiệt Hi, cũng là ngôi sao, cũng là đội trưởng, từ ngày đầu tiên nhất, cũng vì trọng trách gánh vác trên mình, mà lẳng lặng hi sinh nhiều thứ.
Liều Mình Một Hit, thứ đẹp mắt nhất, ngoạn mục nhất ở một thích khách.