Thiên Phương Như Thủy
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Thể loại: Toàn viên, trục lộc cung đấu, Vương Phương, Vương Lạc, Song Hoa, Hàn Trương, Song Quỷ, Hoàng Dụ, Tôn Tiêu, Sở Tô, Chu Giang, Kiều Cao Khâu, Tống Cái, Lô Lưu, Vu Viễn, Hứa Viên (còn nữa không nhỉ). Tác giả báo là toàn diệt nên sẽ BE.
Tác giả: Nguyệt Hậu Hậu
Giới thiệu của editor: Ngôn từ cực mỹ, nội dung đỉnh, dù chưa hoàn nhưng không đọc thì uổng đời đọc đồng nhân Toàn Chức lắm á
Warning: Có yếu tố character death.
Chú: Cách dịch đồng nhân của Lá rất là điên. Thỉnh nhiều tha thứ.
Chương 01
Chương 02
Chương 03
Chương 04
Chương 05
Chương 06
Chương 07
Chương 08
Chương 09
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
...
Chương 02
Chương 03
Chương 04
Chương 05
Chương 06
Chương 07
Chương 08
Chương 09
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
...
Tip: Hãy ấn nút [Watch] ở góc trên bên phải để nhận được thông báo khi có chương mới
Đại hạ dĩ khuynh, lưu sa nan trở, chúng vọng vô quy, thiên phương như thủy.
—— “Nhất hội nhất kỳ”
01
Diệu lịch năm thứ mười, mùng một tháng chín, đế lên Tử Thần điện, triệu Phùng Sơn hầu, hầu dùng bệnh tâu từ, không đến.
Khởi cư chú* cứ thế chỉ tả một bút, liền dứt khoát chấm dứt ở đây, vô cùng xuân thu cũng vô cùng lưu manh. Dù sao, muốn viết thêm cũng không có gì để viết. Long ỷ sơn vàng khắc rồng, Vương Kiệt Hi ngồi thẳng đoan nghi, hoàn toàn không lý đến việc này, gật gật đầu liền bỏ qua, không hỏi Lý Hiên vì đâu không tới, càng không hỏi vị hầu gia này rốt cục bệnh gì.
*khởi cư chú: một hình thức sử sách ghi chép hành vi và ngôn luận hằng ngày của hoàng đế.
Viên Bách Thanh từ sau bình phong sơn vàng loang nhạt vòng ra, lặng lẽ bẩm cáo, nói ngài yên tâm, sư phụ ta được tin liền đi Lý gia rồi, còn mang theo tiểu Kiệt. Thấy Vương Kiệt Hi khẽ gật đầu, Viên Bách Thanh vẹo đầu nhìn người viết khởi cư chú, gầm một tiếng, viết cái đầu ngươi a viết! Hoàng thượng có nói gì sao?
Tả hữu nhị sử bị hắn gầm đã quen, trước nay tâm rộng, đề bút xoạch xoạch tô lên mấy dòng chữ trên sổ. Đình thần phía dưới nhìn cũng đã quen, coi như không thấy, không ai khóc gào thiên gia bất hạnh cho phép nội giám hống hách triều đường. Sở Vân Tú nghịch nghịch móng tay bọc bạc, cười như không cười: Ai u, tiểu Viên tử giọng giòn người lanh.
Viên Bách Thanh hướng nàng qua loa một vái, bạnh mặt xuống điện, mặc cho nữ tước gia duy nhất trong triều cười đến lợi hại. Lúc đi tới cửa, hắn chạm mắt với cấm quân thống lĩnh, hai người mặt đều đỏ lên, không lời để nói. Viên Bách Thanh vừa đi vừa nghĩ, nắng gắt cuối thu qua rồi, nhưng Hứa Bân phủ một thân khôi giáp kia, chẳng biết nóng hay không nóng.
Một hàng chữ kia bị gạch đi trên khởi cư chú đơn giản thô bạo: Lý hầu xưng bệnh, Trì Sương chủ nhân mang hoàng thứ tử đích thân xem bệnh.
Đơn giản, nhưng trọng điểm có hơi nhiều, còn rất khó nghe.
Đều biết Vương Kiệt Hi là Lâm Kiệt một tay nâng lên, nhưng Lâm Kiệt khi đó chỉ là một tiết độ sứ, Vi Thảo cũng bất quá là một phiên trấn, triều đình vẫn còn là triều đình của Diệp Thu, thiên hạ vẫn còn là thiên hạ của Gia Thế. Tuy nói hợp lâu tất phân, phân lâu liệu có sẽ hợp, lại không ai biết.
Về sau, Đào tướng quốc phế hoàng thượng, Diệp Thu không biết tung tích, dân tâm xao động, loạn tượng khắp nơi đương nhiên không cần phải nói, mà ủng binh tự trọng há chỉ có một mình Vi Thảo. Các gia đều lao về hoàng vị, chỉ bất quá đầu nhọn đâm ra chính là Vương Kiệt Hi, hắn có thể coi là hoàng đế trên ngựa* từ đầu đến đuôi, không hề quả ngôn ít lời, nhưng cũng không coi trọng cái gì nho nhã, thậm chí dường như không có cái gì dã tâm khai cương thác thổ, vừa thượng vị liền an tĩnh khôi phục nguyên khí, ngừng binh đao, hưng nông mậu, tìm cải cách, thúc sinh sản, dân gian đều rất thỏa mãn. Còn Bá Đồ Lam Vũ Luân Hồi Hô Khiếu những phiên quốc hắn đích thân huân phong kia có thỏa mãn hay không, đó là một chuyện khác, dù sao không phục hắn cũng không muốn cùng hắn đánh, cả phường tường an vô sự.
*tự mình đánh ra giang sơn
Còn lại Hư Không Yên Vũ Lôi Đình Hoàng Phong mấy nhà liền dứt khoát theo hắn lăn lộn, lấy Lý Hiên làm đầu, phong làm Định Quốc tứ hầu, Phùng Sơn Phong Thành Lôi Đình Hoàng Phong.
Sở Vân Tú chậc chậc cảm thán: Người khác ta không nói, cả Hiên ca nhi cũng thu được vào tay ngoan ngoan ngoãn ngoãn, coi như ngươi Vương Kiệt Hi có bản lĩnh.
Đây cũng không tính là thăm dò, tuy rằng xác thực người người hiếu kỳ. Đều biết Hư Không cùng Vi Thảo có chính là một mối thâm cừu đại hận, muốn bình phục không thua gì mò kim huyết hải. Vương Kiệt Hi biểu tình bình bình đạm đạm, một chữ không nhắc. Lý Hiên cũng không nhắc, thường cười mị mị thượng triều hạ triều, có khi quên mặc công phục bạc lục, lại như thể uống nhiều, quấn một kiện sam tử đồ bạch lảo đảo lắc lư liền vào triều, đứng đầu bách quan, một đôi mắt sáng đến như ăn phải cái gì không đúng.
Vương Kiệt Hi chưa từng quản hắn, lúc này quá nửa là Viên Bách Thanh phụng Phương Sĩ Khiêm sử lệnh, đi ra đưa chung trà giải rượu cho Lý Hiên, trên mặt không vui, có vẻ rất muốn đem trà hắt lên mặt hắn.
Lý Hiên không để bụng, vô cùng vui vẻ tỏ ý đa tạ Trì Sương chủ nhân, ở ngay trước mặt Vương Kiệt Hi, nói rất lớn tiếng. Cả triều văn võ hai mặt nhìn nhau, không biết đây có tính hay không là trước mặt chúng nhân đào chân tường hoàng thượng.
Về sau trong Diệu sử miêu tả Vương Kiệt Hi vị chiếm chủ này, dùng không ít lời ca ngợi, nói hắn lạnh nhạt khiêm tốn, tính giản tố, không lập hậu, chỉ hai phi, không chuyên sủng, cung đình an. Ngược lại không nói hai vị hoàng phi đều không phải nữ.
Đông tây nhị cung tên đều là Vương Kiệt Hi lấy, đông cung danh Trì Sương, tây cung danh Dận Tuyết. Cung nhân kêu không thuận miệng, vẫn ngầm kêu phía đông phía tây. Phương Sĩ Khiêm tự mình cũng nói cái này mẹ nó không cách nào kêu. Lúc hắn nói lời này mang cười, nhìn không ra có phải là thật. Ta cho ngươi biết a Vương Kiệt Hi, ngươi nếu dám phong ta cái gì phu nhân cái gì phi, tin không tin ta đánh chết ngươi.
Trương Giai Lạc không nói gì, biểu tình rõ ràng là cùng ý tứ, đã bắt đầu chậm rãi xắn tay áo.
Vương Kiệt Hi không lên tiếng, sau đó phàm là hạ chiếu hoặc viết trên khởi chú, đều dứt khoát dùng cung danh thay cho vị phân, chỉ cần không quá suy xét, cũng nghe không ra chỗ nào không ổn. Tháng ngày liền giống hệt triều đình này, hết thảy đều yên tĩnh bình thản trầm ổn miễn cưỡng mà qua. Có thần tử nào cứng nhắc, cũng chưa từng nhướng mày —— một là Vương Kiệt Hi đã có tử tự*, còn không chỉ một người, hắn lại không lập hoàng hậu cùng thái tử, cũng không quá sủng ai, ngôn quan muốn soi cũng soi không được; hai là quả thật không ai dám chọc hoàng thượng, Vương Kiệt Hi không đánh không mắng, nói năng tiếng cũng không lớn, tâm tư nhưng là đoán không thấu, chúng nhân đều có chút vô cớ sợ hắn.
*tử tự: con trai thừa kế
Sợ quy sợ, cũng không chậm trễ bát quái chuyện nhà hoàng thượng. Đều truyền rằng, tây cung Trương Giai Lạc sở xuất hoàng trưởng tử Trâu Viễn không phải là của hoàng thượng, người là Vi Thảo diệt Bách Hoa rồi bắt về, nhi tử là tặng kèm. Bất quá là tặng kèm đường đường Bách Hoa cựu quốc chủ, coi như nước tương cũng là nước tương dát vàng.
Mà lai lịch vị ở đông cung lại càng thanh kỳ, Phương Sĩ Khiêm là Lâm Kiệt tay dắt tay nuôi lớn, tài hoa xuất chúng, thể hiện tung tóe, Vi Thảo xem như châu như bảo mà nuôi mấy năm nay, ai cũng cho rằng giả sử Lâm Kiệt xưng đế, vị này liền vững vàng là nhị thế, nghe nói còn kém chút đã cùng Bá Đồ Hàn Văn Thanh thông gia. Lúc sau không biết thế nào mọc ra một Vương Kiệt Hi, thừa kế vị trí của Lâm Kiệt cũng thừa kế luôn Phương Sĩ Khiêm, nhìn qua ít nhiều có chút ý tứ mưu triều soán vị. Trong mắt người ngoài, Phương Sĩ Khiêm này tốt xấu cũng là một phế thái tử, liền cứ thế biến thành cung phi, nếu một điểm ý khó bình cũng không có, quả thật không còn gì để nói.
Nhưng không ai nói được là Phương Sĩ Khiêm tâm lớn, hay là như Sở Vân Tú từng nói: Vương Kiệt Hi có bản lĩnh. Đông tây nhị cung nhìn không ra Vương Kiệt Hi sủng vị nào hơn, hai hoàng tử hắn nghiễm nhiên đối Cao Anh Kiệt càng thêm tỉ mỉ, văn võ chi đạo đều tay dắt tay mà dạy, rất có khí chất năm đó Lâm Kiệt nuôi hắn. Dù sao cho đến hôm nay, trong cung cũng chưa từng xảy ra cái gì ghen tuông đẫm máu, phụng đình thiêu thân vui tai vui mắt. Trương Giai Lạc rất an phận, bình thường không ra gặp người. Phương Sĩ Khiêm ngược lại thường hay lộ diện, hắn niên thiếu đã thông hiểu y lý dược học, nay tu hành đến trình độ nào không ai biết nổi, dù sao y quan cục trước giờ đều không dám ló đầu ra trước mặt hắn.
Triều thần cũng không ít người được Phương Sĩ Khiêm xem mạch kê đơn qua, giấy màu trắng hồng ẩn hoa văn mây về cành bách, một con ấn nhỏ tròn đều màu thúy “Trì Sương chủ nhân”, nhìn qua ôn hòa hệt như tướng mạo tú lệ của hắn, phảng phất cứ thế liền nhận mệnh.
Phương Sĩ Khiêm lúc đến Phùng Sơn hầu phủ, trong lòng sớm có tính toán, hắn là khách quý, còn là khách thường xuyên, Lý Tấn khôn khéo như quỷ, đương nhiên sẽ không ngăn hắn, để mặc kiệu xe một mạch thẳng tiến. Cao Anh Kiệt rất ít tới trong phủ, nhịn không nổi vén lên màn cửa lặng lẽ quan sát.
Hắn nhìn thấy chính là trạch viện vô cùng quy củ, từng nhà từng nhà, tường tuyết ngói đen, rường cột chạm trổ, giữa ban ngày trời sáng, trống trải đến gió cũng không lưu lại. Một đường đi tĩnh không tiếng người, móng ngựa gõ lên phiến đá hạt bụi không nhiễm, tiếng vọng mênh mông tịch mịch, như thể đi vào hố sâu.
Lúc xe dừng lại, Cao Anh Kiệt cuối cùng nhìn thấy người, nhịn không nổi thở ra một ngụm khí, còn may là người mà hắn nhận ra.
Thiếu niên mặc xanh, lặng lẽ chờ hầu trước thềm, hướng hắn cùng Phương Sĩ Khiêm thi lễ.
Last edited by a moderator: