“Ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi,...”
Truyện như cổ tích mà lại không phải là cổ tích, có thần tiên, có linh thú, nhưng đọng lại là một chữ “Tình”. Nói những gì nhân gian bể khổ, đều là “đánh rắm” cả. Nhân gian là nơi mà thần tiên bị đoạ đều muốn tự mình mắc thêm đoạ, bởi chữ “Tình” ai nhận được cũng đều “Thụ sủng nhược kinh”.