- Bình luận
- 249
- Số lượt thích
- 916
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
Phần Mở Đầu
__________________________________________
Mục LụcChương 1: Hai tiểu thiên thần nhà ca có đáng yêu không?
Chương 2: Cha ~ con gái có một thỉnh cầu.
Chương 3: Hậu sinh khả úy.
Chương 4: Chúng ta đã già rồi.
Chương 5: Trại huấn luyện Hưng Hân.
Chương 6: 3v3.
Chương 7: Khách quý?
Chương 8: Bài kiểm tra cuối cùng.
Chương 9: Hưng Hân còn có một tài khoản thiện xạ.
Chương 10: Tô Mộc Thu- vị vua không thể bước lên ngai vàng.
Chương 11: Tổ hợp Súng Mâu năm ấy.
Chương 12: Nỗi buồn không tên.
Chương 13: Họp báo ra mắt.
Chương 14: Từ bỏ?
Chương 15: Không phù hợp.
Chương 16: Hạnh phúc giản đơn.
Chương 17: Kiếm khách Lam Khê Các.
Chương 18: Tôi không phải Diệp Tu!
Chương 19: Nỗi lòng của người tiền nhiệm.
Chương 21: Diệp Linh gần đây có chút kì quái.
Chương 22: Lễ khai mạc mùa giải thứ 30.
Chương 23: Họp mặt.
Chương 24: Sự cuồng nhiệt của fan.
Chương 25: Được ăn cả ngã về không.
Chương 26: Không nên coi thường mục sư gần cạn máu.
Chương 27: Đấu trường Vinh Quang không dành cho những kẻ hèn nhát
Chương 28: Một nhà bốn người
Chương 29: Đêm không ngủ
Chương 30: Con gái đặc biệt yêu thích hoa
Chương 31: Bị đồng đội hắt hủi
Chương 32: Thành phố Hoa Nở
Chương 33: Chiếm thế chủ động
Chương 34: Tuyến hỏa lực bị nhìn thấu
Chương 35: Bước vào trận lôi đài
Chương 36: Phong cách liều lĩnh
Chương 37: Trở lại sau bao nhiêu lâu
Chương 38: Cát lún
Phiên ngoại
Phiên ngoại 1: Nhận con nuôi
Profile chiến đội
Chiến đội Hưng Hân
Chiến đội Bách Hoa
Liên Minh Vinh Quang mùa giải thứ 10, Diệp Tu cùng tán nhân khoán tiền vô hậu Quân Mạc Tiếu dẫn dắt chiến đội Hưng Hân đạt tổng quán quân. Lần đầu tiên trong lịch sử một chiến đội tân binh vừa bước vào Liên Minh đã giành được danh hiệu cao quý nhất. Liên tục nhiều ngày liền trên các tuần báo e-sport Hưng Hân luôn là đề tài nóng hổi nhất. Cũng chính vì thế mà mấy ngày nay chị chủ Trần chưa rảnh ra được phút nào.
Sau hơn 2 tuần mọi việc dần lắng xuống. Không phải Hưng Hân không còn được quan tâm mà do trong những tháng này còn rất nhiều tin hot xuất phát từ kì chuyển nhượng. Ngay lúc này chiến đội Hưng Hân mở cuộc họp báo mà nội dung là thông báo đội trưởng đương nhiệm - Diệp Tu, một lần nữa giải nghệ.
Ngay trong cuộc họp báo đó nhiều phóng viên không thể ngăn bản thân lập tức viết bài. Tiếng ma sát giữa bút giấy và tiếng gõ phím lạch cạch không ngừng vang lên. Đến khi nhân viên truyền thông nhắc nhở buổi họp báo mới có thể tiếp tục. Rất nhiều phóng viên đặt câu hỏi tại sao Diệp Tu lại quyết định giải nghệ thêm lần nữa, phải chăng do chán đánh giải chuyên nghiệp nên muốn vào game ngược người chơi thường sau đó quay lại. Không biết các phóng viên nghĩ gì khi hỏi câu này nhưng các hội trưởng công hội đảm bảo sẽ nghĩ đến việc này đầu tiên. Nào ngờ Diệp Tu chỉ trả lời rằng hắn muốn về nhà. Các phóng viên hết đường vặn.
Ngày hôm sau trùng hợp lại là thứ hai. Tin tức về việc Diệp Tu giải nghệ chiếm lĩnh một phần lớn trang nhất của các tờ báo e-sport. Toàn bộ fan Vinh Quang chấn động. Đại thần đứng đầu Vinh Quang lại đòi giải nghệ nữa kìa bây ơi, có khi nào ổng đi rồi lập một chiến đội quay về Liên Minh đạt quán quân xong đạt luôn danh hiệu "người dẫn dắt chiến đội tân binh đoạt quán quân xuất sắc nhất" không.
Sau khi biết tin có người khóc, có người cười, người hả hê, người lại sỉ vả da mặt Diệp Tu quá dày, đạt quán quân xong liền bỏ lại chiến đội ôm vinh quang mà giải nghệ. Ai mà chẳng biết Diệp Tu cùng Quân Mạc Tiếu chính là vương bài của chiến đội Hưng Hân. Nay Diệp Tu giải nghệ, nhìn khắp Liên Minh cũng chẳng có ai có khả năng điều khiển tán nhân đến mức toàn chức thần thánh như Diệp Tu. Hưng Hân xem như rắn mất đầu.
Cùng nằm ở trang nhất tuần báo Thể Thao Điện Tử, một tin tức giật gân khác của Hưng Hân, tuyển thủ Tô Mộc Tranh trở thành tân đội trưởng, chức đội phó được giao cho tuyển thủ Phương Duệ.
Người nào có tâm phân tích sẽ nhận thấy rằng Tô Mộc Tranh chính là lựa chọn sáng suốt nhất cho vị trí đội trưởng. Hưng Hân là một chiến đội tân binh nên đa số tuyển thủ chưa có kinh nghiệm về việc chỉ huy. Bánh Bao quá tưng tưng đôi lúc khiến đối thủ khó ở nhưng nhiều lúc cũng khiến đồng đội không có cách nào phối hợp, Vương Kiệt Hi chính là một ví dụ. Đường Nhu thì lại quá hiếu chiến, tính cách của cô nàng khá giống Tôn Tường thời kì đầu dễ tách ra khỏi đoàn đội dẫn đến diệt đoàn. La Tập và An Văn Dật đều là những người lý trí lại có khả năng quan sát thế trận rất tốt, đáng tiếc kĩ thuật chưa đủ thà để Bánh Bao làm đội trưởng còn thấy an tâm hơn. Mạc Phàm thì đừng nghĩ nhiều, cậu ta khá giỏi đấy nhưng ngộ nhỡ khi thi đấu có việc cần phải lên tiếng chỉ huy thì sao, chẳng lẽ lại như Chu Trạch Khải trong Ngôi Sao Tụ Hội vừa rồi, "ý" một tiếng xong không tìm được từ để nói tiếp. Ha ha dẹp luôn cho rồi. Riêng trường hợp của Phương Duệ tuy kinh nghiệm và thực lực đều có đủ nhưng khổ nỗi hắn lại là đại thần của trường phái chơi zâm anti nhiều hơn fan vậy nên rất dễ ảnh hưởng đến hình tượng của chiến đội. Bản thân Trần Quả cũng không muốn chiến đội mình trở thành một chiến đội lấy "zâm" làm chủ đạo. Duy chỉ có Tô Mộc Tranh kinh nghiệm và thực lực của đệ nhất bậc thầy pháo súng thì khỏi phải bàn; về hình tượng, chẳng lẽ đại mỹ nữ của Liên Minh lại còn lo thiếu fan, đùa cũng hay thật. Tuy nhiên nhiều người vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ Tô Mộc Tranh chính là bình hoa di động. Từ đó đủ loại suy diễn ra đời. Thậm chí một số người còn đặt nghi vấn: Liệu Hưng Hân có phải Yên Vũ thứ hai?
Câu trả lời lập tức được đưa ra sau khi chiến đội Hưng Hân thành công bảo vệ ngôi vương ở mùa giải thứ 11. Fan Hưng Hân gào thét điên cuồng chúc mừng chiến đội. Họ còn hi vọng chiến đội nhà mình tiếp tục đăng cơ vào mùa giải sau, trở thành chiến đội thứ 2 sau Gia Thế gây dựng Vương Triều với tam liên quan.
Đáng tiếc, Liên Minh Vinh Quang mùa giải thứ 12, Hưng Hân gặp Vi Thảo ở Trận bán kết. Kết quả Hưng Hân bại dưới tay Vi Thảo với tỉ số chung cuộc 1:2. Trận chung kết Vi Thảo gặp Bá Đồ. Cuối cùng Bá Đồ thắng sát nút với tỉ số 11:9 ở trận thứ 3.
Ngày hôm sau toàn thể thành phố G giương băng rôn đón nhà vô địch thắng lợi trở về. Ai nấy đều phấn khích nhưng nhiều nhất vẫn là Trương Giai Lạc. Sau 4 lần chỉ thiếu một bước, cuối cùng ở lần thứ 5 giấc mơ đã trở thành sự thật. Trương Giai Lạc thầm mừng vì bản thân đã kiên trì đến tận ngày hôm nay.
Mùa hè năm đó Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc, tuyên bố giải nghệ, F4 Bá Đồ giờ chỉ còn lại mình Trương Tân Kiệt. Họ đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cho nên chẳng còn gì để tiếc nuối nữa. Sau đó chiến đội đưa Tống Kỳ Anh lên làm đội trưởng kế thừa Đại Mạc Cô Yên. Dù phải chia tay cùng lúc với hai thành viên chủ lực, trong đó có vị đội trưởng đáng kính đã dẫn dắt chiến đội suốt 12 năm, nhưng fan không hề sầu não. Buồn thì cũng buồn chứ nhưng trên hết họ tự hào về những con người kiên cường bất khuất kia. Và bởi vì Bá Đồ trước sau như một quyết không lùi bước, rơi lệ là một điều nhục nhã.
Liên Minh Vinh Quang mùa giải thứ 13, tổng quán quân thuộc về chiến đội Lam Vũ. Một lần nữa tổ hợp Kiếm và Lời Nguyền đã đưa Lam Vũ đến với nơi cao nhất, đỉnh cao của Vinh Quang. Thời khắc Thương Vương Nhất Thương Xuyên Vân ngã xuống dưới lưỡi kiếm của Kiếm Thánh Dạ Vũ Thanh Phiền cả khán đài như vỡ òa trong sự sung sướng. Vì là sân nhà Lam Vũ lên Fan không nể mặt ai mà hét lên thật to: Kiếm Thánh Dạ Vũ Thanh Phiền, kiếm định thiên hạ!!!
Mùa giải thứ 13 cũng là một cột mốc vô cùng quan trọng trong lịch sử Liên Minh. Ngay sau khi mùa giải kết thúc hàng loạt tin giải nghệ được công bố. Nổi bật nhất phải kể đến Sở Vân Tú, Phương Duệ, Tôn Triết Bình, Giang Ba Đào, Vương Kiệt Hi, Chu Trạch Khải, Ngô Vũ Sách ngay cả Thế hệ hoàng kim cũng lần lượt thông báo giải ngũ.
Thời khắc này, những đại thần đang đứng trên đỉnh cao Vinh Quang quyết định thoái lui để nhường lại sân khấu danh dự cho thế hệ trẻ. Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, Quyền Hoàng Đại Mạc Cô Yên, Kiếm Thánh Dạ Vũ Thanh Phiền, Thương Vương Nhất Thương Xuyên Vân đều đã đổi chủ, ngay cả Vương Bất Lưu Hành dưới tay Cao Anh Kiệt cũng đang dần lấy lại danh hiệu Ma Thuật Sư. Trang sách cũ gấp lại, một trang mới liền mở ra. Thế hệ kế tiếp bước lên sàn đấu đem theo ý chí của các bậc tiền bối: một lòng vì quán quân, một lòng vì Vinh Quang.
Sau hơn 2 tuần mọi việc dần lắng xuống. Không phải Hưng Hân không còn được quan tâm mà do trong những tháng này còn rất nhiều tin hot xuất phát từ kì chuyển nhượng. Ngay lúc này chiến đội Hưng Hân mở cuộc họp báo mà nội dung là thông báo đội trưởng đương nhiệm - Diệp Tu, một lần nữa giải nghệ.
Ngay trong cuộc họp báo đó nhiều phóng viên không thể ngăn bản thân lập tức viết bài. Tiếng ma sát giữa bút giấy và tiếng gõ phím lạch cạch không ngừng vang lên. Đến khi nhân viên truyền thông nhắc nhở buổi họp báo mới có thể tiếp tục. Rất nhiều phóng viên đặt câu hỏi tại sao Diệp Tu lại quyết định giải nghệ thêm lần nữa, phải chăng do chán đánh giải chuyên nghiệp nên muốn vào game ngược người chơi thường sau đó quay lại. Không biết các phóng viên nghĩ gì khi hỏi câu này nhưng các hội trưởng công hội đảm bảo sẽ nghĩ đến việc này đầu tiên. Nào ngờ Diệp Tu chỉ trả lời rằng hắn muốn về nhà. Các phóng viên hết đường vặn.
Ngày hôm sau trùng hợp lại là thứ hai. Tin tức về việc Diệp Tu giải nghệ chiếm lĩnh một phần lớn trang nhất của các tờ báo e-sport. Toàn bộ fan Vinh Quang chấn động. Đại thần đứng đầu Vinh Quang lại đòi giải nghệ nữa kìa bây ơi, có khi nào ổng đi rồi lập một chiến đội quay về Liên Minh đạt quán quân xong đạt luôn danh hiệu "người dẫn dắt chiến đội tân binh đoạt quán quân xuất sắc nhất" không.
Sau khi biết tin có người khóc, có người cười, người hả hê, người lại sỉ vả da mặt Diệp Tu quá dày, đạt quán quân xong liền bỏ lại chiến đội ôm vinh quang mà giải nghệ. Ai mà chẳng biết Diệp Tu cùng Quân Mạc Tiếu chính là vương bài của chiến đội Hưng Hân. Nay Diệp Tu giải nghệ, nhìn khắp Liên Minh cũng chẳng có ai có khả năng điều khiển tán nhân đến mức toàn chức thần thánh như Diệp Tu. Hưng Hân xem như rắn mất đầu.
Cùng nằm ở trang nhất tuần báo Thể Thao Điện Tử, một tin tức giật gân khác của Hưng Hân, tuyển thủ Tô Mộc Tranh trở thành tân đội trưởng, chức đội phó được giao cho tuyển thủ Phương Duệ.
Người nào có tâm phân tích sẽ nhận thấy rằng Tô Mộc Tranh chính là lựa chọn sáng suốt nhất cho vị trí đội trưởng. Hưng Hân là một chiến đội tân binh nên đa số tuyển thủ chưa có kinh nghiệm về việc chỉ huy. Bánh Bao quá tưng tưng đôi lúc khiến đối thủ khó ở nhưng nhiều lúc cũng khiến đồng đội không có cách nào phối hợp, Vương Kiệt Hi chính là một ví dụ. Đường Nhu thì lại quá hiếu chiến, tính cách của cô nàng khá giống Tôn Tường thời kì đầu dễ tách ra khỏi đoàn đội dẫn đến diệt đoàn. La Tập và An Văn Dật đều là những người lý trí lại có khả năng quan sát thế trận rất tốt, đáng tiếc kĩ thuật chưa đủ thà để Bánh Bao làm đội trưởng còn thấy an tâm hơn. Mạc Phàm thì đừng nghĩ nhiều, cậu ta khá giỏi đấy nhưng ngộ nhỡ khi thi đấu có việc cần phải lên tiếng chỉ huy thì sao, chẳng lẽ lại như Chu Trạch Khải trong Ngôi Sao Tụ Hội vừa rồi, "ý" một tiếng xong không tìm được từ để nói tiếp. Ha ha dẹp luôn cho rồi. Riêng trường hợp của Phương Duệ tuy kinh nghiệm và thực lực đều có đủ nhưng khổ nỗi hắn lại là đại thần của trường phái chơi zâm anti nhiều hơn fan vậy nên rất dễ ảnh hưởng đến hình tượng của chiến đội. Bản thân Trần Quả cũng không muốn chiến đội mình trở thành một chiến đội lấy "zâm" làm chủ đạo. Duy chỉ có Tô Mộc Tranh kinh nghiệm và thực lực của đệ nhất bậc thầy pháo súng thì khỏi phải bàn; về hình tượng, chẳng lẽ đại mỹ nữ của Liên Minh lại còn lo thiếu fan, đùa cũng hay thật. Tuy nhiên nhiều người vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ Tô Mộc Tranh chính là bình hoa di động. Từ đó đủ loại suy diễn ra đời. Thậm chí một số người còn đặt nghi vấn: Liệu Hưng Hân có phải Yên Vũ thứ hai?
Câu trả lời lập tức được đưa ra sau khi chiến đội Hưng Hân thành công bảo vệ ngôi vương ở mùa giải thứ 11. Fan Hưng Hân gào thét điên cuồng chúc mừng chiến đội. Họ còn hi vọng chiến đội nhà mình tiếp tục đăng cơ vào mùa giải sau, trở thành chiến đội thứ 2 sau Gia Thế gây dựng Vương Triều với tam liên quan.
Đáng tiếc, Liên Minh Vinh Quang mùa giải thứ 12, Hưng Hân gặp Vi Thảo ở Trận bán kết. Kết quả Hưng Hân bại dưới tay Vi Thảo với tỉ số chung cuộc 1:2. Trận chung kết Vi Thảo gặp Bá Đồ. Cuối cùng Bá Đồ thắng sát nút với tỉ số 11:9 ở trận thứ 3.
Ngày hôm sau toàn thể thành phố G giương băng rôn đón nhà vô địch thắng lợi trở về. Ai nấy đều phấn khích nhưng nhiều nhất vẫn là Trương Giai Lạc. Sau 4 lần chỉ thiếu một bước, cuối cùng ở lần thứ 5 giấc mơ đã trở thành sự thật. Trương Giai Lạc thầm mừng vì bản thân đã kiên trì đến tận ngày hôm nay.
Mùa hè năm đó Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc, tuyên bố giải nghệ, F4 Bá Đồ giờ chỉ còn lại mình Trương Tân Kiệt. Họ đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cho nên chẳng còn gì để tiếc nuối nữa. Sau đó chiến đội đưa Tống Kỳ Anh lên làm đội trưởng kế thừa Đại Mạc Cô Yên. Dù phải chia tay cùng lúc với hai thành viên chủ lực, trong đó có vị đội trưởng đáng kính đã dẫn dắt chiến đội suốt 12 năm, nhưng fan không hề sầu não. Buồn thì cũng buồn chứ nhưng trên hết họ tự hào về những con người kiên cường bất khuất kia. Và bởi vì Bá Đồ trước sau như một quyết không lùi bước, rơi lệ là một điều nhục nhã.
Liên Minh Vinh Quang mùa giải thứ 13, tổng quán quân thuộc về chiến đội Lam Vũ. Một lần nữa tổ hợp Kiếm và Lời Nguyền đã đưa Lam Vũ đến với nơi cao nhất, đỉnh cao của Vinh Quang. Thời khắc Thương Vương Nhất Thương Xuyên Vân ngã xuống dưới lưỡi kiếm của Kiếm Thánh Dạ Vũ Thanh Phiền cả khán đài như vỡ òa trong sự sung sướng. Vì là sân nhà Lam Vũ lên Fan không nể mặt ai mà hét lên thật to: Kiếm Thánh Dạ Vũ Thanh Phiền, kiếm định thiên hạ!!!
Mùa giải thứ 13 cũng là một cột mốc vô cùng quan trọng trong lịch sử Liên Minh. Ngay sau khi mùa giải kết thúc hàng loạt tin giải nghệ được công bố. Nổi bật nhất phải kể đến Sở Vân Tú, Phương Duệ, Tôn Triết Bình, Giang Ba Đào, Vương Kiệt Hi, Chu Trạch Khải, Ngô Vũ Sách ngay cả Thế hệ hoàng kim cũng lần lượt thông báo giải ngũ.
Thời khắc này, những đại thần đang đứng trên đỉnh cao Vinh Quang quyết định thoái lui để nhường lại sân khấu danh dự cho thế hệ trẻ. Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, Quyền Hoàng Đại Mạc Cô Yên, Kiếm Thánh Dạ Vũ Thanh Phiền, Thương Vương Nhất Thương Xuyên Vân đều đã đổi chủ, ngay cả Vương Bất Lưu Hành dưới tay Cao Anh Kiệt cũng đang dần lấy lại danh hiệu Ma Thuật Sư. Trang sách cũ gấp lại, một trang mới liền mở ra. Thế hệ kế tiếp bước lên sàn đấu đem theo ý chí của các bậc tiền bối: một lòng vì quán quân, một lòng vì Vinh Quang.
Mục Lục
Chương 2: Cha ~ con gái có một thỉnh cầu.
Chương 3: Hậu sinh khả úy.
Chương 4: Chúng ta đã già rồi.
Chương 5: Trại huấn luyện Hưng Hân.
Chương 6: 3v3.
Chương 7: Khách quý?
Chương 8: Bài kiểm tra cuối cùng.
Chương 9: Hưng Hân còn có một tài khoản thiện xạ.
Chương 10: Tô Mộc Thu- vị vua không thể bước lên ngai vàng.
Chương 11: Tổ hợp Súng Mâu năm ấy.
Chương 12: Nỗi buồn không tên.
Chương 13: Họp báo ra mắt.
Chương 14: Từ bỏ?
Chương 15: Không phù hợp.
Chương 16: Hạnh phúc giản đơn.
Chương 17: Kiếm khách Lam Khê Các.
Chương 18: Tôi không phải Diệp Tu!
Chương 19: Nỗi lòng của người tiền nhiệm.
Chương 21: Diệp Linh gần đây có chút kì quái.
Chương 22: Lễ khai mạc mùa giải thứ 30.
Chương 23: Họp mặt.
Chương 24: Sự cuồng nhiệt của fan.
Chương 25: Được ăn cả ngã về không.
Chương 26: Không nên coi thường mục sư gần cạn máu.
Chương 27: Đấu trường Vinh Quang không dành cho những kẻ hèn nhát
Chương 28: Một nhà bốn người
Chương 29: Đêm không ngủ
Chương 30: Con gái đặc biệt yêu thích hoa
Chương 31: Bị đồng đội hắt hủi
Chương 32: Thành phố Hoa Nở
Chương 33: Chiếm thế chủ động
Chương 34: Tuyến hỏa lực bị nhìn thấu
Chương 35: Bước vào trận lôi đài
Chương 36: Phong cách liều lĩnh
Chương 37: Trở lại sau bao nhiêu lâu
Chương 38: Cát lún
Phiên ngoại
Phiên ngoại 1: Nhận con nuôi
Profile chiến đội
Chiến đội Hưng Hân
Chiến đội Bách Hoa
Last edited: